Nên đuổi theo hay không, tạm thời rất khó lựa chọn. Lốc xoáy xuất hiện đột ngột, dưới đáy kia thông đến đâu, không ai biết. Nhưng giao nữ hiểu mục đích của họ, biết đâu cố tình trêu cợt bọn họ thì sao. Nhìn bản đồ, Lôi Uyên cách La Già Đại Trì còn một khoảng cách, nhảy vào chỗ lốc xoáy là vào thẳng Cô Sơn, thật sự không mấy ai tin tưởng.
Mọi người đều ngẩn ra, do dự đứng ở mũi thuyền. Người phàm tuyệt đối không dám xông xáo đến cùng, mọi người lại chuyển ánh mắt về phía Tử Phủ quân, mấy chục ánh mắt sáng quắc chiếu đến, thật sự là thấy không tốt rồi.
Tử Phủ quân biết, tới nơi vô bờ vô bến này thì người của Tử Phủ chính là hy vọng của Ba Nguyệt Lâu. Nhưng….Anh lắp bắp:
– Bổn quân…bơi không giỏi mấy, mỗi lần xuống nước nhiều nhất là bơi được tầm…
Ngượng ngùng giang tay ra đo đạc cho mọi người xem,
– Một sải tay.
Nét mặt mọi người như trải qua lôi kiếp, người trắng người xanh. Thì ra thần tiên không phải là toàn năng, anh minh thần võ như Tử Phủ Quân thế mà cũng là con vịt cạn.
Nhai Nhi kinh ngạc nhìn anh, hồi trước ở cung thứ sau nhìn anh bơi lội, không phải là nổi rất siêu hay sao, giờ sao lại bảo không được. Cô túm lấy anh, lặng lẽ hỏi:
– Có phải vì biển quá sâu mà chàng sợ không?
Tử Phủ Quân đầy tha thiết:
– Ta thật sự không bơi được, nếu không đừng nói là Lôi Uyên, dù là Quy Khư ta cũng dám xuống.
Quy Khư, chính là thế giới sâu như vạn uyên, là động không đáy mà sông lớn biển lớn của Tứ Hải Bát Hoang đều tụ hội, nhưng mực nước trong Quy Khư không có một phân tăng giảm. Nếu từ trên cao quan sát xuống dưới, đó là một cái động xanh thẳm rất khác biệt, sự chấn động và khủng bố này, sẽ làm người ta không rét mà run.
Nhắc tới Quy Khư chẳng qua là để muốn chứng minh mình thực ra cũng rất dũng cảm, có điều cơ năng thân thể đã trói buộc sự phát huy của mình thôi. Tiên quân cười cười, thân thể máu thịt, khó tránh khỏi lực không bằng người, hoàn mỹ quá sẽ làm người ta sinh ra cảm giác xa cách. Ngắm nhìn thấy núi non chung quanh đều nhỏ bé, thì anh vẫn thích hòa mình cùng họ hơn.
Đại Tư mệnh cụp mắt xuống, hơi chớp mắt một cái. Tiên quân đương nhiên nói cái gì thì đúng là cái đấy rồi, nhưng một vị thượng tiên đạo hạnh vạn năm mà sợ nước à, đúng là nực cười. Ngài ấy chẳng qua là không muốn bị ướt y phục thôi, làm thủ hạ của ngài ấy ba ngàn năm, y quá hiểu tính cách của ngài ấy.
– Quy Khư hình như từng là quê nhà của Long Vương Kình thì phải. – Y chợt chuyển đề tài.
Tiên quân nói đúng vậy,
– Long Vương Kình thế hệ đầu tiên rất tài giỏi, có thể lặn vào đáy vực. Nhưng về sau thế hệ sau không bằng thế hệ trước, đến giờ gần như bị diệt tuyệt rồi.
Dứt lời mỉm cười với Đại Tư mệnh,
– Kim Dương, bổn quân nhớ rõ ngươi bơi rất giỏi, hồi trước còn so bế tức với Đại Cấm nữa, Đại Cấm suýt nữa còn bị chết ngạt nhỉ.
Đại Tư mệnh nhướn nhướn mi mắt, y biết ngay mà, đi một vòng lớn, cuối cùng lại bẫy mình. Giờ ngẫm lại, lúc ngài ấy bị giam trong Bát hàn cực địa, mình thì bôn ba cầu xin khóc lóc cho ngài ấy, đúng là ngu ngốc. Nhìn sao phán trăng sáng, mong ngài ấy được ra ngoài, chính là để tiếp tục bị bẫy, không phải bị coi thường thì là gì?
Y lộ vẻ khó xử:
– Thuộc hạ hai ngày này….không tiện mấy ạ.
Quỷ Quái đang nhấp một ngụm trà bị sặc, ho liên tục. Hồ Bất Ngôn không bỏ qua cơ hội lập tức nhạo báng:
– Ngươi không phải nữ nhân, có gì mà không tiện.
Đại Tư Mệnh chuyển ánh mắt qua anh ta:
– Ta chút nữa thì quên mất, Kim Hồ nhất tộc là Hồ tộc duy nhất biết bơi. Hồ Bất Ngôn, thời điểm ngươi biểu hiện đến rồi, vẫn là ngươi đi đi.
Giờ phút này thì Hồ Bất Ngôn không cười nổi nữa, rốt cuộc thì anh ta không có pháp lực tự bảo vệ mình, nhỡ nhảy xuống chỗ lốc xoáy, mặt nước khép lại thì làm sao, sẽ chết đuối như chơi đấy. Anh ta cười gượng, nhìn nhìn vị Thiếu tư mệnh thứ 35:
– Hay là…ngươi đi nhé? Dù sao ngươi chỉ có một mình, không giống ta trên có mẹ già dưới có con nhỏ….
Vị Thiếu tư mệnh thứ 35 là người ngay thẳng, vỗ ngực:
– Để ta đi cho…
Tiếc là bị Đại Tư mệnh ngăn lại, chỉ có mấy trăm năm đạo hạnh, đi được không! Vừa rồi y đùn đẩy là chỉ muốn làm khó Hồ Bất Ngôn thôi, kết quả gã Thiếu Tư mệnh ngu ngốc này không biết nhìn việc, đụng phải họng súng đã lên nòng. Y thở dài, chắp tay với tiên quân:
– Hàm Chân đạo hạnh không đủ để ứng phó với tình huống đột ngột phát sinh, thôi để thuộc hạ đi dò đường, nếu phía dưới an toàn thì sẽ truyền lại tin tức lên.
Tiên quân mỉm cười hiền lành:
– Có khó không? Khó thì thôi, để bổn quân đi cũng được.
Đại Tư mệnh từ chối:
– Thực ra cũng không khó.
Nói xong không chút chần chừ, tung người lên, nhảy vào lốc xoáy chảy xiết kia.
Loại dòng nước hình xoắn ốc này khơi gợi lên một vài liên tưởng quái dị. Những biến hóa trên nước đều khủng bố hơn nhiều so với trên đất liền, khủng bố ở chỗ không biết và không thể khống chế. Nếu giờ có Tung Ngôn ở đây thì tốt, mọi người ở đây tuy biết nơi, nhưng trong tình huống này lại không thể ra sức. Tung Ngôn sống dưới nước, cậu ta ra vào sông biển như vào chỗ không người, tiếc là số mệnh không được tốt, Lệ Vô Cữu cũng biết lợi dụng cậu ta, nên đã chú ý đến cậu ta từ lâu rồi, nên đã bắt cậu ta đi.
Nhai Nhi sợ xảy ra chuyện, quay qua hỏi Tử Phủ quân:
– Đại Tư Mệnh có thể ứng phó được không ạ?
Tiên quân cũng không khẳng định được:
– Chắc là được. Tốt xấu gì cũng có ba ngàn năm tu vi. Nước ở Lôi Uyên nếu có thể làm thượng tiên chết đuối, thế thì nhất định là có thành tựu, có thể mời Thiên Đế phái người xuống dưới cai trị.
Đại Tư Mệnh vừa đi, thời gian trôi qua rất lâu, mọi người chờ mãi vẫn không thấy y lên, trong lòng đều lo âu. Nếu bản đồ vẩy cá Tứ Hải còn ở đây thì có thể nhìn rõ thế nước trên Đại Trì, đá ngầm dưới nước trải rộng, địa hình hẳn là vô cùng phức tạp. Còn có những đảo nhỏ và núi nhỏ thỉnh thoảng di chuyển, mỗi một lần di chuyển đều mang theo quy mô lớn, đều sẽ thay đổi hướng đi của dòng nước.
Dòng nước bởi sự di chuyển của núi đảo mà có thay đổi…Tiên quân quay lại nhìn lốc xoáy kia,
– Có lẽ Cô Sơn thật sự ở chỗ này.
Nhưng nó có thể cũng không phải mặt nước sừng sững như trong tưởng tượng, chắc là có huyền cơ khác.
Anh trong lòng đầy nghi hoặc, liền phóng người lên, đứng ở trên cao nhìn tình huống trên mặt nước. Đúng là như trong suy nghĩ, lốc xoáy này không chỉ có một cái duy nhất, hướng bắc mấy dặm còn có một chuỗi, đương nhiên nhìn không khủng khiếp bằng cái vừa rồi, nhưng nếu thuyền tiến vào khu vực đó, chỉ sợ có đi mà không có về.
Nước rất sâu, anh đằng vẫn đứng trên quan sát, chỉ thấy trung tâm biến thành một cái lỗ trống màu lam, như thông đến thế giới bên kia. Thương hải tang điền, thế sự biến ảo, Vân Phù đại lục hơn vạn năm trước là nơi hoang dã, giờ trải qua khai khẩn, phồn hoa thể nhìn gần, mà Đại Trì này còn như thời viễn cổ, tràn ngập hung hiểm. Nhìn một lúc đã thấy đầu óc choáng váng rồi. Tử Phủ quân xoa xoa trán, thấy không đi là chính xác. Trở lại thuyền chân vẫn còn nhũn ra, anh bắt đầu kể khổ với Nhai Nhi:
– Sức khỏe của ta không bằng trước rồi, không chỉ mỗi yếu đi, mà còn sợ độ cao nữa.
Thần tiên sợ độ cao ư, xem ra có con đã ảnh hưởng quá lớn đối với anh rồi. Nhai Nhi làm mẹ mà chưa từng mang thai, không hiểu trong lúc mang thai sẽ có bệnh trạng này, nhưng thấy anh như thế thì rất thương. Cô cầm tay anh:
– Đều là tại em hết, tại em mới khiến chàng bị như thế.
Tử Phủ quân nói:
– Sao lại tự trách mình thế? Việc này một mình em không thể thành được. Biết ta vất vả, em phải đối xử tốt với ta hơn gấp bội là được.
Dứt lời ngoái lại nhìn,
– Nhưng em phải nghĩ cho kỹ, có định mở Giao Cung ra thật không. Bên trong cất giấu cái gì, có thật chỉ là bảo tàng thôi không? Tề Quang này gần như nắm toàn bộ Vân Phù trong tay rồi, y còn muốn nhiều tiền nữa làm gì?
Trên đời không có người nào sẽ ngại tiền nhiều, một cơ cấu khổng lồ phải vận hành trơn tru, nuôi vô số thủ hạ. Nhai Nhi nói:
– Chàng từng nghe kể về thân thế của Lệ Vô Cữu chưa? Ông ta là hoàng tử của Vương triều Tinh Xá, từ nhỏ bởi ốm yếu mà bị đuổi ra khỏi thánh địa Tinh Xá. Một người có nền tảng xuất thân như thế chẳng lẽ không muốn gây dựng lại huy hoàng hay sao? Đài Chúng Đế có ghê gớm, thì cũng chỉ xưng bá Vân Phù, có lẽ ông ta muốn trở về thánh địa Tinh Xá, hoặc là muốn nhất thống toàn bộ Sinh Châu chẳng hạn.
Tử Phủ quân chậm rãi gật đầu, giọng điệu phiền muộn,
– Từ nhỏ ốm yếu…là mầm bệnh từ Bát hàn cực địa. Gần ba ngàn năm bị băng trùy đâm vào cơ thể, chịu cái lạnh thấu xương cốt, cái khổ này không phải ai cũng chịu đựng được.
Thực ra sáng tạo ra hình phạt đó bản thân biết rất tàn nhẫn. Giết người chỉ là đầu rơi xuống đất, nhưng tội tiên phạm tội muốn chết lại không thể, rơi vào luân hồi đều biến thành ban ơn.
Thôi bỏ đi, nghĩ đến quá nhiều, tâm không có nơi mà để, vẫn nên nói tới thực tế đi thôi. Anh cầm tay cô:
– Nếu Giao Cung có tiền, sau khi trở về chia hết cho thủ hạ của em đi, em về Bồng Sơn với ta được không? Ta muốn đưa em đi gặp Đại Đế và Phật Mẫu, cầu thuốc bất tử cho em.
Nhai Nhi nói:
– Vẫn còn đường tắt thế ạ, không cần tu luyện là có thể sống lâu trăm tuổi?
Sống lâu trăm tuổi quá đơn giản, anh vung tay là làm được. Nhưng anh hy vọng cô đời đời kiếp kiếp bất tử bất diệt, anh muốn cùng cô làm phu thê dài lâu.
– Vân Phù có câu nói, trong triều có người dễ làm việc.
Anh nhìn cô, trong mắt mang theo tia sáng của nguyệt hoa xuân lộ. Hàng mi kia buông xuống, dù đã nếm hương vị quyến rũ, khi đối mặt với cô vĩnh viễn là bình thản, thậm chí mang theo chút thẹn thùng, hạ thấp giọng:
– Ta không cho em tu hành, tu hành quá khổ, còn phải lịch kiếp, nhỡ đâu sét đánh bị làm sao thì sao đây? Hồi trước em từng nói, thích phồn hoa náo nhiệt, vậy dọn Vương Xá Châu đến Phương Trượng Châu đi, vậy thì em nguyện ở lại Bồng Sơn chứ.
Vì giữ cô lại mà cũng coi như dùng bất cứ thủ đoạn nào, cô mi mắt cong cong hỏi anh:
– Phương Trượng Châu chính là tiên đảo của Cửu Châu, chàng muốn dọn kỹ viện qua đó à?
Tử Phủ quân bình thản:
– Có sao đâu, họ ở không quen có thể bỏ đi mà, không có quy định nào bắt Địa Tiên phải ở tại Phương Trượng Châu, họ mặt dày ở đó là chỉ để mượn linh khí của Bồng Sơn thôi.
Cho nên một khi xé rách lớp ngụy trang, thì chẳng cần phải nhìn mặt mũi ai cả. A Bàng nhảy ra nói chen vào:
– Nếu kỹ viện cũng có, vậy cho tôi đi cùng đi.
Nhai Nhi lườm y:
– Đừng có ở mãi nơi đó, tìm một người, rồi cưới người ta rồi sinh con đi.
Nói rất có lý, nhưng như thế thì phải thoát ly cuộc sống sát thủ, sát thủ là không thể vướng bận được. A Bàng cười cười,
– Lâu chủ không giống trước nữa rồi.
Y duỗi hai cánh tay ra giãn xương cốt,
– Xem ra Ba Nguyệt Lâu về sau sẽ hoàn lương, đám chúng ta anh hùng không đất dụng võ rồi.
Kéo dài âm cuối, rồi chậm rãi đi.
Nhai Nhi giật mình, bấy giờ mới phát hiện có rất nhiều chuyện đã đi chệch khỏi quỹ đạo ban đầu của nó. Những chuyện trước đây như càng ngày càng xa vời, bỗng dưng có một cảm giác thương cảm.
Buồm đổi phương hướng, ngừng nơi cách thủy nhai vài chục trượng, bên mép thuyền người chờ đợi càng ngày càng ít, chỉ còn lại đệ tử Tử Phủ và Tô Họa.
Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi vẫn còn phong thái, váy khổng tước bay lên, giống như ngàn vạn đôi mắt đang nhìn chung quanh. Ánh mặt trời lẳng lặng vẩy xuống, nửa bên mặt nàng ta trắng tinh mượt mà, ánh mắt hồi hộp nhìn nơi lốc xoáy kia, tuy rằng không nói gì, nhưng chỉ cần nhìn hàng mi chau lại là biết nàng ta đang rất lo lắng.
Thiếu Tư mệnh thứ 35 thỉnh thoảng trộm liếc nàng ta một cái, về tình cảm của Đại Tư Mệnh đối với nàng ta, gã biết hơn hết. Trước kia ấn tượng của mọi người với Tô Họa đều không tốt, đó là một nữ nhân quá mức lõi đời, rất hợp với cách gọi của Đại Tư mệnh với nàng ta, không hổ danh là mụ yêu tinh già. Nhưng dần dà khi ở chung, lại thấy nữ nhân này cũng không xấu, trên đời này có ai không vì tồn tại mà đấu tranh đâu? Một nơi như Ba Nguyệt Lâu, là thú trường cá lớn nuốt cá, nàng ta không lõi đời, không tự chủ, thì làm sao mà sống tới ngày nay được. Cho nên không cần phải hiểu quá rõ nội tình, bởi vì ngươi không biết nào một ngày đó, nó sẽ cung cấp cho ngươi một sự bùng nổ bất ngờ.
Thiếu Tư mệnh thứ 35 thấy mình nên làm gì đó cho Đại Tư Mệnh, nhân lúc ngài ấy không ở đây thì giúp ngài ấy một chút, biết đâu khi ngài ấy về lại hài lòng thì sao.
Hạ quyết tâm, gã chà xát tay,
– Tô Môn chủ?
Tô Họa ừ một tiếng,
– Có gì chỉ giáo?
Thái độ của nàng ta với người Tử Phủ đã khá hơn trước kia nhiều, nhưng vẫn không thích, khi nói chuyện vẫn cứng nhắc. Thiếu tư mệnh không biết cách nói chuyện với phụ nữ, nói thẳng luôn:
– Tòa thượng nhà ta rất thích ngươi. Lúc ở Bồng Sơn ngày nào cũng thất thần, còn phái Quân Dã đi hỏi thăm ngươi nữa.
Tô Họa ngây người, không thể tin nổi nhìn gã:
– Quân Dã?
Gã gật gật đầu,
– Chính là lần gửi thư đó đó. Quân Dã trở về nói ngươi đã có người yêu rồi, Tòa thượng đau khổ trong điện Tư Mệnh rất lâu. Tất cả là ta lén tìm hiểu mà biết.
Thế thì càng khiến người ta không hiểu, khi Quân Dã tới đưa thư, nàng ta và Hồ Bất Ngôn còn chưa ở bên nhau, sao lại có người yêu được.
Thiếu Tư mệnh thứ 35 nói tiếp:
– Hay là ngươi đừng đi theo con hồ ly kia, các ngươi không xứng đôi chút nào. Tòa thượng nhà ta thích hợp hơn, trai tài gái sắc có lợi cho đời sau, thật đấy.
Nói xong gã rụt cổ chạy mất dạng, để lại một mình Tô Họa hãy còn cười khổ với sóng triều cuồn cuộn.
Đúng là trời xui đất khiến, mệnh số như thế, ai cũng đoán không được. Y nhờ chim phượng đến thăm nàng ta, con chim phượng lại mang một tin tức sai lầm trở về, sớm biết như thế, y có hối hận vì không viết thư không? Con người này sao chẳng có đầu óc thế, có lẽ chưa từng nghĩ tới.
Một bóng người xuất hiện ở khóe mắt, nàng ta thở phào nhẹ nhõm, người đã trở lên rồi. Đại Tư Mệnh cũng không biết nội khố của mình đã bị Thiếu Tư mệnh xé rách không còn chút gì, vội vàng bẩm báo với Tử Phủ Quân, nói dưới lốc xoáy cũng không có nước, nơi đó có thành có núi, là một không gian đảo ngược khác.
Mọi người đều không thể tưởng tượng nổi, Quỷ Quái nói:
– Đầu trên chân dưới á?
Đại Tư Mệnh nói không,
– Chân chạm đất, nhưng nước biển lại ở trên đỉnh đầu.
Nhai Nhi bừng tỉnh ngộ,
– Chẳng trách chưa một ai từng thấy Cô Sơn, thì ra nó là một nơi đảo ngược.
Chính là kiểu chân núi ở trên, đỉnh núi ở dưới đáy biển sâu vạn trượng, kiểu kỳ dị này đúng là ai nấy cũng vừa mừng vừa sợ, ai nấy đều sốt ruột, Yêu Quái vỗ tay:
– Nếu phía dưới không có nước, vậy còn chờ gì nữa. Cả đời không mấy khi gặp phải cảnh tượng kỳ lạ này, đi một chuyến, dù có chết cũng thấy đáng.
Câu nói này được mọi người hưởng ứng, tiên quân lắc đầu, đúng là bang nhóm liều mạng nhất, mạng của họ như xúc xắc, lắc đến sinh thì sống lâu hai ngày, lắc đến tử thì cứ thế lên đường, không chút hối hận.
Nhưng muốn vào lốc xoáy kia vẫn không nên chạm vào vách tường nước, dòng nước xoay tròn quá nhanh, nếu không cẩn thận thì sẽ bị cuốn đi. Làm sao bây giờ, nhiều người như vậy…… Tiên quân đành phải dùng bản lĩnh, để bảo thuyền này lơ lửng trên không, ngừng ngay trên lốc xoáy. Hai bên mạn thuyền buông bốn sợi dây thừng, không đợi anh lên tiếng, cả đám đã hoan hỉ bám dây thừng leo xuống.
Anh kinh ngạc ngó Nhai Nhi,
– Thủ hạ của em gan cũng lớn nhỉ.
Nhai Nhi cười cười,
– Bởi vì có chàng đó.
Cũng đúng, tiên quân là gan của mọi người, nghĩ như vậy cũng thấy chút kiêu ngạo. Mọi người xuống xong rồi, anh đưa thuyền trở lại thủy vực an toàn. Nhai Nhi cũng đã sốt ruột lắm rồi, thấy anh trở lại thì giang hai tay ra. Tử Phủ quân bế cô lên, mang cô đằng vân đến cửa lốc xoáy đi vào. Vừa xuống đã thấy choáng váng hoa mắt, nhưng hết cách, bèn nhắm mắt lại nhảy xuống.
Mọi người đều ngẩn ra, do dự đứng ở mũi thuyền. Người phàm tuyệt đối không dám xông xáo đến cùng, mọi người lại chuyển ánh mắt về phía Tử Phủ quân, mấy chục ánh mắt sáng quắc chiếu đến, thật sự là thấy không tốt rồi.
Tử Phủ quân biết, tới nơi vô bờ vô bến này thì người của Tử Phủ chính là hy vọng của Ba Nguyệt Lâu. Nhưng….Anh lắp bắp:
– Bổn quân…bơi không giỏi mấy, mỗi lần xuống nước nhiều nhất là bơi được tầm…
Ngượng ngùng giang tay ra đo đạc cho mọi người xem,
– Một sải tay.
Nét mặt mọi người như trải qua lôi kiếp, người trắng người xanh. Thì ra thần tiên không phải là toàn năng, anh minh thần võ như Tử Phủ Quân thế mà cũng là con vịt cạn.
Nhai Nhi kinh ngạc nhìn anh, hồi trước ở cung thứ sau nhìn anh bơi lội, không phải là nổi rất siêu hay sao, giờ sao lại bảo không được. Cô túm lấy anh, lặng lẽ hỏi:
– Có phải vì biển quá sâu mà chàng sợ không?
Tử Phủ Quân đầy tha thiết:
– Ta thật sự không bơi được, nếu không đừng nói là Lôi Uyên, dù là Quy Khư ta cũng dám xuống.
Quy Khư, chính là thế giới sâu như vạn uyên, là động không đáy mà sông lớn biển lớn của Tứ Hải Bát Hoang đều tụ hội, nhưng mực nước trong Quy Khư không có một phân tăng giảm. Nếu từ trên cao quan sát xuống dưới, đó là một cái động xanh thẳm rất khác biệt, sự chấn động và khủng bố này, sẽ làm người ta không rét mà run.
Nhắc tới Quy Khư chẳng qua là để muốn chứng minh mình thực ra cũng rất dũng cảm, có điều cơ năng thân thể đã trói buộc sự phát huy của mình thôi. Tiên quân cười cười, thân thể máu thịt, khó tránh khỏi lực không bằng người, hoàn mỹ quá sẽ làm người ta sinh ra cảm giác xa cách. Ngắm nhìn thấy núi non chung quanh đều nhỏ bé, thì anh vẫn thích hòa mình cùng họ hơn.
Đại Tư mệnh cụp mắt xuống, hơi chớp mắt một cái. Tiên quân đương nhiên nói cái gì thì đúng là cái đấy rồi, nhưng một vị thượng tiên đạo hạnh vạn năm mà sợ nước à, đúng là nực cười. Ngài ấy chẳng qua là không muốn bị ướt y phục thôi, làm thủ hạ của ngài ấy ba ngàn năm, y quá hiểu tính cách của ngài ấy.
– Quy Khư hình như từng là quê nhà của Long Vương Kình thì phải. – Y chợt chuyển đề tài.
Tiên quân nói đúng vậy,
– Long Vương Kình thế hệ đầu tiên rất tài giỏi, có thể lặn vào đáy vực. Nhưng về sau thế hệ sau không bằng thế hệ trước, đến giờ gần như bị diệt tuyệt rồi.
Dứt lời mỉm cười với Đại Tư mệnh,
– Kim Dương, bổn quân nhớ rõ ngươi bơi rất giỏi, hồi trước còn so bế tức với Đại Cấm nữa, Đại Cấm suýt nữa còn bị chết ngạt nhỉ.
Đại Tư mệnh nhướn nhướn mi mắt, y biết ngay mà, đi một vòng lớn, cuối cùng lại bẫy mình. Giờ ngẫm lại, lúc ngài ấy bị giam trong Bát hàn cực địa, mình thì bôn ba cầu xin khóc lóc cho ngài ấy, đúng là ngu ngốc. Nhìn sao phán trăng sáng, mong ngài ấy được ra ngoài, chính là để tiếp tục bị bẫy, không phải bị coi thường thì là gì?
Y lộ vẻ khó xử:
– Thuộc hạ hai ngày này….không tiện mấy ạ.
Quỷ Quái đang nhấp một ngụm trà bị sặc, ho liên tục. Hồ Bất Ngôn không bỏ qua cơ hội lập tức nhạo báng:
– Ngươi không phải nữ nhân, có gì mà không tiện.
Đại Tư Mệnh chuyển ánh mắt qua anh ta:
– Ta chút nữa thì quên mất, Kim Hồ nhất tộc là Hồ tộc duy nhất biết bơi. Hồ Bất Ngôn, thời điểm ngươi biểu hiện đến rồi, vẫn là ngươi đi đi.
Giờ phút này thì Hồ Bất Ngôn không cười nổi nữa, rốt cuộc thì anh ta không có pháp lực tự bảo vệ mình, nhỡ nhảy xuống chỗ lốc xoáy, mặt nước khép lại thì làm sao, sẽ chết đuối như chơi đấy. Anh ta cười gượng, nhìn nhìn vị Thiếu tư mệnh thứ 35:
– Hay là…ngươi đi nhé? Dù sao ngươi chỉ có một mình, không giống ta trên có mẹ già dưới có con nhỏ….
Vị Thiếu tư mệnh thứ 35 là người ngay thẳng, vỗ ngực:
– Để ta đi cho…
Tiếc là bị Đại Tư mệnh ngăn lại, chỉ có mấy trăm năm đạo hạnh, đi được không! Vừa rồi y đùn đẩy là chỉ muốn làm khó Hồ Bất Ngôn thôi, kết quả gã Thiếu Tư mệnh ngu ngốc này không biết nhìn việc, đụng phải họng súng đã lên nòng. Y thở dài, chắp tay với tiên quân:
– Hàm Chân đạo hạnh không đủ để ứng phó với tình huống đột ngột phát sinh, thôi để thuộc hạ đi dò đường, nếu phía dưới an toàn thì sẽ truyền lại tin tức lên.
Tiên quân mỉm cười hiền lành:
– Có khó không? Khó thì thôi, để bổn quân đi cũng được.
Đại Tư mệnh từ chối:
– Thực ra cũng không khó.
Nói xong không chút chần chừ, tung người lên, nhảy vào lốc xoáy chảy xiết kia.
Loại dòng nước hình xoắn ốc này khơi gợi lên một vài liên tưởng quái dị. Những biến hóa trên nước đều khủng bố hơn nhiều so với trên đất liền, khủng bố ở chỗ không biết và không thể khống chế. Nếu giờ có Tung Ngôn ở đây thì tốt, mọi người ở đây tuy biết nơi, nhưng trong tình huống này lại không thể ra sức. Tung Ngôn sống dưới nước, cậu ta ra vào sông biển như vào chỗ không người, tiếc là số mệnh không được tốt, Lệ Vô Cữu cũng biết lợi dụng cậu ta, nên đã chú ý đến cậu ta từ lâu rồi, nên đã bắt cậu ta đi.
Nhai Nhi sợ xảy ra chuyện, quay qua hỏi Tử Phủ quân:
– Đại Tư Mệnh có thể ứng phó được không ạ?
Tiên quân cũng không khẳng định được:
– Chắc là được. Tốt xấu gì cũng có ba ngàn năm tu vi. Nước ở Lôi Uyên nếu có thể làm thượng tiên chết đuối, thế thì nhất định là có thành tựu, có thể mời Thiên Đế phái người xuống dưới cai trị.
Đại Tư Mệnh vừa đi, thời gian trôi qua rất lâu, mọi người chờ mãi vẫn không thấy y lên, trong lòng đều lo âu. Nếu bản đồ vẩy cá Tứ Hải còn ở đây thì có thể nhìn rõ thế nước trên Đại Trì, đá ngầm dưới nước trải rộng, địa hình hẳn là vô cùng phức tạp. Còn có những đảo nhỏ và núi nhỏ thỉnh thoảng di chuyển, mỗi một lần di chuyển đều mang theo quy mô lớn, đều sẽ thay đổi hướng đi của dòng nước.
Dòng nước bởi sự di chuyển của núi đảo mà có thay đổi…Tiên quân quay lại nhìn lốc xoáy kia,
– Có lẽ Cô Sơn thật sự ở chỗ này.
Nhưng nó có thể cũng không phải mặt nước sừng sững như trong tưởng tượng, chắc là có huyền cơ khác.
Anh trong lòng đầy nghi hoặc, liền phóng người lên, đứng ở trên cao nhìn tình huống trên mặt nước. Đúng là như trong suy nghĩ, lốc xoáy này không chỉ có một cái duy nhất, hướng bắc mấy dặm còn có một chuỗi, đương nhiên nhìn không khủng khiếp bằng cái vừa rồi, nhưng nếu thuyền tiến vào khu vực đó, chỉ sợ có đi mà không có về.
Nước rất sâu, anh đằng vẫn đứng trên quan sát, chỉ thấy trung tâm biến thành một cái lỗ trống màu lam, như thông đến thế giới bên kia. Thương hải tang điền, thế sự biến ảo, Vân Phù đại lục hơn vạn năm trước là nơi hoang dã, giờ trải qua khai khẩn, phồn hoa thể nhìn gần, mà Đại Trì này còn như thời viễn cổ, tràn ngập hung hiểm. Nhìn một lúc đã thấy đầu óc choáng váng rồi. Tử Phủ quân xoa xoa trán, thấy không đi là chính xác. Trở lại thuyền chân vẫn còn nhũn ra, anh bắt đầu kể khổ với Nhai Nhi:
– Sức khỏe của ta không bằng trước rồi, không chỉ mỗi yếu đi, mà còn sợ độ cao nữa.
Thần tiên sợ độ cao ư, xem ra có con đã ảnh hưởng quá lớn đối với anh rồi. Nhai Nhi làm mẹ mà chưa từng mang thai, không hiểu trong lúc mang thai sẽ có bệnh trạng này, nhưng thấy anh như thế thì rất thương. Cô cầm tay anh:
– Đều là tại em hết, tại em mới khiến chàng bị như thế.
Tử Phủ quân nói:
– Sao lại tự trách mình thế? Việc này một mình em không thể thành được. Biết ta vất vả, em phải đối xử tốt với ta hơn gấp bội là được.
Dứt lời ngoái lại nhìn,
– Nhưng em phải nghĩ cho kỹ, có định mở Giao Cung ra thật không. Bên trong cất giấu cái gì, có thật chỉ là bảo tàng thôi không? Tề Quang này gần như nắm toàn bộ Vân Phù trong tay rồi, y còn muốn nhiều tiền nữa làm gì?
Trên đời không có người nào sẽ ngại tiền nhiều, một cơ cấu khổng lồ phải vận hành trơn tru, nuôi vô số thủ hạ. Nhai Nhi nói:
– Chàng từng nghe kể về thân thế của Lệ Vô Cữu chưa? Ông ta là hoàng tử của Vương triều Tinh Xá, từ nhỏ bởi ốm yếu mà bị đuổi ra khỏi thánh địa Tinh Xá. Một người có nền tảng xuất thân như thế chẳng lẽ không muốn gây dựng lại huy hoàng hay sao? Đài Chúng Đế có ghê gớm, thì cũng chỉ xưng bá Vân Phù, có lẽ ông ta muốn trở về thánh địa Tinh Xá, hoặc là muốn nhất thống toàn bộ Sinh Châu chẳng hạn.
Tử Phủ quân chậm rãi gật đầu, giọng điệu phiền muộn,
– Từ nhỏ ốm yếu…là mầm bệnh từ Bát hàn cực địa. Gần ba ngàn năm bị băng trùy đâm vào cơ thể, chịu cái lạnh thấu xương cốt, cái khổ này không phải ai cũng chịu đựng được.
Thực ra sáng tạo ra hình phạt đó bản thân biết rất tàn nhẫn. Giết người chỉ là đầu rơi xuống đất, nhưng tội tiên phạm tội muốn chết lại không thể, rơi vào luân hồi đều biến thành ban ơn.
Thôi bỏ đi, nghĩ đến quá nhiều, tâm không có nơi mà để, vẫn nên nói tới thực tế đi thôi. Anh cầm tay cô:
– Nếu Giao Cung có tiền, sau khi trở về chia hết cho thủ hạ của em đi, em về Bồng Sơn với ta được không? Ta muốn đưa em đi gặp Đại Đế và Phật Mẫu, cầu thuốc bất tử cho em.
Nhai Nhi nói:
– Vẫn còn đường tắt thế ạ, không cần tu luyện là có thể sống lâu trăm tuổi?
Sống lâu trăm tuổi quá đơn giản, anh vung tay là làm được. Nhưng anh hy vọng cô đời đời kiếp kiếp bất tử bất diệt, anh muốn cùng cô làm phu thê dài lâu.
– Vân Phù có câu nói, trong triều có người dễ làm việc.
Anh nhìn cô, trong mắt mang theo tia sáng của nguyệt hoa xuân lộ. Hàng mi kia buông xuống, dù đã nếm hương vị quyến rũ, khi đối mặt với cô vĩnh viễn là bình thản, thậm chí mang theo chút thẹn thùng, hạ thấp giọng:
– Ta không cho em tu hành, tu hành quá khổ, còn phải lịch kiếp, nhỡ đâu sét đánh bị làm sao thì sao đây? Hồi trước em từng nói, thích phồn hoa náo nhiệt, vậy dọn Vương Xá Châu đến Phương Trượng Châu đi, vậy thì em nguyện ở lại Bồng Sơn chứ.
Vì giữ cô lại mà cũng coi như dùng bất cứ thủ đoạn nào, cô mi mắt cong cong hỏi anh:
– Phương Trượng Châu chính là tiên đảo của Cửu Châu, chàng muốn dọn kỹ viện qua đó à?
Tử Phủ quân bình thản:
– Có sao đâu, họ ở không quen có thể bỏ đi mà, không có quy định nào bắt Địa Tiên phải ở tại Phương Trượng Châu, họ mặt dày ở đó là chỉ để mượn linh khí của Bồng Sơn thôi.
Cho nên một khi xé rách lớp ngụy trang, thì chẳng cần phải nhìn mặt mũi ai cả. A Bàng nhảy ra nói chen vào:
– Nếu kỹ viện cũng có, vậy cho tôi đi cùng đi.
Nhai Nhi lườm y:
– Đừng có ở mãi nơi đó, tìm một người, rồi cưới người ta rồi sinh con đi.
Nói rất có lý, nhưng như thế thì phải thoát ly cuộc sống sát thủ, sát thủ là không thể vướng bận được. A Bàng cười cười,
– Lâu chủ không giống trước nữa rồi.
Y duỗi hai cánh tay ra giãn xương cốt,
– Xem ra Ba Nguyệt Lâu về sau sẽ hoàn lương, đám chúng ta anh hùng không đất dụng võ rồi.
Kéo dài âm cuối, rồi chậm rãi đi.
Nhai Nhi giật mình, bấy giờ mới phát hiện có rất nhiều chuyện đã đi chệch khỏi quỹ đạo ban đầu của nó. Những chuyện trước đây như càng ngày càng xa vời, bỗng dưng có một cảm giác thương cảm.
Buồm đổi phương hướng, ngừng nơi cách thủy nhai vài chục trượng, bên mép thuyền người chờ đợi càng ngày càng ít, chỉ còn lại đệ tử Tử Phủ và Tô Họa.
Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi vẫn còn phong thái, váy khổng tước bay lên, giống như ngàn vạn đôi mắt đang nhìn chung quanh. Ánh mặt trời lẳng lặng vẩy xuống, nửa bên mặt nàng ta trắng tinh mượt mà, ánh mắt hồi hộp nhìn nơi lốc xoáy kia, tuy rằng không nói gì, nhưng chỉ cần nhìn hàng mi chau lại là biết nàng ta đang rất lo lắng.
Thiếu Tư mệnh thứ 35 thỉnh thoảng trộm liếc nàng ta một cái, về tình cảm của Đại Tư Mệnh đối với nàng ta, gã biết hơn hết. Trước kia ấn tượng của mọi người với Tô Họa đều không tốt, đó là một nữ nhân quá mức lõi đời, rất hợp với cách gọi của Đại Tư mệnh với nàng ta, không hổ danh là mụ yêu tinh già. Nhưng dần dà khi ở chung, lại thấy nữ nhân này cũng không xấu, trên đời này có ai không vì tồn tại mà đấu tranh đâu? Một nơi như Ba Nguyệt Lâu, là thú trường cá lớn nuốt cá, nàng ta không lõi đời, không tự chủ, thì làm sao mà sống tới ngày nay được. Cho nên không cần phải hiểu quá rõ nội tình, bởi vì ngươi không biết nào một ngày đó, nó sẽ cung cấp cho ngươi một sự bùng nổ bất ngờ.
Thiếu Tư mệnh thứ 35 thấy mình nên làm gì đó cho Đại Tư Mệnh, nhân lúc ngài ấy không ở đây thì giúp ngài ấy một chút, biết đâu khi ngài ấy về lại hài lòng thì sao.
Hạ quyết tâm, gã chà xát tay,
– Tô Môn chủ?
Tô Họa ừ một tiếng,
– Có gì chỉ giáo?
Thái độ của nàng ta với người Tử Phủ đã khá hơn trước kia nhiều, nhưng vẫn không thích, khi nói chuyện vẫn cứng nhắc. Thiếu tư mệnh không biết cách nói chuyện với phụ nữ, nói thẳng luôn:
– Tòa thượng nhà ta rất thích ngươi. Lúc ở Bồng Sơn ngày nào cũng thất thần, còn phái Quân Dã đi hỏi thăm ngươi nữa.
Tô Họa ngây người, không thể tin nổi nhìn gã:
– Quân Dã?
Gã gật gật đầu,
– Chính là lần gửi thư đó đó. Quân Dã trở về nói ngươi đã có người yêu rồi, Tòa thượng đau khổ trong điện Tư Mệnh rất lâu. Tất cả là ta lén tìm hiểu mà biết.
Thế thì càng khiến người ta không hiểu, khi Quân Dã tới đưa thư, nàng ta và Hồ Bất Ngôn còn chưa ở bên nhau, sao lại có người yêu được.
Thiếu Tư mệnh thứ 35 nói tiếp:
– Hay là ngươi đừng đi theo con hồ ly kia, các ngươi không xứng đôi chút nào. Tòa thượng nhà ta thích hợp hơn, trai tài gái sắc có lợi cho đời sau, thật đấy.
Nói xong gã rụt cổ chạy mất dạng, để lại một mình Tô Họa hãy còn cười khổ với sóng triều cuồn cuộn.
Đúng là trời xui đất khiến, mệnh số như thế, ai cũng đoán không được. Y nhờ chim phượng đến thăm nàng ta, con chim phượng lại mang một tin tức sai lầm trở về, sớm biết như thế, y có hối hận vì không viết thư không? Con người này sao chẳng có đầu óc thế, có lẽ chưa từng nghĩ tới.
Một bóng người xuất hiện ở khóe mắt, nàng ta thở phào nhẹ nhõm, người đã trở lên rồi. Đại Tư Mệnh cũng không biết nội khố của mình đã bị Thiếu Tư mệnh xé rách không còn chút gì, vội vàng bẩm báo với Tử Phủ Quân, nói dưới lốc xoáy cũng không có nước, nơi đó có thành có núi, là một không gian đảo ngược khác.
Mọi người đều không thể tưởng tượng nổi, Quỷ Quái nói:
– Đầu trên chân dưới á?
Đại Tư Mệnh nói không,
– Chân chạm đất, nhưng nước biển lại ở trên đỉnh đầu.
Nhai Nhi bừng tỉnh ngộ,
– Chẳng trách chưa một ai từng thấy Cô Sơn, thì ra nó là một nơi đảo ngược.
Chính là kiểu chân núi ở trên, đỉnh núi ở dưới đáy biển sâu vạn trượng, kiểu kỳ dị này đúng là ai nấy cũng vừa mừng vừa sợ, ai nấy đều sốt ruột, Yêu Quái vỗ tay:
– Nếu phía dưới không có nước, vậy còn chờ gì nữa. Cả đời không mấy khi gặp phải cảnh tượng kỳ lạ này, đi một chuyến, dù có chết cũng thấy đáng.
Câu nói này được mọi người hưởng ứng, tiên quân lắc đầu, đúng là bang nhóm liều mạng nhất, mạng của họ như xúc xắc, lắc đến sinh thì sống lâu hai ngày, lắc đến tử thì cứ thế lên đường, không chút hối hận.
Nhưng muốn vào lốc xoáy kia vẫn không nên chạm vào vách tường nước, dòng nước xoay tròn quá nhanh, nếu không cẩn thận thì sẽ bị cuốn đi. Làm sao bây giờ, nhiều người như vậy…… Tiên quân đành phải dùng bản lĩnh, để bảo thuyền này lơ lửng trên không, ngừng ngay trên lốc xoáy. Hai bên mạn thuyền buông bốn sợi dây thừng, không đợi anh lên tiếng, cả đám đã hoan hỉ bám dây thừng leo xuống.
Anh kinh ngạc ngó Nhai Nhi,
– Thủ hạ của em gan cũng lớn nhỉ.
Nhai Nhi cười cười,
– Bởi vì có chàng đó.
Cũng đúng, tiên quân là gan của mọi người, nghĩ như vậy cũng thấy chút kiêu ngạo. Mọi người xuống xong rồi, anh đưa thuyền trở lại thủy vực an toàn. Nhai Nhi cũng đã sốt ruột lắm rồi, thấy anh trở lại thì giang hai tay ra. Tử Phủ quân bế cô lên, mang cô đằng vân đến cửa lốc xoáy đi vào. Vừa xuống đã thấy choáng váng hoa mắt, nhưng hết cách, bèn nhắm mắt lại nhảy xuống.
/111
|