Nó nhẹ nhàng mở cửa bước vô nhà, giờ này cũng đã khá trễ. Nó đi từ lúc 9h sáng mà tới 11h đêm mới chịu mò mặt về nhà. Ko biết cả nhà có bực bội vì cái tính ích kỉ của nó ko nữa.
Đèn vẫn còn bật sáng trưng ngôi nhà. Thôi tiêu rồi, chắc là ba ngồi chờ nó về để xử tội đi nhong nhong ngoài đường suốt ngày đây mà. Ai chứ ba thì dám lắm à, tuy chưa bao giờ ba đánh nó nhưng ông đã từng hăm dọa nó rồi, và nó cũng thấy sợ.
Nhưng trái với lo sợ của nó, ko phải là hình ảnh một người ba cầm roi nhịp nhịp lên ghế mà một người ba đang ngồi đừ ra thẫn thờ giống như đang chờ đợi, chờ đợi sự quay đầu của đứa con vậy.
_Thưa ba… con mới về!! – nó cất tiếng phá tan bầu ko khí im lặng bao trùm – Cho con xin lỗi vì…
Ba nó nhìn nó, đôi mắt giận dữ hơn bao giờ hết. Ông đứng vụt dậy, thật nhanh tiến về phía nó. Nó nhắm mắt lại chuẩn bị chịu trận bão cấp 12 của ba sắp đổ bộ. Nhưng ko, nó cảm nhận được một hơi ấm đang lan tỏa khắp cơ thể mình. Vòng tay ba… vòng tay chưa bao giờ ôm lấy nó nay lại đang quàng lên cơ thể nó. Nó cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ ba… có lẽ tình thương của ba quá lớn lao so với con tim ích kỉ nhỏ bé của nó… nó ko ngờ rằng có một ngày ba lại ôm chầm lấy nó trong vui sướng, vì đứa con gái thương yêu của mình đã trở về.
Nó cũng quàng tay ôm lấy ba… đúng lúc ấy Jin và dì Trinh bước vào. Nó đẩy ba ra rồi quay về phía dì
_Thưa dì… à ko, thưa mẹ con mới về!! Em chào anh hai!! – nó tươi cười.
Ba – dì Trinh – và cả Jin nữa, bất ngờ vì thái độ của nó thay đổi quá nhanh chóng. Mới sáng nay thôi, nó còn im lặng ko chịu nói gì vậy mà…
_Linh… con chịu… nhận mẹ sao?? – mẹ nó run run.
_Em chịu nhận anh sao Linh? Anh cứ tưởng em sẽ…
_Anh hai, có anh hai em rất vui. Mẹ nữa, sao mẹ ko nói cho con biết sớm… mẹ làm con phạm tội bất hiếu rồi đó!! – nó ra vẻ trách móc.
Dì Trinh ôm nó vào lòng, vừa khóc vừa nói
_Mẹ xin lỗi… mẹ xin lỗi… đáng ra mẹ ko nên bỏ rơi con… con chịu tha thứ cho mẹ sao Linh??
_Ko đâu!! Con sẽ ko tha thứ, nếu mẹ ko bù đắp tình thương cho con!! Ọe (nó mắc ói vì lời nói sến như con hến của mình).
Cả nhà cười vang một cách vui vẻ. vậy là từ giờ nó có thể hạnh phúc bên gia đình chính thức của mình rồi… tuy thấy có lỗi với người mẹ trước nhưng nó đang cảm thấy rất hạnh phúc. Ko ngờ là sự tha thứ và chấp nhận sự thật lại thoải mái đến như vậy. Duy nói đúng, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà!!
…
Lại bảy chiếc đồng hồ vào buổi sáng, chiếc thứ nhất, chiếc thứ hai, rồi chiếc thứ ba… ba chiếc đồng hồ xấu số đầu tiên lại lãnh nhận “cơn thịnh nộ” trước khi thức dậy của nó. Mặc dù cảm thấy mình hơi tội lỗi nhưng mà biết sao hơn được?? Buổi sáng đối với nó là rất quan trọng, vì phải… ngủ bù cho thời gian thức khuya chơi games và buổi tối. Dạo này nó ko có mở mail ra nữa, nó ko muốn trái tim mình lại lung lay vì người mẹ trước mà đánh mất đi hạnh phúc mình đang có. Nó vẫn vậy, vẫn là một con nhóc ích kỉ như ngày nào, chỉ biết hạnh phúc của bản thân mình mà ko nghĩ tới cảm nhận của một người khác.
Nó ko cảm thấy hối hận vì lựa chọn của mình. Người mẹ mà nó đã chọn chính là mẹ ruột của nó, và nó thấy hạnh phúc. Vậy là đủ!
Jin ko đi học, vì anh chàng đã tốt nghiệp đại học loại ưu ở trường đại học nào đó của Mĩ (nó chả có nhớ đâu). Lại là Mĩ, nó ko mấy hài lòng khi nghe được anh song sinh của mình đi Mĩ để học. Anh học chương trình nhảy lớp nên tốt nghiệp đại học khá sớm, và bây giờ anh đang làm bác sĩ thực tập cho một bệnh viện lớn ở bên Mĩ, đã có trụ sở tại Sài Gòn.
Sáng nào Jin cũng đưa nó đi học, cũng may là nó luôn đi học trễ nếu ko Jin sẽ bị đám con gái hám zai đẹp trường nó bu, mà theo nó diễn tả thì Jin bị như “ruồi bu thức ăn, kiến bu đồ ngọt”, hic có đứa em gái nào lại nói anh trai mình như vậy ko chứ???
Nó chào ông giám thị bằng một nụ cười “nham nhở”, ko phải là nó tính chọc ghẹo ông giám thị luôn chứ??
“Haizz, dù ko muốn lắm nhưng mà hôm nay mình sẽ thử sống đàng hoàng một ngày coi sao!!” – nó suy nghĩ rồi tự mỉm cười một mình.
Nó lên lớp, nằm dài ra bàn nhét headphone vào tai. Giờ chưa có vào học nên lớp khá ồn ào. Mà cũng lạ thật, cô cũng còn chưa vô lớp, nó tự nhủ ko biết lại có chuyện gì xảy ra nữa rồi.
_Wey Duy, sao cô chủ nhiệm chưa vô lớp zdợ?? – nó tháo headphone ra rồi quay qua hỏi Duy.
_Hồi nãy cô vô rồi, nhưng mà thầy giám thị kêu cô đi đâu rồi á!!
_Oh, ổng có chuyện gì nữa vậy hen?
_Ai mà biết! – Duy nhún vai.
…
Giờ ra chơi, Duy cùng với Uyên phóng xuống căn teen trước để mua đồ ăn, còn nó thì lục đục cất sách vở xong rồi xuống sau. Quả là hôm nay nó đã lập kỉ lục: ko ngủ gật trong lớp, ko bày trò chọc phá, ko đưa ra câu đố, chịu chép bài và nghe giảng, còn xung phong phát biểu nữa chứ.
Đang định phóng xuống căn teen cho nhanh thì nó bị Kì chận lại. Nó nghe con tim mình lại đập trật nhịp.
Đèn vẫn còn bật sáng trưng ngôi nhà. Thôi tiêu rồi, chắc là ba ngồi chờ nó về để xử tội đi nhong nhong ngoài đường suốt ngày đây mà. Ai chứ ba thì dám lắm à, tuy chưa bao giờ ba đánh nó nhưng ông đã từng hăm dọa nó rồi, và nó cũng thấy sợ.
Nhưng trái với lo sợ của nó, ko phải là hình ảnh một người ba cầm roi nhịp nhịp lên ghế mà một người ba đang ngồi đừ ra thẫn thờ giống như đang chờ đợi, chờ đợi sự quay đầu của đứa con vậy.
_Thưa ba… con mới về!! – nó cất tiếng phá tan bầu ko khí im lặng bao trùm – Cho con xin lỗi vì…
Ba nó nhìn nó, đôi mắt giận dữ hơn bao giờ hết. Ông đứng vụt dậy, thật nhanh tiến về phía nó. Nó nhắm mắt lại chuẩn bị chịu trận bão cấp 12 của ba sắp đổ bộ. Nhưng ko, nó cảm nhận được một hơi ấm đang lan tỏa khắp cơ thể mình. Vòng tay ba… vòng tay chưa bao giờ ôm lấy nó nay lại đang quàng lên cơ thể nó. Nó cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ ba… có lẽ tình thương của ba quá lớn lao so với con tim ích kỉ nhỏ bé của nó… nó ko ngờ rằng có một ngày ba lại ôm chầm lấy nó trong vui sướng, vì đứa con gái thương yêu của mình đã trở về.
Nó cũng quàng tay ôm lấy ba… đúng lúc ấy Jin và dì Trinh bước vào. Nó đẩy ba ra rồi quay về phía dì
_Thưa dì… à ko, thưa mẹ con mới về!! Em chào anh hai!! – nó tươi cười.
Ba – dì Trinh – và cả Jin nữa, bất ngờ vì thái độ của nó thay đổi quá nhanh chóng. Mới sáng nay thôi, nó còn im lặng ko chịu nói gì vậy mà…
_Linh… con chịu… nhận mẹ sao?? – mẹ nó run run.
_Em chịu nhận anh sao Linh? Anh cứ tưởng em sẽ…
_Anh hai, có anh hai em rất vui. Mẹ nữa, sao mẹ ko nói cho con biết sớm… mẹ làm con phạm tội bất hiếu rồi đó!! – nó ra vẻ trách móc.
Dì Trinh ôm nó vào lòng, vừa khóc vừa nói
_Mẹ xin lỗi… mẹ xin lỗi… đáng ra mẹ ko nên bỏ rơi con… con chịu tha thứ cho mẹ sao Linh??
_Ko đâu!! Con sẽ ko tha thứ, nếu mẹ ko bù đắp tình thương cho con!! Ọe (nó mắc ói vì lời nói sến như con hến của mình).
Cả nhà cười vang một cách vui vẻ. vậy là từ giờ nó có thể hạnh phúc bên gia đình chính thức của mình rồi… tuy thấy có lỗi với người mẹ trước nhưng nó đang cảm thấy rất hạnh phúc. Ko ngờ là sự tha thứ và chấp nhận sự thật lại thoải mái đến như vậy. Duy nói đúng, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà!!
…
Lại bảy chiếc đồng hồ vào buổi sáng, chiếc thứ nhất, chiếc thứ hai, rồi chiếc thứ ba… ba chiếc đồng hồ xấu số đầu tiên lại lãnh nhận “cơn thịnh nộ” trước khi thức dậy của nó. Mặc dù cảm thấy mình hơi tội lỗi nhưng mà biết sao hơn được?? Buổi sáng đối với nó là rất quan trọng, vì phải… ngủ bù cho thời gian thức khuya chơi games và buổi tối. Dạo này nó ko có mở mail ra nữa, nó ko muốn trái tim mình lại lung lay vì người mẹ trước mà đánh mất đi hạnh phúc mình đang có. Nó vẫn vậy, vẫn là một con nhóc ích kỉ như ngày nào, chỉ biết hạnh phúc của bản thân mình mà ko nghĩ tới cảm nhận của một người khác.
Nó ko cảm thấy hối hận vì lựa chọn của mình. Người mẹ mà nó đã chọn chính là mẹ ruột của nó, và nó thấy hạnh phúc. Vậy là đủ!
Jin ko đi học, vì anh chàng đã tốt nghiệp đại học loại ưu ở trường đại học nào đó của Mĩ (nó chả có nhớ đâu). Lại là Mĩ, nó ko mấy hài lòng khi nghe được anh song sinh của mình đi Mĩ để học. Anh học chương trình nhảy lớp nên tốt nghiệp đại học khá sớm, và bây giờ anh đang làm bác sĩ thực tập cho một bệnh viện lớn ở bên Mĩ, đã có trụ sở tại Sài Gòn.
Sáng nào Jin cũng đưa nó đi học, cũng may là nó luôn đi học trễ nếu ko Jin sẽ bị đám con gái hám zai đẹp trường nó bu, mà theo nó diễn tả thì Jin bị như “ruồi bu thức ăn, kiến bu đồ ngọt”, hic có đứa em gái nào lại nói anh trai mình như vậy ko chứ???
Nó chào ông giám thị bằng một nụ cười “nham nhở”, ko phải là nó tính chọc ghẹo ông giám thị luôn chứ??
“Haizz, dù ko muốn lắm nhưng mà hôm nay mình sẽ thử sống đàng hoàng một ngày coi sao!!” – nó suy nghĩ rồi tự mỉm cười một mình.
Nó lên lớp, nằm dài ra bàn nhét headphone vào tai. Giờ chưa có vào học nên lớp khá ồn ào. Mà cũng lạ thật, cô cũng còn chưa vô lớp, nó tự nhủ ko biết lại có chuyện gì xảy ra nữa rồi.
_Wey Duy, sao cô chủ nhiệm chưa vô lớp zdợ?? – nó tháo headphone ra rồi quay qua hỏi Duy.
_Hồi nãy cô vô rồi, nhưng mà thầy giám thị kêu cô đi đâu rồi á!!
_Oh, ổng có chuyện gì nữa vậy hen?
_Ai mà biết! – Duy nhún vai.
…
Giờ ra chơi, Duy cùng với Uyên phóng xuống căn teen trước để mua đồ ăn, còn nó thì lục đục cất sách vở xong rồi xuống sau. Quả là hôm nay nó đã lập kỉ lục: ko ngủ gật trong lớp, ko bày trò chọc phá, ko đưa ra câu đố, chịu chép bài và nghe giảng, còn xung phong phát biểu nữa chứ.
Đang định phóng xuống căn teen cho nhanh thì nó bị Kì chận lại. Nó nghe con tim mình lại đập trật nhịp.
/65
|