Lục Man Thành rộng lớn người cũng nhiều, gần như khắp nơi là bán dạo, suy nghĩ một chút, Lê Chanh vẫn là mua một tấm bản đồ thế giới tại hàng rong của Lục Man Thành, tìm đúng đường một đường thẳng tới khách điếm.
Sau khi rửa mặt một phen mới khoanh chân ngồi ngay ngắn ở trên giường, mở ra bản đồ nhìn kỹ, lúc này mới hiểu rõ.
Liên hệ văn tự trên dưới cho ra kết luận là, một búng máu của Trầm Du kích động lực lượng trong tấm bia đá nào đó của tầng ba Tần Lĩnh bí cảnh, sau đó chính mình cực kỳ bi thương bị cổ lực lượng này bài xích, nháy mắt truyền tống tới Lục Man Thành, mà Trầm Du cũng bị hút vào tấm bia đá, có thể nghĩ tấm bia đá này không phải khiêu chiến chính là kỳ ngộ, liền chính mình tu vi này đều có thể chạy ra cửa sống, đại để sẽ không là vật hại mạng người.
Lại nói Lục Man thành này.
Dị giới gọi chung là Đại Châu giới, mà trong giới vẫn lưu truyền một câu “Trong bát hoang có có tứ hải” (trong tám vùng hoang vu có bốn biển), bát hoang chỉ chính là tám đại lục bát hoang cực xa xăm của Việt, Lương, Kinh, Phạm, Thanh, Vân, Bình, Loan, trước đó Ngọc Hoàng tông của Lê Chanh liền nằm ở dưới thế lực Đại Tần của khu vực Vân châu, mà trung tâm của Đại Châu giới cũng nằm ở đại lục trung ương của tứ hải thành: Lục Man Thành, Thất Nhung thành, Bát Địch thành, Cửu Di thành.
Bởi vì trung ương đại lục linh khí dư thừa, trong những thành thị này tùy tiện đi ra một người, tu sĩ cường giả trong thành liền còn mạnh hơn hơn so với một đống cường giả của một chỗ bát hoang trong đại lục cộng lại, tương lượng lưu thông của buôn bán linh thạch mới chính thức là nhiều không kể xiết.
Nhưng mà càng bi thương chính là, tu sĩ luyện luyện khí cảnh như chính mình, ở Lục Man thành gần như là tồn tại “của quý của hiếm”, không phải nói luyện khí cảnh hiếm có cỡ nào, mà là bởi vì người của trung ương đại lục gần như mỗi người cầm một quyển sổ tay tu luyện, từ nhỏ luyện tới lớn, tu vi của thiếu niên mười tuổi kém cõi nhất cũng có thể đạt tới luyện thể cảnh, chưa bao giờ mười tám tuổi còn dừng lại tại luyện khí cảnh.
Lê Chanh: “…….”
……..Lúc ở Ngọc Hoàng tông chính mình là tư chất bỏ đi, thật vất vả luyện thành một thiên tài nhỏ ngoại môn, bây giờ vừa chạy tới đại lục trung ương, nhưng thật ra lại thành tồn tại dưới đáy rồi.
Linh khí của Lục Man thành cao hơn gấp đôi so với Ngọc Hoàng tông, đáng tiếc chính là bản thân Lê Chanh tư chất kém cỏi, tu luyện một ngày còn không bằng quay về hiện đại thu gom một đống giá trị tín ngưỡng, giữa trưa tiểu nhị nhắc nhở xuống ăn cơm, Lê Chanh vừa tới Lục Man thành nhân sinh không quen, ở khách điếm không tốt tùy tiện nháo mất tích, cũng liền bỏ qua tâm tư quay về hiện đại ăn cơm, vì thế đổi bộ nho sam màu xám bình thường, định ngồi ở dưới lầu.
“Khách quan dưới lầu đã ngồi đầy người rồi, không bằng ngồi chung một chỗ cùng vị công tử kia…….”. Dưới lầu có người tiếp đón, vẫn là tiểu nhị vừa rồi, nhưng mà bây giờ sắc mặt y có chút cổ quái, ánh mắt ra hiệu cái bàn một người ngồi duy nhất dưới đại sảnh.
Người này tóc đen bạch y (đồ trắng), trong tay có đao.
Tựa hồ nghe được động tĩnh, ánh mắt chuyển lại đây, ánh mắt cao ngạo lạnh lùng nhìn không ra nội dung gì ngừng lại một chút trên khuôn mặt non nớt của Lê Chanh, không có mời, cũng không có trực tiếp từ chối.
“…….”. Lê Chanh.
Tiểu nhị ca ngươi đủ xấu xa!
Đối phương thoạt nhìn chính là cao thủ không thể trêu đó được không!! Bên cạnh đó là vị trí người khác có thể ngồi sao!! O( ̄ mãnh  ̄///)! Đệch, bố mày lập tức liền không xuống dưới đó đâu!
Bỏ một bữa cơm khó có thể nuốt xuống cũng sẽ không chết!
Lê Chanh bước chân rối loạn một chút, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, hồi lâu mới rốt cục bước xuống một bước, chậm rãi nói: “……Cũng được”.
Lê Chanh mặt không biểu cảm đi qua ngồi xuống.
Nhận được thực đơn Lê Chanh thiếu chút nữa nhịn không được run rẩy mộ cái, chào giá bất đồng từ một viên thượng phẩm linh thạch tới một ngàn viên, chén đũa một viên thượng phẩm linh, nước trà năm viên thượng phẩm thạch, cư nhiên ngay cả một phần thịt hải trư đều phải mười viên thượng phẩm thạch, đây là ăn vàng sao?Lê Chanh cực nhanh xem xong thực đơn ném ở một bên, thản nhiên phân phó, “Tới bình trà”.
“Đúng rồi. Nơi này các ngươi thêm nước trà phải trả phí khác không?’.
“…….. Không cần”. Tiểu nhị chần chờ đáp lại, đứng ở tại chỗ đợi một hồi: “Khách quan không muốn gọi cái khác sao?’.
Lê Chanh làm bộ làm tịch xua xua tay: “Không cần, ta ăn chay”.
Tiểu nhị: “……..”
Đao khách bạch y: “……..”
“Nghe nói Nhất Diệp đao khách đã tới trong thành rồi, cũng không biết nhưng có chống lại cùng người của Thập Phong trại hay không?’.
“Lần này sau khi Thập Phong trại nhận được tin tức như lâm đại địch, đã từ trong Lục Man thành mời tới mấy vị cao thủ, liền chờ Nhất Diệp đao khách tới đây, đang lục soát khắp thành, Nhất Diệp đao khách chỉ sợ cũng không phải tên ngốc, hiện tại tất nhiên trốn ở chỗ tối”.
“Nhất Diệp đao khách là nhân vật thế nào, còn cần trốn ở chỗ tối? Phải biết rằng mười năm trước vị này liền thành danh rồi!”.
“Ta thấy không phải vậy, trại chủ Thập Phong trại luôn luôn cẩn thận, không đánh nhau mà không chuẩn bị trước, Nhất Diệp đao khách khẳng định là bị thế trận của mấy vị cao thủ dọa chạy rồi!”.
Thật nói không biết lựa lời gì hết! Hiện tại ý tưởng duy nhất của Lê Chanh chính là bỏ chén trà xuống liền đi, những người này là đồ ngốc sao, chính mình ngồi cùng người tóc đen đồ trắng trước người để một thanh đao dài, khí tràng mặt mũi cùng loại diễn viên hoặc nhân vật phản diện, sáu bảy phần chính là Nhất Diệp đao khách gì đó, ở trước mặt người ta nói bậy này không phải chán sống sao?
“Tính tiền”. Đao khách bạch y lấy ra một túi cực phẩm linh thạch đặt lên bàn, sau khi y đứng lên, chuôi đao dĩ nhiên nắm trong tay, thanh âm trong đại sảnh càng lúc càng nhỏ, không bao lâu chỉ còn lại có tiếng hít thở nhợt nhạt.
Trước một cái bàn góc Tây Bắc, phần phật một tiếng tám cao thủ đứng lên, trên người đều là mặc bạc sam bình thường, trên mặt trên cơ thịt, lập tức tích tụ mấy phần lệ khí (sự tàn ác, ác độc), ánh mắt không hề chớp mắt trừng đao khách bạch y.
Một hán tử Hoàng mặt ngựa gầy còm hừ lạnh một tiếng: “Nhất Diệp đao khách”.
Đao khách bạch y: “Là ta”.
“Thập Phong trại chúng ta không phải chung sống dễ như vậy, các hạ phô trương chính nghĩa, không để ý sống chết ra mặt vì một đám dân chúng bình thường, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không cảm kích”.
“Dân chúng có liên quan gì với ta chứ”. Nhất Diệp đao khách thanh âm bình thản, đao phong trong tay lại lạnh như băng, “Tháng trước trại chủ Thập Phong trại đột phá luyện phách cảnh, tương đương cảnh giới với ta, ta chẳng qua vì tìm kiếm đột phá thôi”.
Hán tử Hoàng mặt ngựa giận dữ: “Kẻ điên!”.
Y hơi ngẩn ra.
“Cảnh giới này, ta đứng yên thật lâu tại cánh cửa này, đi vào cũng tốt, đi ra cũng tốt, vẫn phải có một lựa chọn”.
“Ngươi đã muốn tự tìm cái chết, vậy liền tới đây đi!”. Ngoài cửa khách điếm lại một người tới gần, trong áo choàng đỏ bọc y phục đen trên quai hàm mọc đầy râu, nhìn không ra khuôn mặt, chỉ dư đôi mắt lãnh quang biểu lộ sự hung ác nham hiểm.
“Chẳng qua, người của cả cái khách điếm này cũng đừng hòng sống qua hôm nay”. Chín vị cao thủ Thập Phong trại bao vây tấn công Nhất Diệp đao khách tới chết truyền ra cũng không phải thanh danh tốt gì, người của khách điếm quả thật không giữ lại được.
Nhưng câu này lại làm cho thực khách cực kỳ phẫn nộ.
“Hán tử kia, chúng ta cũng không từng trêu chọc ngươi!”
“Dù là Thập Phong trại lại thế nào, chọc mọi người nóng nảy giết tới trại đồng quy vu tận (chết chùm) cùng các ngươi!”.
“Lục Man thành vệ không quản được các ngươi, hôm nay Triệu Tín ta không thể không trừ hại vì dân!”. Một người cầm Thanh Phong kiếm, trên mặt kiếm phản chiếu ra khuôn mặt cương nghị của người thanh niên, “Tu sĩ một đường duy tâm mà thôi, Triệu Tín chết không tiếc”.
“Rất tốt! Thêm ta một người!”.
“Nhất Diệp công tử, tiểu nhân tư chất không tốt sớm từ bỏ tu luyện rồi, trên người chỉ có hai bình ngũ phẩm đan dược, chỉ mong có thể giúp đỡ một chút……..”. Lão bản khách điếm cung kính đưa ra hai bình đan dược, trên mặt ngầm có vẻ tự đắc, nghĩ tới ngũ phẩm đan dược cũng không phải mặt hàng tùy ý có thể thấy được, vậy mà Nhất Diệp đao khách một cái liếc mắt cũng không liếc, nếu là đao khách, vậy nhất định thẳng tiến không lùi, nếu mười phần tiếp nhận đan dược, tâm cảnh sẽ gặp cản trở, hơn nưa đây là cuộc chiến của một mình y, “Không cần”.
Lê Chanh uống ngụm trà.
Cảm giác năm khối thượng phẩm linh thạch mua tới tuy có chút ít linh khí, hương vị nhưng xoàng xĩnh, tựa hồ động vật thực vật của Đại Châu giới đều có khuyết điểm như vậy, linh khí tích tụ nhiều, tựa như tiến hành một lần gột rửa, cũng đều gián tiếp rửa mất ngũ vị trong cơ thể động thực vật, cũng bởi vậy bất kể đắt tiền màu sắc rực rỡ cỡ nào, ở trong mắt Lê Chanh còn không bằng ở hiện đại chính mình làm một dĩa bầu xào trứng, a, trứng xào cà chua? Hoặc là khoai tây sợi chua cay?
Nhất Diệp đao khách và chín cao thủ ngươi tới ta đi chiến thành một đoàn, có lẽ luyện phách cảnh của Nhất Diệp đao khách có phần phi phàm, cho dù chống lại bực này cao thủ cùng cảnh giới của trại chủ Thập Phong trại cũng không bị lép vế, hơn nữa còn có tám người khác tấn công từ hai mặt.
Đao phong sáng loáng lóe lên hư ảnh đao hình, cổ tay Nhất Diệp đao khách linh hoạt xoay chuyển, chuôi đao hơi đổi liền dừng bên trên bốn đạo kiếm quang kéo tới, tránh thoát đánh bất ngờ bên sườn của trại chủ Thập Phong trại, sau nửa canh giờ (= 1 tiếng), sau đầu Nhất Diệp đao khách bỗng nhiên hiện lên một đạo bóng đen, từ trên xà nhà lặng yên không một tiếng động đâm thẳng xuống, Nhất Diệp đao khách không kịp đề phòng bị đâm một lỗ hổng thấu xương ở ngực.
Y lẩm bẩm nói: “Luyện phách cảnh”.
“Từ đâu tới nhiều cao thủ như vậy? Không phải bản thân trại chủ Thập Phong trại cũng vừa mới bước vào luyện phách cảnh hay sao? Làm sao có thể mời tới cao thủ thực lực như vầy?”, “Rất không biết xấu hổ, thân là cao thủ luyện phách cảnh cư nhiên còn làm đánh lén!”.
“Xong rồi, giờ xong đời rồi……Hai người luyện phách cảnh đấu với một người luyện phách cảnh, cho dù mười năm trước Nhất Diệp đao khách liền đã đao pháp kinh người lại thế nào, dưới cảnh giới ngang nhau hai đấm khó địch bốn tay, chúng ta đều không sống nổi rồi!”.
“Đáng tiếc, hiện tại dùng đan dược cũng không kịp rồi, đan dược còn cần luyện hóa, nhưng hai cái cao thủ của Thập Phong trại hiển nhiên sẽ không cho Nhất Diệp đao khách cơ hội này……”.
Lê Chanh uống nốt ngụm trà cuối cùng, từ trong túi trữ vật lấy ra một bình gì đó, giữa không trung trực tiếp ném cho Nhất Diệp đao khách, bên tai thanh niên bạch y vừa động, giơ tay đón lấy, ánh mắt đảo qua trên thân bình, chân mày nhăn lại không tự giác giãn ra, “Rượu xái?”.
Y ngửi được có hương vị của thượng cổ linh mễ. (mễ = gạo)
Nhưng bên trong dĩ nhiên là chất lỏng.
“Đây là cái gì?”.
“Là rượu”.
Lê Chanh cười tủm tỉm nói: “Không biết các hạ có nghe qua một câu như vầy hay không: trước chiến đấu một bầu rượu, dũng khí phá trời xanh, trước khi ngủ một bầu rượu, cuộc sống như thần tiên. Đương nhiên ngươi hẳn là chưa từng nghe qua”.
“…….”
Thanh niên bạch y một ngón tay búng mở nắp bình, liền rót một ngụm ở miệng bình, một đạo chất lỏng cay độc từ trong cổ họng rót vào tứ chi bách hài*, một cỗ linh khí mỏng manh chui vào đan điền, đây vốn là lực lượng cực kỳ nhỏ bé, lại bởi vì nhiệt độ của chính nước rượu này làm cho tâm tình y lần thứ hai tăng vọt lên.
*tú chi bách hài: khắp ngóc ngách trong cơ thể
“Thật là rượu ngon!”.
“Lại tới!”.
Thanh niên bạch y uống cạn rượu xái, nuốt xuống một ngụm chất lỏng cay độc cuối cùng, chỉ cảm thấy toàn thân giống như lửa đốt, y không muốn lấy linh khí áp chế loại trạng thái này, ngược lại khí thế thế nhưng lại dâng cao lên một đoạn.
Lòng người của Thập Phong trại lạnh lẽo, trong cái bình trong suốt kia rốt cuộc là thứ gì, có thể còn hiệu nghiệm hơn so với đan dược?
Sau khi rửa mặt một phen mới khoanh chân ngồi ngay ngắn ở trên giường, mở ra bản đồ nhìn kỹ, lúc này mới hiểu rõ.
Liên hệ văn tự trên dưới cho ra kết luận là, một búng máu của Trầm Du kích động lực lượng trong tấm bia đá nào đó của tầng ba Tần Lĩnh bí cảnh, sau đó chính mình cực kỳ bi thương bị cổ lực lượng này bài xích, nháy mắt truyền tống tới Lục Man Thành, mà Trầm Du cũng bị hút vào tấm bia đá, có thể nghĩ tấm bia đá này không phải khiêu chiến chính là kỳ ngộ, liền chính mình tu vi này đều có thể chạy ra cửa sống, đại để sẽ không là vật hại mạng người.
Lại nói Lục Man thành này.
Dị giới gọi chung là Đại Châu giới, mà trong giới vẫn lưu truyền một câu “Trong bát hoang có có tứ hải” (trong tám vùng hoang vu có bốn biển), bát hoang chỉ chính là tám đại lục bát hoang cực xa xăm của Việt, Lương, Kinh, Phạm, Thanh, Vân, Bình, Loan, trước đó Ngọc Hoàng tông của Lê Chanh liền nằm ở dưới thế lực Đại Tần của khu vực Vân châu, mà trung tâm của Đại Châu giới cũng nằm ở đại lục trung ương của tứ hải thành: Lục Man Thành, Thất Nhung thành, Bát Địch thành, Cửu Di thành.
Bởi vì trung ương đại lục linh khí dư thừa, trong những thành thị này tùy tiện đi ra một người, tu sĩ cường giả trong thành liền còn mạnh hơn hơn so với một đống cường giả của một chỗ bát hoang trong đại lục cộng lại, tương lượng lưu thông của buôn bán linh thạch mới chính thức là nhiều không kể xiết.
Nhưng mà càng bi thương chính là, tu sĩ luyện luyện khí cảnh như chính mình, ở Lục Man thành gần như là tồn tại “của quý của hiếm”, không phải nói luyện khí cảnh hiếm có cỡ nào, mà là bởi vì người của trung ương đại lục gần như mỗi người cầm một quyển sổ tay tu luyện, từ nhỏ luyện tới lớn, tu vi của thiếu niên mười tuổi kém cõi nhất cũng có thể đạt tới luyện thể cảnh, chưa bao giờ mười tám tuổi còn dừng lại tại luyện khí cảnh.
Lê Chanh: “…….”
……..Lúc ở Ngọc Hoàng tông chính mình là tư chất bỏ đi, thật vất vả luyện thành một thiên tài nhỏ ngoại môn, bây giờ vừa chạy tới đại lục trung ương, nhưng thật ra lại thành tồn tại dưới đáy rồi.
Linh khí của Lục Man thành cao hơn gấp đôi so với Ngọc Hoàng tông, đáng tiếc chính là bản thân Lê Chanh tư chất kém cỏi, tu luyện một ngày còn không bằng quay về hiện đại thu gom một đống giá trị tín ngưỡng, giữa trưa tiểu nhị nhắc nhở xuống ăn cơm, Lê Chanh vừa tới Lục Man thành nhân sinh không quen, ở khách điếm không tốt tùy tiện nháo mất tích, cũng liền bỏ qua tâm tư quay về hiện đại ăn cơm, vì thế đổi bộ nho sam màu xám bình thường, định ngồi ở dưới lầu.
“Khách quan dưới lầu đã ngồi đầy người rồi, không bằng ngồi chung một chỗ cùng vị công tử kia…….”. Dưới lầu có người tiếp đón, vẫn là tiểu nhị vừa rồi, nhưng mà bây giờ sắc mặt y có chút cổ quái, ánh mắt ra hiệu cái bàn một người ngồi duy nhất dưới đại sảnh.
Người này tóc đen bạch y (đồ trắng), trong tay có đao.
Tựa hồ nghe được động tĩnh, ánh mắt chuyển lại đây, ánh mắt cao ngạo lạnh lùng nhìn không ra nội dung gì ngừng lại một chút trên khuôn mặt non nớt của Lê Chanh, không có mời, cũng không có trực tiếp từ chối.
“…….”. Lê Chanh.
Tiểu nhị ca ngươi đủ xấu xa!
Đối phương thoạt nhìn chính là cao thủ không thể trêu đó được không!! Bên cạnh đó là vị trí người khác có thể ngồi sao!! O( ̄ mãnh  ̄///)! Đệch, bố mày lập tức liền không xuống dưới đó đâu!
Bỏ một bữa cơm khó có thể nuốt xuống cũng sẽ không chết!
Lê Chanh bước chân rối loạn một chút, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, hồi lâu mới rốt cục bước xuống một bước, chậm rãi nói: “……Cũng được”.
Lê Chanh mặt không biểu cảm đi qua ngồi xuống.
Nhận được thực đơn Lê Chanh thiếu chút nữa nhịn không được run rẩy mộ cái, chào giá bất đồng từ một viên thượng phẩm linh thạch tới một ngàn viên, chén đũa một viên thượng phẩm linh, nước trà năm viên thượng phẩm thạch, cư nhiên ngay cả một phần thịt hải trư đều phải mười viên thượng phẩm thạch, đây là ăn vàng sao?Lê Chanh cực nhanh xem xong thực đơn ném ở một bên, thản nhiên phân phó, “Tới bình trà”.
“Đúng rồi. Nơi này các ngươi thêm nước trà phải trả phí khác không?’.
“…….. Không cần”. Tiểu nhị chần chờ đáp lại, đứng ở tại chỗ đợi một hồi: “Khách quan không muốn gọi cái khác sao?’.
Lê Chanh làm bộ làm tịch xua xua tay: “Không cần, ta ăn chay”.
Tiểu nhị: “……..”
Đao khách bạch y: “……..”
“Nghe nói Nhất Diệp đao khách đã tới trong thành rồi, cũng không biết nhưng có chống lại cùng người của Thập Phong trại hay không?’.
“Lần này sau khi Thập Phong trại nhận được tin tức như lâm đại địch, đã từ trong Lục Man thành mời tới mấy vị cao thủ, liền chờ Nhất Diệp đao khách tới đây, đang lục soát khắp thành, Nhất Diệp đao khách chỉ sợ cũng không phải tên ngốc, hiện tại tất nhiên trốn ở chỗ tối”.
“Nhất Diệp đao khách là nhân vật thế nào, còn cần trốn ở chỗ tối? Phải biết rằng mười năm trước vị này liền thành danh rồi!”.
“Ta thấy không phải vậy, trại chủ Thập Phong trại luôn luôn cẩn thận, không đánh nhau mà không chuẩn bị trước, Nhất Diệp đao khách khẳng định là bị thế trận của mấy vị cao thủ dọa chạy rồi!”.
Thật nói không biết lựa lời gì hết! Hiện tại ý tưởng duy nhất của Lê Chanh chính là bỏ chén trà xuống liền đi, những người này là đồ ngốc sao, chính mình ngồi cùng người tóc đen đồ trắng trước người để một thanh đao dài, khí tràng mặt mũi cùng loại diễn viên hoặc nhân vật phản diện, sáu bảy phần chính là Nhất Diệp đao khách gì đó, ở trước mặt người ta nói bậy này không phải chán sống sao?
“Tính tiền”. Đao khách bạch y lấy ra một túi cực phẩm linh thạch đặt lên bàn, sau khi y đứng lên, chuôi đao dĩ nhiên nắm trong tay, thanh âm trong đại sảnh càng lúc càng nhỏ, không bao lâu chỉ còn lại có tiếng hít thở nhợt nhạt.
Trước một cái bàn góc Tây Bắc, phần phật một tiếng tám cao thủ đứng lên, trên người đều là mặc bạc sam bình thường, trên mặt trên cơ thịt, lập tức tích tụ mấy phần lệ khí (sự tàn ác, ác độc), ánh mắt không hề chớp mắt trừng đao khách bạch y.
Một hán tử Hoàng mặt ngựa gầy còm hừ lạnh một tiếng: “Nhất Diệp đao khách”.
Đao khách bạch y: “Là ta”.
“Thập Phong trại chúng ta không phải chung sống dễ như vậy, các hạ phô trương chính nghĩa, không để ý sống chết ra mặt vì một đám dân chúng bình thường, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không cảm kích”.
“Dân chúng có liên quan gì với ta chứ”. Nhất Diệp đao khách thanh âm bình thản, đao phong trong tay lại lạnh như băng, “Tháng trước trại chủ Thập Phong trại đột phá luyện phách cảnh, tương đương cảnh giới với ta, ta chẳng qua vì tìm kiếm đột phá thôi”.
Hán tử Hoàng mặt ngựa giận dữ: “Kẻ điên!”.
Y hơi ngẩn ra.
“Cảnh giới này, ta đứng yên thật lâu tại cánh cửa này, đi vào cũng tốt, đi ra cũng tốt, vẫn phải có một lựa chọn”.
“Ngươi đã muốn tự tìm cái chết, vậy liền tới đây đi!”. Ngoài cửa khách điếm lại một người tới gần, trong áo choàng đỏ bọc y phục đen trên quai hàm mọc đầy râu, nhìn không ra khuôn mặt, chỉ dư đôi mắt lãnh quang biểu lộ sự hung ác nham hiểm.
“Chẳng qua, người của cả cái khách điếm này cũng đừng hòng sống qua hôm nay”. Chín vị cao thủ Thập Phong trại bao vây tấn công Nhất Diệp đao khách tới chết truyền ra cũng không phải thanh danh tốt gì, người của khách điếm quả thật không giữ lại được.
Nhưng câu này lại làm cho thực khách cực kỳ phẫn nộ.
“Hán tử kia, chúng ta cũng không từng trêu chọc ngươi!”
“Dù là Thập Phong trại lại thế nào, chọc mọi người nóng nảy giết tới trại đồng quy vu tận (chết chùm) cùng các ngươi!”.
“Lục Man thành vệ không quản được các ngươi, hôm nay Triệu Tín ta không thể không trừ hại vì dân!”. Một người cầm Thanh Phong kiếm, trên mặt kiếm phản chiếu ra khuôn mặt cương nghị của người thanh niên, “Tu sĩ một đường duy tâm mà thôi, Triệu Tín chết không tiếc”.
“Rất tốt! Thêm ta một người!”.
“Nhất Diệp công tử, tiểu nhân tư chất không tốt sớm từ bỏ tu luyện rồi, trên người chỉ có hai bình ngũ phẩm đan dược, chỉ mong có thể giúp đỡ một chút……..”. Lão bản khách điếm cung kính đưa ra hai bình đan dược, trên mặt ngầm có vẻ tự đắc, nghĩ tới ngũ phẩm đan dược cũng không phải mặt hàng tùy ý có thể thấy được, vậy mà Nhất Diệp đao khách một cái liếc mắt cũng không liếc, nếu là đao khách, vậy nhất định thẳng tiến không lùi, nếu mười phần tiếp nhận đan dược, tâm cảnh sẽ gặp cản trở, hơn nưa đây là cuộc chiến của một mình y, “Không cần”.
Lê Chanh uống ngụm trà.
Cảm giác năm khối thượng phẩm linh thạch mua tới tuy có chút ít linh khí, hương vị nhưng xoàng xĩnh, tựa hồ động vật thực vật của Đại Châu giới đều có khuyết điểm như vậy, linh khí tích tụ nhiều, tựa như tiến hành một lần gột rửa, cũng đều gián tiếp rửa mất ngũ vị trong cơ thể động thực vật, cũng bởi vậy bất kể đắt tiền màu sắc rực rỡ cỡ nào, ở trong mắt Lê Chanh còn không bằng ở hiện đại chính mình làm một dĩa bầu xào trứng, a, trứng xào cà chua? Hoặc là khoai tây sợi chua cay?
Nhất Diệp đao khách và chín cao thủ ngươi tới ta đi chiến thành một đoàn, có lẽ luyện phách cảnh của Nhất Diệp đao khách có phần phi phàm, cho dù chống lại bực này cao thủ cùng cảnh giới của trại chủ Thập Phong trại cũng không bị lép vế, hơn nữa còn có tám người khác tấn công từ hai mặt.
Đao phong sáng loáng lóe lên hư ảnh đao hình, cổ tay Nhất Diệp đao khách linh hoạt xoay chuyển, chuôi đao hơi đổi liền dừng bên trên bốn đạo kiếm quang kéo tới, tránh thoát đánh bất ngờ bên sườn của trại chủ Thập Phong trại, sau nửa canh giờ (= 1 tiếng), sau đầu Nhất Diệp đao khách bỗng nhiên hiện lên một đạo bóng đen, từ trên xà nhà lặng yên không một tiếng động đâm thẳng xuống, Nhất Diệp đao khách không kịp đề phòng bị đâm một lỗ hổng thấu xương ở ngực.
Y lẩm bẩm nói: “Luyện phách cảnh”.
“Từ đâu tới nhiều cao thủ như vậy? Không phải bản thân trại chủ Thập Phong trại cũng vừa mới bước vào luyện phách cảnh hay sao? Làm sao có thể mời tới cao thủ thực lực như vầy?”, “Rất không biết xấu hổ, thân là cao thủ luyện phách cảnh cư nhiên còn làm đánh lén!”.
“Xong rồi, giờ xong đời rồi……Hai người luyện phách cảnh đấu với một người luyện phách cảnh, cho dù mười năm trước Nhất Diệp đao khách liền đã đao pháp kinh người lại thế nào, dưới cảnh giới ngang nhau hai đấm khó địch bốn tay, chúng ta đều không sống nổi rồi!”.
“Đáng tiếc, hiện tại dùng đan dược cũng không kịp rồi, đan dược còn cần luyện hóa, nhưng hai cái cao thủ của Thập Phong trại hiển nhiên sẽ không cho Nhất Diệp đao khách cơ hội này……”.
Lê Chanh uống nốt ngụm trà cuối cùng, từ trong túi trữ vật lấy ra một bình gì đó, giữa không trung trực tiếp ném cho Nhất Diệp đao khách, bên tai thanh niên bạch y vừa động, giơ tay đón lấy, ánh mắt đảo qua trên thân bình, chân mày nhăn lại không tự giác giãn ra, “Rượu xái?”.
Y ngửi được có hương vị của thượng cổ linh mễ. (mễ = gạo)
Nhưng bên trong dĩ nhiên là chất lỏng.
“Đây là cái gì?”.
“Là rượu”.
Lê Chanh cười tủm tỉm nói: “Không biết các hạ có nghe qua một câu như vầy hay không: trước chiến đấu một bầu rượu, dũng khí phá trời xanh, trước khi ngủ một bầu rượu, cuộc sống như thần tiên. Đương nhiên ngươi hẳn là chưa từng nghe qua”.
“…….”
Thanh niên bạch y một ngón tay búng mở nắp bình, liền rót một ngụm ở miệng bình, một đạo chất lỏng cay độc từ trong cổ họng rót vào tứ chi bách hài*, một cỗ linh khí mỏng manh chui vào đan điền, đây vốn là lực lượng cực kỳ nhỏ bé, lại bởi vì nhiệt độ của chính nước rượu này làm cho tâm tình y lần thứ hai tăng vọt lên.
*tú chi bách hài: khắp ngóc ngách trong cơ thể
“Thật là rượu ngon!”.
“Lại tới!”.
Thanh niên bạch y uống cạn rượu xái, nuốt xuống một ngụm chất lỏng cay độc cuối cùng, chỉ cảm thấy toàn thân giống như lửa đốt, y không muốn lấy linh khí áp chế loại trạng thái này, ngược lại khí thế thế nhưng lại dâng cao lên một đoạn.
Lòng người của Thập Phong trại lạnh lẽo, trong cái bình trong suốt kia rốt cuộc là thứ gì, có thể còn hiệu nghiệm hơn so với đan dược?
/172
|