Ngày mai chính là hôn lễ của Lý Lạc, Lý Lạc đến bây giờ cũng không có một chút cảm giác hưng phấn, cầm lấy một ly rượu đỏ đứng ở cạnh cửa sổ sát đất, nước mắt nhịn không được chảy xuống.
Có ai ngày kết hôn cũng là ngày chồng có đứa con được một tháng, hơn nữa đứa trẻ đó không phải con của cô. Hôn lễ uất ức như vậy cũng phải cử hành, bây giờ Lý Lạc thật sự muốn ăn thịt người. Không phải nói yêu cô ư? Yêu mà lên giường của phụ nữ khác, yêu mà đến lúc kết hôn rồi mới biết được đối phương vừa sinh đứa bé, thật sự là buồn cười, thật sự rất là buồn cười... Ha ha ha ha, cầm lấy ly rượu lên, rót hết ly này đến ly khác, đây là cuộc sống mà cô đã chọn ư?
Có lẽ lúc cô gọi là Giang Tiểu Hoa mới là lúc cô hạnh phúc nhất! Khi đó mặc dù nghèo một chút, nhưng thật sự rất hạnh phúc, có người ba yêu thương mình, lại có người mẹ dịu dàng, còn có đứa em trai đáng yêu, người một nhà vui vẻ là như vậy. Mặc dù ba không phải là ba ruột của cô, nhưng ông rất yêu thương cô không có một chút giả dối. Cho nên sau khi mẹ qua đời biết mình bị bệnh, ông đành phải ủy thác cô cho cha ruột của cô. Nếu ba biết những ngày cô sống ở nơi này không hạnh phúc thì có hối hận với quyết định đó không?
Chắc là không thể nào! Nghĩ tới lúc trước mình mới tìm được đứa em trai chất phác kia đã hơn 20 tuổi, trên người còn mặc bộ quần áo vá vụn. Nó làm công nhân bốc vác ở một công trình xây dựng, ngay cả tiểu học cũng không học xong. Sau khi ba qua đời, mỗi bữa cơm đều phải ăn chực mỗi nhà một chút để sống qua ngày...
Leng keng —— Cô đang suy nghĩ thì tiếng chuông cửa vang lên, Lý Lạc chỉnh lại quần áo trên người, đi ra mở cửa.
Chị, cái đó, ngày mai chị lập gia đình, em đến xem chị một chút. Lý Lạc vừa rồi còn đang nghĩ em trai thì em trai đã xuất hiện ở trước mặt mình, trong tay còn cầm một bó hoa bách hợp.
Nhìn thấy Lý Lạc nhìn chằm chằm bó hoa, tiểu Hổ có chút ngại ngùng, quần áo trên người cậu đều là chị mua cho, cậu sợ chị nói mình tiêu tiền bậy bạ. Tiểu Hổ vội vàng giải thích: Người ta nói ý nghĩa của loài hoa này tốt, ý là trăm năm hảo hợp cho nên em bỏ tiền ra mua cho chị một bó.
Rất thơm! Lý Lạc nhận lấy bó hoa rồi kéo em trai vào cửa, một ngày trước khi kết hôn không có một người thân hay bạn bè nào đến xem cô, chỉ có em trai tới, cũng coi như có tâm.
Ăn cơm chưa? Chưa ăn thì chị làm cho em. Lý Lạc hỏi, tiểu Hổ vẫn không muốn dùng tiền của cô, cho nên Lý Lạc biết nó cũng không có bao nhiêu tiền.
Ăn, ăn! Tiểu Hổ vuốt đầu tóc của mình, cười ngây ngốc nói.
Rửa vài trái cây để vào trong dĩa mang ra, cầm lấy một quả táo vừa gọt vỏ vừa nói: Hai ngày nay có mệt không?
Không mệt, không mệt, anh Triệu cũng chỉ để em lái xe, vác mấy thứ đồ nặng gì đó cũng không để cho em làm. Tiểu Hổ liên tục khoát tay, công việc chị tìm cho cậu tốt hơn công việc trước kia mình tìm rất nhiều.
Nếu không thích thì nói cho chị biết, chị sẽ đổi việc khác cho em. Lý Lạc gọt quả táo xong đưa cho tiểu Hổ nói.
Tiểu Hổ cầm lấy quả táo lên cắn lớn một miếng to: Thích... không cần... đổi. Tiểu Hổ vừa ăn quả táo vừa nhìn Lý Lạc. Cậu phát hiện hình như Lý Lạc không vui vẻ, ăn xong quả táo trên tay, ân cần hỏi: Chị, bộ dáng của chị không giống như người muốn làm cô dâu?
Lý Lạc sửng sốt xoa xoa đầu của nó, cười khổ nói: Sao lại không giống, nhóc con em từng thấy qua cô dâu rồi à?
Không phải, trước kia tiểu Mỹ ở cách vách nhà, trước ngày đám cưới em thấy cô ấy cười rất vui vẻ, nhưng còn chị, trên mặt chị không có nở một nụ cười! Với lại, sao ngày hôm nay không có ai đến ở cùng chị vậy? Tiểu Hổ nhớ lại nói, lúc tiểu Mỹ kết hôn rất náo nhiệt, nhưng nơi này của chị lại lạnh lẽo như vậy.
Hôm nay cũng không phải chủ nhật, người trong thành phố là thế, không thích quá náo nhiệt. Ngày mai hôn lễ gom một đống người lại ăn một bữa cơm là được. Lý Lạc giải thích, hy vọng giải thích này đủ để cho thằng ngốc này tốt hơn một chút.
Tiểu Hổ híp mắt, cười lộ ra hai hàm răng, ngốc ngốc nói: Thì ra là thế! Người trong thành phố và người ở nông thôn em không giống nhau. Chị, chị xem còn có việc gì để cho em làm không? Em không bận gì nhiều có thể giúp chị chút ít.
Không có, không có việc gì muốn em làm. A — đúng rồi, tiểu Hổ, chị muốn để lại phòng này cho em, đây là tự chị mua. Mặc dù không lớn nhưng là do chị dùng tiền mình kiếm về mua được. Sau này kết hôn, chị cũng không ở nơi này, để trống cũng rất tiếc. Lý Lạc đã sớm nghĩ kỹ, trước kia không tìm được em trai, bây giờ tìm được rồi, phải cố gắng hết sức cho nó sống tốt hơn một chút.
Tiểu Hổ lắc đầu: Chị, ba nói, nếu như chị còn nhận em thì chính là chị của em, cả đời này em cũng là em trai của chị. Chị không cần cho em cái gì hết, tự em có thể nuôi sống bản thân em.
Tiểu... Lý Lạc còn muốn nói gì thêm nhưng lúc này điện thoại lại vang lên. Lý Lạc cầm nó lên thì thấy đó chính là đối tượng ngày mai kết hôn của mình gọi đến. Lý Lạc không muốn gọi hắn là vị hôn phu, bây giờ cô hết sức bài xích người này. Nếu không phải hôn lễ ngày mai không thể hủy thì Lý Lạc thật sự cũng không muốn cưới.
Điện thoại vẫn vang: Chị, sao chị không nghe điện thoại vậy? Nghe được giọng của tiểu Hổ, Lý Lạc mới hồi phục lại tinh thần, cô không muốn để cho em trai lo lắng. Lý Lạc cầm lấy điện thoại đi ra ban công.
Alô.
Lạc Lạc à, là anh, bây giờ em đã chuẩn bị xong chưa? Có cần anh giúp gì không? Đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng nam dễ nghe.
Còn gì để chuẩn bị sao, anh đừng giả mù sa mưa nữa. Trước kia Lý Lạc cảm thấy giọng nói của hắn rất êm tai, nhưng kể từ khi biết được chuyện đó, cứ mỗi khi nghe giọng nói của hắn thì cô muốn nôn ra.
Lạc Lạc... em... vẫn còn tức giận hả?
Tức giận, tức giận cái gì? Có cái gì đáng giận à? Lý Lạc mỉa mai nói.
Lạc Lạc, ngày mai chúng ta sẽ kết hôn! Anh biết đó là lỗi của anh, nhưng mà chúng ta sẽ sống với nhau cả đời, em...
Cả đời? Anh xác định? Bậy giờ tỉ lệ ly hôn rất cao, nếu không phải các người ép tôi thì ngày mai căn bản sẽ không có hôn lễ. Càng nghĩ cô càng tức giận, tất cả mọi người đều lừa gạt cô, ngay cả cha ruột của cô cũng không ngoại lệ, cái gì mà muốn tốt cho cô, cái gì là lời nói dối có thiện ý, thật sự là buồn cười!
Bên kia điện thoại yên lặng một hồi lâu, mới nghe được hắn tiếp tục nói: Lạc Lạc, anh biết em tức giận anh, em hận anh, thật ra anh cũng hận mình, kể từ khi anh biết đứa trẻ kia là con của mình, anh tức giận không kém hơn em bao nhiêu. Nhưng mà, cho dù là thế anh cũng không muốn buông tay em ra. Lạc Lạc, anh xác định chúng ta sẽ đi hết cả cuộc đời, đối với đứa nhỏ đó chính là trách nhiệm của anh, anh luôn yêu em, mãi mãi là thế!
Ha ha, Tô Thiên Triết! Anh cho rằng mấy lời nói ngon ngọt này sẽ làm cho tôi tin sẽ tin sao? Đã có con riêng với người khác rồi, còn không buông tha tôi, anh cho rằng tất cả mọi người đểu phải xem anh là trung tâm vũ trụ sao? Lý Lạc xem thường, nếu như yêu cô thì sao lại lên giường của người phụ nữ khác sinh con, chỉ dùng một câu say rượu mất lý trí là có thể giải thích xong hả? Khi bảng báo cáo xét nghiệm DNA* xuất hiện ở trước mặt cô, cô luống cuống tới mức nào, khi tất cả mọi người đều đứng ở bên cạnh hắn, cô đau lòng tới mức nào. Trách nhiệm? Có trách nhiệm là có thể thoát khỏi ư?
(*Là xét nghiệm về di truyền gen nhằm xác định sự liên hệ huyết thống cha/ mẹ - con, ông/ bà – cháu, anh/ chị - em....)
Lạc Lạc, anh biết bây giờ có nói gì em cũng nghe không lọt tai, nhưng mà anh sẽ dùng quãng đời còn lại của mình bù đắp cho em, sẽ thực hiện lời hứa của mình, em cứ chờ xem đi! Nghỉ ngơi sớm một chút, mai anh sẽ tới đón em đi sớm. Hắn là không còn lời nào để nói, hắn là không muốn lại nghe Lý Lạc nói những lời không tốt. Tô Thiên Triết nhanh chóng cúp điện thoại.
Lý Lạc cầm điện thoại, chậm rãi ngồi xuống nền, hai tay ôm đầu gối, mặt vùi ở trên đùi.
* * *
Chị, chị không thích thì không cần gả. Tiểu Hổ vừa rồi đi tới phòng rửa tay thì không cẩn thận nghe được chị nói chuyện. Cuối cũng cũng hiểu tại sao trên người chị không có chút vui vẻ khi được làm cô dâu.
... Lý Lạc yên lặng, sao cô lại muốn kết hôn với vị hôn phu miệng luôn nói chỉ yêu cô, nhưng lại có đứa nhỏ với người phụ nữ khác chứ.
Chị, em nói thật. Trước kia ba nói với em, cô gái muốn kết hôn thì phải tìm người mình thích, như vậy mới có thể hạnh phúc. Chị, chị còn nhớ mẹ từng nói gả cho ba mẹ rất hạnh phúc, đúng không? Lời của tiểu Hổ gợi lại ký ức xưa của Lý Lạc.
Nhớ tới người mẹ đã qua đời của mình, lúc đó bà kéo ba nói mình rất hạnh phúc. Cũng nói cô phải lấy người mình thích, nhưng mà... cô cũng không thể nào quay đầu.
Tiểu Hổ, có một số việc em không hiểu đâu! Hôn nhân ấy mà, có khi là bởi vì tình yêu, có khi là bởi vì lợi ích, cũng có khi là bởi vì quyền lợi, còn có khi là bởi vì cam kết... Từ khi chị tới nhà họ Lý thì nhất định phải có một mối hôn nhân như vậy, chị không thể thay đổi được. Lý Lạc giải thích.
Nhưng mà... chị không thích. Chị, chị không thích hôn sự này thì em cũng không thích. Những lời vừa rồi chị nói em cũng nghe được, người kia có người ở bên ngoài, lại có con riêng, chị đừng gả nữa, được không? Tiểu Hổ lôi tay Lý Lạc còn nghiêm túc nói. Lúc nhỏ ba nói chị đi tới chỗ cha ruột thì sẽ hạnh phúc, nhưng chị bây giờ không có chút gì gọi là hạnh phúc cả.
Tiểu Hổ, không còn kịp rồi, mai là ngày cử hành hôn lễ, giấy kết hôn cũng đã sớm nhận. Nói tới đây Lý Lạc giơ tay lên vò tóc tiểu Hổ, cười nói: An tâm đi! Chị tới đâu cũng có thể sống rất tốt, không nói nữa, chị đói bụng, chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa cơm đi! Chị lười nấu quá.
Ăn cơm xong, không để ý tới sự phản đối của tiểu Hổ, Lý Lạc đuổi tiểu Hổ về, tự mình đi về nhà. Lúc đi ngang qua vườn hoa, Lý Lạc ngồi trên một cái ghế nhìn bầu trời. Bầu trời hôm nay có không ít sao, người thành phố rất ít khi có thể thấy nhiều sao như vậy. Lý Lạc nhắm mắt lại nghĩ tới lời của tiểu Hổ, nhỏ giọng thì thầm: ‘Nếu có thể trở lại lúc trước một lần nữa thì tốt quá.’
Lúc này, Lý Lạc nhắm mắt lại không có phát hiện trên bầu trời xuất hiện một ngôi sao xẹt qua.
Có ai ngày kết hôn cũng là ngày chồng có đứa con được một tháng, hơn nữa đứa trẻ đó không phải con của cô. Hôn lễ uất ức như vậy cũng phải cử hành, bây giờ Lý Lạc thật sự muốn ăn thịt người. Không phải nói yêu cô ư? Yêu mà lên giường của phụ nữ khác, yêu mà đến lúc kết hôn rồi mới biết được đối phương vừa sinh đứa bé, thật sự là buồn cười, thật sự rất là buồn cười... Ha ha ha ha, cầm lấy ly rượu lên, rót hết ly này đến ly khác, đây là cuộc sống mà cô đã chọn ư?
Có lẽ lúc cô gọi là Giang Tiểu Hoa mới là lúc cô hạnh phúc nhất! Khi đó mặc dù nghèo một chút, nhưng thật sự rất hạnh phúc, có người ba yêu thương mình, lại có người mẹ dịu dàng, còn có đứa em trai đáng yêu, người một nhà vui vẻ là như vậy. Mặc dù ba không phải là ba ruột của cô, nhưng ông rất yêu thương cô không có một chút giả dối. Cho nên sau khi mẹ qua đời biết mình bị bệnh, ông đành phải ủy thác cô cho cha ruột của cô. Nếu ba biết những ngày cô sống ở nơi này không hạnh phúc thì có hối hận với quyết định đó không?
Chắc là không thể nào! Nghĩ tới lúc trước mình mới tìm được đứa em trai chất phác kia đã hơn 20 tuổi, trên người còn mặc bộ quần áo vá vụn. Nó làm công nhân bốc vác ở một công trình xây dựng, ngay cả tiểu học cũng không học xong. Sau khi ba qua đời, mỗi bữa cơm đều phải ăn chực mỗi nhà một chút để sống qua ngày...
Leng keng —— Cô đang suy nghĩ thì tiếng chuông cửa vang lên, Lý Lạc chỉnh lại quần áo trên người, đi ra mở cửa.
Chị, cái đó, ngày mai chị lập gia đình, em đến xem chị một chút. Lý Lạc vừa rồi còn đang nghĩ em trai thì em trai đã xuất hiện ở trước mặt mình, trong tay còn cầm một bó hoa bách hợp.
Nhìn thấy Lý Lạc nhìn chằm chằm bó hoa, tiểu Hổ có chút ngại ngùng, quần áo trên người cậu đều là chị mua cho, cậu sợ chị nói mình tiêu tiền bậy bạ. Tiểu Hổ vội vàng giải thích: Người ta nói ý nghĩa của loài hoa này tốt, ý là trăm năm hảo hợp cho nên em bỏ tiền ra mua cho chị một bó.
Rất thơm! Lý Lạc nhận lấy bó hoa rồi kéo em trai vào cửa, một ngày trước khi kết hôn không có một người thân hay bạn bè nào đến xem cô, chỉ có em trai tới, cũng coi như có tâm.
Ăn cơm chưa? Chưa ăn thì chị làm cho em. Lý Lạc hỏi, tiểu Hổ vẫn không muốn dùng tiền của cô, cho nên Lý Lạc biết nó cũng không có bao nhiêu tiền.
Ăn, ăn! Tiểu Hổ vuốt đầu tóc của mình, cười ngây ngốc nói.
Rửa vài trái cây để vào trong dĩa mang ra, cầm lấy một quả táo vừa gọt vỏ vừa nói: Hai ngày nay có mệt không?
Không mệt, không mệt, anh Triệu cũng chỉ để em lái xe, vác mấy thứ đồ nặng gì đó cũng không để cho em làm. Tiểu Hổ liên tục khoát tay, công việc chị tìm cho cậu tốt hơn công việc trước kia mình tìm rất nhiều.
Nếu không thích thì nói cho chị biết, chị sẽ đổi việc khác cho em. Lý Lạc gọt quả táo xong đưa cho tiểu Hổ nói.
Tiểu Hổ cầm lấy quả táo lên cắn lớn một miếng to: Thích... không cần... đổi. Tiểu Hổ vừa ăn quả táo vừa nhìn Lý Lạc. Cậu phát hiện hình như Lý Lạc không vui vẻ, ăn xong quả táo trên tay, ân cần hỏi: Chị, bộ dáng của chị không giống như người muốn làm cô dâu?
Lý Lạc sửng sốt xoa xoa đầu của nó, cười khổ nói: Sao lại không giống, nhóc con em từng thấy qua cô dâu rồi à?
Không phải, trước kia tiểu Mỹ ở cách vách nhà, trước ngày đám cưới em thấy cô ấy cười rất vui vẻ, nhưng còn chị, trên mặt chị không có nở một nụ cười! Với lại, sao ngày hôm nay không có ai đến ở cùng chị vậy? Tiểu Hổ nhớ lại nói, lúc tiểu Mỹ kết hôn rất náo nhiệt, nhưng nơi này của chị lại lạnh lẽo như vậy.
Hôm nay cũng không phải chủ nhật, người trong thành phố là thế, không thích quá náo nhiệt. Ngày mai hôn lễ gom một đống người lại ăn một bữa cơm là được. Lý Lạc giải thích, hy vọng giải thích này đủ để cho thằng ngốc này tốt hơn một chút.
Tiểu Hổ híp mắt, cười lộ ra hai hàm răng, ngốc ngốc nói: Thì ra là thế! Người trong thành phố và người ở nông thôn em không giống nhau. Chị, chị xem còn có việc gì để cho em làm không? Em không bận gì nhiều có thể giúp chị chút ít.
Không có, không có việc gì muốn em làm. A — đúng rồi, tiểu Hổ, chị muốn để lại phòng này cho em, đây là tự chị mua. Mặc dù không lớn nhưng là do chị dùng tiền mình kiếm về mua được. Sau này kết hôn, chị cũng không ở nơi này, để trống cũng rất tiếc. Lý Lạc đã sớm nghĩ kỹ, trước kia không tìm được em trai, bây giờ tìm được rồi, phải cố gắng hết sức cho nó sống tốt hơn một chút.
Tiểu Hổ lắc đầu: Chị, ba nói, nếu như chị còn nhận em thì chính là chị của em, cả đời này em cũng là em trai của chị. Chị không cần cho em cái gì hết, tự em có thể nuôi sống bản thân em.
Tiểu... Lý Lạc còn muốn nói gì thêm nhưng lúc này điện thoại lại vang lên. Lý Lạc cầm nó lên thì thấy đó chính là đối tượng ngày mai kết hôn của mình gọi đến. Lý Lạc không muốn gọi hắn là vị hôn phu, bây giờ cô hết sức bài xích người này. Nếu không phải hôn lễ ngày mai không thể hủy thì Lý Lạc thật sự cũng không muốn cưới.
Điện thoại vẫn vang: Chị, sao chị không nghe điện thoại vậy? Nghe được giọng của tiểu Hổ, Lý Lạc mới hồi phục lại tinh thần, cô không muốn để cho em trai lo lắng. Lý Lạc cầm lấy điện thoại đi ra ban công.
Alô.
Lạc Lạc à, là anh, bây giờ em đã chuẩn bị xong chưa? Có cần anh giúp gì không? Đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng nam dễ nghe.
Còn gì để chuẩn bị sao, anh đừng giả mù sa mưa nữa. Trước kia Lý Lạc cảm thấy giọng nói của hắn rất êm tai, nhưng kể từ khi biết được chuyện đó, cứ mỗi khi nghe giọng nói của hắn thì cô muốn nôn ra.
Lạc Lạc... em... vẫn còn tức giận hả?
Tức giận, tức giận cái gì? Có cái gì đáng giận à? Lý Lạc mỉa mai nói.
Lạc Lạc, ngày mai chúng ta sẽ kết hôn! Anh biết đó là lỗi của anh, nhưng mà chúng ta sẽ sống với nhau cả đời, em...
Cả đời? Anh xác định? Bậy giờ tỉ lệ ly hôn rất cao, nếu không phải các người ép tôi thì ngày mai căn bản sẽ không có hôn lễ. Càng nghĩ cô càng tức giận, tất cả mọi người đều lừa gạt cô, ngay cả cha ruột của cô cũng không ngoại lệ, cái gì mà muốn tốt cho cô, cái gì là lời nói dối có thiện ý, thật sự là buồn cười!
Bên kia điện thoại yên lặng một hồi lâu, mới nghe được hắn tiếp tục nói: Lạc Lạc, anh biết em tức giận anh, em hận anh, thật ra anh cũng hận mình, kể từ khi anh biết đứa trẻ kia là con của mình, anh tức giận không kém hơn em bao nhiêu. Nhưng mà, cho dù là thế anh cũng không muốn buông tay em ra. Lạc Lạc, anh xác định chúng ta sẽ đi hết cả cuộc đời, đối với đứa nhỏ đó chính là trách nhiệm của anh, anh luôn yêu em, mãi mãi là thế!
Ha ha, Tô Thiên Triết! Anh cho rằng mấy lời nói ngon ngọt này sẽ làm cho tôi tin sẽ tin sao? Đã có con riêng với người khác rồi, còn không buông tha tôi, anh cho rằng tất cả mọi người đểu phải xem anh là trung tâm vũ trụ sao? Lý Lạc xem thường, nếu như yêu cô thì sao lại lên giường của người phụ nữ khác sinh con, chỉ dùng một câu say rượu mất lý trí là có thể giải thích xong hả? Khi bảng báo cáo xét nghiệm DNA* xuất hiện ở trước mặt cô, cô luống cuống tới mức nào, khi tất cả mọi người đều đứng ở bên cạnh hắn, cô đau lòng tới mức nào. Trách nhiệm? Có trách nhiệm là có thể thoát khỏi ư?
(*Là xét nghiệm về di truyền gen nhằm xác định sự liên hệ huyết thống cha/ mẹ - con, ông/ bà – cháu, anh/ chị - em....)
Lạc Lạc, anh biết bây giờ có nói gì em cũng nghe không lọt tai, nhưng mà anh sẽ dùng quãng đời còn lại của mình bù đắp cho em, sẽ thực hiện lời hứa của mình, em cứ chờ xem đi! Nghỉ ngơi sớm một chút, mai anh sẽ tới đón em đi sớm. Hắn là không còn lời nào để nói, hắn là không muốn lại nghe Lý Lạc nói những lời không tốt. Tô Thiên Triết nhanh chóng cúp điện thoại.
Lý Lạc cầm điện thoại, chậm rãi ngồi xuống nền, hai tay ôm đầu gối, mặt vùi ở trên đùi.
* * *
Chị, chị không thích thì không cần gả. Tiểu Hổ vừa rồi đi tới phòng rửa tay thì không cẩn thận nghe được chị nói chuyện. Cuối cũng cũng hiểu tại sao trên người chị không có chút vui vẻ khi được làm cô dâu.
... Lý Lạc yên lặng, sao cô lại muốn kết hôn với vị hôn phu miệng luôn nói chỉ yêu cô, nhưng lại có đứa nhỏ với người phụ nữ khác chứ.
Chị, em nói thật. Trước kia ba nói với em, cô gái muốn kết hôn thì phải tìm người mình thích, như vậy mới có thể hạnh phúc. Chị, chị còn nhớ mẹ từng nói gả cho ba mẹ rất hạnh phúc, đúng không? Lời của tiểu Hổ gợi lại ký ức xưa của Lý Lạc.
Nhớ tới người mẹ đã qua đời của mình, lúc đó bà kéo ba nói mình rất hạnh phúc. Cũng nói cô phải lấy người mình thích, nhưng mà... cô cũng không thể nào quay đầu.
Tiểu Hổ, có một số việc em không hiểu đâu! Hôn nhân ấy mà, có khi là bởi vì tình yêu, có khi là bởi vì lợi ích, cũng có khi là bởi vì quyền lợi, còn có khi là bởi vì cam kết... Từ khi chị tới nhà họ Lý thì nhất định phải có một mối hôn nhân như vậy, chị không thể thay đổi được. Lý Lạc giải thích.
Nhưng mà... chị không thích. Chị, chị không thích hôn sự này thì em cũng không thích. Những lời vừa rồi chị nói em cũng nghe được, người kia có người ở bên ngoài, lại có con riêng, chị đừng gả nữa, được không? Tiểu Hổ lôi tay Lý Lạc còn nghiêm túc nói. Lúc nhỏ ba nói chị đi tới chỗ cha ruột thì sẽ hạnh phúc, nhưng chị bây giờ không có chút gì gọi là hạnh phúc cả.
Tiểu Hổ, không còn kịp rồi, mai là ngày cử hành hôn lễ, giấy kết hôn cũng đã sớm nhận. Nói tới đây Lý Lạc giơ tay lên vò tóc tiểu Hổ, cười nói: An tâm đi! Chị tới đâu cũng có thể sống rất tốt, không nói nữa, chị đói bụng, chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa cơm đi! Chị lười nấu quá.
Ăn cơm xong, không để ý tới sự phản đối của tiểu Hổ, Lý Lạc đuổi tiểu Hổ về, tự mình đi về nhà. Lúc đi ngang qua vườn hoa, Lý Lạc ngồi trên một cái ghế nhìn bầu trời. Bầu trời hôm nay có không ít sao, người thành phố rất ít khi có thể thấy nhiều sao như vậy. Lý Lạc nhắm mắt lại nghĩ tới lời của tiểu Hổ, nhỏ giọng thì thầm: ‘Nếu có thể trở lại lúc trước một lần nữa thì tốt quá.’
Lúc này, Lý Lạc nhắm mắt lại không có phát hiện trên bầu trời xuất hiện một ngôi sao xẹt qua.
/57
|