Lúc về đến nhà thì báo danh tựu trường đã xong, ba Giang cũng đã đi ghi danh cho bọn cô. Hạ Đồng và Lý Hạo Nam cũng giúp Tiểu Hoa nộp bài tập nhận sách mới.
Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, nói cho cậu biết chuyện này nè, chúng ta lần này phải thực hành chế độ 6 năm tiểu học rồi! Cô Trần vừa mới nói đó. Hạ Đồng nói lại tin tức vừa mới nghe được cho Tiểu Hoa biết.
Tiểu Hoa kinh ngạc, chế độ 6 năm? Không xong, sao mình lại quên chuyện này chứ? Đó không phải là phải lãng phí một năm sao?
Vậy năm nay không phải là bắt đầu không có học sinh mới hả? Tiểu Hoa hỏi.
Hạ Đồng lắc đầu ý cô cũng không biết, sau đó cười gian nói với Tiểu Hoa: Hoa Hoa, cậu đi học nấu nướng hả? Cái đó... tớ... muốn nếm thử một chút có được không?
Môn tiếng Anh học thuộc chưa? Chữ luyện được thế nào rồi? Cảm nghĩ có viết đúng hạn không? Tất cả các bài trên sách toán học đều đã làm rồi hả? Tiểu Hoa hỏi.
Hạ Đồng dùng sức gật đầu một cái.
Vậy được rồi! Tiểu Hoa đồng ý.
Lúc chạng vạng thì Tiểu Hoa làm một bàn thức ăn, trừ bỏ ông Lưu chê có chút nhạt thì mọi người đều ăn rất ngon.
Ông nội, bà nội nói muốn ông ăn nhẹ một chút, chị làm cũng rất ngon mà. Lúc Tiểu Hổ ăn xong đi tản bộ ở trong sân với ông Lưu thì nói.
Ông Lưu khỏe mạnh nói: Bà ấy cũng không ở đây, còn can thiệp nhiều như vậy làm gì?
Bà nội đã giao cho cháu phải nhìn ông, nếu không sẽ nói lại cho chị biết... Tiểu Hổ trả lời, nó sớm đã không sợ ông nội dạy nó hắn luyện võ này nữa.
Ông Lưu chán nản, lúc còn trẻ bạn già cùng ông chịu không ít khổ, bây giờ lớn tuổi cũng không muốn chọc bà ấy. Ông thở dài một hơi không có biện pháp, thật ra nói thật lòng thì Tiểu Hoa đứa nhỏ kia nấu cơm cũng không tệ lắm. Thôi, cứ như vậy đi...
Tiểu Hoa nhìn bọn họ một già một trẻ ở chung cũng rất tốt, đứng ở một bên lắc đầu cười đi ra ngoài.
* * *
Ngày hôm sau đến trường thì Tiểu Hoa đến hỏi qua cô Trần, cũng đã xác định lần này bọn họ phải thực hành chế độ 6 năm. Bất quá cô Trần cũng an ủi cô cấp 2 sẽ biến thành chế độ 3 năm.
Vậy năm nay không phải là bắt đầu không có người hả? Tiểu Hoa hỏi.
Cô Trần thần bí cười cười, không đành lòng lại trêu chọc Tiểu Hoa nữa mà lặng lẽ nói cho cô biết. Trường học sẽ tổ chức một cuộc thi, chọn 20 người lần tiên bù lại hiện tượng thay đổi lần này.
Tiểu Hoa che miệng lại kích động cười.
Bất quá cô Trần còn nói cho cô biết nội dung cuộc thi lần đầu đề cập đến một chút kiến thức, hơn nữa đối với tiếng Anh cũng có yêu cầu rất cao, để cho Tiểu Hoa cố gắng thật tốt.
Buổi tối về nhà, Tiểu Hoa kêu Hạ Đồng và Lý Hạo Nam đến nói cho bọn họ biết tin tức này, cũng nói tính toán của mình cho bọn họ biết.
Ba tớ cũng nói qua chuyện này, nhưng mà mẹ tớ nói cơ bản học cho tốt thì về sau học sẽ càng dễ dàng hơn. Lý Hạo Nam nói.
Hạ Đồng nói: Tớ cảm thấy không tệ, như vậy chúng ta có thể học ít hơn những bạn khác một năm học, vậy thật tốt nhỉ?
Tiểu Hoa cười nói: Mặc kệ các cậu quyết định như thế nào, tớ nghĩ có thể nhanh một chút thi lên thì tốt rồi. Vốn tớ còn tính muốn nhảy lớp đấy! Như bây giờ cũng tốt, các cậu nếu như không thi thì tớ sẽ không chờ các cậu!
Hạ Đồng vừa nghe thì vội vàng ôm lấy Tiểu Hoa nói: Đừng đừng đừng... trăm ngàn lần đừng mà! Tớ muốn đi theo cậu, cậu đừng không đợi tớ, bây giờ tớ sẽ chuẩn bị học kiến thức tiếp theo, bắt đầu đi mượn sách giáo khoa. Hoa Hoa, cậu trăm ngàn lần đừng vứt bỏ ta mà, cái kia, Lý Hạo Nam cũng không cần phải xen vào, để cho cậu ấy đặt nền móng cho tốt đi!
Cậu không hỏi xem ba mẹ cậu à? Lý Hạo Nam có chút bất mãn hỏi.
Hạ Đồng đắc ý nói: Ba tớ nói, muốn làm thế nào thì làm thế ấy! Đi theo Tiểu Hoa cũng rất tốt!
Lý Hạo Nam chán nản, nửa ngày nghẹn ra một câu: Tớ... tớ cũng muốn thi lần này.
* * *
Sau khi lập ra kế hoạch học tập thì Tiểu Hoa bắt đầu nghĩ đến nghiệp lớn kiếm tiền của cô, nghĩ đến bây giờ là giữa tháng 2. Năm 92 thị trường chứng khoán chính là xảy ra một kỳ tích lớn, sau khi nói chuyện này cho ba Giang biết thì ba Giang đồng ý làm lớn một lần.
Ba Giang cảm thấy mình sẽ chết quá rõ ràng, vạn nhất về sau mình đi rồi thì Tiểu Hoa và tiểu Hổ giữ một số tiền lớn không nói rõ lai lịch. Vì vậy lén lút nói tin tức cổ phiếu mình biết được cho ba Hạ và ba Lý biết.
Giang Tử, thật biết đùa, cậu có thể bảo đảm không? Ba Hạ hỏi.
Ba Giang tự giễu cười nói: Hai người không yên tâm, tôi không còn sống được mấy năm nhưng mà đứa nhỏ còn nhỏ. Bây giờ một chút gia sản này của tôi không đủ cho bọn nó chống đỡ đến trưởng thành, tôi muốn hợp lại làm một lần. Thắng thì có thể cho đứa nhỏ nhiều thêm một chút,
/57
|