Lư công tử đến từ Nhiệt Hải có vẻ như rất khó xử, dùng tiền mời người ta làm việc cho mình còn phải lộ mặt thật, thiên hạ đúng là chỉ có mỗi Ba Nguyệt lâu là có quy củ này.
Nhai Nhi ban đầu không định nhận cuộc mua bán này, nếu anh ta không đồng ý, vừa hay cho cô một cái cớ để từ chối. Thực ra cô có một cảm giác rất kỳ lạ, không nghe anh ta nói gì, chỉ nhìn anh ta ngồi phía kia, trong lòng nảy sinh ảo giác như đã từng quen biết. Như thể đã có một người như vậy, tận hưởng một cuộc sống ấm áp dịu dàng trong một thời gian dài, một một hành động cử chỉ đều mang lại sự quyến rũ trôi chảy của riêng mình, đã từng gợi ra vẻ kinh diễm cho cô, về sau lại khắc sâu vào trong đầu, để rồi đôi lúc xuất hiện vẫn khiến cô tim đập thình thịch.
Có chút sợ sệt, đứng ngồi không yên. Thực ra biết rõ không phải là người kia, nhưng vẫn yêu cầu anh ta tháo mặt nạ xuống. Đối mặt với gương mặt sống vẫn còn tốt hơn là cứ tiếp tục suy đoán gương mặt phía sau tấm mặt nạ kia.
Thấy anh ta khó xử, Nhai Nhi ra vẻ không để ý, sửa sang lại váy dài,
– Tôi thường không thích làm người khác khó chịu, nếu công tử thấy không tiện thì tôi cũng không miễn cưỡng. Nhưng đây là quy củ trong lầu, từ khi lão các chủ lập nên đến nay thì chưa từng thay đổi. Đời trước của Ba Nguyệt lâu hẳn công tử cũng biết rồi, lợi nhuận từ đao kiếm uống máu kiếm được rất vất vả, không ai muốn được tiền nhưng mất mạng cả. Ủy thác Ba Nguyệt lâu làm việc tất đương chủ phải đích thân đến, mà ký tên trên hợp đồng cũng không thể thiếu. Chúng tôi chỉ lấy tiền làm việc, nhưng sẽ gây nên hậu quả gì, thí dụ như tương lai có nợ máu đến trả thù, thì không liên quan gì đến Ba Nguyệt Lâu.
Vừa nói vừa đưa chén trà mà hầu gái vừa rót,
– Đây là huyết trà của Ba Nguyệt Lâu, không mua được bên ngoài đâu, mời công tử nếm thử?
Đeo mặt nạ thì không thể uống trà được, công tử áo gấm tĩnh tọa chốc lát, vẫn đưa tay lên tháo sợi tơ buộc mặt nạ xuống.
Nhai Nhi bấu chặt chiếc chén lưu ly bạch ngọc nhỏ trong tay, lưng bất chợt thẳng tắp, nhìn chăm chú vị hào khách ra tay xa xỉ kia. Rất kỳ lạ, da ở tay anh ta lại không giống da bên tai, sậm hơn một chút, không nhẵn nhụi như làn da ở những nơi khác lộ ra ngoài quần áo. Một người nhàn rỗi nếm đủ vinh hoa phú quý, tại sao lại có đôi tay nhìn có vẻ làm lụng vất vả như thế, thật sự khiến người ta nghĩ không ra. Lại nhìn mặt anh ta, từ lông mi anh tuấn dần dần hiện ra, và cả đôi mắt sâu thẳm nữa, sau tấm mặt nạ là một người đàn ông với tướng mạo không hề tầm thường, chỉ riêng dùng ánh mắt thế nhân để xem, thật sự là chi lan ngọc thụ.
Bờ vai cứng ngắc rốt cuộc cũng được thả lỏng, quả nhiên không phải là ngài ấy. Nhai Nhi buông nhẹ chén trà, may là nước trà không mấy bị gợn sóng,
– Trăm nghe không bằng một thấy, Lư công tử thật khiến người ta vừa gặp đã khó quên.
Lư Chiếu Dạ cưỡi khẽ, chỉ nói quá khen rồi, nâng chung trà nhỏ lên nhìn, trà trong chén màu đỏ tươi như máu. Nhấp một ngụm, hương trà thơm ngai ngái hòa quện với chút ngọt ngào chuyển giữa môi và răng. Anh ta kinh ngạc:
– Huyết trà? Không biết có điển cố gì không?
Mỹ nhân thân hình lả lướt dưới rèm châu lười biếng chống tay lên má, toàn thân không mang bất cứ trang sức gì ngoài một chiếc trâm trúc cài trên đầu, và chiếc vòng tay san hô trên cổ tay. Vòng châu màu đỏ rất rực rỡ, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô. Cách tấm rèm lụa mỏng, chỉ nửa gương mặt hé mở hình như cũng có chút ngượng ngùng, càng làm cho người đối diện với gương mặt của nàng càng thấy khát khao hơn.
Cô rất biết hưởng thụ những thứ đẹp đẽ, đôi mắt thanh thuần nhưng tâm tư lại vô cùng tỉ mỉ. Giọng nói mềm mại như sợi tơ, nói với anh ta:
– Trên Nhược Thủy chi uyên đằng sau Ba Nguyệt Lâu có một mảnh vườn trồng trà, mùa xuân hàng năm hương trà ngập sơn cốc, huyết trà được trồng ở đó. Năm đó tôi vào Nhược Thủy môn, các cô gái giống như tôi có mấy chục người, nhưng đến cuối cùng chỉ còn lại bốn người. Những cô gái đó sau khi chết thì không thấy xác, thi thể họ đã đi đâu…Thì ra đều bị đưa đến vườn trà phía sau núi làm phân bón. Trà mà công tử uống chính là mầm trà được hái từ cây trà mọc trên thân thể của họ. Cũng bởi đều là những thiếu nữ xuân thì, nên trà cũng là trà thượng hạng. Công tử chớ khách sáo, uống thêm hai ly đi.
Ánh mắt của Lư Chiếu Da lóe lên một cái, nhưng rồi lại trở lại bình thường, nhấp một ngụm nữa tỉ mỉ hưởng thụ:
– Quả nhiên là trà ngon. Nếu Lâu chủ không nói thì tôi vẫn còn đang suy đoán đấy. Nói thẳng ra là có thể phẩm ra mùi hương máu của nữ nhân. Ba Nguyệt Lâu thật sự là một nơi thần bí, có vẻ như luôn có những truyền kỳ đặc sắc. Câu chuyện liên quan tới Lâu chủ tôi cũng nghe nói tới, rất bội phục phong cách gió rền sấm cuốn của Lâu chủ. Không gạt cô, trước khi viếng thăm tôi cho là Lâu chủ là một người có phong cách anh khí nam tử, nào ngờ…
Anh ta cười áy náy,
– Đúng là con người không thể nhìn bề ngoài được, là tôi quá nông cạn.
Được nghe lai lịch của trà mà vẫn có thể bình tĩnh uống như thế, xem ra cũng không tầm thường. Nhai Nhi cười khẽ:
– Tin đồn của tôi, không phải chỉ mấy câu kia thôi đâu. Trên giang hồ không có chuyện gì mới mẻ cả, các môn các phái ngày ngày đều phát sinh chuyện tranh đoạt, đến cuối cùng cũng không có ai nguyện khuất phục lâu dài dưới một người cả.
Lư Chiếu Dạ phụ họa theo đôi câu, nhìn vào mắt Nhai Nhi, nói:
– Lư mỗ đã tuân theo quy củ lộ mặt thật ra rồi, lâu chủ có nên hiện mặt vàng, để bày tỏ thành ý không?
Kết quả ý cười trong đôi mắt trong sáng kia càng đậm:
– Công tử có lẽ hiểu lầm rồi, quy củ đó từ trước tới giờ là định cho khách, chứ không phải dành cho chủ. Công tử bỏ tiền tôi làm việc, chấp nhận công tử là Ba Nguyệt Lâu, không phải cá nhân tôi, cho nên tôi gỡ khăn che mặt hay không cũng không quan trọng.
Quả nhiên là một cô gái thông minh giảo hoạt lại còn chẳng thèm che giấu nữa chứ. Anh ta bật cười thành tiếng, trong tiếng cười đầy vẻ bái phục, bất đắc dĩ, cũng chẳng so đo, khoát tay nói:
– Vậy chúng ta thảo luận về chuyện Mâu Ni Thần Bích được không?
Nhai Nhi nói:
– Không có gì để thảo luận cả. Công tử muốn Thần Bích, Ba Nguyệt Lâu sẽ dốc hết toàn lực để tìm cho công tử. Trước khi làm việc thì nên lập hợp đồng, sau khi xong việc sẽ lấy tiền hoa hồng từ chỗ công tử. Nếu việc không thành thì sẽ không nhận một đồng nào cả.
Lư Dạ Chiếu yên lặng lắng nghe sau đó lắc đầu:
– Hợp đồng không thể lập như thế, Ba Nguyệt Lâu trước kia nhận việc đều là dùng mạng người để đánh đổi, bất kể thành hay không thì phó thác bản thân đã là một trận đánh cược rồi. Tài sản tính mạng đều dồn ép Ba Nguyệt Lâu, nếu Lâu chủ tạm thời không sửa đổi, lúc tin tức lan khắp thiên hạ, người bị hại thân bại danh liệt sẽ kêu oan với ai đây? Hợp đồng đối với Ba Nguyệt lâu cũng là một sự ràng buộc, như vậy đôi bên mới có thể yên tâm hợp tác, không sinh hiềm khích.
Người làm ăn tính toán rất đâu ra đấy, Nhai Nhi bật cười, tiếng cười trong trẻo thánh thót:
– Công tử đừng quên, là công tử tìm tới đây. Nếu đã tới đây, thì phải tin tưởng Ba Nguyệt lâu. Ba Nguyệt lâu dù chẳng phải danh môn chính phái gì, nhưng đạo nghĩa giang hồ thì vẫn có. Nếu công tử yên tâm, vậy thì xin lập văn tự. Nếu không yên tâm, cứ thoải mái ra về. Chuyện hôm nay tới đây gặp tôi tuyệt đối không người nào biết được.
Nữ Lâu chủ này đúng là không dễ gặp, lại càng không dễ trao đổi giao dịch. Cuối cùng Lư Chiếu Dạ lui một bước:
– Tôi không tin Ba Nguyệt Lâu, nhưng tôi tin Lâu chủ. Sau khi lập hợp đồng xong thì sẽ sai người đưa ba phần tiền đặt cọc tới, số còn lại nhờ cả vào lâu chủ, tìm Thần Bích cho tại hạ.
Nhai Nhi nói được, lập tức lệnh Minh Vương lập hợp đồng. Đôi bên đóng dấu xong, Lư Chiếu Dạ chắp tay cáo từ, Nhai Nhi sai người tiễn, mình thì vẫn ngồi sau tấm rèm lụa, thong thả thưởng thức trà.
Tô Họa phe phẩy quạt đi tới, vào Phẩm Tào đình thấy hợp đồng trên bàn:
– Vị Nhiệt Hải công tử kia muốn tìm Mâu Ni Thần Bích à?
Nhai Nhi gật đầu:
– Trên giang hồ ai mà không muốn tìm Thần Bích chứ? Ngụy quân tử xấu hổ mở miệng, vì che giấu tai mắt người khác mà đích thân ra tay. Chỉ có vị Lư công tử này là tiểu nhân thật, tình nguyện bỏ tiền ra nhờ vả Ba Nguyệt lâu.
Tô Họa không hiểu:
– Không phải ngươi không muốn tham dự trong đó hay sao, sao lại nhận vậy?
– Bởi vì thù lao quá dầy mà. – Nhai Nhi đáp, rồi bật cười tự giễu. Quan trọng nhất là, anh ta biết kẻ đầu têu của vụ thảm án hai mươi năm trước là ai. Những kẻ kia hai tay đều dính máu cha mẹ cô, sau múa đao lộng kiếm trải qua gột rửa thì lại coi như không có chuyện gì xảy ra. Binh tôm tướng cá cố nhiên đáng hận, nhưng kẻ phát hiệu lệnh càng đáng giết hơn. Cô phải tìm bằng được kẻ này, tự tay kết liễu hắn, mới có thể an ủi vong linh cha mẹ trên trời.
Ai ai cũng muốn Mâu Ni Thần Bích, dẫu cho biết nó sẽ mang tới tai họa ngập đầu. Có người ngày đêm như ngồi trên bàn chông, có người với không tới nhưng vẫn tranh giành đến đầu rơi máu chảy, chuyện trên đời đúng là nực cười.
Tô Họa đưa hai ngón tay thon thả ra kẹp lấy tờ hợp đồng lên,
– Ngươi không cần phải đích thân đi, ta sẽ đi thay ngươi một chuyến đến Yên Vũ Châu.
Nhai Nhi ồ lên,
– Sư phụ đã hai năm không qua lại giang hồ rồi mà.
Cây dương liễu bên hồ xanh mướt, cành liễu dài mảnh lay động theo gió, ngọn liễu như muốn thăm dò dưới hồ. Tô Họa hái hai lá liễu mảnh, mân mê ở trong tay,
– Nghỉ quá lâu rồi, tay chân cũng sắp rỉ sét cả rồi. Lần này coi như ta tái xuất giang hồ đi.
Chân đặt trên lan can, ngồi xuống bên đình đài, làn váy xòe ra như quạt xếp, nhẹ nhàng phất phơ. Nàng ta chập hai chiếc lá lại, đặt lên miệng thổi khúc thanh thương của quê nhà. Nửa bên gò má đầy xuân sắc, bông tai giọt nước xanh biếc bên vành tai bị ánh sáng xuyên qua, điểm sáng lấp lánh như giọt lệ thả xuống nơi cần cổ.
Không lo lắng thời gian, đã rất lâu rồi không được ngồi nhàn rỗi lòng không bụi bặm như vậy. Tô Họa thổi rất say sưa, Nhai Nhi đá giày đứng lên họa theo. Cánh tay giơ cao đôi mắt uyển chuyển, vũ điệu hôm nay cô nhảy còn đẹp hơn Tô Họa, xoay trăm vòng cũng không ngã. Xoay xong người vẫn nhẹ như yến, từng bước như điểm hoa sen, không chút lộn xộn.
Bảo hầu nữ mang rượu tới, múa xong dĩ nhiên là phải có rượu ngon rồi. Hai người ngồi trong nắng xuân uống thỏa thích, Tô Họa nói:
– Thần Bích chưa chắc đã tìm được, hiện giờ nhân sĩ giang hồ như ong vỡ tổ lao đến Yên Vũ châu rồi, giống như năm đó đuổi giết vợ chồng Nhạc Nhận Dư vậy. Ngươi đã đồng ý với Lư Chiếu Dạ, nhỡ đâu không tìm được, vậy thì ăn nói với y thế nào đây?
Nhai Nhi nheo mắt nhìn hai con chim hoàng oanh trên cành cao, lẩm bẩm:
– Mâu Ni Thần Bích chẳng phải là vũ khí trên Thần Bính Phổ hay sao, nhưng có ai đã được nhìn thấy nó? Đến lúc đó ngươi nói nó chính là nó là được. Tôi đã đồng ý với vị Nhiệt Hải công tử kia rồi thì tự có dụng ý của tôi. Giang hồ các phái đều như hổ rình mồi, như Lư Chiếu Dạ nói, ngươi giữ được mình, cuối cùng sẽ trở thành mục tiêu công kích. Hai mươi năm trước là cha con Nhạc thị Trường Uyên, đã từng có danh tiếng tốt như vậy, chẳng phải bị bôi đen một cái là xong à. Nếu Lư Chiếu Dạ muốn Mâu Ni Thần Bích, vậy thì hãy để y trở thành kẻ địch của cả võ lâm đi.
Cô cười lạnh,
– Dù sao thì động vào Thần Bích, cũng chẳng phải kẻ tốt gì.
Tô Họa trầm ngâm, từ từ gật đầu. Nhai Nhi nhìn nàng ta một cái, giống như năm đó Lan Chiến giao phó cô thi hành nhiệm vụ vậy, nhỏ nhẹ nói:
– Lần này sư phụ đi khổ cực rồi, ngàn dặm xa xôi, chắc sẽ không về ngay được. Đến Yên Vũ Châu thì cứ án binh bất động, tôi biết ngũ đại môn phái đang tiếp tục liên kết, giả sử nếu họ san bằng Vạn Hộ Hầu phủ, đến lúc đó chúng ta nhân loạn thì giẫm thêm một cước. Bất kể là tìm được Thần Bích hay không, thì lập tức trở về. Tôi sẽ phái người của Sinh tử môn đồng hành với sư phụ, giúp sư phụ một tay.
Tô Họa đứng lên nói được. Cô gái trước mặt đã sớm không còn là một cô bé vừa câm vừa bẩn thỉu lúc trước nữa, mà tâm tư rất sâu, không hề kém cạnh Lan Chiến chút nào. Lan Chiến lúc cầm quyền không tin tưởng một ai, cô gái này nào không phải như vậy?
Ba Nguyệt lâu vào đêm thường ca vũ thăng bình.
Hai vũ cơ mặc áo ngắn, ngậm đoản đao nhảy điệu múa kiếm khí trên đài, khuôn mặt dịu dàng đáng yêu nhưng điệu múa khiến cả người lại mang dáng vẻ lả lơi buông thả, vô cùng ăn ý, đao trên cổ lắc lư qua lại. Hai thân thể mềm mại, xoay chuyển giống như một vòng tròn, khách tụ tập xem dưới đài, đồng tiền sóng sánh bay lượn khắp sảnh. Nam nhân và nữ nhân tuyệt sắc nâng rượu chúc mừng, thức ăn được đưa qua, cười nói thánh thót, thỉnh thoảng lại phát sinh một cảnh hờn dỗi, hoặc là tức giận rút đao kiếm. Sau huyên náo thì khuyên giải mỗi bên lại nhường nhau một bước, hòa khí sinh tài, đây chính là cảnh đêm của Ba Nguyệt lâu.
Nhai Nhi thích cảnh náo nhiệt này, ít nhất trong náo nhiệt, mới cảm thấy mình còn sống. Cô ngậm cá khô dài, giống như lão giả ngậm cán thuốc, khăn che mặt đã vén lên mắc lên cá khô, ngồi trong góc nghe tin tức nam bắc.
Người đông, giống như quán rượu bên bờ Di Thủy lúc trước vậy, hội tụ đủ tin tức mới nhất của các châu. Vụ án của đội lạc đà Khang Cư, quan phủ đến giờ vẫn chưa có chút đầu mối gì, một hán tử Hồng Địch với chùm tua đỏ rực sau đầu mặt mày hớn hở miêu tả:
– Người Khang Cư chết không toàn thây không thể hạ táng, những bộ phận còn lại đêm nào cũng phải mang ra ngoài phơi ánh trăng. Họ tin nguyệt thần, nghe nói như vậy có thể thông báo cho nguyệt thần, khiến cho linh hồn có thể được quy y theo. Cho nên thủ lĩnh Khang Cư dẫn cả đội lạc đà không kể ngày ngày khi mặt trời lặn đều đem thi thể ra ngoài, đặt dưới gốc cây để hấp thụ ánh trăng sáng. Tôi vốn muốn đi xem có biểu diễn hay không, kết quả đụng phải cảnh này, suýt nữa thì bị dọa ngất xỉu.
Mọi người phá lên cười rầm rầm:
– Gan ngươi như thế mà còn dám sờ bắp đùi cô nương của đội lạc đà cơ à?
Hán tử Hồng Địch rất tự đắc:
– Không gạt các ngươi, xác chết đó tôi cũng sờ rồi.
Khách nghe kể chuyện đều chế nhạo:
– Thế mùi vị thế nào?
– Khi còn sống dĩ nhiên là mượt mà trơn bóng rồi. Nữ nhân Khang Cư cực đẹp, chỉ nhìn gương mặt thôi cậu em của lão tử đã muốn chào cờ rồi. Giờ chết rồi, chỉ có cái đầu trơ trọi ở đó, …..
Bởi từ trong vụ thảm án lại phát triển thành đủ câu chuyện cười đủ vị, hán tử dân tộc Địch đang còn nói khua môi múa mép, bất chợt nghe thấy người trẻ tuổi ở bàn kế bên ngồi quay lưng lại hừ mũi một cái đầy khinh bỉ.
Tiếng hừ mũi này gây sự chú ý của mọi người, hán tử Hồng Địch đập bàn:
– Vị huynh đệ này xem ra có lời muốn nói thì phải?
Người trẻ tuổi mang khăn vấn đầu chậm rãi uống một hớp rượu, cũng không quay đầu lại, dáng vẻ hết sức thong dong:
– Mỹ nhân chân chính ngươi từng thấy bao giờ chưa hử? Chút sắc đẹp đó mà đã len lên tận mây xanh như vậy, chứng tỏ là chưa từng thấy mặt thật rồi. Ta từng thấy một mỹ nhân tuyệt sắc, mỹ nhân này không chỉ diễm lệ, mà còn có thủ đoạn, không chỉ khiến người phàm si mê, mà ngay cả Tử Phủ quân của Lang Hoàn động thiên cũng phải rơi vào tay ả…
Nhai Nhi ở trong góc đờ ra, nhìn sang bên kia. Chỉ thấy người trẻ tuổi kia áo dưới mũ chỉnh tề lộ ra cái đuôi hồ ly, khẽ phe phẩy trong góc bàn. Chóp đuôi có vết đứt rõ ràng, dù là đã khỏi rồi, nhưng vẫn để cô nhận ra được.
Nhai Nhi ban đầu không định nhận cuộc mua bán này, nếu anh ta không đồng ý, vừa hay cho cô một cái cớ để từ chối. Thực ra cô có một cảm giác rất kỳ lạ, không nghe anh ta nói gì, chỉ nhìn anh ta ngồi phía kia, trong lòng nảy sinh ảo giác như đã từng quen biết. Như thể đã có một người như vậy, tận hưởng một cuộc sống ấm áp dịu dàng trong một thời gian dài, một một hành động cử chỉ đều mang lại sự quyến rũ trôi chảy của riêng mình, đã từng gợi ra vẻ kinh diễm cho cô, về sau lại khắc sâu vào trong đầu, để rồi đôi lúc xuất hiện vẫn khiến cô tim đập thình thịch.
Có chút sợ sệt, đứng ngồi không yên. Thực ra biết rõ không phải là người kia, nhưng vẫn yêu cầu anh ta tháo mặt nạ xuống. Đối mặt với gương mặt sống vẫn còn tốt hơn là cứ tiếp tục suy đoán gương mặt phía sau tấm mặt nạ kia.
Thấy anh ta khó xử, Nhai Nhi ra vẻ không để ý, sửa sang lại váy dài,
– Tôi thường không thích làm người khác khó chịu, nếu công tử thấy không tiện thì tôi cũng không miễn cưỡng. Nhưng đây là quy củ trong lầu, từ khi lão các chủ lập nên đến nay thì chưa từng thay đổi. Đời trước của Ba Nguyệt lâu hẳn công tử cũng biết rồi, lợi nhuận từ đao kiếm uống máu kiếm được rất vất vả, không ai muốn được tiền nhưng mất mạng cả. Ủy thác Ba Nguyệt lâu làm việc tất đương chủ phải đích thân đến, mà ký tên trên hợp đồng cũng không thể thiếu. Chúng tôi chỉ lấy tiền làm việc, nhưng sẽ gây nên hậu quả gì, thí dụ như tương lai có nợ máu đến trả thù, thì không liên quan gì đến Ba Nguyệt Lâu.
Vừa nói vừa đưa chén trà mà hầu gái vừa rót,
– Đây là huyết trà của Ba Nguyệt Lâu, không mua được bên ngoài đâu, mời công tử nếm thử?
Đeo mặt nạ thì không thể uống trà được, công tử áo gấm tĩnh tọa chốc lát, vẫn đưa tay lên tháo sợi tơ buộc mặt nạ xuống.
Nhai Nhi bấu chặt chiếc chén lưu ly bạch ngọc nhỏ trong tay, lưng bất chợt thẳng tắp, nhìn chăm chú vị hào khách ra tay xa xỉ kia. Rất kỳ lạ, da ở tay anh ta lại không giống da bên tai, sậm hơn một chút, không nhẵn nhụi như làn da ở những nơi khác lộ ra ngoài quần áo. Một người nhàn rỗi nếm đủ vinh hoa phú quý, tại sao lại có đôi tay nhìn có vẻ làm lụng vất vả như thế, thật sự khiến người ta nghĩ không ra. Lại nhìn mặt anh ta, từ lông mi anh tuấn dần dần hiện ra, và cả đôi mắt sâu thẳm nữa, sau tấm mặt nạ là một người đàn ông với tướng mạo không hề tầm thường, chỉ riêng dùng ánh mắt thế nhân để xem, thật sự là chi lan ngọc thụ.
Bờ vai cứng ngắc rốt cuộc cũng được thả lỏng, quả nhiên không phải là ngài ấy. Nhai Nhi buông nhẹ chén trà, may là nước trà không mấy bị gợn sóng,
– Trăm nghe không bằng một thấy, Lư công tử thật khiến người ta vừa gặp đã khó quên.
Lư Chiếu Dạ cưỡi khẽ, chỉ nói quá khen rồi, nâng chung trà nhỏ lên nhìn, trà trong chén màu đỏ tươi như máu. Nhấp một ngụm, hương trà thơm ngai ngái hòa quện với chút ngọt ngào chuyển giữa môi và răng. Anh ta kinh ngạc:
– Huyết trà? Không biết có điển cố gì không?
Mỹ nhân thân hình lả lướt dưới rèm châu lười biếng chống tay lên má, toàn thân không mang bất cứ trang sức gì ngoài một chiếc trâm trúc cài trên đầu, và chiếc vòng tay san hô trên cổ tay. Vòng châu màu đỏ rất rực rỡ, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô. Cách tấm rèm lụa mỏng, chỉ nửa gương mặt hé mở hình như cũng có chút ngượng ngùng, càng làm cho người đối diện với gương mặt của nàng càng thấy khát khao hơn.
Cô rất biết hưởng thụ những thứ đẹp đẽ, đôi mắt thanh thuần nhưng tâm tư lại vô cùng tỉ mỉ. Giọng nói mềm mại như sợi tơ, nói với anh ta:
– Trên Nhược Thủy chi uyên đằng sau Ba Nguyệt Lâu có một mảnh vườn trồng trà, mùa xuân hàng năm hương trà ngập sơn cốc, huyết trà được trồng ở đó. Năm đó tôi vào Nhược Thủy môn, các cô gái giống như tôi có mấy chục người, nhưng đến cuối cùng chỉ còn lại bốn người. Những cô gái đó sau khi chết thì không thấy xác, thi thể họ đã đi đâu…Thì ra đều bị đưa đến vườn trà phía sau núi làm phân bón. Trà mà công tử uống chính là mầm trà được hái từ cây trà mọc trên thân thể của họ. Cũng bởi đều là những thiếu nữ xuân thì, nên trà cũng là trà thượng hạng. Công tử chớ khách sáo, uống thêm hai ly đi.
Ánh mắt của Lư Chiếu Da lóe lên một cái, nhưng rồi lại trở lại bình thường, nhấp một ngụm nữa tỉ mỉ hưởng thụ:
– Quả nhiên là trà ngon. Nếu Lâu chủ không nói thì tôi vẫn còn đang suy đoán đấy. Nói thẳng ra là có thể phẩm ra mùi hương máu của nữ nhân. Ba Nguyệt Lâu thật sự là một nơi thần bí, có vẻ như luôn có những truyền kỳ đặc sắc. Câu chuyện liên quan tới Lâu chủ tôi cũng nghe nói tới, rất bội phục phong cách gió rền sấm cuốn của Lâu chủ. Không gạt cô, trước khi viếng thăm tôi cho là Lâu chủ là một người có phong cách anh khí nam tử, nào ngờ…
Anh ta cười áy náy,
– Đúng là con người không thể nhìn bề ngoài được, là tôi quá nông cạn.
Được nghe lai lịch của trà mà vẫn có thể bình tĩnh uống như thế, xem ra cũng không tầm thường. Nhai Nhi cười khẽ:
– Tin đồn của tôi, không phải chỉ mấy câu kia thôi đâu. Trên giang hồ không có chuyện gì mới mẻ cả, các môn các phái ngày ngày đều phát sinh chuyện tranh đoạt, đến cuối cùng cũng không có ai nguyện khuất phục lâu dài dưới một người cả.
Lư Chiếu Dạ phụ họa theo đôi câu, nhìn vào mắt Nhai Nhi, nói:
– Lư mỗ đã tuân theo quy củ lộ mặt thật ra rồi, lâu chủ có nên hiện mặt vàng, để bày tỏ thành ý không?
Kết quả ý cười trong đôi mắt trong sáng kia càng đậm:
– Công tử có lẽ hiểu lầm rồi, quy củ đó từ trước tới giờ là định cho khách, chứ không phải dành cho chủ. Công tử bỏ tiền tôi làm việc, chấp nhận công tử là Ba Nguyệt Lâu, không phải cá nhân tôi, cho nên tôi gỡ khăn che mặt hay không cũng không quan trọng.
Quả nhiên là một cô gái thông minh giảo hoạt lại còn chẳng thèm che giấu nữa chứ. Anh ta bật cười thành tiếng, trong tiếng cười đầy vẻ bái phục, bất đắc dĩ, cũng chẳng so đo, khoát tay nói:
– Vậy chúng ta thảo luận về chuyện Mâu Ni Thần Bích được không?
Nhai Nhi nói:
– Không có gì để thảo luận cả. Công tử muốn Thần Bích, Ba Nguyệt Lâu sẽ dốc hết toàn lực để tìm cho công tử. Trước khi làm việc thì nên lập hợp đồng, sau khi xong việc sẽ lấy tiền hoa hồng từ chỗ công tử. Nếu việc không thành thì sẽ không nhận một đồng nào cả.
Lư Dạ Chiếu yên lặng lắng nghe sau đó lắc đầu:
– Hợp đồng không thể lập như thế, Ba Nguyệt Lâu trước kia nhận việc đều là dùng mạng người để đánh đổi, bất kể thành hay không thì phó thác bản thân đã là một trận đánh cược rồi. Tài sản tính mạng đều dồn ép Ba Nguyệt Lâu, nếu Lâu chủ tạm thời không sửa đổi, lúc tin tức lan khắp thiên hạ, người bị hại thân bại danh liệt sẽ kêu oan với ai đây? Hợp đồng đối với Ba Nguyệt lâu cũng là một sự ràng buộc, như vậy đôi bên mới có thể yên tâm hợp tác, không sinh hiềm khích.
Người làm ăn tính toán rất đâu ra đấy, Nhai Nhi bật cười, tiếng cười trong trẻo thánh thót:
– Công tử đừng quên, là công tử tìm tới đây. Nếu đã tới đây, thì phải tin tưởng Ba Nguyệt lâu. Ba Nguyệt lâu dù chẳng phải danh môn chính phái gì, nhưng đạo nghĩa giang hồ thì vẫn có. Nếu công tử yên tâm, vậy thì xin lập văn tự. Nếu không yên tâm, cứ thoải mái ra về. Chuyện hôm nay tới đây gặp tôi tuyệt đối không người nào biết được.
Nữ Lâu chủ này đúng là không dễ gặp, lại càng không dễ trao đổi giao dịch. Cuối cùng Lư Chiếu Dạ lui một bước:
– Tôi không tin Ba Nguyệt Lâu, nhưng tôi tin Lâu chủ. Sau khi lập hợp đồng xong thì sẽ sai người đưa ba phần tiền đặt cọc tới, số còn lại nhờ cả vào lâu chủ, tìm Thần Bích cho tại hạ.
Nhai Nhi nói được, lập tức lệnh Minh Vương lập hợp đồng. Đôi bên đóng dấu xong, Lư Chiếu Dạ chắp tay cáo từ, Nhai Nhi sai người tiễn, mình thì vẫn ngồi sau tấm rèm lụa, thong thả thưởng thức trà.
Tô Họa phe phẩy quạt đi tới, vào Phẩm Tào đình thấy hợp đồng trên bàn:
– Vị Nhiệt Hải công tử kia muốn tìm Mâu Ni Thần Bích à?
Nhai Nhi gật đầu:
– Trên giang hồ ai mà không muốn tìm Thần Bích chứ? Ngụy quân tử xấu hổ mở miệng, vì che giấu tai mắt người khác mà đích thân ra tay. Chỉ có vị Lư công tử này là tiểu nhân thật, tình nguyện bỏ tiền ra nhờ vả Ba Nguyệt lâu.
Tô Họa không hiểu:
– Không phải ngươi không muốn tham dự trong đó hay sao, sao lại nhận vậy?
– Bởi vì thù lao quá dầy mà. – Nhai Nhi đáp, rồi bật cười tự giễu. Quan trọng nhất là, anh ta biết kẻ đầu têu của vụ thảm án hai mươi năm trước là ai. Những kẻ kia hai tay đều dính máu cha mẹ cô, sau múa đao lộng kiếm trải qua gột rửa thì lại coi như không có chuyện gì xảy ra. Binh tôm tướng cá cố nhiên đáng hận, nhưng kẻ phát hiệu lệnh càng đáng giết hơn. Cô phải tìm bằng được kẻ này, tự tay kết liễu hắn, mới có thể an ủi vong linh cha mẹ trên trời.
Ai ai cũng muốn Mâu Ni Thần Bích, dẫu cho biết nó sẽ mang tới tai họa ngập đầu. Có người ngày đêm như ngồi trên bàn chông, có người với không tới nhưng vẫn tranh giành đến đầu rơi máu chảy, chuyện trên đời đúng là nực cười.
Tô Họa đưa hai ngón tay thon thả ra kẹp lấy tờ hợp đồng lên,
– Ngươi không cần phải đích thân đi, ta sẽ đi thay ngươi một chuyến đến Yên Vũ Châu.
Nhai Nhi ồ lên,
– Sư phụ đã hai năm không qua lại giang hồ rồi mà.
Cây dương liễu bên hồ xanh mướt, cành liễu dài mảnh lay động theo gió, ngọn liễu như muốn thăm dò dưới hồ. Tô Họa hái hai lá liễu mảnh, mân mê ở trong tay,
– Nghỉ quá lâu rồi, tay chân cũng sắp rỉ sét cả rồi. Lần này coi như ta tái xuất giang hồ đi.
Chân đặt trên lan can, ngồi xuống bên đình đài, làn váy xòe ra như quạt xếp, nhẹ nhàng phất phơ. Nàng ta chập hai chiếc lá lại, đặt lên miệng thổi khúc thanh thương của quê nhà. Nửa bên gò má đầy xuân sắc, bông tai giọt nước xanh biếc bên vành tai bị ánh sáng xuyên qua, điểm sáng lấp lánh như giọt lệ thả xuống nơi cần cổ.
Không lo lắng thời gian, đã rất lâu rồi không được ngồi nhàn rỗi lòng không bụi bặm như vậy. Tô Họa thổi rất say sưa, Nhai Nhi đá giày đứng lên họa theo. Cánh tay giơ cao đôi mắt uyển chuyển, vũ điệu hôm nay cô nhảy còn đẹp hơn Tô Họa, xoay trăm vòng cũng không ngã. Xoay xong người vẫn nhẹ như yến, từng bước như điểm hoa sen, không chút lộn xộn.
Bảo hầu nữ mang rượu tới, múa xong dĩ nhiên là phải có rượu ngon rồi. Hai người ngồi trong nắng xuân uống thỏa thích, Tô Họa nói:
– Thần Bích chưa chắc đã tìm được, hiện giờ nhân sĩ giang hồ như ong vỡ tổ lao đến Yên Vũ châu rồi, giống như năm đó đuổi giết vợ chồng Nhạc Nhận Dư vậy. Ngươi đã đồng ý với Lư Chiếu Dạ, nhỡ đâu không tìm được, vậy thì ăn nói với y thế nào đây?
Nhai Nhi nheo mắt nhìn hai con chim hoàng oanh trên cành cao, lẩm bẩm:
– Mâu Ni Thần Bích chẳng phải là vũ khí trên Thần Bính Phổ hay sao, nhưng có ai đã được nhìn thấy nó? Đến lúc đó ngươi nói nó chính là nó là được. Tôi đã đồng ý với vị Nhiệt Hải công tử kia rồi thì tự có dụng ý của tôi. Giang hồ các phái đều như hổ rình mồi, như Lư Chiếu Dạ nói, ngươi giữ được mình, cuối cùng sẽ trở thành mục tiêu công kích. Hai mươi năm trước là cha con Nhạc thị Trường Uyên, đã từng có danh tiếng tốt như vậy, chẳng phải bị bôi đen một cái là xong à. Nếu Lư Chiếu Dạ muốn Mâu Ni Thần Bích, vậy thì hãy để y trở thành kẻ địch của cả võ lâm đi.
Cô cười lạnh,
– Dù sao thì động vào Thần Bích, cũng chẳng phải kẻ tốt gì.
Tô Họa trầm ngâm, từ từ gật đầu. Nhai Nhi nhìn nàng ta một cái, giống như năm đó Lan Chiến giao phó cô thi hành nhiệm vụ vậy, nhỏ nhẹ nói:
– Lần này sư phụ đi khổ cực rồi, ngàn dặm xa xôi, chắc sẽ không về ngay được. Đến Yên Vũ Châu thì cứ án binh bất động, tôi biết ngũ đại môn phái đang tiếp tục liên kết, giả sử nếu họ san bằng Vạn Hộ Hầu phủ, đến lúc đó chúng ta nhân loạn thì giẫm thêm một cước. Bất kể là tìm được Thần Bích hay không, thì lập tức trở về. Tôi sẽ phái người của Sinh tử môn đồng hành với sư phụ, giúp sư phụ một tay.
Tô Họa đứng lên nói được. Cô gái trước mặt đã sớm không còn là một cô bé vừa câm vừa bẩn thỉu lúc trước nữa, mà tâm tư rất sâu, không hề kém cạnh Lan Chiến chút nào. Lan Chiến lúc cầm quyền không tin tưởng một ai, cô gái này nào không phải như vậy?
Ba Nguyệt lâu vào đêm thường ca vũ thăng bình.
Hai vũ cơ mặc áo ngắn, ngậm đoản đao nhảy điệu múa kiếm khí trên đài, khuôn mặt dịu dàng đáng yêu nhưng điệu múa khiến cả người lại mang dáng vẻ lả lơi buông thả, vô cùng ăn ý, đao trên cổ lắc lư qua lại. Hai thân thể mềm mại, xoay chuyển giống như một vòng tròn, khách tụ tập xem dưới đài, đồng tiền sóng sánh bay lượn khắp sảnh. Nam nhân và nữ nhân tuyệt sắc nâng rượu chúc mừng, thức ăn được đưa qua, cười nói thánh thót, thỉnh thoảng lại phát sinh một cảnh hờn dỗi, hoặc là tức giận rút đao kiếm. Sau huyên náo thì khuyên giải mỗi bên lại nhường nhau một bước, hòa khí sinh tài, đây chính là cảnh đêm của Ba Nguyệt lâu.
Nhai Nhi thích cảnh náo nhiệt này, ít nhất trong náo nhiệt, mới cảm thấy mình còn sống. Cô ngậm cá khô dài, giống như lão giả ngậm cán thuốc, khăn che mặt đã vén lên mắc lên cá khô, ngồi trong góc nghe tin tức nam bắc.
Người đông, giống như quán rượu bên bờ Di Thủy lúc trước vậy, hội tụ đủ tin tức mới nhất của các châu. Vụ án của đội lạc đà Khang Cư, quan phủ đến giờ vẫn chưa có chút đầu mối gì, một hán tử Hồng Địch với chùm tua đỏ rực sau đầu mặt mày hớn hở miêu tả:
– Người Khang Cư chết không toàn thây không thể hạ táng, những bộ phận còn lại đêm nào cũng phải mang ra ngoài phơi ánh trăng. Họ tin nguyệt thần, nghe nói như vậy có thể thông báo cho nguyệt thần, khiến cho linh hồn có thể được quy y theo. Cho nên thủ lĩnh Khang Cư dẫn cả đội lạc đà không kể ngày ngày khi mặt trời lặn đều đem thi thể ra ngoài, đặt dưới gốc cây để hấp thụ ánh trăng sáng. Tôi vốn muốn đi xem có biểu diễn hay không, kết quả đụng phải cảnh này, suýt nữa thì bị dọa ngất xỉu.
Mọi người phá lên cười rầm rầm:
– Gan ngươi như thế mà còn dám sờ bắp đùi cô nương của đội lạc đà cơ à?
Hán tử Hồng Địch rất tự đắc:
– Không gạt các ngươi, xác chết đó tôi cũng sờ rồi.
Khách nghe kể chuyện đều chế nhạo:
– Thế mùi vị thế nào?
– Khi còn sống dĩ nhiên là mượt mà trơn bóng rồi. Nữ nhân Khang Cư cực đẹp, chỉ nhìn gương mặt thôi cậu em của lão tử đã muốn chào cờ rồi. Giờ chết rồi, chỉ có cái đầu trơ trọi ở đó, …..
Bởi từ trong vụ thảm án lại phát triển thành đủ câu chuyện cười đủ vị, hán tử dân tộc Địch đang còn nói khua môi múa mép, bất chợt nghe thấy người trẻ tuổi ở bàn kế bên ngồi quay lưng lại hừ mũi một cái đầy khinh bỉ.
Tiếng hừ mũi này gây sự chú ý của mọi người, hán tử Hồng Địch đập bàn:
– Vị huynh đệ này xem ra có lời muốn nói thì phải?
Người trẻ tuổi mang khăn vấn đầu chậm rãi uống một hớp rượu, cũng không quay đầu lại, dáng vẻ hết sức thong dong:
– Mỹ nhân chân chính ngươi từng thấy bao giờ chưa hử? Chút sắc đẹp đó mà đã len lên tận mây xanh như vậy, chứng tỏ là chưa từng thấy mặt thật rồi. Ta từng thấy một mỹ nhân tuyệt sắc, mỹ nhân này không chỉ diễm lệ, mà còn có thủ đoạn, không chỉ khiến người phàm si mê, mà ngay cả Tử Phủ quân của Lang Hoàn động thiên cũng phải rơi vào tay ả…
Nhai Nhi ở trong góc đờ ra, nhìn sang bên kia. Chỉ thấy người trẻ tuổi kia áo dưới mũ chỉnh tề lộ ra cái đuôi hồ ly, khẽ phe phẩy trong góc bàn. Chóp đuôi có vết đứt rõ ràng, dù là đã khỏi rồi, nhưng vẫn để cô nhận ra được.
/111
|