Ninh Lạc mừng rỡ như điên, nếu như giấy hôn thú là giả, nói cách khác mình căn bản cũng không có cùng Diệp Sơn kết hôn, như vậy thì mình không phải là mẹ kế Diệp Thiên rồi, tuy chuyện này rất quỷ dị, nhưng đối với Ninh Lạc mà nói lại là một loại giải thoát, đã không có cái tầng quan hệ con trai - mẹ kế này, chuyện của nàng cùng với Diệp Thiên tối ngày hôm qua cũng coi như không phải là loạn luân rồi.
Áp lực trong lòng chợt giảm, bất quá cảm thấy chính mình không hiểu Diệp Thiên, Ninh Lạc dù nhiều hay ít vẫn còn có chút không thoải mái, dù sao nàng không có bất kỳ chuẩn bị nào, hiện tại nếu như gặp mặt Diệp Thiên, nàng sẽ cảm thấy rất xấu hổ.
Sau khi xin y tá trưởng nghỉ ngơi ba ngày, Ninh Lạc định đi ra ngoài một chút giải sầu, hi vọng trong thời gian ngắn quên đi những cái chuyện không vui kia, Ninh Lạc từ cục dân chính lái xe về tới khách sạn, sau khi chuyển ra từ nhà Diệp Thiên nàng chỉ có thể ở tại khách sạn, nhà của nàng cũng không ở nơi này.
Thanh toán tiền xe xong Ninh Lạc đi vào khách sạn, trong lúc lơ đãng đột nhiên thấy được một thân ảnh quen thuộc! Ninh Lạc bị dọa vội vàng xoay người sợ bị Diệp Thiên phát hiện, nàng cho rằng Diệp Thiên qua đây tìm mình, thế nhưng mà cẩn thận suy nghĩ thì lại thấy không đúng, Diệp Thiên căn bản không biết mình ở chỗ này.
Chẳng lẽ hắn là tới để hẹn hò cùng với những nữ nhân khác hay sao?
Vừa nghĩ tới điều này, trái tim Ninh Lạc bỗng dưng đau nhói, nàng không nghĩ Diệp Thiên lại là một tên đại hoa tâm, tối hôm qua vừa cùng mình trên giường, bây giờ lập tức tới tìm những nữ nhân khác mướn phòng, quả thực là súc sinh đến cực điểm.
Ninh Lạc cầm hành lý chuẩn bị ly khai khách sạn, thế nhưng mà nàng bỗng nhiên có chút tò mò, đến cùng là người nào có thể làm cho Diệp Thiên si mê như vậy? Chẳng lẽ so với mình đẹp hơn rất nhiều?
Nữ nhân trời sinh thích so sánh, Ninh Lạc cũng không ngoại lệ, nàng muốn nhìn xem nữ nhân hẹn hò cùng Diệp Thiên rốt cuộc có bộ dạng như thế nào.
Vì vậy, Ninh Lạc từ xa đi theo Diệp Thiên muốn nhìn trộm, Diệp Thiên sớm đã tới khách sạn, chỉ có điều hắn theo lời khai của hai người kia hỏi một ít về tin tức tên Hoàng Thế Văn, nhưng vụn vặt lẻ tẻ không nguyên vẹn.
Hai tên mao tặc cụ thể cũng không biết rõ ràng, chỉ là biết đại khái một ít chuyện về Hoàng Thế Văn, bất quá đã biết rõ Hoàng Thế Văn ở kinh thành đã là tốt rồi, vừa rồi Diệp Thiên đi ra gọi điện thoại cho chim sơn ca, bảo nàng hỗ trợ mình điều tra Hoàng Thế Văn.
Trước đó Diệp Thiên cũng đã gọi điện thoại nhờ chim sơn ca một lần rồi, bất quá chim sơn ca tiến mạng lưới internet trong nước chứng kiến mấy vạn cái tên Hoàng Thế Văn thiếu chút nữa bất tỉnh tại chỗ, từ hai mươi lăm tuổi đến dưới bốn mươi lăm tuổi đã có hơn bốn nghìn người, khối lượng công việc nếu như điều tra sẽ cực kì khổng lồ.
Hơn nữa chim sơn ca còn có việc khác cần hoàn thành, cho nên tới bây giờ Diệp Thiên cũng không có tra ra tên Hoàng Thế Văn kia, hiện tại Diệp Thiên đã có số điện thoại của hắn cho nên điều tra sẽ dễ hơn nhiều.
Diệp Thiên nói chuyện điện thoại xong thời điểm quay trở lại khách sạn may mắn thế nào lại bị Ninh Lạc nhìn thấy, bất quá Diệp Thiên không có phát hiện ra Ninh Lạc.
Ninh Lạc bám theo một đoạn, đi đến tầng 23 thì không phát hiện ra bóng dáng Diệp Thiên đâu cả, vì vậy tìm kiếm khắp nơi, nàng giống như mấy tên trôm áp tai vào cửa nghe trộm. "Tiểu thư, người đang làm gì thế?" Một a di quét dọn vệ sinh chứng kiến hành động quái dị của Ninh Lạc liền hỏi.
Ninh Lạc sợ hãi kêu lên một cái, "Ah..." Lập tức, Ninh Lạc che miệng của mình, linh cơ khẽ động, lộ ra bộ dáng đáng thương, nghẹn ngào nói: "Đại thẩm, người có chỗ không biết, ta vừa kết hôn không bao lâu, chết tiệt...tên hỗn đãn đó lại đi ra cùng những nữ nhân khác hẹn hò, ta thật vất vả mới theo dõi được đến nơi này, lại mất dấu rồi!" Thân là nữ nhân nên đại thẩm quét rác có thể hiểu được tâm tình của Ninh Lạc lúc này, đồng tình nhìn nàng một cái, "Ai... Hiện giờ nam nhân đúng là tệ hại mà, không nghĩ tới các ngươi vừa kết hôn không bao lâu đã đi ra cùng những nữ nhân khác lêu lổng, ta nghĩ mãi cũng không hiểu, ngươi xinh đẹp như vậy nam nhân của ngươi thế nào mà lại còn ra ngoài yêu đương vụng trộm thế này!" Ninh Lạc đỏ mặt lên, nói: "Nam nhân đều cho rằng hoa nhà không có sánh được với cỏ chợ a!" "Cũng đúng!" Đại thẩm thở dài một tiếng, nói, "Tiểu thư, chồng của ngươi bộ dáng như thế nào, nói không chừng ta đã gặp qua đó!" Đại thẩm nhiệt tình muốn giúp đỡ Ninh Lạc.
Ninh Lạc hướng đến đại thẩm miêu tả qua một chút vẻ ngoài của Diệp Thiên, "Hắn khá cao, trên dưới 1m8, rất tuấn tú, cười lên như ánh mặt trời, dáng người rất to lớn..." Không đợi Ninh Lạc nói xong, bác gái lập tức kích động nói: "Nha..., nghe ngươi nói như vậy ta thực sự đã gặp người giống như vậy, hắn vừa tiến vào phòng 2308 ở bên kia kìa, cụ thể ở trong phòng có ai ta cũng không biết, ngươi qua bên kia xem một chút đi!" "Cảm ơn!" Ninh Lạc không ngờ còn được gặp chuyện tốt như vậy, vội vàng nói lời cảm tạ. "Cô gái, tìm người thì tìm người, bất quá ta khuyên ngươi đừng làm sự việc quá huyên náo, nam nhân quan trọng nhất là mặt mũi, có lời gì về nhà nói sau, buổi tối làm chuyện này cần chủ động khiêu gợi hắn, nam nhân đều là động vật nửa người dưới, chỉ cần ngươi trên giường hầu hạ hắn cho tốt, cam đoan với ngươi rất dễ bảo." Đại thẩm quét rác ra dáng một người từng trải nói khẽ với Ninh Lạc truyền thụ kinh nghiệm.
Mặt Ninh Lạc đỏ như quả táo chín mọng, thấp giọng ừ một tiếng, quay người hướng tới căn phòng đại thẩm chỉ chạy đến.
Đi vào góc Ninh Lạc quả nhiên thấy phòng số 2308, từ nơi này nàng áp tai vào nghe, rốt cục cũng đã nghe được thanh âm của Diệp Thiên, "Hai người các ngươi thành thật khai báo, tối hôm qua đến cùng đã dùng bao nhiêu xuân dược..." Ninh Lạc lập tức trừng lớn hai mắt, chẳng lẽ là ta trách oan Diệp Thiên rồi hả?
Sau đó hai tên mao tặc thẳng thắn nói với Diệp Thiên chuyện tối hôm qua, tất cả những điều này đều bị Ninh Lạc nghe được.
Trong đầu Ninh Lạc bành một tiếng giống như tiếng nổ, thì ra mình thật sự đã trách oan Diệp Thiên, còn đánh hắn một cái bạt tai, bây giờ hồi tưởng lại, Ninh Lạc nhớ lại tối hôm qua có một khoảng thời gian, chính mình có cảm giác toàn thân nóng lên, còn giống như có người ở một bên chiếu cố cho mình.
Không cần phải nói Ninh Lạc cũng biết, người đó nhất định là Diệp Thiên.
Một cảm giác hối hận xông lên đầu, Ninh Lạc rất giận bản thân vì sao lại xúc động như vậy đánh Diệp Thiên một bạt tai, người ta rõ ràng đã cứu mình, tuy chuyện này Ninh Lạc không muốn nó phát sinh, nhưng nếu như theo như lời Diệp Thiên mà nói..., có lẽ nàng đã biến thành người sống nửa đời còn lại như thực vật rồi.
Ngay thời điểm Ninh Lạc ở cửa ra vào đang sững sờ, Diệp Thiên đột nhiên đi ra, nhìn thấy Ninh Lạc đứng ở cửa làm hắn choáng váng, "Làm sao nàng lại tới đây?" Ninh Lạc không có tránh né, hai mắt nhìn thẳng Diệp Thiên, "Thực xin lỗi! Ta cũng nghe được rồi, Diệp Thiên, thật sự rất xin lỗi, là ta đã hiểu lầm ngươi rồi!" Ninh Lạc trong nội tâm rất áy náy.
Diệp Thiên nhàn nhạt cười, "Không có việc gì, ngươi có thể có phản ứng như vậy ta có thể hiểu được, trinh tiết đối với một nữ nhân trọng yếu như thế nào ta biết! Được rồi, chuyện đã qua để cho nó qua đi!" Diệp Thiên lúc bị Ninh Lạc đánh không hề tức giận, chỉ là có chút bất đắc dĩ.
Lui một vạn bước mà nói, chính mình tận hưởng một tuyệt sắc vưu vật như Ninh Lạc, dù cho bị đánh một cái tát cũng vẫn là có lời.
Ninh Lạc duỗi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc, giữ chặt lấy Diệp Thiên, "Ngươi đi theo ta!" Diệp Thiên sửng sốt một chút, gật gật đầu đi theo Ninh Lạ, Ninh Lạc rời biệt thự tới nơi này thuê một phòng, tại lầu 18, Ninh Lạc mang Diệp Thiên đi vào trong phòng của mình, đóng cửa lại, cười nói: "Con ngoan, còn muốn sao?" Diệp Thiên xấu hổ nhìn Ninh Lạc, không biết nàng đây là đang muốn chơi trò gì a!
Ninh Lạc dang hai tay ra nhào vào trong ngực Diệp Thiên, lập tức một cỗ hương thơm của cơ thể nữ nhân truyền đến thấm vào tim gan, khiến cho Diệp Thiên sảng khoái tinh thần.
Thân thể mềm mại đầy đặn bắt đầu trên người Diệp Thiên vặn vẹo..., Ninh Lạc nhắm mắt lại chủ động cong cặp môi đỏ mọng khiêu gợi áp vào môi Diệp Thiên, chủ động đem đầu lưỡi mềm nhẵn tiến vào trong miệng hắn.
Ninh Lạc cảm thấy tùy mình cùng Diệp Thiên đã xảy ra quan hệ, nhưng tư vị ân ái là cái gì nàng một chút cũng không có cảm nhận được, cho nên thừa dịp mình đối với Diệp Thiên lòng đang có áy náy, dứt khoát phóng túng một lần, sau đó rời khỏi thành phố này!
Áp lực trong lòng chợt giảm, bất quá cảm thấy chính mình không hiểu Diệp Thiên, Ninh Lạc dù nhiều hay ít vẫn còn có chút không thoải mái, dù sao nàng không có bất kỳ chuẩn bị nào, hiện tại nếu như gặp mặt Diệp Thiên, nàng sẽ cảm thấy rất xấu hổ.
Sau khi xin y tá trưởng nghỉ ngơi ba ngày, Ninh Lạc định đi ra ngoài một chút giải sầu, hi vọng trong thời gian ngắn quên đi những cái chuyện không vui kia, Ninh Lạc từ cục dân chính lái xe về tới khách sạn, sau khi chuyển ra từ nhà Diệp Thiên nàng chỉ có thể ở tại khách sạn, nhà của nàng cũng không ở nơi này.
Thanh toán tiền xe xong Ninh Lạc đi vào khách sạn, trong lúc lơ đãng đột nhiên thấy được một thân ảnh quen thuộc! Ninh Lạc bị dọa vội vàng xoay người sợ bị Diệp Thiên phát hiện, nàng cho rằng Diệp Thiên qua đây tìm mình, thế nhưng mà cẩn thận suy nghĩ thì lại thấy không đúng, Diệp Thiên căn bản không biết mình ở chỗ này.
Chẳng lẽ hắn là tới để hẹn hò cùng với những nữ nhân khác hay sao?
Vừa nghĩ tới điều này, trái tim Ninh Lạc bỗng dưng đau nhói, nàng không nghĩ Diệp Thiên lại là một tên đại hoa tâm, tối hôm qua vừa cùng mình trên giường, bây giờ lập tức tới tìm những nữ nhân khác mướn phòng, quả thực là súc sinh đến cực điểm.
Ninh Lạc cầm hành lý chuẩn bị ly khai khách sạn, thế nhưng mà nàng bỗng nhiên có chút tò mò, đến cùng là người nào có thể làm cho Diệp Thiên si mê như vậy? Chẳng lẽ so với mình đẹp hơn rất nhiều?
Nữ nhân trời sinh thích so sánh, Ninh Lạc cũng không ngoại lệ, nàng muốn nhìn xem nữ nhân hẹn hò cùng Diệp Thiên rốt cuộc có bộ dạng như thế nào.
Vì vậy, Ninh Lạc từ xa đi theo Diệp Thiên muốn nhìn trộm, Diệp Thiên sớm đã tới khách sạn, chỉ có điều hắn theo lời khai của hai người kia hỏi một ít về tin tức tên Hoàng Thế Văn, nhưng vụn vặt lẻ tẻ không nguyên vẹn.
Hai tên mao tặc cụ thể cũng không biết rõ ràng, chỉ là biết đại khái một ít chuyện về Hoàng Thế Văn, bất quá đã biết rõ Hoàng Thế Văn ở kinh thành đã là tốt rồi, vừa rồi Diệp Thiên đi ra gọi điện thoại cho chim sơn ca, bảo nàng hỗ trợ mình điều tra Hoàng Thế Văn.
Trước đó Diệp Thiên cũng đã gọi điện thoại nhờ chim sơn ca một lần rồi, bất quá chim sơn ca tiến mạng lưới internet trong nước chứng kiến mấy vạn cái tên Hoàng Thế Văn thiếu chút nữa bất tỉnh tại chỗ, từ hai mươi lăm tuổi đến dưới bốn mươi lăm tuổi đã có hơn bốn nghìn người, khối lượng công việc nếu như điều tra sẽ cực kì khổng lồ.
Hơn nữa chim sơn ca còn có việc khác cần hoàn thành, cho nên tới bây giờ Diệp Thiên cũng không có tra ra tên Hoàng Thế Văn kia, hiện tại Diệp Thiên đã có số điện thoại của hắn cho nên điều tra sẽ dễ hơn nhiều.
Diệp Thiên nói chuyện điện thoại xong thời điểm quay trở lại khách sạn may mắn thế nào lại bị Ninh Lạc nhìn thấy, bất quá Diệp Thiên không có phát hiện ra Ninh Lạc.
Ninh Lạc bám theo một đoạn, đi đến tầng 23 thì không phát hiện ra bóng dáng Diệp Thiên đâu cả, vì vậy tìm kiếm khắp nơi, nàng giống như mấy tên trôm áp tai vào cửa nghe trộm. "Tiểu thư, người đang làm gì thế?" Một a di quét dọn vệ sinh chứng kiến hành động quái dị của Ninh Lạc liền hỏi.
Ninh Lạc sợ hãi kêu lên một cái, "Ah..." Lập tức, Ninh Lạc che miệng của mình, linh cơ khẽ động, lộ ra bộ dáng đáng thương, nghẹn ngào nói: "Đại thẩm, người có chỗ không biết, ta vừa kết hôn không bao lâu, chết tiệt...tên hỗn đãn đó lại đi ra cùng những nữ nhân khác hẹn hò, ta thật vất vả mới theo dõi được đến nơi này, lại mất dấu rồi!" Thân là nữ nhân nên đại thẩm quét rác có thể hiểu được tâm tình của Ninh Lạc lúc này, đồng tình nhìn nàng một cái, "Ai... Hiện giờ nam nhân đúng là tệ hại mà, không nghĩ tới các ngươi vừa kết hôn không bao lâu đã đi ra cùng những nữ nhân khác lêu lổng, ta nghĩ mãi cũng không hiểu, ngươi xinh đẹp như vậy nam nhân của ngươi thế nào mà lại còn ra ngoài yêu đương vụng trộm thế này!" Ninh Lạc đỏ mặt lên, nói: "Nam nhân đều cho rằng hoa nhà không có sánh được với cỏ chợ a!" "Cũng đúng!" Đại thẩm thở dài một tiếng, nói, "Tiểu thư, chồng của ngươi bộ dáng như thế nào, nói không chừng ta đã gặp qua đó!" Đại thẩm nhiệt tình muốn giúp đỡ Ninh Lạc.
Ninh Lạc hướng đến đại thẩm miêu tả qua một chút vẻ ngoài của Diệp Thiên, "Hắn khá cao, trên dưới 1m8, rất tuấn tú, cười lên như ánh mặt trời, dáng người rất to lớn..." Không đợi Ninh Lạc nói xong, bác gái lập tức kích động nói: "Nha..., nghe ngươi nói như vậy ta thực sự đã gặp người giống như vậy, hắn vừa tiến vào phòng 2308 ở bên kia kìa, cụ thể ở trong phòng có ai ta cũng không biết, ngươi qua bên kia xem một chút đi!" "Cảm ơn!" Ninh Lạc không ngờ còn được gặp chuyện tốt như vậy, vội vàng nói lời cảm tạ. "Cô gái, tìm người thì tìm người, bất quá ta khuyên ngươi đừng làm sự việc quá huyên náo, nam nhân quan trọng nhất là mặt mũi, có lời gì về nhà nói sau, buổi tối làm chuyện này cần chủ động khiêu gợi hắn, nam nhân đều là động vật nửa người dưới, chỉ cần ngươi trên giường hầu hạ hắn cho tốt, cam đoan với ngươi rất dễ bảo." Đại thẩm quét rác ra dáng một người từng trải nói khẽ với Ninh Lạc truyền thụ kinh nghiệm.
Mặt Ninh Lạc đỏ như quả táo chín mọng, thấp giọng ừ một tiếng, quay người hướng tới căn phòng đại thẩm chỉ chạy đến.
Đi vào góc Ninh Lạc quả nhiên thấy phòng số 2308, từ nơi này nàng áp tai vào nghe, rốt cục cũng đã nghe được thanh âm của Diệp Thiên, "Hai người các ngươi thành thật khai báo, tối hôm qua đến cùng đã dùng bao nhiêu xuân dược..." Ninh Lạc lập tức trừng lớn hai mắt, chẳng lẽ là ta trách oan Diệp Thiên rồi hả?
Sau đó hai tên mao tặc thẳng thắn nói với Diệp Thiên chuyện tối hôm qua, tất cả những điều này đều bị Ninh Lạc nghe được.
Trong đầu Ninh Lạc bành một tiếng giống như tiếng nổ, thì ra mình thật sự đã trách oan Diệp Thiên, còn đánh hắn một cái bạt tai, bây giờ hồi tưởng lại, Ninh Lạc nhớ lại tối hôm qua có một khoảng thời gian, chính mình có cảm giác toàn thân nóng lên, còn giống như có người ở một bên chiếu cố cho mình.
Không cần phải nói Ninh Lạc cũng biết, người đó nhất định là Diệp Thiên.
Một cảm giác hối hận xông lên đầu, Ninh Lạc rất giận bản thân vì sao lại xúc động như vậy đánh Diệp Thiên một bạt tai, người ta rõ ràng đã cứu mình, tuy chuyện này Ninh Lạc không muốn nó phát sinh, nhưng nếu như theo như lời Diệp Thiên mà nói..., có lẽ nàng đã biến thành người sống nửa đời còn lại như thực vật rồi.
Ngay thời điểm Ninh Lạc ở cửa ra vào đang sững sờ, Diệp Thiên đột nhiên đi ra, nhìn thấy Ninh Lạc đứng ở cửa làm hắn choáng váng, "Làm sao nàng lại tới đây?" Ninh Lạc không có tránh né, hai mắt nhìn thẳng Diệp Thiên, "Thực xin lỗi! Ta cũng nghe được rồi, Diệp Thiên, thật sự rất xin lỗi, là ta đã hiểu lầm ngươi rồi!" Ninh Lạc trong nội tâm rất áy náy.
Diệp Thiên nhàn nhạt cười, "Không có việc gì, ngươi có thể có phản ứng như vậy ta có thể hiểu được, trinh tiết đối với một nữ nhân trọng yếu như thế nào ta biết! Được rồi, chuyện đã qua để cho nó qua đi!" Diệp Thiên lúc bị Ninh Lạc đánh không hề tức giận, chỉ là có chút bất đắc dĩ.
Lui một vạn bước mà nói, chính mình tận hưởng một tuyệt sắc vưu vật như Ninh Lạc, dù cho bị đánh một cái tát cũng vẫn là có lời.
Ninh Lạc duỗi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc, giữ chặt lấy Diệp Thiên, "Ngươi đi theo ta!" Diệp Thiên sửng sốt một chút, gật gật đầu đi theo Ninh Lạ, Ninh Lạc rời biệt thự tới nơi này thuê một phòng, tại lầu 18, Ninh Lạc mang Diệp Thiên đi vào trong phòng của mình, đóng cửa lại, cười nói: "Con ngoan, còn muốn sao?" Diệp Thiên xấu hổ nhìn Ninh Lạc, không biết nàng đây là đang muốn chơi trò gì a!
Ninh Lạc dang hai tay ra nhào vào trong ngực Diệp Thiên, lập tức một cỗ hương thơm của cơ thể nữ nhân truyền đến thấm vào tim gan, khiến cho Diệp Thiên sảng khoái tinh thần.
Thân thể mềm mại đầy đặn bắt đầu trên người Diệp Thiên vặn vẹo..., Ninh Lạc nhắm mắt lại chủ động cong cặp môi đỏ mọng khiêu gợi áp vào môi Diệp Thiên, chủ động đem đầu lưỡi mềm nhẵn tiến vào trong miệng hắn.
Ninh Lạc cảm thấy tùy mình cùng Diệp Thiên đã xảy ra quan hệ, nhưng tư vị ân ái là cái gì nàng một chút cũng không có cảm nhận được, cho nên thừa dịp mình đối với Diệp Thiên lòng đang có áy náy, dứt khoát phóng túng một lần, sau đó rời khỏi thành phố này!
/91
|