Trải qua một đêm đau khổ giày vò, ngày hôm sau nhìn Đại Tư mệnh tinh thần có vẻ mệt mỏi chán chường.
Tử Phủ quân vừa ra ngooài thì thấy y tay cài trong ống tay áo đứng ở góc phòng, bỗng cảm thấy y cũng đáng thương hại. Phục vụ tận tụy với Tử Phủ và Bồng Sơn ba ngàn năm, trước nay chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề cá nhân. Giờ tình đầu chớm nở lại để vụt mất, tuy xứng đáng, nhưng vẫn làm vị thủ trưởng này tiếc nuối thay cho y.
Anh chắp tay sau lưng đi qua đó, đứng trên bậc thềm đá xanh đánh giá y:
– Đại Tư mệnh, tối qua ngủ không ngon à?
Ánh mắt Đại Tư mệnh thất thần, nhưng mau chóng phủ nhận:
– Thuộc hạ nhập định cả đêm, sáng nay tinh thần rất sáng láng.
Tinh thần sáng láng chỉ dựa vào cái miệng nói thôi à, rõ ràng sắc mặt vàng như nến. Anh vỗ vỗ vai y:
– Đại trượng phu cầm lên được thì cũng buông xuống được, dẫu không thuận lợi thì cũng không nên lộ trên mặt, để tình địch chế giễu cho.
Đại Tư Mệnh rũ đầu, sau một lúc lâu không nói gì. Tử Phủ Quân tiếp tục nói:
– Đôi lúc ngươi còn tự nhìn bản thân còn không bằng ta thấy rõ ngươi. Có câu nói, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Lúc trước ta cảm thấy ngươi và Tô Họa không tầm thường, ngươi còn thề thốt phủ nhận. Giờ thì sao, thua bởi một con hồ ly, trong lòng không phục nhỉ.
Đại Tư Mệnh bị chọc vào chỗ đau, mặt mày xấu hổ, nhưng vẫn không khai hóa nói gần nói xa như cũ:
– Quân thượng dậy sớm vậy ạ?
Tử Phủ quân đưa mắt nhìn ánh nắng ban mai hắt qua cửa sổ, mặt trời đang nhô lên sau đỉnh núi nơi xa, phía đông đã nổi lên một màu trắng sáng. Người Tử Phủ luôn dậy sớm, canh giờ này đúng là thời điểm bắt đầu học, quen mấy ngàn năm rồi, đến giờ thì không thể ngủ được nữa. Nhưng người trong phòng hãy còn đang ngủ, anh quay sang nhìn một cái, cảm thấy ở trên giường cũng không tệ, nụ cười trở nên dịu dàng:
– Giờ bổn quân đang sinh hoạt cuộc sống của người bình thường, trước kia hít gió uống sương dĩ nhiên là tinh khiết, nhưng không thể bằng khói lửa khắp hồng trần. Ta dậy muộn hơn ngươi một chút, xem ra người bị đen tình thường có tật xấu là mất ngủ.
Nói xong thấy hành lang đối diện Tung Ngôn đi qua thì càng thấy câu nói của mình đúng là tràn ngập đạo lý.
Đại Tư Mệnh đau đớn muốn chết:
– Quân thượng, ngài đừng như vậy.
Tử Phủ quân cho tay vào tay áo lắc đầu:
– Cái dáng vẻ này của ngươi làm ta nhớ tới bản thân trước kia. Do dự? Lo được lo mất? Thế thì đúng rồi. Nhưng tình huống lúc ấy của ta còn tốt hơn ngươi, ít nhất giữa ta và cô ấy không có người thứ ba chen vào. Vấn đề của ngươi rất lớn, rốt cuộc Tô Họa đã đi theo Hồ Bất Ngôn, ngươi chen vào là không được. Bổn quân thấy, Tử Phủ chúng ta một thượng tiên không nên thân là đủ rồi, ngươi vẫn nên làm một tấm gương tốt cho các Thiếu Tư mệnh đi.
Đại Tư Mệnh hoảng hốt ý thức được mình lại sắp bị bẫy rồi, kiên quyết và uyển chuyển phản kháng:
– Quân thượng mới là tấm gương tốt của Tử Phủ, thuộc hạ theo ngài mấy ngàn năm, không dối gạt ngài, lần này lại đến Vân Phù, tâm không còn lặng như nước được nữa, cũng bởi bị ảnh hưởng bởi ngài đó ạ.
Tử Phủ Quân ngớ ra một chút, bị ảnh hưởng từ mình à? Có phải y còn muốn nói trên không chính thì dưới không loạn đúng không?
Nhưng may mà Đại Tư Mệnh không nói câu này.
– Tính tình cẩu thả này của ngươi rất xứng với Đại Cấm đấy.
Tử Phủ quân bĩu môi quay người, khoan thai ra sân, đi ra quảng trường.
Trong nắng sớm mông lung, các đệ tử đang lên lớp, nền đất gạch xanh được trải chiếu chỉnh tề, trên bàn đèn đom đóm phát ra ánh sáng xanh đậm. Một tờ giấy một nghiên mực, múa bút thành văn, anh nhìn mà thấy rất hài lòng, trẻ nhỏ đều hiếu học, ít nhất là nỗ lực học hành. Còn tư chất, đó là quyết định bẩm sinh, miễn cưỡng cũng không được.
Giống như vị Thiếu Tư mệnh thứ ba mươi lăm, ngốc nghếch, nhưng làm bài rất chịu khó. Lần trước tìm hiểu diệu cảnh lần ba, gã viết hết những tâm đắc vào bài vở, tuy rằng viết đến rắm chó cũng không kêu, không hề có nhận thức. Tử Phủ quân đối xử với đệ tử quan môn vẫn rất yêu thương, đồ đệ mình tự tuyển chọn, khóc lóc đòi theo mình thượng đạo, trở thành một địa tiên. Ánh mắt Tử Phủ quân dừng trên người vị Thiếu Tư mệnh thứ ba mươi lăm, gã như cảm giác được, ngước lên đáp lại bằng một nụ cười sáng lạn.
Tử Phủ Quân chuyển tầm mắt đi, lòng lại thầm nghĩ, vẫn là ngốc nhất, tương lai nếu con trai mình giống gã, chắc mình sẽ buồn bực đến chết mất.
Đại Tư Mệnh vẫn thất thần, nếu mình có thể làm chủ, thì sẽ không có nhiều tâm tư rối bời như vậy. Y khẽ thở dài:
– Quân thượng, thuộc hạ có một ý tưởng điên rồ.
Tử Phủ quân thấy y như hạ nhẫn tâm, hơi nao nao:
– Ngươi muốn làm gì?
Đại Tư Mệnh như giận dỗi:
– Thuộc hạ rơi vào mê cục không thoát ra được, mong được Quân thượng chỉ điểm bến mê. Lúc trước Quân thượng và Nhạc lâu chủ là “cái kia” trước sau mới yêu phải không ạ?
Tử Phủ quân hít hà:
– Nếu đúng vậy thì sao?
Đại Tư mệnh mặt đỏ lên:
– Nếu thuộc hạ cùng nàng ấy…
Tử Phủ quân lập tức chặn đứt cái ý tưởng điên rồ đầy nguy hiểm này lại:
– Tô Họa và Hồ Bất Ngôn đang ở bên nhau, tối qua chẳng phải các ngươi đã bàn bạc xong rồi sao. Chiêu này ngươi không thể dùng được, Tô Họa không phải Diệp Lý.
Đại Tư mệnh tức thì héo hon:
– Quân thượng hãy chỉ điểm con đường sáng cho thuộc hạ đi, tiếp theo thuộc hạ phải làm sao đây.
Không phải tất cả mọi người trên thế gian này đều có được một tình yêu viên mãn, luôn có một số ít người đều phải đứng nhìn hạnh phúc của người khác. Anh sẽ không cổ vũ Đại Tư mệnh làm vậy, bởi vì anh thấy, tình yêu của Đại Tư mệnh không đủ sâu sắc như y tưởng tượng.
– Ngươi cần phải biết, rốt cuộc là yêu đến tận xương tủy, hay là không cam lòng, hay là do áy náy. Từ khi nào thì người thích nàng ta, lúc ở Long Tức tự không có, mà là sau khi rời khỏi thành Thương Ngô mới có, là vì sao?
Đại Tư mệnh như tội phạm thẳng thắn cung khai sẽ được khoan hồng:
– Bởi vì thuộc hạ nói vài lời làm tổn thương tới nàng ấy, khiến thuộc hạ cứ hối tiếc đến tận hôm nay.
Sự phân tích của Tử Phủ quân về tình cảm rõ ràng mạch lạc hơn so với người khác, anh dịch tay áo nói:
– Ngươi rõ ràng vì thẹn mà sinh yêu, không giống ta. Đại Tư Mệnh chung quy là một người từ bi, ngươi tâm tựa bồ đề, nhưng không đủ đao thương bất nhập. Nếu ngươi thật sự quyết định ở bên nàng ta, rút gân đoạn cốt, chả khác gì phế nhân, ngươi chuẩn bị tốt chưa? Hoặc là ngươi chỉ nghĩ muốn sống một cuộc sống ngắn ngủi với nàng ta, chờ nàng ta từ từ già đi, dần dà ít qua lại với nhau, chặt đứt liên hệ với nhau? Hãy nghe ta nói một câu, nếu tình yêu thật sự cầu mà không được, thì cũng không thể đánh mất tôn nghiêm trước mặt nàng ta. Nàng ta yêu ngươi, thì cái gì cũng nói được. Nàng ta không yêu ngươi, ngươi càng làm sẽ càng sai.
Quan trọng nhất là, nếu y cũng rơi vào mê cục, thì ai trông coi Lang Hoàn, ai dạy dỗ con trai anh đây?
Cho nên Tử Phủ Quân ích kỷ quyết định khuyên phân chứ không khuyên giải.
Đại Tư Mệnh bình tĩnh lại, điều hòa cảm xúc, nói:
– Quân thượng nói đúng, thuộc hạ suýt nữa thì làm sai rồi.
Y cười khổ,
– Thuộc hạ chưa bao giờ là người không màng tất cả, gần đây không hiểu sao lại thế….
Vừa nói vừa nhìn Tử Phủ quân:
– Chẳng lẽ tình yêu sẽ bị lây nhiễm ạ? Nhìn thấy tình tình ái ái nhiều thì trái tim lại rục rịch theo.
Nói vậy thì mình là nguyên nhân lây bệnh hở? Tử Phủ quân chấp nhận gật đầu:
– Bổn quân đúng là con sâu làm rầu nồi canh.
Đại Tư Mệnh cuống quít xua tay,
– Không, không…Thuộc hạ không có ý này. Tình cảm giữa Quân thượng và Lâu chủ trải qua bao trắc trở, không phải chỉ nói suông. Tình yêu của hai người kinh thiên địa quỷ thần khiếp, bản thân thuộc hạ còn thấy xúc động nữa, kết quả nở hoa ngay cả tam đồ lục đạo cũng vui theo.
– Thật không? – Tử Phủ quân nhướn khóe môi cười, – Chưa chắc người nào cũng thấy vui theo đâu, cũng may ta không phải thượng tiên chính thống. Tên tuổi như một cái xiềng xích, ta tránh thoát được, ngay cả cha ta cũng không dám làm, ta còn mạnh mẽ hơn so với ông ấy nữa.
Anh nói xong cười ha hả, bỏ đi. Đại Tư mệnh ngẩn ngơ tại chỗ, nửa ngày mới nhớ ra cha ngài ấy là ai.
Tình đã nói xong rồi, giờ thì nên nói chuyện chính đi. Bái thiếp chắc đã gửi đến đài Chúng Đế rồi, theo tính tình của Tiên quân, gửi chiến thiếp trực tiếp còn tốt hơn.
Từ Kim Lũ Thành đến Tàng Lung Thiên phủ cách nhau trăm dặm, với Tử Phủ quân mà nói thì chỉ là thời gian của một cái nhấc chân. Nhưng anh vẫn khách sáo mà sai người đi một chuyến. Vị Thiếu Tư mệnh thứ 35 trở về cảm khái:
– Đài Chúng Đế lớn thật, từ cổng lớn chạy lên, chạy nửa giờ mới đến nơi.
Tử Phủ quân hỏi gã vì sao không đằng vân. Gã nói:
– Đệ tử sơ kinh động người trông cửa, người phàm nhìn thấy đồ vật từ trên trời giáng xuống, đều sẽ rất tò mò ạ.
Tử Phủ quân yên lặng, Đại Tư mệnh thì chấn chỉnh gã:
– Ngươi không phải đồ vật.
Thiếu Tư mệnh thứ 35 ngơ ngác:
– Đúng vậy, thuộc hạ không phải đồ vật…
Nghĩ nghĩ thấy xấu hổ:
– Tòa thượng, chẳng lẽ thuộc hạ làm sai rồi ạ?
Vốn dĩ nên triển lãm lực lượng, ra oai phủ đầu với đối phương, kết quả là vị Thiếu Tư mệnh này lại ngoan ngoãn bò bậc thang mất nửa ngày, ai còn sẽ thấy Tử Phủ đáng để kiêng kị nữa?
Tiên quân nói:
– Đừng phí lời nữa, bái thiếp giao tận tay cho Hữu Minh chủ chưa?
Thiếu Tư mệnh thứ 35 nói rồi ạ,
– Hắn đích thân nhận thiếp, còn bảo đệ tử nhắn với Quân thượng, mời Quân thượng đến quán trà Âm Dương Thốn Hỏa thành thưởng trà.
Nhai Nhi thấy Tử Phủ quân nghi hoặc thì vội nói:
– Nơi đó em và Tung Ngôn đến một lần rồi, lúc ấy bọn em vào Thốn Hỏa Thành, Lệ Vô Cữu nửa đường chờ bọn em. Ông ta mời bọn em uống trà, chính là quán trà Âm Dương đó.
Tử Phủ quân ờ lên, lại hỏi Thiếu tư mệnh,
– Hẹn vào lúc nào?
Thiếu Tư mệnh thứ 35 mù mờ:
– Đệ tử quên hỏi rồi ạ.
Mọi người như bị ngũ lôi đánh xuống. Tử Phủ quân nhíu mày:
– Là ai bảo tên ngu ngốc này đi truyền tin hả?
Đại Tư Mệnh cũng không ngờ gã có thể ngốc đến mức này, cúi gằm xuống lẩm bẩm:
– Không phải Quân thượng có nói, để Hàm Chân làm nhiều việc một chút, như vậy thì hắn mới động não lên nhiều được.
Tử Phủ Quân lộ vẻ chán chường hết chỗ nói, phát hiện ra có người dẫu có sống mấy trăm năm cũng không thông minh lên được, ví dụ như vị đệ tử quan môn này của mình. Anh vỗ trán rên rỉ:
– Nhân ái với nơi bắc mang kia chỉ có làm thịt muối thôi, chắc bổn quân lúc đó bị sương khói hun đến mù mắt rồi. Tóm lại là ngươi quên hỏi hay là căn bản không nhớ kỹ?
Thiếu Tư mệnh thứ 35 xấu hổ, đây là lần đầu tiên sư tôn bộc lộ sự hối hận khi nhận gã làm đồ đệ, gã chan chứa nước mắt, quỳ bụp xuống:
– Đệ tử ngu dốt.
Là một người phụ nữ duy nhất nơi hiện trường, Nhai Nhi đành phải đứng ra giảng hòa. Cô một tay nâng Thiếu tư mệnh lên, nói với Tử Phủ quân:
– Lệ Vô Cữu quỷ kế đa đoan, nếu chúng ta gửi bái thiếp, ông ta nên hồi đáp lại mới phải. Có thể thấy được là ông ta xem nhẹ thời gian ngày hẹn, Tiên quân đừng trách tội Thiếu tư mệnh.
Ngay cả cô cũng lên tiếng nói hộ, Tử Phủ quân dĩ nhiên không tính toán nữa. Dù sao chuyện Hàm Chân ngốc nghếch anh cũng đã nhẫn nại mấy trăm năm, cũng quen rồi. Anh nhíu mày liếc đồ đệ ngốc:
– Ngươi đã ngốc nghếch, thì lên đài Phượng Hoàng làm bạn với phu thê Quân Dã đi.
Thiếu Tư mệnh thứ 35 rụt cổ vâng dạ, cũng không quên hành lễ với Nhai Nhi:
– Đa tự sư nương.
Câu gọi sư nương này rất được, đủ thấy trẻ nhỏ dễ dạy. Nhai Nhi ngượng ngùng, Tử Phủ quân lại mặt mày hớn hở, dự tính sau khi giải quyết phiền phức xong thì sẽ đưa cô đi gặp mặt Đại Đế và Phật Mẫu một lần.
Mọi người giải tán rồi, Nhai Nhi mới cẩn thận khuyên giải Tử Phủ quân:
– Chàng phải biết kiềm chế, việc không lớn, không nên dễ nổi giận. Phong cảnh Thốn Hỏa thành cũng đẹp lắm, em đưa chàng đi ngắm nhé? Nếu Lệ Vô Cữu tới, vậy thì theo kế hoạch mà tính sổ với ông ta. Nếu không tới, thì Thốn Hỏa Thành cách đài Chúng Đế không xa mấy, chúng ta lên thẳng đó, giết lão ta một còn mảnh giáp, được không?
Tử Phủ Quân lại có lo lắng:
– Nhỡ hắn bố trí mai phục trong thành, nhiều người ngược lại không dễ hành động. Em ở lại Kim Lũ Thành, để ta đi cho.
Họ đều quen như vậy, lúc nguy hiểm thì thích đơn thương độc mã đi làm. Nhai Nhi dĩ nhiên không đồng ý:
– Con em còn ở trong tay chàng, một mình chàng đi, em yên tâm sao được. Hay là chàng ở lại, em đi.
Có anh ở đấy, thì cô nào có cơ hội dấn thân vào hang hổ. Chỉ là cô không hiểu, người kia có lẽ cũng không dễ đối phó như cô nghĩ. Lệ Vô Cữu đài Chúng Đế, theo miêu tả của cô thì đó không phải là người phàm, là thần công gì mà có thể làm dung nhan của hắn không già? Có tự tin gì, làm hắn dễ dàng lấy được Long Hàm Châu từ trong Địa hỏa ra?
Long Hàm Châu như nào rất ít người biết đến, thực ra nó là Lưu Ly tâm của Già Lâu La. Già Lâu La cả đời lấy rồng làm thức ăn, khi tự thấy sinh mệnh tới phút cuối thì bay đến Kim Cương Luân Sơn đợi chết. Cái chết này khác với cách chết tầm thường, cần tự thiêu mới chết được. Sau một trận lửa lớn sẽ để lại một viên xá lợi bất bại, trải qua hàng ngàn vạn năm vẫn nóng cháy như cũ, trải qua đời này đời khác thì giờ có tên là Long hàm Châu.
Anh biết lai lịch của hạt châu này, cũng biết nó là thứ duy nhất hóa giải được hàn khí trong Bát hàn cực địa, đã từng có một người lặng lẽ dùng nó để ra khỏi lồng giam kia, sau đó biến mất trong dòng chảy cuồn cuộn của năm tháng. Long Hàm Châu sau đó cũng biến mất tung tích. Dù sao bất kể vật này có nhiều lần thay chủ, cuối cùng rơi và trong tay một người phàm, căn bản là không thể tưởng tượng được. Trên đời này đừng nói người phàm, dù là Địa Tiên trên Phương Trượng Châu cũng không có mấy người có thể khống chế được Lưu Ly tâm này. Cho nên khi biết được cô muốn tiến vào cùng cực địa, anh cũng lo lắng toát mồ hôi lạnh, sau đó lại hỏi thăm được Long Hàm Châu có được từ chỗ Lệ Vô Cữu, nghi hoặc trong lòng càng lớn thêm
Anh đỡ trán:
– Thôi, vậy hai ta cùng đi.
Cũng không cần phải chuẩn bị gì, bay vọt qua hai tòa thành thôi, so với ngáp còn đơn giản hơn.
Đạp lên ánh mặt trời, họ vào Thốn Hỏa Thành. Nhai Nhi dẫn Tử Phủ quân đi dạo bên bờ sông có hàng liễu rủ, trên cầu nơi xa có người đang thả câu, sau giờ ngọ cái nóng rút đi, người người như có sức sống lại. Thiên Ngoại Thiên hạ thu giao thoa, gần như chỉ cần một cái chớp mắt.
– Chờ mọi việc xong xuôi, chúng ta tìm một nơi có chợ náo nhiệt, có cầu nhỏ có dòng nước, rút đao giang hồ tuy hào hứng, nhưng em càng thích cuộc sống như kia hơn.
Tử Phủ quân nhìn cô, cười hỏi:
– Sao Nhạc lâu chủ lại muốn rửa tay chậu vàng, không tính xưng bá võ lâm nữa vậy?
Nhai Nhi lắc đầu:
– Em ngựa không ngừng nghỉ mà sát phạt, rốt cuộc là vì cái gì? Ban đầu là bán mạng cho Lan Chiến, sau là vì báo thù. Em cầm kiếm, vĩnh viễn là đi theo mục tiêu đó, chờ báo thù xong, tâm sự của em cũng đã xong. Đến lúc đó tự tạo dựng nên một căn nhà cho mình, sống với chàng và cả con chúng ta nữa, là thấy hạnh phúc rồi.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu lên người cô, anh thích một cô gái bình tĩnh như này, bất cứ lúc nào cũng đều biết bản thân muốn điều gì. Giai đoạn cuộc sống khác nhau, thứ theo đuổi cũng khác nhau, có lẽ ham thích và oai phong một cõi trước kia đã dần dần hướng tới sự bình ổn, đây là quá trình trưởng thành chín chắn của bản thân.
Hai người đều đắm chìm trong cảm xúc dịu dàng đẹp đẽ, Tử Phủ quân đưa tay trái ra cầm lấy tay cô, lòng bàn tay của anh ấm áp, cô biết trong đó có con của mình, bèn nắm chặt lấy, lòng tràn ngập cảm kích. Cô cúi xuống nói:
– Em và chàng đi đến ngày hôm nay, chưa từng nói những lời này với chàng. Tất cả những gì chàng làm vì em, em không có gì báo đáp, giờ chàng lại mang con cho em…
Rõ ràng là đang rất cảm động, nhưng nói đến câu này tự dựng lại ngẩn ra, thấy sai sai chỗ nào đó, cuối cùng phì cười thành tiếng.
Tử Phủ quân xấu hổ, đôi mắt lại cong cong đầy ý cười:
– Thấy ta vất vả chưa, em còn không đối xử dịu dàng với ta?
Nhai Nhi bắt lấy tay áo của anh, nhón chân khẽ khàng hôn lên môi anh. Chỉ dịu dàng như vậy, không quá mãnh liệt, nhưng lại giống như rượu mạnh sau khi xuống họng rồi thì lại ngọt, ngọt từ miệng đến tận tim.
Bên dòng suối, dưới hàng liễu, Tử Phủ quân ôm Nhai Nhi vào lòng. Người đứng xa nhìn, cất tiếng cười lạnh lẽo:
– Đúng là đôi tình nhân thắm thiết!
Tử Phủ quân vừa ra ngooài thì thấy y tay cài trong ống tay áo đứng ở góc phòng, bỗng cảm thấy y cũng đáng thương hại. Phục vụ tận tụy với Tử Phủ và Bồng Sơn ba ngàn năm, trước nay chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề cá nhân. Giờ tình đầu chớm nở lại để vụt mất, tuy xứng đáng, nhưng vẫn làm vị thủ trưởng này tiếc nuối thay cho y.
Anh chắp tay sau lưng đi qua đó, đứng trên bậc thềm đá xanh đánh giá y:
– Đại Tư mệnh, tối qua ngủ không ngon à?
Ánh mắt Đại Tư mệnh thất thần, nhưng mau chóng phủ nhận:
– Thuộc hạ nhập định cả đêm, sáng nay tinh thần rất sáng láng.
Tinh thần sáng láng chỉ dựa vào cái miệng nói thôi à, rõ ràng sắc mặt vàng như nến. Anh vỗ vỗ vai y:
– Đại trượng phu cầm lên được thì cũng buông xuống được, dẫu không thuận lợi thì cũng không nên lộ trên mặt, để tình địch chế giễu cho.
Đại Tư Mệnh rũ đầu, sau một lúc lâu không nói gì. Tử Phủ Quân tiếp tục nói:
– Đôi lúc ngươi còn tự nhìn bản thân còn không bằng ta thấy rõ ngươi. Có câu nói, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Lúc trước ta cảm thấy ngươi và Tô Họa không tầm thường, ngươi còn thề thốt phủ nhận. Giờ thì sao, thua bởi một con hồ ly, trong lòng không phục nhỉ.
Đại Tư Mệnh bị chọc vào chỗ đau, mặt mày xấu hổ, nhưng vẫn không khai hóa nói gần nói xa như cũ:
– Quân thượng dậy sớm vậy ạ?
Tử Phủ quân đưa mắt nhìn ánh nắng ban mai hắt qua cửa sổ, mặt trời đang nhô lên sau đỉnh núi nơi xa, phía đông đã nổi lên một màu trắng sáng. Người Tử Phủ luôn dậy sớm, canh giờ này đúng là thời điểm bắt đầu học, quen mấy ngàn năm rồi, đến giờ thì không thể ngủ được nữa. Nhưng người trong phòng hãy còn đang ngủ, anh quay sang nhìn một cái, cảm thấy ở trên giường cũng không tệ, nụ cười trở nên dịu dàng:
– Giờ bổn quân đang sinh hoạt cuộc sống của người bình thường, trước kia hít gió uống sương dĩ nhiên là tinh khiết, nhưng không thể bằng khói lửa khắp hồng trần. Ta dậy muộn hơn ngươi một chút, xem ra người bị đen tình thường có tật xấu là mất ngủ.
Nói xong thấy hành lang đối diện Tung Ngôn đi qua thì càng thấy câu nói của mình đúng là tràn ngập đạo lý.
Đại Tư Mệnh đau đớn muốn chết:
– Quân thượng, ngài đừng như vậy.
Tử Phủ quân cho tay vào tay áo lắc đầu:
– Cái dáng vẻ này của ngươi làm ta nhớ tới bản thân trước kia. Do dự? Lo được lo mất? Thế thì đúng rồi. Nhưng tình huống lúc ấy của ta còn tốt hơn ngươi, ít nhất giữa ta và cô ấy không có người thứ ba chen vào. Vấn đề của ngươi rất lớn, rốt cuộc Tô Họa đã đi theo Hồ Bất Ngôn, ngươi chen vào là không được. Bổn quân thấy, Tử Phủ chúng ta một thượng tiên không nên thân là đủ rồi, ngươi vẫn nên làm một tấm gương tốt cho các Thiếu Tư mệnh đi.
Đại Tư Mệnh hoảng hốt ý thức được mình lại sắp bị bẫy rồi, kiên quyết và uyển chuyển phản kháng:
– Quân thượng mới là tấm gương tốt của Tử Phủ, thuộc hạ theo ngài mấy ngàn năm, không dối gạt ngài, lần này lại đến Vân Phù, tâm không còn lặng như nước được nữa, cũng bởi bị ảnh hưởng bởi ngài đó ạ.
Tử Phủ Quân ngớ ra một chút, bị ảnh hưởng từ mình à? Có phải y còn muốn nói trên không chính thì dưới không loạn đúng không?
Nhưng may mà Đại Tư Mệnh không nói câu này.
– Tính tình cẩu thả này của ngươi rất xứng với Đại Cấm đấy.
Tử Phủ quân bĩu môi quay người, khoan thai ra sân, đi ra quảng trường.
Trong nắng sớm mông lung, các đệ tử đang lên lớp, nền đất gạch xanh được trải chiếu chỉnh tề, trên bàn đèn đom đóm phát ra ánh sáng xanh đậm. Một tờ giấy một nghiên mực, múa bút thành văn, anh nhìn mà thấy rất hài lòng, trẻ nhỏ đều hiếu học, ít nhất là nỗ lực học hành. Còn tư chất, đó là quyết định bẩm sinh, miễn cưỡng cũng không được.
Giống như vị Thiếu Tư mệnh thứ ba mươi lăm, ngốc nghếch, nhưng làm bài rất chịu khó. Lần trước tìm hiểu diệu cảnh lần ba, gã viết hết những tâm đắc vào bài vở, tuy rằng viết đến rắm chó cũng không kêu, không hề có nhận thức. Tử Phủ quân đối xử với đệ tử quan môn vẫn rất yêu thương, đồ đệ mình tự tuyển chọn, khóc lóc đòi theo mình thượng đạo, trở thành một địa tiên. Ánh mắt Tử Phủ quân dừng trên người vị Thiếu Tư mệnh thứ ba mươi lăm, gã như cảm giác được, ngước lên đáp lại bằng một nụ cười sáng lạn.
Tử Phủ Quân chuyển tầm mắt đi, lòng lại thầm nghĩ, vẫn là ngốc nhất, tương lai nếu con trai mình giống gã, chắc mình sẽ buồn bực đến chết mất.
Đại Tư Mệnh vẫn thất thần, nếu mình có thể làm chủ, thì sẽ không có nhiều tâm tư rối bời như vậy. Y khẽ thở dài:
– Quân thượng, thuộc hạ có một ý tưởng điên rồ.
Tử Phủ quân thấy y như hạ nhẫn tâm, hơi nao nao:
– Ngươi muốn làm gì?
Đại Tư Mệnh như giận dỗi:
– Thuộc hạ rơi vào mê cục không thoát ra được, mong được Quân thượng chỉ điểm bến mê. Lúc trước Quân thượng và Nhạc lâu chủ là “cái kia” trước sau mới yêu phải không ạ?
Tử Phủ quân hít hà:
– Nếu đúng vậy thì sao?
Đại Tư mệnh mặt đỏ lên:
– Nếu thuộc hạ cùng nàng ấy…
Tử Phủ quân lập tức chặn đứt cái ý tưởng điên rồ đầy nguy hiểm này lại:
– Tô Họa và Hồ Bất Ngôn đang ở bên nhau, tối qua chẳng phải các ngươi đã bàn bạc xong rồi sao. Chiêu này ngươi không thể dùng được, Tô Họa không phải Diệp Lý.
Đại Tư mệnh tức thì héo hon:
– Quân thượng hãy chỉ điểm con đường sáng cho thuộc hạ đi, tiếp theo thuộc hạ phải làm sao đây.
Không phải tất cả mọi người trên thế gian này đều có được một tình yêu viên mãn, luôn có một số ít người đều phải đứng nhìn hạnh phúc của người khác. Anh sẽ không cổ vũ Đại Tư mệnh làm vậy, bởi vì anh thấy, tình yêu của Đại Tư mệnh không đủ sâu sắc như y tưởng tượng.
– Ngươi cần phải biết, rốt cuộc là yêu đến tận xương tủy, hay là không cam lòng, hay là do áy náy. Từ khi nào thì người thích nàng ta, lúc ở Long Tức tự không có, mà là sau khi rời khỏi thành Thương Ngô mới có, là vì sao?
Đại Tư mệnh như tội phạm thẳng thắn cung khai sẽ được khoan hồng:
– Bởi vì thuộc hạ nói vài lời làm tổn thương tới nàng ấy, khiến thuộc hạ cứ hối tiếc đến tận hôm nay.
Sự phân tích của Tử Phủ quân về tình cảm rõ ràng mạch lạc hơn so với người khác, anh dịch tay áo nói:
– Ngươi rõ ràng vì thẹn mà sinh yêu, không giống ta. Đại Tư Mệnh chung quy là một người từ bi, ngươi tâm tựa bồ đề, nhưng không đủ đao thương bất nhập. Nếu ngươi thật sự quyết định ở bên nàng ta, rút gân đoạn cốt, chả khác gì phế nhân, ngươi chuẩn bị tốt chưa? Hoặc là ngươi chỉ nghĩ muốn sống một cuộc sống ngắn ngủi với nàng ta, chờ nàng ta từ từ già đi, dần dà ít qua lại với nhau, chặt đứt liên hệ với nhau? Hãy nghe ta nói một câu, nếu tình yêu thật sự cầu mà không được, thì cũng không thể đánh mất tôn nghiêm trước mặt nàng ta. Nàng ta yêu ngươi, thì cái gì cũng nói được. Nàng ta không yêu ngươi, ngươi càng làm sẽ càng sai.
Quan trọng nhất là, nếu y cũng rơi vào mê cục, thì ai trông coi Lang Hoàn, ai dạy dỗ con trai anh đây?
Cho nên Tử Phủ Quân ích kỷ quyết định khuyên phân chứ không khuyên giải.
Đại Tư Mệnh bình tĩnh lại, điều hòa cảm xúc, nói:
– Quân thượng nói đúng, thuộc hạ suýt nữa thì làm sai rồi.
Y cười khổ,
– Thuộc hạ chưa bao giờ là người không màng tất cả, gần đây không hiểu sao lại thế….
Vừa nói vừa nhìn Tử Phủ quân:
– Chẳng lẽ tình yêu sẽ bị lây nhiễm ạ? Nhìn thấy tình tình ái ái nhiều thì trái tim lại rục rịch theo.
Nói vậy thì mình là nguyên nhân lây bệnh hở? Tử Phủ quân chấp nhận gật đầu:
– Bổn quân đúng là con sâu làm rầu nồi canh.
Đại Tư Mệnh cuống quít xua tay,
– Không, không…Thuộc hạ không có ý này. Tình cảm giữa Quân thượng và Lâu chủ trải qua bao trắc trở, không phải chỉ nói suông. Tình yêu của hai người kinh thiên địa quỷ thần khiếp, bản thân thuộc hạ còn thấy xúc động nữa, kết quả nở hoa ngay cả tam đồ lục đạo cũng vui theo.
– Thật không? – Tử Phủ quân nhướn khóe môi cười, – Chưa chắc người nào cũng thấy vui theo đâu, cũng may ta không phải thượng tiên chính thống. Tên tuổi như một cái xiềng xích, ta tránh thoát được, ngay cả cha ta cũng không dám làm, ta còn mạnh mẽ hơn so với ông ấy nữa.
Anh nói xong cười ha hả, bỏ đi. Đại Tư mệnh ngẩn ngơ tại chỗ, nửa ngày mới nhớ ra cha ngài ấy là ai.
Tình đã nói xong rồi, giờ thì nên nói chuyện chính đi. Bái thiếp chắc đã gửi đến đài Chúng Đế rồi, theo tính tình của Tiên quân, gửi chiến thiếp trực tiếp còn tốt hơn.
Từ Kim Lũ Thành đến Tàng Lung Thiên phủ cách nhau trăm dặm, với Tử Phủ quân mà nói thì chỉ là thời gian của một cái nhấc chân. Nhưng anh vẫn khách sáo mà sai người đi một chuyến. Vị Thiếu Tư mệnh thứ 35 trở về cảm khái:
– Đài Chúng Đế lớn thật, từ cổng lớn chạy lên, chạy nửa giờ mới đến nơi.
Tử Phủ quân hỏi gã vì sao không đằng vân. Gã nói:
– Đệ tử sơ kinh động người trông cửa, người phàm nhìn thấy đồ vật từ trên trời giáng xuống, đều sẽ rất tò mò ạ.
Tử Phủ quân yên lặng, Đại Tư mệnh thì chấn chỉnh gã:
– Ngươi không phải đồ vật.
Thiếu Tư mệnh thứ 35 ngơ ngác:
– Đúng vậy, thuộc hạ không phải đồ vật…
Nghĩ nghĩ thấy xấu hổ:
– Tòa thượng, chẳng lẽ thuộc hạ làm sai rồi ạ?
Vốn dĩ nên triển lãm lực lượng, ra oai phủ đầu với đối phương, kết quả là vị Thiếu Tư mệnh này lại ngoan ngoãn bò bậc thang mất nửa ngày, ai còn sẽ thấy Tử Phủ đáng để kiêng kị nữa?
Tiên quân nói:
– Đừng phí lời nữa, bái thiếp giao tận tay cho Hữu Minh chủ chưa?
Thiếu Tư mệnh thứ 35 nói rồi ạ,
– Hắn đích thân nhận thiếp, còn bảo đệ tử nhắn với Quân thượng, mời Quân thượng đến quán trà Âm Dương Thốn Hỏa thành thưởng trà.
Nhai Nhi thấy Tử Phủ quân nghi hoặc thì vội nói:
– Nơi đó em và Tung Ngôn đến một lần rồi, lúc ấy bọn em vào Thốn Hỏa Thành, Lệ Vô Cữu nửa đường chờ bọn em. Ông ta mời bọn em uống trà, chính là quán trà Âm Dương đó.
Tử Phủ quân ờ lên, lại hỏi Thiếu tư mệnh,
– Hẹn vào lúc nào?
Thiếu Tư mệnh thứ 35 mù mờ:
– Đệ tử quên hỏi rồi ạ.
Mọi người như bị ngũ lôi đánh xuống. Tử Phủ quân nhíu mày:
– Là ai bảo tên ngu ngốc này đi truyền tin hả?
Đại Tư Mệnh cũng không ngờ gã có thể ngốc đến mức này, cúi gằm xuống lẩm bẩm:
– Không phải Quân thượng có nói, để Hàm Chân làm nhiều việc một chút, như vậy thì hắn mới động não lên nhiều được.
Tử Phủ Quân lộ vẻ chán chường hết chỗ nói, phát hiện ra có người dẫu có sống mấy trăm năm cũng không thông minh lên được, ví dụ như vị đệ tử quan môn này của mình. Anh vỗ trán rên rỉ:
– Nhân ái với nơi bắc mang kia chỉ có làm thịt muối thôi, chắc bổn quân lúc đó bị sương khói hun đến mù mắt rồi. Tóm lại là ngươi quên hỏi hay là căn bản không nhớ kỹ?
Thiếu Tư mệnh thứ 35 xấu hổ, đây là lần đầu tiên sư tôn bộc lộ sự hối hận khi nhận gã làm đồ đệ, gã chan chứa nước mắt, quỳ bụp xuống:
– Đệ tử ngu dốt.
Là một người phụ nữ duy nhất nơi hiện trường, Nhai Nhi đành phải đứng ra giảng hòa. Cô một tay nâng Thiếu tư mệnh lên, nói với Tử Phủ quân:
– Lệ Vô Cữu quỷ kế đa đoan, nếu chúng ta gửi bái thiếp, ông ta nên hồi đáp lại mới phải. Có thể thấy được là ông ta xem nhẹ thời gian ngày hẹn, Tiên quân đừng trách tội Thiếu tư mệnh.
Ngay cả cô cũng lên tiếng nói hộ, Tử Phủ quân dĩ nhiên không tính toán nữa. Dù sao chuyện Hàm Chân ngốc nghếch anh cũng đã nhẫn nại mấy trăm năm, cũng quen rồi. Anh nhíu mày liếc đồ đệ ngốc:
– Ngươi đã ngốc nghếch, thì lên đài Phượng Hoàng làm bạn với phu thê Quân Dã đi.
Thiếu Tư mệnh thứ 35 rụt cổ vâng dạ, cũng không quên hành lễ với Nhai Nhi:
– Đa tự sư nương.
Câu gọi sư nương này rất được, đủ thấy trẻ nhỏ dễ dạy. Nhai Nhi ngượng ngùng, Tử Phủ quân lại mặt mày hớn hở, dự tính sau khi giải quyết phiền phức xong thì sẽ đưa cô đi gặp mặt Đại Đế và Phật Mẫu một lần.
Mọi người giải tán rồi, Nhai Nhi mới cẩn thận khuyên giải Tử Phủ quân:
– Chàng phải biết kiềm chế, việc không lớn, không nên dễ nổi giận. Phong cảnh Thốn Hỏa thành cũng đẹp lắm, em đưa chàng đi ngắm nhé? Nếu Lệ Vô Cữu tới, vậy thì theo kế hoạch mà tính sổ với ông ta. Nếu không tới, thì Thốn Hỏa Thành cách đài Chúng Đế không xa mấy, chúng ta lên thẳng đó, giết lão ta một còn mảnh giáp, được không?
Tử Phủ Quân lại có lo lắng:
– Nhỡ hắn bố trí mai phục trong thành, nhiều người ngược lại không dễ hành động. Em ở lại Kim Lũ Thành, để ta đi cho.
Họ đều quen như vậy, lúc nguy hiểm thì thích đơn thương độc mã đi làm. Nhai Nhi dĩ nhiên không đồng ý:
– Con em còn ở trong tay chàng, một mình chàng đi, em yên tâm sao được. Hay là chàng ở lại, em đi.
Có anh ở đấy, thì cô nào có cơ hội dấn thân vào hang hổ. Chỉ là cô không hiểu, người kia có lẽ cũng không dễ đối phó như cô nghĩ. Lệ Vô Cữu đài Chúng Đế, theo miêu tả của cô thì đó không phải là người phàm, là thần công gì mà có thể làm dung nhan của hắn không già? Có tự tin gì, làm hắn dễ dàng lấy được Long Hàm Châu từ trong Địa hỏa ra?
Long Hàm Châu như nào rất ít người biết đến, thực ra nó là Lưu Ly tâm của Già Lâu La. Già Lâu La cả đời lấy rồng làm thức ăn, khi tự thấy sinh mệnh tới phút cuối thì bay đến Kim Cương Luân Sơn đợi chết. Cái chết này khác với cách chết tầm thường, cần tự thiêu mới chết được. Sau một trận lửa lớn sẽ để lại một viên xá lợi bất bại, trải qua hàng ngàn vạn năm vẫn nóng cháy như cũ, trải qua đời này đời khác thì giờ có tên là Long hàm Châu.
Anh biết lai lịch của hạt châu này, cũng biết nó là thứ duy nhất hóa giải được hàn khí trong Bát hàn cực địa, đã từng có một người lặng lẽ dùng nó để ra khỏi lồng giam kia, sau đó biến mất trong dòng chảy cuồn cuộn của năm tháng. Long Hàm Châu sau đó cũng biến mất tung tích. Dù sao bất kể vật này có nhiều lần thay chủ, cuối cùng rơi và trong tay một người phàm, căn bản là không thể tưởng tượng được. Trên đời này đừng nói người phàm, dù là Địa Tiên trên Phương Trượng Châu cũng không có mấy người có thể khống chế được Lưu Ly tâm này. Cho nên khi biết được cô muốn tiến vào cùng cực địa, anh cũng lo lắng toát mồ hôi lạnh, sau đó lại hỏi thăm được Long Hàm Châu có được từ chỗ Lệ Vô Cữu, nghi hoặc trong lòng càng lớn thêm
Anh đỡ trán:
– Thôi, vậy hai ta cùng đi.
Cũng không cần phải chuẩn bị gì, bay vọt qua hai tòa thành thôi, so với ngáp còn đơn giản hơn.
Đạp lên ánh mặt trời, họ vào Thốn Hỏa Thành. Nhai Nhi dẫn Tử Phủ quân đi dạo bên bờ sông có hàng liễu rủ, trên cầu nơi xa có người đang thả câu, sau giờ ngọ cái nóng rút đi, người người như có sức sống lại. Thiên Ngoại Thiên hạ thu giao thoa, gần như chỉ cần một cái chớp mắt.
– Chờ mọi việc xong xuôi, chúng ta tìm một nơi có chợ náo nhiệt, có cầu nhỏ có dòng nước, rút đao giang hồ tuy hào hứng, nhưng em càng thích cuộc sống như kia hơn.
Tử Phủ quân nhìn cô, cười hỏi:
– Sao Nhạc lâu chủ lại muốn rửa tay chậu vàng, không tính xưng bá võ lâm nữa vậy?
Nhai Nhi lắc đầu:
– Em ngựa không ngừng nghỉ mà sát phạt, rốt cuộc là vì cái gì? Ban đầu là bán mạng cho Lan Chiến, sau là vì báo thù. Em cầm kiếm, vĩnh viễn là đi theo mục tiêu đó, chờ báo thù xong, tâm sự của em cũng đã xong. Đến lúc đó tự tạo dựng nên một căn nhà cho mình, sống với chàng và cả con chúng ta nữa, là thấy hạnh phúc rồi.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu lên người cô, anh thích một cô gái bình tĩnh như này, bất cứ lúc nào cũng đều biết bản thân muốn điều gì. Giai đoạn cuộc sống khác nhau, thứ theo đuổi cũng khác nhau, có lẽ ham thích và oai phong một cõi trước kia đã dần dần hướng tới sự bình ổn, đây là quá trình trưởng thành chín chắn của bản thân.
Hai người đều đắm chìm trong cảm xúc dịu dàng đẹp đẽ, Tử Phủ quân đưa tay trái ra cầm lấy tay cô, lòng bàn tay của anh ấm áp, cô biết trong đó có con của mình, bèn nắm chặt lấy, lòng tràn ngập cảm kích. Cô cúi xuống nói:
– Em và chàng đi đến ngày hôm nay, chưa từng nói những lời này với chàng. Tất cả những gì chàng làm vì em, em không có gì báo đáp, giờ chàng lại mang con cho em…
Rõ ràng là đang rất cảm động, nhưng nói đến câu này tự dựng lại ngẩn ra, thấy sai sai chỗ nào đó, cuối cùng phì cười thành tiếng.
Tử Phủ quân xấu hổ, đôi mắt lại cong cong đầy ý cười:
– Thấy ta vất vả chưa, em còn không đối xử dịu dàng với ta?
Nhai Nhi bắt lấy tay áo của anh, nhón chân khẽ khàng hôn lên môi anh. Chỉ dịu dàng như vậy, không quá mãnh liệt, nhưng lại giống như rượu mạnh sau khi xuống họng rồi thì lại ngọt, ngọt từ miệng đến tận tim.
Bên dòng suối, dưới hàng liễu, Tử Phủ quân ôm Nhai Nhi vào lòng. Người đứng xa nhìn, cất tiếng cười lạnh lẽo:
– Đúng là đôi tình nhân thắm thiết!
/111
|