Nhìn trung niên đại thúc lôi thôi lếch thếch mà có thực lực cao đến như vậy, nhưng nếu so sánh với Diệp Thiên thì thua kém không chỉ một cấp độ, đối phương là cao thủ nhưng đó chỉ là đối với những người bình thường mà thôi, đối với Diệp Thiên thì đẳng cấp cao thủ như vậy hắn không để vào mắt! "Ta là ai không quan trọng, quan trọng là... Ngươi không nên bắt bằng hữu của ta, lại càng không nên làm cho người nhà của hắn lo lắng hãi hùng!" Diệp Thiên lạnh giọng nói, Triệu Viễn là huynh đệ của hắn, người nha Triệu Viễn cũng sẽ được coi như người nhà mình mà đối đãi, Liễu Phương bị dọa thất hồn lạc phách, hắn nhìn cũng sẽ rất khó chịu.
Trước mắt tiểu la lị vú to này biểu hiện ra không hề đơn giản, bên ngoài nàng toát ra vẻ nguy hiểm, đây là trong lòng Diệp Thiên cảm thụ được, cảm giác như vậy tuyệt đối không phải là nói suông, hắn đã trải qua vô số lần sinh tử, sớm đã có năng lực phân biệt mức độ nguy hiểm trong khi rèn luyện.
La lị vú to cười tươi như hoa, bộ ngực sữa no đủ tản ra khí tức mê người, luôn có thể hấp dẫn ánh mắt người khác mà ngay cả vị trung niên đại thúc kia cũng không hề ngoại lệ, ngẫu nhiên sẽ dùng ánh mắt còn lại liếc nhìn. "Vậy sao?" Thiếu nữ đi lên phía trước một bước, đôi mắt to chớp chớp, "Ngươi nói cái gì ta nghe không hiểu? Ta không biết Triệu Viễn là cái thứ gì, ngược lại là ngươi, lén lút đến chỗ của ta đến cùng có mục đích gì?" Tiểu la lị lúc trước vẫn còn hỏi Diệp Thiên cùng Triệu Viễn có quan hệ như thế nào, điều này thể hiện rõ ràng nàng chắc chắn có biết Triệu Viễn, nhưng bây giờ lại giả như cái gì cũng không biết, còn cắn ngược lại Diệp Thiên một cái.
Diệp Thiên biết rõ hỏi như vậy sẽ chỉ phí lời, nếu không dọa một chút có lẽ nàng sẽ không nói thật đâu, "Lập tức nói cho ta biết Triệu Viễn đang ở đâu, nếu không..." "Nếu không như thế nào?" Con mắt thiếu nữ hiện lên một vẻ khinh miệt cười lạnh, "Ngươi là người đầu tiên dám nói như vậy với ta! Ta không biết ngươi là ngu ngốc hay là không sợ chết!" Cô nàng này tuổi không lớn lắm nhưng khẩu khí không nhỏ, nhưng trong lỗ tai Diệp Thiên thì lại trở nên rất buồn cười.
Diệp Thiên tiến lên phía trước một bước, trung niên đại thúc lại càng hoảng sợ, vội vàng muốn tiến lên ngăn cản tiểu la lị trước mặt, lại phát hiện hai chân mình giống như bị găm trên mặt đất, toàn thân không thể động đậy, mồ hôi lạnh sau lưng bắt đầu ứa ra.
Xoát... Diệp Thiên như thiểm điện xuất thủ, cổ tay chặt vào động mạch chủ phần cổ của trung niên đại thúc kia, lập tức hắn không thể hoàn thủ mà hôn mê ngay tại chỗ, cái này chính là cao thủ cùng siêu cấp cao thủ đẳng cấp khác biệt, cái khoảng cách đó không thể nào vượt qua được.
Cô bé vú to lúc này choáng váng, tên này còn là người sao? Vậy mà một chiêu đã đánh bại! Nàng từ lúc còn rất nhỏ vị bảo tiêu vẫn phụ trách bảo vệ nàng, tiểu la lị trải qua vô số lần nguy hiểm, đều là thúc thúc kịp thời xuất hiện biến nguy thành an, cho tới bây giờ chưa từng bị thua.
Mà bây giờ lại bị một thanh niên trẻ tuổi trước mặt một chiêu đánh bại, cái này khiến cho nàng đầu óc trống rỗng. Diệp Thiên từng bước một hướng về phía cô bé, dọa nàng hoa dung thất sắc, lúc trước tư thái cao cao tại thượng đã biến thành sợ hãi cùng lo lắng, "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?" La lị vú to lùi về sau, như kiểu sợ Diệp Thiên xông đến đè nàng xuống đất vậy.
Bất quá đây đều là tưởng tượng của con bé mà thôi, cố ý giả vờ lo lắng hãi hùng để khiến cho Diệp Thiên chủ quan, kỳ thật đã âm thầm nhấn máy báo động ở trong túi áo, vài tên bảo tiêu cầm vũ khí nhận được tín hiệu liền hướng về phòng của tiểu công chúa chạy đến.
Diệp Thiên đã nghe được tiếng bước chân, hắn lập tức bảo chim sơn ca cắt điện, ngay lúc cửa phòng mở ra, toàn bộ quán ăn bị cúp điện, bên trong một mảnh đen kịt.
Người trong quán không nghĩ tới sẽ cúp điện, khiến cho một vài tên gia hỏa háo sắc tùy thời mà động, thừa dịp bóng tối sờ loạn khắp nơi, rất nhanh, trong quán truyền đến giọng nữ thét toáng lên, bên trong loạn thành một bầy, có người lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát.
Đến khi nguồn điện được khôi phục đã là nửa giờ sau, tiểu la lị đã bị Diệp Thiên bắt lên xe của mình đi tới công viên. "Hỗn đãn, ngươi muốn làm gì!" Cô bé sau khi tỉnh lại phát hiện hai tay của mình đang bị trói sau lưng, nằm ở trên ghế ngồi, lập tức nổi giận mắng, bất quá nàng phát hiện y phục trên người vẫn nguyên vẹn thở dài một hơi, "Ngươi biết ta là ai không? Ngươi dám đối với ta như vậy, ca ca ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Diệp Thiên nhìn qua kính chiếu hậu cười lạnh, "Tại thời điểm ngươi sai người đi bắt Triệu Viễn, ngươi có nghĩ tới việc người khác cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi hay không? Hiện tại nếu ngươi lập tức cho người thả Triệu Viễn, chỉ cần hắn hoàn hảo không tổn hao gì ta tự nhiên sẽ thả ngươi đi." "Hoang tưởng" Cô nàng bộc lộ bộ dạng không sợ trời không sợ đất, "Hỗn đản, ngươi nhất định phải chết, dám bắt cóc ta sao! Có gan ngươi giết ta đi, bằng không thì chờ ta thoát được ta sẽ để cho ngươi cả đời hối hận vì đã đắc tội ta!" Tiểu la lị nghiến răng nghiến lợi nói. "Không sao, ta làm việc chưa bao giờ hối hận!" "Ngươi..." Tiểu la lị tức giận sôi lên, "Tốt, ngươi giỏi lắm, ta hiện tại nói cho ngươi biết ta là ai, nếu ngươi còn có thể tiếp tục như vậy ta sẽ bội phục ngươi, nghe cho kỹ, ca ca ta là đường chủ Thanh bang, nếu hắn tức giận ngươi nhất định phải chết! Chỉ cần ngươi bây giờ thả ta ra, ta có thể không truy cứu, mọi chuyện từ nay chấm dứt!" Thanh bang!
Nghe được cái tên này Diệp Thiên quả thật có chút giật mình, Thanh bang ở thành phố Minh Châu đã nổi danh uy tín lâu năm, trên cả nước cũng là bang phái hắc đạo số một số hai, có thể làm được Thanh bang đường chủ, hoàn toàn không đơn giản, nhưng nếu một cái hắc bang mà có thể hù dọa được Diệp Thiên, vậy hắn ở nước ngoài vài năm đã uổng công rồi.
Mafia cùng Yamaguchi Group hai nhóm hắc đạo hàng đầu thế giới thấy Diệp Thiên cũng phải khách khí, một tên Thanh bang đường chủ Diệp Thiên đương nhiên sẽ không đặt vào trong mắt, trừ phi nàng là cháu gái bang chủ Thanh bang có lẽ Diệp Thiên còn cảm thấy có chút khó giải quyết. "Thanh bang đường chủ? Vậy thì sao? Kể cả ngươi có là cháu gái Thanh bang bang chủ, đắc tội với bằng hữu của ta, ta sẽ làm cho ngươi đẹp mắt!" Diệp Thiên nhún vai nói ra. "Ngươi mới là cháu trai ông ta, cả nhà ngươi đều như thế!" Tiểu la lị bỗng nhiên tức giận không thôi, nàng không phải cháu gái bang chủ Thanh bang, mà là con gái.
Diệp Thiên lái xe đến công viên nấp vào một chỗ, đỗ xe xong hắn vào ghế ngồi phía sau, bên cạnh tiểu la lị vú to, "Ta không có thời gian lãng phí trên người của ngươi, ngươi tốt nhất lập tức gọi điện thoại báo người thả Triệu Viễn, ta có thể cam đoan không động một sợi tóc của ngươi!" "Nếu như ta nói không thì sao!" Cô bé không phục nói, từ nhỏ đến lớn nàng là công chúa trong nhà, người khác nói chuyện với nàng đều sợ sẽ lớn tiếng dọa nàng, chớ nói là đối xử với nàng như vậy, bị người ra trói đi đe dọa.
Diệp Thiên cười lạnh, con mắt lướt qua dáng người đầy đặn, "Nếu như không làm theo lời ta nói, ta sẽ cởi từng cái từng cái y phục trên người ngươi, sau đó đem ngươi ném trong công viên, để cho những cái lão đầu biến thái bọn họ thưởng thức cái dáng người ma quỷ này!" "Đồ lưu manh, ngươi dám..." Cô bé mặt đỏ tới tận mang tai mắng!
Diệp Thiên đột nhiên dùng tay kéo y phục trước ngực nàng xuống một chút, lập tức bộ ngực sữa cao ngất một mảng thịt mềm sáng bóng, trắng nõn trơn mềm, nhìn thật là mê người!
- ------------
Cầu kim phiếu, cầu TLT. Ai có tiền cho tiền ai không tiền thì cho mình 1 tim nha
Mong các bạn đi ngang qua ủng hộ mình để có động lực dịch tiếp a!
Trước mắt tiểu la lị vú to này biểu hiện ra không hề đơn giản, bên ngoài nàng toát ra vẻ nguy hiểm, đây là trong lòng Diệp Thiên cảm thụ được, cảm giác như vậy tuyệt đối không phải là nói suông, hắn đã trải qua vô số lần sinh tử, sớm đã có năng lực phân biệt mức độ nguy hiểm trong khi rèn luyện.
La lị vú to cười tươi như hoa, bộ ngực sữa no đủ tản ra khí tức mê người, luôn có thể hấp dẫn ánh mắt người khác mà ngay cả vị trung niên đại thúc kia cũng không hề ngoại lệ, ngẫu nhiên sẽ dùng ánh mắt còn lại liếc nhìn. "Vậy sao?" Thiếu nữ đi lên phía trước một bước, đôi mắt to chớp chớp, "Ngươi nói cái gì ta nghe không hiểu? Ta không biết Triệu Viễn là cái thứ gì, ngược lại là ngươi, lén lút đến chỗ của ta đến cùng có mục đích gì?" Tiểu la lị lúc trước vẫn còn hỏi Diệp Thiên cùng Triệu Viễn có quan hệ như thế nào, điều này thể hiện rõ ràng nàng chắc chắn có biết Triệu Viễn, nhưng bây giờ lại giả như cái gì cũng không biết, còn cắn ngược lại Diệp Thiên một cái.
Diệp Thiên biết rõ hỏi như vậy sẽ chỉ phí lời, nếu không dọa một chút có lẽ nàng sẽ không nói thật đâu, "Lập tức nói cho ta biết Triệu Viễn đang ở đâu, nếu không..." "Nếu không như thế nào?" Con mắt thiếu nữ hiện lên một vẻ khinh miệt cười lạnh, "Ngươi là người đầu tiên dám nói như vậy với ta! Ta không biết ngươi là ngu ngốc hay là không sợ chết!" Cô nàng này tuổi không lớn lắm nhưng khẩu khí không nhỏ, nhưng trong lỗ tai Diệp Thiên thì lại trở nên rất buồn cười.
Diệp Thiên tiến lên phía trước một bước, trung niên đại thúc lại càng hoảng sợ, vội vàng muốn tiến lên ngăn cản tiểu la lị trước mặt, lại phát hiện hai chân mình giống như bị găm trên mặt đất, toàn thân không thể động đậy, mồ hôi lạnh sau lưng bắt đầu ứa ra.
Xoát... Diệp Thiên như thiểm điện xuất thủ, cổ tay chặt vào động mạch chủ phần cổ của trung niên đại thúc kia, lập tức hắn không thể hoàn thủ mà hôn mê ngay tại chỗ, cái này chính là cao thủ cùng siêu cấp cao thủ đẳng cấp khác biệt, cái khoảng cách đó không thể nào vượt qua được.
Cô bé vú to lúc này choáng váng, tên này còn là người sao? Vậy mà một chiêu đã đánh bại! Nàng từ lúc còn rất nhỏ vị bảo tiêu vẫn phụ trách bảo vệ nàng, tiểu la lị trải qua vô số lần nguy hiểm, đều là thúc thúc kịp thời xuất hiện biến nguy thành an, cho tới bây giờ chưa từng bị thua.
Mà bây giờ lại bị một thanh niên trẻ tuổi trước mặt một chiêu đánh bại, cái này khiến cho nàng đầu óc trống rỗng. Diệp Thiên từng bước một hướng về phía cô bé, dọa nàng hoa dung thất sắc, lúc trước tư thái cao cao tại thượng đã biến thành sợ hãi cùng lo lắng, "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?" La lị vú to lùi về sau, như kiểu sợ Diệp Thiên xông đến đè nàng xuống đất vậy.
Bất quá đây đều là tưởng tượng của con bé mà thôi, cố ý giả vờ lo lắng hãi hùng để khiến cho Diệp Thiên chủ quan, kỳ thật đã âm thầm nhấn máy báo động ở trong túi áo, vài tên bảo tiêu cầm vũ khí nhận được tín hiệu liền hướng về phòng của tiểu công chúa chạy đến.
Diệp Thiên đã nghe được tiếng bước chân, hắn lập tức bảo chim sơn ca cắt điện, ngay lúc cửa phòng mở ra, toàn bộ quán ăn bị cúp điện, bên trong một mảnh đen kịt.
Người trong quán không nghĩ tới sẽ cúp điện, khiến cho một vài tên gia hỏa háo sắc tùy thời mà động, thừa dịp bóng tối sờ loạn khắp nơi, rất nhanh, trong quán truyền đến giọng nữ thét toáng lên, bên trong loạn thành một bầy, có người lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát.
Đến khi nguồn điện được khôi phục đã là nửa giờ sau, tiểu la lị đã bị Diệp Thiên bắt lên xe của mình đi tới công viên. "Hỗn đãn, ngươi muốn làm gì!" Cô bé sau khi tỉnh lại phát hiện hai tay của mình đang bị trói sau lưng, nằm ở trên ghế ngồi, lập tức nổi giận mắng, bất quá nàng phát hiện y phục trên người vẫn nguyên vẹn thở dài một hơi, "Ngươi biết ta là ai không? Ngươi dám đối với ta như vậy, ca ca ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Diệp Thiên nhìn qua kính chiếu hậu cười lạnh, "Tại thời điểm ngươi sai người đi bắt Triệu Viễn, ngươi có nghĩ tới việc người khác cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi hay không? Hiện tại nếu ngươi lập tức cho người thả Triệu Viễn, chỉ cần hắn hoàn hảo không tổn hao gì ta tự nhiên sẽ thả ngươi đi." "Hoang tưởng" Cô nàng bộc lộ bộ dạng không sợ trời không sợ đất, "Hỗn đản, ngươi nhất định phải chết, dám bắt cóc ta sao! Có gan ngươi giết ta đi, bằng không thì chờ ta thoát được ta sẽ để cho ngươi cả đời hối hận vì đã đắc tội ta!" Tiểu la lị nghiến răng nghiến lợi nói. "Không sao, ta làm việc chưa bao giờ hối hận!" "Ngươi..." Tiểu la lị tức giận sôi lên, "Tốt, ngươi giỏi lắm, ta hiện tại nói cho ngươi biết ta là ai, nếu ngươi còn có thể tiếp tục như vậy ta sẽ bội phục ngươi, nghe cho kỹ, ca ca ta là đường chủ Thanh bang, nếu hắn tức giận ngươi nhất định phải chết! Chỉ cần ngươi bây giờ thả ta ra, ta có thể không truy cứu, mọi chuyện từ nay chấm dứt!" Thanh bang!
Nghe được cái tên này Diệp Thiên quả thật có chút giật mình, Thanh bang ở thành phố Minh Châu đã nổi danh uy tín lâu năm, trên cả nước cũng là bang phái hắc đạo số một số hai, có thể làm được Thanh bang đường chủ, hoàn toàn không đơn giản, nhưng nếu một cái hắc bang mà có thể hù dọa được Diệp Thiên, vậy hắn ở nước ngoài vài năm đã uổng công rồi.
Mafia cùng Yamaguchi Group hai nhóm hắc đạo hàng đầu thế giới thấy Diệp Thiên cũng phải khách khí, một tên Thanh bang đường chủ Diệp Thiên đương nhiên sẽ không đặt vào trong mắt, trừ phi nàng là cháu gái bang chủ Thanh bang có lẽ Diệp Thiên còn cảm thấy có chút khó giải quyết. "Thanh bang đường chủ? Vậy thì sao? Kể cả ngươi có là cháu gái Thanh bang bang chủ, đắc tội với bằng hữu của ta, ta sẽ làm cho ngươi đẹp mắt!" Diệp Thiên nhún vai nói ra. "Ngươi mới là cháu trai ông ta, cả nhà ngươi đều như thế!" Tiểu la lị bỗng nhiên tức giận không thôi, nàng không phải cháu gái bang chủ Thanh bang, mà là con gái.
Diệp Thiên lái xe đến công viên nấp vào một chỗ, đỗ xe xong hắn vào ghế ngồi phía sau, bên cạnh tiểu la lị vú to, "Ta không có thời gian lãng phí trên người của ngươi, ngươi tốt nhất lập tức gọi điện thoại báo người thả Triệu Viễn, ta có thể cam đoan không động một sợi tóc của ngươi!" "Nếu như ta nói không thì sao!" Cô bé không phục nói, từ nhỏ đến lớn nàng là công chúa trong nhà, người khác nói chuyện với nàng đều sợ sẽ lớn tiếng dọa nàng, chớ nói là đối xử với nàng như vậy, bị người ra trói đi đe dọa.
Diệp Thiên cười lạnh, con mắt lướt qua dáng người đầy đặn, "Nếu như không làm theo lời ta nói, ta sẽ cởi từng cái từng cái y phục trên người ngươi, sau đó đem ngươi ném trong công viên, để cho những cái lão đầu biến thái bọn họ thưởng thức cái dáng người ma quỷ này!" "Đồ lưu manh, ngươi dám..." Cô bé mặt đỏ tới tận mang tai mắng!
Diệp Thiên đột nhiên dùng tay kéo y phục trước ngực nàng xuống một chút, lập tức bộ ngực sữa cao ngất một mảng thịt mềm sáng bóng, trắng nõn trơn mềm, nhìn thật là mê người!
- ------------
Cầu kim phiếu, cầu TLT. Ai có tiền cho tiền ai không tiền thì cho mình 1 tim nha
Mong các bạn đi ngang qua ủng hộ mình để có động lực dịch tiếp a!
/91
|