An Nhu đứng ở một bên, nghe Tô Hoàng nói xong, tự nhiên cảm thấy bản thân mình thực sự có thể chất gây hoạ. Thực rõ ràng, người tiểu thư nhà họ Sở nói là cô, Tô Hoàng chỉ là người vô tội bị liên lụy vào mà thôi.
Thật ra cô biết lý do gì Sở Nguyệt nhằm vào cô, nguyên nhân quá đơn giản. Tùy tùy tiện tiện là có thể đoán được, chỉ là trừ bỏ cô, không có người nào biết trong lòng Sở Nguyệt nghĩ như vậy.
Dù gì cũng là anh em ruột trong mắt người ngoài, không đúng sao?
An Nhu ngẩng đầu, vừa lúc va chạm với ánh mắt phức tạp của Sở Nguyệt. Cô hơi giật mình, tặng cho đối phương một nụ cười xán lạn. Lăn lộn trong cái giới này lâu như vậy, cho dù hiểu biết không nhiều, nhưng An Nhu cũng đã học được cách chọc đối phương càng thêm tức giận.
Quả nhiên, gương mặt xinh đẹp của Sở Nguyệt có dấu vết hơi hơi vặn vẹo. Cô ta cơ hồ là cắn chảy máu môi, mới ngăn chặn lòng ghen tỵ bất mãn của bản thân.
Rõ ràng, đáng lý ra cô phải là người thân cận với anh ấy nhất, nhưng tại vì sao chứng ghét nữ giới của anh ấy lại vô hiệu với cô ta?!
Thật sự là không công bằng!!!
An Nhu không quan tâm suy nghĩ của Sở Nguyệt, Hạ Thanh Viễn và Eddy dẫn đầu tới nơi này, chứng tỏ, chuyện này có lớn đến thế nào thì cũng phải dừng ở đây.
Có thể tặng cho Sở Nguyệt một bàn tay, nhưng không thể tát thẳng vào mặt trường cao đẳng Hoa Đế.
Nhóm người Eddy cúi người xin lỗi, hơn nữa tỏ vẻ sẽ trừng phạt Sở Nguyệt một cách thỏa đáng, Tô Hoàng cũng không nhiều lời, cong môi cười: "Vậy thì mọi chuyện cứ dừng ở đây đi, tôi cũng không có gì ý khác, Sở tiểu thư trời sinh cao ngạo hơn người, đương nhiên mệnh quý giá, không thể so với dân nghèo như chúng tôi."
Lời này kẹp dao giấu kiếm ai đều nghe ra tới, nhóm người này đều lăn lộn trong xã hội thượng lưu, ai cũng nói chuyện phải cẩn thận ba phần, cố tình Tô Hoàng không như vậy, giữa những hàng chữ đầy ác ý nhìn thấy ghê người.
An Nhu chớp chớp mắt, kéo cánh tay Tô Hoàng, đột nhiên hiểu ra: "Tô Hoàng à, cậu đừng nói như vậy, chúng ta thật sự là người nghèo mà, chỉ là bị Sở tiên sinh dìu dắt mà thôi, vẫn nên tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận nha."
Một vai thiện, một vai ác, hai người phối hợp ăn ý, cố tình những lời nói ra lại có thể làm người ta tức chết.
An Nhu cũng đã mở miệng, cho nên Sở Nguyệt không thể không bị xử phạt.
Phía trường cao đẳng Hoa Đế cũng không có cách nào, chuyện này về tình về lý đều là lỗi của tiểu thư nhà họ Sở, mất phong độ và gia giáo. Thân phận bối cảnh của hai nữ sinh học viện DICE đó cũng không phải bình thường, sau một hồi suy tính, kết luận vẫn là phải đưa ra thành ý thực tế.
Vội vàng thương nghị một phen, cho bọn Tô Hoàng một kết quả...
Xóa bỏ một phần ba điểm số của Sở Nguyệt trong năm học này, ghi vào hồ sơ học bạ cá nhân, ý nghĩa cô ta đã mất tư cách tham gia xuất ngoại đào tạo sâu. Hơn nữa vị trí tại hội học sinh có vững chắc hay không cũng không biết chừng.
Tô Hoàng cũng hiểu biết đánh chó phải nể mặt chủ, rút tay, không giết đến cùng, thấy vậy cũng ậm ờ cố mà tiếp nhận kết quả này.
Sở Nguyệt nghe xong trừng phạt nhà trường dành cho mình, một ngụm máu dâng tới cổ họng. Vốn dĩ muốn cãi lại, nói bản thân không nói gì hạ thấp nhân phẩm người khác. Nhưng sau đó nghĩ lại, con nhỏ kia tự tin như vậy chắc trong tay nó có thứ gí đó... Ghi âm sao!?
Bị vả mặt một lần là đủ rồi, cô cũng không muốn lòng tự trọng của mình lại bị người ta giẫm đạp trên mặt đất.
Chuyện này cứ như vậy đi qua, chỉ là làm mọi người mất hứng, ồn ào như vậy Tô Hoàng cũng không yên tâm để An Nhu ở lại sân huấn luyện sơ cấp một mình. Vừa vặn An Nhu cũng có chút mệt, dứt khoát đi về phòng nghỉ ngơi.
An Nhu pha một ly trà sữa, lắc lư một chút, dứt khoát lấy máy tính ra thuận tay giải quyết chỉnh sửa Bug trong phần mềm mà mọi người trong phòng nghiên cứu vừa gửi tới tối hôm qua.
Sau khi làm xong, An Nhu đi ra ngoài hít thở không khí, ở trên hành lang dài phong cách Nhật, nhìn thấy cá Koi bơi đầy trong hồ sen, đình đài lầu các, được thiết kế xây dựng rất tinh xảo, nhìn qua tinh thần cũng sảng khoái.
"An Nhu." Một người từ phía sau gọi lại An Nhu.
An Nhu dừng một chút, xoay người. Sở Trạch Hạo cầm một ly cà phê trong tay, đi từ hướng ngược lại với An Nhu.
"Chào."
An Nhu cười cười, trong lòng biết rõ ràng đối phương là đặc biệt lại đây nói chuyện với mình, cô cũng không có gì che dấu: "Sao không ở bên kia trượt tuyết chung với mọi người?"
Sở Trạch Hạo gãi gãi đầu, lộ ra một chút thẹn thùng, mỉm cười trả lời: "Có hơi mệt, muốn ra tới nghỉ ngơi một chút, cậu cũng vậy phải không?"
"Ừ." An Nhu dứt khoát dừng lại, không phủ nhận.
"Tìm tôi có chuyện gì sao?" Hiểu rõ bản tính người trước mặt này, An Nhu dứt khoát hỏi thẳng.
"Là có một chuyện nhỏ, tôi..." Sở Trạch Hạo lộ ra biểu tình do dự, anh nhìn nhìn ly cà phê trong tay, đột nhiên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Như là tăng thêm can đảm.
Theo động tác biên độ quá lớn, cổ tay áo rộng mở trượt xuống, lộ ra bên trong dấu vết xanh tím.
An Nhu bị vết thương dọa tới.
Rốt cuộc Sở Trạch Hạo muốn làm gì?!
"Tìm tôi có chuyện gì, anh cứ nói thẳng ra đi."
An Nhu nhíu nhíu mày, có chút quan tâm hỏi: "À... Cánh tay... Anh không đi xử lý sao?"
Thanh niên tóc đen lộ ra sắc mặt gãi đúng chỗ ngứa. Anh rụt tay ra sau một chút, không được tự nhiên kéo tay áo che dấu: "Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao."
Ấp a ấp úng, chau mày, rõ ràng có chuyện gì đó giấu giếm.
An Nhu trong lòng trợn mắt.
Nếu không phải biết mấy chuyện dơ bẩn của nhà họ Sở, cô cũng có khả năng sẽ bị lừa, nhưng cô có ưu thế là biết hết mọi chuyện, lại bị lừa gạt thì quá ngu ngốc rồi.
Bộ tưởng cô là thánh mẫu, tràn đầy lòng đồng tình sao?!
Nhìn thấy một người bị bạo lực gia đình thì muốn xả thân hết mình bảo vệ, cô đâu có ngu dữ thần vậy?
Nhưng đều đã diễn đến nơi đây, không tiếp tục cũng không được. An Nhu bắt đầu nhập vai thánh mẫu, ánh mắt hiện ra sự đồng tình, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh.
"Sở Trạch Hạo, tôi không biết anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh có thể tìm trường học giải quyết. Nếu bị ức hiếp, tôi tin tưởng nhà trường học sẽ ra mặt. Thế gian đều có chân tình, trong lòng mỗi người đều có công bằng chính nghĩa."
"...?"
Mặc kệ anh ta làm ra phản ứng ngạc nhiên ra sao, An Nhu vẫn tiếp tục nhập vai: "Bạn học à, tuy rằng tôi không có năng lực giúp bạn, nhưng vẫn còn có rất nhiều người có thể giúp bạn vượt qua chuyện này, bạn đừng mất lòng tin với thế giới này, tin tưởng tôi, cố lên, được không?"
"..."
Hung hăng rót món canh gà tinh thần cho vai ác trước mặt, An Nhu lưu loát xoay người tính đi, người nào đó mới phản ứng, lập tức gọi lại: "An Nhu."
An Nhu dừng bước, quay đầu, vẻ mặt mê mang nhìn anh: "Còn có chuyện gì nữa sao?"
"... Ừm."
Sở Trạch Hạo cúi đầu, nhìn không rõ cảm xúc trên mặt, anh nhỏ giọng nói. "Thật ra... Có một việc, muốn xin cô hỗ trợ."
"Cho nên, anh muốn nhờ tổng giám đốc Sở giúp anh sao?" An Nhu ngồi ở trên hành lang nhìn ngắm hồ cá Koi nghe Sở Trạch Hạo tự thuật chuyện của anh ta.
"Ừ, tôi quá yếu ớt, không có năng lực chống lại Tần Thiến, chỉ có thể phiền tổng giám đốc Sở giúp một tay, tôi cũng sẽ tận lực trả giá đại giới, chỉ xin... Tổng giám đốc Sở có thể giúp tôi thoát khỏi bà ta." Kéo kéo tay áo, che dấu vết thương ghê người, giọng Sở Trạch Hạo dần hạ xuống.
Nhà họ sở có năm người thừa kế, Sở Hư Uyên không phải con ruột của Tần Thiến khi còn nhỏ thường xuyên bị bà ta ngầm ngầm hãm hại, một ngày chỉ cho ăn một chén cơm, mà còn là cơm thừa canh cặn.
Cho nên, không phải chỉ mình Sở Hư Uyên bị ngược đãi, mà bà ta còn ngược đãi chính con ruột của mình?
Sở Hư Uyên là ngược đãi tinh thần, Sở Trạch Hạo và Sở Liên là cơ thể sao?
"Sở Trạch Thiên là con trai trưởng, sẽ là người thừa kế, được bà ta coi trọng, Nguyệt Nguyệt từ nhỏ sức khỏe không tốt, cũng được bà ta coi như trân bảo."
Giọng Sở Trạch Hạo nhàn nhạt, nghe không ra nhiều ít cảm xúc: "Cho nên mọi tức giận căm ghét đều rơi vào trên người tôi và Sở Liên."
Rõ ràng đều là do Tần Thiến mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, nhưng trước lúc Sở Hư Uyên nắm quyền, bọn họ sống cũng không sung sướng gì, chỉ là ít ăn đòn roi hơn bây giờ thôi.
Roi, gậy golf, hở chút là phạt quỳ trên bịch nước đá lạnh băng, sao chép cái gì mà gia quy của nhà họ Tần, thậm chí muốn bọn họ thề độc suốt đời làm con chó cho anh cả và Sở Nguyệt... Sở Trạch Hạo và Sở Liên chính là trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy.
Thậm chí, khi Sở Liên đã gả đi ra ngoài, vẫn bị bà ta gọi về đánh đập, còn bị đánh đến sinh non...
Thẳng đến khi anh cả Sở Trạch Thiên đấu không lại Sở Hư Uyên, bị chặt đứt hai chân, giam cầm trong viện tâm thần. Lúc này Tần Thiến mới dời ánh mắt đến trên người anh. Nhưng bà ta vẫn khống chế không được cảm xúc, chỉ cần anh không làm theo lệnh hay là bị Sở Hư Uyên chọc tức sẽ tay đấm chân đá.
Cho đến năm tuần trước, anh lén làm giám định xét nghiệm ADN, lúc này mới biết...
"Sở Liên đã liên hôn dọn ra ngoài, trong nhà chỉ có tôi và Sở Nguyệt."
Sở Trạch Hạo nói như chuyện của người khác, mặt không cảm xúc: "Bà ta luyến tiếc tổn thương Sở Nguyệt, chỉ có thể làm đau tôi."
Lần trước, sau khi Sở Hư Uyên dẫn An Nhu đến tham gia tiệc, không nói một lời trực tiếp rời khỏi, Tần Thiến lại lên cơn. Trực tiếp dùng nĩa đâm thẳng vào đầu gối, máu theo lổ thủng chảy ướt quần, còn bắt anh giữ nguyên bộ dáng đó quỳ suốt hai ngày.
Lần đầu tiên An Nhu nghe được chính miệng người trong cuộc nói ra. Cho dù biết Sở Trạch Hạo cũng không phải là người dễ bị người khác ức hiếp, không phải là kẻ đáng thương. Trong lòng vẫn là có chút phức tạp.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ nói với Sở tiên sinh, cụ thể ra sao anh ấy sẽ nói với anh sao." An Nhu gật đầu, biểu tình nghiêm túc.
"Thật cám ơn cô." Thanh niên lộ ra mỉm cười sạch sẽ, tràn đầy cảm kích.
"Nếu có thể, tôi nhất định dốc hết sức lực làm việc cho tổng giám đốc Sở, cả Sở Liên cũng vậy."
Đoạn hội thoại cứ như thế ngắn gọn kết thúc, An Nhu về phòng, Sở Trạch Hạo tỏ vẻ muốn ở lại ngắm cảnh đêm trong chốc lát.
Nhìn An Nhu rời đi, nụ cười trên mặt Sở Trạch Hạo mới chậm rãi nhạt dần.
Quá dễ dàng.
Tại sao sẽ tìm tới An Nhu mà không phải trực tiếp tìm Sở Hư Uyên, vấn đề này quá đơn giản, không cần phải hỏi.
Phụ nữ sau khi nghe xong mấy câu chuyện loại này sẽ trực tiếp đồng ý, còn đàn ông thì khác.
Phụ nữ thích che chở những thứ yếu ớt, đáng thương, còn đàn ông thì cần nghiệm chứng, dễ nảy sinh nghi ngờ.
Cho dù chuyện có thành hay không, cậu cũng đã thử, không phải sao?!
Chỉ cần Sở Hư Uyên nguyện ý nhúng tay, chuyện của bọn họ sớm muộn gì cũng có thể giải quyết, như vậy bọn họ mới có thể hít thở được, nếu không Sở Liên và mình sẽ điên mất.
An Nhu không ngốc như Sở Trạch Hạo nghĩ.
Cô biết rõ Tần Thiến hơn anh nghĩ, thành thật mà nói, cô vẫn luôn cảm thấy Sở Hư Uyên là đang xem náo nhiệt. Cái gì cũng đều biết, nhưng lại không nói ra, người này thật là thích đùa, quá ác rồi.
Thuận tay hỗ trợ gửi tin nhắn, nếu Sở Hư Uyên muốn xử lý, cũng là chuyện sớm muộn.
An Nhu đơn giản biên soạn một tin nhắn ngắn gửi cho Sở Hư Uyên, giống như cô đoán, Sở Hư Uyên chỉ trả lời rất ngắn gọn "Đã biết", sau đó im bật.
【 kêu Sở Trạch Hạo liên lạc với anh. 】
Giọng Sở Hư Uyên bình đạm, không hề ngạc nhiên.
【 anh sẽ nói chuyện với cậu ta. 】
【 biết rồi, bảo cậu ta tìm anh nói chuyện đúng không?! 】
An Nhu ngoan ngoãn nói, nghĩ nghĩ, không nhịn xuống, biết mà còn cố hỏi.
【 Sở tiên sinh, có phải anh đã sớm biết hay không? 】
Chuyện này không giống tình tiết trong tiểu thuyết. Ở cốt truyện, Sở Hư Uyên chưa bao giờ biểu hiện qua rằng bản thân biết những việc này. Nhưng sau khi xuyên vào đây, An Nhu mới biết chuyện không phải như vậy.
Dựa theo những hiểu biết của cô đối với Sở Hư Uyên, dục vọng khống chế của người này rất mạnh, sẽ không buông tha cho những ai thoát khỏi tầm khống chế của bản thân, còn nữa, là một người rất thù vặt, anh ta sẽ đùa đến chết những người từng có ý hãm hại mình.
【 không để ý mà thôi. 】
Sở Hư Uyên cũng không có gạt cô, giọng điệu không chút để ý.
【 mấy người đó không có liên quan gì đến anh, quan tâm làm gì. 】
Anh không phải thánh nam thánh mẫu, nhìn bọn họ chó cắn chó miệng đầy máu, lâu lâu buồn chán nhìn xem thay đổi tâm trạng.
An Nhu giật giật khóe môi.
Cô càng thêm cảm thấy lòng của Sở Hư Uyên rất sâu, đo không được, loại chuyện này mà còn có thể thờ ơ lạnh nhạt dùng là trò tiêu khiển lúc buồn chán...
Tố chất tâm lý, thật khỏe mạnh làm sao!!!
【 mọi chuyện đều nằm trong suy đoán của ngài, chắc ngài đây chưa từng nếm mùi thất bại? 】
An Nhu có chút chua lòm.
【 xin cúi chào quốc vương chiến tích toàn thắng. 】
Tuy rằng trong quá khứ có nhấp nhô đôi chút, nhưng sau đó, Sở Hư Uyên căn bản chính là thuận buồm xuôi gió, là người chiến thắng dòng đời nghiệt ngã, ngồi chiễm chệ ở nơi cao.
Thoáng đọc nội dung tin nhắn này, Sở Hư Uyên chống trán, cười nhạo một tiếng, không trả lời cô.
Chiến tích toàn thắng?
Anh chưa bao giờ cảm thấy như vậy, ít nhất ở chưa từng toàn thắng ở trên người An Nhu.
An Nhu một bên nói chuyện phiếm với Sở Hư Uyên, một bên xem lại phần mềm sắp cho ra thị trường. Đến nỗi xung đột xảy ra vào lúc sáng, cô không có nhắc tới, dù sao cũng đã giải quyết, không cần phải cáo trạng.
Ở trong phòng tiêu ma hơn phân nửa thời gian buổi chiều, Tô Hoàng đẩy cửa vào mới tìm được An Nhu.
"Không trượt tuyết, trốn vào đây tự kỷ sao?!"
Tô Hoàng nhìn thấy cô, cười giỡn: "Sắp đến giờ cơm chiều rồi, mau đi ra ăn thôi."
"Ư, mình lập tức đi ngay." An Nhu trả lời, vội vàng dặn dò Sở Hư Uyên đúng hạn ăn cơm, lúc này mới đi ra ngoài với Tô Hoàng.
Cơm chiều dùng ở nhà hàng khách sạn, tay nghề bà chủ rất tốt, mọi người đều ngồi ở phòng ăn lớn, mới chơi một buổi chiều mà mọi người đã dần thân quen, túm tụm ngồi chung thành một bàn vừa ăn, vừa nói rất rôm rả.
Ăn xong, vài người tính toán ngâm suối nước nóng.
"Thật vất vả mới tới một chuyến, đi ngâm suối nước nóng đi anh em." Hạ Dương cong khóe môi, cười đầy khinh bĩ.
"Nghe nói quá chín giờ tối sẽ mở cửa cho nam nữ tắm chung... Mẹ ơi, đau!"
"Không có ai tắm giờ đó đâu, tự sướng một mình đi."
Tô Hoàng bình tĩnh rút tay về, hỏi An Nhu: "Chúng ta đi chung nha, cũng đã tới rồi, thể nghiệm một chút đi, rất tuyệt vời đó."
An Nhu cũng có chút động lòng, ăn cơm xong, mặc vào áo choàng tắm khách sạn cung cấp, sau đó đi ngâm suối nước nóng.
Cũng có không ít chung ý nghĩ, An Nhu và Tô Hoàng vén rèm đi vào, nhìn thấy có không ít nữ sinh đều đang ngâm mình trong suối nước nóng.
Vừa nhấc mắt, thì nhìn thấy Sở Nguyệt đang nói cười đùa giỡn với đám tiểu thư con nhà giàu bên kia. Không gian trong suối nước nóng không lớn, không khí xung quanh cũng cứng đờ, người ngựa hai phe liếc nhau dời tầm mắt ngay, đều xem đối phương là không khí.
Nhìn thấy Sở Nguyệt, trong lòng An Nhu cũng rất khó chịu, nhưng có Tô Hoàng ở bên cạnh, nên làm cô thấy an tâm không ít. Có văn có võ, tự thành lập công ty, còn có thể làm sát thủ, cấp bậc nữ vương Mary Sue như Tô Hoàng tại bên người, yêu ma quỷ quái gì đều là cọp giấy!
Cẩn thận thử nhiệt độ nước, An Nhu tìm nơi dễ chịu đặt chân bước xuống, sau đó ngâm toàn thân vào trong suối nước nóng, hạnh phúc than nhẹ một hơi.
Cảm giác thật sự rất tuyệt vời!
"Rất sướng đúng không."
Tô Hoàng cười nói, tri kỷ lấy một cái chén nhỏ chảy theo dòng nước đưa qua: "Còn có trứng luộc suối nước nóng nữa nè, ăn thử xem."
Thể chất An Nhu không chịu được, ngâm đã lâu, cảm thấy choáng váng, cô xoa xoa Thái Dương, nói một tiếng với Tô Hoàng, muốn về phòng nghỉ ngơi trước.
Tô Hoàng lưu lại nơi này ngâm tiếp, nghe vậy cũng cười vẫy vẫy tay chào An Nhu.
Thay xong áo choàng tắm, cột chặt dây lưng, An Nhu vừa ngáp vừa đi ra ngoài.
Ngâm suối nước nóng có thể tiêu trừ mệt nhọc, làm tinh thần thả lỏng, nhưng ngược lại cũng sẽ cảm thấy càng mệt nhọc.
Trở về ngủ thôi.
An Nhu hạnh phúc quyết định trong lòng, đi dọc trên hành lang, khóe mắt thoáng phát hiện phía trước có bóng người, theo bản năng xê dịch sang bên cạnh nhường đường, người tới lại đâm thẳng vào người An Nhu.
An Nhu theo bản năng nắm chặt áo tắm, lại bị người trước mặt lập tức ôm đầy cõi lòng.
"Nhớ anh đến như vậy? Nhào vào trong ngực mới chịu, hửm?"
Thật ra cô biết lý do gì Sở Nguyệt nhằm vào cô, nguyên nhân quá đơn giản. Tùy tùy tiện tiện là có thể đoán được, chỉ là trừ bỏ cô, không có người nào biết trong lòng Sở Nguyệt nghĩ như vậy.
Dù gì cũng là anh em ruột trong mắt người ngoài, không đúng sao?
An Nhu ngẩng đầu, vừa lúc va chạm với ánh mắt phức tạp của Sở Nguyệt. Cô hơi giật mình, tặng cho đối phương một nụ cười xán lạn. Lăn lộn trong cái giới này lâu như vậy, cho dù hiểu biết không nhiều, nhưng An Nhu cũng đã học được cách chọc đối phương càng thêm tức giận.
Quả nhiên, gương mặt xinh đẹp của Sở Nguyệt có dấu vết hơi hơi vặn vẹo. Cô ta cơ hồ là cắn chảy máu môi, mới ngăn chặn lòng ghen tỵ bất mãn của bản thân.
Rõ ràng, đáng lý ra cô phải là người thân cận với anh ấy nhất, nhưng tại vì sao chứng ghét nữ giới của anh ấy lại vô hiệu với cô ta?!
Thật sự là không công bằng!!!
An Nhu không quan tâm suy nghĩ của Sở Nguyệt, Hạ Thanh Viễn và Eddy dẫn đầu tới nơi này, chứng tỏ, chuyện này có lớn đến thế nào thì cũng phải dừng ở đây.
Có thể tặng cho Sở Nguyệt một bàn tay, nhưng không thể tát thẳng vào mặt trường cao đẳng Hoa Đế.
Nhóm người Eddy cúi người xin lỗi, hơn nữa tỏ vẻ sẽ trừng phạt Sở Nguyệt một cách thỏa đáng, Tô Hoàng cũng không nhiều lời, cong môi cười: "Vậy thì mọi chuyện cứ dừng ở đây đi, tôi cũng không có gì ý khác, Sở tiểu thư trời sinh cao ngạo hơn người, đương nhiên mệnh quý giá, không thể so với dân nghèo như chúng tôi."
Lời này kẹp dao giấu kiếm ai đều nghe ra tới, nhóm người này đều lăn lộn trong xã hội thượng lưu, ai cũng nói chuyện phải cẩn thận ba phần, cố tình Tô Hoàng không như vậy, giữa những hàng chữ đầy ác ý nhìn thấy ghê người.
An Nhu chớp chớp mắt, kéo cánh tay Tô Hoàng, đột nhiên hiểu ra: "Tô Hoàng à, cậu đừng nói như vậy, chúng ta thật sự là người nghèo mà, chỉ là bị Sở tiên sinh dìu dắt mà thôi, vẫn nên tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận nha."
Một vai thiện, một vai ác, hai người phối hợp ăn ý, cố tình những lời nói ra lại có thể làm người ta tức chết.
An Nhu cũng đã mở miệng, cho nên Sở Nguyệt không thể không bị xử phạt.
Phía trường cao đẳng Hoa Đế cũng không có cách nào, chuyện này về tình về lý đều là lỗi của tiểu thư nhà họ Sở, mất phong độ và gia giáo. Thân phận bối cảnh của hai nữ sinh học viện DICE đó cũng không phải bình thường, sau một hồi suy tính, kết luận vẫn là phải đưa ra thành ý thực tế.
Vội vàng thương nghị một phen, cho bọn Tô Hoàng một kết quả...
Xóa bỏ một phần ba điểm số của Sở Nguyệt trong năm học này, ghi vào hồ sơ học bạ cá nhân, ý nghĩa cô ta đã mất tư cách tham gia xuất ngoại đào tạo sâu. Hơn nữa vị trí tại hội học sinh có vững chắc hay không cũng không biết chừng.
Tô Hoàng cũng hiểu biết đánh chó phải nể mặt chủ, rút tay, không giết đến cùng, thấy vậy cũng ậm ờ cố mà tiếp nhận kết quả này.
Sở Nguyệt nghe xong trừng phạt nhà trường dành cho mình, một ngụm máu dâng tới cổ họng. Vốn dĩ muốn cãi lại, nói bản thân không nói gì hạ thấp nhân phẩm người khác. Nhưng sau đó nghĩ lại, con nhỏ kia tự tin như vậy chắc trong tay nó có thứ gí đó... Ghi âm sao!?
Bị vả mặt một lần là đủ rồi, cô cũng không muốn lòng tự trọng của mình lại bị người ta giẫm đạp trên mặt đất.
Chuyện này cứ như vậy đi qua, chỉ là làm mọi người mất hứng, ồn ào như vậy Tô Hoàng cũng không yên tâm để An Nhu ở lại sân huấn luyện sơ cấp một mình. Vừa vặn An Nhu cũng có chút mệt, dứt khoát đi về phòng nghỉ ngơi.
An Nhu pha một ly trà sữa, lắc lư một chút, dứt khoát lấy máy tính ra thuận tay giải quyết chỉnh sửa Bug trong phần mềm mà mọi người trong phòng nghiên cứu vừa gửi tới tối hôm qua.
Sau khi làm xong, An Nhu đi ra ngoài hít thở không khí, ở trên hành lang dài phong cách Nhật, nhìn thấy cá Koi bơi đầy trong hồ sen, đình đài lầu các, được thiết kế xây dựng rất tinh xảo, nhìn qua tinh thần cũng sảng khoái.
"An Nhu." Một người từ phía sau gọi lại An Nhu.
An Nhu dừng một chút, xoay người. Sở Trạch Hạo cầm một ly cà phê trong tay, đi từ hướng ngược lại với An Nhu.
"Chào."
An Nhu cười cười, trong lòng biết rõ ràng đối phương là đặc biệt lại đây nói chuyện với mình, cô cũng không có gì che dấu: "Sao không ở bên kia trượt tuyết chung với mọi người?"
Sở Trạch Hạo gãi gãi đầu, lộ ra một chút thẹn thùng, mỉm cười trả lời: "Có hơi mệt, muốn ra tới nghỉ ngơi một chút, cậu cũng vậy phải không?"
"Ừ." An Nhu dứt khoát dừng lại, không phủ nhận.
"Tìm tôi có chuyện gì sao?" Hiểu rõ bản tính người trước mặt này, An Nhu dứt khoát hỏi thẳng.
"Là có một chuyện nhỏ, tôi..." Sở Trạch Hạo lộ ra biểu tình do dự, anh nhìn nhìn ly cà phê trong tay, đột nhiên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Như là tăng thêm can đảm.
Theo động tác biên độ quá lớn, cổ tay áo rộng mở trượt xuống, lộ ra bên trong dấu vết xanh tím.
An Nhu bị vết thương dọa tới.
Rốt cuộc Sở Trạch Hạo muốn làm gì?!
"Tìm tôi có chuyện gì, anh cứ nói thẳng ra đi."
An Nhu nhíu nhíu mày, có chút quan tâm hỏi: "À... Cánh tay... Anh không đi xử lý sao?"
Thanh niên tóc đen lộ ra sắc mặt gãi đúng chỗ ngứa. Anh rụt tay ra sau một chút, không được tự nhiên kéo tay áo che dấu: "Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao."
Ấp a ấp úng, chau mày, rõ ràng có chuyện gì đó giấu giếm.
An Nhu trong lòng trợn mắt.
Nếu không phải biết mấy chuyện dơ bẩn của nhà họ Sở, cô cũng có khả năng sẽ bị lừa, nhưng cô có ưu thế là biết hết mọi chuyện, lại bị lừa gạt thì quá ngu ngốc rồi.
Bộ tưởng cô là thánh mẫu, tràn đầy lòng đồng tình sao?!
Nhìn thấy một người bị bạo lực gia đình thì muốn xả thân hết mình bảo vệ, cô đâu có ngu dữ thần vậy?
Nhưng đều đã diễn đến nơi đây, không tiếp tục cũng không được. An Nhu bắt đầu nhập vai thánh mẫu, ánh mắt hiện ra sự đồng tình, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh.
"Sở Trạch Hạo, tôi không biết anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh có thể tìm trường học giải quyết. Nếu bị ức hiếp, tôi tin tưởng nhà trường học sẽ ra mặt. Thế gian đều có chân tình, trong lòng mỗi người đều có công bằng chính nghĩa."
"...?"
Mặc kệ anh ta làm ra phản ứng ngạc nhiên ra sao, An Nhu vẫn tiếp tục nhập vai: "Bạn học à, tuy rằng tôi không có năng lực giúp bạn, nhưng vẫn còn có rất nhiều người có thể giúp bạn vượt qua chuyện này, bạn đừng mất lòng tin với thế giới này, tin tưởng tôi, cố lên, được không?"
"..."
Hung hăng rót món canh gà tinh thần cho vai ác trước mặt, An Nhu lưu loát xoay người tính đi, người nào đó mới phản ứng, lập tức gọi lại: "An Nhu."
An Nhu dừng bước, quay đầu, vẻ mặt mê mang nhìn anh: "Còn có chuyện gì nữa sao?"
"... Ừm."
Sở Trạch Hạo cúi đầu, nhìn không rõ cảm xúc trên mặt, anh nhỏ giọng nói. "Thật ra... Có một việc, muốn xin cô hỗ trợ."
"Cho nên, anh muốn nhờ tổng giám đốc Sở giúp anh sao?" An Nhu ngồi ở trên hành lang nhìn ngắm hồ cá Koi nghe Sở Trạch Hạo tự thuật chuyện của anh ta.
"Ừ, tôi quá yếu ớt, không có năng lực chống lại Tần Thiến, chỉ có thể phiền tổng giám đốc Sở giúp một tay, tôi cũng sẽ tận lực trả giá đại giới, chỉ xin... Tổng giám đốc Sở có thể giúp tôi thoát khỏi bà ta." Kéo kéo tay áo, che dấu vết thương ghê người, giọng Sở Trạch Hạo dần hạ xuống.
Nhà họ sở có năm người thừa kế, Sở Hư Uyên không phải con ruột của Tần Thiến khi còn nhỏ thường xuyên bị bà ta ngầm ngầm hãm hại, một ngày chỉ cho ăn một chén cơm, mà còn là cơm thừa canh cặn.
Cho nên, không phải chỉ mình Sở Hư Uyên bị ngược đãi, mà bà ta còn ngược đãi chính con ruột của mình?
Sở Hư Uyên là ngược đãi tinh thần, Sở Trạch Hạo và Sở Liên là cơ thể sao?
"Sở Trạch Thiên là con trai trưởng, sẽ là người thừa kế, được bà ta coi trọng, Nguyệt Nguyệt từ nhỏ sức khỏe không tốt, cũng được bà ta coi như trân bảo."
Giọng Sở Trạch Hạo nhàn nhạt, nghe không ra nhiều ít cảm xúc: "Cho nên mọi tức giận căm ghét đều rơi vào trên người tôi và Sở Liên."
Rõ ràng đều là do Tần Thiến mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, nhưng trước lúc Sở Hư Uyên nắm quyền, bọn họ sống cũng không sung sướng gì, chỉ là ít ăn đòn roi hơn bây giờ thôi.
Roi, gậy golf, hở chút là phạt quỳ trên bịch nước đá lạnh băng, sao chép cái gì mà gia quy của nhà họ Tần, thậm chí muốn bọn họ thề độc suốt đời làm con chó cho anh cả và Sở Nguyệt... Sở Trạch Hạo và Sở Liên chính là trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy.
Thậm chí, khi Sở Liên đã gả đi ra ngoài, vẫn bị bà ta gọi về đánh đập, còn bị đánh đến sinh non...
Thẳng đến khi anh cả Sở Trạch Thiên đấu không lại Sở Hư Uyên, bị chặt đứt hai chân, giam cầm trong viện tâm thần. Lúc này Tần Thiến mới dời ánh mắt đến trên người anh. Nhưng bà ta vẫn khống chế không được cảm xúc, chỉ cần anh không làm theo lệnh hay là bị Sở Hư Uyên chọc tức sẽ tay đấm chân đá.
Cho đến năm tuần trước, anh lén làm giám định xét nghiệm ADN, lúc này mới biết...
"Sở Liên đã liên hôn dọn ra ngoài, trong nhà chỉ có tôi và Sở Nguyệt."
Sở Trạch Hạo nói như chuyện của người khác, mặt không cảm xúc: "Bà ta luyến tiếc tổn thương Sở Nguyệt, chỉ có thể làm đau tôi."
Lần trước, sau khi Sở Hư Uyên dẫn An Nhu đến tham gia tiệc, không nói một lời trực tiếp rời khỏi, Tần Thiến lại lên cơn. Trực tiếp dùng nĩa đâm thẳng vào đầu gối, máu theo lổ thủng chảy ướt quần, còn bắt anh giữ nguyên bộ dáng đó quỳ suốt hai ngày.
Lần đầu tiên An Nhu nghe được chính miệng người trong cuộc nói ra. Cho dù biết Sở Trạch Hạo cũng không phải là người dễ bị người khác ức hiếp, không phải là kẻ đáng thương. Trong lòng vẫn là có chút phức tạp.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ nói với Sở tiên sinh, cụ thể ra sao anh ấy sẽ nói với anh sao." An Nhu gật đầu, biểu tình nghiêm túc.
"Thật cám ơn cô." Thanh niên lộ ra mỉm cười sạch sẽ, tràn đầy cảm kích.
"Nếu có thể, tôi nhất định dốc hết sức lực làm việc cho tổng giám đốc Sở, cả Sở Liên cũng vậy."
Đoạn hội thoại cứ như thế ngắn gọn kết thúc, An Nhu về phòng, Sở Trạch Hạo tỏ vẻ muốn ở lại ngắm cảnh đêm trong chốc lát.
Nhìn An Nhu rời đi, nụ cười trên mặt Sở Trạch Hạo mới chậm rãi nhạt dần.
Quá dễ dàng.
Tại sao sẽ tìm tới An Nhu mà không phải trực tiếp tìm Sở Hư Uyên, vấn đề này quá đơn giản, không cần phải hỏi.
Phụ nữ sau khi nghe xong mấy câu chuyện loại này sẽ trực tiếp đồng ý, còn đàn ông thì khác.
Phụ nữ thích che chở những thứ yếu ớt, đáng thương, còn đàn ông thì cần nghiệm chứng, dễ nảy sinh nghi ngờ.
Cho dù chuyện có thành hay không, cậu cũng đã thử, không phải sao?!
Chỉ cần Sở Hư Uyên nguyện ý nhúng tay, chuyện của bọn họ sớm muộn gì cũng có thể giải quyết, như vậy bọn họ mới có thể hít thở được, nếu không Sở Liên và mình sẽ điên mất.
An Nhu không ngốc như Sở Trạch Hạo nghĩ.
Cô biết rõ Tần Thiến hơn anh nghĩ, thành thật mà nói, cô vẫn luôn cảm thấy Sở Hư Uyên là đang xem náo nhiệt. Cái gì cũng đều biết, nhưng lại không nói ra, người này thật là thích đùa, quá ác rồi.
Thuận tay hỗ trợ gửi tin nhắn, nếu Sở Hư Uyên muốn xử lý, cũng là chuyện sớm muộn.
An Nhu đơn giản biên soạn một tin nhắn ngắn gửi cho Sở Hư Uyên, giống như cô đoán, Sở Hư Uyên chỉ trả lời rất ngắn gọn "Đã biết", sau đó im bật.
【 kêu Sở Trạch Hạo liên lạc với anh. 】
Giọng Sở Hư Uyên bình đạm, không hề ngạc nhiên.
【 anh sẽ nói chuyện với cậu ta. 】
【 biết rồi, bảo cậu ta tìm anh nói chuyện đúng không?! 】
An Nhu ngoan ngoãn nói, nghĩ nghĩ, không nhịn xuống, biết mà còn cố hỏi.
【 Sở tiên sinh, có phải anh đã sớm biết hay không? 】
Chuyện này không giống tình tiết trong tiểu thuyết. Ở cốt truyện, Sở Hư Uyên chưa bao giờ biểu hiện qua rằng bản thân biết những việc này. Nhưng sau khi xuyên vào đây, An Nhu mới biết chuyện không phải như vậy.
Dựa theo những hiểu biết của cô đối với Sở Hư Uyên, dục vọng khống chế của người này rất mạnh, sẽ không buông tha cho những ai thoát khỏi tầm khống chế của bản thân, còn nữa, là một người rất thù vặt, anh ta sẽ đùa đến chết những người từng có ý hãm hại mình.
【 không để ý mà thôi. 】
Sở Hư Uyên cũng không có gạt cô, giọng điệu không chút để ý.
【 mấy người đó không có liên quan gì đến anh, quan tâm làm gì. 】
Anh không phải thánh nam thánh mẫu, nhìn bọn họ chó cắn chó miệng đầy máu, lâu lâu buồn chán nhìn xem thay đổi tâm trạng.
An Nhu giật giật khóe môi.
Cô càng thêm cảm thấy lòng của Sở Hư Uyên rất sâu, đo không được, loại chuyện này mà còn có thể thờ ơ lạnh nhạt dùng là trò tiêu khiển lúc buồn chán...
Tố chất tâm lý, thật khỏe mạnh làm sao!!!
【 mọi chuyện đều nằm trong suy đoán của ngài, chắc ngài đây chưa từng nếm mùi thất bại? 】
An Nhu có chút chua lòm.
【 xin cúi chào quốc vương chiến tích toàn thắng. 】
Tuy rằng trong quá khứ có nhấp nhô đôi chút, nhưng sau đó, Sở Hư Uyên căn bản chính là thuận buồm xuôi gió, là người chiến thắng dòng đời nghiệt ngã, ngồi chiễm chệ ở nơi cao.
Thoáng đọc nội dung tin nhắn này, Sở Hư Uyên chống trán, cười nhạo một tiếng, không trả lời cô.
Chiến tích toàn thắng?
Anh chưa bao giờ cảm thấy như vậy, ít nhất ở chưa từng toàn thắng ở trên người An Nhu.
An Nhu một bên nói chuyện phiếm với Sở Hư Uyên, một bên xem lại phần mềm sắp cho ra thị trường. Đến nỗi xung đột xảy ra vào lúc sáng, cô không có nhắc tới, dù sao cũng đã giải quyết, không cần phải cáo trạng.
Ở trong phòng tiêu ma hơn phân nửa thời gian buổi chiều, Tô Hoàng đẩy cửa vào mới tìm được An Nhu.
"Không trượt tuyết, trốn vào đây tự kỷ sao?!"
Tô Hoàng nhìn thấy cô, cười giỡn: "Sắp đến giờ cơm chiều rồi, mau đi ra ăn thôi."
"Ư, mình lập tức đi ngay." An Nhu trả lời, vội vàng dặn dò Sở Hư Uyên đúng hạn ăn cơm, lúc này mới đi ra ngoài với Tô Hoàng.
Cơm chiều dùng ở nhà hàng khách sạn, tay nghề bà chủ rất tốt, mọi người đều ngồi ở phòng ăn lớn, mới chơi một buổi chiều mà mọi người đã dần thân quen, túm tụm ngồi chung thành một bàn vừa ăn, vừa nói rất rôm rả.
Ăn xong, vài người tính toán ngâm suối nước nóng.
"Thật vất vả mới tới một chuyến, đi ngâm suối nước nóng đi anh em." Hạ Dương cong khóe môi, cười đầy khinh bĩ.
"Nghe nói quá chín giờ tối sẽ mở cửa cho nam nữ tắm chung... Mẹ ơi, đau!"
"Không có ai tắm giờ đó đâu, tự sướng một mình đi."
Tô Hoàng bình tĩnh rút tay về, hỏi An Nhu: "Chúng ta đi chung nha, cũng đã tới rồi, thể nghiệm một chút đi, rất tuyệt vời đó."
An Nhu cũng có chút động lòng, ăn cơm xong, mặc vào áo choàng tắm khách sạn cung cấp, sau đó đi ngâm suối nước nóng.
Cũng có không ít chung ý nghĩ, An Nhu và Tô Hoàng vén rèm đi vào, nhìn thấy có không ít nữ sinh đều đang ngâm mình trong suối nước nóng.
Vừa nhấc mắt, thì nhìn thấy Sở Nguyệt đang nói cười đùa giỡn với đám tiểu thư con nhà giàu bên kia. Không gian trong suối nước nóng không lớn, không khí xung quanh cũng cứng đờ, người ngựa hai phe liếc nhau dời tầm mắt ngay, đều xem đối phương là không khí.
Nhìn thấy Sở Nguyệt, trong lòng An Nhu cũng rất khó chịu, nhưng có Tô Hoàng ở bên cạnh, nên làm cô thấy an tâm không ít. Có văn có võ, tự thành lập công ty, còn có thể làm sát thủ, cấp bậc nữ vương Mary Sue như Tô Hoàng tại bên người, yêu ma quỷ quái gì đều là cọp giấy!
Cẩn thận thử nhiệt độ nước, An Nhu tìm nơi dễ chịu đặt chân bước xuống, sau đó ngâm toàn thân vào trong suối nước nóng, hạnh phúc than nhẹ một hơi.
Cảm giác thật sự rất tuyệt vời!
"Rất sướng đúng không."
Tô Hoàng cười nói, tri kỷ lấy một cái chén nhỏ chảy theo dòng nước đưa qua: "Còn có trứng luộc suối nước nóng nữa nè, ăn thử xem."
Thể chất An Nhu không chịu được, ngâm đã lâu, cảm thấy choáng váng, cô xoa xoa Thái Dương, nói một tiếng với Tô Hoàng, muốn về phòng nghỉ ngơi trước.
Tô Hoàng lưu lại nơi này ngâm tiếp, nghe vậy cũng cười vẫy vẫy tay chào An Nhu.
Thay xong áo choàng tắm, cột chặt dây lưng, An Nhu vừa ngáp vừa đi ra ngoài.
Ngâm suối nước nóng có thể tiêu trừ mệt nhọc, làm tinh thần thả lỏng, nhưng ngược lại cũng sẽ cảm thấy càng mệt nhọc.
Trở về ngủ thôi.
An Nhu hạnh phúc quyết định trong lòng, đi dọc trên hành lang, khóe mắt thoáng phát hiện phía trước có bóng người, theo bản năng xê dịch sang bên cạnh nhường đường, người tới lại đâm thẳng vào người An Nhu.
An Nhu theo bản năng nắm chặt áo tắm, lại bị người trước mặt lập tức ôm đầy cõi lòng.
"Nhớ anh đến như vậy? Nhào vào trong ngực mới chịu, hửm?"
/95
|