Tống Văn Mỹ là Tiểu Tam được bao dưỡng, nên nếu hơn nửa tháng không thể làm chuyện đó mà nói..., chỉ sợ sẽ phải chịu cảnh vắng vẻ, cái tên bao nuôi nàng tuy là lão nhân hơn năm mươi tuổi, nhưng là tính dục rất mạnh, hai ba ngày nhất định phải cùng nàng yêu một lần.
Thân là Tiểu Tam chính là muốn lấy lòng nam nhân của mình, mà nữ nhân lấy lòng nam nhân có hai loại, một loại là lấy lòng bằng tâm lý còn loại còn lại là dùng thân thể, nữ nhân thông minh cả hai đều tinh thông, rất hiển nhiên Tống Văn Mỹ không phải là nữ nhân như vậy, cho nên lo lắng không còn cách nào lấy lòng nam nhân của mình.
Diệp Thiên không hiểu Tống Văn Mỹ, nữ nhân sau khi giải phẫu cần hảo hảo tĩnh dưỡng bổ dưỡng, một người nam nhân nhẫn nhịn nửa tháng mặc dù có chút thống khổ, nhưng cắn răng cũng có thể gắng gượng, Diệp Thiên tin tưởng tuyệt đại đa số nam nhân sẽ không bởi vì là nữ nhân của mình làm phẫu thuật không thể cùng phòng mà lại đi trách cứ tại các nàng. "Nếu như ngươi thật sự có nhu cầu về phương diện kia, ta ngược lại có biện pháp, có thể thông qua vật lý trị liệu xoa bóp cái miệng vết thương kia, như vậy có thể khỏi hẳn nhanh hơn mấy ngày." Diệp Thiên nhìn bộ dạng Tống Văn Mỹ đáng thương không đành lòng. "Cảm ơn!" Tống Văn Mỹ rất cảm kích nhìn Diệp Thiên, nàng một chút cũng không có nghi ngờ Diệp Thiên là đang dối gạt nàng hoặc là dụng tâm kín đáo, chính nàng cũng nói không nên lời, nhưng dù sao vẫn tin tưởng hắn.
Tiểu hộ sĩ ở một bên âm thầm tắc luỡi, sùng bái nhìn Diệp Thiên, thầm nghĩ: "Diệp bác sĩ này thực sự có năng lực, loại chuyện này mà cũng có biện pháp! Nếu người bệnh đưa ra yêu cầu như vậy với chủ nhiệm, nhất định sẽ bị từ chối." Diệp Thiên rất nhanh giúp Tống Văn Mỹ cắt chỉ, lại bôi lên một ít thuốc mỡ nhằm khép miệng vết thương rồi băng bó lại, "Được rồi, hôm nay có thể xuất viện, ngươi nếu muốn tìm ta làm vật lý trị liệu, phải đợi đến lúc tan làm mới được." "Tốt, bác sĩ Diệp, số điện thoại của người là gì?" Tống Văn Mỹ mặc quần, lấy điện thoại di động ra, hướng đến Diệp Thiên muốn số đtdđ của hắn, chính cô nàng cũng không thích bệnh viện, đến lúc đó liên hệ Diệp Thiên tới nhà nàng là được, phần lớn thời gian nàng ở nhà một mình, nam nhân kia bình thường chỉ có buổi tối mới trở về chỗ đó.
Diệp Thiên hơi chút do dự, nói ra số di động của mình, chính mình cũng đã đáp ứng, nói cho nàng biết cũng không sao, khi Diệp Thiên nói ra số điện thoại di động của mình, tiểu hộ sĩ bên cạnh cũng âm thầm ghi lại.
Thời điểm Tống Văn Mỹ xuất viện đặc biệt ra tiệm trái cây mua một hai trăm tiền hoa quả đưa tới cho bác sĩ và nhân viên chăm sóc, hàn huyên chốc lát rồi mới ly khai.
Buổi sáng là thời điểm bệnh viện bận rộn nhất, Lý Tuyết Vân ngồi xem bệnh trong phòng khám, Hồ Lệ cùng Hàn Chân xử lý những bệnh nhân mới nhập viện, Diệp Thiên mới tới, cho nên Lý Tuyết Vân tạm thời không để cho Diệp Thiên đón người bệnh, mà để cho hắn làm quen một chút hoàn cảnh của bệnh viện. "Diệp bác sĩ, đây là bàn làm việc của ngươi, tạm thời cùng chúng ta chui vào cùng một chỗ rồi!" Diệp Thiên trở lại văn phòng, Nghiêm Uyển Đình chỉ vào một bộ bàn ghế mới mà bên hậu cần vừa mang sang cho Diệp Thiên, Nghiêm Uyển Đình an vị ngồi đối diện, hai người xem như là hàng xóm rồi.
"Tiểu Nghiêm, lời này của ngươi có chút mập mờ ah!" Hách Phân ngồi ở góc đối diện với Diệp Thiên, ngẫng đầu lên có thể nhìn thấy, Hách Phân vừa cười vừa nói, "Cái gì mà bảo chúng ta chui vào chui vào a? Chỉ có hai người các ngươi chui vào một chỗ thôi a!" Làm cái nghề bác sĩ này nữ nhân thường đối với những chuyện kia rất mặn, chỉ cần không quá mức rõ ràng, mọi người trên căn bản đều là cười cười cho qua.
Nghiêm Uyển Đình là bác sĩ phụ khoa nhỏ tuổi nhất, còn chưa kết hôn, nhưng tuyệt không hàm hồ, cười nói: "Hách bác sĩ, ta xem ngươi là hâm mộ ghen ghét ta a, được cùng bác sĩ Diệp cao lơn đẹp trai như vậy chui vào cũng có làm sao đâu!" Diệp Thiên không nghĩ tới những bác sĩ này nói chuyện lại to gan như vậy, trước mặt mình cũng dám trêu chọc, nói: "Ta không ngại cùng mỹ nữ chui vào đâu nha, càng đông càng vui!" "Hắc, cái tên này, nói ngươi béo ngươi còn thở gấp lên!" Hách Phân sẳng giọng, tính cách của nàng dạo gần đây khá tùy tiện, "Đúng rồi, Diệp bác sĩ, nghe nói bạn gái của ngươi là hoa khôi viện chúng ta ah, như thế nào mà lại từ chức rồi hả? Hay là các ngươi xảy ra mâu thuẫn à?" "Trong nhà nàng xảy ra chút việc, đã trở về quê rồi!" Diệp Thiên nhàn nhạt nói, nhắc đến Ninh Lạc nội tâm của hắn có cảm giác trống rỗng, Diệp Thiên cũng không biết rõ ràng vì sao Ninh Lạc phải đi, bất quá Diệp Thiên tin tưởng, mình nhất định còn có thể gặp lại nàng.
Với y thuật cùng với võ thuật của Diệp Thiên, vô luận cái nào cũng đủ để ngạo thế một phương, một bệnh viện Chợ Rẫy nho nhỏ không có khả năng giam cầm hắn, bởi vì cái gọi là trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá bơi, sớm muộn có một ngày Diệp Thiên sẽ giương cánh bay cao, cá chép hóa rồng. "Ah! Ta còn tưởng rằng vợ chồng son hai người mâu thuẫn đây này!" Hách Phân có chút tiếc hận nói: "Hai người đúng thật là trai tài gái sắc, nếu cùng một chỗ sinh Bảo Bảo khẳng định vô cùng xinh đẹp!" Nữ nhân này tư tưởng thật là phóng khoáng quá mà, quan hệ giữa Diệp Thiên cùng bới Ninh Lạc khiến cho hắn rất xoắn xuýt, tuy Ninh Lạc đã biết giấy hôn thú kia là giả, nhưng Diệp Thiên còn chưa biết, trong nội tâm không dám suy nghĩ theo hướng này, hắn còn tưởng rằng Ninh Lạc là mẹ kế của mình.
Nghiêm Uyển Đình bật cười, "Bác sĩ Hách, người ta hiện tại bị khoảng cách ngăn trở, về sau có cùng một chỗ không vẫn còn khó nói, ngươi vậy mà đã nhắc đến sanh con đẻ cái rồi, thật là cầm đèn chạy trước ô tô mà!" "Như thế nào? Chẳng lẽ lại ngươi muốn vặt hoa cướp chậu, bất quá, hiện tại bác sĩ Diệp một thân một mình, ngươi nếu cố gắng nói không chừng còn có cơ hội ah, phải không bác sĩ Diệp?" Hách Phân nói chuyện đến lải nhải.
Nghiêm Uyển Đình vốn chỉ nói một câu vui đùa mà thôi, nhưng khi nghe lời của Hách Phân khuôn mặt lập tức nóng lên, có lẽ đó là một cơ hội a! Diệp Thiên là loại nam nhân mình ưa thích, đẹp trai, y thuật lại tốt, hơn nữa nhân phẩm cũng không tệ, dù sao hắn cũng chưa có kết hôn, có cơ hội nàng cảm thấy nếm thử một chút cũng chưa hẳn là không thể.
Nữ nhân này nói chuyện không kiêng nể gì cả, Diệp Thiên bị lộng có chút không thoải mái, trêu chọc nói: "Ta ưa thích nữ nhân thành thục cơ, ví dụ như bác sĩ Hách đây này!" Nghiêm Uyển Đình cho rằng Diệp Thiên đang nói đùa, PHỐC một tiếng, cười ha hả.
Nhưng mà thực sự Diệp Thiên nói thật, hắn ưa thích nữ nhân lớn hơn mình, hắn từ nhỏ khuyết thiếu tình thương của mẹ, Tào Nghiên so với hắn lớn hơn ba tuổi, cho nên thời điểm nhìn thấy nàng Diệp Thiên sẽ có cảm giác rung động, lần kia hai người đột phá phòng tuyến cuối cùng điên cuồng giao cấu lại làm cho Diệp Thiên tìm lại cảm giác được chiếu cố.
Tô Mỹ Phượng cũng thế, Tôn Mai cũng như vậy, hai người đều giống nhau có tư vị của nữ nhân thành thục, mới có thể làm cho Diệp Thiên kìm lòng không được muốn chiếm hữu, muốn cưỡi trên người các nàng mà hung hăng kết hợp. Hách Phân cũng cho rằng Diệp Thiên là đang nói đùa, nhưng bị nói trực tiếp như vậy cũng khiến nàng có chút xấu hổ, bất quá ngoài miệng như trước rất cường ngạnh, "Cắt... Trợn mắt nói lời bịa đặt, ngươi mới hai mươi thì nên ưa thích nữ hài trẻ trung xinh đẹp mới đúng, làm sao có thể để ý cái loại hoa tàn ít bướm như chúng ta được, huống hồ, ta đã có lão công ah!" Diệp Thiên cười cười, "Ta không ngại đâu!" "Muốn ăn đòn đúng không!" Mặt Hách Phân càng thêm hồng nhuận, sẳng giọng: "Ngươi không ngại nhưng lão công ta để ý!" Hách Phân tuy ngoài miệng hào phóng sáng sủa, nhưng vẫn là lần đầu tiên có người ở trước mặt nàng nói trắng ra như vậy, mặc dù có một tia xấu hổ, nội tâm nàng vậy mà rầm rầm rầm nhảy loạn. "Không nói chuyện với các ngươi nữa, ta đi đến phòng xét nghiệm nữa!" Hách Phân đứng dậy đi ra khỏi phòng, nàng sợ Diệp Thiên còn nói ra những lời kinh người hơn nữa.
Thân là Tiểu Tam chính là muốn lấy lòng nam nhân của mình, mà nữ nhân lấy lòng nam nhân có hai loại, một loại là lấy lòng bằng tâm lý còn loại còn lại là dùng thân thể, nữ nhân thông minh cả hai đều tinh thông, rất hiển nhiên Tống Văn Mỹ không phải là nữ nhân như vậy, cho nên lo lắng không còn cách nào lấy lòng nam nhân của mình.
Diệp Thiên không hiểu Tống Văn Mỹ, nữ nhân sau khi giải phẫu cần hảo hảo tĩnh dưỡng bổ dưỡng, một người nam nhân nhẫn nhịn nửa tháng mặc dù có chút thống khổ, nhưng cắn răng cũng có thể gắng gượng, Diệp Thiên tin tưởng tuyệt đại đa số nam nhân sẽ không bởi vì là nữ nhân của mình làm phẫu thuật không thể cùng phòng mà lại đi trách cứ tại các nàng. "Nếu như ngươi thật sự có nhu cầu về phương diện kia, ta ngược lại có biện pháp, có thể thông qua vật lý trị liệu xoa bóp cái miệng vết thương kia, như vậy có thể khỏi hẳn nhanh hơn mấy ngày." Diệp Thiên nhìn bộ dạng Tống Văn Mỹ đáng thương không đành lòng. "Cảm ơn!" Tống Văn Mỹ rất cảm kích nhìn Diệp Thiên, nàng một chút cũng không có nghi ngờ Diệp Thiên là đang dối gạt nàng hoặc là dụng tâm kín đáo, chính nàng cũng nói không nên lời, nhưng dù sao vẫn tin tưởng hắn.
Tiểu hộ sĩ ở một bên âm thầm tắc luỡi, sùng bái nhìn Diệp Thiên, thầm nghĩ: "Diệp bác sĩ này thực sự có năng lực, loại chuyện này mà cũng có biện pháp! Nếu người bệnh đưa ra yêu cầu như vậy với chủ nhiệm, nhất định sẽ bị từ chối." Diệp Thiên rất nhanh giúp Tống Văn Mỹ cắt chỉ, lại bôi lên một ít thuốc mỡ nhằm khép miệng vết thương rồi băng bó lại, "Được rồi, hôm nay có thể xuất viện, ngươi nếu muốn tìm ta làm vật lý trị liệu, phải đợi đến lúc tan làm mới được." "Tốt, bác sĩ Diệp, số điện thoại của người là gì?" Tống Văn Mỹ mặc quần, lấy điện thoại di động ra, hướng đến Diệp Thiên muốn số đtdđ của hắn, chính cô nàng cũng không thích bệnh viện, đến lúc đó liên hệ Diệp Thiên tới nhà nàng là được, phần lớn thời gian nàng ở nhà một mình, nam nhân kia bình thường chỉ có buổi tối mới trở về chỗ đó.
Diệp Thiên hơi chút do dự, nói ra số di động của mình, chính mình cũng đã đáp ứng, nói cho nàng biết cũng không sao, khi Diệp Thiên nói ra số điện thoại di động của mình, tiểu hộ sĩ bên cạnh cũng âm thầm ghi lại.
Thời điểm Tống Văn Mỹ xuất viện đặc biệt ra tiệm trái cây mua một hai trăm tiền hoa quả đưa tới cho bác sĩ và nhân viên chăm sóc, hàn huyên chốc lát rồi mới ly khai.
Buổi sáng là thời điểm bệnh viện bận rộn nhất, Lý Tuyết Vân ngồi xem bệnh trong phòng khám, Hồ Lệ cùng Hàn Chân xử lý những bệnh nhân mới nhập viện, Diệp Thiên mới tới, cho nên Lý Tuyết Vân tạm thời không để cho Diệp Thiên đón người bệnh, mà để cho hắn làm quen một chút hoàn cảnh của bệnh viện. "Diệp bác sĩ, đây là bàn làm việc của ngươi, tạm thời cùng chúng ta chui vào cùng một chỗ rồi!" Diệp Thiên trở lại văn phòng, Nghiêm Uyển Đình chỉ vào một bộ bàn ghế mới mà bên hậu cần vừa mang sang cho Diệp Thiên, Nghiêm Uyển Đình an vị ngồi đối diện, hai người xem như là hàng xóm rồi.
"Tiểu Nghiêm, lời này của ngươi có chút mập mờ ah!" Hách Phân ngồi ở góc đối diện với Diệp Thiên, ngẫng đầu lên có thể nhìn thấy, Hách Phân vừa cười vừa nói, "Cái gì mà bảo chúng ta chui vào chui vào a? Chỉ có hai người các ngươi chui vào một chỗ thôi a!" Làm cái nghề bác sĩ này nữ nhân thường đối với những chuyện kia rất mặn, chỉ cần không quá mức rõ ràng, mọi người trên căn bản đều là cười cười cho qua.
Nghiêm Uyển Đình là bác sĩ phụ khoa nhỏ tuổi nhất, còn chưa kết hôn, nhưng tuyệt không hàm hồ, cười nói: "Hách bác sĩ, ta xem ngươi là hâm mộ ghen ghét ta a, được cùng bác sĩ Diệp cao lơn đẹp trai như vậy chui vào cũng có làm sao đâu!" Diệp Thiên không nghĩ tới những bác sĩ này nói chuyện lại to gan như vậy, trước mặt mình cũng dám trêu chọc, nói: "Ta không ngại cùng mỹ nữ chui vào đâu nha, càng đông càng vui!" "Hắc, cái tên này, nói ngươi béo ngươi còn thở gấp lên!" Hách Phân sẳng giọng, tính cách của nàng dạo gần đây khá tùy tiện, "Đúng rồi, Diệp bác sĩ, nghe nói bạn gái của ngươi là hoa khôi viện chúng ta ah, như thế nào mà lại từ chức rồi hả? Hay là các ngươi xảy ra mâu thuẫn à?" "Trong nhà nàng xảy ra chút việc, đã trở về quê rồi!" Diệp Thiên nhàn nhạt nói, nhắc đến Ninh Lạc nội tâm của hắn có cảm giác trống rỗng, Diệp Thiên cũng không biết rõ ràng vì sao Ninh Lạc phải đi, bất quá Diệp Thiên tin tưởng, mình nhất định còn có thể gặp lại nàng.
Với y thuật cùng với võ thuật của Diệp Thiên, vô luận cái nào cũng đủ để ngạo thế một phương, một bệnh viện Chợ Rẫy nho nhỏ không có khả năng giam cầm hắn, bởi vì cái gọi là trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá bơi, sớm muộn có một ngày Diệp Thiên sẽ giương cánh bay cao, cá chép hóa rồng. "Ah! Ta còn tưởng rằng vợ chồng son hai người mâu thuẫn đây này!" Hách Phân có chút tiếc hận nói: "Hai người đúng thật là trai tài gái sắc, nếu cùng một chỗ sinh Bảo Bảo khẳng định vô cùng xinh đẹp!" Nữ nhân này tư tưởng thật là phóng khoáng quá mà, quan hệ giữa Diệp Thiên cùng bới Ninh Lạc khiến cho hắn rất xoắn xuýt, tuy Ninh Lạc đã biết giấy hôn thú kia là giả, nhưng Diệp Thiên còn chưa biết, trong nội tâm không dám suy nghĩ theo hướng này, hắn còn tưởng rằng Ninh Lạc là mẹ kế của mình.
Nghiêm Uyển Đình bật cười, "Bác sĩ Hách, người ta hiện tại bị khoảng cách ngăn trở, về sau có cùng một chỗ không vẫn còn khó nói, ngươi vậy mà đã nhắc đến sanh con đẻ cái rồi, thật là cầm đèn chạy trước ô tô mà!" "Như thế nào? Chẳng lẽ lại ngươi muốn vặt hoa cướp chậu, bất quá, hiện tại bác sĩ Diệp một thân một mình, ngươi nếu cố gắng nói không chừng còn có cơ hội ah, phải không bác sĩ Diệp?" Hách Phân nói chuyện đến lải nhải.
Nghiêm Uyển Đình vốn chỉ nói một câu vui đùa mà thôi, nhưng khi nghe lời của Hách Phân khuôn mặt lập tức nóng lên, có lẽ đó là một cơ hội a! Diệp Thiên là loại nam nhân mình ưa thích, đẹp trai, y thuật lại tốt, hơn nữa nhân phẩm cũng không tệ, dù sao hắn cũng chưa có kết hôn, có cơ hội nàng cảm thấy nếm thử một chút cũng chưa hẳn là không thể.
Nữ nhân này nói chuyện không kiêng nể gì cả, Diệp Thiên bị lộng có chút không thoải mái, trêu chọc nói: "Ta ưa thích nữ nhân thành thục cơ, ví dụ như bác sĩ Hách đây này!" Nghiêm Uyển Đình cho rằng Diệp Thiên đang nói đùa, PHỐC một tiếng, cười ha hả.
Nhưng mà thực sự Diệp Thiên nói thật, hắn ưa thích nữ nhân lớn hơn mình, hắn từ nhỏ khuyết thiếu tình thương của mẹ, Tào Nghiên so với hắn lớn hơn ba tuổi, cho nên thời điểm nhìn thấy nàng Diệp Thiên sẽ có cảm giác rung động, lần kia hai người đột phá phòng tuyến cuối cùng điên cuồng giao cấu lại làm cho Diệp Thiên tìm lại cảm giác được chiếu cố.
Tô Mỹ Phượng cũng thế, Tôn Mai cũng như vậy, hai người đều giống nhau có tư vị của nữ nhân thành thục, mới có thể làm cho Diệp Thiên kìm lòng không được muốn chiếm hữu, muốn cưỡi trên người các nàng mà hung hăng kết hợp. Hách Phân cũng cho rằng Diệp Thiên là đang nói đùa, nhưng bị nói trực tiếp như vậy cũng khiến nàng có chút xấu hổ, bất quá ngoài miệng như trước rất cường ngạnh, "Cắt... Trợn mắt nói lời bịa đặt, ngươi mới hai mươi thì nên ưa thích nữ hài trẻ trung xinh đẹp mới đúng, làm sao có thể để ý cái loại hoa tàn ít bướm như chúng ta được, huống hồ, ta đã có lão công ah!" Diệp Thiên cười cười, "Ta không ngại đâu!" "Muốn ăn đòn đúng không!" Mặt Hách Phân càng thêm hồng nhuận, sẳng giọng: "Ngươi không ngại nhưng lão công ta để ý!" Hách Phân tuy ngoài miệng hào phóng sáng sủa, nhưng vẫn là lần đầu tiên có người ở trước mặt nàng nói trắng ra như vậy, mặc dù có một tia xấu hổ, nội tâm nàng vậy mà rầm rầm rầm nhảy loạn. "Không nói chuyện với các ngươi nữa, ta đi đến phòng xét nghiệm nữa!" Hách Phân đứng dậy đi ra khỏi phòng, nàng sợ Diệp Thiên còn nói ra những lời kinh người hơn nữa.
/91
|