Lê Đại Mao hoạt động móng vuốt, dù sao cũng là thân thể của Thiên Ngao, hai móng vuốt cơ bản ngay cả cùng một chỗ, chỉ có thể dùng móng chân đánh chữ, nó nhẫn nại xóa sạch lịch sử chat đóng trang chủ, ngậm notebook quay về chỗ cũ, quay đầu lại liền thiếu niên tóc đen trong phòng ngủ say.
Áo bành tô quân đội cũ nát đã nửa nhét vào trong mắt giặt —— đừng trông chờ một người từ trước tới giờ chưa thấy qua máy giặt và một tên mập nặng nề ngay cả đi đường đều đi không được bao xa sẽ biết áo bành tô cần phải giũ ra giặt.
Bọn họ biết thao tác như thế nào liền không tồi rồi.
Trong phòng mờ tối cực kỳ yên tĩnh khuôn mặt thiếu niên trầm ổn hô hấp đều đặn.
Ngủ rất ngon.
Lê Đại Mao đi vòng quanh cái giường hai vòng, ngưỡng đầu nhìn một lát, vươn một cái chân drap giường hai lần rớt xuống giường. Tuy rằng bây giờ nó còn rất suy yếu, nhưng sau khi làm xong chuyện xấu cơ bản không có buồn ngủ gì.
Nó tính trừng phạt vươn mót chân của chân phải……Chọt mộ cái lỗ trên cái chăn lông vũ.
Mấy cái lỗ lớn.
Ngày hôm sau. Lê Chanh là ở tỉnh lại ở dưới lông tơ bay tán loạn, trên đầu trên mặt trắng xoá một mảnh, còn tưởng rằng nháy mắt tới thiên đường rồi, sau khi tỉnh táo cậu vô cùng may mắn chính mình mua chính là mền lông vũ bình thường, mà không phải mền lông gà hoặc là lông gì khác.
“…….. Đều là tiệm nhiều vương miện vàng trên Tabao cư nhiên còn bán hàng giả……..”. (tiệm nào có nhiều vương miện thì uy tín càng cao)
Đường Hà: “Sớm nói loại đồ dùng sinh hoạt này vẫn là đi tiệm chuyên bán đồ độc quyền mới tốt, ít nhất trước khi mua còn có thể kiểm tra, hoặc là cảm nhận một chút sự mềm mại của cái mền lông vũ khác, chọn ra cái tốt nhất”.
“Nhưng mà trên Taobao rẻ hơn hai trăm tệ”.
“Cho nên lủng lỗ luôn rồi đó”.
“……..”
Tranh luận về mền lông vũ cũng không có đưa vào trong công việc, rất nhanh Nghê Chỉ Nhạn ra viện có một ngày chủ nhật tại nơi quay MV gặp được ân nhân cứu mạng của chính mình, có lẽ đối với nhân dân thành phố Lang mà nói ân nhân của bọn họ thật sự rất nhiều, Lê Chanh chính là muối bỏ biển, nhưng với Nghê Chỉ Nhạn mà nói, nếu không có hồi huyết hoàn cấp tốc của Lê Chanh, đừng nói giấc mộng âm nhạc của chính mình, liền ngay cả tánh mạng cũng không giữ được.
Thế giới chính là kỳ diệu như vậy.
Ở lúc bạn đánh mất hy vọng, đưa tới hy vọng.
Liền giống như ánh sáng vĩnh viễn không thể diệt sạch bóng tối, mà bóng tối đồng dạng không thể bao phủ hết ánh sáng, vượt qua chính là sinh mạng mới.
“Cậu từng đóng một bộ phim điện ảnh, một bộ phim truyền hình, tôi đều có xem qua, quay MV khẳng định không thành vấn đề, thêm một cái…….Có thể hát hay không?”. Trạng thái hiện tại của Nghê Chỉ Nhạn cũng không tệ lắm, “Tôi nghe nói cậu từng hát bài Năm Trăm Năm tại huấn luyện quân sự, sau đó lại ở thành phố Lang song ca một bài cùng đội trưởng Khúc”.
Tuy nói concert (đại nhạc hội) tới sẽ có thể phải dời ngày, nhưng sau khi ăn qua lục vị hồi huyết hoàn, lại thông qua phương diện quan hệ của bệnh viện mua hai mươi vạn dũ thương đan của Cống dược phường, ngoại trừ loại vấn đề nội bộ chấn động rất nhỏ này không chiếm được chữa trị, miệng vết thương trên người sớm đã khôi phục, cho nên quy MV không thành vấn đề.
“……… Mở miệng vẫn là không thành vấn đề, nhưng không có học qua ca hát”. Lê Chanh khéo léo biểu đạt một chút chuyên môn chính mình không ở phương diện này.
Cách đó không xa người đại diện thong thả tới muộn, Tống Giai bước nhanh đi tới bên cạnh Lê Chanh, giơ tay gỡ xuống mấy cọng lông tơ màu trắng dính trên tóc cậu, quay đầu lại cười cười đối với Nghê Chỉ Nhạn: “Làm phiền Nghê thiên hậu rồi, Lê Chanh chúng tôi còn chưa học qua luyện thanh”.
“Sẽ không sao đâu, này là có thể học nhanh mà”. Có thể là xuất phát từ biết ơn trong lòng, ấn tượng của Nghê Chỉ Nhạn đối Lê Chanh cực kỳ tốt, “Vốn là chuẩn bị mời khách mời đóng MV, sau dó nhìn thấy trong bài hát có một đoạn độc thoại cũng rất phù hợp cậu, cho nên liền muốn chừa lại cho cậu, trước thử một lần?”.
Lê Chanh sờ sờ cái mũi muốn từ chối, Tống Giai vỗ ót cậu: “Cậu ấy không có ý kiến”.
Lê Chanh: “……..”.
Nghê Chỉ Nhạn cười một tiếng: “Vậy là tốt rồi, ngàn vạn lần đừng khách sáo với tôi, có yêu cầu gì liền nói, lần này tuyên truyền chính là đúng thời điểm, nói không chừng nói không chừng lần này chúng ta còn phải nhờ danh tiếng của tiểu Chanh”.
Lúc mời Lê Chanh tham gia quay MV, Lê Chanh còn chưa nổi tiếng như hiện tại, nói tới cùng chính là Nghê Chỉ Nhạn chống lưng, nhưng hiện tại Lê Chanh trở về từ thành phố Lang, bản thân chính là một cái đèn tụ sáng, đứng ở đâu chiếu sáng ở đó, mời cậu ta hợp tác cùng chính mình, căn bản không tính là trả nợ ân tình.
Cho nên Nghê Chỉ Nhạn lại xoắn xúyt rồi.
Lúc Lê Chanh nhận được kịch bản đã là bốn mươi phút sau rồi, vì làm bài hit trong ca khúc ngôn tình của thiên hậu Nghê Chỉ Nhạn, nhất định là một bài tình ca đau khổ triền miên lại đại khí, cho nên biên kịch chuẩn bị biên tập kịch bản lần này thành khuôn mẫu trailer phim điện ảnh. Bối cảnh là một buổi tiệc của nước Pháp thế kỷ mười bốn, thiếu nữ Trung Quốc hơn hai mươi tuổi xông vào một xứ sở thần kỳ như vậy, cùng lúc đó sinh ra một loạt mờ ám và hiểu lầm cùng chủ nhân bữa tiệc, tình yêu và tiếc nuối. Cho nên người nam phải biết khiêu vũ xã giao, cũng may Lê Chanh tế bào vận động phát triển, trí nhớ càng là vượt trội, đại khái vị huấn luyện viên vũ đạo cố ý mời tới từ nước Pháp làm ra động tác gì, cậu đều có thể giống như đúc phục chế lại.
Thiếu niên động tác lãng mạn không mất sự cao quý, thoạt nhìn nhớ kỹ sao chép động tác của chính mình, lại càng khiến người ta vui tai vui mắt.
Ít nhất đó là một chàng trai.
Mà thời giờ vàng của sự lãng mạn liền ở tại tuổi trẻ.
“Không thể tưởng tượng nổi”. Huấn luyện viên người Pháp hơn bốn mươi tuổi dùng tiếng nước mình thấp giọng tán thưởng, ngôn ngữ tơ lụa chảy xuôi ở đầu lưỡi, một cái thở dài đều có loại hương vị nói không nên lời, “Cậu ấy rất có thiên phú”.
“Có thể mời cậu ấy đi nước Pháp, tôi nguyện ý đề cử cậu ấy với thầy của tôi”. Huấn luyện viên nói với đạo diễn.
Lê Chanh đương nhiên không có khả năng đi nước Pháp, cậu thậm chí ngay cả tiếng Pháp còn chưa học qua.
Mái tóc nhuộm màu bạch kim, Lê Chanh đeo kính sát tròng ngụy trang chính mình thành con ngươi của người nước ngoài, ở dưới ra hiệu của đạo diễn và Nghê Chỉ Nhạn sắm vai thiếu nữ Trung Quốc vượt qua tiệc tối vui vẻ, ở trước tiệc tối kết thúc, Lê Chanh dùng tiếng Pháp mới học than thở: “Bắt đầu của tình yêu giống như bắt đầu của sinh mệnh, đều động lòng như nhau”.
“Đáng tiếc tựa như một đoạn tiếng hát ngọt ngào, làm cho người ta bỗng nhiên cực vui mà rơi nước mắt, bỗng nhiên cực đau đớn kêu rên, ở một khắc cuối cùng im bặt mà ngừng lại. Tựa như hoa tươi hái xuống cũng không thể quên được, nó liều mạng lớn lên, thay da đổi thịt làm người khác chú ý, cũng tránh không được cuối cùng héo rũ”. Người nữ nói khẽ.
Người nam ôn nhu hôn lên mái tóc dài của thiếu nữ.
Tống Giai chưa từng gặp qua Lê Chanh như vậy, cái loại cảm giác áp lực của nội tâm này không phải giả, nhưng mà người không có khả năng một đêm trưởng thành, hành động cũng không có thể trong khoảng thời gian ngắn liền làm ra tính đột phá nhảy vọt, liên tưởng tới Trầm Du đã mấy tháng chưa hề xuất hiện, Tống Giai thở dài một tiếng.
Nhất là gần đây đột nhiên tuôn ra chuyện đồng tính luyến ái, chỉ sợ là đâm trúng chỗ tổn thương của đối phương rồi.
Thiếu niên nhỏ mười tám tuổi này, thoạt nhìn là một thiếu niên ngốc nghếch không tim không phổi, trong khung vẫn là rất nặng tình cảm, không biết có thể vượt qua điểm mấu chốt này hay không, đương nhiên cô càng hy vọng vẫn là Lê Chanh tốt nhất không có thật tâm yêu thương người nào, như vậy rời đi cũng sẽ không quá khó chịu.
Hơn nữa hiện tại cậu ấy chính là một người mới mới ra nghề, không có năng lực cường hãn bảo vệ tính hướng chân chính của chính mình.
…….. Trong tiềm thức Tống Giai, vẫn cho rằng Lê Chanh là manh thụ (thụ dễ thương) trời sinh, nếu không một thiếu niên ấm áp như vậy, không có khả năng sẽ có người cố ý tới bẻ cong cậu ấy.
Cô suy nghĩ rất đơn giản rồi.
Trong cảnh tượng cung điện như nhau, vịt quay gà quay và vân vân cũng không phải là giấy dán, tất cả đều hương vị đầy đủ, rượu vang đặt tràn đầy một bàn, như là xuyên thấu qua thủy tinh nhìn thế giới lã lướt bên ngoài.
Đường Hà ở bên cạnh hút một ngụm nước bọt.
Buổi chiều, Lê Chanh đi ghi âm đoạn độc thoại tiếng Pháp theo như lời của Nghê Chỉ Nhạn, giọng nói sạch sẽ không cần chỉnh sửa nhiều lắm, ở trong phòng ghi âm truyền ra tới đặc biệt êm tai, như măng mùa xuân sau mưa, giống như đã trải qua lễ rửa tội vậy, lúc này mọi người đều không nghĩ nhiều, chỉ cho là ăn may thôi. Nhưng mà Nghê Chỉ Nhạn đứng ở bên trong nhưng có phát hiện càng nhiều một chút, âm vực của thiếu niên phi thường rộng, không cần làm rèn luyện cũng đã có thể dễ dàng hoàn thành quãng tám cao quãng tám trầm mượt mà chuyển hoán, khiếm khuyết duy nhất chính là kỹ xảo thôi.
Nếu như tại concert mời khách quý …….. Lê Chanh không thể nghi ngờ là thích hợp nhất, hơn nữa Nghê Chỉ Nhạn càng tin tưởng, nếu trải qua một đoạn thời gian hướng dẫn, đối phương nắm giữ kỹ xảo phối hợp âm sắc sạch sẽ thần kỳ, này thật sự rất phấn khích.
Loại trình độ phấn khích này, chỉ sợ sẽ làm chính mình luôn luôn xem thiên hậu Đổng Ngãi là đối thủ sẽ nổi điên.
Áo bành tô quân đội cũ nát đã nửa nhét vào trong mắt giặt —— đừng trông chờ một người từ trước tới giờ chưa thấy qua máy giặt và một tên mập nặng nề ngay cả đi đường đều đi không được bao xa sẽ biết áo bành tô cần phải giũ ra giặt.
Bọn họ biết thao tác như thế nào liền không tồi rồi.
Trong phòng mờ tối cực kỳ yên tĩnh khuôn mặt thiếu niên trầm ổn hô hấp đều đặn.
Ngủ rất ngon.
Lê Đại Mao đi vòng quanh cái giường hai vòng, ngưỡng đầu nhìn một lát, vươn một cái chân drap giường hai lần rớt xuống giường. Tuy rằng bây giờ nó còn rất suy yếu, nhưng sau khi làm xong chuyện xấu cơ bản không có buồn ngủ gì.
Nó tính trừng phạt vươn mót chân của chân phải……Chọt mộ cái lỗ trên cái chăn lông vũ.
Mấy cái lỗ lớn.
Ngày hôm sau. Lê Chanh là ở tỉnh lại ở dưới lông tơ bay tán loạn, trên đầu trên mặt trắng xoá một mảnh, còn tưởng rằng nháy mắt tới thiên đường rồi, sau khi tỉnh táo cậu vô cùng may mắn chính mình mua chính là mền lông vũ bình thường, mà không phải mền lông gà hoặc là lông gì khác.
“…….. Đều là tiệm nhiều vương miện vàng trên Tabao cư nhiên còn bán hàng giả……..”. (tiệm nào có nhiều vương miện thì uy tín càng cao)
Đường Hà: “Sớm nói loại đồ dùng sinh hoạt này vẫn là đi tiệm chuyên bán đồ độc quyền mới tốt, ít nhất trước khi mua còn có thể kiểm tra, hoặc là cảm nhận một chút sự mềm mại của cái mền lông vũ khác, chọn ra cái tốt nhất”.
“Nhưng mà trên Taobao rẻ hơn hai trăm tệ”.
“Cho nên lủng lỗ luôn rồi đó”.
“……..”
Tranh luận về mền lông vũ cũng không có đưa vào trong công việc, rất nhanh Nghê Chỉ Nhạn ra viện có một ngày chủ nhật tại nơi quay MV gặp được ân nhân cứu mạng của chính mình, có lẽ đối với nhân dân thành phố Lang mà nói ân nhân của bọn họ thật sự rất nhiều, Lê Chanh chính là muối bỏ biển, nhưng với Nghê Chỉ Nhạn mà nói, nếu không có hồi huyết hoàn cấp tốc của Lê Chanh, đừng nói giấc mộng âm nhạc của chính mình, liền ngay cả tánh mạng cũng không giữ được.
Thế giới chính là kỳ diệu như vậy.
Ở lúc bạn đánh mất hy vọng, đưa tới hy vọng.
Liền giống như ánh sáng vĩnh viễn không thể diệt sạch bóng tối, mà bóng tối đồng dạng không thể bao phủ hết ánh sáng, vượt qua chính là sinh mạng mới.
“Cậu từng đóng một bộ phim điện ảnh, một bộ phim truyền hình, tôi đều có xem qua, quay MV khẳng định không thành vấn đề, thêm một cái…….Có thể hát hay không?”. Trạng thái hiện tại của Nghê Chỉ Nhạn cũng không tệ lắm, “Tôi nghe nói cậu từng hát bài Năm Trăm Năm tại huấn luyện quân sự, sau đó lại ở thành phố Lang song ca một bài cùng đội trưởng Khúc”.
Tuy nói concert (đại nhạc hội) tới sẽ có thể phải dời ngày, nhưng sau khi ăn qua lục vị hồi huyết hoàn, lại thông qua phương diện quan hệ của bệnh viện mua hai mươi vạn dũ thương đan của Cống dược phường, ngoại trừ loại vấn đề nội bộ chấn động rất nhỏ này không chiếm được chữa trị, miệng vết thương trên người sớm đã khôi phục, cho nên quy MV không thành vấn đề.
“……… Mở miệng vẫn là không thành vấn đề, nhưng không có học qua ca hát”. Lê Chanh khéo léo biểu đạt một chút chuyên môn chính mình không ở phương diện này.
Cách đó không xa người đại diện thong thả tới muộn, Tống Giai bước nhanh đi tới bên cạnh Lê Chanh, giơ tay gỡ xuống mấy cọng lông tơ màu trắng dính trên tóc cậu, quay đầu lại cười cười đối với Nghê Chỉ Nhạn: “Làm phiền Nghê thiên hậu rồi, Lê Chanh chúng tôi còn chưa học qua luyện thanh”.
“Sẽ không sao đâu, này là có thể học nhanh mà”. Có thể là xuất phát từ biết ơn trong lòng, ấn tượng của Nghê Chỉ Nhạn đối Lê Chanh cực kỳ tốt, “Vốn là chuẩn bị mời khách mời đóng MV, sau dó nhìn thấy trong bài hát có một đoạn độc thoại cũng rất phù hợp cậu, cho nên liền muốn chừa lại cho cậu, trước thử một lần?”.
Lê Chanh sờ sờ cái mũi muốn từ chối, Tống Giai vỗ ót cậu: “Cậu ấy không có ý kiến”.
Lê Chanh: “……..”.
Nghê Chỉ Nhạn cười một tiếng: “Vậy là tốt rồi, ngàn vạn lần đừng khách sáo với tôi, có yêu cầu gì liền nói, lần này tuyên truyền chính là đúng thời điểm, nói không chừng nói không chừng lần này chúng ta còn phải nhờ danh tiếng của tiểu Chanh”.
Lúc mời Lê Chanh tham gia quay MV, Lê Chanh còn chưa nổi tiếng như hiện tại, nói tới cùng chính là Nghê Chỉ Nhạn chống lưng, nhưng hiện tại Lê Chanh trở về từ thành phố Lang, bản thân chính là một cái đèn tụ sáng, đứng ở đâu chiếu sáng ở đó, mời cậu ta hợp tác cùng chính mình, căn bản không tính là trả nợ ân tình.
Cho nên Nghê Chỉ Nhạn lại xoắn xúyt rồi.
Lúc Lê Chanh nhận được kịch bản đã là bốn mươi phút sau rồi, vì làm bài hit trong ca khúc ngôn tình của thiên hậu Nghê Chỉ Nhạn, nhất định là một bài tình ca đau khổ triền miên lại đại khí, cho nên biên kịch chuẩn bị biên tập kịch bản lần này thành khuôn mẫu trailer phim điện ảnh. Bối cảnh là một buổi tiệc của nước Pháp thế kỷ mười bốn, thiếu nữ Trung Quốc hơn hai mươi tuổi xông vào một xứ sở thần kỳ như vậy, cùng lúc đó sinh ra một loạt mờ ám và hiểu lầm cùng chủ nhân bữa tiệc, tình yêu và tiếc nuối. Cho nên người nam phải biết khiêu vũ xã giao, cũng may Lê Chanh tế bào vận động phát triển, trí nhớ càng là vượt trội, đại khái vị huấn luyện viên vũ đạo cố ý mời tới từ nước Pháp làm ra động tác gì, cậu đều có thể giống như đúc phục chế lại.
Thiếu niên động tác lãng mạn không mất sự cao quý, thoạt nhìn nhớ kỹ sao chép động tác của chính mình, lại càng khiến người ta vui tai vui mắt.
Ít nhất đó là một chàng trai.
Mà thời giờ vàng của sự lãng mạn liền ở tại tuổi trẻ.
“Không thể tưởng tượng nổi”. Huấn luyện viên người Pháp hơn bốn mươi tuổi dùng tiếng nước mình thấp giọng tán thưởng, ngôn ngữ tơ lụa chảy xuôi ở đầu lưỡi, một cái thở dài đều có loại hương vị nói không nên lời, “Cậu ấy rất có thiên phú”.
“Có thể mời cậu ấy đi nước Pháp, tôi nguyện ý đề cử cậu ấy với thầy của tôi”. Huấn luyện viên nói với đạo diễn.
Lê Chanh đương nhiên không có khả năng đi nước Pháp, cậu thậm chí ngay cả tiếng Pháp còn chưa học qua.
Mái tóc nhuộm màu bạch kim, Lê Chanh đeo kính sát tròng ngụy trang chính mình thành con ngươi của người nước ngoài, ở dưới ra hiệu của đạo diễn và Nghê Chỉ Nhạn sắm vai thiếu nữ Trung Quốc vượt qua tiệc tối vui vẻ, ở trước tiệc tối kết thúc, Lê Chanh dùng tiếng Pháp mới học than thở: “Bắt đầu của tình yêu giống như bắt đầu của sinh mệnh, đều động lòng như nhau”.
“Đáng tiếc tựa như một đoạn tiếng hát ngọt ngào, làm cho người ta bỗng nhiên cực vui mà rơi nước mắt, bỗng nhiên cực đau đớn kêu rên, ở một khắc cuối cùng im bặt mà ngừng lại. Tựa như hoa tươi hái xuống cũng không thể quên được, nó liều mạng lớn lên, thay da đổi thịt làm người khác chú ý, cũng tránh không được cuối cùng héo rũ”. Người nữ nói khẽ.
Người nam ôn nhu hôn lên mái tóc dài của thiếu nữ.
Tống Giai chưa từng gặp qua Lê Chanh như vậy, cái loại cảm giác áp lực của nội tâm này không phải giả, nhưng mà người không có khả năng một đêm trưởng thành, hành động cũng không có thể trong khoảng thời gian ngắn liền làm ra tính đột phá nhảy vọt, liên tưởng tới Trầm Du đã mấy tháng chưa hề xuất hiện, Tống Giai thở dài một tiếng.
Nhất là gần đây đột nhiên tuôn ra chuyện đồng tính luyến ái, chỉ sợ là đâm trúng chỗ tổn thương của đối phương rồi.
Thiếu niên nhỏ mười tám tuổi này, thoạt nhìn là một thiếu niên ngốc nghếch không tim không phổi, trong khung vẫn là rất nặng tình cảm, không biết có thể vượt qua điểm mấu chốt này hay không, đương nhiên cô càng hy vọng vẫn là Lê Chanh tốt nhất không có thật tâm yêu thương người nào, như vậy rời đi cũng sẽ không quá khó chịu.
Hơn nữa hiện tại cậu ấy chính là một người mới mới ra nghề, không có năng lực cường hãn bảo vệ tính hướng chân chính của chính mình.
…….. Trong tiềm thức Tống Giai, vẫn cho rằng Lê Chanh là manh thụ (thụ dễ thương) trời sinh, nếu không một thiếu niên ấm áp như vậy, không có khả năng sẽ có người cố ý tới bẻ cong cậu ấy.
Cô suy nghĩ rất đơn giản rồi.
Trong cảnh tượng cung điện như nhau, vịt quay gà quay và vân vân cũng không phải là giấy dán, tất cả đều hương vị đầy đủ, rượu vang đặt tràn đầy một bàn, như là xuyên thấu qua thủy tinh nhìn thế giới lã lướt bên ngoài.
Đường Hà ở bên cạnh hút một ngụm nước bọt.
Buổi chiều, Lê Chanh đi ghi âm đoạn độc thoại tiếng Pháp theo như lời của Nghê Chỉ Nhạn, giọng nói sạch sẽ không cần chỉnh sửa nhiều lắm, ở trong phòng ghi âm truyền ra tới đặc biệt êm tai, như măng mùa xuân sau mưa, giống như đã trải qua lễ rửa tội vậy, lúc này mọi người đều không nghĩ nhiều, chỉ cho là ăn may thôi. Nhưng mà Nghê Chỉ Nhạn đứng ở bên trong nhưng có phát hiện càng nhiều một chút, âm vực của thiếu niên phi thường rộng, không cần làm rèn luyện cũng đã có thể dễ dàng hoàn thành quãng tám cao quãng tám trầm mượt mà chuyển hoán, khiếm khuyết duy nhất chính là kỹ xảo thôi.
Nếu như tại concert mời khách quý …….. Lê Chanh không thể nghi ngờ là thích hợp nhất, hơn nữa Nghê Chỉ Nhạn càng tin tưởng, nếu trải qua một đoạn thời gian hướng dẫn, đối phương nắm giữ kỹ xảo phối hợp âm sắc sạch sẽ thần kỳ, này thật sự rất phấn khích.
Loại trình độ phấn khích này, chỉ sợ sẽ làm chính mình luôn luôn xem thiên hậu Đổng Ngãi là đối thủ sẽ nổi điên.
/172
|