Chưa tới sáng sớm, trong rừng rậm liền thêm mấy bóng đen, theo ánh sáng càng đầy đủ, đệ tử thức sớm ước chừng có thể thấy rõ bóng đen đứng ở đầu đằng trước chính là chân truyền đệ tử lĩnh đội của tông môn nhà mình.
Ánh sáng trắng ngà giống như trứng gà lột vỏ rồi, cố định ở trên không rừng rậm.
“Mở đi”.
“Mở”.
…….
Theo vài tiếng đáp lại, trong tay các chân truyền đệ tử tông môn đột nhiên thả ra một tấm lệnh bài màu đen, lòng bàn tay Minh Viễn khép lại, phóng xuất ra một đạo linh lực màu lam tới giữa không trung bổ sung vào bên trong hắc bài, lệnh bài màu đen cùng bài tử khác của tông môn xác nhập thành một tấm bia đá, hung hăng rơi vào trong linh lực dày đặc hình thành lốc xoáy, giống như chìm vào trong đầm lầy, chậm rãichìm xuống.
Trong không gian vặn vẹo hiện ra một cánh cổng lớn mô phỏng kiểu cổ.
Đệ tử phía sau cảm xúc dâng trào, gần như tại lĩnh đội mở miệng hô hoán trước khi tiến vào cánh cổng lớn màu đỏ thắm có thế chứa mười người cùng lúc, “Ta nhất định phải tiến vào tầng cuối bí cảnh, đạt được truyền thừa!”.
“Sau khi tiến vào, nhớ lý không thể liều mạng, tính mạng là trên hết!”.
Cảnh nội Đại Tần tổng cộng một trăm lẻ tám tông môn, chia nhất lưu nhị lưu tam lưu cùng tông môn bất nhập lưu (không được xếp hạng), mà có thể tiến vào Tần Lĩnh bí cũng bất quá là mười tông môn trong hai mươi tông môn nhất lưu, trong đó trận thế lớn nhất chính là năm trăm người của Ngọc Hoàng tông.
Nghe bên tai không ngừng truyền tới phát ngôn bừa bãi lớn tiếng, Lê Chanh thấy đệ tử khác của tông môn không có chỗ nào mà không phải là lỗ mũi hếch lên, tự nhận ông đây lớn nhất tông môn ông đây tự nhận thiên hạ đệ nhất.
Đương nhiên có lẽ ở trong mắt những người khác, đệ tử của Ngọc Hoàng tông cũng khá trang bức lưu cuồng bá duệ*, mọi người tám lạng nửa cân —— đội ngũ chưa tới ngàn người trong rừng rậm rốt cục ở trong nửa canh giờ mở ra toàn bộ tiến vào Tần Lĩnh bí cảnh.
*trang bức: nhìn bình thường nhưng rất có thực lực
*lưu cuồng bá duệ: theo Mèo hiểu chính là bá đạo điên cuồng
Bước vào cánh cổng lớn màu đỏ thắm, tâm thần Lê Chanh hoảng hốt một cái, cảnh tượng trước mắt lập tức thay đổi, vốn là rừng rậm bình thường cành lá dày đặc, mà hiện giờ hiện ra ở đáy mắt cũng là đất đai ẩm ướt xanh đen phì nhiêu, nhưng mà cũng không trống trải, ngược lại tại bên người sinh trưởng một mảnh kỳ hoa dị thảo vân vân……
Đó là…….. Đó là cỏ linh chi ha? Còn có nhân sâm thô bằng cánh tay người?!
“Tầng thứ nhất bí cảnh đại khái là đại năng thượng cổ sáng lập bí cảnh mở một mảnh dược điền (ruộng thảo dược), nhưng mà cây cối bên trong mặc dù không ít, lại bởi vì từ lúc bị phát hiện thu hút rất nhiều người, cao giai linh dược sớm bị cạnh tranh cướp đoạt, còn lại tất cả đều là một số nhất nhị giai (cây cấp 1 cấp 2) hoặc cao giai chưa thành thục (trưởng thành), so sánh với nguy hiểm của mấy tầng bên trên, nơi này xem như địa phương an toàn nhất. Nhóm sư đệ thực lực thấp có thể tự mình ở lại tầng thứ nhất hái linh dược”. Minh Viễn dẫn dắt đệ tử tiến vào cảnh, ánh mắt nhìn quét một vòng chung quanh, rất nhanh so sánh hiện trạng của nơi này cùng ghi chép của tiền bối, “Chuẩn bị đi tầng thứ hai đi theo ta”.
“Bản thân Trầm sư huynh có chuyện quan trọng phó thác ngươi cho ta, chính là càng lên cao thật sự hung hiểm, thực lực của ngươi tốt nhất chỉ lên tới tầng thứ hai, lên nữa e nguy hiểm tính mạng. Có việc có thể đi tìm Triệu sư đệ tầng một cùng Lý sư đệ tầng hai”.
“Chậm rãi đợi ba tháng sau bí cảnh sẽ đóng lại, tới khi đó người ở bên trong sẽ bị bí cảnh đá ra, không cần kinh hoảng”.
Minh Viễn thì thầm một phen với Lê Chanh, quay đầu đi tới cuối tầng thứ nhất, nội môn đệ tử cùng phần lớn ngoại môn đệ tử trong tông môn có tư lịch bước nhanh theo sau, Lê Chanh hoàn toàn bị một mảnh dược điền trấn trụ, đợi sau khi hoàn hồn, mới phát hiện tông môn đệ tử bên cạnh đã phần phật kéo đi hơn phân nửa rồi, không ít người sau khi hái linh dược cần ở trong tầng thứ nhất, không dây dưa chút nào lập tức chạy hướng tầng thứ hai.
“Hái linh dược có gì hay chứ, túi trữ vật liền lớn bấy nhiêu thôi, nếu như đi lên trên phát hiện thứ càng tốt chẳng phải là còn phải vứt bỏ…..”. Bên cạnh lại có mấy người đùn đùn đẩy đẩy đi ngang qua, tựa hồ dược điền thượng hạng của bí cảnh tầng thứ nhất không có nửa phần hấp dẫn đối bọn họ.
Đích xác như thế, túi trữ vật vốn là thứ khá xa xỉ, hơn nữa không gian trong túi càng lớn giá bán liền càng cao, như cũng không như là luyện phách cảnh có thể tiếp xúc tới phương diện lực không gian như vậy, chỉ sợ không có năng lực chế tạo túi trữ vật cỡ lớn, nhưng mà dạng người như đại năng luyện phách cảnh, chỉ sợ không cần thiết đi bán túi trữ vật trong tay, cũng bởi vậy trên thị trường túi trữ vật cỡ lớn không nhiều lắm, loại nhiều nhất chính là mười mét vuông tới một trăm mét vuông thôi.
Ánh mắt càn quét một vòng ở trên dược điền, Lê Chanh ngồi xổm đào đất, đào ra một nhân sâm núi cách cậu gần nhất, thân hình gầy dài tứ chi rõ ràng, nhân hình thô như cánh tay người thoạt nhìn như là thành tinh rồi, liền ngay cả cọng rễ ngắn nhất đều là thô cỡ nhánh cây, có chút đau lòng ngắt một cọng rễ nhân sâm bỏ vào miệng nếm thử hương vị, nhất thời một dòng hương vị đắng đặc truyền vào thần kinh, cậu nuốt xuống, tiếp theo thuận tiện hồi vị một tia trong veo.
Cậu chưa từng gập qua nhân sâm mọc hoang, nhưng màcậu cũng nếm qua hương vị của nhân sâm trồng trong lán lớn.
Có thể là do mới đào ra, nhân sâm núi trong tay phải giòn hơn chút so với trước đây nếm qua, rễ chứa đầy nước, nghĩ tới đây dù sao cũng là Đại Châu giới, vẫn là loại dược điền đại năng thượng cổ sáng lập ra trong Tần Lĩnh bí cảnh, có nhân sâm núi tồn tại cũng không quá đáng……. Cho dù nhân sâm núi này hơi bị lớn chút nha.
Trong lòng biết nhất định là đồ tốt, Lê Chanh mặc kệ phần lớn đệ tử chạy tới tầng thứ hai, lấy thiết kiếm ra từ trong túi trữ vật bắt đầu đào hố đối bùn đất màu xanh đen của dược điền, thiết kiếm đều không phải là lợi khí (vũ khí sắc bén) đào hố, không bao lâu, Lê Chanh tìm được chỗ ẩn nấp trở về hiện đại, khiêng xẻng trở lại trong bí cảnh, nhân sâm núi lớn nhỏ khác nhau ở trong tay càng ngày càng nhiều, bởi vì nhân sâm núi có thể lựa chọn rất nhiều, một ít nhân sâm nhỏ chưa trưởng thành liền không lấy, chuyên chọn củ nhiều năm, nhưng mà dù vậy không gian còn thừa trong túi trữ vật của cậu cũng rất nhanh chứa đầy.
“Thấy tên đó ngu không, trong túi trữ vật đựng đầy nhân sâm, còn chứa thứ khác sao được?”.
“Đệ tử của Ngọc Hoàng tông, ngươi quản hắn làm gì chứ? Cho dù hắn đựng Thiên Vương lão tử trong túi trữ vật cũng không liên quan gì chúng ta, đựng càng nhiều càng tốt, sau này nhìn thấy vũ khí cùng linh dược càng tốt liền bớt một người tranh đoạt”.
Nhà ngươi mới là choáng váng…….Trừng đệ tửThiết Kiếm tông một thân đồ tang bên cạnh hồ đi qua, Lê Chanh âm thầm phun tào*, cho dù túi trữ vật ông đây đựng đầy thì sao nào, hiện tại đựng đầy một lần, quay về hiện đại một chuyến còn có thể trống không lại đựng lần thứ hai đó!
Đem chính mình giấu ở trong một bụi cỏ trong dược điền, Lê Chanh ném xẻng, cầm túi trữ vật khởi động chiếc nhẫn.
……..
Gần đây Phương Đức Minh rất lo âu, cho dù trong nhà có bà xã dịu dàng và con gái đáng yêu, nhưng việc của tiệm dược gia đình vẫn là trước sau như một làm gã phiền não, lúc trước là bởi vì chuyện trang hoàng, hiện tại lại không cần lo nữa, trên tài khoản đột nhiên dư ra một món tiền, không cần nghĩ cũng biết khẳng định là Lê Chanh chuyển vào, đối với cậu em rể này, Phương Đức Minh phát hiện chính mình vẫn là không hiểu cậu ấy được bao nhiêu cả.
Trong lòng gã vẫn là có chút áy náy, em rể từ nhỏ không có cha, tuy rằng gã thân là anh rể nhưng hàng năm cũng rất ít có thời gian nói chuyện một mình cùng thiếu niên, có lẽ chính là như vậy, làm cho đối phương hình thành tính cách khá đơn thuần về mặt tình cảm.
Gã từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, sau đó vì cuộc sống mà xa quê, Phương Đức Minh trà trộn ở tầng thấp nhất ở thành phố lâu như vậy, ngoại trừ bị người tưởng là anh em gài bẫy một lần, tổng thể coi như thuận buồm xuôi gió, bởi vậy gã càng thêm hiểu rõ, trên thế giới này không có vô duyên vô cớ trợ giúp, cũng không có vĩnh viễn đều còn ân tình chưa trả hết.
Từ tiên sinh trong miệng của Chanh tử, mấy ngày nay đưa tới quà cảm ơn, nói thật có chút lớn quá rồi. Phương Đức Minh sống gần bốn mươi năm, còn chưa từng gặp qua bày tỏ cám ơn còn có chuyển tiền lần lượt.
Có lẽ người ta là biết nhà họ Lê mở tiệm dược, tặng tiền là chuẩn bị giúp đỡ một phen ——bây giờ lại có thêm một nỗi lo lắng lại tới nữa, tiền, nhất định phải mau chóng trả lại! Dù mệt chết cũng liền không thể nợ người ta!
Nhưng mở tiệm, hiện tại ngay cả chuẩn bị cơ bản nhất còn chưa đầy đủ, dù sao Phương Đức Minh cũng là lần đầu tiên làm buôn bán, trong lòng quýnh lên, trong khoảng thời gian này hơi có chút luống cuống tay chân.
Phía trước căn nhà hơi lộ vẻ phục cổ, một loạt phòng đả thông thành một cái không gian, trên vách tường dựng thẳng ngăn tủ gỗ chứa dược liệu, trong quá trình trang hoàng mặt đất một tầng vôi đất và vụn gỗ, bảng hiệu của “Cống dược phường” treo cao cao ở giữa cửa tiệm, dùng nền đen làm nổi bật lên thể chữ lớn màu vàng cực kỳ bắt mắt, nhưng mà trong không khí mười phút sau, rất nhanh bị người che một lớp lụa đỏ lên.
Một nhân công quét nước sơn ở cửa tiệm chạy tới phía sau tiếp đón, Phương Đức Minh đi theo tới đằng trước, thấy rõ bóng người trước cửa, gã chớp mắt một cái, nhất thời còn tưởng rằng chính mình là bị ảo giác rồi, nghi hoặc đi qua tiếp đón, “Mẹ?”.
Lê Quế Hoa tới cũng không có việc gì, vòng vo hai vòng trước sau mới bằng lòng ngồi xuống, uống ngụm trà, mẹ Lê rút một tờ chi phiếu từ trong túi ra, chi phiếu màu xanh, số chi phiếu vốn là màu đen, cũng không biết là qua bao nhiêu năm rồi, con số màu đen bị vuốt phẳng hơi có phai màu, suy ra là đều lấy ra tiền sổ đen luôn rồi, “Số tiền này trước kia không dùng qua, vốn sau này đoán chừng cũng không định dùng, ngẫm lại cũng tức cười, may mắn lúc ấy không quăng bỏ, bằng không lúc này cũng không dùng tới được”.
Phương Đức Minh ngu người nhìn chi phiếu này, nửa ngày không cầm lấy, gã xoa xoa tay, không biết nên nói cái gì mới từ chối được: “Mẹ à, tiền này con không thể thu”.
Trước đây mẹ Lê từng nhắc qua tờ chi phiếu này, nghe nói là còn có hai ba mươi vạn gởi ngân hàng nữa, nhưng mà bà xã cũng nói qua với gã, tiền bên trong đều là tiền nuôi con cha vợ của Phương Đức Minh chuyển tới, nhiều năm trôi qua như vậy cho dù cuộc sống làm việc cực nhọc mệt mỏi như thế nào thì mẹ Lê cũng không dùng tiền trong thẻ, ý tứ rất rõ ràng, không muốn dính chút quan hệ cùng người nọ, gã làm con cháu sao có thể muốn kéo chân sau của bậc bề trên? Trong lòng Phương Đức Minh biết chính mình càng không thể nhận.
Hơn nữa tài chính của tiệm dược đã hoàn toàn sung túc dưới sự trợ giúp của Từ tiên sinh rồi, thậm chí đợi tới sau này đi thu mua dược liệu trên núi của quê nhà, tiền trong tài khoản chỉ sợ vẫn còn thừa.
“Mẹ, tài chính trong tiệm đều là người phía đối tác bỏ ra, anh ta ra tiền con ra sức, tuy rằng con chiếm cổ phần, nhưng mà chỉ phụ trách cung ứng dược liệu và buôn bán hằng ngày, không cần dùng bao nhiêu tiền, tiền này mẹ cũng đừng động, ngộ nhỡ sau này thật gặp lúc cần dùng tiền……..”.
Mẹ Lê nghĩ cũng đúng, đáng tiếc trong nhà không có tiền bạc gì, chỉ có thể dựa vào một người đàn ông bận tới bận lui kiếm tiền nuôi gia đình…….Mẹ Lê quay đầu nhìn nhìn tiệm dược liệu, thấy trang hoàng đã làm tới xấp xỉ rồi, ước chừng hai ngày nữa là xong, “Người bạn đối tác của con họ gì?”.
Phương Đức Minh không suy nghĩ nhiều, trong đầu lướt qua chữ Từ tiên sinh, mở miệng liền nói ra,: Họ Từ”.
“Từ? Từ nào? Từ của Song nhân bàng?”. (chép y nguyên của QT, b nào biết thì giải thích giùm nha)
“Dạ”.
“Này”. Mẹ Lê nghe vậy ngẩn ra, nhướn lông mày, tựa hồ nhớ lại cái gì, “Nói tới cũng khéo, lúc trước tiểu Chanh quen một vị Từ tiên sinh, xem cách nói năng bất phàm, ngôn hành cử chỉ cũng là rất quý khí”.
“Muốn nói quý khí……..”. Phương Đức Minh nhíu mày, “Con thật cảm thấy người bạn họ Trầm của Chanh tử cũng không phải người bình thường”. Cho dù mặc áo khoác quân đội nhiều năm trước giặt tới trắng bệch, cũng ngăn không được quý khí trên người đối phương.
………
Thay một thân quần áo hiện đại, Lê Chanh chạy xe đạp xuất phát từ trong nhà, trực tiếp đi chuyển rượu xái trong xưởng rượu vào kho hàng của chính mình, lôi chín mươi tám thùng rượu xái trong túi trữ vật ra để một bên trước, lại chất đống nhân sâm núi qua loa ở trong góc, làm xong mấy việc này, cậu lại chạy qua chạy lại ba lượt nữa. Lần thứ tư dọn sạch dược liệu đựng đầy trong túi trữ vật, lần này trong kho hàng dư ra không chỉ là nhân sâm núi, còn có không ít dược liệu địa tinh quý báu công dụng bổ hư, thậm chí một ít dược liệu Lê Chanh căn bản không biết tên nữa.
Khác với đệ tử cùng với cậu ở lại tầng thứ nhất, túi trữ vật có thể tuần hoàn sử dụng nên cậu không cần cố ý đi tìm cao giai dược liệu tiền bối lưu lại, thậm chí có thể trực tiếp tiến hành sưu tầm diện rộng, hơn nữa đào hố lấy dược liên tục.
Vẫn cảm thấy dược điền của tầng thứ nhất bí cảnh là cố ý tự chuẩn bị vì nhân loại…… Quả thực vật tẫn kì dụng*.
*Vật tẫn kì dụng: vật dùng đúng chỗ, người dùng đúng việc, dùng hết khả năng
Nguồn: tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=103101&page=338
Giống như phát hiện một kho bảo tàng, mà kho bảo tàng này có thể bị rất nhiều người trông thấy, lại chỉ có chính mình có thể lấy đi toàn bộ, chỉ một từ quá tuyệt vời?
Sắc trời dần tối xuống sau sáu giờ, thiếu niên đẩy xe từ cổng lớn xưởng rượu xái đi ra, thân ảnh mệt mỏi cùng xe hợp làm một, giống như tràn ngập cảm giác cô đơn ——
Cho tới khi trong bụng phát ra một tiếng ục ục đói khát.
“Loại chuyện cướp tiền này, làm nhiều cũng là sẽ mệt”. Tự trêu chọc chính mình, chuẩn bị khao chính mình một chút, thiếu niên dừng xe đẩy trước một tiệm KFC, thương hiệu nhìn khá quen mắt, năm ngoái cậu từng làm thêm ở đây, phần lớn thời gian đều là đi ra ngoài đưa cơm kiếm thêm, đẩy cửa ra vừa nhìn, bên trong còn đều là người quen.
“Chị Nhạc, cho em cái hamburger rẻ nhất”. Thanh âm quen thuộc làm cho nhân viên thu ngân trước quầy ngạc nhiên ngẩng đầu, sau quầy thiếu niên mặt mang tươi cười, trong thần sắc mang theo vài phần rất quen, Phương Nhạc Nhạc giật mình tại chỗ, nửa ngày cũng chầm chậm lộ ra một cái tươi cười, vỗ thật mạnh bả vai của thiếu niên, “Thằng nhóc con! Tới lúc nào cũng không hé răng! Thi cử thế nào?”.
“Đã thi xong rồi ạ”.
“Chị biết, chị là hỏi thành tích em thế nào!”. Phương Nhạc Nhạc cầm mười tệ, vội vàng thối tiền lại cho cậu, đưa qua hai tệ, bỗng nhiên gõ đầu mình, “Xem chị hay quên nè, ngày mai mới là thời gian tra thành tích……”.
Trong lòng Lê Chanh chột một chút, cậu thật ra quên mất chuyện ngày mai tra thành tích thi đại học, sau khi thi đại học thời gian của cậu tựa hồ đều bị buôn bán liên tiếp kéo tới của rượu xái lông thú chiếm cứ, thi thoảng nhớ tới thân là học sinh, bỗng nhiên có loại cảm giác chệch đường ray quá xa…… Bên cạnh quầy thu tiền truyền tới tiếng nói trong veo của thu ngân: “Tiên sinh, ngài muốn gọi gì ạ?”.
“Hamburger”. Thanh âm trầm thấp của người đàn ông.
“Ỏ đây có rất nhiều loại hamburger, ngài muốn lấy loại nào ạ?”.
Người bên cạnh lặng im một lát, “Rẻ nhất là loại nào?”.
Nghe đối thoại quen thuộc này rất giống bản sao của chính mình, sắc mặt Lê Chanh liền 囧, lặng lẽ xoay qua, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông gọi món bên trái theo động tác của cậu cũng đồng dạng xoay qua —— quần áo giầy đối phương cũ kĩ, trên mặt râu ria lởm chởm, nhìn qua cực kỳ nghèo túng.
Tầm mắt đối diện nhau, ánh mắt người đàn ông hơi có một tia nghi hoặc, chờ Lê Chanh đánh giá xong, không biết nghĩ tới cái gì, mắt gã sáng rực lên, lại nhìn về phía mặt của Lê Chanh lần nữa, “Tiểu ân nhân”.
Lê Chanh: “…….”
Phương Nhạc Nhạc: “…….”
Thu ngân đang xem xét rốt cuộc loại hamburger nào rẻ nhất: “…….”
Lê Chanh: “…….Anh là……”.
Người đàn ông thu hồi ánh mắt đánh giá, cảm kích mỉm cười: “Có thể tiểu ân nhân không nhớ rõ tôi, tôi là Đỗ Hành, liền tại mấy tháng trước, cậu cứu con gái tôi dưới bánh xe”.
Đỗ Hành? Bởi vì trí nhớ tăng lên, cơ hồ là vừa nghe tới tên này, Lê Chanh nháy mắt liền nhớ tới người này……Đoán chừng là chủ tịch của công ty đưa ra thị trường, sau đó bởi vì một ít tình tiết bi kịch, thất nghiệp.
Mà con gái của đối phương, chính là tiểu Loli lúc ấy thiếu chút nữa gặp phải tai nạn xe cộ.
“Cô bé có khỏe không?”. Trong ánh mắt thiếu niên tóc ngắn mang theo ý cười ôn hòa, đối với bé gái lớn tầm tầm cháu gái nhà mình, cậu là cực kỳ thích, bây giờ còn có thể nhớ lại cô bé bướng bỉnh mím cái miệng nhỏ cùng đôi mắt ướt sũng, tựa như động vật nhỏ đơn thuần —— từ từ tại sao vẫn cảm thấy cái loại biểu cảm tủi thân không khóc không ồn ào thẳng tắp nhìn mình, cùng nhân loại khổng lồ Trầm sư thúc cũng rất có hiệu quả thần kì như nhau nha.
Loại cảm giác này có vẻ như không đúng lắm.
Lê Chanh sờ dưới cổ lạnh lẽo, ngẫu nhiên chạm tới một quả cầu kim loại treo ở trước ngực, cậu nghi hoặc cúi đầu, ánh mắt nhìn về phía vật thể kim loại không biết lúc nào thì lòi ra —— cái quỷ gì vậy?
“Tuy rằng thoát được tai nạn xe cộ nguy hiểm, ông trời lại tựa hồ không muốn buông tha con bé”. Nhắc tới con gái ngoan ngoãn, tươi cười bên môi người đàn ông dần dần biến mất, “Nó…..Không khỏe lắm”.
“?”. Lê Chanh ném quả cầu kim loại, trên mặt lộ ra thần sắc khó hiểu.
Đúng lúc này, thu ngân bưng khay lên quầy, cắt ngang đối thoại của hai người: “Tiên sinh, hamburger Điền Viên của ngài đã làm xong rồi, tổng cộng là tám tệ, cần đóng gói cho ngài không?”.
Ánh sáng trắng ngà giống như trứng gà lột vỏ rồi, cố định ở trên không rừng rậm.
“Mở đi”.
“Mở”.
…….
Theo vài tiếng đáp lại, trong tay các chân truyền đệ tử tông môn đột nhiên thả ra một tấm lệnh bài màu đen, lòng bàn tay Minh Viễn khép lại, phóng xuất ra một đạo linh lực màu lam tới giữa không trung bổ sung vào bên trong hắc bài, lệnh bài màu đen cùng bài tử khác của tông môn xác nhập thành một tấm bia đá, hung hăng rơi vào trong linh lực dày đặc hình thành lốc xoáy, giống như chìm vào trong đầm lầy, chậm rãichìm xuống.
Trong không gian vặn vẹo hiện ra một cánh cổng lớn mô phỏng kiểu cổ.
Đệ tử phía sau cảm xúc dâng trào, gần như tại lĩnh đội mở miệng hô hoán trước khi tiến vào cánh cổng lớn màu đỏ thắm có thế chứa mười người cùng lúc, “Ta nhất định phải tiến vào tầng cuối bí cảnh, đạt được truyền thừa!”.
“Sau khi tiến vào, nhớ lý không thể liều mạng, tính mạng là trên hết!”.
Cảnh nội Đại Tần tổng cộng một trăm lẻ tám tông môn, chia nhất lưu nhị lưu tam lưu cùng tông môn bất nhập lưu (không được xếp hạng), mà có thể tiến vào Tần Lĩnh bí cũng bất quá là mười tông môn trong hai mươi tông môn nhất lưu, trong đó trận thế lớn nhất chính là năm trăm người của Ngọc Hoàng tông.
Nghe bên tai không ngừng truyền tới phát ngôn bừa bãi lớn tiếng, Lê Chanh thấy đệ tử khác của tông môn không có chỗ nào mà không phải là lỗ mũi hếch lên, tự nhận ông đây lớn nhất tông môn ông đây tự nhận thiên hạ đệ nhất.
Đương nhiên có lẽ ở trong mắt những người khác, đệ tử của Ngọc Hoàng tông cũng khá trang bức lưu cuồng bá duệ*, mọi người tám lạng nửa cân —— đội ngũ chưa tới ngàn người trong rừng rậm rốt cục ở trong nửa canh giờ mở ra toàn bộ tiến vào Tần Lĩnh bí cảnh.
*trang bức: nhìn bình thường nhưng rất có thực lực
*lưu cuồng bá duệ: theo Mèo hiểu chính là bá đạo điên cuồng
Bước vào cánh cổng lớn màu đỏ thắm, tâm thần Lê Chanh hoảng hốt một cái, cảnh tượng trước mắt lập tức thay đổi, vốn là rừng rậm bình thường cành lá dày đặc, mà hiện giờ hiện ra ở đáy mắt cũng là đất đai ẩm ướt xanh đen phì nhiêu, nhưng mà cũng không trống trải, ngược lại tại bên người sinh trưởng một mảnh kỳ hoa dị thảo vân vân……
Đó là…….. Đó là cỏ linh chi ha? Còn có nhân sâm thô bằng cánh tay người?!
“Tầng thứ nhất bí cảnh đại khái là đại năng thượng cổ sáng lập bí cảnh mở một mảnh dược điền (ruộng thảo dược), nhưng mà cây cối bên trong mặc dù không ít, lại bởi vì từ lúc bị phát hiện thu hút rất nhiều người, cao giai linh dược sớm bị cạnh tranh cướp đoạt, còn lại tất cả đều là một số nhất nhị giai (cây cấp 1 cấp 2) hoặc cao giai chưa thành thục (trưởng thành), so sánh với nguy hiểm của mấy tầng bên trên, nơi này xem như địa phương an toàn nhất. Nhóm sư đệ thực lực thấp có thể tự mình ở lại tầng thứ nhất hái linh dược”. Minh Viễn dẫn dắt đệ tử tiến vào cảnh, ánh mắt nhìn quét một vòng chung quanh, rất nhanh so sánh hiện trạng của nơi này cùng ghi chép của tiền bối, “Chuẩn bị đi tầng thứ hai đi theo ta”.
“Bản thân Trầm sư huynh có chuyện quan trọng phó thác ngươi cho ta, chính là càng lên cao thật sự hung hiểm, thực lực của ngươi tốt nhất chỉ lên tới tầng thứ hai, lên nữa e nguy hiểm tính mạng. Có việc có thể đi tìm Triệu sư đệ tầng một cùng Lý sư đệ tầng hai”.
“Chậm rãi đợi ba tháng sau bí cảnh sẽ đóng lại, tới khi đó người ở bên trong sẽ bị bí cảnh đá ra, không cần kinh hoảng”.
Minh Viễn thì thầm một phen với Lê Chanh, quay đầu đi tới cuối tầng thứ nhất, nội môn đệ tử cùng phần lớn ngoại môn đệ tử trong tông môn có tư lịch bước nhanh theo sau, Lê Chanh hoàn toàn bị một mảnh dược điền trấn trụ, đợi sau khi hoàn hồn, mới phát hiện tông môn đệ tử bên cạnh đã phần phật kéo đi hơn phân nửa rồi, không ít người sau khi hái linh dược cần ở trong tầng thứ nhất, không dây dưa chút nào lập tức chạy hướng tầng thứ hai.
“Hái linh dược có gì hay chứ, túi trữ vật liền lớn bấy nhiêu thôi, nếu như đi lên trên phát hiện thứ càng tốt chẳng phải là còn phải vứt bỏ…..”. Bên cạnh lại có mấy người đùn đùn đẩy đẩy đi ngang qua, tựa hồ dược điền thượng hạng của bí cảnh tầng thứ nhất không có nửa phần hấp dẫn đối bọn họ.
Đích xác như thế, túi trữ vật vốn là thứ khá xa xỉ, hơn nữa không gian trong túi càng lớn giá bán liền càng cao, như cũng không như là luyện phách cảnh có thể tiếp xúc tới phương diện lực không gian như vậy, chỉ sợ không có năng lực chế tạo túi trữ vật cỡ lớn, nhưng mà dạng người như đại năng luyện phách cảnh, chỉ sợ không cần thiết đi bán túi trữ vật trong tay, cũng bởi vậy trên thị trường túi trữ vật cỡ lớn không nhiều lắm, loại nhiều nhất chính là mười mét vuông tới một trăm mét vuông thôi.
Ánh mắt càn quét một vòng ở trên dược điền, Lê Chanh ngồi xổm đào đất, đào ra một nhân sâm núi cách cậu gần nhất, thân hình gầy dài tứ chi rõ ràng, nhân hình thô như cánh tay người thoạt nhìn như là thành tinh rồi, liền ngay cả cọng rễ ngắn nhất đều là thô cỡ nhánh cây, có chút đau lòng ngắt một cọng rễ nhân sâm bỏ vào miệng nếm thử hương vị, nhất thời một dòng hương vị đắng đặc truyền vào thần kinh, cậu nuốt xuống, tiếp theo thuận tiện hồi vị một tia trong veo.
Cậu chưa từng gập qua nhân sâm mọc hoang, nhưng màcậu cũng nếm qua hương vị của nhân sâm trồng trong lán lớn.
Có thể là do mới đào ra, nhân sâm núi trong tay phải giòn hơn chút so với trước đây nếm qua, rễ chứa đầy nước, nghĩ tới đây dù sao cũng là Đại Châu giới, vẫn là loại dược điền đại năng thượng cổ sáng lập ra trong Tần Lĩnh bí cảnh, có nhân sâm núi tồn tại cũng không quá đáng……. Cho dù nhân sâm núi này hơi bị lớn chút nha.
Trong lòng biết nhất định là đồ tốt, Lê Chanh mặc kệ phần lớn đệ tử chạy tới tầng thứ hai, lấy thiết kiếm ra từ trong túi trữ vật bắt đầu đào hố đối bùn đất màu xanh đen của dược điền, thiết kiếm đều không phải là lợi khí (vũ khí sắc bén) đào hố, không bao lâu, Lê Chanh tìm được chỗ ẩn nấp trở về hiện đại, khiêng xẻng trở lại trong bí cảnh, nhân sâm núi lớn nhỏ khác nhau ở trong tay càng ngày càng nhiều, bởi vì nhân sâm núi có thể lựa chọn rất nhiều, một ít nhân sâm nhỏ chưa trưởng thành liền không lấy, chuyên chọn củ nhiều năm, nhưng mà dù vậy không gian còn thừa trong túi trữ vật của cậu cũng rất nhanh chứa đầy.
“Thấy tên đó ngu không, trong túi trữ vật đựng đầy nhân sâm, còn chứa thứ khác sao được?”.
“Đệ tử của Ngọc Hoàng tông, ngươi quản hắn làm gì chứ? Cho dù hắn đựng Thiên Vương lão tử trong túi trữ vật cũng không liên quan gì chúng ta, đựng càng nhiều càng tốt, sau này nhìn thấy vũ khí cùng linh dược càng tốt liền bớt một người tranh đoạt”.
Nhà ngươi mới là choáng váng…….Trừng đệ tửThiết Kiếm tông một thân đồ tang bên cạnh hồ đi qua, Lê Chanh âm thầm phun tào*, cho dù túi trữ vật ông đây đựng đầy thì sao nào, hiện tại đựng đầy một lần, quay về hiện đại một chuyến còn có thể trống không lại đựng lần thứ hai đó!
Đem chính mình giấu ở trong một bụi cỏ trong dược điền, Lê Chanh ném xẻng, cầm túi trữ vật khởi động chiếc nhẫn.
……..
Gần đây Phương Đức Minh rất lo âu, cho dù trong nhà có bà xã dịu dàng và con gái đáng yêu, nhưng việc của tiệm dược gia đình vẫn là trước sau như một làm gã phiền não, lúc trước là bởi vì chuyện trang hoàng, hiện tại lại không cần lo nữa, trên tài khoản đột nhiên dư ra một món tiền, không cần nghĩ cũng biết khẳng định là Lê Chanh chuyển vào, đối với cậu em rể này, Phương Đức Minh phát hiện chính mình vẫn là không hiểu cậu ấy được bao nhiêu cả.
Trong lòng gã vẫn là có chút áy náy, em rể từ nhỏ không có cha, tuy rằng gã thân là anh rể nhưng hàng năm cũng rất ít có thời gian nói chuyện một mình cùng thiếu niên, có lẽ chính là như vậy, làm cho đối phương hình thành tính cách khá đơn thuần về mặt tình cảm.
Gã từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, sau đó vì cuộc sống mà xa quê, Phương Đức Minh trà trộn ở tầng thấp nhất ở thành phố lâu như vậy, ngoại trừ bị người tưởng là anh em gài bẫy một lần, tổng thể coi như thuận buồm xuôi gió, bởi vậy gã càng thêm hiểu rõ, trên thế giới này không có vô duyên vô cớ trợ giúp, cũng không có vĩnh viễn đều còn ân tình chưa trả hết.
Từ tiên sinh trong miệng của Chanh tử, mấy ngày nay đưa tới quà cảm ơn, nói thật có chút lớn quá rồi. Phương Đức Minh sống gần bốn mươi năm, còn chưa từng gặp qua bày tỏ cám ơn còn có chuyển tiền lần lượt.
Có lẽ người ta là biết nhà họ Lê mở tiệm dược, tặng tiền là chuẩn bị giúp đỡ một phen ——bây giờ lại có thêm một nỗi lo lắng lại tới nữa, tiền, nhất định phải mau chóng trả lại! Dù mệt chết cũng liền không thể nợ người ta!
Nhưng mở tiệm, hiện tại ngay cả chuẩn bị cơ bản nhất còn chưa đầy đủ, dù sao Phương Đức Minh cũng là lần đầu tiên làm buôn bán, trong lòng quýnh lên, trong khoảng thời gian này hơi có chút luống cuống tay chân.
Phía trước căn nhà hơi lộ vẻ phục cổ, một loạt phòng đả thông thành một cái không gian, trên vách tường dựng thẳng ngăn tủ gỗ chứa dược liệu, trong quá trình trang hoàng mặt đất một tầng vôi đất và vụn gỗ, bảng hiệu của “Cống dược phường” treo cao cao ở giữa cửa tiệm, dùng nền đen làm nổi bật lên thể chữ lớn màu vàng cực kỳ bắt mắt, nhưng mà trong không khí mười phút sau, rất nhanh bị người che một lớp lụa đỏ lên.
Một nhân công quét nước sơn ở cửa tiệm chạy tới phía sau tiếp đón, Phương Đức Minh đi theo tới đằng trước, thấy rõ bóng người trước cửa, gã chớp mắt một cái, nhất thời còn tưởng rằng chính mình là bị ảo giác rồi, nghi hoặc đi qua tiếp đón, “Mẹ?”.
Lê Quế Hoa tới cũng không có việc gì, vòng vo hai vòng trước sau mới bằng lòng ngồi xuống, uống ngụm trà, mẹ Lê rút một tờ chi phiếu từ trong túi ra, chi phiếu màu xanh, số chi phiếu vốn là màu đen, cũng không biết là qua bao nhiêu năm rồi, con số màu đen bị vuốt phẳng hơi có phai màu, suy ra là đều lấy ra tiền sổ đen luôn rồi, “Số tiền này trước kia không dùng qua, vốn sau này đoán chừng cũng không định dùng, ngẫm lại cũng tức cười, may mắn lúc ấy không quăng bỏ, bằng không lúc này cũng không dùng tới được”.
Phương Đức Minh ngu người nhìn chi phiếu này, nửa ngày không cầm lấy, gã xoa xoa tay, không biết nên nói cái gì mới từ chối được: “Mẹ à, tiền này con không thể thu”.
Trước đây mẹ Lê từng nhắc qua tờ chi phiếu này, nghe nói là còn có hai ba mươi vạn gởi ngân hàng nữa, nhưng mà bà xã cũng nói qua với gã, tiền bên trong đều là tiền nuôi con cha vợ của Phương Đức Minh chuyển tới, nhiều năm trôi qua như vậy cho dù cuộc sống làm việc cực nhọc mệt mỏi như thế nào thì mẹ Lê cũng không dùng tiền trong thẻ, ý tứ rất rõ ràng, không muốn dính chút quan hệ cùng người nọ, gã làm con cháu sao có thể muốn kéo chân sau của bậc bề trên? Trong lòng Phương Đức Minh biết chính mình càng không thể nhận.
Hơn nữa tài chính của tiệm dược đã hoàn toàn sung túc dưới sự trợ giúp của Từ tiên sinh rồi, thậm chí đợi tới sau này đi thu mua dược liệu trên núi của quê nhà, tiền trong tài khoản chỉ sợ vẫn còn thừa.
“Mẹ, tài chính trong tiệm đều là người phía đối tác bỏ ra, anh ta ra tiền con ra sức, tuy rằng con chiếm cổ phần, nhưng mà chỉ phụ trách cung ứng dược liệu và buôn bán hằng ngày, không cần dùng bao nhiêu tiền, tiền này mẹ cũng đừng động, ngộ nhỡ sau này thật gặp lúc cần dùng tiền……..”.
Mẹ Lê nghĩ cũng đúng, đáng tiếc trong nhà không có tiền bạc gì, chỉ có thể dựa vào một người đàn ông bận tới bận lui kiếm tiền nuôi gia đình…….Mẹ Lê quay đầu nhìn nhìn tiệm dược liệu, thấy trang hoàng đã làm tới xấp xỉ rồi, ước chừng hai ngày nữa là xong, “Người bạn đối tác của con họ gì?”.
Phương Đức Minh không suy nghĩ nhiều, trong đầu lướt qua chữ Từ tiên sinh, mở miệng liền nói ra,: Họ Từ”.
“Từ? Từ nào? Từ của Song nhân bàng?”. (chép y nguyên của QT, b nào biết thì giải thích giùm nha)
“Dạ”.
“Này”. Mẹ Lê nghe vậy ngẩn ra, nhướn lông mày, tựa hồ nhớ lại cái gì, “Nói tới cũng khéo, lúc trước tiểu Chanh quen một vị Từ tiên sinh, xem cách nói năng bất phàm, ngôn hành cử chỉ cũng là rất quý khí”.
“Muốn nói quý khí……..”. Phương Đức Minh nhíu mày, “Con thật cảm thấy người bạn họ Trầm của Chanh tử cũng không phải người bình thường”. Cho dù mặc áo khoác quân đội nhiều năm trước giặt tới trắng bệch, cũng ngăn không được quý khí trên người đối phương.
………
Thay một thân quần áo hiện đại, Lê Chanh chạy xe đạp xuất phát từ trong nhà, trực tiếp đi chuyển rượu xái trong xưởng rượu vào kho hàng của chính mình, lôi chín mươi tám thùng rượu xái trong túi trữ vật ra để một bên trước, lại chất đống nhân sâm núi qua loa ở trong góc, làm xong mấy việc này, cậu lại chạy qua chạy lại ba lượt nữa. Lần thứ tư dọn sạch dược liệu đựng đầy trong túi trữ vật, lần này trong kho hàng dư ra không chỉ là nhân sâm núi, còn có không ít dược liệu địa tinh quý báu công dụng bổ hư, thậm chí một ít dược liệu Lê Chanh căn bản không biết tên nữa.
Khác với đệ tử cùng với cậu ở lại tầng thứ nhất, túi trữ vật có thể tuần hoàn sử dụng nên cậu không cần cố ý đi tìm cao giai dược liệu tiền bối lưu lại, thậm chí có thể trực tiếp tiến hành sưu tầm diện rộng, hơn nữa đào hố lấy dược liên tục.
Vẫn cảm thấy dược điền của tầng thứ nhất bí cảnh là cố ý tự chuẩn bị vì nhân loại…… Quả thực vật tẫn kì dụng*.
*Vật tẫn kì dụng: vật dùng đúng chỗ, người dùng đúng việc, dùng hết khả năng
Nguồn: tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=103101&page=338
Giống như phát hiện một kho bảo tàng, mà kho bảo tàng này có thể bị rất nhiều người trông thấy, lại chỉ có chính mình có thể lấy đi toàn bộ, chỉ một từ quá tuyệt vời?
Sắc trời dần tối xuống sau sáu giờ, thiếu niên đẩy xe từ cổng lớn xưởng rượu xái đi ra, thân ảnh mệt mỏi cùng xe hợp làm một, giống như tràn ngập cảm giác cô đơn ——
Cho tới khi trong bụng phát ra một tiếng ục ục đói khát.
“Loại chuyện cướp tiền này, làm nhiều cũng là sẽ mệt”. Tự trêu chọc chính mình, chuẩn bị khao chính mình một chút, thiếu niên dừng xe đẩy trước một tiệm KFC, thương hiệu nhìn khá quen mắt, năm ngoái cậu từng làm thêm ở đây, phần lớn thời gian đều là đi ra ngoài đưa cơm kiếm thêm, đẩy cửa ra vừa nhìn, bên trong còn đều là người quen.
“Chị Nhạc, cho em cái hamburger rẻ nhất”. Thanh âm quen thuộc làm cho nhân viên thu ngân trước quầy ngạc nhiên ngẩng đầu, sau quầy thiếu niên mặt mang tươi cười, trong thần sắc mang theo vài phần rất quen, Phương Nhạc Nhạc giật mình tại chỗ, nửa ngày cũng chầm chậm lộ ra một cái tươi cười, vỗ thật mạnh bả vai của thiếu niên, “Thằng nhóc con! Tới lúc nào cũng không hé răng! Thi cử thế nào?”.
“Đã thi xong rồi ạ”.
“Chị biết, chị là hỏi thành tích em thế nào!”. Phương Nhạc Nhạc cầm mười tệ, vội vàng thối tiền lại cho cậu, đưa qua hai tệ, bỗng nhiên gõ đầu mình, “Xem chị hay quên nè, ngày mai mới là thời gian tra thành tích……”.
Trong lòng Lê Chanh chột một chút, cậu thật ra quên mất chuyện ngày mai tra thành tích thi đại học, sau khi thi đại học thời gian của cậu tựa hồ đều bị buôn bán liên tiếp kéo tới của rượu xái lông thú chiếm cứ, thi thoảng nhớ tới thân là học sinh, bỗng nhiên có loại cảm giác chệch đường ray quá xa…… Bên cạnh quầy thu tiền truyền tới tiếng nói trong veo của thu ngân: “Tiên sinh, ngài muốn gọi gì ạ?”.
“Hamburger”. Thanh âm trầm thấp của người đàn ông.
“Ỏ đây có rất nhiều loại hamburger, ngài muốn lấy loại nào ạ?”.
Người bên cạnh lặng im một lát, “Rẻ nhất là loại nào?”.
Nghe đối thoại quen thuộc này rất giống bản sao của chính mình, sắc mặt Lê Chanh liền 囧, lặng lẽ xoay qua, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông gọi món bên trái theo động tác của cậu cũng đồng dạng xoay qua —— quần áo giầy đối phương cũ kĩ, trên mặt râu ria lởm chởm, nhìn qua cực kỳ nghèo túng.
Tầm mắt đối diện nhau, ánh mắt người đàn ông hơi có một tia nghi hoặc, chờ Lê Chanh đánh giá xong, không biết nghĩ tới cái gì, mắt gã sáng rực lên, lại nhìn về phía mặt của Lê Chanh lần nữa, “Tiểu ân nhân”.
Lê Chanh: “…….”
Phương Nhạc Nhạc: “…….”
Thu ngân đang xem xét rốt cuộc loại hamburger nào rẻ nhất: “…….”
Lê Chanh: “…….Anh là……”.
Người đàn ông thu hồi ánh mắt đánh giá, cảm kích mỉm cười: “Có thể tiểu ân nhân không nhớ rõ tôi, tôi là Đỗ Hành, liền tại mấy tháng trước, cậu cứu con gái tôi dưới bánh xe”.
Đỗ Hành? Bởi vì trí nhớ tăng lên, cơ hồ là vừa nghe tới tên này, Lê Chanh nháy mắt liền nhớ tới người này……Đoán chừng là chủ tịch của công ty đưa ra thị trường, sau đó bởi vì một ít tình tiết bi kịch, thất nghiệp.
Mà con gái của đối phương, chính là tiểu Loli lúc ấy thiếu chút nữa gặp phải tai nạn xe cộ.
“Cô bé có khỏe không?”. Trong ánh mắt thiếu niên tóc ngắn mang theo ý cười ôn hòa, đối với bé gái lớn tầm tầm cháu gái nhà mình, cậu là cực kỳ thích, bây giờ còn có thể nhớ lại cô bé bướng bỉnh mím cái miệng nhỏ cùng đôi mắt ướt sũng, tựa như động vật nhỏ đơn thuần —— từ từ tại sao vẫn cảm thấy cái loại biểu cảm tủi thân không khóc không ồn ào thẳng tắp nhìn mình, cùng nhân loại khổng lồ Trầm sư thúc cũng rất có hiệu quả thần kì như nhau nha.
Loại cảm giác này có vẻ như không đúng lắm.
Lê Chanh sờ dưới cổ lạnh lẽo, ngẫu nhiên chạm tới một quả cầu kim loại treo ở trước ngực, cậu nghi hoặc cúi đầu, ánh mắt nhìn về phía vật thể kim loại không biết lúc nào thì lòi ra —— cái quỷ gì vậy?
“Tuy rằng thoát được tai nạn xe cộ nguy hiểm, ông trời lại tựa hồ không muốn buông tha con bé”. Nhắc tới con gái ngoan ngoãn, tươi cười bên môi người đàn ông dần dần biến mất, “Nó…..Không khỏe lắm”.
“?”. Lê Chanh ném quả cầu kim loại, trên mặt lộ ra thần sắc khó hiểu.
Đúng lúc này, thu ngân bưng khay lên quầy, cắt ngang đối thoại của hai người: “Tiên sinh, hamburger Điền Viên của ngài đã làm xong rồi, tổng cộng là tám tệ, cần đóng gói cho ngài không?”.
/172
|