Quân huấn kết thúc rồi, đối với la mắng của huấn luyện viên cũng dần dần biến thành luyến tiếc, sau khi rời đi quân doanh không ít nữ sinh đều ở trên xe buýt khóc lên……. Có lẽ là bởi vì trong trí nhớ một tháng này tới giờ hỗ trợ nâng đỡ rốt cục sống qua ngày gian khổ nhất, có lẽ là bởi vì ánh trăng tối đó thật đẹp.
Rất nhiều lúc bạn không muốn nhớ tới nữa, nó cố tình chiếm cứ một bộ phận bạn để ý nhất, đối lớp 2 mà nói, nhó kỹ nhất đoán chừng là bài hát《Năm trăm năm》này. Ngày đó bạn cùng ký túc xá Ứng Duệ mang theo MP3 đi quân huấn, hiện giờ đang hai tay vẫn nắm chặt ghế xe nghe Đại Uyển hát《Năm trăm năm》, nhưng lại cũng không có cái loại cảm giác day dứt cảm động này, vô cùng buồn chán, cậu ta tạm dừng bài hát chuyển lại về danh sách bài hát, nhấn lên nhấn xuống phát hiện không có bao nhiêu bài hát muốn nghe lắm.
Xe buýt còn đang chạy trên quốc lộ, thân thể của cậu ta run lên, đầu ngón tay cậu ta run lên, ấn xuống một file đặc thù xen lẫn.
Trong file này chỉ có một bài hát,《Phong Hoa》.
Ứng Duệ mới nhìn lướt qua, nếu không có nhớ lầm, bài hát này từng cực nổi một thời, bị bậc thầy nước ngoài xưng là bài hát linh hồn, tuy rằng cậu ta tải xuống, nhưng vẫn chưa từng có nghe qua.
Cậu ta nhấn nút phát, nhắm mắt nghỉ ngơi, rất nhanh ở dưới hoàn cảnh ghi âm hơi một tia ồn ào nghe qua một đoạn đối thoại, thanh âm kỳ ảo này vang lên từ bên tai, mi tâm cậu ta giãn ra, lại mơ hồ có loại cảm giác quen thuộc.
Âm sắc này.
Giống như nghe qua ở đâu rồi.
Nhưng mà……..Trên mạng từng điều tra rất lâu, nghe nói nguyên ca sĩ ẩn danh, trang web phát hành bài hát bất kể vô luận như thế nào cũng không tìm thấy tung tích của đối phương, chính mình như thế nào sẽ nghe qua.
Đại khái là nghĩ nhiều rồi.
Ứng Duệ mới thỏa mãn thở dài một tiếng, lòng nói bất kể người hát bài này hay là《Năm trăm năm》của Lê Chanh, hiển nhiên đều là người trâu bò về mặt âm sắc.
“Không hổ là thần thi cử…….”.
Ngày 25 tháng 9 kiểm tra quân đánh giá ra kết quả.
Ngày 26 tháng 9 nghỉ ngơi, sau ngày 27 đi học bình thường. Bởi vì đại học A đã nhiều ngày chỉ tại buổi sáng có lớp học, buổi chiều Lê Chanh mặc áo ca rô và quần sort, tóc cắt ngắn chút, lần thứ hai đi vào đại học C. Trí nhớ mạnh mẽ từng ghi tạc sơ đồ đại học C trong đầu, Lê Chanh quen đường quen lối đi tới tòa nhà dạy học gặp thày hướng dẫn.
Đối phương là một giáo viên hướng dẫn trẻ nhìn qua hơn hai mươi tuổi, nếu không phải ngồi ở văn phòng, đi ra ngoài chỉ sợ sẽ nghĩ lầm là sinh viên của đại học C.
“Tình huống em đặc thù, bình thường không cần điểm danh, cũng không cần giáo viên dạy học điểm danh, nhưng mà tốt nhất vẫn là lúc rãnh ôn tập nhiều nội dung chương trình học, học viện hí kịch chúng ta học tập không chỉ có là đối phó thi cử, chân chính phải vẫn là thông hiểu đạo lí”. Giáo viên hướng dẫn vẫn là khá có trách nhiệm, đối với sinh viên Lê Chanh này có khả năng sau này đều không thường gặp mặt ngỏ lời cậu phải chú ý đối học nghiệp, “Cái khác chính là……. Thi giữa năm còn là phải tham gia, đánh giá thành tích sẽ ảnh hưởng kiểm tra đánh giá của bốn trường……..”.
Đi ra từ văn phòng, Lê Chanh cảm giác đầu đều lớn một vòng rồi, cách dạy học khác đại học A, đại học C sau khi nhập học không phải cứng nhắc yêu cầu sinh viên nhất định học chuyên ngành khoa gì, mà là từng chuyên ngành đều cùng bố trí chương trình học như nhau, chú ý phát triển toàn diện.
Dù sao cũng là cái nôi của ngôi sao, người tương lai muốn làm ngôi sao tự nhiên là khác mọt sách, nhà trường thực hiện một chính sách nhất chuyên đa năng dạy sinh viên, lấy nhu cầu đào tạo ra sinh viên có thể tự nhiên ứng đối các loại tình trạng.
Không thể không nói như vậy là cực kỳ có ích, chẳng qua chương trình học sắp xếp cực dày đặc sẽ làm cuộc sống sinh viên phong phú đồng thời cảm thấy mỏi mệt, nhưng mà trước cầu vồng luôn luôn mưa gió, chỉ có chân chính có thể vượt qua mới là người thắng, không biết có bao nhiêu người có thể nghĩ tới những cái này, từ giờ trở đi liền cũng đã vì sau này ra sức.
Lê Chanh nhận thời khóa biểu chương trình học nhìn một cái, phát hiện buổi chiều lớp đầu tiên là lớp thanh nhạc, nói thật cậu là không dự định ca hát, linh khí gia nhập có thể khiến thanh âm của cậu tràn ngập lực rung động, giống như là ăn gian, này vẫn là bỏ qua thôi, có thể hát ra một bài hát hay, làm một ca sĩ giỏi có lẽ có thể hấp thu tới càng nhiều giá trị tín ngưỡng, nhưng mà thông qua bài hát《Phong Hoa》kia có thể bước đầu phán đoán ra, rất nhiều người nước ngoài đều từng tiến hành nghiên cứu đối bài hát của mình làm thế nào đả động tâm tình và lực lượng chữa khỏi mỏng manh, cũng có người nói đây vốn là thuật thôi miên, khó đảm bảo chính mình sau khi trở thành ca sĩ sẽ bị người phát hiện vấn đề của thanh âm. Nếu người có ý xấu cảm thấy tò mò tiến hành điều tra đối tiếng hát, hiện tại chính mình cũng không có lực lượng ngăn cản đối phương.
Phương thức tốt nhất là mau chóng phát triển thế lực của chính mình, có thể không hát liền không hát, tuy rằng ca hát càng dễ dàng nổi tiếng so với diễn xuất, nhưng càng nhiều lúc diễn xuất càng sâu đi sâu vào lòng người so với ca hát.
Lê Chanh ngồi ở vị trí cuối cùng nhất của lớp thanh nhạc, bởi vì vị trí hơi lệch, mấy ngày liên tiếp trôi qua vẫn chưa hề có ai phát hiện Lê Chanh ở lớp 7 khoa diễn xuất.
Ngày 1 tháng 10 lễ quốc khánh, kì nghỉ vàng của năm nay trong rạp chiếu phim tung ra hai bộ phim chiếu lần đầu tiên, bộ thứ nhất là《Chiến tranh nổi lên gió lớn thổi》của đạo diễn Hongkong Trần Mậu, kể về thời kì nội chiến trong Đảng cộng sản của lục địa Trung Quốc, bộ phim kể về một đôi mẹ con nhà tư lệnh xã hội thượng lưu ở trong chiến loạn đau đớn mất chồng và cha, câu chuyện sau khi Bắc tiến trở thành nhân viên ngầm liên tuyến kháng Nhật báo thù, trong đó chỉ trích nội đấu trong nước, Trung Nhật kẻ thù truyền kiếp và anh em phản bội bao vây ở bên trong tình yêu, kháng chiến đã không phải một cái đề tài mới, nhưng tổng thể mà nói bộ phim này vẫn là khá có ý mới.
Bộ thứ hai lại là bộ phim bom tấn của nước ngoài ngày 2 tháng 10,《hạm đội Ngân Hà》của Patrick, này liền khỏi cần nhiều lời, nhìn đạo diễn liền biết bộ phim chính là cái chất lượng gì, hơn nữa năm gần đây nhà chế tác hiệu ứng đặc biệt của phim ảnh cơ bản không có mấy bộ không hay.
Rạp chiếu phim ca 1 chật ních, ca 2 lúc 11 giờ, Duẫn Thiên Lục bỏ luận văn chưa hoàn thành trong tay xuống, đi vào rạp chiếu phim dùng vé xem phim mua sẵn từ mấy hôm trước rồi. Trong rạp chiếu phim tối như mực, cô đeo kính phân cực của rạp chiếu phim phát, màn hình sáng lên một tia màu trắng bạc.
Duẫn Thiên Lục ngồi thẳng người, tha thiết nhìn hình ảnh xuất hiện, lần này cô nhất định phải nghiêm túc xem, thiếu niên trên poster rốt cuộc có phải thủ khoa đại học trên đường chạy quan huấn đạt thứ nhất hay không.
Ngày đó, Lê chanh ngồi xe của chị Tống, cùng Đường Hà đồng thời đi vào rạp chiếu phim thủ đô, bởi vì tham gia chính là buổi công chiếu bộ phim, ba người cực kỳ bình tĩnh nhận được vé xem phim miễn phí, cùng lúc đó, ở Nam Giang xa xa mẹ Lê nhận được bốn vé xem phim của 《hạm đội Ngân Hà》, mà Trầm Du và Từ Hoằng Nghĩa sau khi nhận bưu phẩm, phân biệt lấy được một vé được tặng.
Đất diễn của Lê Chanh trong bộ phim cũng không tính nhiều, thân là vai phụ phụ trợ, rất nhiều lúc mặc dù là lên sân khấu cũng sẽ bị ánh sáng vai chính che lấp, nhưng mà Lê Chanh cũng là may mắn, cậu tóm được cơ hội quan trọng nhất đối với vai phụ mà nói, số lượng mấy chỗ va chạm mạnh thảm thiết trong phim không nhiều lắm, ngoại trừ mấy trận của vai chính, một trận duy nhất còn lại phần diễn cái chết của Eddie không phải vai chính lấy nước mắt của người xem.
Eddie là một anh hùng thiếu niên bi thương.
Tống Giai và Đường Hà là người đồng minh bên cạnh đương sự, đều cảm động đối thiếu niên trong bộ phim.
“Diễn hay lắm!”. Đường Hà lòng chua xót lau nước mắt đồng cảm, “Tớ nói, đó thật là ông sao? Ngoại trừ hát, ông còn có kĩ năng diễn xuất này! Khó trách cha mẹ tui thích ông như vậy, thì ra sớm nhìn ra tới tên nhóc ông một bụng bản lĩnh……”.
Ngày thứ hai, tại sau bình luận phim của《chiến tranh nổi lên gió to thổi》, bình luận phim của《hạm đội Ngân Hà》từ sau 24 giờ xông ra như măng cuân sau mưa, Tồng Giai theo thói quen lướt bình luận phim, phát hiện nhiều bình luận tốt đối《hạm đội Ngân Hà 》, nhắc tới nhân vật trong phim cũng không nhiều, phần lớn đều là về ảnh Phương Bỉnh Như và tin tức tần suất đóng phim sau khi bước vào Hollywood, ngôi sao nữ xông pha tới phong sinh thủy khởi.
*phong sinh thủy khởi (gió nổi nước lên): thuận buồm xuôi gió, mọi việc đều tốt đẹp, trên đà phát triển
Cô theo thứ tự nhấn mở bình luận, rốt cục ở dưới tiêu đề bình luận thứ năm mới nhất tìm được một bài hợp mắt.
Người gởi bình luận【migL】, tiêu đề 【hương hoa mai từ bần hàn tới 】 đạo diễn Patrick vẫn là bom tấn Hollywwood nghìn bài một điệu, loại phim chiến tranh giữa các vì sao này thu hút tầm mắt người khác, đối với lịch sử bối cảnh và phương diện tập tục văn hóa liền không cần nói rồi, mọi người đều biết hiện tại trên quốc tế giải thích đối với phương diện phim ảnh quá nghiêm khắc làm cho một bộ phim chiến tranh giữa các vì sao khó có thể sinh tồn, mà Patrick tài tình rất thông minh tránh đi vấn đề này, trực tiếp chuyển chiến trường hai ngàn năm sau, không thể không nói chung quy là cáo già lăn lộn nhiều năm của giới đạo diễn.
Bình luận điện phim này vẫn là tới phân tích một chút kĩ năng diễn xuất của diễn viên, đạo diễn vẫn như cũ dùng không ít người Trung Quốc, giống như ảnh đế Phương Bỉnh Như ở lại Hollywood nhiều năm, lấy tuổi tác gần bốn mươi tuổi tôi luyện ra kĩ năng diễn xuất cho dù không nói là lô hỏa thuần thanh*, chỉ sợ cũng kém không được, làm thứ chính của《Ngân hà 》, kĩ năng diễn xuất thuần thục của Phương Bỉnh Như dư xài……
*lô hỏa thuần thanh: lửa trong lò đã chuyển thành một màu xanh thuần nhất, chỉ màu lửa vào thời khắc đạo sỹ luyện đan thành công, sau dùng để hình dung kỹ nghệ, học vấn, tu dưỡng đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ, hoặc làm việc đã đạt đến địa giới thuần thục
Vận dụng đặc sắc nhất trong phim của đạo diễn Patrick là đối lập cùng biến chuyển, ví dụ như tại tôi nghĩ lúc tê tâm liệt phế, ông ấy lại để một người trong cả bộ phim đều hơi lộ vẻ bình tĩnh lên sân khấu. Lúc này tôi mới mới phát hiện gương mặt dưới mũ giáp màu bạc kia cư nhiên là người trong nước. Thiếu niên thoạt nhìn hơi lộ vẻ non nớt, ánh mắt cũng ngây ngô, có ngũ quan nhu hòa và đôi mắt đen kịt linh động. Này và lập thể thâm thúy của người ngoại quốc khác biệt, cũng khác biệt cùng người Nhật diện mạo quá mức ôn hòa ánh mắt cực kỳ khô khan, tôi liếc mắt nhìn qua một cái nhưng liền xác định rồi, quả thật là người trong nước.
Sau đó tôi liền nghĩ, khó trách cậu ta sẽ không ngũ quan phô trương biểu đạt ra vẻ mặt hoảng sợ, khó trách cậu ta sẽ không đem ngôn ngữ tứ chi phong phú tới giống như động kinh —— đương nhiên ngôn ngữ lắc lắc run run của người nước ngoài biến đổi nhiều loại động tác càng nhiều chính là vì làm cho đoạn phim sẽ không đơn điệu, nhưng hiển nhiên sẽ không phù hợp lắm thẩm mĩ quan của người người Trung Quốc.
Trung Quốc coi trọng hàm súc, coi trọng vẻ đẹp quân tử, tại lời nói tại hành động. Bạn có thể cực kỳ bi thương mờ mịt, vậy chỉ cần biểu hiện ở trong ánh mắt của bạn, không cần cách làm càng nhiều yếu đuối.
Dũng khí chân chính là cái gì? Lỗ tiên sinh từng viết, có gan đối mặt cuộc đời tối tăm, có gan nhìn thẳng vào máu tươi đầm đìa, loại thời điểm này bạn làm bao nhiêu ngôn ngữ tứ chi biểu đạt dũng cảm, đều không bằng một đôi mắt, vừa vặn, đôi mắt đen kịt này, ở trong phim Hollywood, lấy một loại phương thức thỏa đáng xuất hiện…….
Tống Giai tiếp tục kéo xuống dưới.
Người đăng bài【Tiger】, tiêu đề【nói tới ánh mắt cực kinh động của vai phụ trong phim này】: tối qua xem xong《 hạm đội Ngân Hà》liền nhịn không được đặt ly cà phê trên bàn làm việc viết bình luận phim, rất nhiều lúc trong phim khiến bạn cảm động không chỉ là tới từ nội dung phim, tới tù chính diễn viên, tới từ tình yêu cầu mà không được cũng hoặc là đau khổ nặng nề, một bộ phim chính là một cái đoàn thể, trong đoàn thể xúc tiến nội dung phim thiếu một thứ cũng không được, tại trong bộ phim này, vai phụ khiến tôi cảm động có ba người, một người là Sharon Bled, người da đen vai phụ này từng diễn qua《Vua thuyền hàng tỉ》, tôi ấn tượng thật là sâu sắc, một người là người trung niên đóng vai Ai Seya, người cuối cùng là thiếu niên đóng vai Eddie.
Cậu ta xuất hiện không nhiều lắm, kĩ năng diễn xuất nhìn qua hơi có vẻ non nớt, xử lý không phải rất phù hợp, chỉ có thể nói là cấp bậc phim thần tượng thôi, nói thật kĩ năng diễn xuất như vậy khiến tôi rất thất vọng, cho dù đối phương là một vai phụ nhỏ, vốn lúc tôi ánh mắt đầu tiên nhìn qua, không hiểu Patrick làm sao sẽ dùng một diễn viên thiếu niên như vậy.
Nhưng mà sau đó tôi liền hiểu rồi. Trong trận hỗn chiến đó, thiếu niên này thành công dùng khí tràng chấn trụ phần lớn mọi người rồi cũng chấn trụ chúng ta ở ngoài bộ phim, có lẽ có người sẽ cảm thấy giống như tôi, tại lúc đối mặt đôi mắt ấy, bên tai tôi chỉ còn lại có hô hấp của chính mình, hô hấp dồn dập, bởi vì tôi cảm giác được một dòng sát ý áp chế, một dòng dũng khí bảo hộ, đó là một chiến thần bất khuất, một cột trụ vĩnh viễn sẽ không đổ tại trong lòng đội viên của cậu ta.
Tôi muốn nói, tại trong bộ phim này, vai phụ nhỏ này thành công đánh úp ngược vai chính, cướp lấy ánh mắt của khán giả.
Thật đáng tiếc, có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên này, tôi không biết đối phương có đóng phim khác nào hay không, cảm thấy không hề có tên tuổi gì đáng nói, có lẽ tựa như hoa quỳnh vừa nở, tàn rồi liền không có dấu vết.
……..
Tống Giai lướt quá mấy bài bình luận phim, tổng hợp quan điểm nói trên cẩn thận viết xuống cảm nhận của chính mình sau khi xem, thuận tiện ở trong bình luận phim nhắc tới tên của Lê Chanh, đây là một cái tuyên truyền rất tốt, thân là một người đại diện, cô tự nhiên phải tóm lấy một cơ hội tốt như vầy, không phải sao.
Rất nhiều lúc bạn không muốn nhớ tới nữa, nó cố tình chiếm cứ một bộ phận bạn để ý nhất, đối lớp 2 mà nói, nhó kỹ nhất đoán chừng là bài hát《Năm trăm năm》này. Ngày đó bạn cùng ký túc xá Ứng Duệ mang theo MP3 đi quân huấn, hiện giờ đang hai tay vẫn nắm chặt ghế xe nghe Đại Uyển hát《Năm trăm năm》, nhưng lại cũng không có cái loại cảm giác day dứt cảm động này, vô cùng buồn chán, cậu ta tạm dừng bài hát chuyển lại về danh sách bài hát, nhấn lên nhấn xuống phát hiện không có bao nhiêu bài hát muốn nghe lắm.
Xe buýt còn đang chạy trên quốc lộ, thân thể của cậu ta run lên, đầu ngón tay cậu ta run lên, ấn xuống một file đặc thù xen lẫn.
Trong file này chỉ có một bài hát,《Phong Hoa》.
Ứng Duệ mới nhìn lướt qua, nếu không có nhớ lầm, bài hát này từng cực nổi một thời, bị bậc thầy nước ngoài xưng là bài hát linh hồn, tuy rằng cậu ta tải xuống, nhưng vẫn chưa từng có nghe qua.
Cậu ta nhấn nút phát, nhắm mắt nghỉ ngơi, rất nhanh ở dưới hoàn cảnh ghi âm hơi một tia ồn ào nghe qua một đoạn đối thoại, thanh âm kỳ ảo này vang lên từ bên tai, mi tâm cậu ta giãn ra, lại mơ hồ có loại cảm giác quen thuộc.
Âm sắc này.
Giống như nghe qua ở đâu rồi.
Nhưng mà……..Trên mạng từng điều tra rất lâu, nghe nói nguyên ca sĩ ẩn danh, trang web phát hành bài hát bất kể vô luận như thế nào cũng không tìm thấy tung tích của đối phương, chính mình như thế nào sẽ nghe qua.
Đại khái là nghĩ nhiều rồi.
Ứng Duệ mới thỏa mãn thở dài một tiếng, lòng nói bất kể người hát bài này hay là《Năm trăm năm》của Lê Chanh, hiển nhiên đều là người trâu bò về mặt âm sắc.
“Không hổ là thần thi cử…….”.
Ngày 25 tháng 9 kiểm tra quân đánh giá ra kết quả.
Ngày 26 tháng 9 nghỉ ngơi, sau ngày 27 đi học bình thường. Bởi vì đại học A đã nhiều ngày chỉ tại buổi sáng có lớp học, buổi chiều Lê Chanh mặc áo ca rô và quần sort, tóc cắt ngắn chút, lần thứ hai đi vào đại học C. Trí nhớ mạnh mẽ từng ghi tạc sơ đồ đại học C trong đầu, Lê Chanh quen đường quen lối đi tới tòa nhà dạy học gặp thày hướng dẫn.
Đối phương là một giáo viên hướng dẫn trẻ nhìn qua hơn hai mươi tuổi, nếu không phải ngồi ở văn phòng, đi ra ngoài chỉ sợ sẽ nghĩ lầm là sinh viên của đại học C.
“Tình huống em đặc thù, bình thường không cần điểm danh, cũng không cần giáo viên dạy học điểm danh, nhưng mà tốt nhất vẫn là lúc rãnh ôn tập nhiều nội dung chương trình học, học viện hí kịch chúng ta học tập không chỉ có là đối phó thi cử, chân chính phải vẫn là thông hiểu đạo lí”. Giáo viên hướng dẫn vẫn là khá có trách nhiệm, đối với sinh viên Lê Chanh này có khả năng sau này đều không thường gặp mặt ngỏ lời cậu phải chú ý đối học nghiệp, “Cái khác chính là……. Thi giữa năm còn là phải tham gia, đánh giá thành tích sẽ ảnh hưởng kiểm tra đánh giá của bốn trường……..”.
Đi ra từ văn phòng, Lê Chanh cảm giác đầu đều lớn một vòng rồi, cách dạy học khác đại học A, đại học C sau khi nhập học không phải cứng nhắc yêu cầu sinh viên nhất định học chuyên ngành khoa gì, mà là từng chuyên ngành đều cùng bố trí chương trình học như nhau, chú ý phát triển toàn diện.
Dù sao cũng là cái nôi của ngôi sao, người tương lai muốn làm ngôi sao tự nhiên là khác mọt sách, nhà trường thực hiện một chính sách nhất chuyên đa năng dạy sinh viên, lấy nhu cầu đào tạo ra sinh viên có thể tự nhiên ứng đối các loại tình trạng.
Không thể không nói như vậy là cực kỳ có ích, chẳng qua chương trình học sắp xếp cực dày đặc sẽ làm cuộc sống sinh viên phong phú đồng thời cảm thấy mỏi mệt, nhưng mà trước cầu vồng luôn luôn mưa gió, chỉ có chân chính có thể vượt qua mới là người thắng, không biết có bao nhiêu người có thể nghĩ tới những cái này, từ giờ trở đi liền cũng đã vì sau này ra sức.
Lê Chanh nhận thời khóa biểu chương trình học nhìn một cái, phát hiện buổi chiều lớp đầu tiên là lớp thanh nhạc, nói thật cậu là không dự định ca hát, linh khí gia nhập có thể khiến thanh âm của cậu tràn ngập lực rung động, giống như là ăn gian, này vẫn là bỏ qua thôi, có thể hát ra một bài hát hay, làm một ca sĩ giỏi có lẽ có thể hấp thu tới càng nhiều giá trị tín ngưỡng, nhưng mà thông qua bài hát《Phong Hoa》kia có thể bước đầu phán đoán ra, rất nhiều người nước ngoài đều từng tiến hành nghiên cứu đối bài hát của mình làm thế nào đả động tâm tình và lực lượng chữa khỏi mỏng manh, cũng có người nói đây vốn là thuật thôi miên, khó đảm bảo chính mình sau khi trở thành ca sĩ sẽ bị người phát hiện vấn đề của thanh âm. Nếu người có ý xấu cảm thấy tò mò tiến hành điều tra đối tiếng hát, hiện tại chính mình cũng không có lực lượng ngăn cản đối phương.
Phương thức tốt nhất là mau chóng phát triển thế lực của chính mình, có thể không hát liền không hát, tuy rằng ca hát càng dễ dàng nổi tiếng so với diễn xuất, nhưng càng nhiều lúc diễn xuất càng sâu đi sâu vào lòng người so với ca hát.
Lê Chanh ngồi ở vị trí cuối cùng nhất của lớp thanh nhạc, bởi vì vị trí hơi lệch, mấy ngày liên tiếp trôi qua vẫn chưa hề có ai phát hiện Lê Chanh ở lớp 7 khoa diễn xuất.
Ngày 1 tháng 10 lễ quốc khánh, kì nghỉ vàng của năm nay trong rạp chiếu phim tung ra hai bộ phim chiếu lần đầu tiên, bộ thứ nhất là《Chiến tranh nổi lên gió lớn thổi》của đạo diễn Hongkong Trần Mậu, kể về thời kì nội chiến trong Đảng cộng sản của lục địa Trung Quốc, bộ phim kể về một đôi mẹ con nhà tư lệnh xã hội thượng lưu ở trong chiến loạn đau đớn mất chồng và cha, câu chuyện sau khi Bắc tiến trở thành nhân viên ngầm liên tuyến kháng Nhật báo thù, trong đó chỉ trích nội đấu trong nước, Trung Nhật kẻ thù truyền kiếp và anh em phản bội bao vây ở bên trong tình yêu, kháng chiến đã không phải một cái đề tài mới, nhưng tổng thể mà nói bộ phim này vẫn là khá có ý mới.
Bộ thứ hai lại là bộ phim bom tấn của nước ngoài ngày 2 tháng 10,《hạm đội Ngân Hà》của Patrick, này liền khỏi cần nhiều lời, nhìn đạo diễn liền biết bộ phim chính là cái chất lượng gì, hơn nữa năm gần đây nhà chế tác hiệu ứng đặc biệt của phim ảnh cơ bản không có mấy bộ không hay.
Rạp chiếu phim ca 1 chật ních, ca 2 lúc 11 giờ, Duẫn Thiên Lục bỏ luận văn chưa hoàn thành trong tay xuống, đi vào rạp chiếu phim dùng vé xem phim mua sẵn từ mấy hôm trước rồi. Trong rạp chiếu phim tối như mực, cô đeo kính phân cực của rạp chiếu phim phát, màn hình sáng lên một tia màu trắng bạc.
Duẫn Thiên Lục ngồi thẳng người, tha thiết nhìn hình ảnh xuất hiện, lần này cô nhất định phải nghiêm túc xem, thiếu niên trên poster rốt cuộc có phải thủ khoa đại học trên đường chạy quan huấn đạt thứ nhất hay không.
Ngày đó, Lê chanh ngồi xe của chị Tống, cùng Đường Hà đồng thời đi vào rạp chiếu phim thủ đô, bởi vì tham gia chính là buổi công chiếu bộ phim, ba người cực kỳ bình tĩnh nhận được vé xem phim miễn phí, cùng lúc đó, ở Nam Giang xa xa mẹ Lê nhận được bốn vé xem phim của 《hạm đội Ngân Hà》, mà Trầm Du và Từ Hoằng Nghĩa sau khi nhận bưu phẩm, phân biệt lấy được một vé được tặng.
Đất diễn của Lê Chanh trong bộ phim cũng không tính nhiều, thân là vai phụ phụ trợ, rất nhiều lúc mặc dù là lên sân khấu cũng sẽ bị ánh sáng vai chính che lấp, nhưng mà Lê Chanh cũng là may mắn, cậu tóm được cơ hội quan trọng nhất đối với vai phụ mà nói, số lượng mấy chỗ va chạm mạnh thảm thiết trong phim không nhiều lắm, ngoại trừ mấy trận của vai chính, một trận duy nhất còn lại phần diễn cái chết của Eddie không phải vai chính lấy nước mắt của người xem.
Eddie là một anh hùng thiếu niên bi thương.
Tống Giai và Đường Hà là người đồng minh bên cạnh đương sự, đều cảm động đối thiếu niên trong bộ phim.
“Diễn hay lắm!”. Đường Hà lòng chua xót lau nước mắt đồng cảm, “Tớ nói, đó thật là ông sao? Ngoại trừ hát, ông còn có kĩ năng diễn xuất này! Khó trách cha mẹ tui thích ông như vậy, thì ra sớm nhìn ra tới tên nhóc ông một bụng bản lĩnh……”.
Ngày thứ hai, tại sau bình luận phim của《chiến tranh nổi lên gió to thổi》, bình luận phim của《hạm đội Ngân Hà》từ sau 24 giờ xông ra như măng cuân sau mưa, Tồng Giai theo thói quen lướt bình luận phim, phát hiện nhiều bình luận tốt đối《hạm đội Ngân Hà 》, nhắc tới nhân vật trong phim cũng không nhiều, phần lớn đều là về ảnh Phương Bỉnh Như và tin tức tần suất đóng phim sau khi bước vào Hollywood, ngôi sao nữ xông pha tới phong sinh thủy khởi.
*phong sinh thủy khởi (gió nổi nước lên): thuận buồm xuôi gió, mọi việc đều tốt đẹp, trên đà phát triển
Cô theo thứ tự nhấn mở bình luận, rốt cục ở dưới tiêu đề bình luận thứ năm mới nhất tìm được một bài hợp mắt.
Người gởi bình luận【migL】, tiêu đề 【hương hoa mai từ bần hàn tới 】 đạo diễn Patrick vẫn là bom tấn Hollywwood nghìn bài một điệu, loại phim chiến tranh giữa các vì sao này thu hút tầm mắt người khác, đối với lịch sử bối cảnh và phương diện tập tục văn hóa liền không cần nói rồi, mọi người đều biết hiện tại trên quốc tế giải thích đối với phương diện phim ảnh quá nghiêm khắc làm cho một bộ phim chiến tranh giữa các vì sao khó có thể sinh tồn, mà Patrick tài tình rất thông minh tránh đi vấn đề này, trực tiếp chuyển chiến trường hai ngàn năm sau, không thể không nói chung quy là cáo già lăn lộn nhiều năm của giới đạo diễn.
Bình luận điện phim này vẫn là tới phân tích một chút kĩ năng diễn xuất của diễn viên, đạo diễn vẫn như cũ dùng không ít người Trung Quốc, giống như ảnh đế Phương Bỉnh Như ở lại Hollywood nhiều năm, lấy tuổi tác gần bốn mươi tuổi tôi luyện ra kĩ năng diễn xuất cho dù không nói là lô hỏa thuần thanh*, chỉ sợ cũng kém không được, làm thứ chính của《Ngân hà 》, kĩ năng diễn xuất thuần thục của Phương Bỉnh Như dư xài……
*lô hỏa thuần thanh: lửa trong lò đã chuyển thành một màu xanh thuần nhất, chỉ màu lửa vào thời khắc đạo sỹ luyện đan thành công, sau dùng để hình dung kỹ nghệ, học vấn, tu dưỡng đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ, hoặc làm việc đã đạt đến địa giới thuần thục
Vận dụng đặc sắc nhất trong phim của đạo diễn Patrick là đối lập cùng biến chuyển, ví dụ như tại tôi nghĩ lúc tê tâm liệt phế, ông ấy lại để một người trong cả bộ phim đều hơi lộ vẻ bình tĩnh lên sân khấu. Lúc này tôi mới mới phát hiện gương mặt dưới mũ giáp màu bạc kia cư nhiên là người trong nước. Thiếu niên thoạt nhìn hơi lộ vẻ non nớt, ánh mắt cũng ngây ngô, có ngũ quan nhu hòa và đôi mắt đen kịt linh động. Này và lập thể thâm thúy của người ngoại quốc khác biệt, cũng khác biệt cùng người Nhật diện mạo quá mức ôn hòa ánh mắt cực kỳ khô khan, tôi liếc mắt nhìn qua một cái nhưng liền xác định rồi, quả thật là người trong nước.
Sau đó tôi liền nghĩ, khó trách cậu ta sẽ không ngũ quan phô trương biểu đạt ra vẻ mặt hoảng sợ, khó trách cậu ta sẽ không đem ngôn ngữ tứ chi phong phú tới giống như động kinh —— đương nhiên ngôn ngữ lắc lắc run run của người nước ngoài biến đổi nhiều loại động tác càng nhiều chính là vì làm cho đoạn phim sẽ không đơn điệu, nhưng hiển nhiên sẽ không phù hợp lắm thẩm mĩ quan của người người Trung Quốc.
Trung Quốc coi trọng hàm súc, coi trọng vẻ đẹp quân tử, tại lời nói tại hành động. Bạn có thể cực kỳ bi thương mờ mịt, vậy chỉ cần biểu hiện ở trong ánh mắt của bạn, không cần cách làm càng nhiều yếu đuối.
Dũng khí chân chính là cái gì? Lỗ tiên sinh từng viết, có gan đối mặt cuộc đời tối tăm, có gan nhìn thẳng vào máu tươi đầm đìa, loại thời điểm này bạn làm bao nhiêu ngôn ngữ tứ chi biểu đạt dũng cảm, đều không bằng một đôi mắt, vừa vặn, đôi mắt đen kịt này, ở trong phim Hollywood, lấy một loại phương thức thỏa đáng xuất hiện…….
Tống Giai tiếp tục kéo xuống dưới.
Người đăng bài【Tiger】, tiêu đề【nói tới ánh mắt cực kinh động của vai phụ trong phim này】: tối qua xem xong《 hạm đội Ngân Hà》liền nhịn không được đặt ly cà phê trên bàn làm việc viết bình luận phim, rất nhiều lúc trong phim khiến bạn cảm động không chỉ là tới từ nội dung phim, tới tù chính diễn viên, tới từ tình yêu cầu mà không được cũng hoặc là đau khổ nặng nề, một bộ phim chính là một cái đoàn thể, trong đoàn thể xúc tiến nội dung phim thiếu một thứ cũng không được, tại trong bộ phim này, vai phụ khiến tôi cảm động có ba người, một người là Sharon Bled, người da đen vai phụ này từng diễn qua《Vua thuyền hàng tỉ》, tôi ấn tượng thật là sâu sắc, một người là người trung niên đóng vai Ai Seya, người cuối cùng là thiếu niên đóng vai Eddie.
Cậu ta xuất hiện không nhiều lắm, kĩ năng diễn xuất nhìn qua hơi có vẻ non nớt, xử lý không phải rất phù hợp, chỉ có thể nói là cấp bậc phim thần tượng thôi, nói thật kĩ năng diễn xuất như vậy khiến tôi rất thất vọng, cho dù đối phương là một vai phụ nhỏ, vốn lúc tôi ánh mắt đầu tiên nhìn qua, không hiểu Patrick làm sao sẽ dùng một diễn viên thiếu niên như vậy.
Nhưng mà sau đó tôi liền hiểu rồi. Trong trận hỗn chiến đó, thiếu niên này thành công dùng khí tràng chấn trụ phần lớn mọi người rồi cũng chấn trụ chúng ta ở ngoài bộ phim, có lẽ có người sẽ cảm thấy giống như tôi, tại lúc đối mặt đôi mắt ấy, bên tai tôi chỉ còn lại có hô hấp của chính mình, hô hấp dồn dập, bởi vì tôi cảm giác được một dòng sát ý áp chế, một dòng dũng khí bảo hộ, đó là một chiến thần bất khuất, một cột trụ vĩnh viễn sẽ không đổ tại trong lòng đội viên của cậu ta.
Tôi muốn nói, tại trong bộ phim này, vai phụ nhỏ này thành công đánh úp ngược vai chính, cướp lấy ánh mắt của khán giả.
Thật đáng tiếc, có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên này, tôi không biết đối phương có đóng phim khác nào hay không, cảm thấy không hề có tên tuổi gì đáng nói, có lẽ tựa như hoa quỳnh vừa nở, tàn rồi liền không có dấu vết.
……..
Tống Giai lướt quá mấy bài bình luận phim, tổng hợp quan điểm nói trên cẩn thận viết xuống cảm nhận của chính mình sau khi xem, thuận tiện ở trong bình luận phim nhắc tới tên của Lê Chanh, đây là một cái tuyên truyền rất tốt, thân là một người đại diện, cô tự nhiên phải tóm lấy một cơ hội tốt như vầy, không phải sao.
/172
|