Gọng Sở Hư Uyên khá là lạnh nhạt, An Nhu nghe được lại nhịn không được bật cười.
【 tốt, cảm ơn tổng giám đốc Sở, tôi cũng còn đỡ ... Dù sao có những lời này của anh là tôi an tâm nhiều rồi. 】
Sở Hư Uyên nói chuyện cuồng vọng, An Nhu lại biết anh không phải tùy tiện nói chơi, đối với Sở Hư Uyên, An Nhu chưa bao giờ hoài nghi những lời hứa hẹn của anh. Anh thuộc loại người nói được làm được.
【... Ngoan. 】
Sở Hư Uyên im lặng một lát, châm chước gọ ra chữ này.
【 Tổng giám đốc Sở, anh xem tôi là cái gì? Ngoan? 】
An Nhu không để ở trong lòng, hiện tại cảm giác của cô đã tốt hơn một chút, cũng có tinh thần và sức lực trêu chọc Sở Hư Uyên.
【 thú cưng nhà anh sao? ( vẫy đuôi.gif ) 】
【 thật vui vì cô đã nhận ra giá trị thật sự của bản thân. 】
Ngay từ đầu, khóe môi của Sở Hư Uyên thoáng kéo cong lên, người đàn ông không chút để ý đứng ở trước cánh cửa sổ bằng kính dài sát đất của tầng cao nhất tòa cao ốc.
【 thú cưng của tôi ơi ~ cô muốn làm chó hay mèo? Mèo được không. 】
Bài trừ rớt loại so sánh không thỏa đáng này, cô nhóc kia có đôi khi thật đúng là giống như một bé mèo con. Sở Hư Uyên hơi thất thần nghĩ, nhõng nhẽo, yêu khóc, tùy hứng, có đôi khi còn sẽ làm nũng. Không chút nào áy náy tự tạo cho An Nhu đủ loại ưu điểm, khóe môi Sở Hư Uyên nhếch lên độ cong vui vẻ.
【 không có việc gì, vinh hạnh của tôi. 】
An Nhu không để ý những lời nói khắc nghiệt của Sở Hư Uyên, đương nhiên cô biết tổng giám đốc Sở không nói giỡn, cũng cười trả lời.
【 có thể làm mèo nhà tổng giám đốc Sở cũng khá tốt, không phải còn có cách nói phận làm con sen sao? Tổng giám đốc Sở, vậy anh có hiểu như thế nào là phận làm con sen không? ( bổn thiếu nữ biết đáp án nhưng bổn thiếu nữ quá đáng yêu, dù biết cũng không nói đâu nha, mắc cỡ chết được.gif ) 】
Phận làm con sen ... Đương nhiên chính là phận hót phân nha.
An Nhu biết, cô cảm thấy chắc có lẽ Sở Hư Uyên cũng biết, người này rất thông minh, nói chuyện không cần quá nghiêm túc, không liên quan gì đến việc cô hay nhút nhát lúng túng mỗi khi đến môi trường mới.
【 ... 】
Sở Hư Uyên trực tiếp không để ý tới An Nhu.
Thật là lá gan càng lúc càng lớn.
Khớp xương ngón tay rõ ràng đang gõ gõ lên cửa sổ, Sở Hư Uyên quét mắt nhìn ảnh ngược của bản thân trên tấm kính cửa sổ, không dễ phát hiện hiện tại tâm trạng của anh đang rất vui vẻ.
Sở Hư Uyên hoàn toàn không để ý tới An Nhu, An Nhu cũng không có tìm Sở Hư Uyên, đi chung với Tô Hoàng đến từng tầng lầu từng tầng lâu một kiếm lớp học. Tuy rằng có thể trực tiếp đi thang máy, nhưng là học sinh quá nhiều, lại yêu cầu chậm rãi quen thuộc đường đi, còn không bằng tự mình chậm rãi đi tìm.
"Hình như nơi này là lớp học của cậu thì phải?!" Tô Hoàng đột nhiên ngừng lại, chỉ cánh cửa gỗ trước mắt, quay sang nói với An Nhu.
"Để mình xem lại, ừ, đúng rồi, là lớp của mình, lớp 56." An Nhu không để ý tại sao Tô Hoàng lại biết cô học lớp nào, nhìn nhìn con số trước cửa lớp, cô có chút khẩn trương nhìn vào bên trong.
Có rất nhiều bạn học trong lớp, có một ít đang ngồi trên ghế, còn có tốp ba tốp năm nói chuyện phiếm, trong lớp không có một người nào chú ý tới sự có mặt của An Nhu, nhìn cũng giống như những lớp học bình thường khác.
"Được rồi, vậy cậu còn không mau vào đi, mình đã hiểu sơ đồ lớp học rồi, cũng biết lớp của mình nằm ở đâu, cậu đi vào đi, mình cũng phải đi đây."
Tô Hoàng dịu dàng cười cười, vỗ vỗ bả vai An Nhu: "Cố lên, thời gian nghỉ giữa trưa tụi mình cùng đến căn tin ăn cơm rồi tâm sự chuyện lớp mới nha."
An Nhu hơi giật mình, còn không có hiểu rõ tại sao Tô Hoàng có thể tự nhiên nói ra câu "thời gian nghỉ giữa trưa tụi mình cùng đến căn tin ăn cơm rồi tâm sự chuyện lớp mới", thì đã nhìn thấy Tô Hoàng cười vẫy tay chào mình, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi.
... Cô cảm thấy hình như lại bị nữ chủ hố tiếp một đợt.
An Nhu giật giật khóe miệng, có chút bất đắc dĩ. Cô nghiêng đầu, từ ngoài cửa nhìn vào trong phòng học.
Chỗ ngồi là mỗi người một bàn một ghế, mỗi bàn đều rất lớn, trong hộc bàn đều là sách giáo khoa cần học trong ngày, còn có ở điện ở trên chân ghế để tiện sử dụng laptop, phía sau vách tường lớp học còn có một loạt ngăn tủ, chắc là để học sinh đặt những vật phẩm cá nhân.
Lớp học này khác xa những lớp học khác cô từng nhìn thấy, nhưng cũng có chỗ tương tự.
An Nhu không đứng ở ngoài cửa lớp bao lâu, hít sâu trực tiếp đi vào, cô tới không sớm cũng không muộn, bàn ghế trống cũng không còn nhiều. An Nhu chọn một vị trí ngoài rìa giữa lớp, nằm gần cửa sổ, xẹt thẻ lên góc cạnh bàn, chỗ ngồi tự động hiện ra thông tin cá nhân của cô.
Từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, có thể nhìn thấy hàng cây hoa anh đào rợp bóng mát nổi tiếng Z, hoa anh đào nở rộ chào mùa hạ vô cùng xinh đẹp, đương nhiên, lúc chưa nở hoa cũng rất đẹp.
*Hoa anh đào thường nở cuối tháng ba cho đến hết tháng tư.
An Nhu vào lớp không làm cho bất ai chú ý. Cô không có người quen, càng không phải nhân vật nổi tiếng gì, bạn học trong lớp đương nhiên cũng sẽ không chủ động tìm cô làm quen.
An Nhu tạm thời cũng không biết làm cách nào để chào hỏi bạn bè trong lớp, dứt khoát ngồi tại chỗ, lấy sách bài tập ra làm tiếp. Giai đoạn trước học bù một đợt, cuối cùng cũng đã theo kịp tiến độ chương trình trong học viện, nhưng vẫn còn có rất nhiều chỗ chưa hiểu, cần chậm rãi học tập tiếp.
Giờ này phút này, An Nhu rất cảm ơn hệ thống trong đầu, tuy rằng từ trước đến đều hố thảm cô, phương diện khác cũng chẳng ra gì, nhưng lại có năng lực xử lý còn nhanh hơn so với máy tính. Ít nhất cũng lập chút công trạng tại phương diện học tập.
Bởi vậy trong một tuần cô cũng xem như đuổi kịp tiến độ chương trình học.
Đợi trong chốc lát, giáo viên chủ nhiệm lớp cũng đã vào, nhìn thấy giáo viên, trong nháy mắt An Nhu không thể không cảm thán loại này tiểu thuyết Mary Sue này vẫn còn có chỗ rất tốt.
Ít nhất giáo viên học viện DICE đều rất đẹp trai.
"Thầy là giáo viên chủ nhiệm phụ trách lớp 56, Arthur Mogan." Người đàn ông khá trẻ tuổi, người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, tươi cười sáng lạn chào hỏi mọi người trong lớp.
"Mọi người gọi thầy là Arthur là được, từ hôm nay trở đi thầy chính là giáo viên chủ nhiệm của lớp các em, hy vọng thầy trò chúng ta có thể cùng nhau trải qua quảng thời gian vui vẻ trong học kỳ 1 này."
Tóc vàng lóa mắt, đôi mắt màu xanh lam như màu nước biển, nụ cười còn chói hơn ánh sáng mặt trời, còn mang theo chút thẹn thùng. Anh ta mới vừa nói xong, thì toàn bộ học sinh trong lớp đều nhỏ giọng cười vang, không ít nữ sinh đều biểu hiện ra sự hứng thú.
Tuy rằng là người nước ngoài, nhưng tiếng Trung của Arthur lại rất tốt, không hề nghe ra khẩu âm của người nước ngoài, hoàn toàn là giọng tiêu chuẩn.
An Nhu chống cằm, cảm thấy bản thân còn rất mê trai.
Cô không phải người ham mê sắc đẹp, nhưng mà thầy giáo đẹp đến trình độ cấp độ cao như thế này, đều là ước mơ của toàn thể nữ sinh, bất kể là thời đại nào.
Mặc kệ người khác có ước mơ hay không, An Nhu chỉ nhớ lại mấy ông thầy đầu hói bụng bia ở trường THPT Húc Dương, vẫn là cảm thấy thầy giáo trẻ, đẹp trai, tóc vàng mắt xanh đang đứng trước mặt cô càng dễ nhìn, có lẽ sẽ học tốt hơn.
【 Tổng giám đốc Sở, trường học thật là quá tuyệt vời. 】
An Nhu vui rạo rực chia sẽ với Sở Hư Uyên, một chút cũng không thèm quan tâm trước đó Sở Hư Uyên còn lười để ý đến chuyện của cô, vô cùng ra vẻ khoan dung độ lượng.
【 mời thầy giáo đẹp trai về trường dạy, cảnh đẹp ý vui, tạo động lực đến lớp, tổng giám đốc Sở, nếu hằng ngày anh mà nhìn thấy người đẹp chắc tâm trạng cũng cảm thấy vui vẻ hơn hen? ( mắt sáng lấp lánh.gif ) 】
【... Nông cạn. 】
Sở Hư Uyên nghẹn trong chốc lát mới đánh giá ánh mắt của An Nhu.
【 ham mê sắc đẹp, không cảm thấy mất mặt sao? 】
【 mất mặt cái gì nha, người đẹp chính là phải dùng ánh mắt để thưởng thức. 】
An Nhu thực ngay thẳng, nói ý kiến của bản thân.
【 Tổng giám đốc Sở, lớn lên đẹp chính là để bản thân và người khác ngắm nhìn nha, bộ tâm trạng của anh không cảm thấy vui vẻ khi mỗi ngày nhìn thấy gương mặt của mình trong gương sao? 】
An Nhu tự đánh giá diện mạo của mình cũng thuộc dạng thanh tú, nếu trang điểm một chút có lẽ cũng là một hot girl, nhưng tuyệt đối không tính là sắc đẹp tuyệt đỉnh.
Nói gì thì nói, cô vẫn rất giỏi về mảng thưởng thức cái đẹp, những thứ đẹp thường làm tâm trạng vui vẻ, cớ gì không nhìn.
Sở Hư Uyên im lặng một lát, cố gắng cưỡng ép bản thân, kiềm chế xúc động đổi chủ nhiệm lớp cho An Nhu thêm một lần nữa.
Trong một đống cấp dưới toàn là nhân tài của mình, anh tự tay chọn lựa kỹ càng ra một người có thể giúp ích cho An Nhu, ra lệnh đến học viện làm giáo viên chủ nhiệm lớp của An Nhu, Sở Hư Uyên lại không suy tính đến vấn đề nhan sắc.
Chuyện này còn yêu cầu suy xét sao?
Trước đó, Sở Hư Uyên chỉ là tính toán chọn cho An Nhu một giáo viên thích hợp, trong lòng nghĩ không nên làm mèo con ngốc có áp lực quá nhiều trong việc học. Dù sao mèo con ngu ngốc đó anh cũng đã nuôi lâu như vậy, đã nói sẽ bảo vệ con nhóc ngốc nghếch đó cả đời trôi chảy, Sở Hư Uyên không muốn thất hứa.
An Nhu còn không biết tổng giám đốc Sở vì cô có thể thuận lợi học tập ở học viện DICE, lần đầu tiên trong cuộc đời động tay chân làm việc riêng. Chỉ là theo trực giác biết Sở Hư Uyên lại tức giận.
Thôi bỏ đi, cô vĩnh viễn đều không được biết nguyên nhân lý do gì làm Sở Hư Uyên tức giận, nhưng mà tính cách của tổng giám đốc đều khó chịu như vậy sao.
Làm đàn em cũng không dễ dàng nha.
Ở trong đầu câu được câu không nói chuyện với Sở Hư Uyên, vừa quấy rầy anh, vừa lắng nghe thầy Arthur nói chuyện. Thầy ấy cũng không có nói nhiều, chỉ nói đại khái những yêu cầu mục tiêu cần lớp đạt được trong học kỳ 1, ngoài ra nhắc lại một vài điều cần chú ý đã có trong sổ tay học sinh.
Lúc đầu, An Nhu ỷ vào việc bản thân đã rất hiểu biết học viện DICE thông qua quá trình trưởng thành của nữ chủ Tô Hoàng trong tiểu thuyết, nên không có xem qua sổ tay học viện.
Cô vùi đầu ở biệt thự suốt một tuần, vừa bổ sung thêm kiến thức vừa đọc sổ tay học viện DICE, sau đó đã hoàn toàn hiểu biết và nắm rõ tất cả các thông tin cần thiết trong học viện.
Arthur không nói những lời không có ý nghĩa, trực tiếp tuyên bố, sau khi kết thúc một ngày học, học sinh toàn lớp phải ở lại để bỏ phiếu chọn ủy ban lớp. Sau khi căn dặn rõ ràng thì bắt đầu học tiết toán. Arhtur không những là giáo viên chủ nhiệm lớp, mà anh còn là thầy giáo dạy môn toán.
"Được rồi, các bạn học, hiện tại bắt đầu lên lớp thôi." Nụ cười tươi rói như ánh mặt trời, Arthur mặt không đổi sắc lướt học sinh ngồi ở phía dưới, thực mau đã tỏa định mục tiêu của chính mình.
Một cô bé mi thanh mục tú, nhìn qua giống như một động vật nhỏ bé đáng yêu.
Anh tới nơi này đảm nhiệm vai trò chủ nhiệm lớp chính là vì cô bé đó? Có chút bất đắc dĩ, lắc lắc đầu, Arthur thật sự đoán không ra ý nghĩ của ông chủ nhà mình.
Một cựu sinh viên xuất sắc sau khi tốt nghiệp học viện DICE trở thành IT chuyên nghiệp, nhân tài trong nhân tài, cũng là một trong những cấp dưới được Sở Hư Uyên tín nhiệm nhất.
Trước nay Arthur chưa từng nghĩ tới có ngày bản thân lại tiếp nhận một nhiệm vụ muôn hình muôn vẻ như vậy, đây chắc có lẽ là chuyện kỳ lạ nhất trong những nhiệm vụ boss giao cho anh.
Bảo vệ một cô bé tên là An Nhu, bảo đảm cô bé có thể an ổn bình an đi học ở học viện, mỗi tuần còn phải viết báo cáo hơn mười ngàn chữ trở lên về sau đó còn tự mình giao cho Sở Hư Uyên.
Đây quả thực là chuyện làm anh không thể tưởng tượng được.
Từ nhỏ anh học chung với Sở Hư Uyên, được boss phát hiện tài năng, bồi dưỡng chu cấp trong quá trình học tập, tính ra anh đã đi theo boss Sở hơn mười năm. Mối quan hệ giữa hai người là ông chủ và người làm công, cũng bạn bè.
Arthur quá hiểu rõ tính tình của Sở Hư Uyên, chán ghét phái nữ đến độ chỉ vừa nghe thôi sắc mặt đã thay đổi. Cũng không biết rốt cuộc là tình huống như thế nào mới làm boss Sở thay đổi tính tình.
Arthur nhịn không được lại nhìn cô bé ngồi ở bên cửa sổ thêm lần nữa, anh lắc đầu bó tay. Đây là lần đầu tiên boss Sở giao một mệnh lệnh như vậy cho anh đi làm.
Chỉ sợ bất kỳ ai cũng không thể tưởng được tầm quan trọng của cô bé này đối với boss Sở.
Trong một buổi sáng, An Nhu gặp được bốn giáo viên, trừ bỏ giáo viên chủ nhiệm Arthur ra những giáo viên khác đều có nhan sắc không được cao lắm, nhưng cũng xem như xuất sắc.
Thái độ chuyên nghiệp, nói chuyện rất lễ phép, tạo cảm giác rất tốt cho học sinh. An Nhu nghiêm túc học xong một buổi sáng, cảm thấy cũng không tệ.
Đến nỗi làm quen bạn học mới trong lớp ... An Nhu tạm thời còn chưa có nghĩ đến, tính cách của cô cũng không xem như hướng ngoại, cô không quá nguyện ý chủ động chào hỏi giao lưu với người khác, những bạn học khác cũng không để ý đến cô.
Thời gian nghỉ trưa không dài, trong tình huống bình thường, hầu hết học sinh đều sẽ không lựa chọn trở lại khu biệt thự. Sau khi học xong tiết thứ tư, An Nhu dọn dẹp lại đồ vật trên bàn, đi ra phòng học, còn đang do dự có cần đi tìm Tô Hoàng cùng nhau ăn trưa hay không.
Dựa theo quỹ đạo nguyên tác, hiện tại Tô Hoàng đang được mọi người trong lớp chú ý đến vì tướng mạo quá mức xuất sắc, kế tiếp chính là hóa giải một ít thủ đoạn nhỏ, sau đó đảo ngược tình thế, vả mặt chan chát.
Nhưng mà hiện tại Tô Hoàng chỉ là một bộ dáng bình thường, nữ chủ người ta còn dịch dung chưa trở về gương mặt thật. An Nhu cũng không thể nghĩ ra được, với bộ dáng này của Tô Hoàng thì có thể làm ai ngứa mắt.
Chẳng lẽ nữ chủ tính toán tồn tại không có tiếng tăm gì trong học viện DICE cho đến khi tốt nghiệp?
Nữ chủ thay đổi con đường báo thù rồi sao, đó là huyết hải thâm thù nha?!
"Nhu Nhu, mình tới tìm cậu đi ăn trưa đây."
An Nhu đang đứng ngây người ở trước cửa lớp thì lại nghe được giọng của Tô Hoàng, giọng tới trước người tới sau. Tô Hoàng đang đứng trên thang cuốn tự động thấy bóng dáng An Nhu, nhanh chân chạy xuống, tươi cười choàng tay An Nhu: "Đi ăn cơm thôi, mình đói rồi."
"Ừm."
Tô Hoàng đã chủ động tìm tới cửa, An Nhu dù rối rắm cũng không tiện từ chối, chỉ đành tay choàng tay với Tô Hoàng cùng nhau đến căn tin, trên đường đi còn nghe Tô Hoàng nói chuyện: "Nhu Nhu, lớp học thế nào? Giáo viên và bạn học thế nào?"
Mấy chuyện này không cần giấu giếm gì, An Nhu cũng nói theo tình hình thực tế, dừng một chút suy nghĩ, mới thử hỏi: "Tô Hoàng, còn cậu thì sao?"
Thấy biểu tình của Tô Hoàng trước sau như một, giống như không có xảy ra chuyện gì không tốt.
"Mình hả? Cũng khá tốt."
Tô Hoàng kéo tay An Nhu, vẫn giữ nụ cười mỉm tâm trạng cũng rất tốt, nói: "Có xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ với vài người, nhưng đã giải quyết ngay sau đó rồi."
Đôi mắt đen nhánh lắng đọng lại một tầng lạnh lẽo, Tô Hoàng dịu dàng mỉm cười, chuyện hoàn toàn không có nhẹ nhàng như cô nói. Mỗi lớp học đều sẽ có một vài đứa ngu xuẩn, Tô Hoàng cũng không phải người yếu đuối dễ bị người khác ức hiếp, đương nhiên là dằn mặt ngay tại chỗ.
Những việc này Tô Hoàng không tính gạt An Nhu, chỉ là không muốn nhắc tới. Cô hiếm lắm mới tìm được một người bạn tốt như vậy, cô không muốn nhanh như vậy đã làm đối phương sợ cô.
"Vậy cậu không sao chứ?" An Nhu buột miệng thốt ra, nhìn Tô Hoàng có chút lo lắng.
Cô biết bản tính của Tô Hoàng, một chút cũng không cảm thấy nữ chủ hung dữ như vậy có cái gì không đúng, ngược lại còn cảm thấy như vậy mới là chân chính Tô Hoàng.
Trong cốt truyện có một tình tiết nữ sinh tát Tô Hoàng một cái, có phải là chuyện này không? An Nhu không nghĩ quá nhiều, chỉ là lo lắng theo bản năng.
"Không có việc gì, chỉ một chút tranh cãi nhỏ thôi, mình đã giải quyết ngay sau đó rồi, cậu đừng lo." Tô Hoàng tươi cười càng thêm dịu dàng, nhẹ nhàng bâng quơ nói sang chuyện khác.
"Đúng rồi, mình cũng đã đậu vào CLB IT rồi đó, hình như hai ngày sau có một cuộc thi đấu giành riêng cho thành viên mới, cậu có tham gia không?"
Tô Hoàng tham gia CLB âm nhạc giống như nguyên cốt truyện, nhưng chỉ khác là cô ấy cũng tham gia vào CLB Game và IT, cùng chung CLB với An Nhu. Hai CLB này không có trong nguyên tác.
"Chắc mình sẽ tham gia." An Nhu không do dự, đồng ý ngay, trong lòng bởi vì Tô Hoàng nói sang chuyện khác còn mơ hồ nhẹ nhàng thở ra.
Tuy rằng hiện tại cô bị nữ chủ quấn lên, nhưng An Nhu cũng không muốn tham dự vào cuộc sống lên xuống phập phồng của Tô Hoàng. Nữ chủ có vầng sáng Mary Sue có thể dỗi thiên dỗi địa, cô có cái gì?
Một cái đầu trẻ con, tính cách không ổn định, suy nghĩ thì như trẻ lớp lá sao? An Nhu nghĩ đến thuộc tính của bản thân như bị thiên lôi đánh khét lẹt. Hình như mấy thuộc tính trên đều là câu cửa miệng của tổng giám đốc Sở mỗi khi mắng cô thì phải.
【 mèo con ngu ngốc. 】
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
An Nhu chớp chớp mắt, mới nghe ra đây là giọng của Sở Hư Uyên.
【... Tổng giám đốc Sở, anh đừng tự tiện đặt nick name cho tôi được không? Nói chuyện đàng hoàng không được sao? 】
An Nhu có chút bất đắc dĩ, đi đến căn tin, tùy tiện tìm chỗ đứng xếp hàng.
【 tìm tôi có chuyện gì sao? 】
【hiện tại cô ở chung với ai? Hàng xóm của cô? 】
Giọng Sở Hư Uyên lại rất lạnh lẽo, đứng ở trong văn phòng hiệu trưởng, không khí xung quanh người đàn ông tràn đầy tối tăm.
【 quan hệ giữa cô và người đó rất tốt? 】
Ngày đó vừa thấy An Nhu chơi game với người kia, Sở Hư Uyên đã ra lệnh cho thủ hạ đi tra xét toàn bộ thông tin về hai người.
Thông tin về An Nhu tra được ra ngay, nhưng về người tên "Tô Hoàng" kia, Sở Hư Uyên phải tốn chút sức lực mới tra ra được. Hôm nay mới vừa nhận được báo cáo, Sở Hư Uyên nhìn qua loa một lần, thì hoàn toàn phóng ra áp suất thấp.
Tô Hoàng, hay còn có cái tên khác là Phượng Hoàng.
Nếu là người bình thường, Sở Hư Uyên đương nhiên không quen biết. Nhưng người này Sở Hư Uyên nhận thức. Không chỉ quen, mà anh còn biết dựa theo chỉ số thông minh của mèo con ngu ngốc kia, dù có mười An Nhu cũng không phải đối thủ của Tô Hoàng.
Nghĩ đến lúc anh còn ở trên đảo, nẫng tay trên món đồ mà Tô Hoàng muốn, sau đó còn có mấy lần gặp mặt không thoải mái. Sở Hư Uyên không thể ngăn chặn khí lạnh phóng ra xung quanh.
Loại nhân vật thuộc cấp độ nguy hiểm này, tại sao lại muốn làm bạn với An Nhu?!
Hơn nữa quan hệ còn tốt như vậy!
Càng nghiêm trọng hơn là mục đích của cô ta là gì?
Sở Hư Uyên bắt đầu suy xét các loại âm mưu, tâm trạng kém tới cực điểm.
Ấn tượng của Sở Hư Uyên đối với Tô Hoàng rất tệ. Tuy rằng ngay từ đầu có chút thưởng thức đối với người có bản chất tương tự với mình. Nhưng không bao lâu sau, loại thưởng thức này đã chuyển hóa thành đồng loại tương khắc, tràn ngập địch ý.
Anh biết bản chất của Tô Hoàng và anh là cùng một loại người, điều này làm anh vô cùng không thoải mái.
【 à, quan hệ còn tạm được. 】
An Nhu còn không biết nam nữ chủ đã phát triển mối quan hệ trở thành kẻ thù, cô cũng đã nhận ra giọng điệu của tổng giám đốc Sở đang rất nguy hiểm, thật cẩn thận trả lời.
【 chỉ là hàng xóm bình thường thôi nha, quen sơ sơ à. 】
Ủa khoan, cái này hình như không đúng lắm. Sao giọng điệu của anh ta như bắt ghen vậy?!
An Nhu xếp hàng lấy phiếu ăn, trong lòng có dự cảm không tốt.
Tại sao tổng giám đốc Sở lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với Tô Hoàng như vậy?
Từ lần đầu tiên An Nhu phát hiện cốt truyện chạy trật đường rây, thì sau đó cô không quan tâm đến nữa, chỉ cảm giác được Tô Hoàng rất chán ghét Sở Hư Uyên, còn thái độ phía Sở Hư Uyên thì cô không rõ lắm.
An Nhu có tự mình hiểu lấy, cũng dứt khoát không xen vào cốt truyện.
Không phải, hiện tại tổng giám đốc Sở mới cảm thấy hứng thú với hàng xóm của cô, nguyên nhân lớn nhất cũng chỉ có thể là bởi vì anh ta đã nhận ra cô?!!!!
Đột nhiên ý thức được vấn đề này, tay An Nhu run lên, khây thức ăn thiếu chút nữa rơi xuống.
Không không không không, cô còn chưa có chuẩn bị tốt danh tính bị bại lộ.
Sở Hư Uyên đen mặt, tên đáng chết nào sắp xếp cho hai người bọn họ trở thành hàng xóm?! Thì chợt nhớ ra, học viện có hệ thống phân chia dựa theo số thứ tự, mới cưỡng chế đè ép cơn giận xuống.
Mở ra camera theo dõi tìm vị trí hiện tại của An Nhu, Sở Hư Uyên thực mau đã tìm thấy.
Ha hả, hiện tại mèo con ngu ngốc kia còn dững dưng ngồi ăn chung với nhân vật nguy hiểm kia, nhìn thấy An Nhu cười nói chuyện với người khác, sắc mặt và tâm trạng của Sở Hư Uyên ngày một kém.
【... Tổng giám đốc Sở, anh đừng làm tôi sợ. 】
An Nhu thấy Sở Hư Uyên nửa ngày không nói chuyện, trong lòng càng không yên.
【 anh làm sao vậy? Làm ơn nói một câu đi nha TT.】
Hiện tại lá gan của An Nhu lớn không ít, chỉ khi đối mặt với cơn giận của Sở Hư Uyên là cô tay chân luốn cuốn không biết làm sao bây giờ. Ngày thường nói giỡn về nói giỡn, An Nhu chưa thấy Sở Hư Uyên tức giận đến như vậy bao giờ.
Huống chi chuyện này còn quan hệ đến việc cô bị rớt áo choàng, An Nhu càng nghĩ càng lo lắng.
Sở Hư Uyên không trả lời.
Di động đặt trên bàn, màn hình lúc sáng lúc tối, sắc mặt người đàn ông đứng ở trước cửa sổ sát đất âm u lại nặng nề. Vừa rồi, trong nháy mắt Sở Hư Uyên chợt nhận ra ý nghĩ của anh có bao nhiêu đáng sợ.
Anh muốn mang An Nhu lại đây, ngăn cản mèo con tiếp xúc với Tô Hoàng. Nếu không phải An Nhu kịp thời gửi tin nhắn, có lẽ anh đã ra lệnh cho thuộc hạ làm như vậy rồi. Đôi tay đặt ở phía sau lưng nắm chặt thành quyền, sắc mặt Sở Hư Uyên càng khó coi, như đang tự hỏi điều gì.
Trong lòng An Nhu có tâm sự, nên ăn cũng không ngon miệng.
Cô lén lút mở định vị trên di động của Sở Hư Uyên, kinh hoảng phát hiện Sở Hư Uyên đang ở văn phòng hiệu trưởng học viện DICE.
Đừng nói là mình đã bị anh ta phát hiện rồi nha?!
Trong lòng chợt lạnh, An Nhu nghĩ ra muôn ngàn tình huống khi chẳng may cô bị tổng giám đốc Sở bắt được, chắc là không đến mức tống vào phòng thí nghiệm. Nói như thế nào cô và anh ta cũng đã quen nhau lâu như vậy, cũng không biết tổng giám đốc Sở muốn làm cái gì nữa.
【 Tổng giám đốc Sở TT, anh nể tình tôi cực khổ cần cù chăm chỉ làm việc cho anh lâu như vậy, nếu tôi chịu đòn nhận tội, ngài có thể tha thứ cho tôi hay không? Không không không, tha thứ gì đó cho qua đi hen, ngài cho tôi thêm mấy ngày để chuẩn bị tâm lý, tôi tôi tôi tôi hiện tại thật choáng ... ( nhét đầu vào trong tủ lạnh làm nguội lại tâm trí.gif ) 】
【... Cô nghĩ cái gì vậy? 】
Sở Hư Uyên mới vừa cầm di động lên, thì nhìn thấy một tin nhắn dài từ mèo con ngu ngốc, chân mày giật tưng tưng.
【đi học đàng hoàng, chuyện chịu đòn nhận tội chờ cô học xong về nhà hãy nói. 】
Sở Hư Uyên hiểu rất rõ thời gian lên lớp của An Nhu. Lúc này là giờ nghỉ trưa, mèo con ngu ngốc này không lo nghỉ ngơi, lo ở chỗ này cãi cọ với anh?!
【... Tổng giám đốc Sở, rốt cuộc anh cũng lên tiếng! 】
An Nhu cắn đũa, lập tức nở nụ cười.
【 ừ ừ, đợi tôi về nhà lại nói tiếp! 】
An Nhu cũng không biết tại sao bản thân lại lập tức vui vẻ hẳn lên, nhưng nghe giọng của tổng giám đốc Sở đã không có cảm xúc gì khác, ngay cả cảm giác nguy hiểm trước đó cũng đã biến mất không thấy đâu, anh ta đã bình thường trở lại. Làm cô giật cả mình, tổng giám đốc Sở thật là ...
"Làm sao vậy? Nhìn cậu rất vui vẻ."
Tô Hoàng vẫn luôn chú ý đến cảm xúc của An Nhu, thấy cảm xúc của cô đột nhiên thay đổi, cười mở miệng trêu ghẹo.
"A? Cái này ..."
An Nhu giật mình, ngây ngốc sờ soạng khóe môi, lúc này mới cảm giác được, không biết bản thân đã bật cười từ khi nào.
"Ờ, chọc tức một người rất tốt, hiện tại đã làm hòa với anh ấy, nên thấy vui thôi." An Nhu nghĩ nghĩ, thoải mái hào phóng nói ra.
【 tốt, cảm ơn tổng giám đốc Sở, tôi cũng còn đỡ ... Dù sao có những lời này của anh là tôi an tâm nhiều rồi. 】
Sở Hư Uyên nói chuyện cuồng vọng, An Nhu lại biết anh không phải tùy tiện nói chơi, đối với Sở Hư Uyên, An Nhu chưa bao giờ hoài nghi những lời hứa hẹn của anh. Anh thuộc loại người nói được làm được.
【... Ngoan. 】
Sở Hư Uyên im lặng một lát, châm chước gọ ra chữ này.
【 Tổng giám đốc Sở, anh xem tôi là cái gì? Ngoan? 】
An Nhu không để ở trong lòng, hiện tại cảm giác của cô đã tốt hơn một chút, cũng có tinh thần và sức lực trêu chọc Sở Hư Uyên.
【 thú cưng nhà anh sao? ( vẫy đuôi.gif ) 】
【 thật vui vì cô đã nhận ra giá trị thật sự của bản thân. 】
Ngay từ đầu, khóe môi của Sở Hư Uyên thoáng kéo cong lên, người đàn ông không chút để ý đứng ở trước cánh cửa sổ bằng kính dài sát đất của tầng cao nhất tòa cao ốc.
【 thú cưng của tôi ơi ~ cô muốn làm chó hay mèo? Mèo được không. 】
Bài trừ rớt loại so sánh không thỏa đáng này, cô nhóc kia có đôi khi thật đúng là giống như một bé mèo con. Sở Hư Uyên hơi thất thần nghĩ, nhõng nhẽo, yêu khóc, tùy hứng, có đôi khi còn sẽ làm nũng. Không chút nào áy náy tự tạo cho An Nhu đủ loại ưu điểm, khóe môi Sở Hư Uyên nhếch lên độ cong vui vẻ.
【 không có việc gì, vinh hạnh của tôi. 】
An Nhu không để ý những lời nói khắc nghiệt của Sở Hư Uyên, đương nhiên cô biết tổng giám đốc Sở không nói giỡn, cũng cười trả lời.
【 có thể làm mèo nhà tổng giám đốc Sở cũng khá tốt, không phải còn có cách nói phận làm con sen sao? Tổng giám đốc Sở, vậy anh có hiểu như thế nào là phận làm con sen không? ( bổn thiếu nữ biết đáp án nhưng bổn thiếu nữ quá đáng yêu, dù biết cũng không nói đâu nha, mắc cỡ chết được.gif ) 】
Phận làm con sen ... Đương nhiên chính là phận hót phân nha.
An Nhu biết, cô cảm thấy chắc có lẽ Sở Hư Uyên cũng biết, người này rất thông minh, nói chuyện không cần quá nghiêm túc, không liên quan gì đến việc cô hay nhút nhát lúng túng mỗi khi đến môi trường mới.
【 ... 】
Sở Hư Uyên trực tiếp không để ý tới An Nhu.
Thật là lá gan càng lúc càng lớn.
Khớp xương ngón tay rõ ràng đang gõ gõ lên cửa sổ, Sở Hư Uyên quét mắt nhìn ảnh ngược của bản thân trên tấm kính cửa sổ, không dễ phát hiện hiện tại tâm trạng của anh đang rất vui vẻ.
Sở Hư Uyên hoàn toàn không để ý tới An Nhu, An Nhu cũng không có tìm Sở Hư Uyên, đi chung với Tô Hoàng đến từng tầng lầu từng tầng lâu một kiếm lớp học. Tuy rằng có thể trực tiếp đi thang máy, nhưng là học sinh quá nhiều, lại yêu cầu chậm rãi quen thuộc đường đi, còn không bằng tự mình chậm rãi đi tìm.
"Hình như nơi này là lớp học của cậu thì phải?!" Tô Hoàng đột nhiên ngừng lại, chỉ cánh cửa gỗ trước mắt, quay sang nói với An Nhu.
"Để mình xem lại, ừ, đúng rồi, là lớp của mình, lớp 56." An Nhu không để ý tại sao Tô Hoàng lại biết cô học lớp nào, nhìn nhìn con số trước cửa lớp, cô có chút khẩn trương nhìn vào bên trong.
Có rất nhiều bạn học trong lớp, có một ít đang ngồi trên ghế, còn có tốp ba tốp năm nói chuyện phiếm, trong lớp không có một người nào chú ý tới sự có mặt của An Nhu, nhìn cũng giống như những lớp học bình thường khác.
"Được rồi, vậy cậu còn không mau vào đi, mình đã hiểu sơ đồ lớp học rồi, cũng biết lớp của mình nằm ở đâu, cậu đi vào đi, mình cũng phải đi đây."
Tô Hoàng dịu dàng cười cười, vỗ vỗ bả vai An Nhu: "Cố lên, thời gian nghỉ giữa trưa tụi mình cùng đến căn tin ăn cơm rồi tâm sự chuyện lớp mới nha."
An Nhu hơi giật mình, còn không có hiểu rõ tại sao Tô Hoàng có thể tự nhiên nói ra câu "thời gian nghỉ giữa trưa tụi mình cùng đến căn tin ăn cơm rồi tâm sự chuyện lớp mới", thì đã nhìn thấy Tô Hoàng cười vẫy tay chào mình, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi.
... Cô cảm thấy hình như lại bị nữ chủ hố tiếp một đợt.
An Nhu giật giật khóe miệng, có chút bất đắc dĩ. Cô nghiêng đầu, từ ngoài cửa nhìn vào trong phòng học.
Chỗ ngồi là mỗi người một bàn một ghế, mỗi bàn đều rất lớn, trong hộc bàn đều là sách giáo khoa cần học trong ngày, còn có ở điện ở trên chân ghế để tiện sử dụng laptop, phía sau vách tường lớp học còn có một loạt ngăn tủ, chắc là để học sinh đặt những vật phẩm cá nhân.
Lớp học này khác xa những lớp học khác cô từng nhìn thấy, nhưng cũng có chỗ tương tự.
An Nhu không đứng ở ngoài cửa lớp bao lâu, hít sâu trực tiếp đi vào, cô tới không sớm cũng không muộn, bàn ghế trống cũng không còn nhiều. An Nhu chọn một vị trí ngoài rìa giữa lớp, nằm gần cửa sổ, xẹt thẻ lên góc cạnh bàn, chỗ ngồi tự động hiện ra thông tin cá nhân của cô.
Từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, có thể nhìn thấy hàng cây hoa anh đào rợp bóng mát nổi tiếng Z, hoa anh đào nở rộ chào mùa hạ vô cùng xinh đẹp, đương nhiên, lúc chưa nở hoa cũng rất đẹp.
*Hoa anh đào thường nở cuối tháng ba cho đến hết tháng tư.
An Nhu vào lớp không làm cho bất ai chú ý. Cô không có người quen, càng không phải nhân vật nổi tiếng gì, bạn học trong lớp đương nhiên cũng sẽ không chủ động tìm cô làm quen.
An Nhu tạm thời cũng không biết làm cách nào để chào hỏi bạn bè trong lớp, dứt khoát ngồi tại chỗ, lấy sách bài tập ra làm tiếp. Giai đoạn trước học bù một đợt, cuối cùng cũng đã theo kịp tiến độ chương trình trong học viện, nhưng vẫn còn có rất nhiều chỗ chưa hiểu, cần chậm rãi học tập tiếp.
Giờ này phút này, An Nhu rất cảm ơn hệ thống trong đầu, tuy rằng từ trước đến đều hố thảm cô, phương diện khác cũng chẳng ra gì, nhưng lại có năng lực xử lý còn nhanh hơn so với máy tính. Ít nhất cũng lập chút công trạng tại phương diện học tập.
Bởi vậy trong một tuần cô cũng xem như đuổi kịp tiến độ chương trình học.
Đợi trong chốc lát, giáo viên chủ nhiệm lớp cũng đã vào, nhìn thấy giáo viên, trong nháy mắt An Nhu không thể không cảm thán loại này tiểu thuyết Mary Sue này vẫn còn có chỗ rất tốt.
Ít nhất giáo viên học viện DICE đều rất đẹp trai.
"Thầy là giáo viên chủ nhiệm phụ trách lớp 56, Arthur Mogan." Người đàn ông khá trẻ tuổi, người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, tươi cười sáng lạn chào hỏi mọi người trong lớp.
"Mọi người gọi thầy là Arthur là được, từ hôm nay trở đi thầy chính là giáo viên chủ nhiệm của lớp các em, hy vọng thầy trò chúng ta có thể cùng nhau trải qua quảng thời gian vui vẻ trong học kỳ 1 này."
Tóc vàng lóa mắt, đôi mắt màu xanh lam như màu nước biển, nụ cười còn chói hơn ánh sáng mặt trời, còn mang theo chút thẹn thùng. Anh ta mới vừa nói xong, thì toàn bộ học sinh trong lớp đều nhỏ giọng cười vang, không ít nữ sinh đều biểu hiện ra sự hứng thú.
Tuy rằng là người nước ngoài, nhưng tiếng Trung của Arthur lại rất tốt, không hề nghe ra khẩu âm của người nước ngoài, hoàn toàn là giọng tiêu chuẩn.
An Nhu chống cằm, cảm thấy bản thân còn rất mê trai.
Cô không phải người ham mê sắc đẹp, nhưng mà thầy giáo đẹp đến trình độ cấp độ cao như thế này, đều là ước mơ của toàn thể nữ sinh, bất kể là thời đại nào.
Mặc kệ người khác có ước mơ hay không, An Nhu chỉ nhớ lại mấy ông thầy đầu hói bụng bia ở trường THPT Húc Dương, vẫn là cảm thấy thầy giáo trẻ, đẹp trai, tóc vàng mắt xanh đang đứng trước mặt cô càng dễ nhìn, có lẽ sẽ học tốt hơn.
【 Tổng giám đốc Sở, trường học thật là quá tuyệt vời. 】
An Nhu vui rạo rực chia sẽ với Sở Hư Uyên, một chút cũng không thèm quan tâm trước đó Sở Hư Uyên còn lười để ý đến chuyện của cô, vô cùng ra vẻ khoan dung độ lượng.
【 mời thầy giáo đẹp trai về trường dạy, cảnh đẹp ý vui, tạo động lực đến lớp, tổng giám đốc Sở, nếu hằng ngày anh mà nhìn thấy người đẹp chắc tâm trạng cũng cảm thấy vui vẻ hơn hen? ( mắt sáng lấp lánh.gif ) 】
【... Nông cạn. 】
Sở Hư Uyên nghẹn trong chốc lát mới đánh giá ánh mắt của An Nhu.
【 ham mê sắc đẹp, không cảm thấy mất mặt sao? 】
【 mất mặt cái gì nha, người đẹp chính là phải dùng ánh mắt để thưởng thức. 】
An Nhu thực ngay thẳng, nói ý kiến của bản thân.
【 Tổng giám đốc Sở, lớn lên đẹp chính là để bản thân và người khác ngắm nhìn nha, bộ tâm trạng của anh không cảm thấy vui vẻ khi mỗi ngày nhìn thấy gương mặt của mình trong gương sao? 】
An Nhu tự đánh giá diện mạo của mình cũng thuộc dạng thanh tú, nếu trang điểm một chút có lẽ cũng là một hot girl, nhưng tuyệt đối không tính là sắc đẹp tuyệt đỉnh.
Nói gì thì nói, cô vẫn rất giỏi về mảng thưởng thức cái đẹp, những thứ đẹp thường làm tâm trạng vui vẻ, cớ gì không nhìn.
Sở Hư Uyên im lặng một lát, cố gắng cưỡng ép bản thân, kiềm chế xúc động đổi chủ nhiệm lớp cho An Nhu thêm một lần nữa.
Trong một đống cấp dưới toàn là nhân tài của mình, anh tự tay chọn lựa kỹ càng ra một người có thể giúp ích cho An Nhu, ra lệnh đến học viện làm giáo viên chủ nhiệm lớp của An Nhu, Sở Hư Uyên lại không suy tính đến vấn đề nhan sắc.
Chuyện này còn yêu cầu suy xét sao?
Trước đó, Sở Hư Uyên chỉ là tính toán chọn cho An Nhu một giáo viên thích hợp, trong lòng nghĩ không nên làm mèo con ngốc có áp lực quá nhiều trong việc học. Dù sao mèo con ngu ngốc đó anh cũng đã nuôi lâu như vậy, đã nói sẽ bảo vệ con nhóc ngốc nghếch đó cả đời trôi chảy, Sở Hư Uyên không muốn thất hứa.
An Nhu còn không biết tổng giám đốc Sở vì cô có thể thuận lợi học tập ở học viện DICE, lần đầu tiên trong cuộc đời động tay chân làm việc riêng. Chỉ là theo trực giác biết Sở Hư Uyên lại tức giận.
Thôi bỏ đi, cô vĩnh viễn đều không được biết nguyên nhân lý do gì làm Sở Hư Uyên tức giận, nhưng mà tính cách của tổng giám đốc đều khó chịu như vậy sao.
Làm đàn em cũng không dễ dàng nha.
Ở trong đầu câu được câu không nói chuyện với Sở Hư Uyên, vừa quấy rầy anh, vừa lắng nghe thầy Arthur nói chuyện. Thầy ấy cũng không có nói nhiều, chỉ nói đại khái những yêu cầu mục tiêu cần lớp đạt được trong học kỳ 1, ngoài ra nhắc lại một vài điều cần chú ý đã có trong sổ tay học sinh.
Lúc đầu, An Nhu ỷ vào việc bản thân đã rất hiểu biết học viện DICE thông qua quá trình trưởng thành của nữ chủ Tô Hoàng trong tiểu thuyết, nên không có xem qua sổ tay học viện.
Cô vùi đầu ở biệt thự suốt một tuần, vừa bổ sung thêm kiến thức vừa đọc sổ tay học viện DICE, sau đó đã hoàn toàn hiểu biết và nắm rõ tất cả các thông tin cần thiết trong học viện.
Arthur không nói những lời không có ý nghĩa, trực tiếp tuyên bố, sau khi kết thúc một ngày học, học sinh toàn lớp phải ở lại để bỏ phiếu chọn ủy ban lớp. Sau khi căn dặn rõ ràng thì bắt đầu học tiết toán. Arhtur không những là giáo viên chủ nhiệm lớp, mà anh còn là thầy giáo dạy môn toán.
"Được rồi, các bạn học, hiện tại bắt đầu lên lớp thôi." Nụ cười tươi rói như ánh mặt trời, Arthur mặt không đổi sắc lướt học sinh ngồi ở phía dưới, thực mau đã tỏa định mục tiêu của chính mình.
Một cô bé mi thanh mục tú, nhìn qua giống như một động vật nhỏ bé đáng yêu.
Anh tới nơi này đảm nhiệm vai trò chủ nhiệm lớp chính là vì cô bé đó? Có chút bất đắc dĩ, lắc lắc đầu, Arthur thật sự đoán không ra ý nghĩ của ông chủ nhà mình.
Một cựu sinh viên xuất sắc sau khi tốt nghiệp học viện DICE trở thành IT chuyên nghiệp, nhân tài trong nhân tài, cũng là một trong những cấp dưới được Sở Hư Uyên tín nhiệm nhất.
Trước nay Arthur chưa từng nghĩ tới có ngày bản thân lại tiếp nhận một nhiệm vụ muôn hình muôn vẻ như vậy, đây chắc có lẽ là chuyện kỳ lạ nhất trong những nhiệm vụ boss giao cho anh.
Bảo vệ một cô bé tên là An Nhu, bảo đảm cô bé có thể an ổn bình an đi học ở học viện, mỗi tuần còn phải viết báo cáo hơn mười ngàn chữ trở lên về sau đó còn tự mình giao cho Sở Hư Uyên.
Đây quả thực là chuyện làm anh không thể tưởng tượng được.
Từ nhỏ anh học chung với Sở Hư Uyên, được boss phát hiện tài năng, bồi dưỡng chu cấp trong quá trình học tập, tính ra anh đã đi theo boss Sở hơn mười năm. Mối quan hệ giữa hai người là ông chủ và người làm công, cũng bạn bè.
Arthur quá hiểu rõ tính tình của Sở Hư Uyên, chán ghét phái nữ đến độ chỉ vừa nghe thôi sắc mặt đã thay đổi. Cũng không biết rốt cuộc là tình huống như thế nào mới làm boss Sở thay đổi tính tình.
Arthur nhịn không được lại nhìn cô bé ngồi ở bên cửa sổ thêm lần nữa, anh lắc đầu bó tay. Đây là lần đầu tiên boss Sở giao một mệnh lệnh như vậy cho anh đi làm.
Chỉ sợ bất kỳ ai cũng không thể tưởng được tầm quan trọng của cô bé này đối với boss Sở.
Trong một buổi sáng, An Nhu gặp được bốn giáo viên, trừ bỏ giáo viên chủ nhiệm Arthur ra những giáo viên khác đều có nhan sắc không được cao lắm, nhưng cũng xem như xuất sắc.
Thái độ chuyên nghiệp, nói chuyện rất lễ phép, tạo cảm giác rất tốt cho học sinh. An Nhu nghiêm túc học xong một buổi sáng, cảm thấy cũng không tệ.
Đến nỗi làm quen bạn học mới trong lớp ... An Nhu tạm thời còn chưa có nghĩ đến, tính cách của cô cũng không xem như hướng ngoại, cô không quá nguyện ý chủ động chào hỏi giao lưu với người khác, những bạn học khác cũng không để ý đến cô.
Thời gian nghỉ trưa không dài, trong tình huống bình thường, hầu hết học sinh đều sẽ không lựa chọn trở lại khu biệt thự. Sau khi học xong tiết thứ tư, An Nhu dọn dẹp lại đồ vật trên bàn, đi ra phòng học, còn đang do dự có cần đi tìm Tô Hoàng cùng nhau ăn trưa hay không.
Dựa theo quỹ đạo nguyên tác, hiện tại Tô Hoàng đang được mọi người trong lớp chú ý đến vì tướng mạo quá mức xuất sắc, kế tiếp chính là hóa giải một ít thủ đoạn nhỏ, sau đó đảo ngược tình thế, vả mặt chan chát.
Nhưng mà hiện tại Tô Hoàng chỉ là một bộ dáng bình thường, nữ chủ người ta còn dịch dung chưa trở về gương mặt thật. An Nhu cũng không thể nghĩ ra được, với bộ dáng này của Tô Hoàng thì có thể làm ai ngứa mắt.
Chẳng lẽ nữ chủ tính toán tồn tại không có tiếng tăm gì trong học viện DICE cho đến khi tốt nghiệp?
Nữ chủ thay đổi con đường báo thù rồi sao, đó là huyết hải thâm thù nha?!
"Nhu Nhu, mình tới tìm cậu đi ăn trưa đây."
An Nhu đang đứng ngây người ở trước cửa lớp thì lại nghe được giọng của Tô Hoàng, giọng tới trước người tới sau. Tô Hoàng đang đứng trên thang cuốn tự động thấy bóng dáng An Nhu, nhanh chân chạy xuống, tươi cười choàng tay An Nhu: "Đi ăn cơm thôi, mình đói rồi."
"Ừm."
Tô Hoàng đã chủ động tìm tới cửa, An Nhu dù rối rắm cũng không tiện từ chối, chỉ đành tay choàng tay với Tô Hoàng cùng nhau đến căn tin, trên đường đi còn nghe Tô Hoàng nói chuyện: "Nhu Nhu, lớp học thế nào? Giáo viên và bạn học thế nào?"
Mấy chuyện này không cần giấu giếm gì, An Nhu cũng nói theo tình hình thực tế, dừng một chút suy nghĩ, mới thử hỏi: "Tô Hoàng, còn cậu thì sao?"
Thấy biểu tình của Tô Hoàng trước sau như một, giống như không có xảy ra chuyện gì không tốt.
"Mình hả? Cũng khá tốt."
Tô Hoàng kéo tay An Nhu, vẫn giữ nụ cười mỉm tâm trạng cũng rất tốt, nói: "Có xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ với vài người, nhưng đã giải quyết ngay sau đó rồi."
Đôi mắt đen nhánh lắng đọng lại một tầng lạnh lẽo, Tô Hoàng dịu dàng mỉm cười, chuyện hoàn toàn không có nhẹ nhàng như cô nói. Mỗi lớp học đều sẽ có một vài đứa ngu xuẩn, Tô Hoàng cũng không phải người yếu đuối dễ bị người khác ức hiếp, đương nhiên là dằn mặt ngay tại chỗ.
Những việc này Tô Hoàng không tính gạt An Nhu, chỉ là không muốn nhắc tới. Cô hiếm lắm mới tìm được một người bạn tốt như vậy, cô không muốn nhanh như vậy đã làm đối phương sợ cô.
"Vậy cậu không sao chứ?" An Nhu buột miệng thốt ra, nhìn Tô Hoàng có chút lo lắng.
Cô biết bản tính của Tô Hoàng, một chút cũng không cảm thấy nữ chủ hung dữ như vậy có cái gì không đúng, ngược lại còn cảm thấy như vậy mới là chân chính Tô Hoàng.
Trong cốt truyện có một tình tiết nữ sinh tát Tô Hoàng một cái, có phải là chuyện này không? An Nhu không nghĩ quá nhiều, chỉ là lo lắng theo bản năng.
"Không có việc gì, chỉ một chút tranh cãi nhỏ thôi, mình đã giải quyết ngay sau đó rồi, cậu đừng lo." Tô Hoàng tươi cười càng thêm dịu dàng, nhẹ nhàng bâng quơ nói sang chuyện khác.
"Đúng rồi, mình cũng đã đậu vào CLB IT rồi đó, hình như hai ngày sau có một cuộc thi đấu giành riêng cho thành viên mới, cậu có tham gia không?"
Tô Hoàng tham gia CLB âm nhạc giống như nguyên cốt truyện, nhưng chỉ khác là cô ấy cũng tham gia vào CLB Game và IT, cùng chung CLB với An Nhu. Hai CLB này không có trong nguyên tác.
"Chắc mình sẽ tham gia." An Nhu không do dự, đồng ý ngay, trong lòng bởi vì Tô Hoàng nói sang chuyện khác còn mơ hồ nhẹ nhàng thở ra.
Tuy rằng hiện tại cô bị nữ chủ quấn lên, nhưng An Nhu cũng không muốn tham dự vào cuộc sống lên xuống phập phồng của Tô Hoàng. Nữ chủ có vầng sáng Mary Sue có thể dỗi thiên dỗi địa, cô có cái gì?
Một cái đầu trẻ con, tính cách không ổn định, suy nghĩ thì như trẻ lớp lá sao? An Nhu nghĩ đến thuộc tính của bản thân như bị thiên lôi đánh khét lẹt. Hình như mấy thuộc tính trên đều là câu cửa miệng của tổng giám đốc Sở mỗi khi mắng cô thì phải.
【 mèo con ngu ngốc. 】
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
An Nhu chớp chớp mắt, mới nghe ra đây là giọng của Sở Hư Uyên.
【... Tổng giám đốc Sở, anh đừng tự tiện đặt nick name cho tôi được không? Nói chuyện đàng hoàng không được sao? 】
An Nhu có chút bất đắc dĩ, đi đến căn tin, tùy tiện tìm chỗ đứng xếp hàng.
【 tìm tôi có chuyện gì sao? 】
【hiện tại cô ở chung với ai? Hàng xóm của cô? 】
Giọng Sở Hư Uyên lại rất lạnh lẽo, đứng ở trong văn phòng hiệu trưởng, không khí xung quanh người đàn ông tràn đầy tối tăm.
【 quan hệ giữa cô và người đó rất tốt? 】
Ngày đó vừa thấy An Nhu chơi game với người kia, Sở Hư Uyên đã ra lệnh cho thủ hạ đi tra xét toàn bộ thông tin về hai người.
Thông tin về An Nhu tra được ra ngay, nhưng về người tên "Tô Hoàng" kia, Sở Hư Uyên phải tốn chút sức lực mới tra ra được. Hôm nay mới vừa nhận được báo cáo, Sở Hư Uyên nhìn qua loa một lần, thì hoàn toàn phóng ra áp suất thấp.
Tô Hoàng, hay còn có cái tên khác là Phượng Hoàng.
Nếu là người bình thường, Sở Hư Uyên đương nhiên không quen biết. Nhưng người này Sở Hư Uyên nhận thức. Không chỉ quen, mà anh còn biết dựa theo chỉ số thông minh của mèo con ngu ngốc kia, dù có mười An Nhu cũng không phải đối thủ của Tô Hoàng.
Nghĩ đến lúc anh còn ở trên đảo, nẫng tay trên món đồ mà Tô Hoàng muốn, sau đó còn có mấy lần gặp mặt không thoải mái. Sở Hư Uyên không thể ngăn chặn khí lạnh phóng ra xung quanh.
Loại nhân vật thuộc cấp độ nguy hiểm này, tại sao lại muốn làm bạn với An Nhu?!
Hơn nữa quan hệ còn tốt như vậy!
Càng nghiêm trọng hơn là mục đích của cô ta là gì?
Sở Hư Uyên bắt đầu suy xét các loại âm mưu, tâm trạng kém tới cực điểm.
Ấn tượng của Sở Hư Uyên đối với Tô Hoàng rất tệ. Tuy rằng ngay từ đầu có chút thưởng thức đối với người có bản chất tương tự với mình. Nhưng không bao lâu sau, loại thưởng thức này đã chuyển hóa thành đồng loại tương khắc, tràn ngập địch ý.
Anh biết bản chất của Tô Hoàng và anh là cùng một loại người, điều này làm anh vô cùng không thoải mái.
【 à, quan hệ còn tạm được. 】
An Nhu còn không biết nam nữ chủ đã phát triển mối quan hệ trở thành kẻ thù, cô cũng đã nhận ra giọng điệu của tổng giám đốc Sở đang rất nguy hiểm, thật cẩn thận trả lời.
【 chỉ là hàng xóm bình thường thôi nha, quen sơ sơ à. 】
Ủa khoan, cái này hình như không đúng lắm. Sao giọng điệu của anh ta như bắt ghen vậy?!
An Nhu xếp hàng lấy phiếu ăn, trong lòng có dự cảm không tốt.
Tại sao tổng giám đốc Sở lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với Tô Hoàng như vậy?
Từ lần đầu tiên An Nhu phát hiện cốt truyện chạy trật đường rây, thì sau đó cô không quan tâm đến nữa, chỉ cảm giác được Tô Hoàng rất chán ghét Sở Hư Uyên, còn thái độ phía Sở Hư Uyên thì cô không rõ lắm.
An Nhu có tự mình hiểu lấy, cũng dứt khoát không xen vào cốt truyện.
Không phải, hiện tại tổng giám đốc Sở mới cảm thấy hứng thú với hàng xóm của cô, nguyên nhân lớn nhất cũng chỉ có thể là bởi vì anh ta đã nhận ra cô?!!!!
Đột nhiên ý thức được vấn đề này, tay An Nhu run lên, khây thức ăn thiếu chút nữa rơi xuống.
Không không không không, cô còn chưa có chuẩn bị tốt danh tính bị bại lộ.
Sở Hư Uyên đen mặt, tên đáng chết nào sắp xếp cho hai người bọn họ trở thành hàng xóm?! Thì chợt nhớ ra, học viện có hệ thống phân chia dựa theo số thứ tự, mới cưỡng chế đè ép cơn giận xuống.
Mở ra camera theo dõi tìm vị trí hiện tại của An Nhu, Sở Hư Uyên thực mau đã tìm thấy.
Ha hả, hiện tại mèo con ngu ngốc kia còn dững dưng ngồi ăn chung với nhân vật nguy hiểm kia, nhìn thấy An Nhu cười nói chuyện với người khác, sắc mặt và tâm trạng của Sở Hư Uyên ngày một kém.
【... Tổng giám đốc Sở, anh đừng làm tôi sợ. 】
An Nhu thấy Sở Hư Uyên nửa ngày không nói chuyện, trong lòng càng không yên.
【 anh làm sao vậy? Làm ơn nói một câu đi nha TT.】
Hiện tại lá gan của An Nhu lớn không ít, chỉ khi đối mặt với cơn giận của Sở Hư Uyên là cô tay chân luốn cuốn không biết làm sao bây giờ. Ngày thường nói giỡn về nói giỡn, An Nhu chưa thấy Sở Hư Uyên tức giận đến như vậy bao giờ.
Huống chi chuyện này còn quan hệ đến việc cô bị rớt áo choàng, An Nhu càng nghĩ càng lo lắng.
Sở Hư Uyên không trả lời.
Di động đặt trên bàn, màn hình lúc sáng lúc tối, sắc mặt người đàn ông đứng ở trước cửa sổ sát đất âm u lại nặng nề. Vừa rồi, trong nháy mắt Sở Hư Uyên chợt nhận ra ý nghĩ của anh có bao nhiêu đáng sợ.
Anh muốn mang An Nhu lại đây, ngăn cản mèo con tiếp xúc với Tô Hoàng. Nếu không phải An Nhu kịp thời gửi tin nhắn, có lẽ anh đã ra lệnh cho thuộc hạ làm như vậy rồi. Đôi tay đặt ở phía sau lưng nắm chặt thành quyền, sắc mặt Sở Hư Uyên càng khó coi, như đang tự hỏi điều gì.
Trong lòng An Nhu có tâm sự, nên ăn cũng không ngon miệng.
Cô lén lút mở định vị trên di động của Sở Hư Uyên, kinh hoảng phát hiện Sở Hư Uyên đang ở văn phòng hiệu trưởng học viện DICE.
Đừng nói là mình đã bị anh ta phát hiện rồi nha?!
Trong lòng chợt lạnh, An Nhu nghĩ ra muôn ngàn tình huống khi chẳng may cô bị tổng giám đốc Sở bắt được, chắc là không đến mức tống vào phòng thí nghiệm. Nói như thế nào cô và anh ta cũng đã quen nhau lâu như vậy, cũng không biết tổng giám đốc Sở muốn làm cái gì nữa.
【 Tổng giám đốc Sở TT, anh nể tình tôi cực khổ cần cù chăm chỉ làm việc cho anh lâu như vậy, nếu tôi chịu đòn nhận tội, ngài có thể tha thứ cho tôi hay không? Không không không, tha thứ gì đó cho qua đi hen, ngài cho tôi thêm mấy ngày để chuẩn bị tâm lý, tôi tôi tôi tôi hiện tại thật choáng ... ( nhét đầu vào trong tủ lạnh làm nguội lại tâm trí.gif ) 】
【... Cô nghĩ cái gì vậy? 】
Sở Hư Uyên mới vừa cầm di động lên, thì nhìn thấy một tin nhắn dài từ mèo con ngu ngốc, chân mày giật tưng tưng.
【đi học đàng hoàng, chuyện chịu đòn nhận tội chờ cô học xong về nhà hãy nói. 】
Sở Hư Uyên hiểu rất rõ thời gian lên lớp của An Nhu. Lúc này là giờ nghỉ trưa, mèo con ngu ngốc này không lo nghỉ ngơi, lo ở chỗ này cãi cọ với anh?!
【... Tổng giám đốc Sở, rốt cuộc anh cũng lên tiếng! 】
An Nhu cắn đũa, lập tức nở nụ cười.
【 ừ ừ, đợi tôi về nhà lại nói tiếp! 】
An Nhu cũng không biết tại sao bản thân lại lập tức vui vẻ hẳn lên, nhưng nghe giọng của tổng giám đốc Sở đã không có cảm xúc gì khác, ngay cả cảm giác nguy hiểm trước đó cũng đã biến mất không thấy đâu, anh ta đã bình thường trở lại. Làm cô giật cả mình, tổng giám đốc Sở thật là ...
"Làm sao vậy? Nhìn cậu rất vui vẻ."
Tô Hoàng vẫn luôn chú ý đến cảm xúc của An Nhu, thấy cảm xúc của cô đột nhiên thay đổi, cười mở miệng trêu ghẹo.
"A? Cái này ..."
An Nhu giật mình, ngây ngốc sờ soạng khóe môi, lúc này mới cảm giác được, không biết bản thân đã bật cười từ khi nào.
"Ờ, chọc tức một người rất tốt, hiện tại đã làm hòa với anh ấy, nên thấy vui thôi." An Nhu nghĩ nghĩ, thoải mái hào phóng nói ra.
/95
|