Editor: demcodon
Minh Ngọc đối xử với cô tốt như vậy cô thật sự muốn làm chuyện nhẫn tâm như vậy ư? Lưu Nhã trước khi Tiểu Hoa đi thì hỏi.
Tiểu Hoa quay đầu nhìn bà nói: Chuyện này phải xem bà làm sao chứ? Bà nếu như không lại xuất hiện ở trước mặt tôi, nể tình Minh Ngọc không biết gì chuyện năm đó, hơn nữa nhiều năm như vậy rất tốt với tôi thì thêm người em trai cũng không sao. Chẳng qua điều kiện tiên quyết đó là bà vĩnh viễn không cần xuất hiện ở trước mặt tôi, nói thật, tôi chán ghét nhìn gương mặt này của bà.
Tôi không phải muốn cô xem nó trở thành em trai, tôi là muốn cô rời khỏi nó... Lưu Nhã nói.
Tiểu Hoa cười nói: Lời này bà đi mà nói cho con trai bà nghe! Nói xong không liếc nhìn Lưu Nhã một cái nữa mà trực tiếp bỏ đi. Trên đường nhịn không được cười ha ha, kiếp trước không có người nhìn đến mình, cũng không có đến cầu xin mình, ông trời quả thật là vẫn mở to mắt. Cô cười xong cầm lấy điện thoại nhắn tin gửi cho Lý Hướng Dương: Cha, tôi vẫn gọi ông một tiếng cha, chẳng qua là ông bảo đảm dường như không có tác dụng. Vợ của ông lại tới tìm tôi, lúc này là muốn tôi rời khỏi con trai ông, lời này tôi không muốn nói, ông tự đi nói với con trai của ông đi! Tôi là vì ông mấy năm nay đối xử tốt với tôi mà khoan dung và tha thứ vẫn còn gọi ông là cha, đừng khảo nghiệm tính nhẫn nại của tôi được chứ?
* * *
Về đến nhà, Tiểu Hoa bởi vì phát tiết với Lưu Nhã một hồi nên tâm tình rất tốt, thậm chí lúc Cao Giang Cảnh nghỉ phép về nhà thì chủ động dụ dỗ anh.
Bà xã, nếu như mỗi ngày em đều nhiệt tình như vậy thì bảo anh làm cái gì cũng được. Cao Giang Cảnh sau đó cảm khái nói.
Tiểu Hoa khẽ cắn một chút lên bộ phận nổi trên trước ngực của anh mới nói: Trước kia cảm thấy người ta rất lợi hại, hiện tại cũng không phải đối thủ của mình, cho nên nhất thời quên hình tượng thôi! Em là phụ nữ truyền thống Trung Quốc, phụ nữ ngượng ngùng xinh đẹp Trung Quốc đó.
Tay của Cao Giang Cảnh không ngừng rong chơi ở trên người Tiểu Hoa, nói ở bên tai cô: Biểu hiện vừa rồi của em cũng tuyệt đối không ngượng ngùng.
Tiểu Hoa nhìn anh nói: Vậy anh về sau sẽ phát hiện em hoàn toàn có mỹ đức* này.
(*Mỹ đức là đạo đức, hành vi tốt đẹp phù hợp với chân thiện mỹ.)
Anh nói, không được... Cao Giang Cảnh xoay người muốn ngăn Tiểu Hoa đứng dậy nói: Bà xã, em không cần giữ cái phẩm đức này, anh thích dáng vẻ vừa rồi của em! Nói xong anh cúi đầu chặn lên miệng Tiểu Hoa, chỉ chốc lát sau trong phòng lại truyền ra tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc.
Ông xã, chừng nào thì anh có thời gian rãnh? Chúng ta cũng không có đi chơi ở đâu, cũng không có trải qua tuần trăng mật, anh xem bọn người Hạ Đồng chụp nhiều ảnh xinh đẹp như vậy? Tiểu Hoa mở hình Hạ Đồng chụp tuần trăng mật gửi cho mình xem nói cho Cao Giang Cảnh biết.
Cao Giang Cảnh sửng sốt, mình thật sự không có dẫn Tiểu Hoa đi đâu chơi, có chút áy náy nói: Bây giờ anh xin phép nghỉ đông thử xem, nếu như cấp trên đồng ý thì mang hai con giao cho mẹ giữ, anh dẫn em đi chơi.
Tiểu Hoa vừa nghe vội vàng gật đầu đồng ý, lúc trước mẹ chồng cũng muốn mình yêu cầu Cao Giang Cảnh dẫn mình ra ngoài chơi. Không phải là cô làm một người mẹ không hiền hậu, là bọn nhỏ thật sự quá nhỏ! Tiểu Hoa cầm sổ tay du lịch hưng phấn bừng bừng tính toán muốn đi đâu chơi, sắp xếp thế nào. Cao Giang Cảnh nhìn dáng vẻ hưng phấn của cô tiến lên vuốt vuốt đầu cô, cảm thấy mình còn rất ủy khuất cô.
Cao Giang Cảnh nói ý nghĩ của mình nói cho mẹ mình biết muốn mang Tiểu Hoa đi chơi một lần, không ngờ lấy được toàn lực ủng hộ của mẹ. Mẹ Cao Giang Cảnh mấy năm nay cực kỳ vừa lòng với Tiểu Hoa, người hiểu chuyện lại hiếu thuận, lại còn sinh cho mình hai đứa cháu trai đáng yêu. Hơn nữa lớn lên xinh đẹp như vậy, có bản lĩnh lại an tâm ở nhà làm hết chức vụ làm vợ. Mấy năm nay ở chung, mẹ Cao đều xem Tiểu Hoa như con gái ruột mà yêu thương, cho nên Cao Giang
Minh Ngọc đối xử với cô tốt như vậy cô thật sự muốn làm chuyện nhẫn tâm như vậy ư? Lưu Nhã trước khi Tiểu Hoa đi thì hỏi.
Tiểu Hoa quay đầu nhìn bà nói: Chuyện này phải xem bà làm sao chứ? Bà nếu như không lại xuất hiện ở trước mặt tôi, nể tình Minh Ngọc không biết gì chuyện năm đó, hơn nữa nhiều năm như vậy rất tốt với tôi thì thêm người em trai cũng không sao. Chẳng qua điều kiện tiên quyết đó là bà vĩnh viễn không cần xuất hiện ở trước mặt tôi, nói thật, tôi chán ghét nhìn gương mặt này của bà.
Tôi không phải muốn cô xem nó trở thành em trai, tôi là muốn cô rời khỏi nó... Lưu Nhã nói.
Tiểu Hoa cười nói: Lời này bà đi mà nói cho con trai bà nghe! Nói xong không liếc nhìn Lưu Nhã một cái nữa mà trực tiếp bỏ đi. Trên đường nhịn không được cười ha ha, kiếp trước không có người nhìn đến mình, cũng không có đến cầu xin mình, ông trời quả thật là vẫn mở to mắt. Cô cười xong cầm lấy điện thoại nhắn tin gửi cho Lý Hướng Dương: Cha, tôi vẫn gọi ông một tiếng cha, chẳng qua là ông bảo đảm dường như không có tác dụng. Vợ của ông lại tới tìm tôi, lúc này là muốn tôi rời khỏi con trai ông, lời này tôi không muốn nói, ông tự đi nói với con trai của ông đi! Tôi là vì ông mấy năm nay đối xử tốt với tôi mà khoan dung và tha thứ vẫn còn gọi ông là cha, đừng khảo nghiệm tính nhẫn nại của tôi được chứ?
* * *
Về đến nhà, Tiểu Hoa bởi vì phát tiết với Lưu Nhã một hồi nên tâm tình rất tốt, thậm chí lúc Cao Giang Cảnh nghỉ phép về nhà thì chủ động dụ dỗ anh.
Bà xã, nếu như mỗi ngày em đều nhiệt tình như vậy thì bảo anh làm cái gì cũng được. Cao Giang Cảnh sau đó cảm khái nói.
Tiểu Hoa khẽ cắn một chút lên bộ phận nổi trên trước ngực của anh mới nói: Trước kia cảm thấy người ta rất lợi hại, hiện tại cũng không phải đối thủ của mình, cho nên nhất thời quên hình tượng thôi! Em là phụ nữ truyền thống Trung Quốc, phụ nữ ngượng ngùng xinh đẹp Trung Quốc đó.
Tay của Cao Giang Cảnh không ngừng rong chơi ở trên người Tiểu Hoa, nói ở bên tai cô: Biểu hiện vừa rồi của em cũng tuyệt đối không ngượng ngùng.
Tiểu Hoa nhìn anh nói: Vậy anh về sau sẽ phát hiện em hoàn toàn có mỹ đức* này.
(*Mỹ đức là đạo đức, hành vi tốt đẹp phù hợp với chân thiện mỹ.)
Anh nói, không được... Cao Giang Cảnh xoay người muốn ngăn Tiểu Hoa đứng dậy nói: Bà xã, em không cần giữ cái phẩm đức này, anh thích dáng vẻ vừa rồi của em! Nói xong anh cúi đầu chặn lên miệng Tiểu Hoa, chỉ chốc lát sau trong phòng lại truyền ra tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc.
Ông xã, chừng nào thì anh có thời gian rãnh? Chúng ta cũng không có đi chơi ở đâu, cũng không có trải qua tuần trăng mật, anh xem bọn người Hạ Đồng chụp nhiều ảnh xinh đẹp như vậy? Tiểu Hoa mở hình Hạ Đồng chụp tuần trăng mật gửi cho mình xem nói cho Cao Giang Cảnh biết.
Cao Giang Cảnh sửng sốt, mình thật sự không có dẫn Tiểu Hoa đi đâu chơi, có chút áy náy nói: Bây giờ anh xin phép nghỉ đông thử xem, nếu như cấp trên đồng ý thì mang hai con giao cho mẹ giữ, anh dẫn em đi chơi.
Tiểu Hoa vừa nghe vội vàng gật đầu đồng ý, lúc trước mẹ chồng cũng muốn mình yêu cầu Cao Giang Cảnh dẫn mình ra ngoài chơi. Không phải là cô làm một người mẹ không hiền hậu, là bọn nhỏ thật sự quá nhỏ! Tiểu Hoa cầm sổ tay du lịch hưng phấn bừng bừng tính toán muốn đi đâu chơi, sắp xếp thế nào. Cao Giang Cảnh nhìn dáng vẻ hưng phấn của cô tiến lên vuốt vuốt đầu cô, cảm thấy mình còn rất ủy khuất cô.
Cao Giang Cảnh nói ý nghĩ của mình nói cho mẹ mình biết muốn mang Tiểu Hoa đi chơi một lần, không ngờ lấy được toàn lực ủng hộ của mẹ. Mẹ Cao Giang Cảnh mấy năm nay cực kỳ vừa lòng với Tiểu Hoa, người hiểu chuyện lại hiếu thuận, lại còn sinh cho mình hai đứa cháu trai đáng yêu. Hơn nữa lớn lên xinh đẹp như vậy, có bản lĩnh lại an tâm ở nhà làm hết chức vụ làm vợ. Mấy năm nay ở chung, mẹ Cao đều xem Tiểu Hoa như con gái ruột mà yêu thương, cho nên Cao Giang
/57
|