"Đã đến đây thì ngồi lại một chút đi. Sáu ngày rồi chúng ta không có nói chuyện với nhau."
...Hừ, coi như còn có chút lương tâm, còn nhớ được là sáu ngày.
Tôi chậm chạp lết tới, tìm một chỗ ngồi xuống.
Hắn vươn tay trái ôm lấy bả vai tôi kéo qua, "Ngồi xa vậy làm gì."
"Tay chắc đau lắm hả?" Không biết nói gì hơn.
"Không đến nỗi... giờ hết đau rồi."
"Dĩ nhiên rồi." Tôi lạnh lùng nói, "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu mà. Người ta là hoa khôi lớp trên, vì nàng chịu một nhát cũng xứng chứ ha."
"Ừ, tôi cũng ngộ ra là chịu một dao này rất có lợi." Hắn thẳng te thừa nhận.
Tôi bực mình, quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn, "Sau này cẩn thận giùm chút đi. Bày đặt làm anh hùng cứu mỹ nhân, có ngày ngủm củ tỏi không hay."
Hắn cười lớn.
Tôi càng thêm cáu kỉnh, dứt khoát đứng lên, "Vậy thì để người đẹp đến chiếu cố cậu, tôi đi về."
"Tiểu Thần!" Hắn đột nhiên không nặng không nhẹ nói, "Cậu đang ghen phải không?"
"Ghen cái búa!" Tôi như bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên xỉa mũi hắn, "Cậu quen ai thì can hệ gì đến ông nội tui! Mà tui cũng chẳng phải là gì của cậu hết!"
Hắn mỉm cười nhìn tôi, tay bất ngờ kéo tới, tôi không kịp đề phòng ngã trên đùi hắn.
"Lại lên cơn gì nữa?" Tôi rất xấu hổ, hắn thì lại khoác tay lên lưng tôi, "Tôi không phải con gái, đừng có động tay động chân."
"Tiểu Thần, tôi thực sự cảm thấy lần này bị thương rất đáng giá."
"Biết rồi, bớt si tình chút đi." Tôi thiếu nhẫn nại, "Xê ra, đừng có sát rạt lại đây."
"Nếu tôi không bị vậy, cậu sẽ không đến gặp tôi, đúng không?"
Tôi thừ người một chút mới hiểu được ý của hắn, trên mặt có điểm nóng, "Tốt xấu gì cũng là bạn bè với nhau, cậu mà đi bán muối tôi nhất định sẽ phúng điếu cho."
"Nè... đừng có làm vẻ mặt đó, tôi sẽ muốn hôn đấy."
"Đúng là đồ dê xồm, thiếu gái là không được." Tôi đập lên bàn tay mò mẫm của hắn, "Buông ra, để con trai ngồi trên đùi không thấy cấn à."
Tên vô liêm sỉ mặt dày này vẫn liều chết không buông, hơi thở ấm áp của hắn vờn trên đỉnh đầu. Chẳng hiểu vì sao cả người tôi cứng đơ lại, cũng không dám ngẩng mặt lên.
"Tiểu Thần, nhìn lên này, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
"Hở?" Tôi vô thức ngẩng đầu lên.
Trước mắt nhoáng một cái, hai mảnh mềm mại không rõ nghĩa đã mạnh mẽ dán vào.
Trong đầu bất giác trống rỗng.
Hắn đỡ lấy phía sau đầu tôi, hôn môi nghiền ngẫm trong thoáng chốc, đầu lưỡi đã tách hàm răng của tôi mà đi vào. Tôi từ kinh ngạc chuyển sang tỉnh táo đôi chút, theo bản năng kháng cự lại, nhưng không đủ sức khép chặt được, cuối cùng bị hắn hoàn toàn mở ra. Đầu lưỡi quấn lấy nhau khiến bao nhiêu khí lực đều bốc hơi, chỉ có thể vô lực tựa vào ngực hắn khẽ run lên. Lưỡi Lục Phong ấm áp nhưng lại mạnh mẽ trấn áp, tiếp tục nặng nhẹ cuốn mút đến độ lưỡi tôi cũng ê ẩm theo. Càng hôn nồng nhiệt thì càng không thở được, ngực thắt lại vì thiếu dưỡng khí. Lục Phong đột nhiên buông ra, vỗ lên gương mặt đã tím ngắt của tôi, "Tên ngốc này, mau thở coi!" Tôi mới hít từng hơi một, run run.
"Đồ ngốc xít này, khi hôn có ai cấm thở không hả!!!"
Tôi thở hổn hển, tim từ từ bình ổn lại, "Lục Phong, không... không được..."
"Ừ?" Hắn nâng mặt tôi lên, nhìn chăm chú.
"Không được..." Tôi lắp bắp, "Như vậy không đúng... tôi là con trai... thế là không được..."
"Suỵt..." Lục Phong điểm ngón tay ngay miệng tôi, tỏ ý im lặng.
Tôi ngậm miệng, nơm nớp lo lắng nhìn hắn.
"Tôi thích cậu." Từ ánh mắt đến ngữ điệu, đều chân thật đến mê hoặc lòng người.
"Nhưng mà..."
Tôi vừa mở miệng, đã bị hắn đoạt lấy ngôn từ.
Lần này cả một động tác chống cự nho nhỏ cũng không kịp làm, bị hắn xuống tay chặn trước mất rồi.
Lục Phong nói, bao giờ nghĩ thông suốt hãy đến gặp tôi.
Tôi chính là chưa nghĩ thông suốt, nên vẫn không đi tìm hắn. Tuyệt đối không phải là trốn tránh, về điểm này các bạn độc giả phải nhất quyết tin tưởng tôi.
Hiệu suất làm bài cùng trình độ đều tuột dốc không phanh, hôm qua còn cư nhiên đọc sai đề Anh văn làm sai năm chỗ, trong khi trước giờ môn này luôn đạt điểm cao. Tôi bị đả kích nặng nề, ngơ ngơ ngáo ngáo ngồi xuống tự vấn xem rốt cuộc căn nguyên nằm ở chỗ nào? Ngủ không đủ giấc ảnh hưởng trí nhớ? Cảm xúc thất thường làm giảm sức phán đoán? Hay là môi trường ô nhiễm dẫn đến đại não thiếu dưỡng khí?
Chỉ là, cùng người kia tuyệt đối không liên quan, không liên quan.
"Lục Phong, cậu về rồi à." Hành lang ngoài cửa có tiếng người rôm rả chào hỏi.
Tôi quả thực hồn xiêu phách lạc, lý trí trôi vèo lên mây, chỉ muốn tìm một chỗ mà chui vào. Tủ quần áo? Thùng đồ? Ngăn kéo?
Đang suy nghĩ miên man tán loạn, cánh cửa 'cạch' bị đẩy ra. Tôi lập tức hiện nguyên hình giả bộ an vị làm bài tập.
"Tiểu Thần, tôi về rồi." Giọng hắn pha lẫn vui mừng.
"À, ừ." Tôi làm bộ dí mặt vào giấy, viết bậy viết bạ mấy nét gì đó, ra chiều bận tối mặt tối mũi không rảnh ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Hình như cậu đang bận làm bài?"
"Ừ, đúng rồi."
"Vậy tôi không làm phiền nữa."
"Ừ, tốt." Tôi lén thở phào.
"Tiểu Thần, cậu cầm sách ngược rồi kìa."
"Hả?" Tôi theo phản xạ lập tức xoay cuốn sách lại. Rồi lại nhìn, ngược... đâu có ngược.
Nét cười trên mặt Lục Phong biến mất, hắn buông cặp sách, ngồi xuống mép giường, "Qua đây."
Tôi cắn môi bước qua.
"Ngồi xuống."
Tôi ngoan ngoãn nghe theo khẩu lệnh của hắn.
Tay chân theo quán tính gác lên vai tôi, tôi sợ hãi co đầu rụt cổ.
"Sợ à?"
Tôi hãi đến mức lắc đầu nguầy nguậy.
Lục Phong nhíu mày, chỉnh cho mặt hai đứa đối diện nhau. "Đây này, nhìn tôi này. Tôi hỏi, cậu chỉ việc trả lời có hoặc không là được rồi."
Tôi mở to mắt ra thành thật nhìn hắn, động một chút cũng không dám.
"Chuyện hôm ấy, cậu có cảm thấy kinh tởm?"
Tôi lắc đầu.
"Chúng ta không ở gần nhau cảm thấy không vui?" Gật đầu.
"Tôi có bạn gái cậu vui lắm không?" Lắc đầu.
"Tôi bị thương cậu rất lo lắng?" Gật đầu.
"Cậu thích chúng ta thân thiết với nhau, đúng không?" Gật đầu.
"Chẳng những thế mà còn là thích nhất thích nhất, đúng không?" Gật đầu.
Hắn lộ ra vẻ hài lòng, vẻ mặt trở nên mềm mỏng. "Mà, lúc hôn nhau, có phải rất dễ chịu?"
Tôi đỏ mặt cứng đờ.
"Thành thật nào."
Thật lâu mới chịu cúi thấp đầu coi như gật.
"Như vậy... cậu cũng thích tôi rồi phải không?"
Vô cùng bối rối, cuối cùng quyết tâm gật gật.
"Vậy là tốt rồi."
"Lục Phong." Tôi khó khăn mở miệng, "Tôi là con trai."
"Vớ vẩn, ai mà không biết."
"Con trai thích con trai... chính là... biến thái."
"Ý cậu là tôi biến thái?"
"Không, không..." Tôi líu lưỡi ngốc nghếch nói, "Cậu tốt lắm, nhưng nếu cùng là con trai thì..."
"Không cần nói nhiều nói dai nói dở." Hắn mất kiên nhẫn bóp cằm tôi, "Chúng ta tình ý mặn nồng, ở cạnh nhau là tốt rồi, lo chi nhiều chuyện bao đồng vậy."
"Này, ai với cậu tình ý mặn nồng!?" Làm ơn đừng có tùy tiện chém gió được không.
Hắn không khách khí cúi xuống tìm môi tôi.
"Ê, đừng..."
"Tôi chỉ thích mỗi cậu thôi, có gì sai chứ?" Môi thốt chốc chuyển sang tai, hắn khẽ thì thầm.
Vốn dĩ không có chỗ nào sai cả, nên rốt cuộc cũng không đẩy hắn ra.
...Hừ, coi như còn có chút lương tâm, còn nhớ được là sáu ngày.
Tôi chậm chạp lết tới, tìm một chỗ ngồi xuống.
Hắn vươn tay trái ôm lấy bả vai tôi kéo qua, "Ngồi xa vậy làm gì."
"Tay chắc đau lắm hả?" Không biết nói gì hơn.
"Không đến nỗi... giờ hết đau rồi."
"Dĩ nhiên rồi." Tôi lạnh lùng nói, "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu mà. Người ta là hoa khôi lớp trên, vì nàng chịu một nhát cũng xứng chứ ha."
"Ừ, tôi cũng ngộ ra là chịu một dao này rất có lợi." Hắn thẳng te thừa nhận.
Tôi bực mình, quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn, "Sau này cẩn thận giùm chút đi. Bày đặt làm anh hùng cứu mỹ nhân, có ngày ngủm củ tỏi không hay."
Hắn cười lớn.
Tôi càng thêm cáu kỉnh, dứt khoát đứng lên, "Vậy thì để người đẹp đến chiếu cố cậu, tôi đi về."
"Tiểu Thần!" Hắn đột nhiên không nặng không nhẹ nói, "Cậu đang ghen phải không?"
"Ghen cái búa!" Tôi như bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên xỉa mũi hắn, "Cậu quen ai thì can hệ gì đến ông nội tui! Mà tui cũng chẳng phải là gì của cậu hết!"
Hắn mỉm cười nhìn tôi, tay bất ngờ kéo tới, tôi không kịp đề phòng ngã trên đùi hắn.
"Lại lên cơn gì nữa?" Tôi rất xấu hổ, hắn thì lại khoác tay lên lưng tôi, "Tôi không phải con gái, đừng có động tay động chân."
"Tiểu Thần, tôi thực sự cảm thấy lần này bị thương rất đáng giá."
"Biết rồi, bớt si tình chút đi." Tôi thiếu nhẫn nại, "Xê ra, đừng có sát rạt lại đây."
"Nếu tôi không bị vậy, cậu sẽ không đến gặp tôi, đúng không?"
Tôi thừ người một chút mới hiểu được ý của hắn, trên mặt có điểm nóng, "Tốt xấu gì cũng là bạn bè với nhau, cậu mà đi bán muối tôi nhất định sẽ phúng điếu cho."
"Nè... đừng có làm vẻ mặt đó, tôi sẽ muốn hôn đấy."
"Đúng là đồ dê xồm, thiếu gái là không được." Tôi đập lên bàn tay mò mẫm của hắn, "Buông ra, để con trai ngồi trên đùi không thấy cấn à."
Tên vô liêm sỉ mặt dày này vẫn liều chết không buông, hơi thở ấm áp của hắn vờn trên đỉnh đầu. Chẳng hiểu vì sao cả người tôi cứng đơ lại, cũng không dám ngẩng mặt lên.
"Tiểu Thần, nhìn lên này, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
"Hở?" Tôi vô thức ngẩng đầu lên.
Trước mắt nhoáng một cái, hai mảnh mềm mại không rõ nghĩa đã mạnh mẽ dán vào.
Trong đầu bất giác trống rỗng.
Hắn đỡ lấy phía sau đầu tôi, hôn môi nghiền ngẫm trong thoáng chốc, đầu lưỡi đã tách hàm răng của tôi mà đi vào. Tôi từ kinh ngạc chuyển sang tỉnh táo đôi chút, theo bản năng kháng cự lại, nhưng không đủ sức khép chặt được, cuối cùng bị hắn hoàn toàn mở ra. Đầu lưỡi quấn lấy nhau khiến bao nhiêu khí lực đều bốc hơi, chỉ có thể vô lực tựa vào ngực hắn khẽ run lên. Lưỡi Lục Phong ấm áp nhưng lại mạnh mẽ trấn áp, tiếp tục nặng nhẹ cuốn mút đến độ lưỡi tôi cũng ê ẩm theo. Càng hôn nồng nhiệt thì càng không thở được, ngực thắt lại vì thiếu dưỡng khí. Lục Phong đột nhiên buông ra, vỗ lên gương mặt đã tím ngắt của tôi, "Tên ngốc này, mau thở coi!" Tôi mới hít từng hơi một, run run.
"Đồ ngốc xít này, khi hôn có ai cấm thở không hả!!!"
Tôi thở hổn hển, tim từ từ bình ổn lại, "Lục Phong, không... không được..."
"Ừ?" Hắn nâng mặt tôi lên, nhìn chăm chú.
"Không được..." Tôi lắp bắp, "Như vậy không đúng... tôi là con trai... thế là không được..."
"Suỵt..." Lục Phong điểm ngón tay ngay miệng tôi, tỏ ý im lặng.
Tôi ngậm miệng, nơm nớp lo lắng nhìn hắn.
"Tôi thích cậu." Từ ánh mắt đến ngữ điệu, đều chân thật đến mê hoặc lòng người.
"Nhưng mà..."
Tôi vừa mở miệng, đã bị hắn đoạt lấy ngôn từ.
Lần này cả một động tác chống cự nho nhỏ cũng không kịp làm, bị hắn xuống tay chặn trước mất rồi.
Lục Phong nói, bao giờ nghĩ thông suốt hãy đến gặp tôi.
Tôi chính là chưa nghĩ thông suốt, nên vẫn không đi tìm hắn. Tuyệt đối không phải là trốn tránh, về điểm này các bạn độc giả phải nhất quyết tin tưởng tôi.
Hiệu suất làm bài cùng trình độ đều tuột dốc không phanh, hôm qua còn cư nhiên đọc sai đề Anh văn làm sai năm chỗ, trong khi trước giờ môn này luôn đạt điểm cao. Tôi bị đả kích nặng nề, ngơ ngơ ngáo ngáo ngồi xuống tự vấn xem rốt cuộc căn nguyên nằm ở chỗ nào? Ngủ không đủ giấc ảnh hưởng trí nhớ? Cảm xúc thất thường làm giảm sức phán đoán? Hay là môi trường ô nhiễm dẫn đến đại não thiếu dưỡng khí?
Chỉ là, cùng người kia tuyệt đối không liên quan, không liên quan.
"Lục Phong, cậu về rồi à." Hành lang ngoài cửa có tiếng người rôm rả chào hỏi.
Tôi quả thực hồn xiêu phách lạc, lý trí trôi vèo lên mây, chỉ muốn tìm một chỗ mà chui vào. Tủ quần áo? Thùng đồ? Ngăn kéo?
Đang suy nghĩ miên man tán loạn, cánh cửa 'cạch' bị đẩy ra. Tôi lập tức hiện nguyên hình giả bộ an vị làm bài tập.
"Tiểu Thần, tôi về rồi." Giọng hắn pha lẫn vui mừng.
"À, ừ." Tôi làm bộ dí mặt vào giấy, viết bậy viết bạ mấy nét gì đó, ra chiều bận tối mặt tối mũi không rảnh ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Hình như cậu đang bận làm bài?"
"Ừ, đúng rồi."
"Vậy tôi không làm phiền nữa."
"Ừ, tốt." Tôi lén thở phào.
"Tiểu Thần, cậu cầm sách ngược rồi kìa."
"Hả?" Tôi theo phản xạ lập tức xoay cuốn sách lại. Rồi lại nhìn, ngược... đâu có ngược.
Nét cười trên mặt Lục Phong biến mất, hắn buông cặp sách, ngồi xuống mép giường, "Qua đây."
Tôi cắn môi bước qua.
"Ngồi xuống."
Tôi ngoan ngoãn nghe theo khẩu lệnh của hắn.
Tay chân theo quán tính gác lên vai tôi, tôi sợ hãi co đầu rụt cổ.
"Sợ à?"
Tôi hãi đến mức lắc đầu nguầy nguậy.
Lục Phong nhíu mày, chỉnh cho mặt hai đứa đối diện nhau. "Đây này, nhìn tôi này. Tôi hỏi, cậu chỉ việc trả lời có hoặc không là được rồi."
Tôi mở to mắt ra thành thật nhìn hắn, động một chút cũng không dám.
"Chuyện hôm ấy, cậu có cảm thấy kinh tởm?"
Tôi lắc đầu.
"Chúng ta không ở gần nhau cảm thấy không vui?" Gật đầu.
"Tôi có bạn gái cậu vui lắm không?" Lắc đầu.
"Tôi bị thương cậu rất lo lắng?" Gật đầu.
"Cậu thích chúng ta thân thiết với nhau, đúng không?" Gật đầu.
"Chẳng những thế mà còn là thích nhất thích nhất, đúng không?" Gật đầu.
Hắn lộ ra vẻ hài lòng, vẻ mặt trở nên mềm mỏng. "Mà, lúc hôn nhau, có phải rất dễ chịu?"
Tôi đỏ mặt cứng đờ.
"Thành thật nào."
Thật lâu mới chịu cúi thấp đầu coi như gật.
"Như vậy... cậu cũng thích tôi rồi phải không?"
Vô cùng bối rối, cuối cùng quyết tâm gật gật.
"Vậy là tốt rồi."
"Lục Phong." Tôi khó khăn mở miệng, "Tôi là con trai."
"Vớ vẩn, ai mà không biết."
"Con trai thích con trai... chính là... biến thái."
"Ý cậu là tôi biến thái?"
"Không, không..." Tôi líu lưỡi ngốc nghếch nói, "Cậu tốt lắm, nhưng nếu cùng là con trai thì..."
"Không cần nói nhiều nói dai nói dở." Hắn mất kiên nhẫn bóp cằm tôi, "Chúng ta tình ý mặn nồng, ở cạnh nhau là tốt rồi, lo chi nhiều chuyện bao đồng vậy."
"Này, ai với cậu tình ý mặn nồng!?" Làm ơn đừng có tùy tiện chém gió được không.
Hắn không khách khí cúi xuống tìm môi tôi.
"Ê, đừng..."
"Tôi chỉ thích mỗi cậu thôi, có gì sai chứ?" Môi thốt chốc chuyển sang tai, hắn khẽ thì thầm.
Vốn dĩ không có chỗ nào sai cả, nên rốt cuộc cũng không đẩy hắn ra.
/92
|