Thôn trưởng khó xử, thật rất muốn nói một câu, cho dù ngày mai các người có mua lại chỗ này, thì bây giờ cũng không có chỗ cho các ngươi ở đâu.
"Mọi người đừng nóng giận, hay là tôi dựng cho các người một túp lều trong sân nhà tôi, nghe nói người thành phố bây giờ cũng rất thích ở lều, có nhà mà cũng đòi ở lều, thời tiết hôm nay khô ráo, ngủ bên ngoài cũng không có gì." Thôn trưởng nhanh nhẹn, cảm thấy bản thân mình nảy ra một ý tưởng không tồi, ông ấy nhớ hai ngày trước xem truyền hình, đã nhìn thấy một tiết mục phỏng vấn, nói là có một người bạn nhỏ có nhà ở còn dựng lều trại, nói là làm vậy rất có không khí nông thôn, bây giờ đến đây ở trong nhà cũng có không khí, như vậy ở trong sân lại càng có không khí miền quê hơn không phải sao.
Lạc U rất muốn cười, cô cảm thấy thôn trưởng có chút khờ khạo, nhưng bây giờ lại thấy ông ấy như một ông cụ ngây thơ, hơn nữa còn là kiểu ngây thơ tức chết người không đền mạng, thật đúng là thú vị.
Lạc U vốn định ra mặt giải quyết vấn đề nhưng đổi ý, bây giờ cô rất muốn nhìn thử xem thôn trưởng có thể thuyết phục đám người kia hay không, đối phó với những người có tiền tự cho mình là đúng như vậy, thôn trưởng vẫn là rất mạnh mẽ.
"Ông...Ông, ông nói gì vậy, chúng tôi là ai, lều là cho người ở ư, ông cho người dọn phòng trống nhanh lên một chút, đừng nói nhảm, vậy, đây là tiền boa, thiếu tiền cứ việc nói thẳng, chúng tôi cũng không phải là không trả nổi." Người đàn ông nói xong liền rút mấy tấm chi phiếu ra từ trong ví tiền, khoảng chừng bảy, tám tấm, hết sức phách lối đưa cho thôn trưởng.
Thôn trưởng tránh né mấy tấm chi phiếu của người đàn ông giống như là sợ bị tiền cắn, có chút bối rối nói: "Vấn đề không phải là tiền, cho dù mấy người có tiền cũng không có chỗ cho mấy người ở, hơn nữa lều là cho người ở chứ, heo cũng không ở trong lều, bọn chúng sợ ở trong đó sẽ lớn không được, còn nữa, mấy người đừng lãng phí chút tiền này, đoàn làm phim cho nhiều tiền hơn nhiều, người trong thôn chắc là sẽ không coi trọng chút tiền này, vẫn là nhận lại đi, bỏ rất uổng."
Thôn trưởng là người tốt, nói như vậy cũng không phải là châm chọc người ta, mà là nói lời trong lòng, lều rõ ràng là làm cho người ta ở, sao lại không phải cho bọn họ ở chứ, chẳng lẽ bọn họ không phải người?
Thôn trưởng rất nghi hoặc, nghiêm túc nghĩ đi nghĩ lại cũng nghĩ không ra, chỉ là mấy người đến từ thành thị này có chút kỳ quái, toàn nói mấy câu khiến người ta khó hiểu.
Lần này Lạc U thật sự bị chọc cười, hơn nữa không chỉ có mình cô cười, xung quanh có rất nhiều thôn dân cùng nhân viên đoàn làm phim đến xem náo nhiệt cũng cười, tiếng cười nối thành một tràng, cười đến nổi gương mặt mấy người kia đều biến thành màu xanh lá.
"Cười, cười cái gì mà cười, ai là người phụ trách chỗ này của mấy người, đến đây nói chuyện, đoàn làm phim có tiền, bọn ông đây chẳng lẽ không có tiền sao!" Trong đám người này có một người đàn ông tráng kiện đứng dậy, hung hăng nhìn quần chúng đang cười xung quanh.
Lạc U bĩu môi, cô mới không tin những người này còn có nhiều tiền hơn cô đấy! Chỉ là đương nhiên Lạc U sẽ không so đo với bọn họ, tạm thời vẫn là lựa chọn đứng một bên xem chuyện vui.
Lúc này, Mã An cùng đám người Lý Hoành Vũ đều đã tới đây, hỏi thăm tình hình với mấy nhân viên đoàn làm phim nãy giờ đứng xem, cũng hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Mã An đi tới bên cạnh Lạc U, cố làm ra vẻ uất ức: "Tiểu U, sao cháu không lên tiếng, những người này đến đây gây phiền toái, vậy mà cháu chỉ đứng xem hay sao?"
Trong lòng Mã An, mặc dù ông ta là đạo diễn, nhưng Lạc U mới là người phụ trách đoàn làm phim, có người tìm người phụ trách ra mặt, thì phải tìm Lạc U để giải quyết.
Mã An rất nghiêm túc, ông ta không muốn xem náo nhiệt, nhưng dù sao đi nữa bên này người đông thế mạnh, căn bản không sợ thua thiệt.
"Chú không phải đạo diễn sao? Chú thì không phải là người phụ trách à? Chú mau đuổi bọn họ đi đi, ảnh hưởng đến cháu đi tản bộ." Đối phó với đám người tôm tép nhãi nhép này, Lạc U cũng không cảm thấy mình cần thiết phải ra mặt.
"Cô chủ, hay là để em xử lý?" Tiêu Tiêu chủ động xin đi giết giặc, máy vi tính trong tay vận chuyển thật nhanh, đối chiếu với thân phận của từng người, tìm được rất nhiều tin tức hữu dụng.
Máy vi tính của Tiêu Tiêu được kết nối với kho tin tức của Cổ Sát, từ nguyên thủ quốc gia tới người buôn bán nhỏ, chỉ cần muốn tra, không có gì Cổ Sát không tra được, Cổ Sát vận hành mấy trăm năm nay, thế lực của bọn họ bây giờ, người khác không cách nào tưởng tượng nổi, huống chi hoạt động chủ yếu của Cổ Sát là giết người và mua bán tin tức.
"Nhớ tìm đạo diễn Mã lấy tiền thưởng." Lạc U hiển nhiên là đồng ý với lời gợi ý của Tiêu Tiêu, nếu Tiêu Tiêu đã nói như vậy, đương nhiên là có biện pháp rồi.
Tiêu Tiêu rất vui vẻ, cuối cùng cũng tìm được chuyện để làm, nếu không cậu ấy thật đúng là cảm thấy như mình là vú em toàn năng, ngày ngày sống nhàn rỗi, đầu óc của cậu cũng sẽ sớm bị gỉ sét.
Tiêu Tiêu ôm máy vi tính, trực tiếp đi đến cạnh thôn trưởng cùng mấy người kia, không thèm nói lòng vòng, trực tiếp vào chủ đề: "Lưu Thành, tên đầy đủ Lưu Nhị Thành, sống ở thành phố Bắc Kinh, khu Thông Châu, huyện Văn Đạt, sau khi tốt nghiệp cấp hai thì nghỉ học, ra xã hội thành lập băng nhóm nhỏ, chuyên phụ trách các loại công việc đường ngang ngõ tắt, hãm hại lừa gạt ăn trộm tinh thông, năm 24 tuổi bởi vì tội lường gạt nên bị bỏ tù, sau khi ra tù lại cùng bạn trong tù hợp tác, thông qua các loại thủ đoạn không tốt kiếm chác món lợi kếch sù, sáng lập ra công ty vận chuyển Văn Thành rõ ràng có dấu hiệu trốn thuế, ngoài một người vợ năm nay gần hai mươi tuổi là vợ chính thức ra, bên ngoài còn bao nuôi ba cô gái bất đồng lứa tuổi, ngài Lưu, còn một vài tin tức cụ thể của ngài có cần tôi đọc luôn không? Nếu như ngài muốn cho mọi người đều biết, tôi không ngại lãng phí chút nước miếng."
Tiêu Tiêu nói chuyện vô cùng chân thành, đôi mắt to dễ thương chớp mắt nhìn Lưu Thành, không có một chút khi dễ xem thường hay uy hiếp, chỉ là cảm giác đùa cợt muốn xem chuyện vui.
Xử lý mấy nhân vật bé nhỏ này nhiều lắm là để cậu làm cho vui thôi, trên thực tế chẳng khó khăn gì cả.
Người đàn ông tên Lưu Thành trợn tròn mắt, nhìn Tiêu Tiêu giống như là nhìn thấy quỷ, cố bình tĩnh một hồi mới run rẩy hỏi "Cậu là ai, cậu...cậu ở đây ăn nói lộn xộn lung tung cái gì, cậu...cậu ngậm máu phun người!"
"Ngài cần tôi đưa ra chứng cớ sao? Tôi rất vui lòng giao tài liệu cá nhân của ngài cho cảnh sát đi điều tra, nếu như ngài còn muốn tiếp tục ở lại đây." Tiêu Tiêu bĩu môi, gương mặt rất khả ái, chỉ có điều lời nói lại khiến người ta không thể nào yêu thích nổi, ít nhất người đàn ông tên Lưu Thành này đã xanh mặt, âm trầm nhìn Tiêu Tiêu.
Vào giờ phút này mọi người đều hiểu là chuyện gì xảy ra, những người đứng xem đều cảm thấy kinh ngạc, sắc mặt Lưu Thành liền biến đổi, mặc dù cảm thấy thật kỳ lạ, nhưng nghĩ đến nhược điểm của mình bị đối phương nắm trong tay, còn uy hiếp ông ta lúc nào cũng có thể giao cho cảnh sát, Lưu Thành thật hoảng sợ, do dự một hồi rồi xoay người rời đi, không nói thêm một lời nào.
Mà đám người đi theo Lưu Thành thì đứng nhìn lẫn nhau, cuối cùng cũng giải tán theo.
Tiêu Tiêu quay lại với vẻ mặt đầy mong chờ khích lệ, lại thấy sắc mặt Lạc U có chút lạnh nhạt, nhìn mình bằng ánh mắt dường như không ưa, cậu liền lập tức thay đổi sắc mặt, có chút lo lắng hỏi "Cô chủ, có vấn đề gì sao?"
"Cậu đoán đi?" Giọng của Lạc U có chút lạnh nhạt, đương nhiên là thật sự có vấn đề tồn tại, cô không cho là người đàn ông kia rời đi như thế có nghĩa là sẽ không có chuyện gì xảy ra, như vậy cũng không khỏi quá ngây thơ rồi.
Sắc mặt của Tiêu Tiêu càng khó coi hơn, hình như cũng nghĩ đến cái gì, nơm nớp lo sợ hỏi: "Em nói những lời đó, cô chủ sợ về sau sẽ lưu lại ân oán, sợ bọn họ có điều cố kỵ sẽ tới tìm chúng ta gây phiền phức sao?"
"Chẳng lẽ cậu còn cảm thấy sẽ không sao?" Người đàn ông kia lúc rời đi vẻ mặt vô cùng nặng nề, mặc dù Lạc U không biết đối phương rốt cuộc đã phạm phải chuyện gì, nhưng đương nhiên là không phải chuyện nhỏ, về sau người đàn ông kia mà không ra tay, cái tên Lạc U này của cô cũng bị viết ngược lại.
Tiêu Tiêu rụt vai, làm bộ đáng thương cúi đầu, bây giờ cậu cũng đã nghĩ đến vấn đề này, mới vừa rồi nhất thời cậu quá vui mừng, phương pháp này đương nhiên là không đúng, mặc dù thoạt nhìn có vẻ như là không đánh mà thắng kẻ địch, nhưng trên thực tế lại có thể lưu lại tai họa về sau, đổi lại, cho dù bất kỳ ai đều không thích nhược điểm của mình bị rơi vào trong tay kẻ khác, huống chi còn là nhược điểm trí mạng như vậy, cách làm lần này của cậu thật quá sơ suất rồi.
"Thật xin lỗi, em sẽ đi xử lý, thiếu chủ, cho em thêm một cơ hội nữa, lần này em tuyệt đối sẽ không làm hỏng." Tiêu Tiêu đầy khẩn trương, gọi cô bằng thiếu chủ, bình thường lúc có người ngoài ở đây, thành viên đội thân vệ đều gọi Lạc U là cô chủ, trường hợp đặc biệt mới gọi Lạc U là Thiếu chủ, bây giờ thân phận của Lạc U ở Cổ Sát chính là thiếu chủ rồi, cũng là người nối nghiệp Cổ Sát đời tiếp theo.
Lạc U nhìn Tiêu Tiêu vài giây, mãi đến khi Tiêu Tiêu khẩn trương đổ đầy mồ hôi lạnh, Lạc U mới lạnh nhạt nói: "Đừng để cho người này xuất hiện trong tầm mắt tôi, nếu như ngay cả chuyện này mà cậu cũng không làm được, vậy thì không cần đi theo tôi nữa, tôi không giữ lại người vụng về bên mình, người hậu đậu cũng sẽ không phạm phải cùng một sai lầm đến lần thứ hai."
Thành viên đội thân vệ bây giờ có chín người, mỗi người đều có thiên phú và sở trường riêng, Tiêu Tiêu cũng không phải đích thân cô chọn, nhưng lại đảm nhiệm công việc quan trọng nhất trong chín người này, thời thời khắc khắc đều theo bên cạnh Lạc U, khi có lệnh của Lạc U thì phải liên lạc với các thành viên khác của đội thân vệ để thi hành nhiệm vụ, cũng là người nắm giữ tin tức để báo cáo, một người với vai trò như vậy, cũng chứng minh được tầm quan trọng của Tiêu Tiêu, Lạc U không hy vọng người trọng yếu như vậy mà lại có tính cách bất cẩn.
"Dạ, em nhất định bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!" Giọng nói của Tiêu Tiêu cũng đặc biệt nghiêm túc, sơ suất tạo thành sai lầm, đối với cậu mà nói chính là một vết nhơ, sống an nhàn quá lâu, cậu có chút quên nhiệm vụ của mình là cái gì, thật quá là không tốt!
Hơi thở quanh người của Tiêu Tiêu thay đổi trong nháy mắt, cậu bé đáng yêu như ánh mặt trời hình như trở nên thành thục kín kẽ hơn, quanh thân đều lộ ra một loại cảm giác khiến người ta cảm thấy bị đè nén, đó là hơi thở cường giả, cũng là hơi thở khát vọng trở thành cường giả, từ gió tanh mưa máu tinh luyện mà thành phong cách, là một thế giới mà người bình thường không tài nào với tới được, thế giới kia không có ánh mặt trời, chỉ có hắc ám, những người không thể thích ứng, cuối cùng sẽ bị đào thải, Cổ Sát chính là vị vua hoàn toàn xứng đáng của Thế Giới Hắc Ám, mà Lạc U chính là người kế nhiệm ngôi vua này.
Đối với sự thay đổi của Tiêu Tiêu, Lạc U có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng, điều này khiến cô rất hài lòng, mỗi người đều có trọng trách khác nhau, phải nên biết rõ lúc nào thì mình nên làm cái gì, lúc nào thì không nên làm cái gì, cô vẫn tương đối hiểu năng lực của Tiêu Tiêu, nếu không cũng đã không giữ lại Tiêu Tiêu bên cạnh mình lâu như vậy, nhưng mà, tương lai của cô tuyệt đối không thể nào đơn thuần, Tiêu Tiêu là quản gia quan trọng nhất tiếp xúc gần nhất với cô, cũng đương nhiên không thể là một người đơn thuần, yêu cầu của cô đối với cậu còn cao hơn các thành viên khác trong đội thân vệ.
Mà để Tiêu Tiêu lớn lên càng thêm ưu tú, càng thêm phù hợp tâm ý của mình, Lạc U cũng sẽ lợi dụng một ít chuyện trong cuộc sống thường ngày bắt đầu bồi dưỡng Tiêu Tiêu, một người lớn lên cần có kinh nghiệm, Tiêu Tiêu có tiềm lực phát triển, Lạc U cũng sẽ không keo kiệt bồi dưỡng cho cậu, cô tin tưởng trong tương lai không lâu, Tiêu Tiêu càng khiến cô thêm hài lòng.
Mà đối với chuyện này, Lạc U không có hỏi thăm Tiêu Tiêu định làm thế nào để xử lý người đàn ông kia, chỉ là từ sau chuyện hôm nay, cô thật sự không còn gặp lại người đàn ông đó nữa, lại càng không nghe thấy bất kỳ tin tức gì có liên quan đến người đàn ông kia, mà cũng là từ đó, Tiêu Tiêu cũng chính thức nhập vai quản gia, cố gắng khiến bản thân mình lớn lên càng thêm ưu tú, không bao giờ làm những việc có thể lưu lại rủi ro, rất nhiều lần giúp Lạc U giải quyết nhiều phiền toái, nghiễm nhiên trở thành phụ tá đắc lực của Lạc U trong tất cả các lĩnh vực.
"Mọi người đừng nóng giận, hay là tôi dựng cho các người một túp lều trong sân nhà tôi, nghe nói người thành phố bây giờ cũng rất thích ở lều, có nhà mà cũng đòi ở lều, thời tiết hôm nay khô ráo, ngủ bên ngoài cũng không có gì." Thôn trưởng nhanh nhẹn, cảm thấy bản thân mình nảy ra một ý tưởng không tồi, ông ấy nhớ hai ngày trước xem truyền hình, đã nhìn thấy một tiết mục phỏng vấn, nói là có một người bạn nhỏ có nhà ở còn dựng lều trại, nói là làm vậy rất có không khí nông thôn, bây giờ đến đây ở trong nhà cũng có không khí, như vậy ở trong sân lại càng có không khí miền quê hơn không phải sao.
Lạc U rất muốn cười, cô cảm thấy thôn trưởng có chút khờ khạo, nhưng bây giờ lại thấy ông ấy như một ông cụ ngây thơ, hơn nữa còn là kiểu ngây thơ tức chết người không đền mạng, thật đúng là thú vị.
Lạc U vốn định ra mặt giải quyết vấn đề nhưng đổi ý, bây giờ cô rất muốn nhìn thử xem thôn trưởng có thể thuyết phục đám người kia hay không, đối phó với những người có tiền tự cho mình là đúng như vậy, thôn trưởng vẫn là rất mạnh mẽ.
"Ông...Ông, ông nói gì vậy, chúng tôi là ai, lều là cho người ở ư, ông cho người dọn phòng trống nhanh lên một chút, đừng nói nhảm, vậy, đây là tiền boa, thiếu tiền cứ việc nói thẳng, chúng tôi cũng không phải là không trả nổi." Người đàn ông nói xong liền rút mấy tấm chi phiếu ra từ trong ví tiền, khoảng chừng bảy, tám tấm, hết sức phách lối đưa cho thôn trưởng.
Thôn trưởng tránh né mấy tấm chi phiếu của người đàn ông giống như là sợ bị tiền cắn, có chút bối rối nói: "Vấn đề không phải là tiền, cho dù mấy người có tiền cũng không có chỗ cho mấy người ở, hơn nữa lều là cho người ở chứ, heo cũng không ở trong lều, bọn chúng sợ ở trong đó sẽ lớn không được, còn nữa, mấy người đừng lãng phí chút tiền này, đoàn làm phim cho nhiều tiền hơn nhiều, người trong thôn chắc là sẽ không coi trọng chút tiền này, vẫn là nhận lại đi, bỏ rất uổng."
Thôn trưởng là người tốt, nói như vậy cũng không phải là châm chọc người ta, mà là nói lời trong lòng, lều rõ ràng là làm cho người ta ở, sao lại không phải cho bọn họ ở chứ, chẳng lẽ bọn họ không phải người?
Thôn trưởng rất nghi hoặc, nghiêm túc nghĩ đi nghĩ lại cũng nghĩ không ra, chỉ là mấy người đến từ thành thị này có chút kỳ quái, toàn nói mấy câu khiến người ta khó hiểu.
Lần này Lạc U thật sự bị chọc cười, hơn nữa không chỉ có mình cô cười, xung quanh có rất nhiều thôn dân cùng nhân viên đoàn làm phim đến xem náo nhiệt cũng cười, tiếng cười nối thành một tràng, cười đến nổi gương mặt mấy người kia đều biến thành màu xanh lá.
"Cười, cười cái gì mà cười, ai là người phụ trách chỗ này của mấy người, đến đây nói chuyện, đoàn làm phim có tiền, bọn ông đây chẳng lẽ không có tiền sao!" Trong đám người này có một người đàn ông tráng kiện đứng dậy, hung hăng nhìn quần chúng đang cười xung quanh.
Lạc U bĩu môi, cô mới không tin những người này còn có nhiều tiền hơn cô đấy! Chỉ là đương nhiên Lạc U sẽ không so đo với bọn họ, tạm thời vẫn là lựa chọn đứng một bên xem chuyện vui.
Lúc này, Mã An cùng đám người Lý Hoành Vũ đều đã tới đây, hỏi thăm tình hình với mấy nhân viên đoàn làm phim nãy giờ đứng xem, cũng hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Mã An đi tới bên cạnh Lạc U, cố làm ra vẻ uất ức: "Tiểu U, sao cháu không lên tiếng, những người này đến đây gây phiền toái, vậy mà cháu chỉ đứng xem hay sao?"
Trong lòng Mã An, mặc dù ông ta là đạo diễn, nhưng Lạc U mới là người phụ trách đoàn làm phim, có người tìm người phụ trách ra mặt, thì phải tìm Lạc U để giải quyết.
Mã An rất nghiêm túc, ông ta không muốn xem náo nhiệt, nhưng dù sao đi nữa bên này người đông thế mạnh, căn bản không sợ thua thiệt.
"Chú không phải đạo diễn sao? Chú thì không phải là người phụ trách à? Chú mau đuổi bọn họ đi đi, ảnh hưởng đến cháu đi tản bộ." Đối phó với đám người tôm tép nhãi nhép này, Lạc U cũng không cảm thấy mình cần thiết phải ra mặt.
"Cô chủ, hay là để em xử lý?" Tiêu Tiêu chủ động xin đi giết giặc, máy vi tính trong tay vận chuyển thật nhanh, đối chiếu với thân phận của từng người, tìm được rất nhiều tin tức hữu dụng.
Máy vi tính của Tiêu Tiêu được kết nối với kho tin tức của Cổ Sát, từ nguyên thủ quốc gia tới người buôn bán nhỏ, chỉ cần muốn tra, không có gì Cổ Sát không tra được, Cổ Sát vận hành mấy trăm năm nay, thế lực của bọn họ bây giờ, người khác không cách nào tưởng tượng nổi, huống chi hoạt động chủ yếu của Cổ Sát là giết người và mua bán tin tức.
"Nhớ tìm đạo diễn Mã lấy tiền thưởng." Lạc U hiển nhiên là đồng ý với lời gợi ý của Tiêu Tiêu, nếu Tiêu Tiêu đã nói như vậy, đương nhiên là có biện pháp rồi.
Tiêu Tiêu rất vui vẻ, cuối cùng cũng tìm được chuyện để làm, nếu không cậu ấy thật đúng là cảm thấy như mình là vú em toàn năng, ngày ngày sống nhàn rỗi, đầu óc của cậu cũng sẽ sớm bị gỉ sét.
Tiêu Tiêu ôm máy vi tính, trực tiếp đi đến cạnh thôn trưởng cùng mấy người kia, không thèm nói lòng vòng, trực tiếp vào chủ đề: "Lưu Thành, tên đầy đủ Lưu Nhị Thành, sống ở thành phố Bắc Kinh, khu Thông Châu, huyện Văn Đạt, sau khi tốt nghiệp cấp hai thì nghỉ học, ra xã hội thành lập băng nhóm nhỏ, chuyên phụ trách các loại công việc đường ngang ngõ tắt, hãm hại lừa gạt ăn trộm tinh thông, năm 24 tuổi bởi vì tội lường gạt nên bị bỏ tù, sau khi ra tù lại cùng bạn trong tù hợp tác, thông qua các loại thủ đoạn không tốt kiếm chác món lợi kếch sù, sáng lập ra công ty vận chuyển Văn Thành rõ ràng có dấu hiệu trốn thuế, ngoài một người vợ năm nay gần hai mươi tuổi là vợ chính thức ra, bên ngoài còn bao nuôi ba cô gái bất đồng lứa tuổi, ngài Lưu, còn một vài tin tức cụ thể của ngài có cần tôi đọc luôn không? Nếu như ngài muốn cho mọi người đều biết, tôi không ngại lãng phí chút nước miếng."
Tiêu Tiêu nói chuyện vô cùng chân thành, đôi mắt to dễ thương chớp mắt nhìn Lưu Thành, không có một chút khi dễ xem thường hay uy hiếp, chỉ là cảm giác đùa cợt muốn xem chuyện vui.
Xử lý mấy nhân vật bé nhỏ này nhiều lắm là để cậu làm cho vui thôi, trên thực tế chẳng khó khăn gì cả.
Người đàn ông tên Lưu Thành trợn tròn mắt, nhìn Tiêu Tiêu giống như là nhìn thấy quỷ, cố bình tĩnh một hồi mới run rẩy hỏi "Cậu là ai, cậu...cậu ở đây ăn nói lộn xộn lung tung cái gì, cậu...cậu ngậm máu phun người!"
"Ngài cần tôi đưa ra chứng cớ sao? Tôi rất vui lòng giao tài liệu cá nhân của ngài cho cảnh sát đi điều tra, nếu như ngài còn muốn tiếp tục ở lại đây." Tiêu Tiêu bĩu môi, gương mặt rất khả ái, chỉ có điều lời nói lại khiến người ta không thể nào yêu thích nổi, ít nhất người đàn ông tên Lưu Thành này đã xanh mặt, âm trầm nhìn Tiêu Tiêu.
Vào giờ phút này mọi người đều hiểu là chuyện gì xảy ra, những người đứng xem đều cảm thấy kinh ngạc, sắc mặt Lưu Thành liền biến đổi, mặc dù cảm thấy thật kỳ lạ, nhưng nghĩ đến nhược điểm của mình bị đối phương nắm trong tay, còn uy hiếp ông ta lúc nào cũng có thể giao cho cảnh sát, Lưu Thành thật hoảng sợ, do dự một hồi rồi xoay người rời đi, không nói thêm một lời nào.
Mà đám người đi theo Lưu Thành thì đứng nhìn lẫn nhau, cuối cùng cũng giải tán theo.
Tiêu Tiêu quay lại với vẻ mặt đầy mong chờ khích lệ, lại thấy sắc mặt Lạc U có chút lạnh nhạt, nhìn mình bằng ánh mắt dường như không ưa, cậu liền lập tức thay đổi sắc mặt, có chút lo lắng hỏi "Cô chủ, có vấn đề gì sao?"
"Cậu đoán đi?" Giọng của Lạc U có chút lạnh nhạt, đương nhiên là thật sự có vấn đề tồn tại, cô không cho là người đàn ông kia rời đi như thế có nghĩa là sẽ không có chuyện gì xảy ra, như vậy cũng không khỏi quá ngây thơ rồi.
Sắc mặt của Tiêu Tiêu càng khó coi hơn, hình như cũng nghĩ đến cái gì, nơm nớp lo sợ hỏi: "Em nói những lời đó, cô chủ sợ về sau sẽ lưu lại ân oán, sợ bọn họ có điều cố kỵ sẽ tới tìm chúng ta gây phiền phức sao?"
"Chẳng lẽ cậu còn cảm thấy sẽ không sao?" Người đàn ông kia lúc rời đi vẻ mặt vô cùng nặng nề, mặc dù Lạc U không biết đối phương rốt cuộc đã phạm phải chuyện gì, nhưng đương nhiên là không phải chuyện nhỏ, về sau người đàn ông kia mà không ra tay, cái tên Lạc U này của cô cũng bị viết ngược lại.
Tiêu Tiêu rụt vai, làm bộ đáng thương cúi đầu, bây giờ cậu cũng đã nghĩ đến vấn đề này, mới vừa rồi nhất thời cậu quá vui mừng, phương pháp này đương nhiên là không đúng, mặc dù thoạt nhìn có vẻ như là không đánh mà thắng kẻ địch, nhưng trên thực tế lại có thể lưu lại tai họa về sau, đổi lại, cho dù bất kỳ ai đều không thích nhược điểm của mình bị rơi vào trong tay kẻ khác, huống chi còn là nhược điểm trí mạng như vậy, cách làm lần này của cậu thật quá sơ suất rồi.
"Thật xin lỗi, em sẽ đi xử lý, thiếu chủ, cho em thêm một cơ hội nữa, lần này em tuyệt đối sẽ không làm hỏng." Tiêu Tiêu đầy khẩn trương, gọi cô bằng thiếu chủ, bình thường lúc có người ngoài ở đây, thành viên đội thân vệ đều gọi Lạc U là cô chủ, trường hợp đặc biệt mới gọi Lạc U là Thiếu chủ, bây giờ thân phận của Lạc U ở Cổ Sát chính là thiếu chủ rồi, cũng là người nối nghiệp Cổ Sát đời tiếp theo.
Lạc U nhìn Tiêu Tiêu vài giây, mãi đến khi Tiêu Tiêu khẩn trương đổ đầy mồ hôi lạnh, Lạc U mới lạnh nhạt nói: "Đừng để cho người này xuất hiện trong tầm mắt tôi, nếu như ngay cả chuyện này mà cậu cũng không làm được, vậy thì không cần đi theo tôi nữa, tôi không giữ lại người vụng về bên mình, người hậu đậu cũng sẽ không phạm phải cùng một sai lầm đến lần thứ hai."
Thành viên đội thân vệ bây giờ có chín người, mỗi người đều có thiên phú và sở trường riêng, Tiêu Tiêu cũng không phải đích thân cô chọn, nhưng lại đảm nhiệm công việc quan trọng nhất trong chín người này, thời thời khắc khắc đều theo bên cạnh Lạc U, khi có lệnh của Lạc U thì phải liên lạc với các thành viên khác của đội thân vệ để thi hành nhiệm vụ, cũng là người nắm giữ tin tức để báo cáo, một người với vai trò như vậy, cũng chứng minh được tầm quan trọng của Tiêu Tiêu, Lạc U không hy vọng người trọng yếu như vậy mà lại có tính cách bất cẩn.
"Dạ, em nhất định bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!" Giọng nói của Tiêu Tiêu cũng đặc biệt nghiêm túc, sơ suất tạo thành sai lầm, đối với cậu mà nói chính là một vết nhơ, sống an nhàn quá lâu, cậu có chút quên nhiệm vụ của mình là cái gì, thật quá là không tốt!
Hơi thở quanh người của Tiêu Tiêu thay đổi trong nháy mắt, cậu bé đáng yêu như ánh mặt trời hình như trở nên thành thục kín kẽ hơn, quanh thân đều lộ ra một loại cảm giác khiến người ta cảm thấy bị đè nén, đó là hơi thở cường giả, cũng là hơi thở khát vọng trở thành cường giả, từ gió tanh mưa máu tinh luyện mà thành phong cách, là một thế giới mà người bình thường không tài nào với tới được, thế giới kia không có ánh mặt trời, chỉ có hắc ám, những người không thể thích ứng, cuối cùng sẽ bị đào thải, Cổ Sát chính là vị vua hoàn toàn xứng đáng của Thế Giới Hắc Ám, mà Lạc U chính là người kế nhiệm ngôi vua này.
Đối với sự thay đổi của Tiêu Tiêu, Lạc U có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng, điều này khiến cô rất hài lòng, mỗi người đều có trọng trách khác nhau, phải nên biết rõ lúc nào thì mình nên làm cái gì, lúc nào thì không nên làm cái gì, cô vẫn tương đối hiểu năng lực của Tiêu Tiêu, nếu không cũng đã không giữ lại Tiêu Tiêu bên cạnh mình lâu như vậy, nhưng mà, tương lai của cô tuyệt đối không thể nào đơn thuần, Tiêu Tiêu là quản gia quan trọng nhất tiếp xúc gần nhất với cô, cũng đương nhiên không thể là một người đơn thuần, yêu cầu của cô đối với cậu còn cao hơn các thành viên khác trong đội thân vệ.
Mà để Tiêu Tiêu lớn lên càng thêm ưu tú, càng thêm phù hợp tâm ý của mình, Lạc U cũng sẽ lợi dụng một ít chuyện trong cuộc sống thường ngày bắt đầu bồi dưỡng Tiêu Tiêu, một người lớn lên cần có kinh nghiệm, Tiêu Tiêu có tiềm lực phát triển, Lạc U cũng sẽ không keo kiệt bồi dưỡng cho cậu, cô tin tưởng trong tương lai không lâu, Tiêu Tiêu càng khiến cô thêm hài lòng.
Mà đối với chuyện này, Lạc U không có hỏi thăm Tiêu Tiêu định làm thế nào để xử lý người đàn ông kia, chỉ là từ sau chuyện hôm nay, cô thật sự không còn gặp lại người đàn ông đó nữa, lại càng không nghe thấy bất kỳ tin tức gì có liên quan đến người đàn ông kia, mà cũng là từ đó, Tiêu Tiêu cũng chính thức nhập vai quản gia, cố gắng khiến bản thân mình lớn lên càng thêm ưu tú, không bao giờ làm những việc có thể lưu lại rủi ro, rất nhiều lần giúp Lạc U giải quyết nhiều phiền toái, nghiễm nhiên trở thành phụ tá đắc lực của Lạc U trong tất cả các lĩnh vực.
/281
|