Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 71: Ta thích nữ nhân

/111


Nơi góc tường kín đáo bị cỏ che phủ có để lại một ký hiệu cực nhỏ. A Bàng ngoái lại nhìn Minh Vương:

– Đêm qua Lâu chủ đã đi Kim Lũ Thành, những người khác vẫn ở lại.

Minh Vương đỡ mũ rơm trên đầu:

– Không thể tiếp tục đợi, Lâu chủ một mình đến Mộc Tượng Thành quá nguy hiểm, mọi việc phải tốc chiến tốc thắng. Thông tri môn chúng, nửa đêm chờ tin tức của ta. Thấy tông kỳ trên tường thành Bắc môn đổ xuống thì để lại một đội nhân mã diệt sạch phục binh, người còn lại không cần để ý gì cả, đi Mộc Tượng Thành tiếp ứng Lâu chủ.

A Bàng chần chờ:

– Ngươi tính một mình đi ám sát Kim Vân Lãnh à?

Minh Vương cười cười:

– Sao thế, không tin ta à?

A Bàng lắc đầu nói không phải,

– Nhóm hộ pháp của Lệ Vô Cữu đều không có ghi chép trên Thần Binh Phổ, nhưng nếu có thì họ nhất định đứng hàng thứ tư trở lên. Quá nguy hiểm, ta đi cùng ngươi.

Minh Vương xoay người nhìn về hướng tòa kiến trúc to lớn trong Kim Lũ Thành, híp mắt nói:

– Nguy hiểm? Nguy hiểm như nào? Mấy năm nay vào Nam ra Bắc, trải qua quá nhiều hung hiểm, chỉ cần kẻ địch không phải ba đầu sáu tay, với ta mà nói đều như nhau cả.

Thấy A Bàng vẫn còn do dự thì chế nhạo:

– Sao ngươi bỗng trở nên nhút nhát như đàn bà thế. Giết người chứ không phải họp chợ, thêm một người thì gánh thêm một phần nguy hiểm. Có phải ngày đầu tiên ngươi vào Ba Nguyệt Lâu đâu, không rõ điều này à?

A Bàng không thể nào giải thích hết được, thở dài, chi tiết quy tắc về hành động đã được đánh dấu trên chân tường.

Trong Kim Lũ Thành đứng đầu là Tchủ, dưới Tông chủ có năm đại ngự giả, những ngự giả này là tai mắt và nanh vuốt của Tông chủ, để tiêu diệt được Tông chủ thì cần phải diệt sạch những nanh vuốt này, như thế tòa thành này mới thật sự rắn mất đầu, rơi vào tê liệt.

Trước khi vào thành phải phân tổ, đó là quy củ trước sau như một trong lâu. Hai người một tổ, nhưng hai người không thể phân tán tham dự vào hai nhiệm vụ, bởi vì cần tuyệt đối bảo đảm có một người tồn tại, để tránh một chi nhân mã hoàn toàn mất đi liên hệ với trong lâu. Nghề của họ thì tình báo rất quan trọng, người tựa như tân hỏa, còn một hơi thì mới có thể tiếp tục truyền thừa tiếp. Bất luận sống chết của ai cũng đều phải để trong lâu biết chính xác, đặc biệt là thân ở trong hiểm cảnh, nếu xảy ra vấn đề gì đều có khả năng dẫn phát nguy cơ liên tiếp.

A Bàng cẩn thận đánh dấu chi tiết tổ ám sát ngũ đại ngự giả, khi viết đến mình thì mù mịt:

– Ta thì sao, không cần làm gì cả à?

Ở phương diện bố trí bẫy rập và vũ khí trong tối thì anh ta là cao thủ nhất đẳng, nhưng nếu bàn về tay không dao sắc thì đích xác hơi kém một chút. Thời gian cấp bách, chỉ cách khi trời tối chỉ còn hai canh giờ, không kịp cho anh ta hành động, Minh Vương nói:

– Lúc này mới chỉ là thành thứ nhất thôi, đằng sau còn bốn thành còn khó đánh hơn, nơi cuối cùng còn có Tàng Lung Phủ nữa, có rất nhiều cơ hội cho ngươi lập công đấy.

A Bàng buồn rầu ờ lên, Minh Vương vỗ lên vai y.

– Tìm vị trí nổi bật và đánh dấu năm chỗ, sau đó quay về chờ trời tối.

Cởi mũ rơm xuống, đi vào một quán rượu.

Trong quán mùi rượu ngất trời, mấy cái lu lớn dù có nắp kín nhưng mùi ruợu vẫn đậm đà làm cho người khác chỉ muốn say sưa. Y tựa vào tủ, mỉm cười với cô nương Hồ Địch sau quầy. Tứ đại hộ pháp Ba Nguyệt Lâu người nào cũng giống nhau, trên người họ không có mùi máu tươi, cũng không có sát khí lạnh thấu xương. Ánh nắng chiều nghiêng nghiêng chiếu vào, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa trong trẻo, giống như quý công tử cao quý đọc sách.

Cô nương Hồ Địch có đôi mắt dài như mắt mèo, con ngươi màu lam, mũi cao mắt sâu, ngũ quan góc cạnh hơn cô nương Vân Phù, nàng ta mặc áo lót gấm bó, thời tiết quá nóng, hai cánh tay lộ ra trắng như tuyết, không có chút nào e lệ thẹn thùng. Nàng ta bình thản nhìn y:

– Khách quan muốn mua rượu à?

Minh Vương đặt bầu rượu bạc trắng lên tủ rượu:

– Đổ đầy.

Ánh mắt đảo lên mặt nàng ta, nói tiếp:

– Rót thêm một chén, ta muốn uống luôn.

Cô nương Hồ Địch nhoẻn cười để lộ lúm đồng tiền rất sâu, rất ngọt.

– Ruợu Hồ Địch chúng tôi có rất nhiều loại, khách quan muốn loại nào?

Minh Vương nói:

– Loại cay nhất, càng cay nóng càng tốt.

Nói xong đưa bầu rượu qua. Cô nương Hồ Địch đón lấy, trên cổ tay đeo chuỗi ngọc nhiều màu, lấp lánh dưới ánh nắng chiều.

Cánh tay thon dài, không có cơ bắp do luyện võ, có thể khẳng định đây là cô nương rời xa giết chóc. Y rất thân thiện với những cô gái như này, càng trong tình cảnh nguy hiểm thì càng thích trường hợp tuyệt vời điều hòa như này.

Nàng ta cầm bầu rượu, xoay người đi bóc nắp lu rượu. Lu rượu Hồ Địch rất thấp, nàng ta cúi xuống, áo chật cùng với váy dài vừa vặn dính liền nhau, khi đứng thẳng thì còn lộ ra một đường nhỏ, khi cúi xuống thì lộ ra một mảng lớn. Mặc dù nó khiến đàn ông vui thích, nhưng quyến rũ mà không lẳng lơ, trình độ phải nói là điêu luyện.

Minh Vương ở trước quầy, lẳng lặng nhìn nàng ta trong lúc lơ đãng bày ra phong thái thiếu nữ, nhớ tới nhiều năm trước, đã từng có một cô gái trong mưa gió cắt bào đoạn nghĩa với mình.

Khi đó Ba Nguyệt Lâu vẫn là Ba Nguyệt Các, y lĩnh mật lệnh hạng nhất, đi đến trạm dịch Đô Châu ám sát một quan viên qua đường. Khi đó môn quy chính là sát thủ lĩnh mệnh làm việc không cần biết quá nhiều nội tình, thậm chí mục tiêu ám sát tên họ là gì đều không cần hỏi đến. Trước khi xuất phát sẽ nhận được một phong thư có miêu tả mục tiêu nhân vật, y mang theo phong thư lên đường. Nhiều năm được rèn luyện trong Ba Nguyệt Các giết người với y mà nói giống chém dưa xắt rau. Lần này cũng như thế, nhiệm vụ của y hoàn thành rất nhẹ nhàng, sau khi hoàn thành còn khá rảnh rỗi, ngay bên đống thịt đó lau khô kiếm của mình.

Vậy mà không nghĩ tới, lúc ra khỏi quán gặp phải một người. Đổi là ngày thường, một đao giải quyết là xong, nhưng y lại nhận ra nàng ấy, đó từng là thanh mai với y. Lúc còn nhỏ, khi gia nghiệp y còn vượng, họ còn chơi trò con nít sắm vai tân lang tân nương, từng hẹn với nhau, sau này lớn lên sẽ làm vợ chồng.

Đương nhiên trò chơi khi còn bé không thể thành sự thật, tiểu nhi lang thật thà nhà bên mười mấy năm sau biết đâu sẽ thành người xấu giết người như ngóe. Nhưng ước định khi đó đã lưu lại trong lòng đôi bên một dấu ấn khó mờ trong ký ức, nhớ rõ có một người như vậy, từng nói những lời ấu trí như vậy.

Y nhìn chăm chú vào phi ngư mộc châu nàng ấy đeo trước ngực, trong đầu nổ vang ầm ầm. Mộc châu này là y tặng cho nàng ấy, cũng không quý báu, là thành phẩm y hài lòng nhất được lão sư dạy khi đi học.

Nàng ấy cũng nhận ra y:

– Ngao Tô…Sao huynh lại ở đây?

Nhìn thấy áo giáp màu đen tinh xảo trên người y thì như hiểu gì đó, vội chạy vào nhà. Y nhắm mắt lại, tim cũng căng thẳng, bỏ chạy trong tiếng khóc gào của nàng ấy.

Sau lại có tái ngộ lần nữa, nàng ấy đã thành thê tử người khác, viên mộc châu phi ngư kia cũng không đeo nữa, nhìn thấy y thì bình tĩnh nói:

– Ta không giết được ngươi, không thể báo thù cho phụ thân. Nếu ngươi ta xưa nay không quen biết thì còn tốt, lương tâm ta không cần phải bị dày vò liên tiếp. Cuộc đời này của ta hối hận nhất là quen biết ngươi, ta đợi ngươi mười lăm năm, ngươi đã trở lại, lại giết phụ thân ta.

Nàng ấy đi sượt qua y, y đứng trong màn mưa, không hề cảm nhận được cái nóng và cái lạnh, rất lâu sau mới chậm rãi hoạt động hai chân, phát giác chân như bị rót chì, nửa bước cũng không đi nổi.

Sau đó nghe nói nàng ấy tự sát, chết trong một đêm mưa. Y không nói rõ cảm thụ trong lòng là gì, là giải thoát, hay là may mắn? Hình như không phải. Dù sao sinh ra để được hạnh phúc, và đến đây tất cả đều kết thúc, nữ nhân sẽ không bao giờ gặp lại và không bao giờ nhớ đến nữa kia, cuối cùng đã hung hăng cắt một đao ở trong lòng y.

Cô nương Hồ Địch đặt một chén rượu được rót đầy trước mặt y, lại cúi xuống lần nữa rót rượu vào bầu rượu. Y cụp mắt xuống nhìn cốc rượu bằng gốm thô, rượu là rượu ngon, khi sóng sánh qua đi thì để lại một vệt trên miệng cốc. Y nhấp một ngụm, vị cay nóng giống như đao thạch thô sắc, quét qua cổ họng y.

– Khách quan như không phải người địa phương, đến từ đâu ạ?

Cô nương Hồ Địch đặt bầu rượu đã được rót đầy sang bên, trong đôi mắt to như quả hạch sóng sánh tình cảm nồng nhiệt.

Y lại nhấp một ngụm nữa:

– Ta là một khách thương, bốn biển là nhà.

Câu đáp như không hề có thành ý, cô nương Hồ Địch có vẻ thất vọng, gượng gạo cầm giẻ lau lau mặt bàn, hết chỗ này tới chỗ khác, cho đến khi nó bóng loáng có thể soi gương được.

Giữa hè sau giờ ngọ người qua lại trên đường không nhiều lắm, quán rượu cũng không có khách, thế giới nóng hầm hập, bên ngoài quán rượu có một cây dương cành lá xum xuê, tán cây đã đẻ ra không biết bao nhiêu là nhánh, trong hơi nóng hầm hập kia phát ra những thanh âm rì rào.

Không ai nói với ai lời nào nữa, khách qua đường phiêu bạt không chừng và cô nương bản địa bán rượu vốn dĩ cũng chỉ là một lần tình cờ gặp gỡ, không cần quá để bụng. Cô nương Hồ Địch thấy y nhàn nhã lịch sự nhấp từng ngụm rượu uống hết cốc rượu kia, nhận lại cốc không nói:

– Tôi rót cho ngài một cốc nữa nhé.

Minh Vương nói không cần, lấy ra một khối bạc vụn đặt lên bàn. Một bầu rượu đương nhiên giá không nhiều như vậy, nàng ta cúi đầu tìm tiền lẻ trả lại, khi ngẩng lên y đã ra cửa rồi, chỉ nhìn thấy một bóng dáng đĩnh đạc vụt qua khóe mắt, nàng ta đuổi theo ra cửa thì người đã đi xa rồi.

Trở lại nơi nghỉ chân tạm thời, A Bàng cũng đã trở lại, đang đứng ở cửa sổ nhìn về hướng Kim phủ. Thấy y thì trải tấm bản đồ địa hình ra:

– Ta đi một vòng trong thành, đã vẽ ra được bản đồ sơ lược lộ tuyến rút lui. Kim phủ không vào được, nhưng ta biết phòng thủ phía tây rất lơi lỏng, đi từ chỗ đó có thể vào thẳng thư phòng của Kim Vân Lãm. Lâu chủ đã bắn tắt hết đèn đường rồi, cái may là Kim Vân Lãm nghĩ rằng người của Ba Nguyệt Lâu đều đã rời đi đến Mộc Tượng Thành. Tuy rằng Kim Lũ Thành trước mắt đang giới nghiêm, nhưng ta đoán Kim Vân Lãm sẽ lơi lỏng phòng bị trong phủ của mình, mà tập trung toàn bộ lực chú ý ở Tông chủ Mộc tông.

Minh Vương gật đầu, vô cùng khâm phục A Bàng đã vẽ ra được bản đồ phòng thủ và toàn bộ tuyến đường chính của Kim Lũ Thành.

A Bàng xua tay:

– Ta dựa vào cái này kiếm cơm ăn, nếu mà làm không xong thì ta sao đặt chân trong Tứ đại hộ pháp được.

Lại nhìn sắc trời, ngày sắp buông, cách trời tối hẳn còn nửa canh giờ nữa.

– Nếu đêm nay không được, vậy tạm gác lại đêm mai. Ta vẫn luôn cảm thấy thời gian quá gấp, nếu hấp tấp làm việc, chỉ sợ không chu toàn.

Minh Vương lại bật cười:

– Sát thủ giết người lẽ nào còn phải xem bói? Trước kia làm nhiệm vụ khác với lần này, trước đây chỉ đánh những vụ nhỏ, lần này đánh tới Thiên Ngoại Thiên, là mở đường để đến đài Chúng Đế, toàn võ lâm có mấy người có thể làm được? Ngươi không thấy vinh quang à? Lâu chủ có Tung Ngôn tương trợ dĩ nhiên như hổ thêm cánh, nhưng có nhiều người cũng không phải chuyện xấu. Kim Lũ Thành dễ dàng vượt qua như vậy, người dựng thang cũng đã đưa Lâu chủ đi, để lại đám chúng ta có ích lợi gì biết không?

Minh Vương đứng đầu tứ hộ pháp, tuổi lớn nhất cũng trầm ổn nhất. Bao năm qua y dốc hết lòng vào sự nghiệp sát thủ của mình, một người đàn ông không nhà không người thân hứng thú hiện tại duy nhất chính là công phá đài Chúng Đế. Một đám sát thủ đạp lên tòa thành trì tượng trưng cho quyền uy võ lâm tối cao dưới chân, tuyệt đối là sự kiện quang tông diệu tổ.

Sát thủ cũng có khát vọng.

A Bàng tháo bầu rượu bên hông y xuống lắc lắc, mở nắp ra uống một ngụm, hít hà:

– Rượu ngon.

Minh Vương cười khẽ:

– Cô nương bán rượu rất đẹp, nếu có thể công phá năm thành, tương lai ta sẽ về tìm nàng ấy.

A Bàng vẫn luôn kém duyên với khác phái không phục:

– Mua bình rượu thôi mà gặp phải duyên tốt, trên đời nào có lý đó.

Minh Vương nhảy lên giường, một tay gối lên sau đầu, cười nói:

– Chuyện này có thể gặp chứ khó có thể cầu, có vẻ như chẳng nữ nhân nào thích ngươi, hay ngươi tìm nam nhân thử xem.

Câu này làm cho A Bàng nhớ lại lần trêu chọc đó của Hồ Bất Ngôn, hắn nảy sinh muốn chọc Minh Vương, ghé sát vào mép giường nói:

– Ca ca, vậy ngươi thấy ta thế nào? Ngươi thích ta không?

Minh Vương phá lên cười to, đưa tay đẩy mặt A Bàng ra:

– Cám ơn, ta thích nữ nhân.

Hai người đàn ông cười đùa, mặt trời lặn dần xuống.

Ráng chiều đỏ sậm nhuộm nửa bầu trời, bầu trời xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ, một nửa đỏ rực đến chói mắt, một nửa xanh như bích ngọc. Khi bóng đêm hoàn toàn dâng lên, trong thành lại bắt đầu tràn ngập sương mù, đây là định luật mà hầu hết thành trì trong đầm nước đều có, với những người quen hành động ban đêm như bọn họ thì vô cùng có lợi, tầm mắt càng mơ hồ thì càng dễ ẩn ấp. Ngay khi màn đêm vừa buông Minh Vương lập tức ra ngoài, y thân thủ mạnh mẽ linh hoạt, sức mạnh và vẻ đẹp của người đàn ông được thể hiện tinh tế trong lúc đó. Y giống một chiếc lá, một tấm tơ nhện, như con thoi qua lại trên những nóc nhà dưới mái hiên Kim Lũ Thành. Thò người ra quan sát, trên dưới Kim phủ đèn đuốc sáng trưng, đúng như A Bàng đã nói, phương thức phá vây kỳ dị của Lâu chủ đích thực tuyệt diệu, đèn lưu li đã được trùng tu trên trực đạo, trong đại sảnh nghị sự truyền ra tiếng hét:

– Ba Nguyệt Lâu nhiều người như vậy thế mà lại đi vào bổn thành ngay dưới mí mắt ta. Giờ nói cho ta biết, đã bắt được kẻ nào chưa?

Minh Vương đang ẩn nấp khẽ nhướn môi cười, y nhẹ nhàng vọt người, lẻn vào thư phòng của Tông chủ Kim tông.

Chắc chắn là đêm ngủ không ngon giấc, nếu không phải trắng đêm nghiên cứu đường đi của Ba Nguyệt Lâu, Kim Vân Lãm chắc sẽ trở lại thư phòng ngay thôi. Y lẳng lặng đợi, tới đây rồi, y có rất nhiều kiên nhẫn. Đồng hồ nước nhỏ tí tách, thời gian thong thả trôi qua, rốt cuộc đường hành lang có ánh đèn di chuyển tới. Minh Vương nấp sau tấm rèm buông. Tiếng bước chân đến gần, kim ngọc ở hông va chạm thành tiếng, tiếng chân bước vào thư phòng.

Kim Vân Lãm hãy còn nổi giận vì đám ngự giả làm việc bất lực:

– Kim Lũ Thành là tấm chắn đầu tiên của Thiên Ngoại Thiên, một trận giao phong lại khiến ả xông được vào Mộc Tượng Thành, mặt mũi ta để ở đâu? Giờ thì sao, thủ thành quá yếu kém, thể nào cũng bị mấy tông cười cho thối mũi.

Thuộc hạ vâng dạ liên tục:

– Thuộc hạ đã chặt đứt cửa ải ra vào thành rồi, trên tường thành cũng gia tăng xạ thủ. Chỉ cần có người lên trực đạo thì nhất định sẽ bắn kẻ đó thành con nhím.

Sắc mặt người ngồi trên vẫn không giảm cơn giận, vết sẹo nơi ấn đường giống như con mắt thứ ba, đuôi mắt kéo lên như nứt ra:

– Minh chủ đã nổi giận rồi, hạ lệnh toàn lực tập nã Nhạc Nhai Nhi. Hiện giờ ả đã vào Mộc Tượng Thành, chúng ta đã mất đi cơ hội, chỉ có diệt người của Ba Nguyệt Lâu mới có thể miễn cưỡng lập công. Truyền lệnh của ta, chỉ cần nhìn thấy đám người kia, không cần bắt sống, giết ngay tại chỗ.

Ngự giả lĩnh mệnh rời khỏi thư phòng.

Thở hắt ra hai hơi, Kim Vân Lãm ngồi dưới ngọn đèn khô. Cửa sổ mở ra, một con côn trùng từ bên ngoài bay vào, đậu trên chụp đèn bát bảo. Ngày hè muỗi nhiều, dù sảnh đã xông hương thì vẫn có những linh hồn khát máu trong bụi cỏ gốc cây.

Ông ta đứng lên đóng cửa sổ lại, trên cửa sổ nạm lưu ly rất mỏng, trong phản chiếu phát hiện rèm buông rung lên rất khẽ. Trong lòng ông ta nhảy dựng một cái, tay sờ vào kiếm đặt trên bàn, khi trường kiếm ra khỏi vỏ, ông ta gầm lên:

– Là ai?

Đúng lúc một viên đá xuyên qua chụp đèn làm ánh nến vụt tắt, trong phòng tức thì rơi vào trong bóng tối. Có ánh kiếm lóe lên, đánh về phía ông ta. Ông ta theo bản năng nâng kiếm lên đỡ. Lực đối phương kinh người, sử dụng chính là trọng kiếm, hai lưỡi kiếm đụng nhau, kiếm cách dễ như bỡn trượt về phía ông ta, trong đêm tối cọ xát ra một chuỗi ánh lửa chói mắt.

Cả hai đều không phải kẻ đầu đường xó chợ, cao thủ so chiêu, chỉ cần hai hiệp là có thể cân nhắc ra thực lực của đối phương. Kiếm khí phá không, mấy phen quấn đấu mới kéo ra khoảng cách, Kim Vân Lãm thở hổn hển, trong bóng tối mơ hồ thấy bóng người, hơi thở không chút hỗn loạn nào.

– Minh Vương Ngao Tô.

Ông ta khẳng định, có vẻ như không hề bất ngờ. Minh Vương nói:

– Tông chủ biết ta?

Kim Vân Lãm hừ một tiếng:

– Sao lại không biết, nàng ấy đến chết cũng vẫn nhớ tới ngươi.

Minh Vương ngẩn ra, mới phát hiện đã từng có nữ nhân ước hẹn bạc đầu cùng y, cuối cùng gả vào Kim Lũ Thành.

Kim Vân Lãm cười rộ lên, trong tiếng cười đầy trào phúng và đố kỵ:

– Chắc nàng ấy không thể ngờ được, năm năm sau khi nàng ấy chết, kẻ giết phụ thân nàng ấy lại tới giết trượng phu mình. Ta không hiểu nổi, thù giết cha báo là xong, cần gì phải khổ sở như thế. Nàng đau khổ, bởi vì nàng vẫn luôn nhớ tới tình cũ. Khi nàng tự sát, trong tay cầm một thứ, ngươi muốn biết đó là gì không?

Minh Vương đứng ngây ra, đầu kiếm bất giác rũ xuống.

Trong mắt Kim Vân Lãm lóe lên tia sáng, gườm gườm nhìn bóng người kia:

– Là phi ngư mộc châu, trước khi chết nàng ấy để lại di ngôn, bảo ta trả nó lại cho ngươi.

Ông ta ném mộc châu ra, khi Minh Vương đón lấy thì vung kiếm đâm về phía y.


/111

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status