Giữa trưa tùy tiện ăn chút gì, buổi tối nấu thịt bò, lại thêm trứng chiên cà chua, tiểu Tống thầy thuốc thích ăn!
Buổi tối món ăn đa dạng, Tống Hi cực kỳ hài lòng.
Binh sĩ giáp thì cực kỳ ngạc nhiên.
Đội trưởng nhà bọn họ nở nụ cười!
Nở nụ cười!
Tuy nói khóe môi chỉ hơi nhếch lên một chút, nhưng dù sao vẫn là nở nụ cười!
Mặt than hung tàn quỷ súc lại nở nụ cười! Còn lén lút!
Đem những chuyện tốt gần đây nghĩ lại một lần, khả năng cũng không lớn, binh sĩ giáp liền kinh ngạc.
Chẳng lẽ đội trưởng tìm được bạn gái!
Làm sao có thể!
Đội trưởng đẹp trai như vậy, nhất định không có bạn gái!
Mục Duẫn Tranh múc cho binh sĩ giáp một chén canh.
Binh sĩ giáp ngất núc ních bưng lên liền uống.
Tống Hi nắm cổ binh sĩ giáp đem đầu người quay qua một bên, binh sĩ giáp liền phun đầy đất.
Ngao ngao ngao, bỏng chết bỏng chết!
Binh sĩ giáp phẫn nộ trừng mắt nhìn đội trưởng.
Tống Hi liếc mắt nhìn Mục Duẫn Tranh, nói:
- Thuốc phỏng không miễn phí.
Mục Duẫn Tranh:
- Hắn có tiền trợ cấp.
Binh sĩ giáp:
- Ô ô ô, tê tê tê!
Mục Duẫn Tranh:
- Trở về phạt thêm mười vòng.
Binh sĩ giáp mở to hai mắt nhìn:
- Tê tê tê, tê tê tê!
Mục Duẫn Tranh:
- Mỗi ngày.
Binh sĩ giáp yên lặng ngồi xuống cào mặt bàn.
Tống Hi thật đồng tình, gắp cho hắn một đũa khoai tây đôn thịt bò tỏ vẻ an ủi.
Mục Duẫn Tranh dừng một chút, đem toàn bộ thịt bò đều bỏ vào trong chén của Tống Hi.
Tống Hi liếc mắt nhìn Mục Duẫn Tranh, không hé răng. Vô sự mà ân cần, dám đánh chủ ý phá hư, tấu chết anh!
Sau khi ăn xong, Tống Hi lại xứng thuốc, không nhiều lắm, chỉ có một ngụm nhỏ, ngậm mười lăm phút là tốt rồi.
Binh sĩ giáp ngậm ngụm thuốc đắng muốn chết kia, mấy lần không nhịn được muốn phun rụng, nhưng hai lần đều bị Mục Duẫn Tranh bạo lực trấn áp. Lần thứ ba vừa định phun, ngẩng đầu liền thấy nam thần đang mỉm cười nhìn đầu gối của mình, liễu diệp đao lòe lòe tỏa sáng.
Nam thần dùng tiểu đao cắt móng tay!
Bái sư!
Nhất định phải bái sư!
Binh sĩ giáp rầm một tiếng đem thuốc nuốt xuống, bế đùi Tống Hi:
- Sư phụ ở trên, xin nhận đồ nhi cúi đầu!
Mẹ nó, sao lại thế này, đầu gối đau quá, sao không cong được nữa? Còn chưa ôm được đùi của sư phụ đâu!
Mục Duẫn Tranh mặt đen níu lấy áo chiến hữu ngu xuẩn, nhìn Tống Hi:
- Bảo đảm không nghiêm, xách ra ngoài giáo dục lại.
Tống Hi gật đầu, chuyên tâm dùng tiểu đao tước móng tay, mắt điếc tai ngơ với tiếng gào khóc thảm thiết ở đối diện.
Thời gian người trọng thương ngủ nhiều hơn là thanh tỉnh, người ngày từng ngày càng tốt hơn.
Sau khi đi vào thăm hỏi, binh sĩ giáp lại khóc một trận.
Mục Duẫn Tranh lẳng lặng đứng nhìn, từ đầu tới đuôi không nói qua một câu.
Đi ra phòng bệnh, Tống Hi nói:
- Cho hắn xuất ngũ đi, thể chất của hắn vốn không thích hợp huấn luyện cường độ cao, mấy năm nay chỉ sợ đều cố chấp chống đỡ. Lần này bị thương nguyên khí, phải điều dưỡng vài năm. Mấy năm gần đây việc con nối dõi..
Sắc mặt Mục Duẫn Tranh thay đổi, nói:
- Trở về liền an bài hắn xuất ngũ. Hắn là sinh viên, giải ngũ còn có thể tiếp tục đến trường. Phương diện khác, hắn, hắn..
Tống Hi nói:
- Trước dưỡng tốt thân thể rồi chậm rãi điều dưỡng, tôi còn thiếu hai vị thuốc, có thể chậm rãi tìm, sẽ tốt hơn.
Mục Duẫn Tranh trầm mặc đứng dưới mái hiên.
Binh sĩ giáp ngồi xổm chân tường không tiếng động rụng nước mắt.
Tống Hi quay về phòng cầm một cây thuốc lá ném qua, lưu lại hộp quẹt rồi đi ngủ.
Nửa đêm tỉnh lại đi qua xem người bệnh, Tống Hi phát hiện hai người bị thương nhẹ vẫn ở nguyên chỗ cũ, nhưng đều ngồi xuống, dưới lòng bàn chân một đống tàn thuốc, ngoài miệng còn ngậm một cây.
Tống Hi cực kỳ đau lòng, thuốc lá kia là khách nhân có tiền tặng cho cha nuôi, rất đắt, hai vị này ước chừng hút hết bốn bao! Nửa buổi tối một người hai gói thuốc, cũng không sợ trúng độc nicotin!
Tống Hi trầm mặc nói:
- Thuốc lá không miễn phí.
Binh sĩ giáp giành đáp:
- Đội trưởng có tiền trợ cấp.
Mục Duẫn Tranh đưa lên thẻ ngân hàng.
Tống Hi không chút khách khí nhận.
Đôi mắt binh sĩ giáp anh ánh nhìn Tống Hi, cực kỳ sùng bái. Thật không hổ là nam thần nhà bọn họ, ngay cả thẻ ngân hàng tiền lương của đội trưởng đều có thể nộp lên! Đội trưởng quả thật không có bạn gái! Đã nói mà, đội trưởng đẹp trai như vậy, làm sao có thể tìm được bạn gái!
Mục Duẫn Tranh vỗ đầu binh sĩ giáp một cái, nói:
- Cậu cũng khỏe nhiều rồi, ngày mai về đơn vị, tôi đánh một phần báo cáo cho cậu mang về.
- Dạ!
Binh sĩ giáp nháy mắt đứng thẳng ưỡn ngực ngẩng đầu, lại chuyển phương hướng ba một tiếng kính lễ Tống Hi.
Kính lễ xong, cả người đều oán niệm. Nam thần nói ngày mai giết dê con, hắn còn chưa được ăn thịt cũng không ôm được đùi nam thần bái sư học nghệ đâu! Đội trưởng không chịu nói nhân tình, khó trách không có bạn gái!
Oanh hai người đi ngủ, Tống Hi nhìn xem hộp thuốc lá bị ném dưới đất, cũng điểm một điếu, chỉ hút một hơi liền dụi tắt. Đồ vật hương vị cổ quái như vậy, vì sao lại có nhiều người thích như thế! Thôi, đi ngủ đi ngủ.
Sáng sớm thức dậy, Mục Duẫn Tranh đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Binh sĩ giáp thành thật ngồi bên bàn chờ ăn, ánh mắt không dám liếc loạn, chỉ có thể rít gào trong lòng – Đội trưởng thật hiền huệ thật hiền huệ thật hiền huệ!
Buổi tối món ăn đa dạng, Tống Hi cực kỳ hài lòng.
Binh sĩ giáp thì cực kỳ ngạc nhiên.
Đội trưởng nhà bọn họ nở nụ cười!
Nở nụ cười!
Tuy nói khóe môi chỉ hơi nhếch lên một chút, nhưng dù sao vẫn là nở nụ cười!
Mặt than hung tàn quỷ súc lại nở nụ cười! Còn lén lút!
Đem những chuyện tốt gần đây nghĩ lại một lần, khả năng cũng không lớn, binh sĩ giáp liền kinh ngạc.
Chẳng lẽ đội trưởng tìm được bạn gái!
Làm sao có thể!
Đội trưởng đẹp trai như vậy, nhất định không có bạn gái!
Mục Duẫn Tranh múc cho binh sĩ giáp một chén canh.
Binh sĩ giáp ngất núc ních bưng lên liền uống.
Tống Hi nắm cổ binh sĩ giáp đem đầu người quay qua một bên, binh sĩ giáp liền phun đầy đất.
Ngao ngao ngao, bỏng chết bỏng chết!
Binh sĩ giáp phẫn nộ trừng mắt nhìn đội trưởng.
Tống Hi liếc mắt nhìn Mục Duẫn Tranh, nói:
- Thuốc phỏng không miễn phí.
Mục Duẫn Tranh:
- Hắn có tiền trợ cấp.
Binh sĩ giáp:
- Ô ô ô, tê tê tê!
Mục Duẫn Tranh:
- Trở về phạt thêm mười vòng.
Binh sĩ giáp mở to hai mắt nhìn:
- Tê tê tê, tê tê tê!
Mục Duẫn Tranh:
- Mỗi ngày.
Binh sĩ giáp yên lặng ngồi xuống cào mặt bàn.
Tống Hi thật đồng tình, gắp cho hắn một đũa khoai tây đôn thịt bò tỏ vẻ an ủi.
Mục Duẫn Tranh dừng một chút, đem toàn bộ thịt bò đều bỏ vào trong chén của Tống Hi.
Tống Hi liếc mắt nhìn Mục Duẫn Tranh, không hé răng. Vô sự mà ân cần, dám đánh chủ ý phá hư, tấu chết anh!
Sau khi ăn xong, Tống Hi lại xứng thuốc, không nhiều lắm, chỉ có một ngụm nhỏ, ngậm mười lăm phút là tốt rồi.
Binh sĩ giáp ngậm ngụm thuốc đắng muốn chết kia, mấy lần không nhịn được muốn phun rụng, nhưng hai lần đều bị Mục Duẫn Tranh bạo lực trấn áp. Lần thứ ba vừa định phun, ngẩng đầu liền thấy nam thần đang mỉm cười nhìn đầu gối của mình, liễu diệp đao lòe lòe tỏa sáng.
Nam thần dùng tiểu đao cắt móng tay!
Bái sư!
Nhất định phải bái sư!
Binh sĩ giáp rầm một tiếng đem thuốc nuốt xuống, bế đùi Tống Hi:
- Sư phụ ở trên, xin nhận đồ nhi cúi đầu!
Mẹ nó, sao lại thế này, đầu gối đau quá, sao không cong được nữa? Còn chưa ôm được đùi của sư phụ đâu!
Mục Duẫn Tranh mặt đen níu lấy áo chiến hữu ngu xuẩn, nhìn Tống Hi:
- Bảo đảm không nghiêm, xách ra ngoài giáo dục lại.
Tống Hi gật đầu, chuyên tâm dùng tiểu đao tước móng tay, mắt điếc tai ngơ với tiếng gào khóc thảm thiết ở đối diện.
Thời gian người trọng thương ngủ nhiều hơn là thanh tỉnh, người ngày từng ngày càng tốt hơn.
Sau khi đi vào thăm hỏi, binh sĩ giáp lại khóc một trận.
Mục Duẫn Tranh lẳng lặng đứng nhìn, từ đầu tới đuôi không nói qua một câu.
Đi ra phòng bệnh, Tống Hi nói:
- Cho hắn xuất ngũ đi, thể chất của hắn vốn không thích hợp huấn luyện cường độ cao, mấy năm nay chỉ sợ đều cố chấp chống đỡ. Lần này bị thương nguyên khí, phải điều dưỡng vài năm. Mấy năm gần đây việc con nối dõi..
Sắc mặt Mục Duẫn Tranh thay đổi, nói:
- Trở về liền an bài hắn xuất ngũ. Hắn là sinh viên, giải ngũ còn có thể tiếp tục đến trường. Phương diện khác, hắn, hắn..
Tống Hi nói:
- Trước dưỡng tốt thân thể rồi chậm rãi điều dưỡng, tôi còn thiếu hai vị thuốc, có thể chậm rãi tìm, sẽ tốt hơn.
Mục Duẫn Tranh trầm mặc đứng dưới mái hiên.
Binh sĩ giáp ngồi xổm chân tường không tiếng động rụng nước mắt.
Tống Hi quay về phòng cầm một cây thuốc lá ném qua, lưu lại hộp quẹt rồi đi ngủ.
Nửa đêm tỉnh lại đi qua xem người bệnh, Tống Hi phát hiện hai người bị thương nhẹ vẫn ở nguyên chỗ cũ, nhưng đều ngồi xuống, dưới lòng bàn chân một đống tàn thuốc, ngoài miệng còn ngậm một cây.
Tống Hi cực kỳ đau lòng, thuốc lá kia là khách nhân có tiền tặng cho cha nuôi, rất đắt, hai vị này ước chừng hút hết bốn bao! Nửa buổi tối một người hai gói thuốc, cũng không sợ trúng độc nicotin!
Tống Hi trầm mặc nói:
- Thuốc lá không miễn phí.
Binh sĩ giáp giành đáp:
- Đội trưởng có tiền trợ cấp.
Mục Duẫn Tranh đưa lên thẻ ngân hàng.
Tống Hi không chút khách khí nhận.
Đôi mắt binh sĩ giáp anh ánh nhìn Tống Hi, cực kỳ sùng bái. Thật không hổ là nam thần nhà bọn họ, ngay cả thẻ ngân hàng tiền lương của đội trưởng đều có thể nộp lên! Đội trưởng quả thật không có bạn gái! Đã nói mà, đội trưởng đẹp trai như vậy, làm sao có thể tìm được bạn gái!
Mục Duẫn Tranh vỗ đầu binh sĩ giáp một cái, nói:
- Cậu cũng khỏe nhiều rồi, ngày mai về đơn vị, tôi đánh một phần báo cáo cho cậu mang về.
- Dạ!
Binh sĩ giáp nháy mắt đứng thẳng ưỡn ngực ngẩng đầu, lại chuyển phương hướng ba một tiếng kính lễ Tống Hi.
Kính lễ xong, cả người đều oán niệm. Nam thần nói ngày mai giết dê con, hắn còn chưa được ăn thịt cũng không ôm được đùi nam thần bái sư học nghệ đâu! Đội trưởng không chịu nói nhân tình, khó trách không có bạn gái!
Oanh hai người đi ngủ, Tống Hi nhìn xem hộp thuốc lá bị ném dưới đất, cũng điểm một điếu, chỉ hút một hơi liền dụi tắt. Đồ vật hương vị cổ quái như vậy, vì sao lại có nhiều người thích như thế! Thôi, đi ngủ đi ngủ.
Sáng sớm thức dậy, Mục Duẫn Tranh đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Binh sĩ giáp thành thật ngồi bên bàn chờ ăn, ánh mắt không dám liếc loạn, chỉ có thể rít gào trong lòng – Đội trưởng thật hiền huệ thật hiền huệ thật hiền huệ!
/51
|