Đêm nay, sinh viên lớp hai khoa Y của đại học A đều không ngủ ngon, buổi sáng thức dậy một người hai người mắt thâm quầng, trước kia lúc Lê Chanh là thủ khoa đại học những người này cũng liền hơi chút chú ý một phen, cũng sẽ không quá mức sùng bái, nhưng mà từ lúc Lê Chanh bắt đầu bộc lộ tài năng, bất kể là tin tức rợp trời, hay là phát sóng của《rất gần núi Đại Đoan》, đều làm cho người ta chính là thích thú.
Còn nhớ rõ ở trong《rất gần núi Đại Đoan》có một cảnh như vầy, ngôi sao khác ngồi ở một bên hóng mát, một đám trẻ con sôi nổi vây quanh ở bên người Lê Chanh, đương nhiên này không bài trừ nhân tố là có thể bởi vì Lê Chanh tuổi còn nhỏ lớn lên đẹp khá được được hoan nghênh.
Nhưng mà đợi tới lúc màn ảnh chuyển tới, thiếu niên mắt nhìn màn hình, ngược lại lại vỗ vỗ đầu của Dương tử, lần lượt hỏi từng cái trong sinh hoạt các em nhỏ này khuyết thiếu cái gì, cần cái gì, tuy rằng không có rõ ràng chỉ ra, nhưng giữa ngôn ngữ vẫn là hy vọng người xem có thể hết sức mình giúp đỡ một chút các em nhỏ này.
Trước đó còn có người tuôn ra Lê Chanh có được một công ty, còn cung cấp ba xe tải lớn vật tư tặng cho trẻ con của núi Đại Đoan. Này vốn là trong tiết mục không có phát đi, lại ngoài ý muốn bị người lộ ra, dụng ý này nhưng không phải tốt bụng gì, truyền ra cả đoạn trò chuyện không có chỗ nào mà không phải là chỉ hướng Lê Chanh bị quy tắc ngầm, bị bao nuôi. Ở trường đại học sinh viên tuổi còn chưa lớn, nghe nói là quy tắc ngầm còn có chút chịu không nổi, nhất thời cảm giác của nội tâm bắt đầu đi theo dư luận rồi, lòng nói nếu Lê Chanh này bị quy tắc ngầm, nhân phẩm cậu ta khẳng định không ra sao, nhưng thực tế rất ít có người suy nghĩ, cho dù là thật sự, này cũng cùng nhân phẩm đích xác không có quan hệ quá lớn gì không phải sao. Tin tưởng nếu tiếp đó vẫn là ngôn luận nghiêng về một phía như vậy, chỉ sợ phát sóng《rất gần núi Đại Đoan》cũng sẽ không có nhiều ngườ chú ý lắm tới Lê Chanh, lúc này đúng lúc ông chủ của《 Cống Dược phường》 anh rể của Lê Chanh đứng ra.
Thân là một người anh rể, đầu tư mở công ty cho em rể có cái gì không được? Người một nhà chúng tôi hòa thuận vui vẻ tương thân tương ái chung tay tạo ra của cải liên quan mấy người cái lông gì?
Từ đó báo chí và văn chương trước đó từng chế nhạo Lê Chanh đều công bố xin lỗi, lại nhìn một cái rõ ràng người ta làm là chuyện tốt, mặt của đám sinh viên này cũng có chút nhục rồi, đợi tới lúc《rất gần núi Đại Đoan》phát sóng, cơ hồ người từng xoát dư luận mắng Lê Chanh thành fan của Lê Chanh, đối với Lê Chanh trên TV đồng dạng đồng dạng là sinh viên đại học, rất nhiều người đều có một loại tâm lý khâm phục.
Đều có một loại tâm lý ngẫm lại chính mình.
Mình cũng là tầm tuổi như vậy, nếu mình đi một địa phương nào đó du lịch, mình nhìn thấy tình huống như vậy, nhìn thấy dân bản xứ nghèo khổ ăn cơm đều không có gì ăn, cuộc sống còn gian khổ hơn so với người thành phố nghèo, mình sẽ thông qua một ít phương pháp tới giúp đỡ bọn họ sao?
Có lẽ sẽ không.
Mình không tốt bụng sao?
Không phải.
Mình cũng từng có xúc động qua, chính là từ khi sinh ra tới bây giờ xem qua mẩu chuyện như vậy rất nhiều. Thời sự tiếp sóng luôn đưa tin tình cảnh chiến tranh của nước ngoài, trong chiến tranh cụt tay cụt chân đều là chuyện bình thường, nghèo khó cũng nhiều có nhiều, cho nên cho rằng rất nhiều vùng đều nghèo như vậy, mình trợ giúp một người cũng không giúp được tất cả người nghèo khổ, cho nên mình từ bỏ. Nhưng mà mình lại quên mất đó là quốc gia khác, nơi này là quốc gia của chính mình, tuy rằng người nước ngoài và người Trung Quốc đều là con người như nhau, tình cảm dù sao cũng khác biệt, hành động của Lê Chanh khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
“Cậu bé hiếm có”. Tiên sinh Tiếu Kính Trọng sau khi xem qua đoạn video bình luận như vậy, Tiếu Kính Trọng là phó chủ tịch hiệp hội nhà văn, rất nhiều tác phẩm tiêu biểu đều là tác phẩm về quê hương, cực kỳ nặng tình cảm, có lẽ ông là người đầu tiên cảm nhận được gian khổ của người núi Đại Đoan, cũng là người đầu tiên bị phần hành động đâm trúng nội tâm.
Bị một người đứng ở trên Kim Tự Tháp của văn học đánh giá như vậy, Lê Chanh giống như mạ đầy ánh vàng chói sáng, ở trong mắt của sinh viên lớp hai……. Cùng ở khi quân huấn trong lúc ca hát, khác nhau.
Giáo sư Ngu Thanh Hòa rất khó hiểu.
Chiều hôm qua ông về nhà chuẩn bị giáo án cho trưa hôm nay, chuẩn bị sáng nay mang theo sinh viên của lớp hai, đi bệnh viện quân đội của trung tâm thành phố thí nghiệm ứng biến lâm sàng của bọn họ, nhưng đi tới cổng trường vị giáo sư già mới phát hiện……..Người có hơi nhiều nha.
Ông biết đám nhóc học khoa Y này rất là thích chuyên ngành của chính mình, nhưng mà không thể tưởng tượng cư nhiên có nhiều người lãng phí thời gian sáng sớm có thể ngủ bù chạy tới cổng trường xem người lớp hai kiểm kê nhân số, chẳng lẽ là hâm mộ lớp hai có thể đi bệnh viện luyện tập? Không cần sốt ruột như thế, lớp khác cũng là có cơ hội.
Vị giáo sư già vui mừng cười cười, vẫy tay bảo sinh viên lên xe trường, mắt thấy sinh viên lớp hai muốn lên xe rời đi, lúc này sinh viên nữ ngoài cổng trường bắt đầu chộn rộn, một sinh viên nữ mặt mũi thanh tú đột nhiên đỏ mặt chạy tới, cúi đầu đưa cho Lê Chanh một bông Tulip hồng nhạt, “Rất xin lỗi, bọn tớ không nên hiểu lầm cậu, cậu là tốt nhất”.
Sau đó xoay người chạy về trong trường, chưa được một chốc liền biến mất ở trong tầm mắt.
“……..”. Lê Chanh.
Chờ chút, bạn nói rõ coi.
Hiểu lầm cái gì?
Lê Chanh nhìn nhìn Tulip trong tay, dưới ánh mắt quái dị nhìn chăm chú của bạn học cùng lớp ngồi ở trên ghế ở cuối xe, bông hoa hồng nhạt kiều diễm nở ở trong tay, làm nổ bật ngón tay trắng nõn của thiếu niên, giống như rất nhiều tháng không thấy, thiếu niên này lại biến đẹp trai mấy phần, mặt vẫn là khuôn mặt đó, làn da, khí chất đều rất khác biệt.
Giáo sư Ngu nâng nâng kiếng lão, “Đó là ai?”.
“Là Lê Chanh mấy mấy tháng trước xin nghỉ đi đóng phim, hôm nay trở về cùng chúng ta cùng đi thực hành ạ”. Thạch Văn Bân dừng một chút, đánh giá giáo sư già hẳn là không rõ đại học A có quan hệ gì cùng đóng phim, liền tổ chức ngôn ngữ, “Chính là thủ khoa đại học đậu hai trường đại học cùng lúc”.
Giáo sư già nhưng thật ra có chút ấn tượng đối cái này, nhưng vẫn là nhíu mày, “Có học qua môn châm cứu hay không? Thằng bé này hình như không có đi học, ta không nhớ rõ gặp qua cậu ta trên lớp học”.
“Này quả thật không có……..”. Thạch Văn Bân cũng đột nhiên nhớ tới Lê Chanh hình như không có học qua môn châm cứu, như vậy bây giờ đi bệnh viện lâm sàng chẳng phải là chỉ nhìn không thể động tay? Đi thế này quả thật một chút ý nghĩa đều không có.
Nhắc tới người này là mạ vàng của đại học A, liền muốn vào trường đại học hàng đầu, như vậy cũng không có gì, nhưng ngộ nhỡ là thật tới học y, môn châm cứu một học kỳ này cũng chưa đi học buổi nào, chỉ sợ thi cuối kỳ muốn đạt tiêu chuẩn cũng khó.
Ngu Thanh Hòa không nói gì, lúc này xe cũng nổ máy rồi, Thạch Văn Bân ngồi về vị trí, trong lòng rất khó chịu, ngày hôm qua làm sao liền không nhớ tới dùng QQ gửi chút tài iệu châm cứu qua cho Lê Chanh chớ.
Gã là rất thích Lê Chanh, Lê Chanh tâm tính tốt, trong TV hay ngoài đời đều là người tốt.
Xe trường học từ đường lớn yên bình chạy tới bệnh viện quân đội trung tâm thành phố, khác với trên đường cái ồn ào náo động, hoàn cảnh bên này cực kỳ yên tĩnh, bởi vì trồng rất nhiều cây cối, không khí cũng cực kỳ tươi mát, một đám sinh viên lớp hai từ trên xe bước xuống, Ngu Thanh Hòa là chủ nhiệm khoa Trung y của bệnh viện quân đội, sau khi xuống trò truyện hai câu cùng phó viện trưởng, liền dẫn học sinh một đường đi tới khoa Trung y, thầy thuốc bên này ít y tá ít, thiết bị cũng ít, trong không khí nhưng thật ra tràn ngập mùi dược nồng đậm.
Ngu Thanh Hòa chia mười học sinh làm một tổ, mỗi tổ phân biệt dẫn tới phòng bệnh khác nhau, người bệnh nằm viện ở trong này cũng có rất nhiều phải dùng tới bản lĩnh châm cứu, cho nên mục đích chủ yếu của Ngu Thanh Hòa là để học trò cẩn thận quan sát thủ pháp và cảm nhận huyệt vị của thầy thuốc khác, loại này chỉ giảng bài là không đạt được hiệu quả.
Lê Chanh ở tổ thứ chín, cùng một tổ với lớp trưởng, có thể là Thạch Văn Bân muốn liền kề bên chiếu cố đối phương một chút, dù sao một người không học qua châm cứu tới bệnh viện kiểm nghiệm trình độ nói như thế nào đều như là tới tìm ngược……..
“Bọn mình chỉnh lý tư tưởng một chút trước, Lâm Khải cậu nói một chút nội dung chủ yếu cùng Lê Chanh, mấy người bọn tớ ở bên cạnh bổ sung, tốt nhất lần này có thể toàn tổ thông qua”. Thạch Văn Bân đứng ở cửa phòng bệnh, lên tiếng trước tiên.
“Được”. Lâm Khải dời ánh mắt xuống, gã luôn luôn học hành cực chăm chỉ, cho nên nội dung chủ yếu của mỗi tiết học của giáo sư Ngu gần như đều sẽ nhớ kỹ, “Mấy tháng trước cơ bản học đều là nội dung của [châm cứu học], hôm nay tới bệnh viện khảo sát hẳn là nhận chuẩn huyệt vị, sơ đồ huyệt vị nhất định phải nhớ kỹ”.
Lê Chanh gật gật đầu, trên tay hắn cậu còn cầm bông Tulip kia, chủ yếu là ném cũng không được cầm cũng không xong, vẫn cảm thấy chính mình cầm bông có chút kỳ quái, cậu sờ sờ cái mũi đáp lời: “Sơ đồ huyệt vị đã nhớ kỹ rồi, tìm huyệt hẳn là không vấn đề”.
“Đương nhiên cậu không nhớ được cũng không sao, dù sao cậu cũng chưa học qua tiết dạy của giáo sư Ngu…….”. Lâm Khải sửng sốt một chút, há miệng thở dốc, lòng nói chính mình cũng chẳng qua chỉ học thuộc nửa người trên, cậu ta ngay cả một tiết học đều không đi học liền thuộc hết cái này ai sẽ tin nha.
Tuy rằng trong lòng Lâm Khải lẩm bẩm không có khả năng, cũng không tránh được nghĩ tới thân phận của đối phương, nghe nói là sau thi thử lần ba từ tầm trung trong lớp giành được đứng đầu cả nước, có lẽ cũng là người trí nhớ đặc biệt tốt?
Nhưng mà học thuộc sơ đồ huyệt vị cũng không tính cái gì, dù sao thân thể của mỗi người khác nhau, huyệt vị tự nhiên không thể dựa theo khoảng cách chiều dài trên sơ đồ tới xem, càng yêu cầu có phán đoán của chính mình.
Giáo sư Ngu nói, châm cứu liền giống như Tây y làm phẫu thuật tinh tế, này là thời gian dài luyện tập.
Lâm Khải lắc đầu: “Cậu đã có lòng tin tìm chuẩn huyệt vị, vậy trực tiếp nói phương pháp châm cứu ha, đầu tiên là phương pháp châm tai và đầu…….”.
Mấy thiếu niên trải qua hai mươi phút thời gian thảo luận bên cửa phòng bệnh này, Ngu Thanh Hòa đi tới từ phòng bệnh của tổ thứ tám, hai tay cầm một cái túi da trâu, ánh mắt quét về phía đám người Lê Chanh, “Vào đi”.
“Thầy tới làm mẫu một lần, dạy các em cách châm thứ nhất, các em nhìn kỹ, tự mình tới thể hiện”. Ngu Thanh Hòa đi tới bên người người bệnh khoảng bốn mươi tuổi, nói hai câu với người này, liền mở túi da trâu rút ra mọt cây châm nhỏ, cắm ở chỗ vai của người bệnh, rồi sau đó lần lượt dựa theo ở trên lớp học trước đó làm mẫu châm cứu, ngón tay của Ngu Thanh Hòa cầm vô cùng ổn, châm xuống cũng chuẩn xác hơn so với người khác.
Sau đó Ngu Thanh Hòa xoa xoa tay, dặn dò hai câu đối với người bệnh, đi hướng người bệnh thứ hai, người thứ hai là một ông lão, làn da có hơi nhăn, này ý nghĩa không dễ hạ châm. Thạch Văn Băn người đầu tiên làm khảo sát, bị Ngu Thanh Hòa lần thứ hai cầm lại cổ tay: “Trật rồi”.
Mấy sinh viên kế tiếp không phải thế tay không đúng chính là hạ châm rất chệch, Lâm Khải cũng không ngoại lệ làm hai lần mới tính đi xong một đường trận pháp này, người cuối cùng là Lê Chanh, Ngu Thanh Hòa cũng đã nhận ra thiếu niên trước mắt đúng là người đóng phim, trong lòng thật sự có chút không xem trọng.
“Làm được chứ?’.
“Dạ”.
“Học qua”.
“Mới vừa học”.
Ngu Thanh Hòa: “……..”.
Còn nhớ rõ ở trong《rất gần núi Đại Đoan》có một cảnh như vầy, ngôi sao khác ngồi ở một bên hóng mát, một đám trẻ con sôi nổi vây quanh ở bên người Lê Chanh, đương nhiên này không bài trừ nhân tố là có thể bởi vì Lê Chanh tuổi còn nhỏ lớn lên đẹp khá được được hoan nghênh.
Nhưng mà đợi tới lúc màn ảnh chuyển tới, thiếu niên mắt nhìn màn hình, ngược lại lại vỗ vỗ đầu của Dương tử, lần lượt hỏi từng cái trong sinh hoạt các em nhỏ này khuyết thiếu cái gì, cần cái gì, tuy rằng không có rõ ràng chỉ ra, nhưng giữa ngôn ngữ vẫn là hy vọng người xem có thể hết sức mình giúp đỡ một chút các em nhỏ này.
Trước đó còn có người tuôn ra Lê Chanh có được một công ty, còn cung cấp ba xe tải lớn vật tư tặng cho trẻ con của núi Đại Đoan. Này vốn là trong tiết mục không có phát đi, lại ngoài ý muốn bị người lộ ra, dụng ý này nhưng không phải tốt bụng gì, truyền ra cả đoạn trò chuyện không có chỗ nào mà không phải là chỉ hướng Lê Chanh bị quy tắc ngầm, bị bao nuôi. Ở trường đại học sinh viên tuổi còn chưa lớn, nghe nói là quy tắc ngầm còn có chút chịu không nổi, nhất thời cảm giác của nội tâm bắt đầu đi theo dư luận rồi, lòng nói nếu Lê Chanh này bị quy tắc ngầm, nhân phẩm cậu ta khẳng định không ra sao, nhưng thực tế rất ít có người suy nghĩ, cho dù là thật sự, này cũng cùng nhân phẩm đích xác không có quan hệ quá lớn gì không phải sao. Tin tưởng nếu tiếp đó vẫn là ngôn luận nghiêng về một phía như vậy, chỉ sợ phát sóng《rất gần núi Đại Đoan》cũng sẽ không có nhiều ngườ chú ý lắm tới Lê Chanh, lúc này đúng lúc ông chủ của《 Cống Dược phường》 anh rể của Lê Chanh đứng ra.
Thân là một người anh rể, đầu tư mở công ty cho em rể có cái gì không được? Người một nhà chúng tôi hòa thuận vui vẻ tương thân tương ái chung tay tạo ra của cải liên quan mấy người cái lông gì?
Từ đó báo chí và văn chương trước đó từng chế nhạo Lê Chanh đều công bố xin lỗi, lại nhìn một cái rõ ràng người ta làm là chuyện tốt, mặt của đám sinh viên này cũng có chút nhục rồi, đợi tới lúc《rất gần núi Đại Đoan》phát sóng, cơ hồ người từng xoát dư luận mắng Lê Chanh thành fan của Lê Chanh, đối với Lê Chanh trên TV đồng dạng đồng dạng là sinh viên đại học, rất nhiều người đều có một loại tâm lý khâm phục.
Đều có một loại tâm lý ngẫm lại chính mình.
Mình cũng là tầm tuổi như vậy, nếu mình đi một địa phương nào đó du lịch, mình nhìn thấy tình huống như vậy, nhìn thấy dân bản xứ nghèo khổ ăn cơm đều không có gì ăn, cuộc sống còn gian khổ hơn so với người thành phố nghèo, mình sẽ thông qua một ít phương pháp tới giúp đỡ bọn họ sao?
Có lẽ sẽ không.
Mình không tốt bụng sao?
Không phải.
Mình cũng từng có xúc động qua, chính là từ khi sinh ra tới bây giờ xem qua mẩu chuyện như vậy rất nhiều. Thời sự tiếp sóng luôn đưa tin tình cảnh chiến tranh của nước ngoài, trong chiến tranh cụt tay cụt chân đều là chuyện bình thường, nghèo khó cũng nhiều có nhiều, cho nên cho rằng rất nhiều vùng đều nghèo như vậy, mình trợ giúp một người cũng không giúp được tất cả người nghèo khổ, cho nên mình từ bỏ. Nhưng mà mình lại quên mất đó là quốc gia khác, nơi này là quốc gia của chính mình, tuy rằng người nước ngoài và người Trung Quốc đều là con người như nhau, tình cảm dù sao cũng khác biệt, hành động của Lê Chanh khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
“Cậu bé hiếm có”. Tiên sinh Tiếu Kính Trọng sau khi xem qua đoạn video bình luận như vậy, Tiếu Kính Trọng là phó chủ tịch hiệp hội nhà văn, rất nhiều tác phẩm tiêu biểu đều là tác phẩm về quê hương, cực kỳ nặng tình cảm, có lẽ ông là người đầu tiên cảm nhận được gian khổ của người núi Đại Đoan, cũng là người đầu tiên bị phần hành động đâm trúng nội tâm.
Bị một người đứng ở trên Kim Tự Tháp của văn học đánh giá như vậy, Lê Chanh giống như mạ đầy ánh vàng chói sáng, ở trong mắt của sinh viên lớp hai……. Cùng ở khi quân huấn trong lúc ca hát, khác nhau.
Giáo sư Ngu Thanh Hòa rất khó hiểu.
Chiều hôm qua ông về nhà chuẩn bị giáo án cho trưa hôm nay, chuẩn bị sáng nay mang theo sinh viên của lớp hai, đi bệnh viện quân đội của trung tâm thành phố thí nghiệm ứng biến lâm sàng của bọn họ, nhưng đi tới cổng trường vị giáo sư già mới phát hiện……..Người có hơi nhiều nha.
Ông biết đám nhóc học khoa Y này rất là thích chuyên ngành của chính mình, nhưng mà không thể tưởng tượng cư nhiên có nhiều người lãng phí thời gian sáng sớm có thể ngủ bù chạy tới cổng trường xem người lớp hai kiểm kê nhân số, chẳng lẽ là hâm mộ lớp hai có thể đi bệnh viện luyện tập? Không cần sốt ruột như thế, lớp khác cũng là có cơ hội.
Vị giáo sư già vui mừng cười cười, vẫy tay bảo sinh viên lên xe trường, mắt thấy sinh viên lớp hai muốn lên xe rời đi, lúc này sinh viên nữ ngoài cổng trường bắt đầu chộn rộn, một sinh viên nữ mặt mũi thanh tú đột nhiên đỏ mặt chạy tới, cúi đầu đưa cho Lê Chanh một bông Tulip hồng nhạt, “Rất xin lỗi, bọn tớ không nên hiểu lầm cậu, cậu là tốt nhất”.
Sau đó xoay người chạy về trong trường, chưa được một chốc liền biến mất ở trong tầm mắt.
“……..”. Lê Chanh.
Chờ chút, bạn nói rõ coi.
Hiểu lầm cái gì?
Lê Chanh nhìn nhìn Tulip trong tay, dưới ánh mắt quái dị nhìn chăm chú của bạn học cùng lớp ngồi ở trên ghế ở cuối xe, bông hoa hồng nhạt kiều diễm nở ở trong tay, làm nổ bật ngón tay trắng nõn của thiếu niên, giống như rất nhiều tháng không thấy, thiếu niên này lại biến đẹp trai mấy phần, mặt vẫn là khuôn mặt đó, làn da, khí chất đều rất khác biệt.
Giáo sư Ngu nâng nâng kiếng lão, “Đó là ai?”.
“Là Lê Chanh mấy mấy tháng trước xin nghỉ đi đóng phim, hôm nay trở về cùng chúng ta cùng đi thực hành ạ”. Thạch Văn Bân dừng một chút, đánh giá giáo sư già hẳn là không rõ đại học A có quan hệ gì cùng đóng phim, liền tổ chức ngôn ngữ, “Chính là thủ khoa đại học đậu hai trường đại học cùng lúc”.
Giáo sư già nhưng thật ra có chút ấn tượng đối cái này, nhưng vẫn là nhíu mày, “Có học qua môn châm cứu hay không? Thằng bé này hình như không có đi học, ta không nhớ rõ gặp qua cậu ta trên lớp học”.
“Này quả thật không có……..”. Thạch Văn Bân cũng đột nhiên nhớ tới Lê Chanh hình như không có học qua môn châm cứu, như vậy bây giờ đi bệnh viện lâm sàng chẳng phải là chỉ nhìn không thể động tay? Đi thế này quả thật một chút ý nghĩa đều không có.
Nhắc tới người này là mạ vàng của đại học A, liền muốn vào trường đại học hàng đầu, như vậy cũng không có gì, nhưng ngộ nhỡ là thật tới học y, môn châm cứu một học kỳ này cũng chưa đi học buổi nào, chỉ sợ thi cuối kỳ muốn đạt tiêu chuẩn cũng khó.
Ngu Thanh Hòa không nói gì, lúc này xe cũng nổ máy rồi, Thạch Văn Bân ngồi về vị trí, trong lòng rất khó chịu, ngày hôm qua làm sao liền không nhớ tới dùng QQ gửi chút tài iệu châm cứu qua cho Lê Chanh chớ.
Gã là rất thích Lê Chanh, Lê Chanh tâm tính tốt, trong TV hay ngoài đời đều là người tốt.
Xe trường học từ đường lớn yên bình chạy tới bệnh viện quân đội trung tâm thành phố, khác với trên đường cái ồn ào náo động, hoàn cảnh bên này cực kỳ yên tĩnh, bởi vì trồng rất nhiều cây cối, không khí cũng cực kỳ tươi mát, một đám sinh viên lớp hai từ trên xe bước xuống, Ngu Thanh Hòa là chủ nhiệm khoa Trung y của bệnh viện quân đội, sau khi xuống trò truyện hai câu cùng phó viện trưởng, liền dẫn học sinh một đường đi tới khoa Trung y, thầy thuốc bên này ít y tá ít, thiết bị cũng ít, trong không khí nhưng thật ra tràn ngập mùi dược nồng đậm.
Ngu Thanh Hòa chia mười học sinh làm một tổ, mỗi tổ phân biệt dẫn tới phòng bệnh khác nhau, người bệnh nằm viện ở trong này cũng có rất nhiều phải dùng tới bản lĩnh châm cứu, cho nên mục đích chủ yếu của Ngu Thanh Hòa là để học trò cẩn thận quan sát thủ pháp và cảm nhận huyệt vị của thầy thuốc khác, loại này chỉ giảng bài là không đạt được hiệu quả.
Lê Chanh ở tổ thứ chín, cùng một tổ với lớp trưởng, có thể là Thạch Văn Bân muốn liền kề bên chiếu cố đối phương một chút, dù sao một người không học qua châm cứu tới bệnh viện kiểm nghiệm trình độ nói như thế nào đều như là tới tìm ngược……..
“Bọn mình chỉnh lý tư tưởng một chút trước, Lâm Khải cậu nói một chút nội dung chủ yếu cùng Lê Chanh, mấy người bọn tớ ở bên cạnh bổ sung, tốt nhất lần này có thể toàn tổ thông qua”. Thạch Văn Bân đứng ở cửa phòng bệnh, lên tiếng trước tiên.
“Được”. Lâm Khải dời ánh mắt xuống, gã luôn luôn học hành cực chăm chỉ, cho nên nội dung chủ yếu của mỗi tiết học của giáo sư Ngu gần như đều sẽ nhớ kỹ, “Mấy tháng trước cơ bản học đều là nội dung của [châm cứu học], hôm nay tới bệnh viện khảo sát hẳn là nhận chuẩn huyệt vị, sơ đồ huyệt vị nhất định phải nhớ kỹ”.
Lê Chanh gật gật đầu, trên tay hắn cậu còn cầm bông Tulip kia, chủ yếu là ném cũng không được cầm cũng không xong, vẫn cảm thấy chính mình cầm bông có chút kỳ quái, cậu sờ sờ cái mũi đáp lời: “Sơ đồ huyệt vị đã nhớ kỹ rồi, tìm huyệt hẳn là không vấn đề”.
“Đương nhiên cậu không nhớ được cũng không sao, dù sao cậu cũng chưa học qua tiết dạy của giáo sư Ngu…….”. Lâm Khải sửng sốt một chút, há miệng thở dốc, lòng nói chính mình cũng chẳng qua chỉ học thuộc nửa người trên, cậu ta ngay cả một tiết học đều không đi học liền thuộc hết cái này ai sẽ tin nha.
Tuy rằng trong lòng Lâm Khải lẩm bẩm không có khả năng, cũng không tránh được nghĩ tới thân phận của đối phương, nghe nói là sau thi thử lần ba từ tầm trung trong lớp giành được đứng đầu cả nước, có lẽ cũng là người trí nhớ đặc biệt tốt?
Nhưng mà học thuộc sơ đồ huyệt vị cũng không tính cái gì, dù sao thân thể của mỗi người khác nhau, huyệt vị tự nhiên không thể dựa theo khoảng cách chiều dài trên sơ đồ tới xem, càng yêu cầu có phán đoán của chính mình.
Giáo sư Ngu nói, châm cứu liền giống như Tây y làm phẫu thuật tinh tế, này là thời gian dài luyện tập.
Lâm Khải lắc đầu: “Cậu đã có lòng tin tìm chuẩn huyệt vị, vậy trực tiếp nói phương pháp châm cứu ha, đầu tiên là phương pháp châm tai và đầu…….”.
Mấy thiếu niên trải qua hai mươi phút thời gian thảo luận bên cửa phòng bệnh này, Ngu Thanh Hòa đi tới từ phòng bệnh của tổ thứ tám, hai tay cầm một cái túi da trâu, ánh mắt quét về phía đám người Lê Chanh, “Vào đi”.
“Thầy tới làm mẫu một lần, dạy các em cách châm thứ nhất, các em nhìn kỹ, tự mình tới thể hiện”. Ngu Thanh Hòa đi tới bên người người bệnh khoảng bốn mươi tuổi, nói hai câu với người này, liền mở túi da trâu rút ra mọt cây châm nhỏ, cắm ở chỗ vai của người bệnh, rồi sau đó lần lượt dựa theo ở trên lớp học trước đó làm mẫu châm cứu, ngón tay của Ngu Thanh Hòa cầm vô cùng ổn, châm xuống cũng chuẩn xác hơn so với người khác.
Sau đó Ngu Thanh Hòa xoa xoa tay, dặn dò hai câu đối với người bệnh, đi hướng người bệnh thứ hai, người thứ hai là một ông lão, làn da có hơi nhăn, này ý nghĩa không dễ hạ châm. Thạch Văn Băn người đầu tiên làm khảo sát, bị Ngu Thanh Hòa lần thứ hai cầm lại cổ tay: “Trật rồi”.
Mấy sinh viên kế tiếp không phải thế tay không đúng chính là hạ châm rất chệch, Lâm Khải cũng không ngoại lệ làm hai lần mới tính đi xong một đường trận pháp này, người cuối cùng là Lê Chanh, Ngu Thanh Hòa cũng đã nhận ra thiếu niên trước mắt đúng là người đóng phim, trong lòng thật sự có chút không xem trọng.
“Làm được chứ?’.
“Dạ”.
“Học qua”.
“Mới vừa học”.
Ngu Thanh Hòa: “……..”.
/172
|