Diệp Thiên tâm phiền ý loạn, thực sự muốn hút điếu thuốc để giải sầu, nhưng hắn cũng không có nhận của tên mặt thẹo đưa tới, mà là rút trong túi của mình lấy ra một hộp Hoàng Hạc Lâu rút một điếu ngậm trong mồm, tên mặt thẹo lập tức cầm lấy cái bật lửa châm cho Diệp Thiên.
Tiểu tử này rất biết đạo bề trên, nếu không phải là hắn đến đập phá xe của Diệp Thiên, Diệp Thiên cũng không đến nỗi phản cảm.
Thuốc tên mặt thẹo dùng chỉ là Hồng Song Hỉ, chứng kiến Diệp Thiên rút điếu thuốc Hoàng Hạc Lâu đắt tiền lập tức nhìn thấy mà thèm, hai mắt nhiều lần liếc trộm, Diệp Thiên chuẩn bị cất vào túi, thấy bộ dạng tội nghiệp của tên kia, rút một điếu ra đưa cho hắn.
Tên mặt thẹo nhận lấy điếu thuốc, ngây người một lúc, không nghĩ Diệp Thiên sẽ chủ động cho hắn dùng, lập tức cười rộ lên, "Cảm ơn!" Tên mặt thẹo châm thuốc rồi hung hăng hít một hơi thật sâu, "Diệp lão đại, có lẽ thực sự ta không xứng với điếu thuốc này quá!" Diệp Thiên cười cười, hắn có hiểu một chút về tướng số, tướng mạo tên mặt thẹo này không hề giống một kẻ đại gian đại ác, nên hai người cũng thoải mái mà nói chuyện phiếm. Nguyên lai tên này là lưu manh của khu này, ngoại hiệu Hầu tử, cùng từng phong quang một thời gian ngắn, nhưng bởi vì không cẩn thận đắc tội với một vị công tử quần là áo lượt suýt chút nữa bị người ta đánh chết, sau này chạy trốn đi nơi khác trốn nửa năm đến bây giờ mới trở về, nhưng sau khi quay về mới phát hiện những kẻ từng xưng huynh gọi đệ với hắn ngày xưa, nguyên một đám như là nhìn thấy Diêm Vương mà trốn tránh.
Bởi vì cái thứ gọi là sống có khúc người có lúc, Hầu tử trong cơn tức giận đến quán bar đêm tìm một con mụ lẳng lơ để trút giận, thế là cuối cùng tìm đến nữ nhân phiền toái kia. "Diệp lão đại, thực xin lỗi ah! Là ta nhất thời hồ đồ, không nên tin lời cô ta, người cũng biết thân là nam nhân khi nghe nói thấy nữ nhân của mình bị người khác sờ soạng, hơn nữa còn là bị sàm sỡ ở phía dưới, ai có thể chịu đựng được nổi ah!" Hầu tử thẳng thắn thành khẩn nói. Chính mình làm sai không chút do dự xin lỗi, chứng tỏ bản tính của hắn không hề xấu xa, ngay từ đầu hắn cũng không biết là xảy ra chuyện gì, nghe cô nàng kia nói có một bác sĩ nam cố ý sàm sỡ nàng liền phát hỏa, căn bản không biết Diệp Thiên là vì nàng mà kiểm tra vết thương.
Diệp Thiên cũng bị lời nói của Hầu tử chọc cười: "Tiểu tử ngươi cũng thế, người ta vừa làm giải phẫu xong, ngươi gấp gáp như vậy làm gì? Khó trách tiểu tử ngươi bị gọi là Hầu tử, nửa đêm chạy đến bệnh viện vụng trộm với nàng ta trên giường, nhịn hai tuần sẽ chết hay sao!" Người nói vô tâm người nghe hữu ý, Hầu tử trên mặt xám xịt, hắn ngày hôm qua đi thăm bạn gái của mình, buổi tối tầm bảy tám giờ rồi mới rời đi, sau đó căn bản không có quay trở lại, Hầu tử run rẩy một hồi, "Diệp... Diệp lão đại, người vừa mới nói cái gì?" Mặt Hầu tử càng ngày càng khó coi, trong đầu trống rỗng, chết mịa rồi, lão tử đêm qua ở trong nhà căn bản không có đi ra ngoài!
Diệp Thiên lập tức nhận ra có gì đó không đúng, "Như thế nào? Chẳng lẽ... Ngày hôm qua người đó không phải là ngươi!" Hắn không nghĩ tới lại xảy ra tiết mục như vậy, nam nhân lên giường cùng với bệnh nhân nữ kia không phải là Hầu tử, lập tức trong mắt toát ra vẻ đồng tình, nhưng lại cảm thấy buồn cười, cái thằng chó này tốn công tốn sức đến đập xe, mất công bận rộn một buổi không đáng nói, mà là chính hắn còn bị đội cái mũ xanh mơn mởn lên trên đầu.
Mặt Hầu tử đỏ bừng, hai tay nắm chặt vào tay lái, giận dữ thét lớn: "Đcmm... Lão tử đi giết chết cái con mụ lẳng lơ kia!" "Coi chừng xe!" Diệp Thiên hét lớn một tiếng.
Xoẹt xoẹt...
Hầu tử nhất thời trong tình thế cấp bách, tay lái không có vững, xe lập tức mất khống chế, chếch hẳn sang bên trái, chờ đến khi hắn khôi phục lại được ý thức, thì khoảng cách đến chiếc BMW X5 màu đỏ phía trước chỉ còn không đến 1 mét, vội vàng đạp phanh, lốp xe ma sát kịch liệt trên đường phát ra âm thanh chói tai.
Bành...
Xe cuối cùng đâm vào cái cột phía trước xe BMW X5 kia, nhờ Diệp Thiên tay mắt lanh lẹ, thời điểm xe sắp đụng vào, vội vàng bám chặt vào ghế, duỗi hai chân ra duỗi ra, không để cho quán tính hất hắn bay ra ngoài.
Hầu tử may mắn có buộc dây an toàn, nếu không chỉ sợ đã văng ra ngoài xe rồi.
Sau khi xe ổn định thì Hầu tử tinh thần vẫn chưa được bình thường, hít sâu vài hơi mới nhẹ nhõm hơn đôi chút, hắn phát hiện Diệp Thiên vẫn vững vàng ngồi ở trong xe thở dài một hơi, "Diệp lão đại, người không sao chứ?" Diệp Thiên có chút hoài nghi, mình hôm nay gặp phải điềm xấu hay sao vậy, từ khi nhìn thấy Hầu tử chưa đến một tiếng đồng hồ, đã xảy ra hai vụ tai nạn xe cộ rồi, xe của mình bị đạp không nói, hiện tại thì xảy ra chuyện lớn rồi. "Ta không sao, tranh thủ thời gian đi xem người trong chiếc xe kia kìa!" Diệp Thiên nói xong đẩy cửa xe nhảy ra ngoài, hiện tại đúng vào giờ tan tầm, xe trên đường ngày càng nhiều, sắc trời cũng dần dần tối, vạn nhất bị đụng thêm lần nữa thì hậu quả không thể lường trước được.
Hiện tại cứu người quan trọng hơn!
Hầu tử trong lòng hốt hoảng, móc túi tiền ra nhìn nhìn, trên mặt lập tức biểu lộ như muốn khóc, chết rồi, lão tử thế nào lại xui xẻo như vậy! Chỉ là sửa chữa xe cho Diệp Thiên đã tốn không ít tiền rồi, hiện tại còn đụng thêm vào xe BMW còn cao cấp hơn nữa, mặc dù chỉ là va chạm nhẹ phía trước làm móp một chút, thế nhưng phí sửa chữa chắc chắn rất lớn. Diệp Thiên tiến vào trong xe kiểm tra, chỉ thấy bên trong là một cô bé cá tính nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt tái nhợt, tay đang ôm bụng, con mắt Diệp Thiên quét qua, lập tức càng thấy hoảng sợ, trên bụng nữ nhân này tất cả đều là máu, không nghĩ tới sẽ làm bị thương nghiêm trọng đến vậy.
Diệp Thiên vội vàng mở cửa xe, muốn đưa nàng đi bệnh viện, nhưng cửa xe đã khóa trái, Diệp Thiên kéo không ra, dưới tình thế cấp bách giơ nắm đấm chuẩn bị đánh nát cửa sổ xe, nhưng cái cửa bỗng nhiên lại mở ra, "Tiểu thư ngươi..." Lời nói Diệp Thiên bỗng dưng im bặt, bởi vì hắn nhìn thấy một cái họng súng đen nhánh chĩa thẳng vào mình.
Tóc gáy Diệp Thiên dựng đứng, thầm nghĩ mình quá mức chủ quan rồi, về nước trong khoảng thời gian này hắn đã từ từ quen thuộc với cuộc sống hiện, cho nên cái cảm giác lúc nào cũng trong tư thế phòng bị trong lúc đang ở nước ngoài kia đang dần dần biến mất, bởi vì trong nước không ai có thể khiến hắn cảm thấy nguy hiểm, cũng không có phần tử khủng bố, không cần nhất thiết lúc nào cũng trong trạng thái phòng bị, vì thế tinh thần cảnh giác ngày một lười biếng đòi bãi công rồi.
Chính vì vậy hắn không có phát giác ra sự uy hiếp của nữ nhân này, đương nhiên, ai mà nghĩ tới một nữ nhân sau tai nạn giao thông đang bị thương mà lại rút súng ra được chứ! Hiện tại nghề nghiệp của Diệp Thiên là bác sĩ, trong đầu chỉ nghĩ đến cứu người, chứ không phải giết người! "Lập tức... Đưa ta rời đi!" Mặt nữ tử tái nhợt nhìn hơi kinh khủng, rõ ràng là do mất máu quá nhiều mà tạo thành, Diệp Thiên lập tức cẩn thận suy nghĩ, quần áo cô bé này đọng lại vũng máu lớn, toàn là máu tươi, hơn nữa trên quần áo còn có bị rách một lỗ như ngón tay. "Vết thương do súng!" Diệp Thiên lập tức thất kinh nói.
Nữ nữ cầm súng chỉ vào Diệp Thiên, vất vả bước từ trên xe xuống, "Nhanh... Dẫn ta rời khỏi đây nhanh!" Lời còn chưa nói hết đột nhiên đôi mắt nàng khép lại té xỉu ở ngay trước mặt Diệp Thiên, hắn vươn tay tay ôm nữ tử vào lòng, sờ lên động mạch cổ của nàng, rất yếu ớt, nhất định phải mau chóng xử lý, bằng không có lẽ không thể chống cự được bao lâu nữa. "Ah..." Hầu tử nhìn nữ nhân trong ngực Diệp Thiên toàn thân đẫm máu khuôn mặt tái nhợt, bị dọa thiếu chút nữa té xỉu, mình chỉ là đụng nhẹ vào xe của nàng mà thôi, không đến mức bị thương thành như vậy chứ! "Diệp... Diệp lão đại, nàng ta bị làm sao vậy?" Hầu tử run giọng hỏi. "Nàng không ổn rồi, phải lập tức tìm nởi chữa trị, chúng ta rời khỏi đây trước rồi tính sau!" Diệp Thiên ôm nữ tử đưa ra ghế sau, Hầu tử ngay lập tức lái xe vội vàng như đang chạy trốn! "Chúng ta bây giờ đi đâu?" Diệp Thiên nghĩ một hồi, quyết định mang nữ nhân này về nhà, trên người nàng có vết thương do súng, tạm thời không biết là tình huống như thế nào, vạn nhất đối phương là sát thủ hoặc là lính đánh thuê hay là đặc công gì đó..., thân phận mà bị lộ ra sẽ càng thêm nguy hiểm.
Tiểu tử này rất biết đạo bề trên, nếu không phải là hắn đến đập phá xe của Diệp Thiên, Diệp Thiên cũng không đến nỗi phản cảm.
Thuốc tên mặt thẹo dùng chỉ là Hồng Song Hỉ, chứng kiến Diệp Thiên rút điếu thuốc Hoàng Hạc Lâu đắt tiền lập tức nhìn thấy mà thèm, hai mắt nhiều lần liếc trộm, Diệp Thiên chuẩn bị cất vào túi, thấy bộ dạng tội nghiệp của tên kia, rút một điếu ra đưa cho hắn.
Tên mặt thẹo nhận lấy điếu thuốc, ngây người một lúc, không nghĩ Diệp Thiên sẽ chủ động cho hắn dùng, lập tức cười rộ lên, "Cảm ơn!" Tên mặt thẹo châm thuốc rồi hung hăng hít một hơi thật sâu, "Diệp lão đại, có lẽ thực sự ta không xứng với điếu thuốc này quá!" Diệp Thiên cười cười, hắn có hiểu một chút về tướng số, tướng mạo tên mặt thẹo này không hề giống một kẻ đại gian đại ác, nên hai người cũng thoải mái mà nói chuyện phiếm. Nguyên lai tên này là lưu manh của khu này, ngoại hiệu Hầu tử, cùng từng phong quang một thời gian ngắn, nhưng bởi vì không cẩn thận đắc tội với một vị công tử quần là áo lượt suýt chút nữa bị người ta đánh chết, sau này chạy trốn đi nơi khác trốn nửa năm đến bây giờ mới trở về, nhưng sau khi quay về mới phát hiện những kẻ từng xưng huynh gọi đệ với hắn ngày xưa, nguyên một đám như là nhìn thấy Diêm Vương mà trốn tránh.
Bởi vì cái thứ gọi là sống có khúc người có lúc, Hầu tử trong cơn tức giận đến quán bar đêm tìm một con mụ lẳng lơ để trút giận, thế là cuối cùng tìm đến nữ nhân phiền toái kia. "Diệp lão đại, thực xin lỗi ah! Là ta nhất thời hồ đồ, không nên tin lời cô ta, người cũng biết thân là nam nhân khi nghe nói thấy nữ nhân của mình bị người khác sờ soạng, hơn nữa còn là bị sàm sỡ ở phía dưới, ai có thể chịu đựng được nổi ah!" Hầu tử thẳng thắn thành khẩn nói. Chính mình làm sai không chút do dự xin lỗi, chứng tỏ bản tính của hắn không hề xấu xa, ngay từ đầu hắn cũng không biết là xảy ra chuyện gì, nghe cô nàng kia nói có một bác sĩ nam cố ý sàm sỡ nàng liền phát hỏa, căn bản không biết Diệp Thiên là vì nàng mà kiểm tra vết thương.
Diệp Thiên cũng bị lời nói của Hầu tử chọc cười: "Tiểu tử ngươi cũng thế, người ta vừa làm giải phẫu xong, ngươi gấp gáp như vậy làm gì? Khó trách tiểu tử ngươi bị gọi là Hầu tử, nửa đêm chạy đến bệnh viện vụng trộm với nàng ta trên giường, nhịn hai tuần sẽ chết hay sao!" Người nói vô tâm người nghe hữu ý, Hầu tử trên mặt xám xịt, hắn ngày hôm qua đi thăm bạn gái của mình, buổi tối tầm bảy tám giờ rồi mới rời đi, sau đó căn bản không có quay trở lại, Hầu tử run rẩy một hồi, "Diệp... Diệp lão đại, người vừa mới nói cái gì?" Mặt Hầu tử càng ngày càng khó coi, trong đầu trống rỗng, chết mịa rồi, lão tử đêm qua ở trong nhà căn bản không có đi ra ngoài!
Diệp Thiên lập tức nhận ra có gì đó không đúng, "Như thế nào? Chẳng lẽ... Ngày hôm qua người đó không phải là ngươi!" Hắn không nghĩ tới lại xảy ra tiết mục như vậy, nam nhân lên giường cùng với bệnh nhân nữ kia không phải là Hầu tử, lập tức trong mắt toát ra vẻ đồng tình, nhưng lại cảm thấy buồn cười, cái thằng chó này tốn công tốn sức đến đập xe, mất công bận rộn một buổi không đáng nói, mà là chính hắn còn bị đội cái mũ xanh mơn mởn lên trên đầu.
Mặt Hầu tử đỏ bừng, hai tay nắm chặt vào tay lái, giận dữ thét lớn: "Đcmm... Lão tử đi giết chết cái con mụ lẳng lơ kia!" "Coi chừng xe!" Diệp Thiên hét lớn một tiếng.
Xoẹt xoẹt...
Hầu tử nhất thời trong tình thế cấp bách, tay lái không có vững, xe lập tức mất khống chế, chếch hẳn sang bên trái, chờ đến khi hắn khôi phục lại được ý thức, thì khoảng cách đến chiếc BMW X5 màu đỏ phía trước chỉ còn không đến 1 mét, vội vàng đạp phanh, lốp xe ma sát kịch liệt trên đường phát ra âm thanh chói tai.
Bành...
Xe cuối cùng đâm vào cái cột phía trước xe BMW X5 kia, nhờ Diệp Thiên tay mắt lanh lẹ, thời điểm xe sắp đụng vào, vội vàng bám chặt vào ghế, duỗi hai chân ra duỗi ra, không để cho quán tính hất hắn bay ra ngoài.
Hầu tử may mắn có buộc dây an toàn, nếu không chỉ sợ đã văng ra ngoài xe rồi.
Sau khi xe ổn định thì Hầu tử tinh thần vẫn chưa được bình thường, hít sâu vài hơi mới nhẹ nhõm hơn đôi chút, hắn phát hiện Diệp Thiên vẫn vững vàng ngồi ở trong xe thở dài một hơi, "Diệp lão đại, người không sao chứ?" Diệp Thiên có chút hoài nghi, mình hôm nay gặp phải điềm xấu hay sao vậy, từ khi nhìn thấy Hầu tử chưa đến một tiếng đồng hồ, đã xảy ra hai vụ tai nạn xe cộ rồi, xe của mình bị đạp không nói, hiện tại thì xảy ra chuyện lớn rồi. "Ta không sao, tranh thủ thời gian đi xem người trong chiếc xe kia kìa!" Diệp Thiên nói xong đẩy cửa xe nhảy ra ngoài, hiện tại đúng vào giờ tan tầm, xe trên đường ngày càng nhiều, sắc trời cũng dần dần tối, vạn nhất bị đụng thêm lần nữa thì hậu quả không thể lường trước được.
Hiện tại cứu người quan trọng hơn!
Hầu tử trong lòng hốt hoảng, móc túi tiền ra nhìn nhìn, trên mặt lập tức biểu lộ như muốn khóc, chết rồi, lão tử thế nào lại xui xẻo như vậy! Chỉ là sửa chữa xe cho Diệp Thiên đã tốn không ít tiền rồi, hiện tại còn đụng thêm vào xe BMW còn cao cấp hơn nữa, mặc dù chỉ là va chạm nhẹ phía trước làm móp một chút, thế nhưng phí sửa chữa chắc chắn rất lớn. Diệp Thiên tiến vào trong xe kiểm tra, chỉ thấy bên trong là một cô bé cá tính nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt tái nhợt, tay đang ôm bụng, con mắt Diệp Thiên quét qua, lập tức càng thấy hoảng sợ, trên bụng nữ nhân này tất cả đều là máu, không nghĩ tới sẽ làm bị thương nghiêm trọng đến vậy.
Diệp Thiên vội vàng mở cửa xe, muốn đưa nàng đi bệnh viện, nhưng cửa xe đã khóa trái, Diệp Thiên kéo không ra, dưới tình thế cấp bách giơ nắm đấm chuẩn bị đánh nát cửa sổ xe, nhưng cái cửa bỗng nhiên lại mở ra, "Tiểu thư ngươi..." Lời nói Diệp Thiên bỗng dưng im bặt, bởi vì hắn nhìn thấy một cái họng súng đen nhánh chĩa thẳng vào mình.
Tóc gáy Diệp Thiên dựng đứng, thầm nghĩ mình quá mức chủ quan rồi, về nước trong khoảng thời gian này hắn đã từ từ quen thuộc với cuộc sống hiện, cho nên cái cảm giác lúc nào cũng trong tư thế phòng bị trong lúc đang ở nước ngoài kia đang dần dần biến mất, bởi vì trong nước không ai có thể khiến hắn cảm thấy nguy hiểm, cũng không có phần tử khủng bố, không cần nhất thiết lúc nào cũng trong trạng thái phòng bị, vì thế tinh thần cảnh giác ngày một lười biếng đòi bãi công rồi.
Chính vì vậy hắn không có phát giác ra sự uy hiếp của nữ nhân này, đương nhiên, ai mà nghĩ tới một nữ nhân sau tai nạn giao thông đang bị thương mà lại rút súng ra được chứ! Hiện tại nghề nghiệp của Diệp Thiên là bác sĩ, trong đầu chỉ nghĩ đến cứu người, chứ không phải giết người! "Lập tức... Đưa ta rời đi!" Mặt nữ tử tái nhợt nhìn hơi kinh khủng, rõ ràng là do mất máu quá nhiều mà tạo thành, Diệp Thiên lập tức cẩn thận suy nghĩ, quần áo cô bé này đọng lại vũng máu lớn, toàn là máu tươi, hơn nữa trên quần áo còn có bị rách một lỗ như ngón tay. "Vết thương do súng!" Diệp Thiên lập tức thất kinh nói.
Nữ nữ cầm súng chỉ vào Diệp Thiên, vất vả bước từ trên xe xuống, "Nhanh... Dẫn ta rời khỏi đây nhanh!" Lời còn chưa nói hết đột nhiên đôi mắt nàng khép lại té xỉu ở ngay trước mặt Diệp Thiên, hắn vươn tay tay ôm nữ tử vào lòng, sờ lên động mạch cổ của nàng, rất yếu ớt, nhất định phải mau chóng xử lý, bằng không có lẽ không thể chống cự được bao lâu nữa. "Ah..." Hầu tử nhìn nữ nhân trong ngực Diệp Thiên toàn thân đẫm máu khuôn mặt tái nhợt, bị dọa thiếu chút nữa té xỉu, mình chỉ là đụng nhẹ vào xe của nàng mà thôi, không đến mức bị thương thành như vậy chứ! "Diệp... Diệp lão đại, nàng ta bị làm sao vậy?" Hầu tử run giọng hỏi. "Nàng không ổn rồi, phải lập tức tìm nởi chữa trị, chúng ta rời khỏi đây trước rồi tính sau!" Diệp Thiên ôm nữ tử đưa ra ghế sau, Hầu tử ngay lập tức lái xe vội vàng như đang chạy trốn! "Chúng ta bây giờ đi đâu?" Diệp Thiên nghĩ một hồi, quyết định mang nữ nhân này về nhà, trên người nàng có vết thương do súng, tạm thời không biết là tình huống như thế nào, vạn nhất đối phương là sát thủ hoặc là lính đánh thuê hay là đặc công gì đó..., thân phận mà bị lộ ra sẽ càng thêm nguy hiểm.
/91
|