Editor: shizuka nguyễn
“Ai, cũng là một người làm cha như tôi đây sơ ý, cho tới bây giờ cũng không nghĩ qua đứa nhỏ Tiểu Thần này vẫn còn có suy nghĩ đi làm lính, cũng may Lạc bí thư có lòng, làm cho một người làm cha như tôi đây có chút thẹn thùng a, tôi nghe nói đứa nhỏ Tiểu U này cũng giúp Tiểu Thần không ít việc, lần này không phải liền muốn mượn cơ hội này đến cảm ơn mọi người, Tiểu U đâu? Con bé có ở nhà không? Một năm này con bé đúng là quá cực khổ, trong lễ mừng năm mới cần phải nghỉ ngơi thật tốt a.”
Diệp Chính Thanh hơi cúi thấp đầu, làm ra dáng vẻ có chút xấu hổ, nhưng trên thực tế lời nói ra ngoài lại quá mức lưu loát, giống như là đang diễn thuyết những lời nói đã được chuẩn bị xong từ sớm trong bản thảo, tình cảm thật lòng cũng không biết bị ném tới nơi nào, thấy thế nào cũng giống như là đang diễn trò.
Lạc U ngồi trên ghế mây ở lầu hai xem một màn này, Lạc gia rất lớn, chỗ nào thích hợp để nghe lén Lạc U rõ ràng nhất, từ thời điểm khi Diệp Chính Thanh tới, Lạc U liền nhận được thông báo, bây giờ thấy dáng vẻ này của Diệp Chính Thanh, càng thêm kiên định với quyết định để cho Diệp Vẫn Thần rời khỏi Diệp gia.
Lạc U cũng không phải là loại người có tấm lòng tốt đi khuyên bảo người khác cái gì, câu nói máu mủ tình thâm này tuy nói không sai, nhưng cái chung không có khả năng bác bỏ cái riêng, không phải tất cả quan hệ cha con đều đáng giá để chờ mong.
Lạc U cũng không muốn làm cái người hoà giải gì, cô chỉ hy vọng người mà mình để ý, có thể trải qua cuộc sống vui vẻ một chút, mà không phải là bị ánh mắt cùng sự đánh giá của thế tục cưỡng ép, hơn nữa còn có thể vì vậy mà phải chịu thống khổ, như vậy tuyệt đối đó không phải là việc cô sẽ làm.
“Tiểu U ở nhà nghỉ ngơi, một năm này con bé cũng rất là cực khổ, ông muốn gặp con bé sao? Để tôi cho người đi gọi con bé dậy?”
Lời này Lạc ba ba nói rất là uyển chuyển, ý kia chính là đứa nhỏ đang ngủ đâu, cực khổ một năm, có thể không quấy rầy thì đừng nên quấy rầy, đã không có chuyện gì quan trọng thì có thể đừng đi gọi a.
Diệp Chính Thanh cũng là trường hợp người ở trên cao lâu năm, làm sao có thể không hiểu ý tứ này, nhưng mà hôm nay hắn tới nơi này còn có nhiệm vụ khác, phải gọi a.
“Tôi cũng không muốn quấy rầy cháu gái nghỉ ngơi, nhưng mà hôm nay tôi cố ý mang theo Tiểu Phong đến, cũng là muốn giới thiệu cho mấy đứa nhỏ nhận thức, Tiểu Phong lớn tuổi hơn Tiểu U một chút, nhưng làm việc cũng không có thành thục giống như Tiểu U, tôi đây là muốn cho mọi người thân cận một chút, sau này còn gặp gỡ nhiều a.”
Diệp Chính Thanh nói có phần khô sáp, thật ra thì lý do này của hắn vẫn là có chút gượng ép, nhưng bất đắc dĩ vợ mình có chút ý kiến, bắt hắn phải mang theo con lớn nhất đi tới nơi này, nếu không liền một mình liên tục ầm ĩ, làm cho hắn rất là đau đầu, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là mang theo con trai tới đây.
Nhưng mà trong lòng của Diệp Chính Thanh trong cũng là có lòng riêng, hắn cũng là muốn mượn cơ hội này cùng Lạc gia qua lại một chút, hiện tại Diệp gia đang đứng ở giai đoạn bấp bênh vô cùng không ổn định, tiến thêm một bước liền trời quang mây tạnh, lui một bước thì Diệp gia sẽ hoàn toàn suy bại tới mức trở thành nhị lưu gia tộc, cho nên hiện tại Diệp gia mỗi một bước đi cũng phải đặc biệt cẩn thận, nếu không liền có thể đi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục(*).
(*) Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp không trở lại như cũ được.
Mà bây giờ Lạc gia lại hoàn toàn trái ngược so với Diệp gia, Lạc gia bốn đời đều cùng một đường, quân chính công thương đều có liên quan, hơn nữa mỗi một một giai đoạn mỗi một một lĩnh vực đều có từng người phụ trách cùng người nối nghiệp, gia tộc chi phồn lá tốt(*) như vậy thì sẽ có tương lai vô hạn, so với Diệp gia đó chính là hai cực vô cùng trái ngược, làm sao có thể làm cho Diệp gia không coi trọng đâu.
(*) Chi phồn lá tốt: Cành lá xum xuê, tươi tốt, sinh trưởng phát triển tốt. Ý nói Lạc gia có nhiều con cháu tài giỏi, tương lai sẽ ngày càng phát triển.
Diệp Chính Thanh nghĩ cũng là tình huống bây giờ, nhưng trên thực tế Lạc gia cũng không suông sẻ giống như trong suy nghĩ của Diệp gia, có lẽ nói chính là bởi vì Lạc gia thoạt nhìn có thể suông sẻ như thế, mới dẫn đến tình huống một vài thế lực xa lánh Lạc gia căm thù Lạc gia xuất hiện, sau đó mới có một hồi kiếp nạn chín năm sau của Lạc gia, cái này cũng có thể nói là phúc họa tương y(*).
(*) Phúc họa tương y: Phúc họa tương phùng. Ý nói phúc họa luôn song hành với nhau trong phúc có họa, mà trong họa có phúc, chính vì vậy Lạc gia càng mạnh bao nhiêu thì các gia tộc khác sẽ càng muốn liên thủ với nhau lật đổ Lạc gia bấy nhiêu, nên mới có một màn kiếp trước của Lạc U.
Mà nghe thấy Diệp Chính Thanh nói, Lạc ba ba cùng Lạc U gần như đồng thời nhíu mày, lộ ra vẻ mặt có chút không vui, rất là ghét bỏ nhìn Diệp Chính Thanh, nghĩ người này thế nào lại không biết tiến lùi như thế đâu, vậy mà lại có thể nói ra lời nói như vậy.
Lạc ba ba có chút do dự, ông đang suy nghĩ có muốn tìm Lạc U qua đây hay không, tuy rằng ông có rất nhiều biện pháp có thể không cần đi tìm Lạc U, nhưng ông cũng vì lo lắng người này rất có thể là bố chồng tương lai của Lạc U, làm quá mức dương như cũng không quá thích hợp.
Mà cùng lúc Lạc ba ba đang suy tính, Lạc U lại có hành động, cũng không tiếp tục che giấu nữa, trực tiếp đi ra.
“Bác trai Diệp, thời gian lâu rồi không gặp, phong thái của ngài vẫn như trước a.”
Giọng nói có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc U vang lên, mang theo một loại mùi vị đặc biệt, thật giống như cao cao tại thượng làm cho người ta chiêm ngưỡng, cũng giống như đạm mạc xa cách làm cho người khác không thể đến gần.
Diệp Chính Thanh vốn là đang ngồi, nhưng cũng không biết vì sao, thấy bóng dáng Lạc U đi tới, còn có giọng nói kia, không tự chủ được liền đứng lên, có chút không được tự nhiên đáp lại nói:
“Tiểu U thật sự là càng ngày càng đẹp, đã lâu bác không gặp, cũng mau không nhận ra đâu.”
“Điều này nói rõ tác phong người của cháu còn chưa đủ, tất nhiên không thể để cho bác trai gặp được là bình thường, thật đúng là lỗi của cháu.”
Lạc U nói khách khí, nhưng trên thực tế ý tứ kia liền không khách khí một chút nào, hơn nữa cô cũng không có quan tâm đến Diệp Chính Thanh, vừa nói chuyện đồng thời liền ngồi thẳng ngồi, làm cho Diệp Chính Thanh đang đứng càng lộ vẻ xấu hổ, nhưng mà cũng may phản ứng của Diệp Chính Thanh cũng rất nhanh, rất bình tĩnh liền ngồi xuống.
“Tiểu U nói đùa, cha anh cũng không phải là có ý tứ này, danh tiếng của em bây giờ chính là người bình thường không thể so sánh bằng, anh chính là mỗi ngày đều có thể ở các địa phương khác nhau nghe thấy tên của em.”
Nói chen vào chính là Diệp Thiên Phong vẫn luôn bảo trì trầm mặc, tại thời điểm Lạc U xuất hiện, ánh mắt hắn liền sáng lên, tư thế ngồi cũng đều trở nên nghiêm chỉnh rất nhiều.
Lạc U nhìn về phía Diệp Thiên Phong, vẻ mặt có chút đạm mạc trong nháy mắt liền trở nên lạnh lùng, hơn nữa cái loại biến hóa này còn không che giấu chút nào, làm cho mấy người ở đây ngay cả không muốn chú ý tới cũng đều khó khăn!
Trong lòng của Diệp Chính Thanh cùng Lạc ba ba đều run mạnh lên một cái, không hẹn mà cùng có một loại dự cảm xấu.
Lạc U lạnh lùng đã mở miệng nói:
“Diệp Thiên Phong, da mặt của anh dường như có chút dày đâu, cũng dám vào nhà của tôi, anh cũng không cảm thấy không có xấu hổ sao?”
Lạc U nói làm cho sắc mặt của tất cả mọi người ở đây đều thay đổi, ngay cả Lạc ba ba cũng có chút kinh ngạc nhìn về phía Diệp Thiên Phong, sau đó giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt vô cùng khó coi nói:
“Tiểu tử Diệp gia, không biết cậu làm cái việc gì không nên đi, chọc đến con gái của nhà chúng tôi, liền chớ có trách cái người làm cha như tôi không nể tình.”
Cái gì là vấn đề ỷ lớn hiếp nhỏ ở trong lòng Lạc ba ba căn bản cũng không đáng để quan tâm, xem sắc mặt này của Lạc U, Lạc ba ba trực tiếp bổ não một phen, đã có chút không chờ đợi được muốn ra mặt vì con gái nhà mình.
Cha con Diệp gia đều rất xấu hổ, nhất là Diệp Thiên Phong, hắn cũng thật không ngờ Lạc U càn rỡ ở trước mặt trưởng bối như vậy, cũng không để lại cho hắn một chút cấp mặt mũi.
Hắn nghĩ, đại gia tộc giống như là gia tộc của bọn hắn như thế, vãn bối ở trước mặt trưởng bối, như vậy cũng là vô cùng nhu thuận hiểu lễ, cho dù ở bên ngoài vừa suồng sã cùng liều lĩnh, cũng sẽ không như thế nể tình như thế, nhưng lại thật không ngờ, Lạc U hết lần này tới lần khác lại là một ngoại tộc.
“Tiểu U, cháu đừng nóng giận, tiểu tử thúi này nếu như đã làm chuyện gì chọc cho cháu tức giận, trở về nhất định bác sẽ giáo huấn nó thật tốt.”
Diệp Chính Thanh hiện tại cũng rất là tức giận, vừa tức Lạc U chẳng nể tình như thế, ngay trước mặt một trưởng bối giống như hắn đây châm chọc Diệp Thiên Phong, vừa tức con trai nhà mình cũng không chịu thua kém, vậy mà lại chọc tiểu công chúa của Lạc gia, nhưng lại không có nói trước cho hắn biết, biến thành cục diện hiện tại như thế này, tất cả mọi người không tốt quá.
“Vậy là tốt rồi giáo huấn một chút cũng tốt đi, nếu không, đi ra bên ngoài cũng là làm mất mặt của bác trai ngài, dù sao hắn cũng là con của bác.”
Lạc U một chút do dự cũng không có liền đáp lại câu nói của Diệp Chính Thanh, sau đó liền ở đây đem hai cha con nhà này làm tức chết đi được!
Có người sẽ nói như vậy sao? Có ai không?!
Lần này ngay cả Lạc ba ba cũng có chút ngượng ngùng, vốn còn muốn vì nha đầu nhà mình làm cho hả giận, nhưng nghe thấy lời này của nha đầu nhà mình, rõ ràng chính là tức chết người không đền mạng a, cho nên Lạc ba ba liền tạm thời vui vẻ ở một bên xem náo nhiệt, cái gì cũng không nói.
“Ha ha, Tiểu U a, bác sẽ dạy dỗ thật tốt, ha ha, cái kia, khụ khụ, nghe nói cháu cùng bạn bè chung vốn mở một cửa hàng trang sức, thật sự là niên thiểu hữu vi(*) a, lần này bác tới cũng là muốn thương lượng với cháu chuyện này, Tiểu Phong nhà bác đây cũng cảm thấy có hứng thú trong phương diện buôn bán, nghĩ muốn làm ăn một chút, trước đây nó có chỗ nào không đúng cháu cũng chớ để ý, nó làm việc chỉ là có chút lỗ mãng, cái này không phải suy nghĩ nhiều cùng cháu học tập trao đổi một chút sao, sau này nhất định bác sẽ làm cho nó nghe lời cháu nói.”
(*) Niên thiểu hữu vi: Tuổi trẻ tài cao (shizuka: Tại vì mình thấy để lại câu kia nghe hay hơn nên giữ nguyên nhé ^^).
Diệp Chính Thanh cười cười mang theo một chút xấu hổ a, nhưng hắn có thể không cười sao, rõ ràng là không thể a, liền một bên vừa cười một bên vừa ho khan, cố nén xấu hổ đem ý tứ khi tới nơi này nói ra.
Mượn hơi Lạc gia sẽ bắt đầu từ Lạc U ở đây, làm cho con lớn nhất của nhà mình kéo gần quan hệ của nó cùng Lạc U chính là ý tưởng chủ yếu nhất khi hắn tới nơi này.
Mặc dù quan hệ của con trai út cùng Lạc U dường như có chút mờ ám, nhưng trên thực tế ngoại trừ người của Lạc gia ở ngoài ra, người khác đều nghĩ Diệp Vẫn Thần giống như người hầu của Lạc U, dù sao rất nhiều năm trước đều là hình thức như vậy, cũng có rất nhiều người tận mắt thấy hình thức hai người ở chung với nhau.
Cho nên bao gôm cả Diệp Chính Thanh ở bên trong, cũng đều rất hoài nghi quan hệ giữa hai người cuối cùng là đáng tin cậy hay không đáng tin cậy, cho nên Diệp Chính Thanh mới nghĩ tới, làm cho con lớn nhất kéo gần quan hệ cùng Lạc U.
“Khụ, Tiểu U, trước đây anh có làm cái chỗ gì không đúng, em đừng nóng giận, anh sẽ chú ý, lần này anh cùng cha anh đến cũng là muốn cùng em nói chuyện, anh biết em cùng Tiểu Ninh cùng nhau làm kinh doanh, không biết có đồng ý mang theo anh một phần hay không, anh chính là cảm thấy rất có hứng thú đối với thiết kế của em đâu.”
Không hổ là con cháu Diệp gia, sắc mặt của Diệp Thiên Phong thay đổi cũng rất nhanh, một vài phút trước còn mang vẻ mặt xanh xám, giờ khắc này liền vẻ mặt xán lạn như ban đầu, làm cho Lạc U có loại cảm giác được xem trò vui.
“Tôi không muốn.”
Lạc U lại một lần nữa không hề nghĩ ngợi liền từ chối nói, loại chuyện này căn bản cũng không cần lo lắng, hễ là người của Diệp gia liền không có thứ gì tốt, đương nhiên ngoại trừ Diệp Vẫn Thần ở bên ngoài.
Bất luận là trong trí nhớ của kiếp trước, hay là trong những thông tin của kiếp này, Diệp gia cũng là vô cùng không cần Diệp Vẫn Thần, kỳ thật Diệp gia là một gia tộc có chút bảo thủ mà lại còn cứng nhắc, thân phận mẹ đẻ của Diệp Vẫn Thần chính là miễn cưỡng mới tính là thương nhân không hề có địa vị.
Mà điều này cũng có ý nghĩa, bất luận Diệp Vẫn Thần có xuất sắc ra sao, cũng sẽ không đạt được Diệp gia chân chính nhận thức, cái loại từ trong khung liền mang theo bài xích cùng chán ghét này, là nỗi đau cả đời của Diệp Vẫn Thần!
“Ai, cũng là một người làm cha như tôi đây sơ ý, cho tới bây giờ cũng không nghĩ qua đứa nhỏ Tiểu Thần này vẫn còn có suy nghĩ đi làm lính, cũng may Lạc bí thư có lòng, làm cho một người làm cha như tôi đây có chút thẹn thùng a, tôi nghe nói đứa nhỏ Tiểu U này cũng giúp Tiểu Thần không ít việc, lần này không phải liền muốn mượn cơ hội này đến cảm ơn mọi người, Tiểu U đâu? Con bé có ở nhà không? Một năm này con bé đúng là quá cực khổ, trong lễ mừng năm mới cần phải nghỉ ngơi thật tốt a.”
Diệp Chính Thanh hơi cúi thấp đầu, làm ra dáng vẻ có chút xấu hổ, nhưng trên thực tế lời nói ra ngoài lại quá mức lưu loát, giống như là đang diễn thuyết những lời nói đã được chuẩn bị xong từ sớm trong bản thảo, tình cảm thật lòng cũng không biết bị ném tới nơi nào, thấy thế nào cũng giống như là đang diễn trò.
Lạc U ngồi trên ghế mây ở lầu hai xem một màn này, Lạc gia rất lớn, chỗ nào thích hợp để nghe lén Lạc U rõ ràng nhất, từ thời điểm khi Diệp Chính Thanh tới, Lạc U liền nhận được thông báo, bây giờ thấy dáng vẻ này của Diệp Chính Thanh, càng thêm kiên định với quyết định để cho Diệp Vẫn Thần rời khỏi Diệp gia.
Lạc U cũng không phải là loại người có tấm lòng tốt đi khuyên bảo người khác cái gì, câu nói máu mủ tình thâm này tuy nói không sai, nhưng cái chung không có khả năng bác bỏ cái riêng, không phải tất cả quan hệ cha con đều đáng giá để chờ mong.
Lạc U cũng không muốn làm cái người hoà giải gì, cô chỉ hy vọng người mà mình để ý, có thể trải qua cuộc sống vui vẻ một chút, mà không phải là bị ánh mắt cùng sự đánh giá của thế tục cưỡng ép, hơn nữa còn có thể vì vậy mà phải chịu thống khổ, như vậy tuyệt đối đó không phải là việc cô sẽ làm.
“Tiểu U ở nhà nghỉ ngơi, một năm này con bé cũng rất là cực khổ, ông muốn gặp con bé sao? Để tôi cho người đi gọi con bé dậy?”
Lời này Lạc ba ba nói rất là uyển chuyển, ý kia chính là đứa nhỏ đang ngủ đâu, cực khổ một năm, có thể không quấy rầy thì đừng nên quấy rầy, đã không có chuyện gì quan trọng thì có thể đừng đi gọi a.
Diệp Chính Thanh cũng là trường hợp người ở trên cao lâu năm, làm sao có thể không hiểu ý tứ này, nhưng mà hôm nay hắn tới nơi này còn có nhiệm vụ khác, phải gọi a.
“Tôi cũng không muốn quấy rầy cháu gái nghỉ ngơi, nhưng mà hôm nay tôi cố ý mang theo Tiểu Phong đến, cũng là muốn giới thiệu cho mấy đứa nhỏ nhận thức, Tiểu Phong lớn tuổi hơn Tiểu U một chút, nhưng làm việc cũng không có thành thục giống như Tiểu U, tôi đây là muốn cho mọi người thân cận một chút, sau này còn gặp gỡ nhiều a.”
Diệp Chính Thanh nói có phần khô sáp, thật ra thì lý do này của hắn vẫn là có chút gượng ép, nhưng bất đắc dĩ vợ mình có chút ý kiến, bắt hắn phải mang theo con lớn nhất đi tới nơi này, nếu không liền một mình liên tục ầm ĩ, làm cho hắn rất là đau đầu, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là mang theo con trai tới đây.
Nhưng mà trong lòng của Diệp Chính Thanh trong cũng là có lòng riêng, hắn cũng là muốn mượn cơ hội này cùng Lạc gia qua lại một chút, hiện tại Diệp gia đang đứng ở giai đoạn bấp bênh vô cùng không ổn định, tiến thêm một bước liền trời quang mây tạnh, lui một bước thì Diệp gia sẽ hoàn toàn suy bại tới mức trở thành nhị lưu gia tộc, cho nên hiện tại Diệp gia mỗi một bước đi cũng phải đặc biệt cẩn thận, nếu không liền có thể đi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục(*).
(*) Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp không trở lại như cũ được.
Mà bây giờ Lạc gia lại hoàn toàn trái ngược so với Diệp gia, Lạc gia bốn đời đều cùng một đường, quân chính công thương đều có liên quan, hơn nữa mỗi một một giai đoạn mỗi một một lĩnh vực đều có từng người phụ trách cùng người nối nghiệp, gia tộc chi phồn lá tốt(*) như vậy thì sẽ có tương lai vô hạn, so với Diệp gia đó chính là hai cực vô cùng trái ngược, làm sao có thể làm cho Diệp gia không coi trọng đâu.
(*) Chi phồn lá tốt: Cành lá xum xuê, tươi tốt, sinh trưởng phát triển tốt. Ý nói Lạc gia có nhiều con cháu tài giỏi, tương lai sẽ ngày càng phát triển.
Diệp Chính Thanh nghĩ cũng là tình huống bây giờ, nhưng trên thực tế Lạc gia cũng không suông sẻ giống như trong suy nghĩ của Diệp gia, có lẽ nói chính là bởi vì Lạc gia thoạt nhìn có thể suông sẻ như thế, mới dẫn đến tình huống một vài thế lực xa lánh Lạc gia căm thù Lạc gia xuất hiện, sau đó mới có một hồi kiếp nạn chín năm sau của Lạc gia, cái này cũng có thể nói là phúc họa tương y(*).
(*) Phúc họa tương y: Phúc họa tương phùng. Ý nói phúc họa luôn song hành với nhau trong phúc có họa, mà trong họa có phúc, chính vì vậy Lạc gia càng mạnh bao nhiêu thì các gia tộc khác sẽ càng muốn liên thủ với nhau lật đổ Lạc gia bấy nhiêu, nên mới có một màn kiếp trước của Lạc U.
Mà nghe thấy Diệp Chính Thanh nói, Lạc ba ba cùng Lạc U gần như đồng thời nhíu mày, lộ ra vẻ mặt có chút không vui, rất là ghét bỏ nhìn Diệp Chính Thanh, nghĩ người này thế nào lại không biết tiến lùi như thế đâu, vậy mà lại có thể nói ra lời nói như vậy.
Lạc ba ba có chút do dự, ông đang suy nghĩ có muốn tìm Lạc U qua đây hay không, tuy rằng ông có rất nhiều biện pháp có thể không cần đi tìm Lạc U, nhưng ông cũng vì lo lắng người này rất có thể là bố chồng tương lai của Lạc U, làm quá mức dương như cũng không quá thích hợp.
Mà cùng lúc Lạc ba ba đang suy tính, Lạc U lại có hành động, cũng không tiếp tục che giấu nữa, trực tiếp đi ra.
“Bác trai Diệp, thời gian lâu rồi không gặp, phong thái của ngài vẫn như trước a.”
Giọng nói có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc U vang lên, mang theo một loại mùi vị đặc biệt, thật giống như cao cao tại thượng làm cho người ta chiêm ngưỡng, cũng giống như đạm mạc xa cách làm cho người khác không thể đến gần.
Diệp Chính Thanh vốn là đang ngồi, nhưng cũng không biết vì sao, thấy bóng dáng Lạc U đi tới, còn có giọng nói kia, không tự chủ được liền đứng lên, có chút không được tự nhiên đáp lại nói:
“Tiểu U thật sự là càng ngày càng đẹp, đã lâu bác không gặp, cũng mau không nhận ra đâu.”
“Điều này nói rõ tác phong người của cháu còn chưa đủ, tất nhiên không thể để cho bác trai gặp được là bình thường, thật đúng là lỗi của cháu.”
Lạc U nói khách khí, nhưng trên thực tế ý tứ kia liền không khách khí một chút nào, hơn nữa cô cũng không có quan tâm đến Diệp Chính Thanh, vừa nói chuyện đồng thời liền ngồi thẳng ngồi, làm cho Diệp Chính Thanh đang đứng càng lộ vẻ xấu hổ, nhưng mà cũng may phản ứng của Diệp Chính Thanh cũng rất nhanh, rất bình tĩnh liền ngồi xuống.
“Tiểu U nói đùa, cha anh cũng không phải là có ý tứ này, danh tiếng của em bây giờ chính là người bình thường không thể so sánh bằng, anh chính là mỗi ngày đều có thể ở các địa phương khác nhau nghe thấy tên của em.”
Nói chen vào chính là Diệp Thiên Phong vẫn luôn bảo trì trầm mặc, tại thời điểm Lạc U xuất hiện, ánh mắt hắn liền sáng lên, tư thế ngồi cũng đều trở nên nghiêm chỉnh rất nhiều.
Lạc U nhìn về phía Diệp Thiên Phong, vẻ mặt có chút đạm mạc trong nháy mắt liền trở nên lạnh lùng, hơn nữa cái loại biến hóa này còn không che giấu chút nào, làm cho mấy người ở đây ngay cả không muốn chú ý tới cũng đều khó khăn!
Trong lòng của Diệp Chính Thanh cùng Lạc ba ba đều run mạnh lên một cái, không hẹn mà cùng có một loại dự cảm xấu.
Lạc U lạnh lùng đã mở miệng nói:
“Diệp Thiên Phong, da mặt của anh dường như có chút dày đâu, cũng dám vào nhà của tôi, anh cũng không cảm thấy không có xấu hổ sao?”
Lạc U nói làm cho sắc mặt của tất cả mọi người ở đây đều thay đổi, ngay cả Lạc ba ba cũng có chút kinh ngạc nhìn về phía Diệp Thiên Phong, sau đó giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt vô cùng khó coi nói:
“Tiểu tử Diệp gia, không biết cậu làm cái việc gì không nên đi, chọc đến con gái của nhà chúng tôi, liền chớ có trách cái người làm cha như tôi không nể tình.”
Cái gì là vấn đề ỷ lớn hiếp nhỏ ở trong lòng Lạc ba ba căn bản cũng không đáng để quan tâm, xem sắc mặt này của Lạc U, Lạc ba ba trực tiếp bổ não một phen, đã có chút không chờ đợi được muốn ra mặt vì con gái nhà mình.
Cha con Diệp gia đều rất xấu hổ, nhất là Diệp Thiên Phong, hắn cũng thật không ngờ Lạc U càn rỡ ở trước mặt trưởng bối như vậy, cũng không để lại cho hắn một chút cấp mặt mũi.
Hắn nghĩ, đại gia tộc giống như là gia tộc của bọn hắn như thế, vãn bối ở trước mặt trưởng bối, như vậy cũng là vô cùng nhu thuận hiểu lễ, cho dù ở bên ngoài vừa suồng sã cùng liều lĩnh, cũng sẽ không như thế nể tình như thế, nhưng lại thật không ngờ, Lạc U hết lần này tới lần khác lại là một ngoại tộc.
“Tiểu U, cháu đừng nóng giận, tiểu tử thúi này nếu như đã làm chuyện gì chọc cho cháu tức giận, trở về nhất định bác sẽ giáo huấn nó thật tốt.”
Diệp Chính Thanh hiện tại cũng rất là tức giận, vừa tức Lạc U chẳng nể tình như thế, ngay trước mặt một trưởng bối giống như hắn đây châm chọc Diệp Thiên Phong, vừa tức con trai nhà mình cũng không chịu thua kém, vậy mà lại chọc tiểu công chúa của Lạc gia, nhưng lại không có nói trước cho hắn biết, biến thành cục diện hiện tại như thế này, tất cả mọi người không tốt quá.
“Vậy là tốt rồi giáo huấn một chút cũng tốt đi, nếu không, đi ra bên ngoài cũng là làm mất mặt của bác trai ngài, dù sao hắn cũng là con của bác.”
Lạc U một chút do dự cũng không có liền đáp lại câu nói của Diệp Chính Thanh, sau đó liền ở đây đem hai cha con nhà này làm tức chết đi được!
Có người sẽ nói như vậy sao? Có ai không?!
Lần này ngay cả Lạc ba ba cũng có chút ngượng ngùng, vốn còn muốn vì nha đầu nhà mình làm cho hả giận, nhưng nghe thấy lời này của nha đầu nhà mình, rõ ràng chính là tức chết người không đền mạng a, cho nên Lạc ba ba liền tạm thời vui vẻ ở một bên xem náo nhiệt, cái gì cũng không nói.
“Ha ha, Tiểu U a, bác sẽ dạy dỗ thật tốt, ha ha, cái kia, khụ khụ, nghe nói cháu cùng bạn bè chung vốn mở một cửa hàng trang sức, thật sự là niên thiểu hữu vi(*) a, lần này bác tới cũng là muốn thương lượng với cháu chuyện này, Tiểu Phong nhà bác đây cũng cảm thấy có hứng thú trong phương diện buôn bán, nghĩ muốn làm ăn một chút, trước đây nó có chỗ nào không đúng cháu cũng chớ để ý, nó làm việc chỉ là có chút lỗ mãng, cái này không phải suy nghĩ nhiều cùng cháu học tập trao đổi một chút sao, sau này nhất định bác sẽ làm cho nó nghe lời cháu nói.”
(*) Niên thiểu hữu vi: Tuổi trẻ tài cao (shizuka: Tại vì mình thấy để lại câu kia nghe hay hơn nên giữ nguyên nhé ^^).
Diệp Chính Thanh cười cười mang theo một chút xấu hổ a, nhưng hắn có thể không cười sao, rõ ràng là không thể a, liền một bên vừa cười một bên vừa ho khan, cố nén xấu hổ đem ý tứ khi tới nơi này nói ra.
Mượn hơi Lạc gia sẽ bắt đầu từ Lạc U ở đây, làm cho con lớn nhất của nhà mình kéo gần quan hệ của nó cùng Lạc U chính là ý tưởng chủ yếu nhất khi hắn tới nơi này.
Mặc dù quan hệ của con trai út cùng Lạc U dường như có chút mờ ám, nhưng trên thực tế ngoại trừ người của Lạc gia ở ngoài ra, người khác đều nghĩ Diệp Vẫn Thần giống như người hầu của Lạc U, dù sao rất nhiều năm trước đều là hình thức như vậy, cũng có rất nhiều người tận mắt thấy hình thức hai người ở chung với nhau.
Cho nên bao gôm cả Diệp Chính Thanh ở bên trong, cũng đều rất hoài nghi quan hệ giữa hai người cuối cùng là đáng tin cậy hay không đáng tin cậy, cho nên Diệp Chính Thanh mới nghĩ tới, làm cho con lớn nhất kéo gần quan hệ cùng Lạc U.
“Khụ, Tiểu U, trước đây anh có làm cái chỗ gì không đúng, em đừng nóng giận, anh sẽ chú ý, lần này anh cùng cha anh đến cũng là muốn cùng em nói chuyện, anh biết em cùng Tiểu Ninh cùng nhau làm kinh doanh, không biết có đồng ý mang theo anh một phần hay không, anh chính là cảm thấy rất có hứng thú đối với thiết kế của em đâu.”
Không hổ là con cháu Diệp gia, sắc mặt của Diệp Thiên Phong thay đổi cũng rất nhanh, một vài phút trước còn mang vẻ mặt xanh xám, giờ khắc này liền vẻ mặt xán lạn như ban đầu, làm cho Lạc U có loại cảm giác được xem trò vui.
“Tôi không muốn.”
Lạc U lại một lần nữa không hề nghĩ ngợi liền từ chối nói, loại chuyện này căn bản cũng không cần lo lắng, hễ là người của Diệp gia liền không có thứ gì tốt, đương nhiên ngoại trừ Diệp Vẫn Thần ở bên ngoài.
Bất luận là trong trí nhớ của kiếp trước, hay là trong những thông tin của kiếp này, Diệp gia cũng là vô cùng không cần Diệp Vẫn Thần, kỳ thật Diệp gia là một gia tộc có chút bảo thủ mà lại còn cứng nhắc, thân phận mẹ đẻ của Diệp Vẫn Thần chính là miễn cưỡng mới tính là thương nhân không hề có địa vị.
Mà điều này cũng có ý nghĩa, bất luận Diệp Vẫn Thần có xuất sắc ra sao, cũng sẽ không đạt được Diệp gia chân chính nhận thức, cái loại từ trong khung liền mang theo bài xích cùng chán ghét này, là nỗi đau cả đời của Diệp Vẫn Thần!
/281
|