"Thật đáng cho mày...Nhật Anh..."
Moon đang nằm trên giường, lăn qua lăn lại, gương mặt hiện rõ sự căng thẳng. Still cũng không kém gì nó, cau mày suy nghĩ cách làm sao để trả thù tên Trần Quốc Nam kia, để hắn nếm được sự đau khổ khi bị người mình yêu sỉ nhục. Moon cảm thấy khó chịu, hình như là có chuyện gì đó chẳng lành nhưng nó không biết là chuyện gì. Cầm lấy mấy cái gối trên chiếc giường màu vàng chanh sặc sỡ, nó quăng tư tung khắp phòng Still làm anh đang mải mê suy nghĩ chợt giật mình khi nghe những tiếng đổ vỡ phát ra ở phòng mình. Anh quay sang nhìn nó, đôi mắt buồn màu xám tro mở to hét sức có thể, kinh ngạc hét to:
_ Moon, em đang làm cái quái gì vậy hả ? Làm vỡ chậu hoa oải hương của anh rồi nè. - Anh nhặt từng mảnh vở bằng ngọc thạch của chậu hoa mà mình nâng niu, chăm sóc từng li từng tí, đau lòng nói.
_ Em xin lỗi...em cảm thấy có gì đó không tốt cho lắm... - Miệng thì xin lỗi nhưng tay nó lại ôm lấy con gấu bông của Still mà bấu véo một cách dã man rợ.
_ Trời ơi...Gấu bông của tui...Moon ơi là Moon...em đừng có phá nữa được không ? - Still vừa thương tiếc chậu hoa oải hương của mình xong lại phải shock thêm vì con gấu bông yêu quí bị "hành hạ" dã man.
Bỗng, chiếc điện thoại của Moon chợt loé sáng lên, vang lên bản "On rain day" quen thuộc. Nó hoảng hồn nhìn vào máy, là số của Sun. Không hiểu là bà chị yêu dấu ở trong phòng chỉ cách phòng Still có một cái hành lang lại gọi cho mình làm gì. Nó cũng không nghĩ cho phức tạp nhưng cuộc gọi của Sun lần này lại mang cho nó một cảm giác rất lạ.
_ Alo...Chị gọi em có gì không ? - Moon bắt máy lên nghe.
"........" - Đầu dây bên kia liền vang lên giọng nói của người đàn ông nào đó.
Chiếc điện thoại trên tay Moon rơi phịch xuống nền sàn thô cứng. Cũng may là sàn có lót thảm, nếú không thì tan tành chiếc điện thoại xịn. Nó ngồi bệt xuống sàn, mặt tái nhợt, đôi mắt thất thần nhìn Still. Anh ngạc nhiên trước hành động của nó, chưa bao giờ anh thấy nó có hành động này và cũng chưa từng thấy nó lo sợ vì điều gì. Still vội vàng ôm Moon vào lòng, dịu dàng trấn an nó, ân cần hỏi:
_ Có chuyện gì vậy ?
_ Chị Sun...bị tai nạn...đang ở bệnh viện...- giọng Moon run run.
_ Cái gì ? Sao lại bị tai nạn ? Sun đang ở trong phòng mà. - Still nhíu mày.
_ Em không biết...em phải tới bệnh viện ngay... - Moon lắc đầu, nó ngồi bật dậy, chạy ngay về phòng thay đồ.
Still thất thần nhìn theo bóng dáng Moon, anh thật không tin nổi những chuyện đang xảy ra. Anh vơ lấy chiếc áo khoác trên giá rồi vội vàng theo Moon ra ga-ra lấy xe. Chiếc Bugatti Veyron màu đen bóng loáng chạy với tốc độ kinh hồn. Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã dừng lại trước cổng bệnh viện đa khoa thành phố, Still và Moon tiến thẳng vào bãi đỗ xe rồi nhanh chóng lên căn phòng mà người đàn ông hồi nãy đã nhắn cho nó. Vừa tìm được phòng của Sun, Moon chạy thật nhanh vào phòng bởi nó sợ, sợ sẽ có chuyện xảy ra với người chị mà nó yêu thương nhất.
_ Ơ...Moon...? - Sun đang nằm trên giường xem tivi một cách thoải mái thì chợt thấy cửa phòng bật mở, nó hơi giật mình khi thấy người trước mặt.
_ ...Chị Sun... - Moon lao đến ôm lấy nó, thở dốc.
_ Chị đây, chị không sao. - Sun cũng ôm lại, xoa đầu đứa em bé nhỏ của mình.
Cánh cửa nhôm trắng lại mở ra, lần này là Still bước vào. Mồ hôi nhễ nhại ướt cả áo, thở không ra hơi. Cái con nhóc này, cùng bước vào cổng với nó, đi cùng thang máy với nó mà thoắt một cái lại biến đi đâu mất. Báo hại anh phải đi lục từng phòng một để tìm hai con nhóc rắc rối kia. Cũng may là Sun không sao, nghe bác sĩ nói chị bị xây xát nhẹ, còn vết thương trên khuỷu tay chưa lành hẳn lại bị va chạm mạnh nên phải băng bó lại. Anh thật không hiểu nổi, theo như anh vào Moon biết lúc Sun bị tai nạn thì nó đang ở trong phòng lướt web.
_ Thật ra thì em định đi mua một vài thứ với lại khu thương mại cũng gần nên em đã lén trốn bằng cổng sau rồi đi bộ tới đó. Ai dè lại có một chiếc xe đâm thẳng vào em, cũng may là em né được nhưng do hoảng quá nên ngất luôn...Hèhèhè...- Sun cười trừ kể lại vụ việc cho Moon và Still.
Still muốn cứng họng, anh hết biết cô em gái lắm trò của mình. Sang thì sang quá, lúc nào cũng đi chơi bằng xe xịn dù công viên chỉ cách biệt thự Blood có mấy bước. Nghèo thì nghèo quá, khu thương mại cách đây cả một con đường thì lại đòi đi bộ. Anh bó tay toàn tập luôn rồi, thật không hiểu nổi. Still chán nản ra ngoài làm giấy xuất viện cho Sun rồi cùng hai chị em trở về nhà. Vừa về tới, Moon vội vàng đưa nó vào phòng Still để cho Shen và Dan đừng để ý đến sự có mặt của Sun bởi ai cũng nghĩ, Sun vẫn đang ở trong phòng...
Một ngày mới lại bắt đầu, mọi thứ vẫn diễn ra một cách bình thường đến phát chán. Đáng lí ra giờ này Sun sẽ xuống căn-tin để mua đồ ăn cho Moon vậy mà Sun lại bị thương nên làm biếng. Tối hôm qua còn bị Shen và Dan phát hiện chuyện của Sun làm cho cả đám bị càu nhàu tới khuya, sáng ra mắt đứa nào cũng thâm đen như con gấu panda. Rủ Kem thì nó bận ngắm trai Hàn trên ipad với Still, bây giờ không lẽ rủ Rack đi cùng thì ngại lắm. Đành tự thân vận động vậy.
Chán nản lê từng bước xuống căn-tin, lếch trên mấy bậc cầu thang một cách mệt mỏi. Nó không để ý gì đến mọi thứ xung quanh lắm, cứ ung dung mà đi. Một bóng người từ đâu bước đến đẩy mạnh nó khiến cho Moon không giữ được thăng bằng mà lăn từ bậc thang này đến bậc thang khác, đầu nó đập mạnh vào tường, máu chảy loang lổ khắp nền sàn, cố dùng sức lực cuối cùng để nhìn thủ phạm đã đẩy mình, mọi thứ trước mắt dần mờ đi rồi chìm trong bóng tối...
"...Mày đáng bị như vậy...Nguyệt Tâm..."
Moon đang nằm trên giường, lăn qua lăn lại, gương mặt hiện rõ sự căng thẳng. Still cũng không kém gì nó, cau mày suy nghĩ cách làm sao để trả thù tên Trần Quốc Nam kia, để hắn nếm được sự đau khổ khi bị người mình yêu sỉ nhục. Moon cảm thấy khó chịu, hình như là có chuyện gì đó chẳng lành nhưng nó không biết là chuyện gì. Cầm lấy mấy cái gối trên chiếc giường màu vàng chanh sặc sỡ, nó quăng tư tung khắp phòng Still làm anh đang mải mê suy nghĩ chợt giật mình khi nghe những tiếng đổ vỡ phát ra ở phòng mình. Anh quay sang nhìn nó, đôi mắt buồn màu xám tro mở to hét sức có thể, kinh ngạc hét to:
_ Moon, em đang làm cái quái gì vậy hả ? Làm vỡ chậu hoa oải hương của anh rồi nè. - Anh nhặt từng mảnh vở bằng ngọc thạch của chậu hoa mà mình nâng niu, chăm sóc từng li từng tí, đau lòng nói.
_ Em xin lỗi...em cảm thấy có gì đó không tốt cho lắm... - Miệng thì xin lỗi nhưng tay nó lại ôm lấy con gấu bông của Still mà bấu véo một cách dã man rợ.
_ Trời ơi...Gấu bông của tui...Moon ơi là Moon...em đừng có phá nữa được không ? - Still vừa thương tiếc chậu hoa oải hương của mình xong lại phải shock thêm vì con gấu bông yêu quí bị "hành hạ" dã man.
Bỗng, chiếc điện thoại của Moon chợt loé sáng lên, vang lên bản "On rain day" quen thuộc. Nó hoảng hồn nhìn vào máy, là số của Sun. Không hiểu là bà chị yêu dấu ở trong phòng chỉ cách phòng Still có một cái hành lang lại gọi cho mình làm gì. Nó cũng không nghĩ cho phức tạp nhưng cuộc gọi của Sun lần này lại mang cho nó một cảm giác rất lạ.
_ Alo...Chị gọi em có gì không ? - Moon bắt máy lên nghe.
"........" - Đầu dây bên kia liền vang lên giọng nói của người đàn ông nào đó.
Chiếc điện thoại trên tay Moon rơi phịch xuống nền sàn thô cứng. Cũng may là sàn có lót thảm, nếú không thì tan tành chiếc điện thoại xịn. Nó ngồi bệt xuống sàn, mặt tái nhợt, đôi mắt thất thần nhìn Still. Anh ngạc nhiên trước hành động của nó, chưa bao giờ anh thấy nó có hành động này và cũng chưa từng thấy nó lo sợ vì điều gì. Still vội vàng ôm Moon vào lòng, dịu dàng trấn an nó, ân cần hỏi:
_ Có chuyện gì vậy ?
_ Chị Sun...bị tai nạn...đang ở bệnh viện...- giọng Moon run run.
_ Cái gì ? Sao lại bị tai nạn ? Sun đang ở trong phòng mà. - Still nhíu mày.
_ Em không biết...em phải tới bệnh viện ngay... - Moon lắc đầu, nó ngồi bật dậy, chạy ngay về phòng thay đồ.
Still thất thần nhìn theo bóng dáng Moon, anh thật không tin nổi những chuyện đang xảy ra. Anh vơ lấy chiếc áo khoác trên giá rồi vội vàng theo Moon ra ga-ra lấy xe. Chiếc Bugatti Veyron màu đen bóng loáng chạy với tốc độ kinh hồn. Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã dừng lại trước cổng bệnh viện đa khoa thành phố, Still và Moon tiến thẳng vào bãi đỗ xe rồi nhanh chóng lên căn phòng mà người đàn ông hồi nãy đã nhắn cho nó. Vừa tìm được phòng của Sun, Moon chạy thật nhanh vào phòng bởi nó sợ, sợ sẽ có chuyện xảy ra với người chị mà nó yêu thương nhất.
_ Ơ...Moon...? - Sun đang nằm trên giường xem tivi một cách thoải mái thì chợt thấy cửa phòng bật mở, nó hơi giật mình khi thấy người trước mặt.
_ ...Chị Sun... - Moon lao đến ôm lấy nó, thở dốc.
_ Chị đây, chị không sao. - Sun cũng ôm lại, xoa đầu đứa em bé nhỏ của mình.
Cánh cửa nhôm trắng lại mở ra, lần này là Still bước vào. Mồ hôi nhễ nhại ướt cả áo, thở không ra hơi. Cái con nhóc này, cùng bước vào cổng với nó, đi cùng thang máy với nó mà thoắt một cái lại biến đi đâu mất. Báo hại anh phải đi lục từng phòng một để tìm hai con nhóc rắc rối kia. Cũng may là Sun không sao, nghe bác sĩ nói chị bị xây xát nhẹ, còn vết thương trên khuỷu tay chưa lành hẳn lại bị va chạm mạnh nên phải băng bó lại. Anh thật không hiểu nổi, theo như anh vào Moon biết lúc Sun bị tai nạn thì nó đang ở trong phòng lướt web.
_ Thật ra thì em định đi mua một vài thứ với lại khu thương mại cũng gần nên em đã lén trốn bằng cổng sau rồi đi bộ tới đó. Ai dè lại có một chiếc xe đâm thẳng vào em, cũng may là em né được nhưng do hoảng quá nên ngất luôn...Hèhèhè...- Sun cười trừ kể lại vụ việc cho Moon và Still.
Still muốn cứng họng, anh hết biết cô em gái lắm trò của mình. Sang thì sang quá, lúc nào cũng đi chơi bằng xe xịn dù công viên chỉ cách biệt thự Blood có mấy bước. Nghèo thì nghèo quá, khu thương mại cách đây cả một con đường thì lại đòi đi bộ. Anh bó tay toàn tập luôn rồi, thật không hiểu nổi. Still chán nản ra ngoài làm giấy xuất viện cho Sun rồi cùng hai chị em trở về nhà. Vừa về tới, Moon vội vàng đưa nó vào phòng Still để cho Shen và Dan đừng để ý đến sự có mặt của Sun bởi ai cũng nghĩ, Sun vẫn đang ở trong phòng...
Một ngày mới lại bắt đầu, mọi thứ vẫn diễn ra một cách bình thường đến phát chán. Đáng lí ra giờ này Sun sẽ xuống căn-tin để mua đồ ăn cho Moon vậy mà Sun lại bị thương nên làm biếng. Tối hôm qua còn bị Shen và Dan phát hiện chuyện của Sun làm cho cả đám bị càu nhàu tới khuya, sáng ra mắt đứa nào cũng thâm đen như con gấu panda. Rủ Kem thì nó bận ngắm trai Hàn trên ipad với Still, bây giờ không lẽ rủ Rack đi cùng thì ngại lắm. Đành tự thân vận động vậy.
Chán nản lê từng bước xuống căn-tin, lếch trên mấy bậc cầu thang một cách mệt mỏi. Nó không để ý gì đến mọi thứ xung quanh lắm, cứ ung dung mà đi. Một bóng người từ đâu bước đến đẩy mạnh nó khiến cho Moon không giữ được thăng bằng mà lăn từ bậc thang này đến bậc thang khác, đầu nó đập mạnh vào tường, máu chảy loang lổ khắp nền sàn, cố dùng sức lực cuối cùng để nhìn thủ phạm đã đẩy mình, mọi thứ trước mắt dần mờ đi rồi chìm trong bóng tối...
"...Mày đáng bị như vậy...Nguyệt Tâm..."
/21
|