Cảm ơn đạo hữu ansox1111 đã donate cho mình nha:3
- -------
Nghe thanh âm hình như là hai nam nhân, hơn nữa lúc nói chuyện còn có vẻ như đang cười cực kì gian xảo, Diệp Thiên không biết đối phương là người nào, cũng không biết mục đích của bọn hắn là cái gì, nhưng có thể đoán được hai tên ngoài cửa hẳn là đang theo dõi Ninh Lạc cho nên mới tới đây.
Nói cách khác đối phương không phải chạy trốn gây án, cũng không phải tùy cơ hội gây án, mà là có mục đích có động cơ rõ ràng.
Diệp Thiên lộ ra một tia cười lạnh, mấy tên tiểu mao tặc thật sự to gan lớn mật đến nhà của mình cũng dám làm xằng bậy, hôm nay nhất định phải cho bọn hắn hảo hảo một bài học, muốn cho bọn chúng biết rõ nơi đây không phải là chỗ có thể tùy tiện đến.
Diệp Thiên núp ra phía sau cửa chờ đối phương tiến vào, thế nhưng mà bên ngoài lại không có bất cứ động tĩnh gì, tiếng hít thở cũng không nghe thấy, Diệp Thiên thầm than, "Móa, hai thằng này thật đúng là chuyên nghiệp, đến hô hấp cũng trở nên nhẹ như vậy rồi." Ngay thời điểm Diệp Thiên cảm thấy ngoài ý muốn, đột nhiên phòng Ninh Lạc truyền đến động tĩnh, Diệp Thiên lập tức thầm nghĩ không tốt, vội vàng vọt tới, đẩy cửa phòng Ninh Lạc ra, Diệp Thiên chỉ thấy cửa sổ trong phòng Ninh Lạc đã bị mở, một bóng người rón ra rón rén mò tới đầu giường của nàng, cầm trong tay một cái khăn lông màu trắng hướng đến miệng Ninh Lạc.
Diệp Thiên bị dọa mồ hôi lạnh ứa ra, cho rằng người nọ muốn hạ độc thủ đối với Ninh Lạc, hét lớn một tiếng, "Dừng tay!" Trong bóng tối, thân thủ người nọ cũng tương đối nhanh nhẹn, vội vàng thối lui đến bên cửa sổ, nhưng hắn không phải là muốn bỏ chạy, mà là tiếp nhận con dao găm từ bên ngoài cửa sổ, xông về phía Diệp Thiêni, lưỡi dao sáng choang trong không trung vẽ nên một vòng cung, điểm rơi chính là bả vai Diệp Thiên.
Diệp Thiên không nghĩ tới tên mao tặc này lại cả gan làm loạn như thế, bị phát hiện chẳng những không có đào tẩu mà ngược lại còn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, lao đến đâm vào mình, chơi dao trước mặt Diệp Thiên không khác gì múa đại đao trước mặt Quan Công vậy.
Ngay khi lưỡi dao sắp đâm trúng Diệp Thiên, Diệp Thiên như thiểm điện xuất thủ, năm ngón tay như cái kìm bắt chặt cổ tay của đối phương, người nọ cũng không nghĩ Diệp Thiên lại là một cao thủ, không khỏi bất ngờ, đem khí lực toàn thân để thoát khỏi tay Diệp Thiên, thế nhưng mà vô luận hắn sử dụng khí lực lớn cơ nào thì tay Diệp Thiên vẫn như trước không chút sứt mẻ, lúc này mới phát giác được mình đụng phải đại cao thủ rồi, "Bằng hữu, làm người để lại một đường lui, ngày sau dễ nói chuyện, hôm nay ta nhận thua, chỉ cần ngươi thả ta đi, ta tuyệt đối không hề đặt chân đến nhà các ngươi nửa bước!" "Nếu như ta không muốn?" Diệp Thiên âm thanh lạnh lùng nói.
Trong bóng tối trong mắt tên kia hiện lên một tia tàn khốc, tay còn lại đột nhiên đánh về phía cổ họng Diệp Thiên, chiêu thức độc ác vô cùng, thế nhưng mà Diệp Thiên căn bản không có để vào mắt, ngay khi hắn động thủ, Diệp Thiên dung sức bóp chặt cánh tay kia, ken két, lập tức đối phương đau nhức toàn thân run rẩy, tay tấn công Diệp Thiên còn chưa tới đến trước mặt hắn đã rủ xuống dưới.
Xương cổ tay phải vỡ tan, toàn bộ cánh tay tê liệt, đau nhức kịch liệt khiến cho hắn trong nháy mắt suýt nữa đã hôn mê, trên mặt tái nhợt khó coi đến cực điểm, mồ hôi chậm rãi thấm ướt đẫm lưng.
Người ở bên ngoài nhìn thấy đồng lõa bị bắt, cũng muốn xông tới cứu viện, nhưng cổ tay Diệp Thiên vung lên, vèo một tiếng, một đạo hàn quang bắn ra, người bên ngoài còn chưa kịp đặt chân lên cửa sổ đột nhiên cảm giác cơ thể truyền đến sự đau nhức không tưởng tượng nổi, cúi đầu xem xét, một thanh ngân đao xinh xắn đâm thẳng vào ngực.
Cái tên ngoài cửa sổ tại chỗ bị dọa ngất đi, Diệp Thiên nhìn cái tên ở trong phòng Ninh Lạc, trầm giọng hỏi: "Nói, các ngươi là ai, tới nơi này làm gì?" Đối phương không có trả lời, mà trầm mặc tĩnh mịch.
Hai tay Diệp Thiên chắp ra sau lưng, thời điểm mỗi khi Diệp Thiên tức giận cực độ mới có động tác như vậy, bởi vì để tay sau lưng sẽ khiến địch nhân có cảm giác thư giãn, nghe có vẻ rất mâu thuẫn, nhưng trong thực chiến lại tương đối hữu dụng.
Kẻ nào khinh địch nhìn thấy đối thủ để tay sau lưng sẽ cho rằng đó là cơ hội xuất thủ, nhưng tên này lại không như vậy, thấy một cao thủ cao thủ trước mặt hai tay để ra sau lưng sẽ cảnh giác, bởi vì không biết đối phương lúc nào sẽ phát động tấn công. "Lời ta nói bình thường sẽ không lặp lại hai lần, ta hỏi lại ngươi một lần nữa, các ngươi là người nào, tới nơi này đến cùng là muốn làm gì?" Diệp Thiên thanh âm không lớn, nhưng càng thêm lạnh, khiến cho người ta có loại cảm giác sợ hãi.
Người nọ rốt cục không chịu nổi áp bức cường đại, chịu đựng đau đớn kịch liệt, chậm rãi nói: "Hai huynh đệ chúng ta chỉ là lấy tiền của người khác mà làm việc, lần này chúng ta nhận thua, muốn chém muốn giét như thế nào tùy ngươi!" Diệp Thiên chằm chằm vào hai mắt nam nhân kia trong bóng tối, đối phương rất kiên định, xem ra không phải mao tặc bình thường, một tên trộm vặt móc túi không thể nào có gan dạ cùng phách lực như vậy, khó trách bọn hắn còn biết cahcs vận dụng chiến thuật, giương đông kích tây, bất quá trước mặt Diệp Thiên hết thảy đều là phí công. "Nói ra chủ nhân phía sau màn của các ngươi, ta có thể tha các ngươi một mạng!" Bởi vì cái gọi là bắn người phải bắn mã, bắt giặc phải bắt vua, Diệp Thiên biết rõ dù có đánh chết hai thằng này cũng vô ích, người phía sau màn còn có thể phái người khác đến.
Trong bóng tối nam tử nhắm mắt lại, thể hiện bộ dạng không sợ chết, Diệp Thiên khóe miệng nhếch lên, cười lạnh liên tục, "Đừng ở trước mặt ta giả vờ thâm trầm, ta cũng không tin có người thật sự không sợ chết!" Xoát...
Trong tay Diệp Thiên lần nữa xuất hiện một phi đao xinh xắn, mũi đao đặt trên cổ họng đối phương, nhưng lại từ từ chậm rãi di động xuống dưới, vài giây sau làn da cổ họng hắn đã bị đâm rách, máu tươi chậm rãi chảy ra, con mắt đang nhắm chặt rốt cục đã mở ra, lộ ra vẻ hoảng sợ. "Ta... Ta nói..." Đối phương nhìn ánh mắt Diệp Thiên, sợ hãi, hắn có cảm giác, nếu mình không nói ra sự thực..., ngọn phi đao kia sẽ một cắm thẳng vào bên trong cổ họng của mình. "Nói đi!" Diệp Thiên thu hồi phi đao, ánh mắt lộ ra thần sắc khinh thường. "Là Hoàng Thế Văn bảo chúng ta đến đây!" Diệp Thiên tại chỗ sửng sốt một chút, tóm lấy cổ áo đối phương, lớn tiếng chất vấn: "Hoàng Thế Văn là ai? Hắn ở nơi nào? Muốn các ngươi tới làm cái gì?" Cái tên này Diệp Thiên cũng không xa lạ gì, lần trước thời điểm trong công ty của phụ thân thu xếp đồ đạc, trong ngăn kéo bàn công tác tìm được tấm danh thiếp kia, ở trên danh tự đúng là Hoàng Thế Văn. Diệp Thiên một mực điều tra Hoàng Thế Văn, nhưng không có tí thu hoạch nào, không nghĩ tới trong tình huống ngoài ý muốn này lại có tin tức về Hoàng Thế Văn, trong nội tâm kích động không thôi. "Hoàng Thế Văn ở Yên kinh, là một luật sư, hắn phái chúng ta tới Minh Châu là muốn chúng ta bắt nữ nhân này đi!" Nam tử chỉ vào Ninh Lạc trên giường Ninh Lạc nói.
Diệp Thiên nhìn Ninh Lạc, phát hiện hô hấp nàng trở nên dồn dập, hỏi: "Các ngươi đã làm gì nàng ấy?" Nam tử có chút ấp úng nói: "Chúng ta... Chúng ta... Cho nàng dùng một chút hợp hoan tán!" Chỉ cần nghe tên cũng không khó đoán đó là vật gì, Diệp Thiên không nghĩ bọn hắn như vậy lại hạ xuân dược.
BA~... Diệp Thiên văng một cái bạt tai vào mặt của đối phương, "Đồ hỗn trướng, đem giải dược ra!" "Không có giải dược, chỉ có thể dựa vào... Dựa vào nam nhân mới có thể giải độc!" Nam tử đã lĩnh giáo sự lợi hại của Diệp Thiên, không dám có bất kỳ giấu diếm nào. "Nóng... Nóng quá..." Ninh Lạc trong lúc mơ mơ màng màng xốc lên chăn mền lên, nỉ non nói, Diệp Thiên bị dọa sốc, sợ Ninh Lạc cởi quần áo ra, vội vàng nói với nam tử kia: "Mang theo đồng lõa của ngươi lập tức rời đi, ngày mai ở khách sạn chờ ta, ngọn phi đao kia có độc dược, nếu như không có giải dược của ta, hắn sẽ không sống quá đêm mai!" Nam nhân gật gật đầu từ cửa sổ lộn ra ngoài, đem trên đồng lõa nằm trên mặt đất đánh thức rồi cùng nhau rời đi.
Diệp Thiên đi đến bên giường kiểm tra trán Ninh Lạc, bị phỏng dọa người, đành mở đèn đầu giường xem xét, mặt Ninh Lạc ửng hồng một mảng lớn, trên người cũng nóng lên, hơn nữa trán đã đổ mồ hôi rồi, Diệp Thiên đang suy tư nên làm như thế nào mới có thể giải trừ mị độc trong cơ thể Ninh Lạc, đúng lúc này Ninh Lạc bắt đầu xé rách y phục trên người... Áo ngủ đã bị chính cô ta xé nát một khối, lộ ra hai ngọn núi đầy đặn cao ngất bên trong.
- ------------
Cầu kim phiếu, cầu TLT. Ai có tiền cho tiền ai không tiền thì cho mình 1 tim nha
Mong các bạn đi ngang qua ủng hộ mình để có động lực dịch tiếp a!
- -------
Nghe thanh âm hình như là hai nam nhân, hơn nữa lúc nói chuyện còn có vẻ như đang cười cực kì gian xảo, Diệp Thiên không biết đối phương là người nào, cũng không biết mục đích của bọn hắn là cái gì, nhưng có thể đoán được hai tên ngoài cửa hẳn là đang theo dõi Ninh Lạc cho nên mới tới đây.
Nói cách khác đối phương không phải chạy trốn gây án, cũng không phải tùy cơ hội gây án, mà là có mục đích có động cơ rõ ràng.
Diệp Thiên lộ ra một tia cười lạnh, mấy tên tiểu mao tặc thật sự to gan lớn mật đến nhà của mình cũng dám làm xằng bậy, hôm nay nhất định phải cho bọn hắn hảo hảo một bài học, muốn cho bọn chúng biết rõ nơi đây không phải là chỗ có thể tùy tiện đến.
Diệp Thiên núp ra phía sau cửa chờ đối phương tiến vào, thế nhưng mà bên ngoài lại không có bất cứ động tĩnh gì, tiếng hít thở cũng không nghe thấy, Diệp Thiên thầm than, "Móa, hai thằng này thật đúng là chuyên nghiệp, đến hô hấp cũng trở nên nhẹ như vậy rồi." Ngay thời điểm Diệp Thiên cảm thấy ngoài ý muốn, đột nhiên phòng Ninh Lạc truyền đến động tĩnh, Diệp Thiên lập tức thầm nghĩ không tốt, vội vàng vọt tới, đẩy cửa phòng Ninh Lạc ra, Diệp Thiên chỉ thấy cửa sổ trong phòng Ninh Lạc đã bị mở, một bóng người rón ra rón rén mò tới đầu giường của nàng, cầm trong tay một cái khăn lông màu trắng hướng đến miệng Ninh Lạc.
Diệp Thiên bị dọa mồ hôi lạnh ứa ra, cho rằng người nọ muốn hạ độc thủ đối với Ninh Lạc, hét lớn một tiếng, "Dừng tay!" Trong bóng tối, thân thủ người nọ cũng tương đối nhanh nhẹn, vội vàng thối lui đến bên cửa sổ, nhưng hắn không phải là muốn bỏ chạy, mà là tiếp nhận con dao găm từ bên ngoài cửa sổ, xông về phía Diệp Thiêni, lưỡi dao sáng choang trong không trung vẽ nên một vòng cung, điểm rơi chính là bả vai Diệp Thiên.
Diệp Thiên không nghĩ tới tên mao tặc này lại cả gan làm loạn như thế, bị phát hiện chẳng những không có đào tẩu mà ngược lại còn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, lao đến đâm vào mình, chơi dao trước mặt Diệp Thiên không khác gì múa đại đao trước mặt Quan Công vậy.
Ngay khi lưỡi dao sắp đâm trúng Diệp Thiên, Diệp Thiên như thiểm điện xuất thủ, năm ngón tay như cái kìm bắt chặt cổ tay của đối phương, người nọ cũng không nghĩ Diệp Thiên lại là một cao thủ, không khỏi bất ngờ, đem khí lực toàn thân để thoát khỏi tay Diệp Thiên, thế nhưng mà vô luận hắn sử dụng khí lực lớn cơ nào thì tay Diệp Thiên vẫn như trước không chút sứt mẻ, lúc này mới phát giác được mình đụng phải đại cao thủ rồi, "Bằng hữu, làm người để lại một đường lui, ngày sau dễ nói chuyện, hôm nay ta nhận thua, chỉ cần ngươi thả ta đi, ta tuyệt đối không hề đặt chân đến nhà các ngươi nửa bước!" "Nếu như ta không muốn?" Diệp Thiên âm thanh lạnh lùng nói.
Trong bóng tối trong mắt tên kia hiện lên một tia tàn khốc, tay còn lại đột nhiên đánh về phía cổ họng Diệp Thiên, chiêu thức độc ác vô cùng, thế nhưng mà Diệp Thiên căn bản không có để vào mắt, ngay khi hắn động thủ, Diệp Thiên dung sức bóp chặt cánh tay kia, ken két, lập tức đối phương đau nhức toàn thân run rẩy, tay tấn công Diệp Thiên còn chưa tới đến trước mặt hắn đã rủ xuống dưới.
Xương cổ tay phải vỡ tan, toàn bộ cánh tay tê liệt, đau nhức kịch liệt khiến cho hắn trong nháy mắt suýt nữa đã hôn mê, trên mặt tái nhợt khó coi đến cực điểm, mồ hôi chậm rãi thấm ướt đẫm lưng.
Người ở bên ngoài nhìn thấy đồng lõa bị bắt, cũng muốn xông tới cứu viện, nhưng cổ tay Diệp Thiên vung lên, vèo một tiếng, một đạo hàn quang bắn ra, người bên ngoài còn chưa kịp đặt chân lên cửa sổ đột nhiên cảm giác cơ thể truyền đến sự đau nhức không tưởng tượng nổi, cúi đầu xem xét, một thanh ngân đao xinh xắn đâm thẳng vào ngực.
Cái tên ngoài cửa sổ tại chỗ bị dọa ngất đi, Diệp Thiên nhìn cái tên ở trong phòng Ninh Lạc, trầm giọng hỏi: "Nói, các ngươi là ai, tới nơi này làm gì?" Đối phương không có trả lời, mà trầm mặc tĩnh mịch.
Hai tay Diệp Thiên chắp ra sau lưng, thời điểm mỗi khi Diệp Thiên tức giận cực độ mới có động tác như vậy, bởi vì để tay sau lưng sẽ khiến địch nhân có cảm giác thư giãn, nghe có vẻ rất mâu thuẫn, nhưng trong thực chiến lại tương đối hữu dụng.
Kẻ nào khinh địch nhìn thấy đối thủ để tay sau lưng sẽ cho rằng đó là cơ hội xuất thủ, nhưng tên này lại không như vậy, thấy một cao thủ cao thủ trước mặt hai tay để ra sau lưng sẽ cảnh giác, bởi vì không biết đối phương lúc nào sẽ phát động tấn công. "Lời ta nói bình thường sẽ không lặp lại hai lần, ta hỏi lại ngươi một lần nữa, các ngươi là người nào, tới nơi này đến cùng là muốn làm gì?" Diệp Thiên thanh âm không lớn, nhưng càng thêm lạnh, khiến cho người ta có loại cảm giác sợ hãi.
Người nọ rốt cục không chịu nổi áp bức cường đại, chịu đựng đau đớn kịch liệt, chậm rãi nói: "Hai huynh đệ chúng ta chỉ là lấy tiền của người khác mà làm việc, lần này chúng ta nhận thua, muốn chém muốn giét như thế nào tùy ngươi!" Diệp Thiên chằm chằm vào hai mắt nam nhân kia trong bóng tối, đối phương rất kiên định, xem ra không phải mao tặc bình thường, một tên trộm vặt móc túi không thể nào có gan dạ cùng phách lực như vậy, khó trách bọn hắn còn biết cahcs vận dụng chiến thuật, giương đông kích tây, bất quá trước mặt Diệp Thiên hết thảy đều là phí công. "Nói ra chủ nhân phía sau màn của các ngươi, ta có thể tha các ngươi một mạng!" Bởi vì cái gọi là bắn người phải bắn mã, bắt giặc phải bắt vua, Diệp Thiên biết rõ dù có đánh chết hai thằng này cũng vô ích, người phía sau màn còn có thể phái người khác đến.
Trong bóng tối nam tử nhắm mắt lại, thể hiện bộ dạng không sợ chết, Diệp Thiên khóe miệng nhếch lên, cười lạnh liên tục, "Đừng ở trước mặt ta giả vờ thâm trầm, ta cũng không tin có người thật sự không sợ chết!" Xoát...
Trong tay Diệp Thiên lần nữa xuất hiện một phi đao xinh xắn, mũi đao đặt trên cổ họng đối phương, nhưng lại từ từ chậm rãi di động xuống dưới, vài giây sau làn da cổ họng hắn đã bị đâm rách, máu tươi chậm rãi chảy ra, con mắt đang nhắm chặt rốt cục đã mở ra, lộ ra vẻ hoảng sợ. "Ta... Ta nói..." Đối phương nhìn ánh mắt Diệp Thiên, sợ hãi, hắn có cảm giác, nếu mình không nói ra sự thực..., ngọn phi đao kia sẽ một cắm thẳng vào bên trong cổ họng của mình. "Nói đi!" Diệp Thiên thu hồi phi đao, ánh mắt lộ ra thần sắc khinh thường. "Là Hoàng Thế Văn bảo chúng ta đến đây!" Diệp Thiên tại chỗ sửng sốt một chút, tóm lấy cổ áo đối phương, lớn tiếng chất vấn: "Hoàng Thế Văn là ai? Hắn ở nơi nào? Muốn các ngươi tới làm cái gì?" Cái tên này Diệp Thiên cũng không xa lạ gì, lần trước thời điểm trong công ty của phụ thân thu xếp đồ đạc, trong ngăn kéo bàn công tác tìm được tấm danh thiếp kia, ở trên danh tự đúng là Hoàng Thế Văn. Diệp Thiên một mực điều tra Hoàng Thế Văn, nhưng không có tí thu hoạch nào, không nghĩ tới trong tình huống ngoài ý muốn này lại có tin tức về Hoàng Thế Văn, trong nội tâm kích động không thôi. "Hoàng Thế Văn ở Yên kinh, là một luật sư, hắn phái chúng ta tới Minh Châu là muốn chúng ta bắt nữ nhân này đi!" Nam tử chỉ vào Ninh Lạc trên giường Ninh Lạc nói.
Diệp Thiên nhìn Ninh Lạc, phát hiện hô hấp nàng trở nên dồn dập, hỏi: "Các ngươi đã làm gì nàng ấy?" Nam tử có chút ấp úng nói: "Chúng ta... Chúng ta... Cho nàng dùng một chút hợp hoan tán!" Chỉ cần nghe tên cũng không khó đoán đó là vật gì, Diệp Thiên không nghĩ bọn hắn như vậy lại hạ xuân dược.
BA~... Diệp Thiên văng một cái bạt tai vào mặt của đối phương, "Đồ hỗn trướng, đem giải dược ra!" "Không có giải dược, chỉ có thể dựa vào... Dựa vào nam nhân mới có thể giải độc!" Nam tử đã lĩnh giáo sự lợi hại của Diệp Thiên, không dám có bất kỳ giấu diếm nào. "Nóng... Nóng quá..." Ninh Lạc trong lúc mơ mơ màng màng xốc lên chăn mền lên, nỉ non nói, Diệp Thiên bị dọa sốc, sợ Ninh Lạc cởi quần áo ra, vội vàng nói với nam tử kia: "Mang theo đồng lõa của ngươi lập tức rời đi, ngày mai ở khách sạn chờ ta, ngọn phi đao kia có độc dược, nếu như không có giải dược của ta, hắn sẽ không sống quá đêm mai!" Nam nhân gật gật đầu từ cửa sổ lộn ra ngoài, đem trên đồng lõa nằm trên mặt đất đánh thức rồi cùng nhau rời đi.
Diệp Thiên đi đến bên giường kiểm tra trán Ninh Lạc, bị phỏng dọa người, đành mở đèn đầu giường xem xét, mặt Ninh Lạc ửng hồng một mảng lớn, trên người cũng nóng lên, hơn nữa trán đã đổ mồ hôi rồi, Diệp Thiên đang suy tư nên làm như thế nào mới có thể giải trừ mị độc trong cơ thể Ninh Lạc, đúng lúc này Ninh Lạc bắt đầu xé rách y phục trên người... Áo ngủ đã bị chính cô ta xé nát một khối, lộ ra hai ngọn núi đầy đặn cao ngất bên trong.
- ------------
Cầu kim phiếu, cầu TLT. Ai có tiền cho tiền ai không tiền thì cho mình 1 tim nha
Mong các bạn đi ngang qua ủng hộ mình để có động lực dịch tiếp a!
/91
|