Không thể phủ nhận loại giọng điệu giống đóng phim này, khiến Lê Chanh trái tim bất quy tắc đập một cái, cho dù người đối diện quả thật không có năng lực bằng Trầm Du, thậm chí còn kém hơn ngay cả chính mình, nhưng có một số việc, không phải đơn thuần lấy sức mạnh để cân nhắc.
Năng lực của Lê Chanh sẽ không bị bắt nạt, cũng không đại biểu Trầm Du không thể xả giận cho cậu, này hoàn toàn là hai loại khái niệm.
Hơn nữa Lê Chanh vữa nghĩ thông cảm giác của chính mình.
…….Loại dao động này không phải chuyện tốt gì.
Cậu nghiêng nghiêng đầu hướng bên cạnh.
Hạ tiên sinh thế nhưng sau khi bị dọa vỡ mật, chậm rãi khôi phục lại, gã thẹn quá thành giận hừ một tiếng, lần này là ngay mặt bị người tát một cái, không tức giận quả thực chính là tùy người nhào nặn rồi, “Kỹ thuật bắn súng dù lợi hại…….Cũng chẳng qua là sử dụng vũ khí mà thôi, phải biết rằng trên thế giới này, súng cũng không phải vạn năng, gặp phải bay trên trời còn tốt, nếu vừa rồi một con hướng lại đây, anh cũng chẳng qua chính là thịt cá dưới dao thôi!”.
Hạ tiên sinh không có nói thêm gì đi nữa, ở trong lòng gã Trầm Du cũng chẳng qua là một vệ sĩ thôi, dù kỹ thuật bắn súng lợi hại, này cũng chẳng qua là phục vụ vì người khác, làm đầy tớ, làm sao có loại thân phận cao quý của người tổ hành động đặc biệt bọn họ.
“Hy vọng lần sau cậu vẫn như cũ có vận may này”. Hạ tiên sinh mắt nhìn Lê Chanh, cũng đã sâu sắc nhớ kỹ người này, loại khí chất và khuôn mặt này, liếc mắt nhìn một cái liền tuyệt đối sẽ không quên, hơn nữa gã liền biết Lê Chanh.
Lê Chanh bất đắc dĩ cười cười: “Đồng dạng chúc phúc cho anh”.
“Tuy rằng Chanh tử không có kỹ thuật bắn súng lợi hại như vậy, nhưng nếu đàn ưng thật bị dẫn xuống dưới, vệ sĩ của cậu ấy cũng nhất định sẽ ra tay, cho nên suy đoán của Hạ tiên sinh nói Lê Chanh không để ý chết sống của những người khác, căn bản không tồn tại. Chanh tử vừa rồi anh dũng từ trong miệng ưng cứu một cô bé, quả nhiên là thần tượng của tôi”. Một người trẻ tuổi mới vừa chụp hình quay phim xong bỏ di động vào túi quần, cảm giác chính mình cực kỳ hổ thẹn. “Thế nhưng tại thời khắc nguy hiểm như vậy còn đang rướn cổ theo đuổi ngôi sao, tôi quả nhiên là tình yêu đích thật rồi”.
Năm trăm con ưng đã biến mất không vết tích rồi, Hạ Lợi Lhính là đi không công một chuyến, đã sinh một bụng tức giận sớm rời đi rồi, đám người Lê Chanh từ cửa ra an toàn đi ra ngoài sân bay, lúc này cậu mới vừa mở di động ra di động liền đổ chuông.
“Là tôi”. Lê Chanh nhìn cũng không nhìn liền nhận cuộc gọi, đối diện truyền tới thanh âm của Từ Hoằng Nghĩa, đối phương đã biết sân bay xảy ra việc gì rồi, mở miệng liền hỏi: “Không sao chứ?”.
Trong lòng Lê Chanh biết anh Từ này đều không phải là ông chủ bình thường, cười cười: “Đã không sao rồi”.
“Này liền tốt, gần đây……. Cẩn thận một chút, tôi cử người qua đón cậu, ra khỏi nhà đừng một mình hành động “. Bên kia điện thoại truyền tới thanh âm có chút trịnh trọng, thời gian Lê Chanh quen biết Từ Hoằng Nghĩa cũng không ngắn, chân chính khiến cậu có thể nghiêm túc cũng chính là bệnh của người nhà đối phương, hiện tại nhưng là lần thứ hai.
“Tại sao đột nhiên cản thận như vậy, xảy ra chuyện gì sao?”. Lê Chanh nhíu mày.
“Gần đây xảy ra sự kiện động vật tổn hại con người, thậm chí có đã bắt đầu kết bè kết đội va chạm máy móc quốc gia…… Lần này cậu ở sân bay hẳn là nhìn tháy rồi, nhưng mà cũng không có gì, hiện tại chính phủ còn có thể khống chế được”. Từ Hoằng Nghĩa nói tới đây dừng nói mộtchút, vẫn là tiếp tục nói: “Nhưng mà hiện tại việc này do một người nhà họ Phù phụ trách, cho nên tôi sợ bọn họ sẽ thông qua quyền lực chấp hành nhiệm vụ, tìm cậu gây phiền toái”.
Lê Chanh suy nghĩ một chút, cảm thấy đều không phải chuyện này, nếu như thật muốn tìm mình gây phiền toái, ngay cả giao thủ đều không cần, trực tiếp mang theo đàn em chạy trốn là được, tuy rằng cậu không có cách cứng rắn chống đối cơ quan quốc gia, lại có thể đi nơi khác, “Tôi nghĩ dù thế nào, đều phải tuân thủ pháp luật, tôi không làm sai chuyện gì, cho dù bọn họ lực lượng lớn thế nào cũng không có thể tìm tôi gây phiền toái”.
“Nếu như thực sự đơn giản như vậy liền tốt rồi…….”. Từ Hoằng Nghĩa thở dài: “Lần này người xuất động có chút đặc thù, có được một ít quyền lực chém trước tấu sau, cho dù có lúc lạm dụng một chút quyền lực, bên trên cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt, không nên va chạm cùng bọn họ”.
Lê Chanh nhướn mày: “Đặc thù?”.
“Không biết cậu có nghe qua nội lực chưa?”.
Nội lực?
Đương nhiên nghe nói qua!
Trong tiểu thuyết võ hiệp không phải tất cả là nội lực sao?!
“……. Thiếu Lâm tự? Không Động phái? Toàn Chân giáo?”. Lê Chanh do dự một chút, lòng nói nội lực thứ này có lẽ thật sự tồn tại, dù sao ngay cả cậu loại tu sĩ nghịch thiên loại này đều có, địa cầu xuất hiện một ít nội công tu luyện cũng coi như không là bất ngờ gì.
“Gần như vậy, những người này khá quái gở, có một số chấp nhận quốc gia điều khiển, có quyền lực nhất định, từ xưa tới giờ liền có một đám người như vậy, nhưng mà hiện tại những người này xuất hiện ở trong tầm mắt của quần chúng, một bộ phận trong đó là do người phụ trách của nhà họ Phù quản lý, nếu bọn họ làm chút gì đó với cậu, cậu sẽ gặp rắc rối lớn”. Từ Hoằng Nghĩa lại lại nói tiếp giọng nói cũng không khỏi nặng nề thêm một chút: “Cho nên tôi sẽ cử mấy người đi theo cậu, tối thiểu nhà họ Từ, ở thủ đô và tỉnh Nam Giang, vẫn là có chút địa vị”.
Từ Hoằng Nghĩa rất ít nhắc tới nhà họ Từ, đây là lần đầu nói tới gia thế của chính mình với Lê Chanh, đương nhiên kỳ thật cho dù gã không nói, trước đó lúc đưa đan dược, Lê Chanh cũng đã nghe Phương Đức Minh nói rõ qua rồi.
Tuy rằng có thể thua kém nhà họ Phù, nhưng rất lợi hại.
Lê Chanh yên lặng suy nghĩ một chút, “Anh Từ, có phải gia tộc các anh có mâu thuẫn cùng nhà họ Phù hay không?”.
“Vẫn đều có nói, người nhà họ Phù sở dĩ nhằm vào cậu, cũng có một phần do tôi và ông cụ, cậu là ân nhân của nhà họ Từ, là ân nhân của ông cụ, nhà họ Phù tự nhiên đặt cậu ở phía thù địch……..”. Đối phương nói tới những cái này giọng nói có chút áy náy.
“Không sao, cho dù không có anh Từ, tôi cũng rất chướng mắt bọn họ”. Lê Chanh nhớ tới chuyện trường tiểu học sập liền nhịn không được tức điên, nếu là chuyện khác liền bỏ qua, đám trẻ con đó thật vất vả mới đi học được, nhận tiền của quốc gia chi ra, còn muốn trẻ con của nước nhà gặp nguy hiểm mạng sống, cũng không lương tâm quá rồi.
Vì tiền, chuyện thiếu đạo đức gì đều có thể làm sao?
Lê Chanh cảm thấy chính mình phanh phui chuyện này ra là đúng, mà nhà họ Phù cũng không ngẫm kỹ lại chính mình, lại bởi vì chút chuyện này mà thù hận chính mình, người thuộc loại không lương tâm như nhau, Lê Chanh không có thiện cảm gì.
Cậu tại phương diện này rất kiêu ngạo.
Vừa nghe Lê Chanh nói chính mình gai mắt nhà họ phù, ngay cả Từ Hoằng Nghĩa đều nhịn không được nở nụ cười, gã suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Ừ, anh cũng gai mắt họ”.
Một phút đồng hồ sau, Lê Chanh quả nhiên tại ngoài cổng kiểm tra hành lý nhìn thấy người tới đón, ba người đàn ông cao lớn thô kệch liền chắn ở hai bên hông như vậy, khí tức của khuôn mặt người sống chớ tới gần, so với trùm cướp bóc còn muốn có lực uy hiếp hơn.
“Lê tiên sinh?”.
“Là tôi”. Lê Chanh gật gật đầu.
“Ông chủ dặn dò chúng tôi tới tới đón”. Người đàn ông đón lấy hành lý trong tay mấy người Lê Chanh, mời ba người lên một chiếc Volvo XC90, dọc theo đường đi hai bên hông đều là người, cũng không có lại xảy ra loại tình huống cùng loại tình huống xấu ở sân bay.
Volvo XC90
Bởi vì này bên cạnh là địa điểm máy bay hạ cánh, cho nên tuy rằng không có tới thủ đô, lai bất ngờ tại bên sân bay này, cách tỉnh Nam Giang không xa, cũng bởi vậy Từ Hoằng Nghĩa mới có năng lực biết được sự tình tại sân bay, mặt khác lại phái ba vệ sĩ từ bên tập đoàn Từ thị hộ tống trở về.
Lúc Lê Chanh về tới nhà đã gần tới nửa đêm của ngày này rồi, tuy rằng không phải lần đầu thấy biệt thự của nhà mình, nhưng mỗi lần đi vào đều có chút cảm giác nhà giàu mới nổi.
Cảm giác của Trầm Du cũng liền có chút…….
Nói thật y là lần đầu tiên nhìn thấy nhà mới của Lê Chanh, nói tóm lại cùng căn nhà ban đầu chênh lệch vô cùng lớn, trước kia trèo tường cũng không có vấn đề gì, hiện tại phía bên ngoài cửa sổ đều là treo cảm ứng, phòng trộm phòng cướp cực tốt.
“Hôm nay nhìn thấy Chanh tử xuất hiện ở sân bay!!!”. Mẹ Lê còn tại trong phòng lướt Tieba của Lê Chanh, từ sau khi biết dùng máy tính, mẹ Lê mỗi ngày lướt Weibo và Tieba của con trai, cũng trở thành chị đại trong nhóm bác gái fan của Lê Chanh, hôm nay bà có chú ý tới một cái bài đăng Tieba, tấm hình bên trong đúng là tấm hình Lê Chanh xuất hiện ở sân bay sân bay.
Vẫn là bộ dáng ngoan ngoãn của học sinh ba tốt kia, ngốc đáng yêu.
Không rõ nhóc con này đều đã có công ty lớn như vậy sao còn hay đi khắp nơi như vậy, nhưng mà con trai có tiền đồ so với cái gì đều mạnh, mẹ Lê đương nhiên sẽ không ngăn con, bà phải làm một người mẹ ủng hộ con mình, tôn trọng hết thảy quyết định của con trai.
Mẹ Lê nghĩ như vậy, chợt nghe tới dưới lầu có người nói chuyện, bà thu nhỏ lại trang web, mở cửa phòngra, thò đầu ra ngoài dò xét, chỉ thấy dưới chân cầu thang con trai út của chính mình không biết trở về khi nào, ngồi xổm trên mặt đất nhìn con mèo mập tròn xoe Xám Nhỏ, sau người người đàn ông đứng ở đằng sau, hơi hơi cúi đầu nhìn một người một mèo, trên khuôn mặt đẹp trai cốn lạnh lùng mang theo vài phần ý cười ôn nhu.
Trải qua tàn phá của một đám hủ nữ trong Tieba của Lê Chanh, Lê Quế Hoa lấy đầu của chính mình cam đoan, cái loại ánh mắt này tuyệt! Đối! Không! Bình! Thường!
Hơn nữa người đàn ông này bà hình như cũng! Gặp! Qua!
Thân phận khi đó là bạn của Lê Chanh!
Hiện tại ngẫm lại cảnh tượng khi đó, người nọ là đột nhiên đi ra từ trong phòng ngủ của Chanh tử, trên người mặc áo bành tô quân đội của anh rể Chanh tử, nghe nói là bị mắc mưa, nhưng mà quần áo ban đầu bà cho tới bây giờ không phát hiện!
Này còn không phải chủ yếu nhất, sở dĩ liếc mắt một cái nhận ra người này, vẫn là bởi vì lúc ấy cái bài đăng ghép CP trong Tieba, người này đóng một tập phim [Ảnh Sát] cùng Chanh tử, theo phân tích của Tiết Phấn, tiểu Hồng, tiểu Lục, động tác mười! Phần! Ái! Muội!
Mẹ Lê: “…..”
Năng lực của Lê Chanh sẽ không bị bắt nạt, cũng không đại biểu Trầm Du không thể xả giận cho cậu, này hoàn toàn là hai loại khái niệm.
Hơn nữa Lê Chanh vữa nghĩ thông cảm giác của chính mình.
…….Loại dao động này không phải chuyện tốt gì.
Cậu nghiêng nghiêng đầu hướng bên cạnh.
Hạ tiên sinh thế nhưng sau khi bị dọa vỡ mật, chậm rãi khôi phục lại, gã thẹn quá thành giận hừ một tiếng, lần này là ngay mặt bị người tát một cái, không tức giận quả thực chính là tùy người nhào nặn rồi, “Kỹ thuật bắn súng dù lợi hại…….Cũng chẳng qua là sử dụng vũ khí mà thôi, phải biết rằng trên thế giới này, súng cũng không phải vạn năng, gặp phải bay trên trời còn tốt, nếu vừa rồi một con hướng lại đây, anh cũng chẳng qua chính là thịt cá dưới dao thôi!”.
Hạ tiên sinh không có nói thêm gì đi nữa, ở trong lòng gã Trầm Du cũng chẳng qua là một vệ sĩ thôi, dù kỹ thuật bắn súng lợi hại, này cũng chẳng qua là phục vụ vì người khác, làm đầy tớ, làm sao có loại thân phận cao quý của người tổ hành động đặc biệt bọn họ.
“Hy vọng lần sau cậu vẫn như cũ có vận may này”. Hạ tiên sinh mắt nhìn Lê Chanh, cũng đã sâu sắc nhớ kỹ người này, loại khí chất và khuôn mặt này, liếc mắt nhìn một cái liền tuyệt đối sẽ không quên, hơn nữa gã liền biết Lê Chanh.
Lê Chanh bất đắc dĩ cười cười: “Đồng dạng chúc phúc cho anh”.
“Tuy rằng Chanh tử không có kỹ thuật bắn súng lợi hại như vậy, nhưng nếu đàn ưng thật bị dẫn xuống dưới, vệ sĩ của cậu ấy cũng nhất định sẽ ra tay, cho nên suy đoán của Hạ tiên sinh nói Lê Chanh không để ý chết sống của những người khác, căn bản không tồn tại. Chanh tử vừa rồi anh dũng từ trong miệng ưng cứu một cô bé, quả nhiên là thần tượng của tôi”. Một người trẻ tuổi mới vừa chụp hình quay phim xong bỏ di động vào túi quần, cảm giác chính mình cực kỳ hổ thẹn. “Thế nhưng tại thời khắc nguy hiểm như vậy còn đang rướn cổ theo đuổi ngôi sao, tôi quả nhiên là tình yêu đích thật rồi”.
Năm trăm con ưng đã biến mất không vết tích rồi, Hạ Lợi Lhính là đi không công một chuyến, đã sinh một bụng tức giận sớm rời đi rồi, đám người Lê Chanh từ cửa ra an toàn đi ra ngoài sân bay, lúc này cậu mới vừa mở di động ra di động liền đổ chuông.
“Là tôi”. Lê Chanh nhìn cũng không nhìn liền nhận cuộc gọi, đối diện truyền tới thanh âm của Từ Hoằng Nghĩa, đối phương đã biết sân bay xảy ra việc gì rồi, mở miệng liền hỏi: “Không sao chứ?”.
Trong lòng Lê Chanh biết anh Từ này đều không phải là ông chủ bình thường, cười cười: “Đã không sao rồi”.
“Này liền tốt, gần đây……. Cẩn thận một chút, tôi cử người qua đón cậu, ra khỏi nhà đừng một mình hành động “. Bên kia điện thoại truyền tới thanh âm có chút trịnh trọng, thời gian Lê Chanh quen biết Từ Hoằng Nghĩa cũng không ngắn, chân chính khiến cậu có thể nghiêm túc cũng chính là bệnh của người nhà đối phương, hiện tại nhưng là lần thứ hai.
“Tại sao đột nhiên cản thận như vậy, xảy ra chuyện gì sao?”. Lê Chanh nhíu mày.
“Gần đây xảy ra sự kiện động vật tổn hại con người, thậm chí có đã bắt đầu kết bè kết đội va chạm máy móc quốc gia…… Lần này cậu ở sân bay hẳn là nhìn tháy rồi, nhưng mà cũng không có gì, hiện tại chính phủ còn có thể khống chế được”. Từ Hoằng Nghĩa nói tới đây dừng nói mộtchút, vẫn là tiếp tục nói: “Nhưng mà hiện tại việc này do một người nhà họ Phù phụ trách, cho nên tôi sợ bọn họ sẽ thông qua quyền lực chấp hành nhiệm vụ, tìm cậu gây phiền toái”.
Lê Chanh suy nghĩ một chút, cảm thấy đều không phải chuyện này, nếu như thật muốn tìm mình gây phiền toái, ngay cả giao thủ đều không cần, trực tiếp mang theo đàn em chạy trốn là được, tuy rằng cậu không có cách cứng rắn chống đối cơ quan quốc gia, lại có thể đi nơi khác, “Tôi nghĩ dù thế nào, đều phải tuân thủ pháp luật, tôi không làm sai chuyện gì, cho dù bọn họ lực lượng lớn thế nào cũng không có thể tìm tôi gây phiền toái”.
“Nếu như thực sự đơn giản như vậy liền tốt rồi…….”. Từ Hoằng Nghĩa thở dài: “Lần này người xuất động có chút đặc thù, có được một ít quyền lực chém trước tấu sau, cho dù có lúc lạm dụng một chút quyền lực, bên trên cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt, không nên va chạm cùng bọn họ”.
Lê Chanh nhướn mày: “Đặc thù?”.
“Không biết cậu có nghe qua nội lực chưa?”.
Nội lực?
Đương nhiên nghe nói qua!
Trong tiểu thuyết võ hiệp không phải tất cả là nội lực sao?!
“……. Thiếu Lâm tự? Không Động phái? Toàn Chân giáo?”. Lê Chanh do dự một chút, lòng nói nội lực thứ này có lẽ thật sự tồn tại, dù sao ngay cả cậu loại tu sĩ nghịch thiên loại này đều có, địa cầu xuất hiện một ít nội công tu luyện cũng coi như không là bất ngờ gì.
“Gần như vậy, những người này khá quái gở, có một số chấp nhận quốc gia điều khiển, có quyền lực nhất định, từ xưa tới giờ liền có một đám người như vậy, nhưng mà hiện tại những người này xuất hiện ở trong tầm mắt của quần chúng, một bộ phận trong đó là do người phụ trách của nhà họ Phù quản lý, nếu bọn họ làm chút gì đó với cậu, cậu sẽ gặp rắc rối lớn”. Từ Hoằng Nghĩa lại lại nói tiếp giọng nói cũng không khỏi nặng nề thêm một chút: “Cho nên tôi sẽ cử mấy người đi theo cậu, tối thiểu nhà họ Từ, ở thủ đô và tỉnh Nam Giang, vẫn là có chút địa vị”.
Từ Hoằng Nghĩa rất ít nhắc tới nhà họ Từ, đây là lần đầu nói tới gia thế của chính mình với Lê Chanh, đương nhiên kỳ thật cho dù gã không nói, trước đó lúc đưa đan dược, Lê Chanh cũng đã nghe Phương Đức Minh nói rõ qua rồi.
Tuy rằng có thể thua kém nhà họ Phù, nhưng rất lợi hại.
Lê Chanh yên lặng suy nghĩ một chút, “Anh Từ, có phải gia tộc các anh có mâu thuẫn cùng nhà họ Phù hay không?”.
“Vẫn đều có nói, người nhà họ Phù sở dĩ nhằm vào cậu, cũng có một phần do tôi và ông cụ, cậu là ân nhân của nhà họ Từ, là ân nhân của ông cụ, nhà họ Phù tự nhiên đặt cậu ở phía thù địch……..”. Đối phương nói tới những cái này giọng nói có chút áy náy.
“Không sao, cho dù không có anh Từ, tôi cũng rất chướng mắt bọn họ”. Lê Chanh nhớ tới chuyện trường tiểu học sập liền nhịn không được tức điên, nếu là chuyện khác liền bỏ qua, đám trẻ con đó thật vất vả mới đi học được, nhận tiền của quốc gia chi ra, còn muốn trẻ con của nước nhà gặp nguy hiểm mạng sống, cũng không lương tâm quá rồi.
Vì tiền, chuyện thiếu đạo đức gì đều có thể làm sao?
Lê Chanh cảm thấy chính mình phanh phui chuyện này ra là đúng, mà nhà họ Phù cũng không ngẫm kỹ lại chính mình, lại bởi vì chút chuyện này mà thù hận chính mình, người thuộc loại không lương tâm như nhau, Lê Chanh không có thiện cảm gì.
Cậu tại phương diện này rất kiêu ngạo.
Vừa nghe Lê Chanh nói chính mình gai mắt nhà họ phù, ngay cả Từ Hoằng Nghĩa đều nhịn không được nở nụ cười, gã suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Ừ, anh cũng gai mắt họ”.
Một phút đồng hồ sau, Lê Chanh quả nhiên tại ngoài cổng kiểm tra hành lý nhìn thấy người tới đón, ba người đàn ông cao lớn thô kệch liền chắn ở hai bên hông như vậy, khí tức của khuôn mặt người sống chớ tới gần, so với trùm cướp bóc còn muốn có lực uy hiếp hơn.
“Lê tiên sinh?”.
“Là tôi”. Lê Chanh gật gật đầu.
“Ông chủ dặn dò chúng tôi tới tới đón”. Người đàn ông đón lấy hành lý trong tay mấy người Lê Chanh, mời ba người lên một chiếc Volvo XC90, dọc theo đường đi hai bên hông đều là người, cũng không có lại xảy ra loại tình huống cùng loại tình huống xấu ở sân bay.
Volvo XC90
Bởi vì này bên cạnh là địa điểm máy bay hạ cánh, cho nên tuy rằng không có tới thủ đô, lai bất ngờ tại bên sân bay này, cách tỉnh Nam Giang không xa, cũng bởi vậy Từ Hoằng Nghĩa mới có năng lực biết được sự tình tại sân bay, mặt khác lại phái ba vệ sĩ từ bên tập đoàn Từ thị hộ tống trở về.
Lúc Lê Chanh về tới nhà đã gần tới nửa đêm của ngày này rồi, tuy rằng không phải lần đầu thấy biệt thự của nhà mình, nhưng mỗi lần đi vào đều có chút cảm giác nhà giàu mới nổi.
Cảm giác của Trầm Du cũng liền có chút…….
Nói thật y là lần đầu tiên nhìn thấy nhà mới của Lê Chanh, nói tóm lại cùng căn nhà ban đầu chênh lệch vô cùng lớn, trước kia trèo tường cũng không có vấn đề gì, hiện tại phía bên ngoài cửa sổ đều là treo cảm ứng, phòng trộm phòng cướp cực tốt.
“Hôm nay nhìn thấy Chanh tử xuất hiện ở sân bay!!!”. Mẹ Lê còn tại trong phòng lướt Tieba của Lê Chanh, từ sau khi biết dùng máy tính, mẹ Lê mỗi ngày lướt Weibo và Tieba của con trai, cũng trở thành chị đại trong nhóm bác gái fan của Lê Chanh, hôm nay bà có chú ý tới một cái bài đăng Tieba, tấm hình bên trong đúng là tấm hình Lê Chanh xuất hiện ở sân bay sân bay.
Vẫn là bộ dáng ngoan ngoãn của học sinh ba tốt kia, ngốc đáng yêu.
Không rõ nhóc con này đều đã có công ty lớn như vậy sao còn hay đi khắp nơi như vậy, nhưng mà con trai có tiền đồ so với cái gì đều mạnh, mẹ Lê đương nhiên sẽ không ngăn con, bà phải làm một người mẹ ủng hộ con mình, tôn trọng hết thảy quyết định của con trai.
Mẹ Lê nghĩ như vậy, chợt nghe tới dưới lầu có người nói chuyện, bà thu nhỏ lại trang web, mở cửa phòngra, thò đầu ra ngoài dò xét, chỉ thấy dưới chân cầu thang con trai út của chính mình không biết trở về khi nào, ngồi xổm trên mặt đất nhìn con mèo mập tròn xoe Xám Nhỏ, sau người người đàn ông đứng ở đằng sau, hơi hơi cúi đầu nhìn một người một mèo, trên khuôn mặt đẹp trai cốn lạnh lùng mang theo vài phần ý cười ôn nhu.
Trải qua tàn phá của một đám hủ nữ trong Tieba của Lê Chanh, Lê Quế Hoa lấy đầu của chính mình cam đoan, cái loại ánh mắt này tuyệt! Đối! Không! Bình! Thường!
Hơn nữa người đàn ông này bà hình như cũng! Gặp! Qua!
Thân phận khi đó là bạn của Lê Chanh!
Hiện tại ngẫm lại cảnh tượng khi đó, người nọ là đột nhiên đi ra từ trong phòng ngủ của Chanh tử, trên người mặc áo bành tô quân đội của anh rể Chanh tử, nghe nói là bị mắc mưa, nhưng mà quần áo ban đầu bà cho tới bây giờ không phát hiện!
Này còn không phải chủ yếu nhất, sở dĩ liếc mắt một cái nhận ra người này, vẫn là bởi vì lúc ấy cái bài đăng ghép CP trong Tieba, người này đóng một tập phim [Ảnh Sát] cùng Chanh tử, theo phân tích của Tiết Phấn, tiểu Hồng, tiểu Lục, động tác mười! Phần! Ái! Muội!
Mẹ Lê: “…..”
/172
|