Tuy rằng là thiếu niên, bộ dáng thanh tú như cũ làm cho người ta làm cho người ta nhịn không được lòng sinh thiện cảm.
Lê Chanh không hề phát giác tâm tư của anh rể, nghĩ nghĩ, không xác định nói: “Có thể khoảng 25 tuổi, nhìn qua vô cùng trẻ, lại cực kỳ chín chắn”. Lê Chanh đánh giá hơi cao đối tiên sinh trong miệng.
Vẻ mặt Phương Đức Minh căng thẳng: “Là như vậy sao”.
Lê Chanh chú ý nét mặt của anh rể, cảm giác anh ấy có thể hiểu lầm gì rồi, gãi gãi đầu, Lê Chanh quả quyết giải thích nói: “Anh ta là xuất phát từ lòng tốt”.
Cơ hồ từ lúc Từ Hoằng Nghĩa bắt đầu xuất hiện, đối phương liền lấy một loại tư thái cường thế che chở thiếu niên ở dưới cánh, đây là một loại cảm giác khó có thể nói rõ, tại trong suy nghĩ của Lê Chanh, đối phương một cái bậc đàn anh vô cùng tốt bụng.
Cho nên hy vọng anh rể cũng có thể nhận thức anh ta.
Nhưng mà hành vi nóng lòng giải thích của thiếu niên lại làm cho trong lòng Phương Đức Minh thêm vài phần lo lắng, gã nhíu mày hỏi: “Em rất thân vị tiên sinh kia? Anh ta ở tại Vĩnh An?”.
Đây thật đúng là không biết! Chỉ là có duyên gặp hai lần, Lê Chanh tự hỏi một chút, nhớ rõ đối phương nhắc tới mấy ngày sau liền đi, cậu không xác định nói: “Không phải rất thân, chỉ gặp hai lần. Hình như một tháng trước Từ tiên sinh liền nói qua phải rời khỏi Nam Giang, cụ thể không rõ ràng lắm…….”.
Đi rồi? Nghe được phú thương ra tay hào phóng không có ở lại mà đi rồi, Phương Đức Minh nhưng thật ra nhẹ nhàng thở ra, trong xã hội không thiếu kẻ có tiền có tâm làm việc thiện, có lẽ là gã suy nghĩ nhiều.
Lê An Thúy bưng chén đĩa đi tới, hai người đàn ông trong lòng tự hiểu không nên nói ra, thôi nói chuyện với nhau, dụi tàn thuốc vào gạt tàn thuốc, ngây ngô đứng dậy giúp vợ bày bàn, người kia thu hồi chi phiếu làm bộ ngồi nghiêm chỉnh, nhưng mà lập tức mũi hít hít, giống như chú chuột nhỏ nhìn chằm chằm măng xào cay vừa mới bày lên.
Đầu tiên là chúc mừng Lê Chanh tốt nghiệp cao trung, tiếp theo là cho tẩy sạch xúi quẩy nằm viện của Phương Đức Minh, bữa cơm này món xào cay đỏ chót, ăn tới Lê Chanh hô to đã ghiền, đương nhiên ăn một bữa cơm cái giá phải trả cũng không nhỏ.
Môi thiếu niên môi cực kỳ sưng đỏ, ngày hôm sau còn chưa có hoàn toàn hết sưng.
Sáng sớm Lê Chanh đeo khẩu trang và Phương Minh Đức âu phục chen chúc trên giao thông công cộng, hai người bị dày vò bốn giờ mới tìm được một cửa tiệm vị trí không tệ lắm, chủ tiệm ban đầu dùng phối liệu tổ truyền làm lẩu kiếm được chút tiền, chuẩn bị bán cửa tiệm đi trung tâm thành phố phát triển, ra giá hơn 40 vạn, không bao trang hoàng.
Tuy rằng đã là giá cả vô cùng hợp lý rồi, nhưng 40 vạn đối nhà họ Lê vẫn là có chút mắc.
Phương Đức Minh có chút do dự, nếu như tiền tiết kiệm của chính mình, liền mạo hiểm một phen cũng không sao cả, nhưng 90 vạn trong tay đều là Lê Chanh mang đến, gã không thể không tính toán tỉ mỉ một phen thay cậu nhóc. Người đàn ông gầy tiếp tục mặc cả, không biết nói câu gì xúc động lòng trắc ẩn của chủ tiệm, cuối cùng dùng 39 vạn rưỡi mua cửa tiệm.
Liền tiêu tiền như vậy……..
Phương Đức Minh hơi cảm thấy đau tim.
Lê Chanh lại cười tới không tim không phổi, cậu không khái niệm đối tiền bạc, 90 vạn là món tiền lớn, 40 vạn cũng là món tiền lớn, vì thế còn lại 50 vạn đồng dạng vẫn là món tiền lớn, xài hết và chưa xài hết đều là tiết tấu của lợi nhuận.
Dưới khẩu trang thiếu niên mặt mày nhu hòa, đôi mắt cong cong.
Đi ra khỏi cửa tiệm, Phương Đức Minh vẫy tay, kiên quyết nói: “Tiệm dược liệu mở cửa, em chính là người đầu tư, anh là làm công cho em, việc này không được thương lượng”. Lê Chanh không sao cả gật gật đầu, tóm lại là người một nhà, ai đầu tư ai làm công chẳng phải là giống nhau.
Mở tiệm dược không có đơn giản như trong tưởng tượng, giấy phép kinh doanh, chứng nhận đăng ký thuế, chứng nhận vệ sinh, chứng nhận sức khỏe phải bổ sung đủ đầy đủ hết, đồng thời còn cần thầy thuốc thường trực tại tiệm và người bán hàng. Phương Đức Minh tự biết cùng tiệm dược lâu đời của thành phố Vĩnh An là không thể so được, nhưng cũng may quê nhà mình dược liệu phong phú, thật sự làm được quy trình này, lợi nhuận vẫn là rất cao.
Lê Chanh cùng đi một ngày, làm chứng nhận và cam kết lại tốn không ít tiền, 90 vạn lúc ra khỏi cửa nhất thời co lại còn hai mươi vạn, còn lại một ít tiền nếu dùng trang hoàng tiệm dược liệu, chỉ là tủ gỗ và bàn liền tốn không ít tiền, tài chính vẫn là có chút eo hẹp.
Nhưng mà dù vậy, cũng đủ Phương Đức Minh tâm tình sung sướng, “Còn lại không đủ anh liền đi ngân hàng vay, đừng lo, tiệm dược liệu như thế nào cũng có thể mở được”.
“Có lẽ có thể lại nghĩ cách một chút…….”. Lê Chanh âm thầm lặng im suy nghĩ, hơn 200 viên trân châu bất quá dùng một túi Vương trong Vương đổi đến, chính mình có thể đem thứ khan hiếm gì đó mang qua Đại Châu giới đổi, nhưng mà……Đại Châu giới sẽ thiếu cái gì chứ?
Lê Chanh có chút không biết tình hình thị trường, phương diện này đại khái cần tự cậu mò mẫm.
Đêm đó sau khi rửa mặt, Lê Chanh kéo rương hành lý, khởi động chiếc nhẫn tiến hành một chút vận tốc ánh sáng siêu việt xuyên qua thời không, điểm rơi xuống đất vẫn là trong nhà gỗ nhỏ của cậu ở Ngọc Hoàng Tông, thiếu niên bay đáp xuống, hai chân rơi xuống đất đúng lúc dẫm ở mép giường, cậu nhanh chóng lắc eo chuẩn bị tránh chướng ngại vật, phản ứng thân trên hơi chậm, sườn mặt thanh tú “bịch” một tiếng đập ở đầu giường, đỏ một mảnh.
Rương hành lý cũng rớt trên mặt đất theo, ngoan cố phát ra tiếng vang rầm rầm.
“Tê…….”. Lê Chanh đau tới hít mạnh một hơi, bi thương ôm mặt lăn ở trên giường, nằm một thời gian không ngắn mới bớt, lúc này mới có lòng dạ đánh giá một phen căn phòng chính mình một tháng cũng chưa từng hỏi han.
Sáng sủa sạch sẽ, sạch sẽ ngoài dự đoán, ngay cả cái mạng nhện xinh xắn đều không có.
Thậm chí chậu hoa nhỏ xinh đẹp tên là Khuê Lam trên bậu cửa sổ cũng đang ngoan cường nở bung, Lê Chanh giơ tay qua sờ soạng, đất cư nhiên vẫn là cực kỳ ẩm ướt, rõ ràng là vừa mới tưới nước trong ngày. Trong lòng cậu lộp bộp một tiếng, có người đi vào? Lại tưởng tượng, sẽ không là gặp kẻ trộm chứ?
Đè xuống suy nghĩ miên man của chính mình, Lê Chanh dịch cái gối nhìn bên dưới đặt đạo bào chỉnh tề và một thỏi vàng chưa xài tới, chỉ có pháp môn tu luyện cơ bản bỏ ở trong rương, cậu ở Đại Châu giới cũng liền có chút gia sản ấy.
Vì thế đối phương hẳn là cô nàng ốc đồng dịu dàng hiền lành xinh đẹp…….. Cả ngày đi khắp hang cùng ngõ hẻm, Lê Chanh ngáp một cái, thay áo ngủ nhét chính mình vào ổ mền, nửa đêm mơ mơ màng màng nghe được một trận tiếng sáo êm tai……..
Không đúng vì sao sẽ cho là êm tai? Rõ ràng trong quá trình ngủ say nghe được thanh âm cho dù nghe cũng đều hẳn là tạp âm mà?
Cái này không khoa học!
Trên thực tế vô cùng êm tai, nốt nhạc ưu mĩ thanh tuyến mơ hồ vuốt ve màng tai, ẩn chứa ái mộ thân thiết liên miên không dứt, cảm giác tiếp tục nghe cái lổ tai đều phải mang thai……..Lê Chanh đổi tướng ngủ nằm ngay đơ, đạp chân lật người một cái, áo ngủ cọ tới ngực, chăn kéo tới dưới cái mông.
Tiếng nhạc dần dần dừng lại, trên mặt thiếu niên lộ ra một cái tươi cười sung sướng, ngủ cũng rất sâu.
Thời điểm Trầm đại hiệp đẩy cửa ra đi vào liền nhìn đến một bức hải đường xuân thụy(ngủ) như vậy, theo phản xạ mắt nhìn phía sau không người, ánh mắt nam nhân bắt đầu tại trong trầm mặc sâu thẳm, thiếu niên đưa lưng về phía cửa, trên tiểu thí thí (mông nhỏ) bao một tầng khố (quần lót) hình dáng lộ hết, không biết là tài liệu gì làm thành, dày hơn so với tơ dệt, mỏng hơn so với da thú, bao chặt ở ở sau người, cư nhiên có thể hoàn mỹ buộc vòng quanh hình dạng của hai nhục đoàn tử (hai trái bi của em Chanh).
Hướng lên trên là một mảnh làn da mịn màng trắng sữa, bắt đầu theo thắt lưng, thẳng tới phía sau lưng gầy yếu giống như xương sườn.
Có cần dụ hoặc như vậy hay không…….. Trầm Du hút hút cái mũi, xoang mũi như thiêu như đốt, vẫn cảm thấy có cái gì muốn chảy ra, y giơ tay sờ soạng đầu mũi, phát hiện trên tay có thêm một giọt máu mũi khả ái (đáng yêu).
Trầm đại hiệp không chút nào để ý phủi sạch huyết hoa kia, giơ tay kéo chăn đắp cả người thiếu niên, che lại tư sắc của đối phương làm cho huyết mạch chính mình căng phồng lên, chỉ lộ ra một cái đầu mao nhung nhung (xù như lông thú). Ánh trăng sáng tỏ dừng ở trên mặt của thiếu niên.
Hắn cũng thật đẹp.
Tương tự ban đêm thổi sáo thổ lộ người trong phòng ngủ ngon không có nghe thấy và vân vân, Trầm Du kỳ thật hoàn toàn không thèm để ý. Sinh ra tới nay lần đầu tiên có tức phụ, đối phương liền biến mất một tháng, cho tới hôm nay mới bằng lòng xuất hiện. Sau khi đột nhiên cảm ứng được tiểu âm chúc của chính mình hiện thân, Trầm Du kích động vô cùng.
Nghe không được không sao cả, cảm tình của y cũng đủ dồi dào, cùng lắm thì mỗi ngày thổi, tiểu tử kia nếu thích, liền vẫn có thể nghe được.
Trầm đại hiệp vui rạo rực vì chút tình cảm của chính mình.
Ngủ một giấc thật ngon đi, chúng ta còn nhiều thời gian. Trầm Du ngồi xổm bên giường sờ sờ đầu của thiếu niên, lần trước kết hợp rất vội vàng, chưa kịp tiếp xúc thật tốt, đều là tức phụ mình rồi, ôm một cái không sao đi?
Y có chút không xác định nghĩ nghĩ, trước kia trong gia tộc thú thê (cưới vợ) thật không ít, nghe nói sau khi kết hợp âm dương khế có thể làm chuyện không bình thường giữa phu thê (vợ chồng). Y còn chưa thể làm như vậy, tiểu tử kia quá nhỏ, ít nhất lại lớn lên một chút —— y giơ tay nắm bả vai của thiếu niên, cởi giầy nằm ở bên hông giường, lợi dụng thân hình của chính mình so sánh chênh lệch chiều cao của hai người, ân, tới ngực chính mình hoặc bả vai còn kém không nhiều lắm.
Lê Chanh không an phận giật mình, bên cạnh khuỷu tay giống như đặt lò sưởi âm tường hơi nóng bốc lên, thân thể cũng giống bị dây thừng trói chặt, cậu mơ mơ màng màng ngọ ngoạy bày hai cái tư thế, hô hấp hơi không thuận.
Cái quỷ gì?
Nhíu sâu mày nghiêng mặt qua, đôi môi sưng đỏ cơ hồ nửa dán tại trên khuỷu tay Trầm Du, màu sắc thập phần tiên diễm, trầm Du bị dụ hoặc sáp qua hôn lên, lần đầu hôn môi của người trong lòng, tâm can (tim gan) nam nhân run rẩy, phát hiện đầu lưỡi cũng tê dại theo.
Bởi vì cả ngày dùng ích cốc đan, rất lâu không ăn nhân gian khói lửa (đồ ăn), làm cho Trầm đại hiệp cảm thấy được hương vị miệng của tức phụ hơi mới lạ, xuất phát từ tò mò, nam nhân cố ý tìm trong trí nhớ suy tư một chút.
……..Ngô, cay a.
Lê Chanh không hề phát giác tâm tư của anh rể, nghĩ nghĩ, không xác định nói: “Có thể khoảng 25 tuổi, nhìn qua vô cùng trẻ, lại cực kỳ chín chắn”. Lê Chanh đánh giá hơi cao đối tiên sinh trong miệng.
Vẻ mặt Phương Đức Minh căng thẳng: “Là như vậy sao”.
Lê Chanh chú ý nét mặt của anh rể, cảm giác anh ấy có thể hiểu lầm gì rồi, gãi gãi đầu, Lê Chanh quả quyết giải thích nói: “Anh ta là xuất phát từ lòng tốt”.
Cơ hồ từ lúc Từ Hoằng Nghĩa bắt đầu xuất hiện, đối phương liền lấy một loại tư thái cường thế che chở thiếu niên ở dưới cánh, đây là một loại cảm giác khó có thể nói rõ, tại trong suy nghĩ của Lê Chanh, đối phương một cái bậc đàn anh vô cùng tốt bụng.
Cho nên hy vọng anh rể cũng có thể nhận thức anh ta.
Nhưng mà hành vi nóng lòng giải thích của thiếu niên lại làm cho trong lòng Phương Đức Minh thêm vài phần lo lắng, gã nhíu mày hỏi: “Em rất thân vị tiên sinh kia? Anh ta ở tại Vĩnh An?”.
Đây thật đúng là không biết! Chỉ là có duyên gặp hai lần, Lê Chanh tự hỏi một chút, nhớ rõ đối phương nhắc tới mấy ngày sau liền đi, cậu không xác định nói: “Không phải rất thân, chỉ gặp hai lần. Hình như một tháng trước Từ tiên sinh liền nói qua phải rời khỏi Nam Giang, cụ thể không rõ ràng lắm…….”.
Đi rồi? Nghe được phú thương ra tay hào phóng không có ở lại mà đi rồi, Phương Đức Minh nhưng thật ra nhẹ nhàng thở ra, trong xã hội không thiếu kẻ có tiền có tâm làm việc thiện, có lẽ là gã suy nghĩ nhiều.
Lê An Thúy bưng chén đĩa đi tới, hai người đàn ông trong lòng tự hiểu không nên nói ra, thôi nói chuyện với nhau, dụi tàn thuốc vào gạt tàn thuốc, ngây ngô đứng dậy giúp vợ bày bàn, người kia thu hồi chi phiếu làm bộ ngồi nghiêm chỉnh, nhưng mà lập tức mũi hít hít, giống như chú chuột nhỏ nhìn chằm chằm măng xào cay vừa mới bày lên.
Đầu tiên là chúc mừng Lê Chanh tốt nghiệp cao trung, tiếp theo là cho tẩy sạch xúi quẩy nằm viện của Phương Đức Minh, bữa cơm này món xào cay đỏ chót, ăn tới Lê Chanh hô to đã ghiền, đương nhiên ăn một bữa cơm cái giá phải trả cũng không nhỏ.
Môi thiếu niên môi cực kỳ sưng đỏ, ngày hôm sau còn chưa có hoàn toàn hết sưng.
Sáng sớm Lê Chanh đeo khẩu trang và Phương Minh Đức âu phục chen chúc trên giao thông công cộng, hai người bị dày vò bốn giờ mới tìm được một cửa tiệm vị trí không tệ lắm, chủ tiệm ban đầu dùng phối liệu tổ truyền làm lẩu kiếm được chút tiền, chuẩn bị bán cửa tiệm đi trung tâm thành phố phát triển, ra giá hơn 40 vạn, không bao trang hoàng.
Tuy rằng đã là giá cả vô cùng hợp lý rồi, nhưng 40 vạn đối nhà họ Lê vẫn là có chút mắc.
Phương Đức Minh có chút do dự, nếu như tiền tiết kiệm của chính mình, liền mạo hiểm một phen cũng không sao cả, nhưng 90 vạn trong tay đều là Lê Chanh mang đến, gã không thể không tính toán tỉ mỉ một phen thay cậu nhóc. Người đàn ông gầy tiếp tục mặc cả, không biết nói câu gì xúc động lòng trắc ẩn của chủ tiệm, cuối cùng dùng 39 vạn rưỡi mua cửa tiệm.
Liền tiêu tiền như vậy……..
Phương Đức Minh hơi cảm thấy đau tim.
Lê Chanh lại cười tới không tim không phổi, cậu không khái niệm đối tiền bạc, 90 vạn là món tiền lớn, 40 vạn cũng là món tiền lớn, vì thế còn lại 50 vạn đồng dạng vẫn là món tiền lớn, xài hết và chưa xài hết đều là tiết tấu của lợi nhuận.
Dưới khẩu trang thiếu niên mặt mày nhu hòa, đôi mắt cong cong.
Đi ra khỏi cửa tiệm, Phương Đức Minh vẫy tay, kiên quyết nói: “Tiệm dược liệu mở cửa, em chính là người đầu tư, anh là làm công cho em, việc này không được thương lượng”. Lê Chanh không sao cả gật gật đầu, tóm lại là người một nhà, ai đầu tư ai làm công chẳng phải là giống nhau.
Mở tiệm dược không có đơn giản như trong tưởng tượng, giấy phép kinh doanh, chứng nhận đăng ký thuế, chứng nhận vệ sinh, chứng nhận sức khỏe phải bổ sung đủ đầy đủ hết, đồng thời còn cần thầy thuốc thường trực tại tiệm và người bán hàng. Phương Đức Minh tự biết cùng tiệm dược lâu đời của thành phố Vĩnh An là không thể so được, nhưng cũng may quê nhà mình dược liệu phong phú, thật sự làm được quy trình này, lợi nhuận vẫn là rất cao.
Lê Chanh cùng đi một ngày, làm chứng nhận và cam kết lại tốn không ít tiền, 90 vạn lúc ra khỏi cửa nhất thời co lại còn hai mươi vạn, còn lại một ít tiền nếu dùng trang hoàng tiệm dược liệu, chỉ là tủ gỗ và bàn liền tốn không ít tiền, tài chính vẫn là có chút eo hẹp.
Nhưng mà dù vậy, cũng đủ Phương Đức Minh tâm tình sung sướng, “Còn lại không đủ anh liền đi ngân hàng vay, đừng lo, tiệm dược liệu như thế nào cũng có thể mở được”.
“Có lẽ có thể lại nghĩ cách một chút…….”. Lê Chanh âm thầm lặng im suy nghĩ, hơn 200 viên trân châu bất quá dùng một túi Vương trong Vương đổi đến, chính mình có thể đem thứ khan hiếm gì đó mang qua Đại Châu giới đổi, nhưng mà……Đại Châu giới sẽ thiếu cái gì chứ?
Lê Chanh có chút không biết tình hình thị trường, phương diện này đại khái cần tự cậu mò mẫm.
Đêm đó sau khi rửa mặt, Lê Chanh kéo rương hành lý, khởi động chiếc nhẫn tiến hành một chút vận tốc ánh sáng siêu việt xuyên qua thời không, điểm rơi xuống đất vẫn là trong nhà gỗ nhỏ của cậu ở Ngọc Hoàng Tông, thiếu niên bay đáp xuống, hai chân rơi xuống đất đúng lúc dẫm ở mép giường, cậu nhanh chóng lắc eo chuẩn bị tránh chướng ngại vật, phản ứng thân trên hơi chậm, sườn mặt thanh tú “bịch” một tiếng đập ở đầu giường, đỏ một mảnh.
Rương hành lý cũng rớt trên mặt đất theo, ngoan cố phát ra tiếng vang rầm rầm.
“Tê…….”. Lê Chanh đau tới hít mạnh một hơi, bi thương ôm mặt lăn ở trên giường, nằm một thời gian không ngắn mới bớt, lúc này mới có lòng dạ đánh giá một phen căn phòng chính mình một tháng cũng chưa từng hỏi han.
Sáng sủa sạch sẽ, sạch sẽ ngoài dự đoán, ngay cả cái mạng nhện xinh xắn đều không có.
Thậm chí chậu hoa nhỏ xinh đẹp tên là Khuê Lam trên bậu cửa sổ cũng đang ngoan cường nở bung, Lê Chanh giơ tay qua sờ soạng, đất cư nhiên vẫn là cực kỳ ẩm ướt, rõ ràng là vừa mới tưới nước trong ngày. Trong lòng cậu lộp bộp một tiếng, có người đi vào? Lại tưởng tượng, sẽ không là gặp kẻ trộm chứ?
Đè xuống suy nghĩ miên man của chính mình, Lê Chanh dịch cái gối nhìn bên dưới đặt đạo bào chỉnh tề và một thỏi vàng chưa xài tới, chỉ có pháp môn tu luyện cơ bản bỏ ở trong rương, cậu ở Đại Châu giới cũng liền có chút gia sản ấy.
Vì thế đối phương hẳn là cô nàng ốc đồng dịu dàng hiền lành xinh đẹp…….. Cả ngày đi khắp hang cùng ngõ hẻm, Lê Chanh ngáp một cái, thay áo ngủ nhét chính mình vào ổ mền, nửa đêm mơ mơ màng màng nghe được một trận tiếng sáo êm tai……..
Không đúng vì sao sẽ cho là êm tai? Rõ ràng trong quá trình ngủ say nghe được thanh âm cho dù nghe cũng đều hẳn là tạp âm mà?
Cái này không khoa học!
Trên thực tế vô cùng êm tai, nốt nhạc ưu mĩ thanh tuyến mơ hồ vuốt ve màng tai, ẩn chứa ái mộ thân thiết liên miên không dứt, cảm giác tiếp tục nghe cái lổ tai đều phải mang thai……..Lê Chanh đổi tướng ngủ nằm ngay đơ, đạp chân lật người một cái, áo ngủ cọ tới ngực, chăn kéo tới dưới cái mông.
Tiếng nhạc dần dần dừng lại, trên mặt thiếu niên lộ ra một cái tươi cười sung sướng, ngủ cũng rất sâu.
Thời điểm Trầm đại hiệp đẩy cửa ra đi vào liền nhìn đến một bức hải đường xuân thụy(ngủ) như vậy, theo phản xạ mắt nhìn phía sau không người, ánh mắt nam nhân bắt đầu tại trong trầm mặc sâu thẳm, thiếu niên đưa lưng về phía cửa, trên tiểu thí thí (mông nhỏ) bao một tầng khố (quần lót) hình dáng lộ hết, không biết là tài liệu gì làm thành, dày hơn so với tơ dệt, mỏng hơn so với da thú, bao chặt ở ở sau người, cư nhiên có thể hoàn mỹ buộc vòng quanh hình dạng của hai nhục đoàn tử (hai trái bi của em Chanh).
Hướng lên trên là một mảnh làn da mịn màng trắng sữa, bắt đầu theo thắt lưng, thẳng tới phía sau lưng gầy yếu giống như xương sườn.
Có cần dụ hoặc như vậy hay không…….. Trầm Du hút hút cái mũi, xoang mũi như thiêu như đốt, vẫn cảm thấy có cái gì muốn chảy ra, y giơ tay sờ soạng đầu mũi, phát hiện trên tay có thêm một giọt máu mũi khả ái (đáng yêu).
Trầm đại hiệp không chút nào để ý phủi sạch huyết hoa kia, giơ tay kéo chăn đắp cả người thiếu niên, che lại tư sắc của đối phương làm cho huyết mạch chính mình căng phồng lên, chỉ lộ ra một cái đầu mao nhung nhung (xù như lông thú). Ánh trăng sáng tỏ dừng ở trên mặt của thiếu niên.
Hắn cũng thật đẹp.
Tương tự ban đêm thổi sáo thổ lộ người trong phòng ngủ ngon không có nghe thấy và vân vân, Trầm Du kỳ thật hoàn toàn không thèm để ý. Sinh ra tới nay lần đầu tiên có tức phụ, đối phương liền biến mất một tháng, cho tới hôm nay mới bằng lòng xuất hiện. Sau khi đột nhiên cảm ứng được tiểu âm chúc của chính mình hiện thân, Trầm Du kích động vô cùng.
Nghe không được không sao cả, cảm tình của y cũng đủ dồi dào, cùng lắm thì mỗi ngày thổi, tiểu tử kia nếu thích, liền vẫn có thể nghe được.
Trầm đại hiệp vui rạo rực vì chút tình cảm của chính mình.
Ngủ một giấc thật ngon đi, chúng ta còn nhiều thời gian. Trầm Du ngồi xổm bên giường sờ sờ đầu của thiếu niên, lần trước kết hợp rất vội vàng, chưa kịp tiếp xúc thật tốt, đều là tức phụ mình rồi, ôm một cái không sao đi?
Y có chút không xác định nghĩ nghĩ, trước kia trong gia tộc thú thê (cưới vợ) thật không ít, nghe nói sau khi kết hợp âm dương khế có thể làm chuyện không bình thường giữa phu thê (vợ chồng). Y còn chưa thể làm như vậy, tiểu tử kia quá nhỏ, ít nhất lại lớn lên một chút —— y giơ tay nắm bả vai của thiếu niên, cởi giầy nằm ở bên hông giường, lợi dụng thân hình của chính mình so sánh chênh lệch chiều cao của hai người, ân, tới ngực chính mình hoặc bả vai còn kém không nhiều lắm.
Lê Chanh không an phận giật mình, bên cạnh khuỷu tay giống như đặt lò sưởi âm tường hơi nóng bốc lên, thân thể cũng giống bị dây thừng trói chặt, cậu mơ mơ màng màng ngọ ngoạy bày hai cái tư thế, hô hấp hơi không thuận.
Cái quỷ gì?
Nhíu sâu mày nghiêng mặt qua, đôi môi sưng đỏ cơ hồ nửa dán tại trên khuỷu tay Trầm Du, màu sắc thập phần tiên diễm, trầm Du bị dụ hoặc sáp qua hôn lên, lần đầu hôn môi của người trong lòng, tâm can (tim gan) nam nhân run rẩy, phát hiện đầu lưỡi cũng tê dại theo.
Bởi vì cả ngày dùng ích cốc đan, rất lâu không ăn nhân gian khói lửa (đồ ăn), làm cho Trầm đại hiệp cảm thấy được hương vị miệng của tức phụ hơi mới lạ, xuất phát từ tò mò, nam nhân cố ý tìm trong trí nhớ suy tư một chút.
……..Ngô, cay a.
/172
|