Sống lại sinh em bé

Chương 32: Chương 32

/46


Từng tấm ảnh chụp rõ nét được bày đầy trên bàn, đó là quán cafe tình nhân nổi tiếng nhất trong thành phố này. Bọn họ ngồi cùng một chỗ, dùng chung một tách cafe, Tề Minh Nguyệt hơi nghiêng người không biết đang nói gì với anh, anh hơi ngửa đầu, trong mắt đều là ý cười. Một đôi tuấn nam mỹ nữ trông rất thân mật.

"Tiểu Kiều, cậu còn tin anh ta sao? Hôm nay đúng lúc mình đi ngang qua đã thấy đó!" Chu Tiểu Mạch tức giận ra mặt.

"Mình sợ cậu không tin nên đã cố tình chụp lại đấy! Lúc ấy mình có gọi điện cho anh ta, nhưng anh ta bật máy lên, vừa nghe thấy tiếng mình liền cắt luôn!"

"Tiểu Mạch, cùng đi ra ngoài cũng không chứng tỏ được gì, nói không chừng....." Triệu Ngạn Kiều không biến sắc mặt thu lại ảnh chụp, xếp gọn gàng, bỏ vào trong túi, giống như vừa nhìn thấy không phải là ảnh của chồng mình và người phụ nữ khác.

Chu Tiểu Mạch không dám tin trợn to hai mắt, kích động nhảy lên, chỉ vào Triệu Ngạn Kiều hô: "Tiểu Kiều! Làm sao cậu có thể trở nên yếu đuối như vậy? Anh ta đã thế này, sao cậu còn phải nhẫn nhịn nữa?"

Triệu Ngạn Kiều ấn Chu Tiểu Mạch ngồi xuống ghế, cười nói: "Tần Dịch Hoan cũng không thích cô gái đó, mình có thể chắc chắn, có thể bọn họ là tình cờ gặp gỡ thôi."

"Tình cờ?" Chu Tiểu Mạch tức giận cầm xấp ảnh chụp mà Triệu Ngạn Kiều vừa mới sắp xếp gọn gàng.- chìa ra, chỉ vào một tấm trong đó nói: "Đây là tình cờ à? Tình cờ dùng chung một tách cà phê sao?" Nói xong, cô ném tấm đó đi, đưa một tấm khác ra.

"Nhìn tấm này đi, bọn họ rõ ràng là muốn hôn môi đấy! Bằng không cô ta tựa sát vào Tần Dịch Hoan như thế, tại sao anh ta không đẩy ra? Tiểu Kiều, cậu tỉnh lại đi!"

"Tiểu Mạch, trước hết cậu đừng kích động, tiểu Trạch còn đang ngủ mà." Triệu Ngạn Kiều chỉ chỉ con trai đang ngủ say, nói.

"Nếu là thật mình dĩ nhiên sẽ không để yên thế đâu, nhưng cái này chỉ là bọn họ vừa khéo đụng mặt mà thôi."

Gương mặt Chu Tiểu Mạch bởi vì tức giận và khó tin mà đỏ bừng lên, ngực phập phồng kịch liệt, nói: "Ý cậu là mình đang nói dối sao? Tiểu Kiều! Chúng ta quen biết bảy năm rồi!"

"Tiểu Mạch, mình......"

"Mình sẽ khiến cậu tâm phục khẩu phục! Cậu chờ đó!" Nói xong, Chu Tiểu Mạch liền xoay người, mở mạnh cửa, đi ra.

Triệu Ngạn Kiều nhức đầu nhìn bóng lưng tức giận của cô, trong lòng áy náy không dứt. Không phải cô đang nghi ngờ cô ấy, chỉ là thật sự không thể tin được.

Cô nhìn thoáng qua tiểu Trạch, xác định bé không bị đánh thức mới ngồi 'phịch' xuống giường, cẩn thận nhìn từng tấm ảnh do Chu Tiểu Mạch mang tới.- Càng xem lửa giận trong lòng càng lớn, mặc dù ở trong lòng vẫn luôn thuyết phục là không có gì, thế nhưng hai người đó lại thân mật như thế, còn có một tách cafe làm bằng chứng xác thực, thậm chí còn có ảnh chụp Tề Minh Nguyệt uống cafe nữa! Triệu Ngạn Kiều nắm thật chặt tấm hình cuối cùng, trong mắt lướt qua vẻ đau đớn. Tần Dịch Hoan, lần này em tình nguyện tin là tiểu Mạch lừa dối em!

Triệu Ngạn Kiều xếp ảnh gọn lại, đặt vào trong ngăn kéo tủ ở đầu giướng. Ngồi chờ chết không phải là tính cách của cô, mù quáng tin tưởng và chất vấn cũng không thể giải quyết vấn đề, chỉ có thể biết rõ sự thật, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình. Triệu Ngạn Kiều nắm chặt quả đấm, hạ quyết tâm.

Sau khi Tần Dịch Hoan về nước, Triệu Ngạn Kiều không ở lại chỗ mẹ Tần nữa, lại mang theo tiểu Trạch chuyển trở về. Buổi tối, sau khi Tần Dịch Hoan về nhà thì Triệu Ngạn Kiều đang xem tivi, anh đi tới, ngồi xuống xem cùng cô một lúc. Khi thấy cảnh nam nhân vật chính ở trong ti vi hút thuốc thì Triệu Ngạn Kiều bỗng nhiên quay đầu sang, hỏi: "Anh cũng hút thuốc lá à?"

Tần Dịch Hoan sửng sốt một chút, mới nói: "Không làm sao dứt ra được, sao em đột nhiên hỏi cái đó?"

Triệu Ngạn Kiều hơi hất cằm, chỉ chỉ về phía ti vi, nói: "Anh nhìn đi, cái bật lửa của anh ta khá đẹp đó, anh có không?"

"Có chứ!" Tần Dịch Hoan vừa nói vừa móc túi.

"A? Rõ ràng là ở trong túi quần, tại sao không thấy nhỉ? Anh nhớ là anh có mà!"

"Màu gì thế?"

"Màu bạc."

Triệu Ngạn Kiều hạ mí mắt xuống, không nói nữa, im lặng vài giây mới nói: "Anh đói chưa? Đi ăn cơm thôi."

Sự quan tâm của cô khiến Tần Dịch Hoan rất vui sướng, sờ sờ bụng liền nói: "Đói chết rồi! Buổi trưa anh cũng không ăn cơm!"

Triệu Ngạn Kiều săn sóc xới cho anh đầy một bát cơm, đặt ở trước mặt anh, nói: "Sao mà chưa ăn cơm? Anh bận quá à?"

Tần Dịch Hoan đang muốn cầm đũa, tay hơi dừng một chút, nói: "Ừ, gần đây bận quá, đến cả ăn uống cũng chẳng quan tâm."

Triệu Ngạn Kiều gật đầu, không hỏi nữa, ăn vài miếng rồi đặt đôi đũa xuống. Lúc tâm tình khá tệ thì Triệu Ngạn Kiều luôn ăn không thấy ngon, mặc kệ gượng ẹp thế nào cũng không ăn nổi vài miếng, hai đời rồi mà chẳng thể bỏ được thói quen ấy.

"Anh cứ từ từ ăn, em đi xem tiểu Trạch một chút." Nói xong liền đứng dậy trở về phòng ngủ.

Tần


/46

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status