Khi trong thang máy cô đột nhiên nhớ ra
- Anh à, anh có nhớ người vừa rồi không?- cô quay sang dò hỏi, ánh mắt có ba phần bất an. Người này cô mất một lúc mới nhớ ra là ai, nếu anh nhìn cái biết ngay không phải là kiểu tình đầu khó phai đấy chứ
- Em nói cái nhóm nhạc đó hả? anh không biết ai hết- anh thản nhiên trả lời
- Không… không phải, là người chúng ta vừa gặp ơt hành lang…. hình như là.. lan chi- cô vừa nói vừa ngập ngừng dò xét thái độ của anh với việc này
- Lan chi…lan chi- cái tên nghe quen nha- anh vờ ngẫm nghĩ đọc đi đọc lại cái tên ấy
- …. Là bạn gái hồi cấp ba của anh nha- cô mím môi nói, bạn gái cũ mà anh cũng không nhớ tên a
- A! ra là em ghen hả- anh véo yêu má cô đùa, sao có thể không nhận ra được chứ nhưng nếu nhận ra thì đã sao, những người này đã sớm không tồn tại trong mắt anh rồi
- Mới không có ghen- cô đỏ mặt, nói thật đã làm mẹ trẻ con rồi nhưng cô vẫn không an tâm lắm về tình cảm của anh dành cho cô, thay vì nói ghen thì nói bất an sẽ chính xác hơn. Cô biết anh yêu cô nhưng cái niềm hạnh phúc đột ngột từ 4 năm trước đó vẫn khiến cô không thể nào tin được, có nhiều lần cô sợ dó chỉ là giấc mộng của riêng cô còn giấc mộng về một cuộc đời không có cô của anh mới là sự thực
- Còn nói không ghen- anh vẫn trêu đùa rồi bất chợt nghiêm túc, ôm trọn cô vào vòng tay mình, chậm dãi nói từng chữ, từng chữ: “ Mai Hoa, em là người du nhất anh yêu trong kiếp này. Đừng thấy anh cao lớn mà nhầm tưởng, thực ra trái tim anh bé lắm, ích kỉ lắm, bé đến nỗ ngoài em ra anh chẳng thể chứa ai khác, ích kỉ đến nỗi ngoài em ra anh cũng chẳng thể thay thế ai khác vào được. trước kia anh yêu em, bây giờ anh yêu em, sau này cũng mãi mãi yêu em thế nên em đừng lo lắng gì cả chỉ cần ở bên cạnh anh là được”
- ừm- cô nghe anh nói chỉ nghẹn ngào. Sao có thể không tin không yêu anh được chứ
- có người nói trong tình yêu, nếu một người chỉ tiến lên một bước rồi dừng lại thì người kia cần đi tiếp 999 bước về phía người đó mới có kết quả nhưng với anh, em chỉ cần kiên nghị đứng chờ, cứ để cho anh bước cả thảy 1000 bước đến bên em rồi anh sẽ cõng em quay lại xem đoạn đường mà chúng ta đã qua, như vậy là ổn- anh nhẹ nhàng tâm tình như chỉ để khẳng định lại tình cảm của anh, không để cho cô một giây một phút bất an hay không yên lòng
- ừm- anh nói vậy khiến cô không thở nổi, cô yêu anh nhưng chỉ đứng phía sau nhìn, cô đã để anh đi hết quãng đường đó đến bên mình rồi dìu dắt mình tiếp tục, như vậy còn gì phải áy náy nữa đây
- rồi, giờ đi ăn cơm, con đói lắm rồi đó- thấy cô cảm động đủ rồi, đi ăn cơm cái đã
- ừm- cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh đi. Cô sẽ giữ anh thật chặt, ai dám cướp anh từ tay cô chứ
Ăn uống xong xuôi anh bảo người đưa cô về nhà nghỉ, một buổi sáng cũng đủ để cô nắm rõ tình hình tập đoàn, hơn nữa nếu để cô ở đây thêm cô lại không nghỉ được như vậy không tốt cho mẹ và con đâu. Cô cũng đã mệt, chẳng hơi đâu mà còn nghĩ đến tình cũ đang ở cùng công ty với anh nữa nên gật đầu cái rụp về nhà nghỉ ngơi. Đưa cô vợ ngốc mệt đến mơ màng lên xe anh quay lại giải quyết nốt hợp đồng còn tồn đọng rồi về sớm,
Có điều anh muốn lặng mà người cứ đến tìm. Vừa đưa cô về mới chưa bước vào phòng làm việc đã thấy lan chi trước cửa phòng anh chờ
- chủ tịch, cô ấy nhất quyết muốn đợi ngài, tôi khuyên không được- cô thư kí ở đây còn non tay, hơn nữa dẫu gì người này cũng là nghệ sĩ của công ty không thể đắc tội được
- không sao, cô cứ làm việc- anh nhíu mày, dù không muốn tiếp đón lan chi nhưng cũng không cần làm khó người khác
- mạnh thiên- lan chi thấy anh bước tới thì khấp khởi vui mừng, không thấy mai hoa có lẽ anh mới bộc lộ bản chất của mình
- có việc gì vào trong nói- anh lạnh lùng bước vào trước. Đúng là không có mai hoa ở đây anh sẽ bộc lộ bả chất của mình nhưng chắc chắn bản chất mà lan chi nghĩ tới và bản chất mà anh sắp phát huy chẳng liên quan gì đến nhau đâu
- dạ-lan chi ngoan ngoãn mừng thầm theo sau
Vào văn phòng xong, anh không thèm để ý đến lan chi bước thẳng đến bàn làm việc giở đống văn kiện tiếp tục phê duyệt. Lan chi tưởng anh giả vờ giận dỗi làm cao chút nên ngồi ở bàn khách đợi. ấy thế mà cả nửa tiếng, cô ta nhìn về phía anh bao nhiêu lần mà chẳng thấy anh nhấc mắt lên xem cô ta lần nào.
Thôi thì vì tương lai của mình, cô ta chủ động lên trước
- Mạnh thiên- cô ta bước đến gần anh rụt rè cất giọng
- Có chuyện gì?- nghe cái giọng điệu của cô ta anh cũng chẳng thấy bình thường. bình thường mỗi lúc vợ anh ở nhà dùng cái giọng rụt rè sợ sệt này gọi anh đều khiến anh ngay lập tức muốn ôm hôn hoặc vò đầu cô. Chẳng hiểu sao tên anh vào miệng của lan chi lại trở nên đáng ghét thế
- Mạnh thiên, anh ghét em đến vậy sao?- cô ta đến sau ghế, ôm anh từ phía sau
- Buông tay- anh lạnh giọng
- Mạnh thiên, thực ra ngày đó em đã làm gì sai, chẳng lẽ mai hoa nói xấu gì sau lưng em để anh đến với cô ấy ư?- cô ta nhất quyết không buông còn muốn tố tội mai hoa. đến tận giờ cô ta vẫn không hiểu được tại sao ngày đó anh lại quay lưng với cô ta mà ở bên mai hoa, nếu không phải do mai hoa thì vị trí cạnh anh giờ chính là của cô ta rồi
- Cô vẫn không thay đổi nhỉ- anh không chịu nổi mùi nước hoa trên người cô ta liền đứng lên lạnh lùng bước ra bàn khách
- Cô xem cô có gì đáng để tôi chú ý. Nhan sắc kém , nhân cách không có, tiền tài không có, nói xem cô có gì để tôi chú ý- anh nhướn mày khiêu khích.
- Em….em- cô ta bị anh nói á khẩu
- Không tìm ra được thì lăn đi. An phận làm việc của mình, đừng để tôi tìm ra sai lầm nào để đuổi cô khỏi đây- anh ra lệnh trục xuất
Đến nước này cô ta sao có thể ở lại được cơ chứ. Nhưng khi vừa bước ra đến cửa anh lại gọi cô quay lại
- Cô tốt nhất đừng để tôi biết nói gì sau lưng mai hoa không thì tôi nghĩ không ai có thể giúp cô sống tốt trong nước này đâu- chuyện cũ anh không tính toán nhưng nếu có lần khác anh nhất quyết không tha đâu. Nói xong anh quay lại bàn làm việc. phải làm về sớm để vợ ôm thanh tẩy mùi của người khác trên người anh
Tối về anh thực sự như một con chó lớn mà nũng cầu cô ôm ấp
- Vợ yêu, hôm nay anh bị người ta sàm sỡ- vừa về đến nhà thấy cô trong bếp anh đã vội nhào vào ôm lấy, giọng hề hề đáng thương
- Con cẩn thận chút nhỡ mai hoa bị thương thì sao- mẹ anh thấy con trai quấn tay cô lúc cô đang thái rau liền quở trách
- Mau mau dừng tay, ai cho em cầm dao- anh không để ý cô cầm dao, giờ thấy rồi vội giành lấy bỏ xuống
- Em chỉ định nấu chút đồ cho anh thôi mà- ở nhà cả buổi cô thấy nhàm chán, nghĩ lâu rồi không nấu ăn cho anh liền xin mẹ cho xuống bếp một chút
- Không cần không cần, để dì lan và mẹ nấu là được- anh vội kéo cô ra bàn uống nước ngồi xuống- này nhỡ bụng cô đụng vào đâu đó trong bếp thì sao
- Sắp xong rồi, anh đợi em chút đi- cô cũng không muốn dang dở công việc thế này
- Bỏ đi bỏ đi, để mẹ nấu- anh nhất quyết không để cô ở trong bếp thêm giây phút nào nữa
- Con nghe lời nó đi, nghe nó đừng đây lải nhải mẹ cũng thấy mệt- mẹ anh nhìn không nổi hai người ngột ngào liền đuổi ra
Anh đưa cô ra phòng lên phòng rồi đòi cô an ủi vì bị người ta sàm sỡ. Cô dở khóc dở cười nhưng cũng chiều lòng thân thân một hồi rồi mới xuống ăn cơm
Đào hoa gì đó, dẹp hết đi! Anh đây một mình Mai Hoa là đủ rồi
- Anh à, anh có nhớ người vừa rồi không?- cô quay sang dò hỏi, ánh mắt có ba phần bất an. Người này cô mất một lúc mới nhớ ra là ai, nếu anh nhìn cái biết ngay không phải là kiểu tình đầu khó phai đấy chứ
- Em nói cái nhóm nhạc đó hả? anh không biết ai hết- anh thản nhiên trả lời
- Không… không phải, là người chúng ta vừa gặp ơt hành lang…. hình như là.. lan chi- cô vừa nói vừa ngập ngừng dò xét thái độ của anh với việc này
- Lan chi…lan chi- cái tên nghe quen nha- anh vờ ngẫm nghĩ đọc đi đọc lại cái tên ấy
- …. Là bạn gái hồi cấp ba của anh nha- cô mím môi nói, bạn gái cũ mà anh cũng không nhớ tên a
- A! ra là em ghen hả- anh véo yêu má cô đùa, sao có thể không nhận ra được chứ nhưng nếu nhận ra thì đã sao, những người này đã sớm không tồn tại trong mắt anh rồi
- Mới không có ghen- cô đỏ mặt, nói thật đã làm mẹ trẻ con rồi nhưng cô vẫn không an tâm lắm về tình cảm của anh dành cho cô, thay vì nói ghen thì nói bất an sẽ chính xác hơn. Cô biết anh yêu cô nhưng cái niềm hạnh phúc đột ngột từ 4 năm trước đó vẫn khiến cô không thể nào tin được, có nhiều lần cô sợ dó chỉ là giấc mộng của riêng cô còn giấc mộng về một cuộc đời không có cô của anh mới là sự thực
- Còn nói không ghen- anh vẫn trêu đùa rồi bất chợt nghiêm túc, ôm trọn cô vào vòng tay mình, chậm dãi nói từng chữ, từng chữ: “ Mai Hoa, em là người du nhất anh yêu trong kiếp này. Đừng thấy anh cao lớn mà nhầm tưởng, thực ra trái tim anh bé lắm, ích kỉ lắm, bé đến nỗ ngoài em ra anh chẳng thể chứa ai khác, ích kỉ đến nỗi ngoài em ra anh cũng chẳng thể thay thế ai khác vào được. trước kia anh yêu em, bây giờ anh yêu em, sau này cũng mãi mãi yêu em thế nên em đừng lo lắng gì cả chỉ cần ở bên cạnh anh là được”
- ừm- cô nghe anh nói chỉ nghẹn ngào. Sao có thể không tin không yêu anh được chứ
- có người nói trong tình yêu, nếu một người chỉ tiến lên một bước rồi dừng lại thì người kia cần đi tiếp 999 bước về phía người đó mới có kết quả nhưng với anh, em chỉ cần kiên nghị đứng chờ, cứ để cho anh bước cả thảy 1000 bước đến bên em rồi anh sẽ cõng em quay lại xem đoạn đường mà chúng ta đã qua, như vậy là ổn- anh nhẹ nhàng tâm tình như chỉ để khẳng định lại tình cảm của anh, không để cho cô một giây một phút bất an hay không yên lòng
- ừm- anh nói vậy khiến cô không thở nổi, cô yêu anh nhưng chỉ đứng phía sau nhìn, cô đã để anh đi hết quãng đường đó đến bên mình rồi dìu dắt mình tiếp tục, như vậy còn gì phải áy náy nữa đây
- rồi, giờ đi ăn cơm, con đói lắm rồi đó- thấy cô cảm động đủ rồi, đi ăn cơm cái đã
- ừm- cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh đi. Cô sẽ giữ anh thật chặt, ai dám cướp anh từ tay cô chứ
Ăn uống xong xuôi anh bảo người đưa cô về nhà nghỉ, một buổi sáng cũng đủ để cô nắm rõ tình hình tập đoàn, hơn nữa nếu để cô ở đây thêm cô lại không nghỉ được như vậy không tốt cho mẹ và con đâu. Cô cũng đã mệt, chẳng hơi đâu mà còn nghĩ đến tình cũ đang ở cùng công ty với anh nữa nên gật đầu cái rụp về nhà nghỉ ngơi. Đưa cô vợ ngốc mệt đến mơ màng lên xe anh quay lại giải quyết nốt hợp đồng còn tồn đọng rồi về sớm,
Có điều anh muốn lặng mà người cứ đến tìm. Vừa đưa cô về mới chưa bước vào phòng làm việc đã thấy lan chi trước cửa phòng anh chờ
- chủ tịch, cô ấy nhất quyết muốn đợi ngài, tôi khuyên không được- cô thư kí ở đây còn non tay, hơn nữa dẫu gì người này cũng là nghệ sĩ của công ty không thể đắc tội được
- không sao, cô cứ làm việc- anh nhíu mày, dù không muốn tiếp đón lan chi nhưng cũng không cần làm khó người khác
- mạnh thiên- lan chi thấy anh bước tới thì khấp khởi vui mừng, không thấy mai hoa có lẽ anh mới bộc lộ bản chất của mình
- có việc gì vào trong nói- anh lạnh lùng bước vào trước. Đúng là không có mai hoa ở đây anh sẽ bộc lộ bả chất của mình nhưng chắc chắn bản chất mà lan chi nghĩ tới và bản chất mà anh sắp phát huy chẳng liên quan gì đến nhau đâu
- dạ-lan chi ngoan ngoãn mừng thầm theo sau
Vào văn phòng xong, anh không thèm để ý đến lan chi bước thẳng đến bàn làm việc giở đống văn kiện tiếp tục phê duyệt. Lan chi tưởng anh giả vờ giận dỗi làm cao chút nên ngồi ở bàn khách đợi. ấy thế mà cả nửa tiếng, cô ta nhìn về phía anh bao nhiêu lần mà chẳng thấy anh nhấc mắt lên xem cô ta lần nào.
Thôi thì vì tương lai của mình, cô ta chủ động lên trước
- Mạnh thiên- cô ta bước đến gần anh rụt rè cất giọng
- Có chuyện gì?- nghe cái giọng điệu của cô ta anh cũng chẳng thấy bình thường. bình thường mỗi lúc vợ anh ở nhà dùng cái giọng rụt rè sợ sệt này gọi anh đều khiến anh ngay lập tức muốn ôm hôn hoặc vò đầu cô. Chẳng hiểu sao tên anh vào miệng của lan chi lại trở nên đáng ghét thế
- Mạnh thiên, anh ghét em đến vậy sao?- cô ta đến sau ghế, ôm anh từ phía sau
- Buông tay- anh lạnh giọng
- Mạnh thiên, thực ra ngày đó em đã làm gì sai, chẳng lẽ mai hoa nói xấu gì sau lưng em để anh đến với cô ấy ư?- cô ta nhất quyết không buông còn muốn tố tội mai hoa. đến tận giờ cô ta vẫn không hiểu được tại sao ngày đó anh lại quay lưng với cô ta mà ở bên mai hoa, nếu không phải do mai hoa thì vị trí cạnh anh giờ chính là của cô ta rồi
- Cô vẫn không thay đổi nhỉ- anh không chịu nổi mùi nước hoa trên người cô ta liền đứng lên lạnh lùng bước ra bàn khách
- Cô xem cô có gì đáng để tôi chú ý. Nhan sắc kém , nhân cách không có, tiền tài không có, nói xem cô có gì để tôi chú ý- anh nhướn mày khiêu khích.
- Em….em- cô ta bị anh nói á khẩu
- Không tìm ra được thì lăn đi. An phận làm việc của mình, đừng để tôi tìm ra sai lầm nào để đuổi cô khỏi đây- anh ra lệnh trục xuất
Đến nước này cô ta sao có thể ở lại được cơ chứ. Nhưng khi vừa bước ra đến cửa anh lại gọi cô quay lại
- Cô tốt nhất đừng để tôi biết nói gì sau lưng mai hoa không thì tôi nghĩ không ai có thể giúp cô sống tốt trong nước này đâu- chuyện cũ anh không tính toán nhưng nếu có lần khác anh nhất quyết không tha đâu. Nói xong anh quay lại bàn làm việc. phải làm về sớm để vợ ôm thanh tẩy mùi của người khác trên người anh
Tối về anh thực sự như một con chó lớn mà nũng cầu cô ôm ấp
- Vợ yêu, hôm nay anh bị người ta sàm sỡ- vừa về đến nhà thấy cô trong bếp anh đã vội nhào vào ôm lấy, giọng hề hề đáng thương
- Con cẩn thận chút nhỡ mai hoa bị thương thì sao- mẹ anh thấy con trai quấn tay cô lúc cô đang thái rau liền quở trách
- Mau mau dừng tay, ai cho em cầm dao- anh không để ý cô cầm dao, giờ thấy rồi vội giành lấy bỏ xuống
- Em chỉ định nấu chút đồ cho anh thôi mà- ở nhà cả buổi cô thấy nhàm chán, nghĩ lâu rồi không nấu ăn cho anh liền xin mẹ cho xuống bếp một chút
- Không cần không cần, để dì lan và mẹ nấu là được- anh vội kéo cô ra bàn uống nước ngồi xuống- này nhỡ bụng cô đụng vào đâu đó trong bếp thì sao
- Sắp xong rồi, anh đợi em chút đi- cô cũng không muốn dang dở công việc thế này
- Bỏ đi bỏ đi, để mẹ nấu- anh nhất quyết không để cô ở trong bếp thêm giây phút nào nữa
- Con nghe lời nó đi, nghe nó đừng đây lải nhải mẹ cũng thấy mệt- mẹ anh nhìn không nổi hai người ngột ngào liền đuổi ra
Anh đưa cô ra phòng lên phòng rồi đòi cô an ủi vì bị người ta sàm sỡ. Cô dở khóc dở cười nhưng cũng chiều lòng thân thân một hồi rồi mới xuống ăn cơm
Đào hoa gì đó, dẹp hết đi! Anh đây một mình Mai Hoa là đủ rồi
/37
|