"Không phải như trước đó." Hắn nở nụ cười. "Tôi muốn vào trong cậu."
"..." Tôi mở một mắt mờ mịt ngẩn người ra, "Vào trong... là thế nào?"
Tôi đã nghĩ, tối đa chỉ đến mức dùng miệng thôi.
"Tôi dạy cậu là được rồi." Khi mà Lục Phong muốn mê hoặc một ai đó sẽ vô cùng tận tình dốc sức, kỹ thuật hôn không thể tốt hơn.
Tôi đại khái bị ép đến mức không có thời gian suy xét, từ nơi chốn chưa từng có người chạm tới thình lình truyền đến cơn đau đớn.
"Đau!" Tôi không được chuẩn bị, hoảng sợ giẫy mạnh, "Cái gì vậy? Đau quá... mau lấy ra!"
"Đừng sợ." Hắn cười mê hoặc, "Chỉ là ngón tay thôi."
Tôi suy nghĩ, cuối cùng hiểu ra, "Không được, không được... tôi không muốn, cậu lấy ra đi..."
"Đừng lo mà, dùng thuốc bôi trơn sẽ không đau, tôi sẽ vào chậm thôi."
"Không cần!" Tôi kiên quyết như đinh đóng cột, "Tuyệt đối không cần.. tôi không làm, cậu dừng tay lại đi."
Tốt xấu gì tôi cũng là con trai, bộ phận nào cũng đầy đủ, ai mà muốn... bị ấn vào chứ.
Nghĩ đi nghĩ lại, chỗ đó vốn sinh ra không thích hợp để làm chuyện như vậy, nếu phải tiếp nhận thứ to lớn ấy vào thì...
"Tiểu Thần." Lục Phong bắt đầu nhíu mày.
Hiểu được hắn mất hứng, tôi bèn tìm cách lấy lòng bù lại, "Để sau này tính được không... Giờ tôi dùng miệng giúp cậu nhé?" Tôi thực sự sợ hãi, loại việc này đối với tôi mà nói hiện tại cũng không khác gì bị giết không cần dao.
"Cậu sợ cái gì?"
"Tôi..." Sao lại không sợ, thử đổi ngược người bị OOXX là cậu xem!!
Lục Phong có phần cưỡng ép đè lên trên, dùng môi đoạt lấy lời phản đối của tôi, bàn tay to lớn tìm về phía sau, cứng rắn đẩy ngón tay vào trong.
"Đừng mà." Tôi quýnh quáng ngăn lại, "Để sau này làm được không? Cho tôi chút thời gian chuẩn bị..."
"Đừng nói nhiều nữa." Hắn hết kiên nhẫn, lực đạo không hề giảm nhẹ. Dị vật trong cơ thể khiến cả người cứng lại, tôi phải cố hết sức nhẫn xuống mới không đẩy hắn ra.
Lại thêm một ngón tay nữa, tôi ứa nước mắt, "Đừng mà Lục Phong, không được đâu... đau lắm!"
"Không sao... chịu khó một chút là được."
Tôi cắn môi không nói lời nào nữa.
Sao có thể... không sao được?
Bên dưới lạnh lẽo, là hắn đang dùng thuốc bôi trơn, mà cái gọi là thuốc bôi trơn ấy, ngoài cảm giác giá lạnh ra chẳng có chút trợ giúp gì cả.
Chân bị kéo lên tới ngực, tạo thành tư thế bất kham.
Tôi như con rối gỗ cứng đơ bị người ta điều khiển.
Thế này và cường bạo có gì khác nhau?
Tôi bất giác quay đầu đi để né tránh cùng hắn đối diện, nỗi sợ hãi này rất giống thuở còn nhỏ rất sợ chích, ngồi trong bệnh viện thoa thuốc tê chờ mũi kim chuẩn bị đâm xọc vào da.Chỉ mới dùng chút sức tiến vào đã cảm thấy đau đến run rẩy, không được... hoàn toàn không được, đây không phải là sự giao hòa giữa thân thể chứa đựng tình yêu như tôi mong muốn...
Lại thêm một chút nữa, tôi nhịn không được kháng cự, "Bỏ đi! Dừng lại, dừng! Lục Phong..."
"Cậu lại sao vậy?" Hắn không nhịn được nữa, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, càng ỷ mạnh mà ép sát hai chân tôi.
"Không được!" Đau đến mất trí, tôi đánh hắn loạn xạ.
"Ngoan nào, đừng quấy nữa!"
Hắn hiện tại đã nổi nóng.
Tôi hít thật sâu, ngậm miệng lại không 'quấy' nữa.
Cái gì gọi là tuyệt vời, gọi là khoái cảm, gọi là say mê, đều là trò lường gạt. Và cả việc thích tôi, yêu thương tôi... cũng đều là lường gạt.
Ra, vào, ra, vào... thế này cũng đau, mà thế kia, cũng chỉ là đau.
Tôi ngơ ngác nhìn trần nhà.
Sau khi nếm đủ mọi cung bậc đau đớn xong, Lục Phong vô cùng thỏa mãn rút ra, nằm bên cạnh tôi thở dốc, nhấc tay khoác lên lưng tôi.
Tôi thất thần trong chốc lát, mới nhận ra lần đầu tiên cùng một người con trai kết hợp với nhau đã xong. Tôi nghiêng đầu qua nhìn Lục Phong, sau khi phát tiết xong, hắn nhắm hờ mắt lại, vẻ mặt uể oải. Hắn không hề để ý rằng, tôi thậm chí... chưa hề cương lên.
Tôi xoay lưng lại, vùi mặt vào gối, nghĩ muốn ngủ một giấc thật tốt.
"Sao vậy?"
Tôi im lặng lắc đầu.
"Sao không nói tiếng nào?"
"..." Muốn tôi nói? Tôi làm sao còn đủ sức lực để cùng hắn chuyện trò trời đất nữa.
"Cậu không vui?" Trong lời nói len lỏi sự bực mình.
"Không có." Tôi chậm chạp đáp.
"Tại sao?"
"..."
"Bởi vì chuyện vừa rồi nên không vui?" Hắn kéo mặt tôi quay lại, giọng ẩn chứa sự tức giận, "Cậu không muốn làm chuyện đó với tôi sao?"
"Không, không phải vậy." Phải hết sức bình tĩnh. Tôi thích hắn, không nên cãi nhau với hắn, không nên khiến hắn tức giận.
Lục Phong lạnh lùng nhìn tôi chăm chú, "Nếu cảm thấy bị cưỡng bức, cậu có thể lập tức đi báo cảnh sát."
Tôi tức thì cứng họng.
"Lấy gương ra soi vẻ mặt cậu bây giờ đi." Lục Phong xốc chăn ngồi dậy, "Không cam tâm làm tình với tôi, miễn cưỡng như vậy thì không cần thiết phải ở đây nữa."
Không khí ngưng trệ.
Hơn ba mươi giờ khó khăn lắm chúng tôi mới giành được để ở bên nhau, chỉ vừa trôi qua mười hai tiếng.
Nhưng trong tình thế này, khoảng thời gian còn lại thật sự quá dài.
Tôi bối rối nói với hắn, "Vậy thì... tôi nghĩ, tôi nên quay trở về trường trước."
"Tùy cậu." Hắn chẳng buồn quay đầu lại.
Tôi chỉ còn biết đứng dậy mặc quần áo, ra phòng khách tìm cái túi, rồi đẩy cửa đi ra.
Trên đường đi, vết thương khẽ động, cảm thấy không ổn chút nào. Từ biệt thự sang trọng của Lục gia đến bến xe, một bước đi là một trải nghiệm đau đớn. Đứng trước phòng bán vé, lục tung túi xách hồi lâu, mới phát hiện ra là quên mang theo tiền.
Chật vật khép túi lại, đến chỗ đợi xe ngồi xuống. Trời có chút lạnh, tôi co tay ôm lấy người thật chặt.
Muốn tôi quay về tìm Lục Phong mượn tiền, chết cũng không làm.
Mà không có tiền thì không thể trở về, trước mắt bỗng cảm thấy mờ mịt vô cùng.
Tại sao hắn không thể quan tâm đến cảm giác của tôi một chút? Dù sao tôi cũng là con trai. Dù cho thích hắn, nhưng vẫn phải giữ lại chút tự tôn căn bản của một thằng con trai. Sao không thể chấp nhận rằng tôi khó thích ứng được việc vì hắn mà quăng đi chút tự tôn cuối cùng của mình, dù chỉ là trong chốc lát?
Chỉ một thoáng do dự, đã khiến hắn khó chịu.
Có ai... giữa đêm mùa đông, vừa mới làm xong chuyện đó đã đuổi người yêu mình đi không?
Tôi xoa xoa mắt, khẽ dậm dậm chân để làm ấm. Đêm khuya heo hút lữ khách, cô bán vé nương theo cửa sổ nhìn tôi với vẻ tò mò.
Có gì kỳ lạ đâu, chẳng lẽ... chưa từng thấy con trai khóc à?
Cúi đầu hít hít mũi. Thật sự rất lạnh.
"..." Tôi mở một mắt mờ mịt ngẩn người ra, "Vào trong... là thế nào?"
Tôi đã nghĩ, tối đa chỉ đến mức dùng miệng thôi.
"Tôi dạy cậu là được rồi." Khi mà Lục Phong muốn mê hoặc một ai đó sẽ vô cùng tận tình dốc sức, kỹ thuật hôn không thể tốt hơn.
Tôi đại khái bị ép đến mức không có thời gian suy xét, từ nơi chốn chưa từng có người chạm tới thình lình truyền đến cơn đau đớn.
"Đau!" Tôi không được chuẩn bị, hoảng sợ giẫy mạnh, "Cái gì vậy? Đau quá... mau lấy ra!"
"Đừng sợ." Hắn cười mê hoặc, "Chỉ là ngón tay thôi."
Tôi suy nghĩ, cuối cùng hiểu ra, "Không được, không được... tôi không muốn, cậu lấy ra đi..."
"Đừng lo mà, dùng thuốc bôi trơn sẽ không đau, tôi sẽ vào chậm thôi."
"Không cần!" Tôi kiên quyết như đinh đóng cột, "Tuyệt đối không cần.. tôi không làm, cậu dừng tay lại đi."
Tốt xấu gì tôi cũng là con trai, bộ phận nào cũng đầy đủ, ai mà muốn... bị ấn vào chứ.
Nghĩ đi nghĩ lại, chỗ đó vốn sinh ra không thích hợp để làm chuyện như vậy, nếu phải tiếp nhận thứ to lớn ấy vào thì...
"Tiểu Thần." Lục Phong bắt đầu nhíu mày.
Hiểu được hắn mất hứng, tôi bèn tìm cách lấy lòng bù lại, "Để sau này tính được không... Giờ tôi dùng miệng giúp cậu nhé?" Tôi thực sự sợ hãi, loại việc này đối với tôi mà nói hiện tại cũng không khác gì bị giết không cần dao.
"Cậu sợ cái gì?"
"Tôi..." Sao lại không sợ, thử đổi ngược người bị OOXX là cậu xem!!
Lục Phong có phần cưỡng ép đè lên trên, dùng môi đoạt lấy lời phản đối của tôi, bàn tay to lớn tìm về phía sau, cứng rắn đẩy ngón tay vào trong.
"Đừng mà." Tôi quýnh quáng ngăn lại, "Để sau này làm được không? Cho tôi chút thời gian chuẩn bị..."
"Đừng nói nhiều nữa." Hắn hết kiên nhẫn, lực đạo không hề giảm nhẹ. Dị vật trong cơ thể khiến cả người cứng lại, tôi phải cố hết sức nhẫn xuống mới không đẩy hắn ra.
Lại thêm một ngón tay nữa, tôi ứa nước mắt, "Đừng mà Lục Phong, không được đâu... đau lắm!"
"Không sao... chịu khó một chút là được."
Tôi cắn môi không nói lời nào nữa.
Sao có thể... không sao được?
Bên dưới lạnh lẽo, là hắn đang dùng thuốc bôi trơn, mà cái gọi là thuốc bôi trơn ấy, ngoài cảm giác giá lạnh ra chẳng có chút trợ giúp gì cả.
Chân bị kéo lên tới ngực, tạo thành tư thế bất kham.
Tôi như con rối gỗ cứng đơ bị người ta điều khiển.
Thế này và cường bạo có gì khác nhau?
Tôi bất giác quay đầu đi để né tránh cùng hắn đối diện, nỗi sợ hãi này rất giống thuở còn nhỏ rất sợ chích, ngồi trong bệnh viện thoa thuốc tê chờ mũi kim chuẩn bị đâm xọc vào da.Chỉ mới dùng chút sức tiến vào đã cảm thấy đau đến run rẩy, không được... hoàn toàn không được, đây không phải là sự giao hòa giữa thân thể chứa đựng tình yêu như tôi mong muốn...
Lại thêm một chút nữa, tôi nhịn không được kháng cự, "Bỏ đi! Dừng lại, dừng! Lục Phong..."
"Cậu lại sao vậy?" Hắn không nhịn được nữa, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, càng ỷ mạnh mà ép sát hai chân tôi.
"Không được!" Đau đến mất trí, tôi đánh hắn loạn xạ.
"Ngoan nào, đừng quấy nữa!"
Hắn hiện tại đã nổi nóng.
Tôi hít thật sâu, ngậm miệng lại không 'quấy' nữa.
Cái gì gọi là tuyệt vời, gọi là khoái cảm, gọi là say mê, đều là trò lường gạt. Và cả việc thích tôi, yêu thương tôi... cũng đều là lường gạt.
Ra, vào, ra, vào... thế này cũng đau, mà thế kia, cũng chỉ là đau.
Tôi ngơ ngác nhìn trần nhà.
Sau khi nếm đủ mọi cung bậc đau đớn xong, Lục Phong vô cùng thỏa mãn rút ra, nằm bên cạnh tôi thở dốc, nhấc tay khoác lên lưng tôi.
Tôi thất thần trong chốc lát, mới nhận ra lần đầu tiên cùng một người con trai kết hợp với nhau đã xong. Tôi nghiêng đầu qua nhìn Lục Phong, sau khi phát tiết xong, hắn nhắm hờ mắt lại, vẻ mặt uể oải. Hắn không hề để ý rằng, tôi thậm chí... chưa hề cương lên.
Tôi xoay lưng lại, vùi mặt vào gối, nghĩ muốn ngủ một giấc thật tốt.
"Sao vậy?"
Tôi im lặng lắc đầu.
"Sao không nói tiếng nào?"
"..." Muốn tôi nói? Tôi làm sao còn đủ sức lực để cùng hắn chuyện trò trời đất nữa.
"Cậu không vui?" Trong lời nói len lỏi sự bực mình.
"Không có." Tôi chậm chạp đáp.
"Tại sao?"
"..."
"Bởi vì chuyện vừa rồi nên không vui?" Hắn kéo mặt tôi quay lại, giọng ẩn chứa sự tức giận, "Cậu không muốn làm chuyện đó với tôi sao?"
"Không, không phải vậy." Phải hết sức bình tĩnh. Tôi thích hắn, không nên cãi nhau với hắn, không nên khiến hắn tức giận.
Lục Phong lạnh lùng nhìn tôi chăm chú, "Nếu cảm thấy bị cưỡng bức, cậu có thể lập tức đi báo cảnh sát."
Tôi tức thì cứng họng.
"Lấy gương ra soi vẻ mặt cậu bây giờ đi." Lục Phong xốc chăn ngồi dậy, "Không cam tâm làm tình với tôi, miễn cưỡng như vậy thì không cần thiết phải ở đây nữa."
Không khí ngưng trệ.
Hơn ba mươi giờ khó khăn lắm chúng tôi mới giành được để ở bên nhau, chỉ vừa trôi qua mười hai tiếng.
Nhưng trong tình thế này, khoảng thời gian còn lại thật sự quá dài.
Tôi bối rối nói với hắn, "Vậy thì... tôi nghĩ, tôi nên quay trở về trường trước."
"Tùy cậu." Hắn chẳng buồn quay đầu lại.
Tôi chỉ còn biết đứng dậy mặc quần áo, ra phòng khách tìm cái túi, rồi đẩy cửa đi ra.
Trên đường đi, vết thương khẽ động, cảm thấy không ổn chút nào. Từ biệt thự sang trọng của Lục gia đến bến xe, một bước đi là một trải nghiệm đau đớn. Đứng trước phòng bán vé, lục tung túi xách hồi lâu, mới phát hiện ra là quên mang theo tiền.
Chật vật khép túi lại, đến chỗ đợi xe ngồi xuống. Trời có chút lạnh, tôi co tay ôm lấy người thật chặt.
Muốn tôi quay về tìm Lục Phong mượn tiền, chết cũng không làm.
Mà không có tiền thì không thể trở về, trước mắt bỗng cảm thấy mờ mịt vô cùng.
Tại sao hắn không thể quan tâm đến cảm giác của tôi một chút? Dù sao tôi cũng là con trai. Dù cho thích hắn, nhưng vẫn phải giữ lại chút tự tôn căn bản của một thằng con trai. Sao không thể chấp nhận rằng tôi khó thích ứng được việc vì hắn mà quăng đi chút tự tôn cuối cùng của mình, dù chỉ là trong chốc lát?
Chỉ một thoáng do dự, đã khiến hắn khó chịu.
Có ai... giữa đêm mùa đông, vừa mới làm xong chuyện đó đã đuổi người yêu mình đi không?
Tôi xoa xoa mắt, khẽ dậm dậm chân để làm ấm. Đêm khuya heo hút lữ khách, cô bán vé nương theo cửa sổ nhìn tôi với vẻ tò mò.
Có gì kỳ lạ đâu, chẳng lẽ... chưa từng thấy con trai khóc à?
Cúi đầu hít hít mũi. Thật sự rất lạnh.
/92
|