Chương 50. Không nói được
Lúc Đồng La Thiêu gọi điện thoại đến, Tưởng Uyển đang bị Văn Tẫn đè ở trên giường, nắm chặt hai chân đâm chọc.
Cô khóc lóc gọi Văn Tẫn, "Điện thoại kìa!"
Muốn xin anh dừng lại một chút.
Nhưng Văn Tẫn vẫn không dừng lại, vừa cắm vào trong cô vừa nói chuyện, "Em mở đi."
Tưởng Uyển cầm di động, che miệng lại, ấn nút nghe rồi đưa đến bên tai Văn Tẫn.
Văn Tẫn tiếp tục đâm vào rút ra một cú thật mạnh.
Bụng nhỏ của Tưởng Uyển run rẩy, lúc cao trào tự cắn mu bàn tay của mình.
Cô há miệng thở hổn hển.
Tiểu huyệt của cô sau khi co rút kẹp chặt Văn Tẫn đến nỗi khiến anh kêu thành tiếng, Đồng La Thiêu ở đầu dây bên kia nói, "8 giờ tối đến phòng tớ đi, chúng ta thảo luận về lựa chọn vị trí ngày mai, dù sao thì cậu bên dã chiến, tớ là xạ thủ..."
Tiếng động lạch bạch bên này truyền đến microphone.
Đồng La Thiêu dừng lại, hỏi, "A Tẫn, cậu đang làm gì vậy?"
"Không được nói." Văn Tẫn bóp eo Tưởng Uyển hung hãn đâm chọc, hơi thở cực kỳ nặng nề.
Đồng La Thiêu: "..."
Tưởng Uyển vội vã ngắt điện thoại, cô nhéo tay anh, "Anh không thể dừng lại rồi mới nghe... A..."
Anh giữ chặt eo cô rồi dùng sức đâm sâu vào.
Tưởng Uyển bị đâm đến mức không chịu nổi mà kêu thành tiếng, thanh chắn giường rung lắc như muốn sập.
Anh mạnh mẽ xoa nắn ngực cô, cúi đầu mút cắn.
Kɦoáı ƈảʍ lên tận đỉnh đầu như một dòng nước ấm, tưới từ trên da đầu Tưởng Uyển xuống tận bàn chân của cô, đến lúc đạt cực khoái, cô cắn tay anh, nức nở thét lên chói tai.
7 giờ tối, Văn Tẫn cầm thẻ phòng mới rồi đi lên lầu, còn ôm theo cả Tưởng Uyên.
Đúng lúc Đồng La Thiêu đứng ở hành lang, nhìn thấy anh ôm Tưởng Uyên đi đến, còn tưởng rằng Tưởng Uyển bị bệnh, mới trố mắt nhìn rồi hỏi, "Cô ấy làm sao vậy?"
"Bị mệt." Giọng nói của Văn Tẫn trầm thấp.
Đồng La Thiêu: "..."
Bảy người đồng đội đi sau Đồng La Thiêu không hẹn mà cùng nhìn vào trong phòng Văn Tẫn, chỉ thấy chăn nệm rớt đầy trên đất, trên mặt ga trải giường trắng tinh toàn là các vệt nước lớn nhỏ khác nhau.
"..."
Tưởng Uyển vì mệt nên đã ngủ rồi, Văn Tẫn gọi ba phần bò bít tết, ngồi trong phòng Đồng La Thiêu, vừa ăn vừa nghe mấy người họ giải thích chiến lược thi đấu.
"Ngày mai lúc khởi động, hai người A và Guy phối hợp cùng nhau, còn Boom thì dã chiến..." Đồng La Thiêu vừa nói chuyện vừa quay đầu nhìn lại, Văn Tẫn đã ăn đến miếng bít tết thứ ba, "Này! Sao cậu ăn nhanh thế?!"
Mẹ nó nãy giờ mới được có năm phút!
Văn Tẫn uống ngụm nước, "Đói."
Mọi người đồng thời nhìn vào dấu răng lộ ra trên cổ tay của anh, ai cũng lập tức hiểu rõ lúc nãy anh làm gì trong phòng.
"A Tẫn." Đồng La Thiêu không nhịn được hỏi, "Ngày mai thi đấu rồi, chắc chắn máy quay sẽ lia đến tay cậu, cậu có nên mua băng cá nhân về dán lên không?"
"Tại sao?" Văn Tẫn trả lời.
Đồng La Thiêu: "..."
"Chúng ta thảo luận tiếp việc thi đấu ngày mai đi, A Tẫn phụ trách dã chiến, tớ kiêm xạ thủ, chủ yếu không chế ở tuyến trung lộ, giúp các cậu xem xét tình hình, Tiểu Kiều chắc chắn bị ban, phần dã chiến sẽ dễ bị ngắm vào, Thần Nông ở đối diện chắc chắn sẽ được lựa chọn, cho nên chúng ta phía bên này ban cậu ta luôn..."
Văn Tẫn về phòng trước, nhận được cuộc gọi từ mẹ.
Bà hỏi anh ngày mai thi đấu ở đâu.
Trước kia mỗi ngày anh chỉ dán mặt vào máy tính chơi game suốt, ba mẹ cũng vì thế mà hay cãi nhau, đổ lỗi cho đối phương không chịu dạy bảo con cái, thành ra mới dẫn đến tình trạng anh như hiện tại.
Chính Văn Tẫn cũng không biết mình của trước kia là cái dạng gì.
Anh chỉ biết.
Anh không được bình thường.
Bởi vì chính miệng ba mẹ cứ liên tục chất vấn anh:
"Con có thể bình thường một chút được không?!"
Sau khi cúp máy, anh vào trong phòng.
Tưởng Uyển ngủ rất say, anh tắm rửa rồi lên giường, kéo cô vào trong lòng.
Qua một lúc lâu sau, anh vẫn không thể ngủ được, đang định đứng dậy đi ra ngoài chạy bộ, hông bị Tưởng Uyên ôm lấy, cô nhẹ nhàng vỗ lưng anh, giọng giống như nói mớ, "Văn Tẫn, em ở đây... ngủ đi... em ngủ với anh..."
Cô tưởng rằng anh lại bị mộng du.
Trong bóng đêm, Văn Tẫn an tĩnh ngắm nhìn cô một hồi, sau đó vươn tay, ôm chặt Tưởng Uyên vào trong lòng, đặt cằm trên vai cô.
Bắt đầu từ giờ khắc này.
Thế giới của anh, là một khoảng bình yên.
/73
|