Huệ An nhìn Vương Nguyên cứ nhai mà không chịu cho cô lời nhận xét về món ăn. Cô bắt đầu cáu gắt.
- Này cậu không cho tớ một chút bình luận của cậu à ? Sao cứ nhai nhóp nhép vậy ?
-Huệ An, những món ăn của cậu rất ngon. Tớ nghĩ cậu nên đi học nấu ăn thêm thì là tuyệt luôn. _Vương Nguyên buông đôi đũa xuống, miệng cố gắng thốt ra lời hay dù biết mình đang rối lòng
- Thật sao, đây là lần đầu tớ làm đấy được cậu khen thì vui quá chừng. _Nhìn Huệ An cười tít mắt mà cậu cảm thấy ngại sao ý.
- Vui đến vậy sao ?
- Này đợi tớ xíu, tớ nghe điện thoại.
- Ừm.
- Hey Vương Nguyên, không ở chung cư hay cty lại chạy về đây ăn cơm một mình à ? _Huệ An vừa đi thì Thiên Tỷ và Tuấn Khải bước vào và ngồi xuống bàn ăn.
- Đâu có. _liếc sang Thiên Tỷ, cậu ấy cứ nhìn đồ ăn_ Này đừng nhìn cái này cậu không ăn được đâu, mình qua nhà Mẫn Nghi kêu cậu ấy nấu cho ăn. _Vương Nguyên nói không kịp để cho ai nói gì thì đã kéo họ chạy đi.
1 tuần sau - Ngày xuất viện
- Này sao các cậu không thuê nhà nào có hai phòng đi. _Vương Nguyên cất túi đồ vừa kêu la
- Chi ?? Cái này ba mẹ em thuê cho mà, bọn em đâu có quyền quyết định. Với lại một phòng cũng tốt mà ba đứa ngủ chung cho vui. _Mẫn Nghi cười khen quyết định đúng đắn của người thuê nhà
- Ý tớ là, hai phòng cho thoải mái.
- Vậy cũng được rồi mà. _Mẫn Nghi ngó nghiên xung quanh
- Trân Trân cậu ở lại nhá, tớ sang phòng có chút việc
- Được rồi, tớ tự lo được mà.
Vương Nguyên đi ra khỏi phòng, Mẫn Nghi và Thu Thảo liền xích lại sát bên tôi.
- Này Trân Trân, cậu với Vương Nguyên có gì à ? Sao mấy ngày qua thấy hai người cứ ở gần nhau không vậy ? _Mẫn Nghi tí tửng hỏi
- Không! Bộ ở gần nhau là có chuyện à ?
- Mày với anh ấy có đối độ kì lắm cứ như liếc mắt đưa tình.
- Đúng rồi đó _Thu Thảo cũng tiếp lời
- Hai người cứ nghĩ thoải mái đi _tôi nhéo má hai con bạn đa nghi của mình_ aa Vương Nguyên để quên điện thoại này, để tớ qua trả, nhỡ ai gọi. _tôi như gặp được vàng, chụp lấy ngay cái điện thoại chạy ào ra ngoài.
Bởi, hành người ta lắm. Tôi đây vừa mới ra viện vết thương còn chưa lành hẳn mà cứ như trâu bò vậy, chạy ào ào. Tính tôi khó chịu nhất khi bị cái gì đó ép buột ngồi yên một chỗ, nên cứ long nhong suốt ngày.
- A.. Trân Trân cậu sang chơi đấy à ? Sao không nghỉ ngơi cho khỏe. _Vương Nguyên nhìn thấy tôi bước vào thì xoay ghế lại
- Hai anh chàng kia đâu rồi ? _tôi bước vào chỉ thấy mỗi Vương Nguyên ngoài ra chẳng còn ai khác, thắc mắc tôi hỏi
- Họ ra ngoài rồi, nhà không có ai đâu cậu vào ngồi chơi đi.
- Được rồi.
- Ngồi nhá, tớ đi lấy nước cho cậu.
Tôi kéo ghế lại gần bàn mà Vương Nguyên đang ngồi, đặt điện thoại lên bàn nhìn vào máy tính toàn chữ với chữ mà nó còn nhỏ nữa chứ, chỉ tiếc mắt tôi quá kém không nhìn thấy được gì. Vương Nguyên vừa mang hai ly nước ra thì lúc đó tin nhắn điện cậu ấy reo lên. Nhìn thấy dòng chữ Tứ Diệp Thảo - Ngôi nhà thứ hai Tôi định cầm lên xem thì nhanh như chớp, chỉ trong chốc lát chiếc điện đã nằm gọn trong tay cậu ấy, tính tò mò của tôi lại trổi dậy thêm lần nữa chẳng cần suy nghĩ gì tôi rượt theo Vương Nguyên một hai đòi xem bằng được.
- Này, cho tớ xem với. _vừa chạy ttôi vừa nói
- Không đâu cái này là bí mật. _cậu ấy bị tôi rượt lòng vòng
- Của bạn gái cậu à
- Không phải.
Tôi cứ thế mà rượt đòi lại điện thoại, trong nhà bừa bộn hẳn ra vì Vương Nguyên quăn lung tung để làm vật cản tôi. Cuối cùng cậu ấy quăn cái gối xuống nền nhà gần chỗ tôi sắp bước đến. Vì quá bất ngờ không cẩn thận chỉ muốn tránh cái gối đó mà tôi đã bị trượt chân ngã ngay trên người Vương Nguyên.
Tôi mở mắt ra, khuôn mặt của cận kề với Vương Nguyên đã đập thẳng vào mắt tôi. Vâng, tôi đang nằm trên người cậu ấy, nó rất kì cục nhưng tôi lại có cảm giác quyến luyến không muốn rời khỏi đó. Muốn lúc nào cũng ỗ bên cậu ấy nhiều. Sự suy nghĩ không thấu đáu của tôi nó đã dẫn tôi đến cái kết không ai lường trước được.
Và một người bất chợt mở cửa vào, khuôn mặt vẫn còn nở nụ cười tươi vui nhưng khi thấy cảnh tượng đó đã sửng sốt vô cùng cùng.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
HẾT CHƯƠNG 14
Post sớm cho mọi người ạ
Summary: ai đã mở cửa bước vào ? Sự suy nghĩ không thấu đáu của Trân Trân có ảnh hưởng gì đến cô ? Hãy cùng đón xem chap sau nha
- Này cậu không cho tớ một chút bình luận của cậu à ? Sao cứ nhai nhóp nhép vậy ?
-Huệ An, những món ăn của cậu rất ngon. Tớ nghĩ cậu nên đi học nấu ăn thêm thì là tuyệt luôn. _Vương Nguyên buông đôi đũa xuống, miệng cố gắng thốt ra lời hay dù biết mình đang rối lòng
- Thật sao, đây là lần đầu tớ làm đấy được cậu khen thì vui quá chừng. _Nhìn Huệ An cười tít mắt mà cậu cảm thấy ngại sao ý.
- Vui đến vậy sao ?
- Này đợi tớ xíu, tớ nghe điện thoại.
- Ừm.
- Hey Vương Nguyên, không ở chung cư hay cty lại chạy về đây ăn cơm một mình à ? _Huệ An vừa đi thì Thiên Tỷ và Tuấn Khải bước vào và ngồi xuống bàn ăn.
- Đâu có. _liếc sang Thiên Tỷ, cậu ấy cứ nhìn đồ ăn_ Này đừng nhìn cái này cậu không ăn được đâu, mình qua nhà Mẫn Nghi kêu cậu ấy nấu cho ăn. _Vương Nguyên nói không kịp để cho ai nói gì thì đã kéo họ chạy đi.
1 tuần sau - Ngày xuất viện
- Này sao các cậu không thuê nhà nào có hai phòng đi. _Vương Nguyên cất túi đồ vừa kêu la
- Chi ?? Cái này ba mẹ em thuê cho mà, bọn em đâu có quyền quyết định. Với lại một phòng cũng tốt mà ba đứa ngủ chung cho vui. _Mẫn Nghi cười khen quyết định đúng đắn của người thuê nhà
- Ý tớ là, hai phòng cho thoải mái.
- Vậy cũng được rồi mà. _Mẫn Nghi ngó nghiên xung quanh
- Trân Trân cậu ở lại nhá, tớ sang phòng có chút việc
- Được rồi, tớ tự lo được mà.
Vương Nguyên đi ra khỏi phòng, Mẫn Nghi và Thu Thảo liền xích lại sát bên tôi.
- Này Trân Trân, cậu với Vương Nguyên có gì à ? Sao mấy ngày qua thấy hai người cứ ở gần nhau không vậy ? _Mẫn Nghi tí tửng hỏi
- Không! Bộ ở gần nhau là có chuyện à ?
- Mày với anh ấy có đối độ kì lắm cứ như liếc mắt đưa tình.
- Đúng rồi đó _Thu Thảo cũng tiếp lời
- Hai người cứ nghĩ thoải mái đi _tôi nhéo má hai con bạn đa nghi của mình_ aa Vương Nguyên để quên điện thoại này, để tớ qua trả, nhỡ ai gọi. _tôi như gặp được vàng, chụp lấy ngay cái điện thoại chạy ào ra ngoài.
Bởi, hành người ta lắm. Tôi đây vừa mới ra viện vết thương còn chưa lành hẳn mà cứ như trâu bò vậy, chạy ào ào. Tính tôi khó chịu nhất khi bị cái gì đó ép buột ngồi yên một chỗ, nên cứ long nhong suốt ngày.
- A.. Trân Trân cậu sang chơi đấy à ? Sao không nghỉ ngơi cho khỏe. _Vương Nguyên nhìn thấy tôi bước vào thì xoay ghế lại
- Hai anh chàng kia đâu rồi ? _tôi bước vào chỉ thấy mỗi Vương Nguyên ngoài ra chẳng còn ai khác, thắc mắc tôi hỏi
- Họ ra ngoài rồi, nhà không có ai đâu cậu vào ngồi chơi đi.
- Được rồi.
- Ngồi nhá, tớ đi lấy nước cho cậu.
Tôi kéo ghế lại gần bàn mà Vương Nguyên đang ngồi, đặt điện thoại lên bàn nhìn vào máy tính toàn chữ với chữ mà nó còn nhỏ nữa chứ, chỉ tiếc mắt tôi quá kém không nhìn thấy được gì. Vương Nguyên vừa mang hai ly nước ra thì lúc đó tin nhắn điện cậu ấy reo lên. Nhìn thấy dòng chữ Tứ Diệp Thảo - Ngôi nhà thứ hai Tôi định cầm lên xem thì nhanh như chớp, chỉ trong chốc lát chiếc điện đã nằm gọn trong tay cậu ấy, tính tò mò của tôi lại trổi dậy thêm lần nữa chẳng cần suy nghĩ gì tôi rượt theo Vương Nguyên một hai đòi xem bằng được.
- Này, cho tớ xem với. _vừa chạy ttôi vừa nói
- Không đâu cái này là bí mật. _cậu ấy bị tôi rượt lòng vòng
- Của bạn gái cậu à
- Không phải.
Tôi cứ thế mà rượt đòi lại điện thoại, trong nhà bừa bộn hẳn ra vì Vương Nguyên quăn lung tung để làm vật cản tôi. Cuối cùng cậu ấy quăn cái gối xuống nền nhà gần chỗ tôi sắp bước đến. Vì quá bất ngờ không cẩn thận chỉ muốn tránh cái gối đó mà tôi đã bị trượt chân ngã ngay trên người Vương Nguyên.
Tôi mở mắt ra, khuôn mặt của cận kề với Vương Nguyên đã đập thẳng vào mắt tôi. Vâng, tôi đang nằm trên người cậu ấy, nó rất kì cục nhưng tôi lại có cảm giác quyến luyến không muốn rời khỏi đó. Muốn lúc nào cũng ỗ bên cậu ấy nhiều. Sự suy nghĩ không thấu đáu của tôi nó đã dẫn tôi đến cái kết không ai lường trước được.
Và một người bất chợt mở cửa vào, khuôn mặt vẫn còn nở nụ cười tươi vui nhưng khi thấy cảnh tượng đó đã sửng sốt vô cùng cùng.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
HẾT CHƯƠNG 14
Post sớm cho mọi người ạ
Summary: ai đã mở cửa bước vào ? Sự suy nghĩ không thấu đáu của Trân Trân có ảnh hưởng gì đến cô ? Hãy cùng đón xem chap sau nha
/24
|