Nhưng dù vậy, cô vẫn không thể nào xuống tay với ông ta được. Bất kể ông ta có biến thành dạng gì, là một cái xác biết đi không hồn thì vẫn là người thân duy nhất của cô. Không giống cha mẹ cô đã thành xương khô từ lâu, còn ông, cô vẫn còn có thể thấy mặt ông, thấy đôi mắt ông, đối với cô mà nói ông còn cử động, là còn sống.
– Biết đâu cổ độc này có thể giải thì sao. – Nhai Nhi run rẩy nói, – Ông biết đau mà, ngươi có nghe thấy tiếng hét của ông không?
Vẫn là Tô Họa phá vỡ ảo tưởng của cô:
– Trên người ông ta có 26 xích sắt, người nào có thể chịu đựng được loại đau đớn này chứ? Dẫu cho ông ta đã từng có võ nghệ cao cường, nhưng bị thương nặng thế kia cũng không thể sống được.
Nhai Nhi sốt ruột lo lắng đến nổi giận, nghiến răng nói:
– Tôi biết. Nhưng tôi không thể giết ông ta, chắc chắn là cách giải cổ, tôi muốn thử một lần.
Một người sát phạt quyết đoán tới giờ phút này lại trở nên do dự. Cuộc đời cô lẻ loi độc hành, khó khăn lắm mới tìm được một người thân, nào có nhẫn tâm mà đẩy ông ta vào chỗ chết? Cô chưa từng được hưởng một ngày yên vui, cô luôn khát khao có được sự yêu thương của người thân, được người thân thân thiết gọi cô một tiếng “Bé cưng”.
Cô quỳ xuống đi tới trước mặt ông ta, hai tay đưa lên muốn chạm vào ông, nhưng cương tàm cổ đã lan rộng khắp toàn thân ông ta, cô không dám khinh suất, chỉ có thể trong cách không mô phỏng hình dáng của ông, giọng run rẩy cầu xin:
– Đừng để cháu vừa thấy được người thân thì lại mất đi, cháu xin người…
Nhưng dẫu cô có cầu xin như nào lực giãy giụa của ông ta không yếu đi chút nào.
Trên cột đá đá vụn rào rạt rơi xuống, thấy ông ta sắp thoát được, Tô Họa rút ra nhuyễn kiếm chĩa vào ông ta:
– Ngươi không hạ thủ được thì để ta.
Nhưng Nhai Nhi không cho, cô quay sang mắt quắc lên:
– Không có lệnh ta, ngươi dám!
Tô Họa nghe vậy đành phải buông kiếm, thất vọng nói:
– Vậy để mọi người chết ở trên tay ông ta đi. Hành thi không biết mệt, có thể chiến đấu bất tận không ngừng nghỉ. Để ông ta giết sạch chúng ta, sau đó tàn sát hàng loạt dân trong thành, như thế thành toàn hiếu đạo của ngươi, ngươi chắc mới vừa lòng.
Lời nói của nàng ta không nể mặt, làm Nhai Nhi lảo đảo. Hậu qủa này dĩ nhiên không phải là điều mà cô mong muốn thấy. Cô lâm vào khó xử, nhìn sang ông ta, lại nhìn kiếm trong tay, không biết nên làm như nào cho phải.
Ầm một tiếng vang lớn, lãnh kim luyện bị kéo đứt, cô nhanh tay giữ đầu luyện, nhưng lực ông ta mạnh đến kinh người, gần như muốn ném bay cô đi.
Giờ phải làm sao đây? Sắc mặt cô kìm nén đến mức uất nghẹn, vừa ghìm nước mắt, vừa quật cường kiên trì, dáng vẻ đó làm Tô Họa nhớ tới khi cô còn nhỏ, đứa bé gái sáu bảy tuổi đối chiến với nhiều người lớn hơn mình, dù bị đánh gãy xương cốt nhưng cũng không chịu lùi bước. Tô Họa cầm kiếm trong tay, lại do dự, không biết có nên đâm Nhạc Nam Tinh hay không. Cổ độc hoành hành là sự thật, trong trọng đồng kia có cổ trùng chậm rãi bò qua, nàng ta cuối cùng nhìn thấy trên mặt Nhai Nhi dâng lên một sự tuyệt vọng, đây là điều bình thường của con người, nom thấy đều đã không thể may mắn thoát khỏi, vậy thì cổ này chắc vô phương giải rồi.
Một long cốt tiên chỗ khác cũng bắt đầu buông lỏng, một khi bị ông ta thoát được, mọi người đành phải ngửa cổ chờ chết mà thôi. Tới thời điểm này rồi, sự quyết định của cô liên quan đến sinh tử của mọi người. Nhai Nhi chợt bình tĩnh lại, không gắng giữ người nữa, cứ ép buộc giữ người, có lẽ ông sẽ hận cô. Nếu ông thật sự có tri giác, ngày ngày phải nhận bao khổ sở như vậy, tồn tại có lẽ còn không bằng chết đi còn hơn.
Lực giãy giụa của Nhạc Nam Tinh càng lúc càng lớn, sau đó rầm một tiếng, cột đá vỡ vụn, long cốt tiên cũng bị đứt thành mấy đoạn. Nhai Nhi biết không còn kịp rồi, lại không nhẫn tâm bỏ mặc ông mà ra khỏi tòa lâu này.
Vô số tình cảm phức tạp cuối cùng quện thành một tiếng gầm nhẹ đầy đau khổ phẫn hận, ngay một khắc mấy chục thiết cầu đập tới phía cô, Nhai Nhi điều khiển Thần Bích.
Thần Bích này cũng đã từng thuộc về ông, Nhạc gia mấy thế hệ đều cẩn thận bảo quản nó, tuy rằng nó vốn là một vũ khí giết người sắc bén, nhưng bọn họ chưa bao giờ công báo thiên hạ về nó. Giờ là đoạn đường cuối cùng, nam nhi Nhạc gia sống vì nó, mà chết cũng vì nó. Chết trên Thần Bích, cũng coi như là một chấm nét hoàn chỉnh trên bức họa nhân sinh đầy thảm khốc và đau khổ này.
Hai mảnh Âm Dương Ngư đan xen qua với tốc độ ánh sáng, bổ đôi thiết cầu ngay cách cô gần trong gang tấc, cũng chặt đứt yết hầu của hành thi. Nhai Nhi hai mắt đẫm lệ đỏ ngầu, nhìn tổ phụ thân một nơi đầu một chỗ, nhìn cơ thể kia ngã xuống đất. Cô chưa kịp tự trách sám hối, lại thấy thể xác không đầu kia giống như một nút bình, từ nơi đầu bị cắt ra ùn ra vô số trứng trùng, thanh thế kia khiến người ta ghê sợ.
Nhai Nhi lùi lại hai bước, trứng trùng màu lam nhạt văng ngay ở trước mặt cô, cách một tầng màng mỏng, có thể nhìn thấy rõ trùng thể cuộn tròn bên trong. Gần như ngay thời khắc đó, hàng tỉ ấu trùng phá xác chui ra, với mắt thường có thể nhìn thấy rõ tốc độ sinh trưởng và độ dài hai cánh của nó. Cương tàm cổ gặp được không khí lập tức trở thành ong cổ, chỉ có tìm cơ thể người mới để sống nhờ thì mới có thể hoàn nguyên thành trạng thái bò sát, trong hoành cảnh thoải mái mà an gia đẻ trứng.
Con người bị thương, đó là nguy hiểm lớn nhất. Chúng sẽ từ chỗ tổn hại mà ra sức chen vào. Nếu miệng vết thương không lý tưởng, từ sẽ tạm chấp nhận từ miệng mũi tai, tóm lại, chúng sẽ bỏ qua bất luận một vật còn sống nào.
Mọi người thực ra không hiểu biết gì mấy đối với tập tính của loài cổ này, nhưng thấy chúng tập kết, dưới đất không trung càng lúc tụ càng nhiều thì đều luống cuống.
Cổ trùng bắt đầu khởi xướng tấn công, số lượng khổng lồ, không hề có kết cấu. Đệ tử Trường Uyên phòng ngự kém đã trở thành đối tượng cắn nuốt đầu tiên của chúng. Người của Ba Nguyệt Lâu miễn cưỡng có thể ngăn cản, nhưng dẫu có nhanh ở kiếm thuật cũng không thể ngăn chặn hoàn toàn được chúng. Dự cảm tuyệt vọng chậm rãi bò lên lưng, lần này chỉ e không thoát khỏi cái động ma này rồi.
Nhưng họa vô đơn chí, Hoạt sau khi ăn hết nửa thân thể Nhạc Hải Triều lại loạng choạng từ trong lồng bò ra.
Cổ trùng che trời lấp đất, còn có Hoạt bị ong cổ xuyên thấu kết hợp, dưới ánh đuốc xanh lạnh chiếu rọi càng ngày càng lớn mạnh. Nhân gian chưa từng có cảnh tượng như vậy, cùng với tiếng kêu thảm thiết của môn đồ Trường Uyên, một cảm giác dị thế khủng bố như thoáng ập tới, như bánh xe lớn nghiền nát tất cả mọi người.
Hoạt gào rống lên, bên ngoài thân thể nó cũng phủ đầy xác ong cổ, hoa văn nông sau không đồng nhất như hổ đốm, cặp xích mắt kia ở trong tối tăm lấp lánh rực rỡ.
Người của Ba Nguyệt Lâu tụ vào với nhau, Hồ Bất Ngôn nói toi rồi.
– Lúc này chúng ta chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, thực sự có duyên.
Năm người quan hệ rắc rối, Yêu Quái cùng Quỷ Quái là một đôi, còn lại Tô Môn chủ và ông chủ đều là người trong lòng y thích, có hai người dưới hoàng tuyền cùng làm bạn y đều rất thỏa mãn. Hồ Bất Ngôn đang buồn bã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Tiếc là mộng tưởng trái ôm phải ấp cuối cùng không thể thực hiện được, khi bọn họ không còn đường lui, có người ra tay, một chưởng đánh lên địa hỏa.
Tia lửa bắn lên giữa không trung, hòa lẫn với ánh đuốc xanh lạnh, bùng lên một bức hoạ cuộn tròn mãnh liệt. Dòng khí xoay chuyển, cuốn lên tay áo rộng cùng tóc dài của người nọ, trên đôi mắt ưng mày kiếm có khí thế thu phục vạn yêu. Kết ấn ra roi địa hỏa, quát lên một tiếng:
– Nhanh.
Ánh lửa từ bốn phương tám hướng hội tụ, bốc lên tận trời. Ầm một tiếng, cháy hết những dơ bẩn trong thiên địa, ong cổ trong không trung bị cháy tan thành tro bụi.
Hoạt một mình chiến đấu hăng hái bị thiêu đến mặt xám mày tro. cổ trùng trong cơ thể Nhạc Nam Tinh hút hết nội lực của ông ta, lại toàn bộ chuyển giá cho nó, địa hỏa không thể làm gì được nó, nó đã thành vạn cổ chi vương. Nó đứng ở giữa hài cốt đầy đất, nhe cái miệng đầy răng nanh, hú gào vơí kẻ địch.
Trên chiến trường tràn ngập chướng khí toả ra từ nó. Đệ tử Tử Phủ sôi nổi nghênh chiến, chỉ nghe kiếm đánh vang dội, Hoạt này đao thương bất nhập, mười mấy người vây công mà không thể làm nó mảy may bị tổn thương.
Một ống tay áo mang theo mùi hương tử đàn bưng kín miệng mũi Nhai Nhi, kéo cô ra phía sau. Sức chiến đấu của Hoạt vô cùng kinh người, người của Ba Nguyệt Lâu cũng gia nhập trận hỗn chiến này. Nhai Nhi từ sau người Tử Phủ quân thò ra.
– Em muốn đi hỗ trợ.
Nhưng lại bị anh túm trở về.
Đại Tư Mệnh đứng ở một bên cuối cùng bất đắc dĩ mà thở dài. Các đệ tử đạo hạnh không đủ, quân thượng lại không tính toán ra tay, hiện tại nhàn rỗi chỉ có y, y cũng không chịu ra tay để thành cái gai khó chịu trong mắt họ à?
Chỉ là một người cổ, đối với Đại Tư Mệnh cũng không khó đối phó. Chỉ là cổ này hình thái đã xảy ra biến hóa, dài như dây mây xúc tua vung lên loạn xạ, ném bay một chúng đệ tử. Cuối cùng một kích này lại đánh trúng đùi Tô Họa. Nàng ta che miệng vết thương ngã xuống, mắng to:
– Hạ lưu.
Nhai Nhi thấy Tô Họa bị thương, trong lòng sốt ruột vô cùng. Tử Phủ quân nhíu mày nói:
– Nàng ta có Đại Tư Mệnh, không có gì đáng ngại. Nhưng thật ra em …- Cẩn thận quan sát cô, – Em có bị thương không?
Nhai Nhi nói không, nhưng nhớ tới tổ phụ, cúi đầu nói:
– Tự tay em giết ông nội của em rồi.
Tử Phủ quân giống như cô, cũng đều chưa từng được hưởng thụ cái gọi là tình thân, nhưng thấy cô khổ sở, trong lòng khổ sở theo, đưa tay lên muốn lau nước mắt cho cô, nhưng lại ngại ánh mắt người nhiều mà cố nhẫn nhịn xuống.
– Em không cần tự trách, có đôi khi mắt thấy chưa chắc là thật. Nơi này cổ trùng đầy trời, tổ phụ em sớm không phải là ông ấy nữa. Nếu tồn tại chỉ có đau khổ, còn không bằng giúp ông ấy giải thoát, ông ấy sẽ cảm kích em.
Nhai Nhi ngước lên, hai mắt đẫm lệ, nét mặt sầu thương. Đã trải qua một hồi ác chiến, tiêu hao không đơn thuần chỉ là thể lực, mà còn là tinh thần. Cô đến bây giờ tay chân còn run rẩy, khom lưng, hai tay chống vào đầu gối thở hổn hển mà không chịu dựa vào anh. Tử Phủ quân thấy buồn bã, cô quá độc lập làm anh có cảm giác bản thân vô dụng. Tiếc là không thể ôm cô trước mặt mọi người được, đành nghiêng người hỏi cô:
– Sao vậy, rất mệt phải không?
Nhai Nhi thở hổn hển, lắc đầu, nhưng cô càng như vậy, càng làm anh thấy đau lòng. Anh không nói lời nào, gấp gáp kéo cô đến chỗ rẽ, chỗ này khá khuất, không sợ bị người ta thấy. Nhân lúc bên trong đang loạn chiến, đè cô vào tường, hung hăng hôn cô một trận, sau đó ôm chặt cô.
Nhai Nhi ngập ngừng ôm lấy eo Tử Phủ quân, mặt chôn vào ngực anh, lúc này vẫn còn lo lắng:
– Đừng để người ta nhìn thấy.
Trên đầu chữ nhẫn một cây đao, kìm nén tương tư mơí là điều khó nhất. Tử Phủ quân yên lặng, hận không thể khảm cô vào trong thân thể, con đường báo thù không hề dễ đi, anh không giúp gì được cho cô, muốn khuyên cô từ bỏ nhưng lại cảm thấy làm như vậy quá ích kỷ. Bao lời muốn nói trong lòng chỉ có thể dùng một cái ôm để đổi lại, đáng buồn hơn là còn phải làm lén lút, không được để người nào phát hiện ra.
Binh qua rốt cuộc tan, thân thể Hoạt chia năm xẻ bảy. Mọi người dùng lửa đốt cháy, một quái vật ngâm qua các loại thi dịch, ăn nội tạng người mà sống nhấc lên mùi tanh tưởi khiến người ta không hít thở đươc.
Đại Tư Mệnh suất chúng rời khỏi đi tới, xa xa thấy tiên quân nửa che nửa lộ ở sau vách đá nhô ra. Y ngẩn ra vội giơ tay ý bảo mọi người dừng bước. Là người chưởng quản hết thảy mọi việc trên Bồng Sơn, đi theo Tử Phủ Quân cũng có ba ngàn năm, luôn luôn quá hiểu quân thượng. Người có ba việc gấp, thời điểm thuận lợi đại quân giết đến, khó tránh khỏi sẽ làm cho tiên quân thanh cao khó xử.
Chỉ huy chúng đệ tử xoay người sang chỗ khác, bản thân thì đương nhiên cũng muốn tự thể nghiệm. Nhưng Tô Họa bị thương kia cưỡi hồ ly, mang theo hai vị hộ pháp khoan thai tới muộn, cũng không để ý tới hiệu lệnh của y, lướt qua đầu vai y về phía hướng tiên quân.
Đại Tư Mệnh mở miệng ngăn cản, nàng ta lại phớt lờ, y tức giận hung hăng mắng câu:
– Vô sỉ.
Tô Họa lườm y một cái, bụng nói Đại Tư Mệnh này không phải kẻ ngốc. Nàng ta trơ mắt nhìn Tử Phủ Quân bứt ra, trước người còn giấu lâu chủ của họ, thì ra là lén lút gặp cô tình nhân nhỏ bé. Trường hợp này nếu như bị Đại Tư Mệnh cứng nhắc thấy không biết sẽ có cảm tưởng gì? Tiếc là nàng ta bị Hoạt làm bị thương, đã không còn sức cãi nhau với y, chỉ hung hăng mắng trả:
– Này tiên quân già, tôi bị thương không nhẹ, sợ là trúng cổ rồi, mong được cứu mạng.
Tên tặc trộm sách mà Tử Phủ lùng bắt đã bắt được, dĩ nhiên là áp tải về tiểu viện bên Long Tức tự. Các đệ tử cũng có tổn thương, nhưng rốt cuộc đều có chút đạo hạnh, trị cổ có thể tự xử lý. Khiến người ta khó xử chính là người phàm, vết thương của Tô Họa không ai có thể trị được, cuối cùng đành phải để Đại Tư Mệnh ra tay. Y nhìn người nằm ở trên giường, sắc mặt ửng hồng, lần đầu tiên trong đời nảy sinh ý nghĩ thấy chết mà không cứu.
Ánh mắt của nàng ta do cổ độc xâm lấn mà trở nên mê ly, người ở trên giường mấp máy, giống một con rắn bị ném trên bếp lò. Thấy y chần chờ, thì yếu ớt lẩm bẩm:
– Trời cao có đức hiếu sinh, ngài không muốn cứu tôi phải không?
Đại Tư Mệnh nắm chặt quyền, kỳ thật cũng không phải không muốn cứu, thật sự là bởi vì chỗ bị thương của nàng ta quá bí ẩn. Đang lúc khó xử, nàng ta vén tà váy lên, lộ ra bên đùi, vết thương ở mé đùi lộ ngay trước mắt y.
– Tôi cũng rất xấu hổ. – Tô Họa thở hổn hển nói, – Nhưng tôi muốn sống, không rảnh lo thẹn thùng. Hút độc có phải dùng miệng không? Ngài yên tâm, tôi sẽ không bắt ngài chịu trách nhiệm đâu.
Đại Tư Mệnh mặt càng thêm tái nhợt:
– Ngươi nghĩ cái gì thế, ai nói phải dùng miệng?
Không cần à? Tô Họa lộ ra vẻ thất vọng:
– Dùng tay cũng được.
Trong phòng phát ra những tiếng rên rỉ mờ ám, khi thì cao vút, khi thì yếu ớt như tơ nhện, bất cứ ai nghe thấy cũng mặt đỏ tía tai.
Yêu Quái nhìn Quỷ Quái,
– Không ngờ Tô Môn chủ cũng có lúc không chống đỡ được.
Quỷ Quái tặc lưỡi:
– Đại Tư Mệnh này dẫu gì cũng là thần tiên, xem ra thủ đoạn thực không bình thường.
Hồ Bất Ngôn thì tức giận, bắt lấy một cây cành khô vẽ lung tung dưới đất.
– Thần tiên thì có gì ghê gớm? Thần tiên không tuân thủ thanh quy, rốt cuộc có ai quản lý hay không?
Nói xong càng tuyệt vọng, Tử Phủ Quân đi đầu phá giới, cũng chẳng phải là không có ai quản đó sao.
Tô Môn chủ rên rỉ giằng co nửa nén hương, lúc ra khỏi phòng Đại Tư Mệnh một chân cao một chân thấp tập tễnh, lúc đi còn mấy lần lảo đảo suýt ngã.
Mưa đã ngừng, bầu trời lộ ra một vầng trăng tròn, người dưới ánh trăng đứng khoanh tay nghe thấy tiếng bước chân, hơi hơi quay đầu liếc một cái. Đại Tư Mệnh bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, nhưng vì sao chột dạ thì ngay cả bản thân cũng không nói được. Y bước nhanh tới trước mặt Tử Phủ Quân, chắp tay nói:
– Quân thượng, Tô Môn chủ cổ độc đã giải, nhưng nàng ta khăng khăng nói mình chưa khỏi hẳn, không chịu đi ạ.
Tử Phủ Quân gật gật đầu,
– Ngươi không cần giải thích, bổn quân hiểu mà.
Lại vậy nữa rồi! Đại Tư Mệnh cảm giác nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, dù sao giải thích cũng dư thừa, y bình ổn hơi thở nói:
– Phạm nhân đã bắt về, quân thượng có thể bức ả nói ra tung tích bản đồ vảy cá, thuộc hạ lập tức đi lấy về ngay. Còn kịp mang trở về trả lại chỗ cũ.
Tử Phủ Quân cho tay vào tay áo, sắc mặt ngưng trọng,
– Ả ngậm chặt miệng nhất quyết không nói, bổn quân vừa đấm vừa xoa mới ép ả nói hai câu, cũng không biết thật không nữa.
Đại Tư Mệnh vui mừng,
– Ả nói bản đồ ở đâu ạ?
Tử Phủ Quân chậm rãi lắc đầu:
– Ả nói muốn bổn quân tự mình đi lấy.
Điều này lại có vẻ không tầm thường, Đại Tư Mệnh là người ngay thẳng, nghĩ nghĩ nói:
– Nhạc Nhai Nhi quỷ kế đa đoan, thuộc hạ sợ quân thượng trúng kế của ả. Nếu không được thì chỉ có bức cung thôi. Dù sao người của Ba Nguyệt Lâu giờ đều ở trong tay chúng ta…
Tử Phủ Quân nói được.
– Ngươi xem lấy ai để khai đao thì thích hợp? Tô Họa là sư phụ của ả, ả nhất định coi trọng nàng ta, có thể đánh 50 roi trước, rồi băm tay chân. Nhưng Đại Tư Mệnh có làm được không?
Đại Tư Mệnh cứng họng, ban đầu thì ấm ức, sau thì buồn bực, từ trước tới giờ bình thản ung dung, có quỷ biết y đã trải qua quá trình tra tấn tinh thần như thế nào. Y ủ rũ cụp đuôi,
– Vậy quân thượng có ý kiến hay ạ?
Tử Phủ Quân thò một cánh tay trắng tinh ra, năm ngón tay không dính nước dương xuân, khớp xương nhỏ dài, bấm đốt ngón tay,
– Còn có…… 25 ngày nữa.
Đại Tư Mệnh nói phải,
– Thời gian không nhiều lắm ạ.
Tử Phủ Quân hơi mỉm cười:
– Hai mươi lăm ngày, có thể làm được rất nhiều việc đấy.
Ngụ ý chưa đến ngày cuối cùng của kỳ hạn, anh cũng không tính đi giải quyết chuyện này. Đại Tư Mệnh cúi đầu, vốn dĩ vẫn luôn khó mở miệng, hôm nay cũng không biết tại sao dũng khí ào tới, thốt ra:
– Quân thượng, có phải ngài thích Nhạc Nhai Nhi không?
Tử Phủ Quân sửng sốt một chút, có vẻ như không ngờ y sẽ hỏi như vậy, dưới ánh mắt chứng thực của y thì yên lặng. Rất lâu mới đáp:
– Cho nên ngươi xem, tương lai ngươi bị phạt, ta có thể bị phạt cùng ngươi. Lãnh đạo làm được đến mức này, có phải quá tận tình tận nghĩa không?
– Biết đâu cổ độc này có thể giải thì sao. – Nhai Nhi run rẩy nói, – Ông biết đau mà, ngươi có nghe thấy tiếng hét của ông không?
Vẫn là Tô Họa phá vỡ ảo tưởng của cô:
– Trên người ông ta có 26 xích sắt, người nào có thể chịu đựng được loại đau đớn này chứ? Dẫu cho ông ta đã từng có võ nghệ cao cường, nhưng bị thương nặng thế kia cũng không thể sống được.
Nhai Nhi sốt ruột lo lắng đến nổi giận, nghiến răng nói:
– Tôi biết. Nhưng tôi không thể giết ông ta, chắc chắn là cách giải cổ, tôi muốn thử một lần.
Một người sát phạt quyết đoán tới giờ phút này lại trở nên do dự. Cuộc đời cô lẻ loi độc hành, khó khăn lắm mới tìm được một người thân, nào có nhẫn tâm mà đẩy ông ta vào chỗ chết? Cô chưa từng được hưởng một ngày yên vui, cô luôn khát khao có được sự yêu thương của người thân, được người thân thân thiết gọi cô một tiếng “Bé cưng”.
Cô quỳ xuống đi tới trước mặt ông ta, hai tay đưa lên muốn chạm vào ông, nhưng cương tàm cổ đã lan rộng khắp toàn thân ông ta, cô không dám khinh suất, chỉ có thể trong cách không mô phỏng hình dáng của ông, giọng run rẩy cầu xin:
– Đừng để cháu vừa thấy được người thân thì lại mất đi, cháu xin người…
Nhưng dẫu cô có cầu xin như nào lực giãy giụa của ông ta không yếu đi chút nào.
Trên cột đá đá vụn rào rạt rơi xuống, thấy ông ta sắp thoát được, Tô Họa rút ra nhuyễn kiếm chĩa vào ông ta:
– Ngươi không hạ thủ được thì để ta.
Nhưng Nhai Nhi không cho, cô quay sang mắt quắc lên:
– Không có lệnh ta, ngươi dám!
Tô Họa nghe vậy đành phải buông kiếm, thất vọng nói:
– Vậy để mọi người chết ở trên tay ông ta đi. Hành thi không biết mệt, có thể chiến đấu bất tận không ngừng nghỉ. Để ông ta giết sạch chúng ta, sau đó tàn sát hàng loạt dân trong thành, như thế thành toàn hiếu đạo của ngươi, ngươi chắc mới vừa lòng.
Lời nói của nàng ta không nể mặt, làm Nhai Nhi lảo đảo. Hậu qủa này dĩ nhiên không phải là điều mà cô mong muốn thấy. Cô lâm vào khó xử, nhìn sang ông ta, lại nhìn kiếm trong tay, không biết nên làm như nào cho phải.
Ầm một tiếng vang lớn, lãnh kim luyện bị kéo đứt, cô nhanh tay giữ đầu luyện, nhưng lực ông ta mạnh đến kinh người, gần như muốn ném bay cô đi.
Giờ phải làm sao đây? Sắc mặt cô kìm nén đến mức uất nghẹn, vừa ghìm nước mắt, vừa quật cường kiên trì, dáng vẻ đó làm Tô Họa nhớ tới khi cô còn nhỏ, đứa bé gái sáu bảy tuổi đối chiến với nhiều người lớn hơn mình, dù bị đánh gãy xương cốt nhưng cũng không chịu lùi bước. Tô Họa cầm kiếm trong tay, lại do dự, không biết có nên đâm Nhạc Nam Tinh hay không. Cổ độc hoành hành là sự thật, trong trọng đồng kia có cổ trùng chậm rãi bò qua, nàng ta cuối cùng nhìn thấy trên mặt Nhai Nhi dâng lên một sự tuyệt vọng, đây là điều bình thường của con người, nom thấy đều đã không thể may mắn thoát khỏi, vậy thì cổ này chắc vô phương giải rồi.
Một long cốt tiên chỗ khác cũng bắt đầu buông lỏng, một khi bị ông ta thoát được, mọi người đành phải ngửa cổ chờ chết mà thôi. Tới thời điểm này rồi, sự quyết định của cô liên quan đến sinh tử của mọi người. Nhai Nhi chợt bình tĩnh lại, không gắng giữ người nữa, cứ ép buộc giữ người, có lẽ ông sẽ hận cô. Nếu ông thật sự có tri giác, ngày ngày phải nhận bao khổ sở như vậy, tồn tại có lẽ còn không bằng chết đi còn hơn.
Lực giãy giụa của Nhạc Nam Tinh càng lúc càng lớn, sau đó rầm một tiếng, cột đá vỡ vụn, long cốt tiên cũng bị đứt thành mấy đoạn. Nhai Nhi biết không còn kịp rồi, lại không nhẫn tâm bỏ mặc ông mà ra khỏi tòa lâu này.
Vô số tình cảm phức tạp cuối cùng quện thành một tiếng gầm nhẹ đầy đau khổ phẫn hận, ngay một khắc mấy chục thiết cầu đập tới phía cô, Nhai Nhi điều khiển Thần Bích.
Thần Bích này cũng đã từng thuộc về ông, Nhạc gia mấy thế hệ đều cẩn thận bảo quản nó, tuy rằng nó vốn là một vũ khí giết người sắc bén, nhưng bọn họ chưa bao giờ công báo thiên hạ về nó. Giờ là đoạn đường cuối cùng, nam nhi Nhạc gia sống vì nó, mà chết cũng vì nó. Chết trên Thần Bích, cũng coi như là một chấm nét hoàn chỉnh trên bức họa nhân sinh đầy thảm khốc và đau khổ này.
Hai mảnh Âm Dương Ngư đan xen qua với tốc độ ánh sáng, bổ đôi thiết cầu ngay cách cô gần trong gang tấc, cũng chặt đứt yết hầu của hành thi. Nhai Nhi hai mắt đẫm lệ đỏ ngầu, nhìn tổ phụ thân một nơi đầu một chỗ, nhìn cơ thể kia ngã xuống đất. Cô chưa kịp tự trách sám hối, lại thấy thể xác không đầu kia giống như một nút bình, từ nơi đầu bị cắt ra ùn ra vô số trứng trùng, thanh thế kia khiến người ta ghê sợ.
Nhai Nhi lùi lại hai bước, trứng trùng màu lam nhạt văng ngay ở trước mặt cô, cách một tầng màng mỏng, có thể nhìn thấy rõ trùng thể cuộn tròn bên trong. Gần như ngay thời khắc đó, hàng tỉ ấu trùng phá xác chui ra, với mắt thường có thể nhìn thấy rõ tốc độ sinh trưởng và độ dài hai cánh của nó. Cương tàm cổ gặp được không khí lập tức trở thành ong cổ, chỉ có tìm cơ thể người mới để sống nhờ thì mới có thể hoàn nguyên thành trạng thái bò sát, trong hoành cảnh thoải mái mà an gia đẻ trứng.
Con người bị thương, đó là nguy hiểm lớn nhất. Chúng sẽ từ chỗ tổn hại mà ra sức chen vào. Nếu miệng vết thương không lý tưởng, từ sẽ tạm chấp nhận từ miệng mũi tai, tóm lại, chúng sẽ bỏ qua bất luận một vật còn sống nào.
Mọi người thực ra không hiểu biết gì mấy đối với tập tính của loài cổ này, nhưng thấy chúng tập kết, dưới đất không trung càng lúc tụ càng nhiều thì đều luống cuống.
Cổ trùng bắt đầu khởi xướng tấn công, số lượng khổng lồ, không hề có kết cấu. Đệ tử Trường Uyên phòng ngự kém đã trở thành đối tượng cắn nuốt đầu tiên của chúng. Người của Ba Nguyệt Lâu miễn cưỡng có thể ngăn cản, nhưng dẫu có nhanh ở kiếm thuật cũng không thể ngăn chặn hoàn toàn được chúng. Dự cảm tuyệt vọng chậm rãi bò lên lưng, lần này chỉ e không thoát khỏi cái động ma này rồi.
Nhưng họa vô đơn chí, Hoạt sau khi ăn hết nửa thân thể Nhạc Hải Triều lại loạng choạng từ trong lồng bò ra.
Cổ trùng che trời lấp đất, còn có Hoạt bị ong cổ xuyên thấu kết hợp, dưới ánh đuốc xanh lạnh chiếu rọi càng ngày càng lớn mạnh. Nhân gian chưa từng có cảnh tượng như vậy, cùng với tiếng kêu thảm thiết của môn đồ Trường Uyên, một cảm giác dị thế khủng bố như thoáng ập tới, như bánh xe lớn nghiền nát tất cả mọi người.
Hoạt gào rống lên, bên ngoài thân thể nó cũng phủ đầy xác ong cổ, hoa văn nông sau không đồng nhất như hổ đốm, cặp xích mắt kia ở trong tối tăm lấp lánh rực rỡ.
Người của Ba Nguyệt Lâu tụ vào với nhau, Hồ Bất Ngôn nói toi rồi.
– Lúc này chúng ta chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, thực sự có duyên.
Năm người quan hệ rắc rối, Yêu Quái cùng Quỷ Quái là một đôi, còn lại Tô Môn chủ và ông chủ đều là người trong lòng y thích, có hai người dưới hoàng tuyền cùng làm bạn y đều rất thỏa mãn. Hồ Bất Ngôn đang buồn bã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Tiếc là mộng tưởng trái ôm phải ấp cuối cùng không thể thực hiện được, khi bọn họ không còn đường lui, có người ra tay, một chưởng đánh lên địa hỏa.
Tia lửa bắn lên giữa không trung, hòa lẫn với ánh đuốc xanh lạnh, bùng lên một bức hoạ cuộn tròn mãnh liệt. Dòng khí xoay chuyển, cuốn lên tay áo rộng cùng tóc dài của người nọ, trên đôi mắt ưng mày kiếm có khí thế thu phục vạn yêu. Kết ấn ra roi địa hỏa, quát lên một tiếng:
– Nhanh.
Ánh lửa từ bốn phương tám hướng hội tụ, bốc lên tận trời. Ầm một tiếng, cháy hết những dơ bẩn trong thiên địa, ong cổ trong không trung bị cháy tan thành tro bụi.
Hoạt một mình chiến đấu hăng hái bị thiêu đến mặt xám mày tro. cổ trùng trong cơ thể Nhạc Nam Tinh hút hết nội lực của ông ta, lại toàn bộ chuyển giá cho nó, địa hỏa không thể làm gì được nó, nó đã thành vạn cổ chi vương. Nó đứng ở giữa hài cốt đầy đất, nhe cái miệng đầy răng nanh, hú gào vơí kẻ địch.
Trên chiến trường tràn ngập chướng khí toả ra từ nó. Đệ tử Tử Phủ sôi nổi nghênh chiến, chỉ nghe kiếm đánh vang dội, Hoạt này đao thương bất nhập, mười mấy người vây công mà không thể làm nó mảy may bị tổn thương.
Một ống tay áo mang theo mùi hương tử đàn bưng kín miệng mũi Nhai Nhi, kéo cô ra phía sau. Sức chiến đấu của Hoạt vô cùng kinh người, người của Ba Nguyệt Lâu cũng gia nhập trận hỗn chiến này. Nhai Nhi từ sau người Tử Phủ quân thò ra.
– Em muốn đi hỗ trợ.
Nhưng lại bị anh túm trở về.
Đại Tư Mệnh đứng ở một bên cuối cùng bất đắc dĩ mà thở dài. Các đệ tử đạo hạnh không đủ, quân thượng lại không tính toán ra tay, hiện tại nhàn rỗi chỉ có y, y cũng không chịu ra tay để thành cái gai khó chịu trong mắt họ à?
Chỉ là một người cổ, đối với Đại Tư Mệnh cũng không khó đối phó. Chỉ là cổ này hình thái đã xảy ra biến hóa, dài như dây mây xúc tua vung lên loạn xạ, ném bay một chúng đệ tử. Cuối cùng một kích này lại đánh trúng đùi Tô Họa. Nàng ta che miệng vết thương ngã xuống, mắng to:
– Hạ lưu.
Nhai Nhi thấy Tô Họa bị thương, trong lòng sốt ruột vô cùng. Tử Phủ quân nhíu mày nói:
– Nàng ta có Đại Tư Mệnh, không có gì đáng ngại. Nhưng thật ra em …- Cẩn thận quan sát cô, – Em có bị thương không?
Nhai Nhi nói không, nhưng nhớ tới tổ phụ, cúi đầu nói:
– Tự tay em giết ông nội của em rồi.
Tử Phủ quân giống như cô, cũng đều chưa từng được hưởng thụ cái gọi là tình thân, nhưng thấy cô khổ sở, trong lòng khổ sở theo, đưa tay lên muốn lau nước mắt cho cô, nhưng lại ngại ánh mắt người nhiều mà cố nhẫn nhịn xuống.
– Em không cần tự trách, có đôi khi mắt thấy chưa chắc là thật. Nơi này cổ trùng đầy trời, tổ phụ em sớm không phải là ông ấy nữa. Nếu tồn tại chỉ có đau khổ, còn không bằng giúp ông ấy giải thoát, ông ấy sẽ cảm kích em.
Nhai Nhi ngước lên, hai mắt đẫm lệ, nét mặt sầu thương. Đã trải qua một hồi ác chiến, tiêu hao không đơn thuần chỉ là thể lực, mà còn là tinh thần. Cô đến bây giờ tay chân còn run rẩy, khom lưng, hai tay chống vào đầu gối thở hổn hển mà không chịu dựa vào anh. Tử Phủ quân thấy buồn bã, cô quá độc lập làm anh có cảm giác bản thân vô dụng. Tiếc là không thể ôm cô trước mặt mọi người được, đành nghiêng người hỏi cô:
– Sao vậy, rất mệt phải không?
Nhai Nhi thở hổn hển, lắc đầu, nhưng cô càng như vậy, càng làm anh thấy đau lòng. Anh không nói lời nào, gấp gáp kéo cô đến chỗ rẽ, chỗ này khá khuất, không sợ bị người ta thấy. Nhân lúc bên trong đang loạn chiến, đè cô vào tường, hung hăng hôn cô một trận, sau đó ôm chặt cô.
Nhai Nhi ngập ngừng ôm lấy eo Tử Phủ quân, mặt chôn vào ngực anh, lúc này vẫn còn lo lắng:
– Đừng để người ta nhìn thấy.
Trên đầu chữ nhẫn một cây đao, kìm nén tương tư mơí là điều khó nhất. Tử Phủ quân yên lặng, hận không thể khảm cô vào trong thân thể, con đường báo thù không hề dễ đi, anh không giúp gì được cho cô, muốn khuyên cô từ bỏ nhưng lại cảm thấy làm như vậy quá ích kỷ. Bao lời muốn nói trong lòng chỉ có thể dùng một cái ôm để đổi lại, đáng buồn hơn là còn phải làm lén lút, không được để người nào phát hiện ra.
Binh qua rốt cuộc tan, thân thể Hoạt chia năm xẻ bảy. Mọi người dùng lửa đốt cháy, một quái vật ngâm qua các loại thi dịch, ăn nội tạng người mà sống nhấc lên mùi tanh tưởi khiến người ta không hít thở đươc.
Đại Tư Mệnh suất chúng rời khỏi đi tới, xa xa thấy tiên quân nửa che nửa lộ ở sau vách đá nhô ra. Y ngẩn ra vội giơ tay ý bảo mọi người dừng bước. Là người chưởng quản hết thảy mọi việc trên Bồng Sơn, đi theo Tử Phủ Quân cũng có ba ngàn năm, luôn luôn quá hiểu quân thượng. Người có ba việc gấp, thời điểm thuận lợi đại quân giết đến, khó tránh khỏi sẽ làm cho tiên quân thanh cao khó xử.
Chỉ huy chúng đệ tử xoay người sang chỗ khác, bản thân thì đương nhiên cũng muốn tự thể nghiệm. Nhưng Tô Họa bị thương kia cưỡi hồ ly, mang theo hai vị hộ pháp khoan thai tới muộn, cũng không để ý tới hiệu lệnh của y, lướt qua đầu vai y về phía hướng tiên quân.
Đại Tư Mệnh mở miệng ngăn cản, nàng ta lại phớt lờ, y tức giận hung hăng mắng câu:
– Vô sỉ.
Tô Họa lườm y một cái, bụng nói Đại Tư Mệnh này không phải kẻ ngốc. Nàng ta trơ mắt nhìn Tử Phủ Quân bứt ra, trước người còn giấu lâu chủ của họ, thì ra là lén lút gặp cô tình nhân nhỏ bé. Trường hợp này nếu như bị Đại Tư Mệnh cứng nhắc thấy không biết sẽ có cảm tưởng gì? Tiếc là nàng ta bị Hoạt làm bị thương, đã không còn sức cãi nhau với y, chỉ hung hăng mắng trả:
– Này tiên quân già, tôi bị thương không nhẹ, sợ là trúng cổ rồi, mong được cứu mạng.
Tên tặc trộm sách mà Tử Phủ lùng bắt đã bắt được, dĩ nhiên là áp tải về tiểu viện bên Long Tức tự. Các đệ tử cũng có tổn thương, nhưng rốt cuộc đều có chút đạo hạnh, trị cổ có thể tự xử lý. Khiến người ta khó xử chính là người phàm, vết thương của Tô Họa không ai có thể trị được, cuối cùng đành phải để Đại Tư Mệnh ra tay. Y nhìn người nằm ở trên giường, sắc mặt ửng hồng, lần đầu tiên trong đời nảy sinh ý nghĩ thấy chết mà không cứu.
Ánh mắt của nàng ta do cổ độc xâm lấn mà trở nên mê ly, người ở trên giường mấp máy, giống một con rắn bị ném trên bếp lò. Thấy y chần chờ, thì yếu ớt lẩm bẩm:
– Trời cao có đức hiếu sinh, ngài không muốn cứu tôi phải không?
Đại Tư Mệnh nắm chặt quyền, kỳ thật cũng không phải không muốn cứu, thật sự là bởi vì chỗ bị thương của nàng ta quá bí ẩn. Đang lúc khó xử, nàng ta vén tà váy lên, lộ ra bên đùi, vết thương ở mé đùi lộ ngay trước mắt y.
– Tôi cũng rất xấu hổ. – Tô Họa thở hổn hển nói, – Nhưng tôi muốn sống, không rảnh lo thẹn thùng. Hút độc có phải dùng miệng không? Ngài yên tâm, tôi sẽ không bắt ngài chịu trách nhiệm đâu.
Đại Tư Mệnh mặt càng thêm tái nhợt:
– Ngươi nghĩ cái gì thế, ai nói phải dùng miệng?
Không cần à? Tô Họa lộ ra vẻ thất vọng:
– Dùng tay cũng được.
Trong phòng phát ra những tiếng rên rỉ mờ ám, khi thì cao vút, khi thì yếu ớt như tơ nhện, bất cứ ai nghe thấy cũng mặt đỏ tía tai.
Yêu Quái nhìn Quỷ Quái,
– Không ngờ Tô Môn chủ cũng có lúc không chống đỡ được.
Quỷ Quái tặc lưỡi:
– Đại Tư Mệnh này dẫu gì cũng là thần tiên, xem ra thủ đoạn thực không bình thường.
Hồ Bất Ngôn thì tức giận, bắt lấy một cây cành khô vẽ lung tung dưới đất.
– Thần tiên thì có gì ghê gớm? Thần tiên không tuân thủ thanh quy, rốt cuộc có ai quản lý hay không?
Nói xong càng tuyệt vọng, Tử Phủ Quân đi đầu phá giới, cũng chẳng phải là không có ai quản đó sao.
Tô Môn chủ rên rỉ giằng co nửa nén hương, lúc ra khỏi phòng Đại Tư Mệnh một chân cao một chân thấp tập tễnh, lúc đi còn mấy lần lảo đảo suýt ngã.
Mưa đã ngừng, bầu trời lộ ra một vầng trăng tròn, người dưới ánh trăng đứng khoanh tay nghe thấy tiếng bước chân, hơi hơi quay đầu liếc một cái. Đại Tư Mệnh bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, nhưng vì sao chột dạ thì ngay cả bản thân cũng không nói được. Y bước nhanh tới trước mặt Tử Phủ Quân, chắp tay nói:
– Quân thượng, Tô Môn chủ cổ độc đã giải, nhưng nàng ta khăng khăng nói mình chưa khỏi hẳn, không chịu đi ạ.
Tử Phủ Quân gật gật đầu,
– Ngươi không cần giải thích, bổn quân hiểu mà.
Lại vậy nữa rồi! Đại Tư Mệnh cảm giác nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, dù sao giải thích cũng dư thừa, y bình ổn hơi thở nói:
– Phạm nhân đã bắt về, quân thượng có thể bức ả nói ra tung tích bản đồ vảy cá, thuộc hạ lập tức đi lấy về ngay. Còn kịp mang trở về trả lại chỗ cũ.
Tử Phủ Quân cho tay vào tay áo, sắc mặt ngưng trọng,
– Ả ngậm chặt miệng nhất quyết không nói, bổn quân vừa đấm vừa xoa mới ép ả nói hai câu, cũng không biết thật không nữa.
Đại Tư Mệnh vui mừng,
– Ả nói bản đồ ở đâu ạ?
Tử Phủ Quân chậm rãi lắc đầu:
– Ả nói muốn bổn quân tự mình đi lấy.
Điều này lại có vẻ không tầm thường, Đại Tư Mệnh là người ngay thẳng, nghĩ nghĩ nói:
– Nhạc Nhai Nhi quỷ kế đa đoan, thuộc hạ sợ quân thượng trúng kế của ả. Nếu không được thì chỉ có bức cung thôi. Dù sao người của Ba Nguyệt Lâu giờ đều ở trong tay chúng ta…
Tử Phủ Quân nói được.
– Ngươi xem lấy ai để khai đao thì thích hợp? Tô Họa là sư phụ của ả, ả nhất định coi trọng nàng ta, có thể đánh 50 roi trước, rồi băm tay chân. Nhưng Đại Tư Mệnh có làm được không?
Đại Tư Mệnh cứng họng, ban đầu thì ấm ức, sau thì buồn bực, từ trước tới giờ bình thản ung dung, có quỷ biết y đã trải qua quá trình tra tấn tinh thần như thế nào. Y ủ rũ cụp đuôi,
– Vậy quân thượng có ý kiến hay ạ?
Tử Phủ Quân thò một cánh tay trắng tinh ra, năm ngón tay không dính nước dương xuân, khớp xương nhỏ dài, bấm đốt ngón tay,
– Còn có…… 25 ngày nữa.
Đại Tư Mệnh nói phải,
– Thời gian không nhiều lắm ạ.
Tử Phủ Quân hơi mỉm cười:
– Hai mươi lăm ngày, có thể làm được rất nhiều việc đấy.
Ngụ ý chưa đến ngày cuối cùng của kỳ hạn, anh cũng không tính đi giải quyết chuyện này. Đại Tư Mệnh cúi đầu, vốn dĩ vẫn luôn khó mở miệng, hôm nay cũng không biết tại sao dũng khí ào tới, thốt ra:
– Quân thượng, có phải ngài thích Nhạc Nhai Nhi không?
Tử Phủ Quân sửng sốt một chút, có vẻ như không ngờ y sẽ hỏi như vậy, dưới ánh mắt chứng thực của y thì yên lặng. Rất lâu mới đáp:
– Cho nên ngươi xem, tương lai ngươi bị phạt, ta có thể bị phạt cùng ngươi. Lãnh đạo làm được đến mức này, có phải quá tận tình tận nghĩa không?
/111
|