"Đương nhiên." Lạc U rất nể mặt, cô rất có hảo cảm với Đông Phương Du, dĩ nhiên chỉ là ở mức bạn bè....
Vị trí của Lạc Tử Hách vốn là ngồi ở giữa hai người, anh ta kêu Lạc Linh nhường chỗ cho Đông Phương Du, nhưng còn chưa kịp ngồi xuống, đã nhìn thấy hai người với nhau, anh ta chớp chớp mắt, dường như nảy ra một ý tưởng, liền đổi vị trí với Đông Phương Du, kêu Đông Phương Du ngồi giữa mình và Lạc U, cũng chính là bên cạnh Lạc U.
Lạc U nhíu mày không nói gì, kiếp trước người anh này của cô cũng có ý định tác hợp cho Đông Phương Du cùng cô thành một đôi, bây giờ nhìn lại, điểm này vẫn không có thay đổi.
Đông Phương Du là một người rất hiền hoà nhưng cũng không nói nhiều, mà Lạc U lại càng ít nói lạnh lùng, hai người ngồi chung với nhau, ngược lại lại có nhiều đề tài để nói chuyện, một người kiến thức phong phú, một người biết nhìn xa trông rộng, quan điểm có rất nhiều điểm tương tự, độ tuổi chênh lệch không có mang đến cho hai người bất kỳ trở ngại nào, những người xung quanh thấy vậy cũng không khỏi kinh ngạc.
"Tôi có xem qua phim của cô Tiểu U đóng rồi, kỹ thuật diễn xuất thật sự rất tuyệt, mẹ tôi xem xong cũng khóc luôn." Chủ đề giữa Đông Phương Du và Lạc U bắt đầu có chút thân thiết.
"Anh có khóc không?" Lạc U lấy làm lạ hỏi anh ta, thần thái rất hòa đồng.
Đông Phương Du cười cười lắc đầu, "Tôi rất muốn khóc, nhưng mà khăn giấy ở nhà không đủ dùng, suy nghĩ một hồi nên quyết định không khóc."
"Ha ha, xem ra tôi diễn còn chưa đủ tốt đâu, còn có thể để cho anh nghĩ đến vấn đề khăn giấy." Lạc U cười, bạn của cô vốn là không nhiều, đối với người bạn đã từng mất đi này, cô có chút quý trọng.
Mất mà có lại, đoán chừng chính là tâm tình lúc này của Lạc U.
Bữa tiệc bắt đầu trong tiếng cười êm ái của hai người, sau khi cuộc trò chuyện giữa hai người kết thúc, lúc trước khi đi, Đông Phương Du trao đổi phương thức liên lạc với Lạc U, Lạc Tử Hách tiễn anh ta về, sắc mặt có chút kỳ lạ đi tìm Lạc U.
"Tiểu U, chúng ta nói chuyện một chút đi?" Lạc Tử Hách hình như có chút không vui, anh ta không nghĩ hành động nhất thời của mình lại khiến mọi chuyện xảy ra đến mức này, thật ra anh ta để cho Đông Phương Du ngồi cạnh Lạc U, cũng không có nghĩ gì nhiều, chỉ là muốn bạn tốt với em gái mình tiếp xúc gần gũi một chút, cũng có thể gắn kết hơn mối quan hệ lẫn nhau, thế nhưng hai người này trong khi bình thường đều là những người không thân thiện chút nào, lúc đi chung lại thân thiện một cách kỳ lạ, Lạc Tử Hách cảm thấy thật kỳ lạ.
Đối với sự tồn tại của Diệp Vẫn Thần, cả nhà họ Lạc đều biết, Lạc Tử Hách cũng tương đối có cảm tình với vị em rể tương lai này, nhưng bây giờ Đông Phương Du xuất hiện, chuyện này khiến Lạc Tử Hách vừa do dự vừa mâu thuẫn, cho nên muốn hỏi thăm ý muốn của Lạc U xem sao.
"Anh muốn nói chuyện gì?" Lạc U có chút khó hiểu, người anh này của cô không phải là người không có việc gì sẽ tới tìm cô nói chuyện riêng, chuyện gì đã xảy ra? Lạc U đảo mắt, hình như thông suốt cái gì, buồn cười nhìn anh mình, hỏi tiếp: " Không phải là anh muốn nghiêm túc nói chuyện của em và Đông Phương Du chứ?"
Lạc U cũng không hy vọng kiếp này anh ta lại tác hợp cho cô và Đông Phương Du, hai người họ chỉ là bạn bè thôi, căn bản không thích hợp làm người yêu, theo ý cô, người đàn ông như Đông Phương Du chỉ thích hợp khoe ở trước mặt mọi người, trở thành người của công chúng, chứ không thích hợp bị một người phụ nữ cất giấu, vậy thì thật là đáng tiếc, nhưng quan trọng nhất vẫn là cô không có ý định cất giấu anh ta.
"Chuyện này, đúng vậy đó, Tiểu U, em có cảm tình gì với Đông Phương Du? Tiểu Thần vẫn còn ở trong quân đội, có một số việc em không nên làm quá phận, mặc dù Đông Phương Du cũng là một người đàn ông tốt, lại là anh em tốt của anh, nhưng anh cũng không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến quan hệ giữa em và Tiểu Thần, chẳng qua nếu như em thật sự thích Đông Phương Du, anh cũng sẽ ủng hộ, dù sao em và Tiểu Thần cũng đều còn nhỏ, chỉ cần sắp xếp tốt là được, nhưng cũng không thể bắt cá hai tay, nhà họ Lạc chúng ta không cho phép chuyện như vậy xảy ra......" Lạc Tử Hách nói chuyện có chút tránh né, dè dặt nhìn Lạc U, cúi đầu nói tất cả suy nghĩ trong lòng của mình ra ngoài, còn chưa kịp nói xong, đã bị tiếng cười của Lạc U cắt ngang.
"Ha ha ha, anh à, anh nói giỡn cái gì vậy, đó giờ em còn không biết anh là người hài hước như vậy." Lạc U trêu ghẹo, ánh mắt chứa đầy vui vẻ, khiến Lạc Tử Hách hơi đỏ mặt, bị em gái cười, Lạc Tử Hách thật lòng có chút ngượng ngùng.
"Vậy, anh hiểu lầm rồi sao?" Lạc Tử Hách có chút xấu hổ hỏi cô.
"Dĩ nhiên, chứ anh nghĩ sao?"
"Vậy thì tốt, anh cũng yên tâm."
Lạc U tiễn anh ta đi, liền nhận được điện thoại của bác cả nhà họ Lạc gọi tới, cô chỉnh trang lại một chút rồi đi đến phòng sách của bác cả, bác cả và ba Lạc đang ở trong phòng sách, không biết hai người đang nói cái gì, thấy Lạc U đi vào, lập tức mời Lạc U đi qua ngồi xuống.
"Tiểu U, gần đây cháu càng ngày càng bận rộn, phải chú ý đến sức khỏe của mình một chút." Bác cả nhà họ Lạc trìu mến quan tâm Lạc U, người nhà họ Lạc mặc dù ít liên lạc với nhau, nhưng quan hệ cũng rất thân mật, anh em trong nhà đều coi các cháu như con ruột của mình.
"Cháu biết rồi, bác cả cũng vậy, đừng làm việc quá nhiều." Lạc U cười cười, cô cảm thấy bình thường cô cũng khá quan tâm đến bản thân mình, hơn nữa bên cạnh cũng có mấy người chăm sóc cho cô, thật sự không có vấn đề gì.
"Ha ha, bác biết rồi, đúng rồi, lần này tìm cháu chủ yếu là muốn nói với cháu chuyện của Tiểu Thần, bây giờ cậu ấy đã bắt đầu làm nhiệm vụ rồi, hơn nữa mấy nhiệm vụ cũng hoàn thành tương đối tốt, không hổ là người được Tiểu U của chúng ta xem trọng, rất là ưu tú." Lúc bác cả nhà họ Lạc nói đến Diệp Vẫn Thần, thần sắc trên mặt vô cùng hài lòng, cuối cùng còn không nhịn được mà trêu chọc Lạc U một câu, muốn nhìn xem dáng vẻ cháu gái mình xấu hổ như thế nào, nhưng phản ứng của Lạc U khiến ông ta có chút thất vọng.
Vị trí của Lạc Tử Hách vốn là ngồi ở giữa hai người, anh ta kêu Lạc Linh nhường chỗ cho Đông Phương Du, nhưng còn chưa kịp ngồi xuống, đã nhìn thấy hai người với nhau, anh ta chớp chớp mắt, dường như nảy ra một ý tưởng, liền đổi vị trí với Đông Phương Du, kêu Đông Phương Du ngồi giữa mình và Lạc U, cũng chính là bên cạnh Lạc U.
Lạc U nhíu mày không nói gì, kiếp trước người anh này của cô cũng có ý định tác hợp cho Đông Phương Du cùng cô thành một đôi, bây giờ nhìn lại, điểm này vẫn không có thay đổi.
Đông Phương Du là một người rất hiền hoà nhưng cũng không nói nhiều, mà Lạc U lại càng ít nói lạnh lùng, hai người ngồi chung với nhau, ngược lại lại có nhiều đề tài để nói chuyện, một người kiến thức phong phú, một người biết nhìn xa trông rộng, quan điểm có rất nhiều điểm tương tự, độ tuổi chênh lệch không có mang đến cho hai người bất kỳ trở ngại nào, những người xung quanh thấy vậy cũng không khỏi kinh ngạc.
"Tôi có xem qua phim của cô Tiểu U đóng rồi, kỹ thuật diễn xuất thật sự rất tuyệt, mẹ tôi xem xong cũng khóc luôn." Chủ đề giữa Đông Phương Du và Lạc U bắt đầu có chút thân thiết.
"Anh có khóc không?" Lạc U lấy làm lạ hỏi anh ta, thần thái rất hòa đồng.
Đông Phương Du cười cười lắc đầu, "Tôi rất muốn khóc, nhưng mà khăn giấy ở nhà không đủ dùng, suy nghĩ một hồi nên quyết định không khóc."
"Ha ha, xem ra tôi diễn còn chưa đủ tốt đâu, còn có thể để cho anh nghĩ đến vấn đề khăn giấy." Lạc U cười, bạn của cô vốn là không nhiều, đối với người bạn đã từng mất đi này, cô có chút quý trọng.
Mất mà có lại, đoán chừng chính là tâm tình lúc này của Lạc U.
Bữa tiệc bắt đầu trong tiếng cười êm ái của hai người, sau khi cuộc trò chuyện giữa hai người kết thúc, lúc trước khi đi, Đông Phương Du trao đổi phương thức liên lạc với Lạc U, Lạc Tử Hách tiễn anh ta về, sắc mặt có chút kỳ lạ đi tìm Lạc U.
"Tiểu U, chúng ta nói chuyện một chút đi?" Lạc Tử Hách hình như có chút không vui, anh ta không nghĩ hành động nhất thời của mình lại khiến mọi chuyện xảy ra đến mức này, thật ra anh ta để cho Đông Phương Du ngồi cạnh Lạc U, cũng không có nghĩ gì nhiều, chỉ là muốn bạn tốt với em gái mình tiếp xúc gần gũi một chút, cũng có thể gắn kết hơn mối quan hệ lẫn nhau, thế nhưng hai người này trong khi bình thường đều là những người không thân thiện chút nào, lúc đi chung lại thân thiện một cách kỳ lạ, Lạc Tử Hách cảm thấy thật kỳ lạ.
Đối với sự tồn tại của Diệp Vẫn Thần, cả nhà họ Lạc đều biết, Lạc Tử Hách cũng tương đối có cảm tình với vị em rể tương lai này, nhưng bây giờ Đông Phương Du xuất hiện, chuyện này khiến Lạc Tử Hách vừa do dự vừa mâu thuẫn, cho nên muốn hỏi thăm ý muốn của Lạc U xem sao.
"Anh muốn nói chuyện gì?" Lạc U có chút khó hiểu, người anh này của cô không phải là người không có việc gì sẽ tới tìm cô nói chuyện riêng, chuyện gì đã xảy ra? Lạc U đảo mắt, hình như thông suốt cái gì, buồn cười nhìn anh mình, hỏi tiếp: " Không phải là anh muốn nghiêm túc nói chuyện của em và Đông Phương Du chứ?"
Lạc U cũng không hy vọng kiếp này anh ta lại tác hợp cho cô và Đông Phương Du, hai người họ chỉ là bạn bè thôi, căn bản không thích hợp làm người yêu, theo ý cô, người đàn ông như Đông Phương Du chỉ thích hợp khoe ở trước mặt mọi người, trở thành người của công chúng, chứ không thích hợp bị một người phụ nữ cất giấu, vậy thì thật là đáng tiếc, nhưng quan trọng nhất vẫn là cô không có ý định cất giấu anh ta.
"Chuyện này, đúng vậy đó, Tiểu U, em có cảm tình gì với Đông Phương Du? Tiểu Thần vẫn còn ở trong quân đội, có một số việc em không nên làm quá phận, mặc dù Đông Phương Du cũng là một người đàn ông tốt, lại là anh em tốt của anh, nhưng anh cũng không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến quan hệ giữa em và Tiểu Thần, chẳng qua nếu như em thật sự thích Đông Phương Du, anh cũng sẽ ủng hộ, dù sao em và Tiểu Thần cũng đều còn nhỏ, chỉ cần sắp xếp tốt là được, nhưng cũng không thể bắt cá hai tay, nhà họ Lạc chúng ta không cho phép chuyện như vậy xảy ra......" Lạc Tử Hách nói chuyện có chút tránh né, dè dặt nhìn Lạc U, cúi đầu nói tất cả suy nghĩ trong lòng của mình ra ngoài, còn chưa kịp nói xong, đã bị tiếng cười của Lạc U cắt ngang.
"Ha ha ha, anh à, anh nói giỡn cái gì vậy, đó giờ em còn không biết anh là người hài hước như vậy." Lạc U trêu ghẹo, ánh mắt chứa đầy vui vẻ, khiến Lạc Tử Hách hơi đỏ mặt, bị em gái cười, Lạc Tử Hách thật lòng có chút ngượng ngùng.
"Vậy, anh hiểu lầm rồi sao?" Lạc Tử Hách có chút xấu hổ hỏi cô.
"Dĩ nhiên, chứ anh nghĩ sao?"
"Vậy thì tốt, anh cũng yên tâm."
Lạc U tiễn anh ta đi, liền nhận được điện thoại của bác cả nhà họ Lạc gọi tới, cô chỉnh trang lại một chút rồi đi đến phòng sách của bác cả, bác cả và ba Lạc đang ở trong phòng sách, không biết hai người đang nói cái gì, thấy Lạc U đi vào, lập tức mời Lạc U đi qua ngồi xuống.
"Tiểu U, gần đây cháu càng ngày càng bận rộn, phải chú ý đến sức khỏe của mình một chút." Bác cả nhà họ Lạc trìu mến quan tâm Lạc U, người nhà họ Lạc mặc dù ít liên lạc với nhau, nhưng quan hệ cũng rất thân mật, anh em trong nhà đều coi các cháu như con ruột của mình.
"Cháu biết rồi, bác cả cũng vậy, đừng làm việc quá nhiều." Lạc U cười cười, cô cảm thấy bình thường cô cũng khá quan tâm đến bản thân mình, hơn nữa bên cạnh cũng có mấy người chăm sóc cho cô, thật sự không có vấn đề gì.
"Ha ha, bác biết rồi, đúng rồi, lần này tìm cháu chủ yếu là muốn nói với cháu chuyện của Tiểu Thần, bây giờ cậu ấy đã bắt đầu làm nhiệm vụ rồi, hơn nữa mấy nhiệm vụ cũng hoàn thành tương đối tốt, không hổ là người được Tiểu U của chúng ta xem trọng, rất là ưu tú." Lúc bác cả nhà họ Lạc nói đến Diệp Vẫn Thần, thần sắc trên mặt vô cùng hài lòng, cuối cùng còn không nhịn được mà trêu chọc Lạc U một câu, muốn nhìn xem dáng vẻ cháu gái mình xấu hổ như thế nào, nhưng phản ứng của Lạc U khiến ông ta có chút thất vọng.
/281
|