Sống Lại Thập Niên Bảy Mươi

Chương 33 - Chữa Bệnh Cho Từ Tường

/70


Lúc này người đàn ông ngồi trên giường gạch không phải người nào khác mà chính là người đàn ông mặc áo xám lúc trước cô nhìn thấy ngồi trong phòng làm việc của Trương Hoài Dật, ông ấy là thân thích của Từ Tường? Vậy sao ông ấy lại xuất hiện trong phòng làm việc của Trương Diệu Huy, là trùng hợp? Hay là…

“Mặc Nhiên đến rồi, nào, giới thiệu cho cháu một chút, đây là chú hai của Từ Tường cũng là bạn cũ của con trai ông Từ Tiền Tiến, lần này đặc biệt đến thăm Từ Tường, có thể sẽ ở lại đây một thời gian ngắn.” Trương Hoài Dật giới thiệu đơn giản cho Tô Mặc Nhiên, Trương Hoài Dật đại khái biết được ý đến đây của Từ Tiền Tiến, mới vừa rồi Từ Tiền Tiến cũng thương lượng một chút với ông cụ, muốn nhờ ông cụ giúp một tay.

“Cô bé chúng ta lại gặp mặt.” Từ Tiền Tiến thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô cũng biết cô còn nhớ rõ mình, ngày đó gặp mặt ở trạm thu hồi, mặc dù bọn họ không nói gì nhưng ông vẫn biết cô bé này có quan sát cẩn thận ông, mặc dù cô làm không rõ ràng lắm nhưng người có kinh nghiệm sa trường như ông sao có thể không cảm thấy được.

“Đúng, chào chú.” Tô Mặc Nhiên lễ phép chào hỏi.

“Hai người từng gặp nhau?” Trương Hoài Dật kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, ít ngày trước cháu lên trạm thu hồi trong huyện tái khám cho chú Trương, lúc ấy chú Từ đang ở trong phòng làm việc của chú Trương, chỉ có điều khi đó cháu cũng không biết chú ấy là chú hai của Từ Tường, còn tưởng rằng là đồng nghiệp của chú Trương.” Tô Mặc Nhiên giải thích, xem ra ngày đó người này liền nhận ra mình, không trách được ngày đó ông vẫn không để lại dấu vết quan sát cô.

“Đúng, ngày đó chú vừa lúc ở trong phòng làm việc của Trương Diệu Huy, không ngờ cháu chính là Tô Mặc Nhiên.” Từ Tiền Tiến cũng gật đầu nói, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ mới vừa biết được.

Tô Mặc Nhiên cũng vụng trộm mím môi, giả bộ cũng thật giống, cô cũng không tin ông vừa mới biết, nói không chừng ông đã sớm điều tra rõ ràng tổ tông tám đời của cô rồi, đúng là nhân tinh *, kỹ thuật diễn này quả thật những Oscar ảnh đế kia thật sự không thể so sánh cùng.

(*) Nhân tinh: chỉ một người đặc biệt có tâm nhãn, có khả năng tính kế, đối nhân xử thế khôn khéo, không dễ gạt gẫm, xử sự khéo léo đưa đẩy không chịu thiệt thòi.

Không thể không nói, Tô Mặc Nhiên đoán đúng chân tướng.

Tiếp theo đương nhiên là hàn huyên một trận, hàn huyên xong lại khích lệ và ca ngợi y thuật của cô một hồi. Tô Mặc Nhiên cảm thấy nói chuyện với những nhân tinh này thật mệt mỏi, đi thẳng vào vấn đề vẫn tốt hơn, làm nhiều đệm nền như vậy làm cái gì, cũng không phải viết văn vẻ hay chú ý tiến hành theo chất lượng.

Cuối cùng vẫn là Trương Hoài Dật đưa ra vấn đề mấu chốt, đoán chừng nhà họ Từ cảm thấy do Trương Hoài Dật mở miệng thì Tô Mặc Nhiên từ chối có thể sẽ nhỏ một chút. Thật ra thì bọn họ sai rồi, nếu cô không muốn cho dù là ai mở miệng hiệu quả đều giống nhau, mấu chốt vẫn ở chỗ Tô Mặc Nhiên có tình nguyện cứu hay không.

“Thật ra thì cháu đã sớm xem ra bệnh của Từ Tường, cũng có suy đoán nhất định, nhưng cháu không bắt mạch cụ thể, cũng không thể tùy tiện có kết luận.” Tô Mặc Nhiên ngồi bên cạnh vẻ mặt bình tĩnh nói.

Lời này vừa nói ra, Từ Tường ngồi bên cạnh Từ Tiền Tiến liền tỏ vẻ “Quả thế”. Trước kia anh từng suy đoán Tô Mặc Nhiên có thể biết được anh bị bệnh gì, sau đó dần tiếp xúc với cô càng chắc chắn suy nghĩ này, cho nên mới nói với ông nội định để cho Tô Mặc Nhiên tới kiểm tra bệnh của anh, mặc dù không biết có bao nhiêu nắm chắc nhưng có hy vọng dù sao cũng mạnh hơn chờ đợi không giới hạn như bây giờ nhiều.

“Vậy có thể mời kiểm tra một chút cho tiểu Tường không, nhà chúng tôi đã mang tiểu Tường đi gặp không ít thầy thuốc đều nói không cách nào chữa trị, bọn họ thậm chí ngay cả tiểu Tường bị bệnh gì cũng không nhìn ra được, chỉ có thể nhìn ra bệnh này từng bước xâm chiếm sức sống của nó, trưởng bối trong nhà vì thế mà hết sức gấp gáp, cho nên khi nghe nhà họ Trương nói y thuật của cháu rất cao mới vội vàng đến cầu y, có nhiều chỗ mạo phạm vẫn xin cháu đừng lấy làm phiền lòng.” Ánh mắt Từ Tiền Tiến thành khẩn, nghĩ đến đường đã từng cầu y mà hạ thấp giọng nói xuống.

“Không sao, mọi người đều là bạn bè không cần khách khí như thế, ban đầu cháu cũng nghĩ tới kiểm tra một chút cho Từ Tường, chỉ có điều dù sao đây cũng là công tử của nhà họ Từ, cháu chỉ là một dân chúng nhỏ thêm nữa cũng quả thật không nắm chắc nên chưa mở miệng, hiện giờ nếu như mọi người nói ra, vậy thì cháu bắt mạch cho anh ấy thôi.”

Nói xong ý bảo Từ Tường chìa tay.

Ba ngón tay của Tô Mặc Nhiên giữ chặt mạch môn của Từ Tường, chia ra một tia nội lực theo kinh mạch trong thân thể đi về phía trước, thời gian từng giây từng phút trôi qua, vẻ mặt Tô Mặc Nhiên lúc nặng nề chau mày trong chốc lát lại dần dần sắc mặt thoải mái, một hồi lâu cô mới chậm rãi thu hồi nội lực.

“Như thế nào?” Từ Tiền Tiến không kịp chờ đợi hỏi.

“Không sai biệt lắm với suy đoán của cháu.” Tô Mặc Nhiên buông cổ tay Từ Tường ra nói.

“Tiểu Tường bị bệnh gì?” Từ Tiền Tiến liền vội vàng hỏi, những người khác trong phòng cũng tỏ vẻ tò mò nhìn cô.

“Anh ấy không phải mắc bệnh mà là trúng cổ.” Tô Mặc Nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Từ Tiền Tiến nói, hy vọng có thể dùng cái này tăng cường độ tin cậy trong lời nói của cô, dù sao người bình thường rất ít ai biết cổ, cũng không có bao nhiêu người tin tưởng sự tồn tại của thứ này.

“Cổ?” Từ Tiền Tiến nhíu mày thì thào nói, trước kia ông từng nghe nói tới cổ.

Cổ trùng vô cùng ít thấy, bình thường xuất hiện ở khu vực Vân Nam Hồ Nam Tứ Xuyên, hơn nữa bồi dưỡng cổ vô cùng không dễ, điều kiện cực kỳ hà khắc, vì vậy người biết nuôi cổ đã ít lại càng ít, đồ hiếm có như vậy sao lại xuất hiện trên người tiểu Tường? Nhà họ Từ bọn họ rốt cuộc đã đắc tội ai hay là cản đường của ai? Lại có thể có người dùng biện pháp ác độc như thế này đối phó với nhà họ Từ, muốn cho tiểu Tường cứ bảy ngày đau một lần, ở trong khổ sở dần dần chết đi.

“Cái gì gọi là cổ?” Từ Tường hỏi, sao anh chưa từng nghe nói tới.

“Cổ là một loại trùng độc do người bồi dưỡng ra, căn cứ ghi chép dân tộc Miêu dân tộc Choang là một số ít dân tộc sẽ nuôi cổ. Phương pháp nuôi cổ cũng có nhiều loại đa dạng, em từng nghe nói một loại, chính là bỏ trăm con trùng độc vào trong một thùng bịt kín để chúng nó tự giết lẫn nhau, đợi đến khi còn một con cuối cùng lấy ra ngoài nuôi, mỗi ngày cho ăn, trong đồ ăn có chứa nước miếng của người nuôi, như vậy cổ trùng sẽ nhận ra người chủ nuôi nấng mình mà chịu khống chế của kẻ đó, còn có người chờ cổ trùng sinh sôi nảy nở sau đó nuôi mẫu


/70

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status