Students Love

Chương 9

/12


Hôm nay là chủ chật, Thiên Ngọc chăm sóc Thiên Long ở bệnh viện xong thì tới nhà của Diệp Linh và Nhất Minh chơi. Hai đứa để người giúp việc nghỉ một hôm, mò ra chợ trổ tài nấu nướng.

Nhất Minh vắng nhà.

- Aaaaaaaa bác lấy hộ con con cá này nè.

Linh cười tươi rói, nghĩ đến đĩa cá hoành tráng trên bàn ăn thì mắt sáng lên. Thiên Ngọc trả tiền xong, hai đứa cầm giỏ ngúng nguẩy đi mua thêm đồ phụ.

Về tới nhà, hai đứa thở hồng hộc chẳng thèm nấu ăn nữa. Mệt bở hơi tai. Rửa chân tay rồi lôi nhau vào phòng Diệp Linh ngủ. Tới hai giờ chiều, hai đứa dậy bắt tay vào làm đồ ăn. Thiên Ngọc chặt cá hét toáng lên còn Diệp Linh thì cười khúc khích.

Tới giờ ăn rồi! Nó ngồi cầm đũa ngẩn ra. ‘’Hắn đi đâu mà giờ này chưa về nhỉ? Đã ba giờ chiều tới nơi rồi, trưa nay hắn không về ăn cơm sao?’’ Nó nhíu mày.

- Chàng đi có buổi sáng thôi mà giờ đã nhớ chàng thế sao? – Thiên Ngọc bĩu môi trêu nó.

- Cậu trêu tớ!

- Xì. Không đùa nữa. Ăn đi chốc tới bệnh viện cùng tớ.

...

5h chiều. Hai đứa nó bắt taxi tới bệnh viện Thiên Long đang dưỡng sức.

- Long! Chị Linh tới chơi này.

- Chị!

Thiên Long nhìn thấy nó thì cười tươi. Thiên Long quý nó lắm, cậu biết nó là người tốt và mấy năm nay, nó cũng giúp đỡ rất nhiều cho hai chị em cậu.

- Xem chị nấu ăn nè Long. – nó cười cầm cặp lồng đi về phía giường bệnh.

- Chị nấu á? Em không ăn đâu em sợ lắm! Chị nấu ăn em bị sao thì chết. – Long lè lưỡi trêu nó.

- Em không ăn thì thôi. Cơ hộ có một lần thôi đấy. Í... chờ chút chị có điện thoại.

Nó rút điện thoại ra, đi về phía cửa.

‘’A lô!’’

Nó vừa nói có thế, đầu điện thoại bên kia tắt ngóm. Là nháy máy. Diệp Linh định gọi lại thì vừa lúc nhận được tin nhắn: ‘’Là anh, Nhất Minh. Ra cửa bệnh viện đi anh chờ ở đó!’’.

Nó đọc xong thì bảo Thiên Ngọc ở đó chờ, lòng có chút thắc mắc nhưng vẫn đi ra. Vừa mới chạm tay vào cánh cửa thì ‘’Ào!!!!!!!!’’, từ đâu một xô nước ập vào người nó. Thêm một lần nữa ướt như chuột lột. Nó khó hiểu, tức điên người lên.

À!!!

Nó quay đầu giả vờ đi về phòng, đi được ba bước thì quay nhanh người lại. Bóng dáng Việt Khương đang vẫy taxi làm nó giận tím người. Lại là cậu ta! Cậu ta cố ý. Hôm nọ cũng vậy.

Diệp Linh cười. Cô ngây thơ quá. Từ mai phải sống ‘’đáo để’’ hơn vậy. Chứ cứ đà này, cô bị họ lừa tới chết mất.

- Này, tớ về trước có chút chuyện nhé.

- Cậu sao vậy? Sao người ướt như chuột lột thế kia?

- Mai tớ kể cho!

Tối đó, nó ngồi vạch kế trả thù Việt Khương. Trước khi về nhà nó đã rẽ qua hàng tạp hóa mua keo ‘’con voi’’ rồi. *Việt Khương! Tôi không biết mục đích của cậu là gì nhưng cậu chờ đấy!!!*

Sáng hôm sau...

- Nhất Minhhh! EM đi học trước nhé!!!!!!!!!!!!!!!!

Nhất Minh đang ngồi ăn sáng nghe nó hét lên thế thì bất ngờ nhíu mày. Đi học gì sớm thế nhỉ?

Diệp Linh tới trường, nhún chân sáo nhảy vào lớp. Sân trường có vài bóng người đi sớm.

Đặt ba lô xuống, nó dùng cây dại ven đường chà quanh bàn ghế, chỗ ngồi của Việt Khương. Nó cứ chà, chà thật mạnh cho đến khi có người bước vào.

Suốt giờ học, Diệp Linh cứ nhăn răng nhìn Việt Khương ngồi gãi mà cười. Là hắn chuốc họa vào thân đấy chứ. Tớ giờ ra chơi, nó chuồn Thiên Ngọc lẻn vào chỗ ghế ngồi của Việt Khương đổ hết nửa lọ keo con voi. Trống đánh, Khương không biết gì cứ thế ngồi học, còn nó thì cười nắc nẻ tới nỗi Thiên Ngọc định chạy xuống phòng y tế mua thuốc cho nó.

Tan học...

- Yeahh tan rồi, về thôi!!!

Học sinh trong lớp lũ lượt kéo nhau về, nó cố tình thu dọn sách vở chậm chạp một chút để chờ đợi ‘’giây phút huy hoàng’’ mà nó đã dài công gây dựng lên.

Khương thu sách vở xong, khoác cặp vào người vừa đứng dậy thì... ‘’Xoẹtttt!’’ Âm thanh phát ra to tới nỗi mấy học sinh còn lại cùng thầy giáo phải quay ra nhìn.

Một đường vải nhỏ gần giống hình trái tim dính ngay ở dưới ghế của Việt Khương. Quần hắn rách rồi! Diệp Linh nhìn thấy thế thì bò ra bàn cười. Trước đây nó cũng hay ‘’nghịch dại’’ thế này lắm. Giờ cũng khá lâu rồi mới lại được chơi cái trò này. Cảm giác thật là thích quá!

Khương nhìn thấy nụ cười của Linh thì nhíu mày... Chắc chắn là nó.

- Ai đổ keo vào ghế của bạn Khương?

Thầy giáo nghiêm giọng ‘’tra cứu’’. Diệp Linh run run. ‘’Nghĩ sao vậy Linh, mày dám làm thì mày phải dám chịu chứ!’’. Giờ nó mới nghĩ tới hậu quả. Phen này chết chắc rồi.

- Nếu không ai nhận, tôi sẽ yêu cầu hiệu trưởng mở camera tra cứu!

Nó run, phen này chết thật mất.

- E..em... là ... em ạ.

- Phùng Diệp Linh! Em giỏi thật đấy. Theo tôi lên phòng hiệu trưởng.

Nó ‘’Dạ’’ nhẹ rồi cầm cặp đeo vào vai đi theo ông thầy giáo hói lên phòng hiệu trưởng ‘’uống trà’’. Đi qua hành lang của các lớp học, nó bật cười, nghĩ lại thấy nhớ cái thời cấp 2 quá. Cấp 2 nó cũng bị thế này nhiều rồi mà!

- Linh! Em vào đây.

Diệp Linh lủi thủi bước vào, mặt cúi gằm xuống đất đâm cả vào người đứng đối diện mà không để ý. Xoa xoa cái mũi mà nó cho là rất xinh đẹp, nó ngước lên nhìn.

- A a... Bác Triệu. Sao bác lại ở đây?

- Bác đến phòng hiệu trưởng kiểm tra một số vấn đề, cháu lên đây làm gì thế?

Diệp Linh chẳng biết trả lời sao nữa, là bố chồng tương lai của nó. Nó dở khóc dở cười nhăn mặt. Biết sao đây? Nó vừa loay hoay quay ra thì lại nhìn thấy Nhất Huy đang ngồi thù lù ở đó. Nó giật mình ‘’part 2’’. Sao lại gặp nhau đúng lúc thế này, là do có duyên quá sao?

- Anh... anh... anh làm gì ở đây...?

- Câu đấy anh phải hỏi em mới đúng. Em làm gì ở đây?

‘’Thầy giáo hói đầu’’ (Cái này là biệt danh của học sinh dành riêng cho thầy Cường dạy Toán.) cắt đứt cuộc đối thoại:

- Thầy cho tôi mượn cái điều khiển, tôi có chút việc.

Thầy hiệu trưởng đưa cho thầy Cường cái điều khiển camera. Diệp Linh run bặt, lấy hết can đảm nhìn lên trên màn hình máy chiếu to xụ trước mắt. Nó liếc sang thấy Nhất Minh và bác Triêu cũng đang tò mò ngước lên xem.

Màn hình đều đều hiện lên. Nơi góc màn hình có chữ ‘’10A8’’ to lù lù. Thầy hói tua lại đoạn băng. Trong lớp chưa có một bóng người. Diệp Linh xuất hiện kìa!

Nhất Huy nhìn thấy thì nhíu mày, thảo nào hôm nay nó đi sớm thế. Hắn vẫn lặng im tiếp tục xem.

- Linh... con đang làm cái gì vậy? – bác Triệu hỏi.

- Dạ... con... con...

Linh lắp bắp xong thì im bặt, không dám nhìn vào máy chiếu trước mặt nữa. Nhất Huy vẫn nhíu đôi lông mày, chưa thể nào dãn ra... Nó hư thật.

- Không phải xem nữa, xin phép ba, xin phép thầy, con với Linh về trước có việc.

Nhất Minh đứng dậy lôi Diệp Linh đi theo. Thầy Cường thấy thế cũng không dám nói gì, vì có cấp trên đang ở đây.

- Au ui! Anh kéo tay em mạnh đấy. Đau em!

- Em giỏi nhờ. Về anh phạt em!

Diệp Linh mếu. Biết thế kệ cho rồi giờ đi trả đũa lại mang họa vào thân. Hic. Số nó đúng là đen mà.

Về tới nhà, hắn lôi nó lên tầng hai, cầm cái roi mây vừa nhờ quản gia vót cho lên dọa nó.

- Úp mặt vào tường!

Diệp Linh ngước lên, giờ khóc dở cười mếu máo cầu trời phù hộ.

/12

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status