Trước cửa căn biệt thự Cố gia, trên chiếc xích đu một thiên sứ đang chăm chú đọc sách, bên cạnh là cô búp bê vui vẻ nói không ngừng nghỉ...
- Tiểu Lam, tớ nghĩ sau này chúng ta sẽ tổ chức đám cưới cùng nhau đi. - Nguyệt Nhi vui vẻ đề nghị.
- Hay đấy, sao cậu lại có ý này. - Câu nói thành công làm Tiểu Lam rời mắt ra khỏi quyển sách dày cộm.
- Hôm qua tớ xem phim, thấy hai cô bạn thân cùng nhau tổ chức lễ cưới chung. Thử nghĩ xem, vào một buổi sáng đẹp trời, trên bờ biển xinh đẹp, tớ cùng người tớ yêu, cậu cùng người cậu yêu dắt tay nhau đi vào lễ đường trong sự chúc phúc của tất cả mọi người. Đó sẽ là ngày hạnh nhất của cậu và tớ. Lấy một phép toán minh họa nhé: Hạnh phúc của tớ = Hạnh phúc của cậu = x.
Nếu chúng ta tổ chức riêng lẻ thì: Tổng hạnh phúc = x + x = 2x
Nếu chúng ta tổ chức cùng nhau thì: Tổng hạnh phúc là = x.x = x^2
So sánh ta thấy: x^2 >>2 x ,khi x tới vô cùng lớn.
Tiểu Lam à, cậu có thấy tớ thật thông minh khi nghĩ ra bài toán này không? - Nguyệt Nhi hướng ánh mắt về ai kia ý nói ' Khen tớ đi, khen tớ đi'. Cũng phải cho cô bé thôi, Tiểu Lam là thiên tài có thể học vượt lớp nhưng lại vì Nguyệt Nhi mà không chuyển đi chỉ tự đọc sách thêm ở nhà. Nghĩ tới điều này Nguyệt Nhi lại cảm thấy có lỗi nhưng Tiểu Lam lại cứ bảo 'Không sao. Tớ không cần ai dạy cả'. (tg: tỷ đủ khí phách, em hâm mộ). Từ đó càng làm cho cô bé sùng bái Tiểu Lam hơn.
- Sao cậu có thể đưa toán học thú vị của tớ vào vấn đề phi logic như vậy chứ. Cậu là đồ thiếu não trái.
- Vậy là ý gì? - Nguyệt Nhi nghi hoặc, đối với lời mắng của bạn thân cũng không để ý.
**********************
(Tg: Nguyệt tỷ quen quá mà.
Nguyệt: Ý gì, ý gì hả? Chỉ Tiểu Lam mới có tư cách xói xỉa bà đây nghe chưa?
tg: Fan cuồng của Lam tỷ *thì thầm*).
*********************
Tiểu Lam liếc mắt cô bạn thân:
- Theo nghiên cứu, não bộ con người gồm hai phần: bán cầu trái và bán cầu phải. Trong khi bán cầu trái giải quyết các vấn đề về tư duy logic thì não phải thiên về khiếu thẩm mĩ nghệ thuật. Cho nên, nói cậu thiếu não trái nghĩa là cậu không thể tư duy logic. (tg: Không hổ danh là con bác sĩ chuyên khoa não đầu nghành *hâm mộ*).
- Hiểu rồi. Vậy Tiểu Lam thiếu não phải đúng không? Bởi vì điểm môn Mĩ thuật của cậu luôn bét lớp còn gì? - Nguyệt Nhi ngây thơ hỏi lại và thành công làm ai đó đen mặt.
- Đó là bởi vì mụ già đó cổ hủ, ngu ngốc, lỗi thời, thiển cận không nhận ra điểm độc đáo, phá cách của một thiên tài nghệ thuật như tớ(tg: tỷ đang nói bà cô mĩ thuật). Biết Vincent van Gogh không, danh họa tài năng nổi tiếng thế giới, ông ấy có những tác phẩm xuất sắc, là người tiên phong trong chủ nghĩa nghệ thuật mới nhưng những người cùng thời không nhận ra giá trị của nó, những bức tranh của ông thường hiếm bán được và ông phải sống trong cảnh nghèo khó, chỉ sau khi ông qua đời các tác phẩm của ông mới được xem như bảo vật và bán với giá kỉ lục, được mọi người công nhận. Có thể nói ông ấy là một nghệ sĩ vượt thời đại. Cậu có thể coi trường hợp của tớ giống ông ấy.
- Thì ra vậy. - Nguyệt Nhi gật gù đã hiểu, nhìn Tiểu Lam bằng ánh mắt sùng bái, hí hửng nói.
- Tiểu Lam, giờ cậu vẽ và bán giá rẻ cho tớ sau này tớ bán chúng thì kiếm lời to rồi.
- Tớ không có ý định làm họa sĩ, tớ muốn làm bác sĩ giỏi như ba mẹ tớ.
- Thật đáng tiếc...
Cuộc nói chuyện từ đầu tới cuối của hai cô gái được thu vào ánh mắt dịu dàng, yêu thương của một chàng trai. Đôi mắt hổ phách tuyệt đẹp ấy khi nhìn đến Tiểu Lam thì có mang theo sủng nịnh và một tia tình cảm không biết tên.
-A... Anh hai. - Nguyệt Nhi lên tiếng khi thấy Phong Vũ đứng ngoài cổng.
- Vũ ca. - Tiểu Lam chào.
Trong lòng Phong Vũ bất đắt dĩ không thôi, ngoại trừ mẹ thì hai cô gái này là người phụ nữ hắn yêu nhất, một là em gái bảo bối của hắn, một là người hắn có tình cảm đặc biệt vậy mà giờ đây một như đứa trẻ ba tuổi nói gì nghe đấy, một bộ dáng bà cụ non nghiêm túc tự cao đên ấu trĩ mà rất đáng yêu. Bước đến gần hai cô gái nhỏ, dịu dàng:
- Ừ.
- Anh đi đâu vậy, anh hai?
- Mẹ bảo anh dẫn em đi mua ít đồ cho mẹ. - Phong Vũ hướng đến Nguyệt Nhi lên tiếng.
- Vậy anh dẫn Tiểu Lam đi đi, em hơi mệt, em sẽ vào làm bánh với mẹ Cố (mẹ của Cố Thiên Lam). - Nguyệt Nhi ra bộ mệt mỏi, hướng Tiểu Lam, nháy mắt tinh nghịch, nói nhỏ:
- Tớ cho cậu cơ hội đó, gắng tận dụng. Cố lên chị dâu.
Nói xong chạy biến vào phòng bếp để lại Tiểu Lam ngẩn người với từ 'chị dâu' và Phong Vũ lắc đầu, đứa em gái này sao hắn lại không biết nó nghĩ gì chứ? bảo mệt mà chạy còn nhanh hơn thỏ.
- Chúng ta đi thôi, Tiểu Lam.- Phong Vũ lên tiếng đánh thức Tiểu Lam.
- Dạ?... À vâng.
--- ------ ------ ---(tg phân cách)--- ------ ---------
- Nguyệt nhi, bọn tớ về rồi. - Tiểu Lam vui vẻ xách một túi đồ mở cửa, Phong Vũ đi sau xách túi lớn túi nhỏ, yêu thương nhìn người con gái phía trước.
Cánh cửa mở ra, túi đồ trong tay Tiểu Lam rơi xuống, khuôn mặt cứng đờ, rưng mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.
- Tiểu...
Phong Vũ đã đi đến sau lưng Tiểu Lam, nhìn cô như vậy định lên tiếng nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì túi đồ trong tay cũng rơi xuống.
- Tiểu Lam, tớ nghĩ sau này chúng ta sẽ tổ chức đám cưới cùng nhau đi. - Nguyệt Nhi vui vẻ đề nghị.
- Hay đấy, sao cậu lại có ý này. - Câu nói thành công làm Tiểu Lam rời mắt ra khỏi quyển sách dày cộm.
- Hôm qua tớ xem phim, thấy hai cô bạn thân cùng nhau tổ chức lễ cưới chung. Thử nghĩ xem, vào một buổi sáng đẹp trời, trên bờ biển xinh đẹp, tớ cùng người tớ yêu, cậu cùng người cậu yêu dắt tay nhau đi vào lễ đường trong sự chúc phúc của tất cả mọi người. Đó sẽ là ngày hạnh nhất của cậu và tớ. Lấy một phép toán minh họa nhé: Hạnh phúc của tớ = Hạnh phúc của cậu = x.
Nếu chúng ta tổ chức riêng lẻ thì: Tổng hạnh phúc = x + x = 2x
Nếu chúng ta tổ chức cùng nhau thì: Tổng hạnh phúc là = x.x = x^2
So sánh ta thấy: x^2 >>2 x ,khi x tới vô cùng lớn.
Tiểu Lam à, cậu có thấy tớ thật thông minh khi nghĩ ra bài toán này không? - Nguyệt Nhi hướng ánh mắt về ai kia ý nói ' Khen tớ đi, khen tớ đi'. Cũng phải cho cô bé thôi, Tiểu Lam là thiên tài có thể học vượt lớp nhưng lại vì Nguyệt Nhi mà không chuyển đi chỉ tự đọc sách thêm ở nhà. Nghĩ tới điều này Nguyệt Nhi lại cảm thấy có lỗi nhưng Tiểu Lam lại cứ bảo 'Không sao. Tớ không cần ai dạy cả'. (tg: tỷ đủ khí phách, em hâm mộ). Từ đó càng làm cho cô bé sùng bái Tiểu Lam hơn.
- Sao cậu có thể đưa toán học thú vị của tớ vào vấn đề phi logic như vậy chứ. Cậu là đồ thiếu não trái.
- Vậy là ý gì? - Nguyệt Nhi nghi hoặc, đối với lời mắng của bạn thân cũng không để ý.
**********************
(Tg: Nguyệt tỷ quen quá mà.
Nguyệt: Ý gì, ý gì hả? Chỉ Tiểu Lam mới có tư cách xói xỉa bà đây nghe chưa?
tg: Fan cuồng của Lam tỷ *thì thầm*).
*********************
Tiểu Lam liếc mắt cô bạn thân:
- Theo nghiên cứu, não bộ con người gồm hai phần: bán cầu trái và bán cầu phải. Trong khi bán cầu trái giải quyết các vấn đề về tư duy logic thì não phải thiên về khiếu thẩm mĩ nghệ thuật. Cho nên, nói cậu thiếu não trái nghĩa là cậu không thể tư duy logic. (tg: Không hổ danh là con bác sĩ chuyên khoa não đầu nghành *hâm mộ*).
- Hiểu rồi. Vậy Tiểu Lam thiếu não phải đúng không? Bởi vì điểm môn Mĩ thuật của cậu luôn bét lớp còn gì? - Nguyệt Nhi ngây thơ hỏi lại và thành công làm ai đó đen mặt.
- Đó là bởi vì mụ già đó cổ hủ, ngu ngốc, lỗi thời, thiển cận không nhận ra điểm độc đáo, phá cách của một thiên tài nghệ thuật như tớ(tg: tỷ đang nói bà cô mĩ thuật). Biết Vincent van Gogh không, danh họa tài năng nổi tiếng thế giới, ông ấy có những tác phẩm xuất sắc, là người tiên phong trong chủ nghĩa nghệ thuật mới nhưng những người cùng thời không nhận ra giá trị của nó, những bức tranh của ông thường hiếm bán được và ông phải sống trong cảnh nghèo khó, chỉ sau khi ông qua đời các tác phẩm của ông mới được xem như bảo vật và bán với giá kỉ lục, được mọi người công nhận. Có thể nói ông ấy là một nghệ sĩ vượt thời đại. Cậu có thể coi trường hợp của tớ giống ông ấy.
- Thì ra vậy. - Nguyệt Nhi gật gù đã hiểu, nhìn Tiểu Lam bằng ánh mắt sùng bái, hí hửng nói.
- Tiểu Lam, giờ cậu vẽ và bán giá rẻ cho tớ sau này tớ bán chúng thì kiếm lời to rồi.
- Tớ không có ý định làm họa sĩ, tớ muốn làm bác sĩ giỏi như ba mẹ tớ.
- Thật đáng tiếc...
Cuộc nói chuyện từ đầu tới cuối của hai cô gái được thu vào ánh mắt dịu dàng, yêu thương của một chàng trai. Đôi mắt hổ phách tuyệt đẹp ấy khi nhìn đến Tiểu Lam thì có mang theo sủng nịnh và một tia tình cảm không biết tên.
-A... Anh hai. - Nguyệt Nhi lên tiếng khi thấy Phong Vũ đứng ngoài cổng.
- Vũ ca. - Tiểu Lam chào.
Trong lòng Phong Vũ bất đắt dĩ không thôi, ngoại trừ mẹ thì hai cô gái này là người phụ nữ hắn yêu nhất, một là em gái bảo bối của hắn, một là người hắn có tình cảm đặc biệt vậy mà giờ đây một như đứa trẻ ba tuổi nói gì nghe đấy, một bộ dáng bà cụ non nghiêm túc tự cao đên ấu trĩ mà rất đáng yêu. Bước đến gần hai cô gái nhỏ, dịu dàng:
- Ừ.
- Anh đi đâu vậy, anh hai?
- Mẹ bảo anh dẫn em đi mua ít đồ cho mẹ. - Phong Vũ hướng đến Nguyệt Nhi lên tiếng.
- Vậy anh dẫn Tiểu Lam đi đi, em hơi mệt, em sẽ vào làm bánh với mẹ Cố (mẹ của Cố Thiên Lam). - Nguyệt Nhi ra bộ mệt mỏi, hướng Tiểu Lam, nháy mắt tinh nghịch, nói nhỏ:
- Tớ cho cậu cơ hội đó, gắng tận dụng. Cố lên chị dâu.
Nói xong chạy biến vào phòng bếp để lại Tiểu Lam ngẩn người với từ 'chị dâu' và Phong Vũ lắc đầu, đứa em gái này sao hắn lại không biết nó nghĩ gì chứ? bảo mệt mà chạy còn nhanh hơn thỏ.
- Chúng ta đi thôi, Tiểu Lam.- Phong Vũ lên tiếng đánh thức Tiểu Lam.
- Dạ?... À vâng.
--- ------ ------ ---(tg phân cách)--- ------ ---------
- Nguyệt nhi, bọn tớ về rồi. - Tiểu Lam vui vẻ xách một túi đồ mở cửa, Phong Vũ đi sau xách túi lớn túi nhỏ, yêu thương nhìn người con gái phía trước.
Cánh cửa mở ra, túi đồ trong tay Tiểu Lam rơi xuống, khuôn mặt cứng đờ, rưng mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.
- Tiểu...
Phong Vũ đã đi đến sau lưng Tiểu Lam, nhìn cô như vậy định lên tiếng nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì túi đồ trong tay cũng rơi xuống.
/44
|