Trên đường về khách sạn, cô và Thịnh Kiều được chia vào cùng một xe.
Thịnh Kiều không giống với nữ nghệ sĩ bị dư luận cộng đồng mạng vùi dập trong ấn tượng của cô. Triệu Ngu đánh giá cô ấy một lát, lấy một hộp kẹo cao su trong túi quần ra, đưa qua: “Ăn không nè?”
Thịnh Kiều nhận lấy kẹo cao su: “Cảm ơn.”
Triệu Ngu gác khuỷu tay lên cửa sổ xe chống đầu, nhai kẹo cao su nói: “Tớ cảm thấy cậu không giống với lời đồn đãi trên mạng.”
Thịnh Kiều cũng học theo tư thế chống đầu của cô, nhìn sang hỏi: “Trên mạng đồn tớ thế nào?”
Triệu Ngu đương nhiên sẽ không nói thẳng đuột những lời trên mạng ra, cô ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: “Cái gì mà fan vợ nè, scandal với Thẩm Tuyển Ý nè, tớ tưởng hẳn phải là một cô gái rất phóng khoáng hướng ngoại, nhưng trông cậu có vẻ rất khép kín.”
Thịnh Kiều lặng đi một lát, sau đó nói: “Cậu với tớ chưa thân, bao giờ thân tớ sẽ xõa đấy.”
Triệu Ngu bị cô ấy chọc cho tức cười. Cô chép chép miệng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vô cùng hưng phấn nói: “Aizzz, không phải cậu đã từng có cả scandal với Hoắc Hi và Thẩm Tuyển Ý sao? Hay là cậu cũng tạo scandal với tớ đi? Ba hòn núi lớn tề tựu cho cậu nè.”
Thịnh Kiều hỏi: “Tập hợp được ba hòn núi lớn có thể gọi được rồng thần ra không?”
Triệu Ngu trầm tư: “Rồng thần thì hơi ghê, nhưng cậu có thể xem thử anh em hồ lô ấy.”
Hai người cười cả quãng đường.
(Gọi rồng thần ra: nhắc tới truyện tranh Bảy viên ngọc rồng. Trong truyện tranh Dragon Balls nếu tập hợp đủ 7 viên ngọc rồng sẽ gọi được rồng thần để ước một điều ước.
Anh em hồ lô: Phim hoạt hình 7 anh em Hồ Lô của Trung Quốc: Link)
Xe đưa nhóm khách mời tới quán trọ đã đặt trước.
Kinh phí của họ chỉ đủ đặt ba phòng, một phòng đơn, một phòng đôi, một phòng ba. Phòng đơn nhường cho người có thân phận cao nhất là Lương Khâu Ngọc, ba anh đàn ông ngủ với nhau, Triệu Ngu và Thịnh Kiều cùng ở trong phòng đôi.
Triệu Ngu vừa vào phòng đã càu nhàu với Thịnh Kiều: “Cậu mình ki quá.”
Thịnh Kiều nói: “Hi vọng sau này chú ấy có thể nể mặt cô cháu ngoại là cậu mà hào phóng với bọn mình hơn một xíu.”
Di động rung lên hai cái, Thịnh Kiều mở loa, giọng nói luôn vương ý cười của Kỳ Liên vang lên: “Tiểu Kiều à, mau kéo Tiểu Ngu nhà mình vào group chat Du Lịch Bụi đi, chú nhớ con bé là người Tứ Xuyên nhỉ? Chắc là phải biết chơi mạt chược chứ? Lão đây bây giờ khỏi phải lo ba chân thiếu một nữa rồi!”
Thịnh Kiều hỏi cô: “Cậu biết chơi mạt chược không?”
Triệu Ngu tự tin hất tóc: “Người ta gọi tớ là thần Mạt Chược của Thành Đô đấy!”
Thịnh Kiều suýt cười ná thở.
Hai người add WeChat nhau đã, sau đó Triệu Ngu được kéo vào nhóm chat Du Lịch Bụi ngay. Kỳ Liên lập tức gửi link chơi mạt chược vào group, chạy đến phòng các cô: “Nào nào nào, xào bài trước đã!”
Lê Nghiêu và Hồ Duệ Văn đều không biết chơi mạt chược, món mạt chược mà Lương Khâu Ngọc thạo lại là của Quảng Đông, thêm cả ma mới là Thịnh Kiều, lần nào ba người cũng chỉ chơi được trò đấu địa chủ.
(Đấu địa chủ: trò chơi nổi tiếng của Trung Quốc: Đấu địa chủ chơi 3 người với một bộ bài, có 2 con joker khác nhau. Trò chơi bắt đầu khi người chơi đặt cược vị trí địa chủ. Ai thua cược hoặc không cược thì chơi game với thân phận nông dân và chơi thành nhóm chống lại địa chủ. Mục tiêu của trò chơi là trở thành người chơi đầu tiên không còn bài trên tay. Tìm hiểu bằng Wikipedia tiếng Anh: link. Video tiếng Anh cách chơi: link.)
Bây giờ có Triệu Ngu, cuối cùng cũng có thể gom đủ một bàn.
Lương Khâu Ngọc bất đắc dĩ nói: “Nhắc mãi mấy ngày, chơi chung một ván với ổng vậy.”
Kỳ Liên xoa tay: “Chỉ chị Ngọc là tốt với tôi nhất thôi.”
Vì thế bốn người bèn ôm di động xào mạt chược trong phòng. Hồ Duệ Văn vụng trộm dịch tới gần, hỏi rất cẩn thận: “Mọi người làm như vầy có tính là tụ tập đánh bạc không ạ?”
Mấy người sửng sốt, sôi nổi ngẩng đầu nhìn về phía Giang Dự.
Giang Dự: “………… Không sao, đánh đi, cắt phần này không chiếu.”
Chơi được mấy ván, người thắng toàn là Triệu Ngu, Kỳ Liên bắt đầu chơi xấu: “Không chơi nữa không chơi nữa, Tiểu Ngu, có phải bay gian lận không? Tiểu Kiều sao cháu toàn phím nó thế!”
Thịnh Kiều: “Oan cháu quá! Cháu thấy cái nào sáng thì cháu click mà!”
Triệu Ngu chống cằm bằng một ngón tay, thâm trầm nói: “Mạt chược, là thiên phú được di truyền của chủng tộc Tứ Xuyên chúng cháu đấy ạ.”
Lê Nghiêu ngồi cạnh đấy vùi đầu chơi game: “Cô nói linh tinh! Tôi có biết chơi đâu!”
Triệu Ngu kinh ngạc quay đầu: “Anh cũng là người Tứ Xuyên à?”
Lê Nghiêu: “Mẹ tôi người Tứ Xuyên.”
Triệu Ngu: “Bố anh thì sao?”
Lê Nghiêu: “Thiên Tân.”
Triệu Ngu: “À, đấy là bởi vì anh là con lai, máu anh không thuần, đương nhiên là không có tư cách kế thừa loại thiên phú này rồi.”
Lê Nghiêu: “???”
Hồ Duệ Văn rụt rè giơ tay: “Nhưng mà chị Tiểu Ngu ơi, em nhớ rõ bố chị người Tứ Xuyên, mẹ chị người Giang Tô mà?”
Triệu Ngu lườm cậu bé đầy ác ôn: “Bé con, bây giờ bé đã bị chị đuổi khỏi fandom.”
Hồ Duệ Văn: “Hức ——”
Nghỉ ngơi một lát, trưởng nhóm Thịnh Kiều liền bắt đầu chuẩn bị cho lịch trình hôm nay. Nhiệm vụ hôm nay của họ là đi check in đấu trường Arles. Bởi vì Thịnh Kiều là trưởng nhóm, lại còn giỏi tiếng Anh, nên mấy người khác đều quen thói trông cậy vào cô ấy.
Triệu Ngu không nhìn nổi: “Sao lại ngồi mát ăn bát vàng thế, phải tra chung đi chứ.”
Kỳ Liên nói: “Hổ thẹn hổ thẹn, chú không hiểu tiếng Anh.”
Lê Nghiêu giải thích chèn vào: “Tiểu Kiều là trưởng nhóm.”
Triệu Ngu lườm anh ta một cái: “Trưởng nhóm nên là anh à? Anh cũng không hiểu tiếng Anh sao?”
Lê Nghiêu: “…………”
Triệu Ngu hâm nóng tách cà phê giúp Thịnh Kiều, ngồi xuống cạnh cô ấy: “Tớ tra giúp cậu.”
Thịnh Kiều nói: “Ok nè.”
Triệu Ngu đặt 6 tấm vé online trên official website theo hướng dẫn của cô ấy, đỡ để đến nơi phải xếp hàng mua vé lâu la. Mua xong, cô chụp hình gửi cho Thịnh Kiều xem.
Thịnh Kiều liếc mấy cái, xác nhận không sai sót gì, vỗ vỗ vai cô: “Làm giỏi lắm, tớ phong cậu là tả hữu hộ pháp của tớ, về sau cậu chính là phụ tá đắc lực của tớ.”
Triệu Ngu: “Tớ mới nghe qua có tả hộ pháp, hữu hộ pháp, cậu lại còn có cả tả hữu hộ pháp cơ à.”
Thịnh Kiều: “Tiên Nữ giáo chúng mình phải khác người một tí chứ.”
Triệu Ngu nghiêm mặt lại, diễn cũng rất sâu, lập tức làm dáng tay ôm quyền: “Tiên mẹ đỡ đầu của Tiên Nữ giáo, hộ pháp này xin hành lễ với người!”
Lê Nghiêu ở bên cạnh nhìn không nổi nữa, “Hai cô diễn Cô bé Lọ Lem à? Còn cả tiên mẹ đỡ đầu.”
Triệu Ngu quay đầu lại lườm anh ta: “Còn lắm miệng, tôi lấy gậy phép của tiên mẹ đỡ đầu biến anh thành bí đỏ bây giờ!”
Lê Nghiêu: “…………”
Chuẩn bị xong, đoàn người xuất phát đến địa điểm ngắm cảnh.
Đây có lẽ là gameshow nhẹ nhàng nhất mà Triệu Ngu từng tham gia, ngoài việc vừa ra khỏi tàu điện ngầm đã bị một đám fan đuổi chạy bán xới thì bình thường những lúc khác họ đều chậm rãi dạo chơi ở địa điểm ngắm cảnh, thưởng thức vẻ đẹp kiến trúc La Mã cổ điển.
Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Triệu Ngu cắn kem que, lắc lư trước mặt Giang Dự: “Cậu, sống vậy quá đáng.”
Giang Dự: “?”
Triệu Ngu: “Gameshow hay thế này mà cậu không nghĩ đến cháu đầu tiên!”
Giang Dự dở khóc dở cười: “Bây giờ mày còn nhìn trúng cái gameshow nhỏ tí này của cậu à?”
Triệu Ngu: “Cháu kệ đấy! Cháu ghim rồi! Cháu muốn mách mẹ cháu!”
Giang Dự đẩy đầu cô: “Mày bao tuổi rồi mà còn mách lẻo.”
Sau khi check-in thắng cảnh một cách đầy mỹ mãn xong, tới sẩm tối, sáu vị khách mời chuẩn bị đi giải quyết bữa chiều. Lê Nghiêu nói: “Đừng ăn bên ngoài nữa, dè sẻn chút coi, về nhà ăn mì gói bánh bao đi.”
Kỳ Liên phụ họa lia lịa: “Đúng đúng đúng, chú còn hai túi cải bẹ nữa!”
Triệu Ngu: “Mấy ngày nay mọi người đã trải qua những gì vậy?”
Thịnh Kiều đếm đếm tiền trong bóp, siết nắm tay nói: “Ngu Ngu vừa tới, không thể đối xử với cậu ấy như vậy được, tối nay nhà mình ra ngoài ăn một bữa tử tế mừng cậu ấy tới nhé? Thắng cảnh ngày mai cách quán trọ không xa, chúng ta có thể đi bộ qua, tiết kiệm được một khoản lớn tiền xe đấy ạ.”
Hồ Duệ Văn cũng vội nói: “Đưa chị Tiểu Ngu đi ăn tử tế đi ạ! Chị ý muốn ăn gì thì ăn cái đó!”
Triệu Ngu: “Bé con, đừng tưởng làm vậy là chị sẽ cho bé về fandom nha.”
Hồ Duệ Văn: “Hức ——”
Mọi người ngẫm ngợi cũng thấy có lý, thế là nhóm người phải ăn mì gói bánh bao hai hôm cuối cùng cũng được ăn một bữa tử tế. Ăn uống no đủ, dẹp đường hồi phủ. Theo cách nói của Kỳ Liên thì là nằm trong quán trọ là tiết kiệm nhất.
Chạy cả ngày, người đầy mồ hôi, vừa về quán trọ mọi người đã nôn nóng đi tắm ngay.
Thịnh Kiều tắm trước, Triệu Ngu nằm ngang trên giường chơi di động.
Cô lướt lướt tin tức trong nước, bởi vì bài nổ phốt của cô minh tinh bỏ show còn đang tiếp diễn, nên ngoài chuyện diss gameshow ”Thế giới lớn như vậy” này, thì số người chửi mắng Thịnh Kiều cũng tăng lên. Topic # Thịnh Kiều cút khỏi showbiz # cũng chòi lên top.
Triệu Ngu ngẫm lại một chút, hình như đúng là từ lúc debut trở đi cậu ấy toàn bị chửi mắng thế này. Bị mắng đến mức này mà hình như cậu ấy chẳng để tâm chút nào, hôm nay cậu ấy còn vui sướng chạy theo cô cả quãng đường, sự dẻo dai và tính cách lạc quan này quả khiến người ta bội phục.
Cô đang lướt tin dở, chiếc di động đặt trên tủ TV của Thịnh Kiều đột nhiên rung lên.
Hai lần đầu Triệu Ngu còn không để ý, mãi đến khi nó rung đến lần thứ ba, cô lo có chuyện gì gấp, bèn đứng dậy đi qua cầm di động.
Tên người gọi trên màn hình là “Cục cưng của em”.
Cục cưng của em.
Một tình cảm thẳng thắn, nhiệt thành, không hề che giấu.
Chẳng hiểu sao Triệu Ngu đột nhiên nhớ tới scandal mà tới giờ không còn ai nhắc đến nữa.
Mấy năm nay Thẩm Tuyển Ý bị đồn đãi không biết bao nhiêu là scandal, từ nghệ sĩ cho tới vũ công, cô nhìn nhiều cũng quen rồi. Trước đây lúc 《 Chạy để giữ mạng 》 phát sóng, các cư dân mạng còn ham thích đặt đủ tên thuyền bè kì quái cho Thẩm Tuyển Ý và Thịnh Kiều, gì mà Thuyền Tìm Ngựa Tiền Lẻ Bà Già gì gì đó, vừa nghe đã biết là không phải couple đứng đắn gì. Về sau, có scandal về vụ ăn đêm kia, cũng là chuyện trong dự kiến thôi.
Bây giờ thấy dòng tên người gọi này, chẳng hiểu sao ngón tay Triệu Ngu lại run lên.
Cô nghĩ thầm: Không thể nào???
Cô cầm di động đi đến cửa toilet, gõ gõ cửa, “Tiểu Kiều, di động của cậu vang ba lần rồi.”
Thịnh Kiều hỏi: “Ai thế?”
Triệu Ngu nói: “Cục cưng của cậu.”
Bên trong đột nhiên im lặng vài giây.
Cô hỏi: “Muốn tớ nghe hộ cậu không?”
Thịnh Kiều liên tục từ chối: “Không không không! Không cần! Tớ ra liền đây!”
Triệu Ngu nhìn màn hình di động tối đi, quay lại đặt nó về vị trí ban đầu. Thịnh Kiều đi ra khỏi toilet rất nhanh, tóc còn chưa lau, nước nhỏ tong tong. Cô ấy che di động lại chạy ra ngoài luôn.
Ánh mắt trân trọng, sáng lấp lánh như thế, như thể đang lao đi hẹn hò với người yêu, niềm vui và tình yêu không che giấu nổi tỏa ra từ từng lỗ chân lông.
Là ai đây nhỉ.
Cô buông di động, vào phòng tắm tắm rửa.
Chờ cô tắm rửa xong đi ra, Thịnh Kiều mới rốt cuộc nghe xong điện thoại đi vào. Nụ cười vừa ngọt ngào lại vừa phiền muộn còn chưa tan đi trên gương mặt, hốc mắt cô ấy hơi đỏ. Cô ấy ngẩng đầu lên chạm phải mắt cô, bèn giả vờ bình tĩnh ngay.
Triệu Ngu nghiêng đầu xoa tóc, ném cho cô ấy ánh mắt bà tám: “Cục cưng của cậu là ai thế?”
Thịnh Kiều chớp chớp đôi mắt, mím môi.
Triệu Ngu nói: “Không phải là Thẩm Tuyển Ý đấy chứ?”
Lời này vừa ra, đôi mắt ngập tràn sự ngọt ngào của Thịnh Kiều lập tức trợn trừng như bị dọa sợ.
Bong bóng yêu đương hường phấn nhanh chóng vỡ nát biến tan, chỉ còn phần hãi hùng rất kiểu “Cậu đùa tớ đấy à?” “Cậu đang nói vớ va vớ vẩn gì thế?” “Tớ điên rồi sao?”.
Triệu Ngu cũng cảm thấy mình nói vớ va vớ vẩn.
Cô đứng dậy xua xua tay: “Được rồi được rồi, thấy ánh mắt của cậu là tớ hiểu rõ rồi, cái loại nhảm shit như Thẩm Tuyển Ý sao có thể tìm được người bạn gái như cậu.” Cô nói: “Nhảm shit chỉ có thể xứng với nhảm shit thôi!”
Thịnh Kiều: “Rất khó để không tán đồng.”
Tắm rửa xong, Kỳ Liên lại ồn ào đòi chơi mạt chược trong group chat.
Triệu Ngu gửi sang một cái meme: “Thần Mạt Chược Thành Đô đề nghị xuất chiến!”
Kỳ Liên nói rất thấm thía: “Tiểu Ngu, bay cũng đừng có chơi ăn gian nữa nha.”
Triệu Ngu: “Trời đất có phân chia trong đục, cớ sao lại đảo lộn phường trộm cắp với người thanh cao!”
Kỳ Liên: “……? Nó đang làm gì đấy?”
Thịnh Kiều: “Cậu ấy đang đọc bài Oan Đậu Nga ạ.”
Hồ Duệ Văn: “Oa, Chị Tiểu Ngu giỏi quá đi! Em còn quên sạch bài văn này đọc thế nào, vậy mà chị lại nhớ rõ!”
Triệu Ngu: “Bé à, hôm nay cưng đã phá hủy sân khấu của chị, giờ nịnh hót chị cũng vô dụng thôi.”
Hồ Duệ Văn: “Hức ——”
Thịnh Kiều không giống với nữ nghệ sĩ bị dư luận cộng đồng mạng vùi dập trong ấn tượng của cô. Triệu Ngu đánh giá cô ấy một lát, lấy một hộp kẹo cao su trong túi quần ra, đưa qua: “Ăn không nè?”
Thịnh Kiều nhận lấy kẹo cao su: “Cảm ơn.”
Triệu Ngu gác khuỷu tay lên cửa sổ xe chống đầu, nhai kẹo cao su nói: “Tớ cảm thấy cậu không giống với lời đồn đãi trên mạng.”
Thịnh Kiều cũng học theo tư thế chống đầu của cô, nhìn sang hỏi: “Trên mạng đồn tớ thế nào?”
Triệu Ngu đương nhiên sẽ không nói thẳng đuột những lời trên mạng ra, cô ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: “Cái gì mà fan vợ nè, scandal với Thẩm Tuyển Ý nè, tớ tưởng hẳn phải là một cô gái rất phóng khoáng hướng ngoại, nhưng trông cậu có vẻ rất khép kín.”
Thịnh Kiều lặng đi một lát, sau đó nói: “Cậu với tớ chưa thân, bao giờ thân tớ sẽ xõa đấy.”
Triệu Ngu bị cô ấy chọc cho tức cười. Cô chép chép miệng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vô cùng hưng phấn nói: “Aizzz, không phải cậu đã từng có cả scandal với Hoắc Hi và Thẩm Tuyển Ý sao? Hay là cậu cũng tạo scandal với tớ đi? Ba hòn núi lớn tề tựu cho cậu nè.”
Thịnh Kiều hỏi: “Tập hợp được ba hòn núi lớn có thể gọi được rồng thần ra không?”
Triệu Ngu trầm tư: “Rồng thần thì hơi ghê, nhưng cậu có thể xem thử anh em hồ lô ấy.”
Hai người cười cả quãng đường.
(Gọi rồng thần ra: nhắc tới truyện tranh Bảy viên ngọc rồng. Trong truyện tranh Dragon Balls nếu tập hợp đủ 7 viên ngọc rồng sẽ gọi được rồng thần để ước một điều ước.
Anh em hồ lô: Phim hoạt hình 7 anh em Hồ Lô của Trung Quốc: Link)
Xe đưa nhóm khách mời tới quán trọ đã đặt trước.
Kinh phí của họ chỉ đủ đặt ba phòng, một phòng đơn, một phòng đôi, một phòng ba. Phòng đơn nhường cho người có thân phận cao nhất là Lương Khâu Ngọc, ba anh đàn ông ngủ với nhau, Triệu Ngu và Thịnh Kiều cùng ở trong phòng đôi.
Triệu Ngu vừa vào phòng đã càu nhàu với Thịnh Kiều: “Cậu mình ki quá.”
Thịnh Kiều nói: “Hi vọng sau này chú ấy có thể nể mặt cô cháu ngoại là cậu mà hào phóng với bọn mình hơn một xíu.”
Di động rung lên hai cái, Thịnh Kiều mở loa, giọng nói luôn vương ý cười của Kỳ Liên vang lên: “Tiểu Kiều à, mau kéo Tiểu Ngu nhà mình vào group chat Du Lịch Bụi đi, chú nhớ con bé là người Tứ Xuyên nhỉ? Chắc là phải biết chơi mạt chược chứ? Lão đây bây giờ khỏi phải lo ba chân thiếu một nữa rồi!”
Thịnh Kiều hỏi cô: “Cậu biết chơi mạt chược không?”
Triệu Ngu tự tin hất tóc: “Người ta gọi tớ là thần Mạt Chược của Thành Đô đấy!”
Thịnh Kiều suýt cười ná thở.
Hai người add WeChat nhau đã, sau đó Triệu Ngu được kéo vào nhóm chat Du Lịch Bụi ngay. Kỳ Liên lập tức gửi link chơi mạt chược vào group, chạy đến phòng các cô: “Nào nào nào, xào bài trước đã!”
Lê Nghiêu và Hồ Duệ Văn đều không biết chơi mạt chược, món mạt chược mà Lương Khâu Ngọc thạo lại là của Quảng Đông, thêm cả ma mới là Thịnh Kiều, lần nào ba người cũng chỉ chơi được trò đấu địa chủ.
(Đấu địa chủ: trò chơi nổi tiếng của Trung Quốc: Đấu địa chủ chơi 3 người với một bộ bài, có 2 con joker khác nhau. Trò chơi bắt đầu khi người chơi đặt cược vị trí địa chủ. Ai thua cược hoặc không cược thì chơi game với thân phận nông dân và chơi thành nhóm chống lại địa chủ. Mục tiêu của trò chơi là trở thành người chơi đầu tiên không còn bài trên tay. Tìm hiểu bằng Wikipedia tiếng Anh: link. Video tiếng Anh cách chơi: link.)
Bây giờ có Triệu Ngu, cuối cùng cũng có thể gom đủ một bàn.
Lương Khâu Ngọc bất đắc dĩ nói: “Nhắc mãi mấy ngày, chơi chung một ván với ổng vậy.”
Kỳ Liên xoa tay: “Chỉ chị Ngọc là tốt với tôi nhất thôi.”
Vì thế bốn người bèn ôm di động xào mạt chược trong phòng. Hồ Duệ Văn vụng trộm dịch tới gần, hỏi rất cẩn thận: “Mọi người làm như vầy có tính là tụ tập đánh bạc không ạ?”
Mấy người sửng sốt, sôi nổi ngẩng đầu nhìn về phía Giang Dự.
Giang Dự: “………… Không sao, đánh đi, cắt phần này không chiếu.”
Chơi được mấy ván, người thắng toàn là Triệu Ngu, Kỳ Liên bắt đầu chơi xấu: “Không chơi nữa không chơi nữa, Tiểu Ngu, có phải bay gian lận không? Tiểu Kiều sao cháu toàn phím nó thế!”
Thịnh Kiều: “Oan cháu quá! Cháu thấy cái nào sáng thì cháu click mà!”
Triệu Ngu chống cằm bằng một ngón tay, thâm trầm nói: “Mạt chược, là thiên phú được di truyền của chủng tộc Tứ Xuyên chúng cháu đấy ạ.”
Lê Nghiêu ngồi cạnh đấy vùi đầu chơi game: “Cô nói linh tinh! Tôi có biết chơi đâu!”
Triệu Ngu kinh ngạc quay đầu: “Anh cũng là người Tứ Xuyên à?”
Lê Nghiêu: “Mẹ tôi người Tứ Xuyên.”
Triệu Ngu: “Bố anh thì sao?”
Lê Nghiêu: “Thiên Tân.”
Triệu Ngu: “À, đấy là bởi vì anh là con lai, máu anh không thuần, đương nhiên là không có tư cách kế thừa loại thiên phú này rồi.”
Lê Nghiêu: “???”
Hồ Duệ Văn rụt rè giơ tay: “Nhưng mà chị Tiểu Ngu ơi, em nhớ rõ bố chị người Tứ Xuyên, mẹ chị người Giang Tô mà?”
Triệu Ngu lườm cậu bé đầy ác ôn: “Bé con, bây giờ bé đã bị chị đuổi khỏi fandom.”
Hồ Duệ Văn: “Hức ——”
Nghỉ ngơi một lát, trưởng nhóm Thịnh Kiều liền bắt đầu chuẩn bị cho lịch trình hôm nay. Nhiệm vụ hôm nay của họ là đi check in đấu trường Arles. Bởi vì Thịnh Kiều là trưởng nhóm, lại còn giỏi tiếng Anh, nên mấy người khác đều quen thói trông cậy vào cô ấy.
Triệu Ngu không nhìn nổi: “Sao lại ngồi mát ăn bát vàng thế, phải tra chung đi chứ.”
Kỳ Liên nói: “Hổ thẹn hổ thẹn, chú không hiểu tiếng Anh.”
Lê Nghiêu giải thích chèn vào: “Tiểu Kiều là trưởng nhóm.”
Triệu Ngu lườm anh ta một cái: “Trưởng nhóm nên là anh à? Anh cũng không hiểu tiếng Anh sao?”
Lê Nghiêu: “…………”
Triệu Ngu hâm nóng tách cà phê giúp Thịnh Kiều, ngồi xuống cạnh cô ấy: “Tớ tra giúp cậu.”
Thịnh Kiều nói: “Ok nè.”
Triệu Ngu đặt 6 tấm vé online trên official website theo hướng dẫn của cô ấy, đỡ để đến nơi phải xếp hàng mua vé lâu la. Mua xong, cô chụp hình gửi cho Thịnh Kiều xem.
Thịnh Kiều liếc mấy cái, xác nhận không sai sót gì, vỗ vỗ vai cô: “Làm giỏi lắm, tớ phong cậu là tả hữu hộ pháp của tớ, về sau cậu chính là phụ tá đắc lực của tớ.”
Triệu Ngu: “Tớ mới nghe qua có tả hộ pháp, hữu hộ pháp, cậu lại còn có cả tả hữu hộ pháp cơ à.”
Thịnh Kiều: “Tiên Nữ giáo chúng mình phải khác người một tí chứ.”
Triệu Ngu nghiêm mặt lại, diễn cũng rất sâu, lập tức làm dáng tay ôm quyền: “Tiên mẹ đỡ đầu của Tiên Nữ giáo, hộ pháp này xin hành lễ với người!”
Lê Nghiêu ở bên cạnh nhìn không nổi nữa, “Hai cô diễn Cô bé Lọ Lem à? Còn cả tiên mẹ đỡ đầu.”
Triệu Ngu quay đầu lại lườm anh ta: “Còn lắm miệng, tôi lấy gậy phép của tiên mẹ đỡ đầu biến anh thành bí đỏ bây giờ!”
Lê Nghiêu: “…………”
Chuẩn bị xong, đoàn người xuất phát đến địa điểm ngắm cảnh.
Đây có lẽ là gameshow nhẹ nhàng nhất mà Triệu Ngu từng tham gia, ngoài việc vừa ra khỏi tàu điện ngầm đã bị một đám fan đuổi chạy bán xới thì bình thường những lúc khác họ đều chậm rãi dạo chơi ở địa điểm ngắm cảnh, thưởng thức vẻ đẹp kiến trúc La Mã cổ điển.
Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Triệu Ngu cắn kem que, lắc lư trước mặt Giang Dự: “Cậu, sống vậy quá đáng.”
Giang Dự: “?”
Triệu Ngu: “Gameshow hay thế này mà cậu không nghĩ đến cháu đầu tiên!”
Giang Dự dở khóc dở cười: “Bây giờ mày còn nhìn trúng cái gameshow nhỏ tí này của cậu à?”
Triệu Ngu: “Cháu kệ đấy! Cháu ghim rồi! Cháu muốn mách mẹ cháu!”
Giang Dự đẩy đầu cô: “Mày bao tuổi rồi mà còn mách lẻo.”
Sau khi check-in thắng cảnh một cách đầy mỹ mãn xong, tới sẩm tối, sáu vị khách mời chuẩn bị đi giải quyết bữa chiều. Lê Nghiêu nói: “Đừng ăn bên ngoài nữa, dè sẻn chút coi, về nhà ăn mì gói bánh bao đi.”
Kỳ Liên phụ họa lia lịa: “Đúng đúng đúng, chú còn hai túi cải bẹ nữa!”
Triệu Ngu: “Mấy ngày nay mọi người đã trải qua những gì vậy?”
Thịnh Kiều đếm đếm tiền trong bóp, siết nắm tay nói: “Ngu Ngu vừa tới, không thể đối xử với cậu ấy như vậy được, tối nay nhà mình ra ngoài ăn một bữa tử tế mừng cậu ấy tới nhé? Thắng cảnh ngày mai cách quán trọ không xa, chúng ta có thể đi bộ qua, tiết kiệm được một khoản lớn tiền xe đấy ạ.”
Hồ Duệ Văn cũng vội nói: “Đưa chị Tiểu Ngu đi ăn tử tế đi ạ! Chị ý muốn ăn gì thì ăn cái đó!”
Triệu Ngu: “Bé con, đừng tưởng làm vậy là chị sẽ cho bé về fandom nha.”
Hồ Duệ Văn: “Hức ——”
Mọi người ngẫm ngợi cũng thấy có lý, thế là nhóm người phải ăn mì gói bánh bao hai hôm cuối cùng cũng được ăn một bữa tử tế. Ăn uống no đủ, dẹp đường hồi phủ. Theo cách nói của Kỳ Liên thì là nằm trong quán trọ là tiết kiệm nhất.
Chạy cả ngày, người đầy mồ hôi, vừa về quán trọ mọi người đã nôn nóng đi tắm ngay.
Thịnh Kiều tắm trước, Triệu Ngu nằm ngang trên giường chơi di động.
Cô lướt lướt tin tức trong nước, bởi vì bài nổ phốt của cô minh tinh bỏ show còn đang tiếp diễn, nên ngoài chuyện diss gameshow ”Thế giới lớn như vậy” này, thì số người chửi mắng Thịnh Kiều cũng tăng lên. Topic # Thịnh Kiều cút khỏi showbiz # cũng chòi lên top.
Triệu Ngu ngẫm lại một chút, hình như đúng là từ lúc debut trở đi cậu ấy toàn bị chửi mắng thế này. Bị mắng đến mức này mà hình như cậu ấy chẳng để tâm chút nào, hôm nay cậu ấy còn vui sướng chạy theo cô cả quãng đường, sự dẻo dai và tính cách lạc quan này quả khiến người ta bội phục.
Cô đang lướt tin dở, chiếc di động đặt trên tủ TV của Thịnh Kiều đột nhiên rung lên.
Hai lần đầu Triệu Ngu còn không để ý, mãi đến khi nó rung đến lần thứ ba, cô lo có chuyện gì gấp, bèn đứng dậy đi qua cầm di động.
Tên người gọi trên màn hình là “Cục cưng của em”.
Cục cưng của em.
Một tình cảm thẳng thắn, nhiệt thành, không hề che giấu.
Chẳng hiểu sao Triệu Ngu đột nhiên nhớ tới scandal mà tới giờ không còn ai nhắc đến nữa.
Mấy năm nay Thẩm Tuyển Ý bị đồn đãi không biết bao nhiêu là scandal, từ nghệ sĩ cho tới vũ công, cô nhìn nhiều cũng quen rồi. Trước đây lúc 《 Chạy để giữ mạng 》 phát sóng, các cư dân mạng còn ham thích đặt đủ tên thuyền bè kì quái cho Thẩm Tuyển Ý và Thịnh Kiều, gì mà Thuyền Tìm Ngựa Tiền Lẻ Bà Già gì gì đó, vừa nghe đã biết là không phải couple đứng đắn gì. Về sau, có scandal về vụ ăn đêm kia, cũng là chuyện trong dự kiến thôi.
Bây giờ thấy dòng tên người gọi này, chẳng hiểu sao ngón tay Triệu Ngu lại run lên.
Cô nghĩ thầm: Không thể nào???
Cô cầm di động đi đến cửa toilet, gõ gõ cửa, “Tiểu Kiều, di động của cậu vang ba lần rồi.”
Thịnh Kiều hỏi: “Ai thế?”
Triệu Ngu nói: “Cục cưng của cậu.”
Bên trong đột nhiên im lặng vài giây.
Cô hỏi: “Muốn tớ nghe hộ cậu không?”
Thịnh Kiều liên tục từ chối: “Không không không! Không cần! Tớ ra liền đây!”
Triệu Ngu nhìn màn hình di động tối đi, quay lại đặt nó về vị trí ban đầu. Thịnh Kiều đi ra khỏi toilet rất nhanh, tóc còn chưa lau, nước nhỏ tong tong. Cô ấy che di động lại chạy ra ngoài luôn.
Ánh mắt trân trọng, sáng lấp lánh như thế, như thể đang lao đi hẹn hò với người yêu, niềm vui và tình yêu không che giấu nổi tỏa ra từ từng lỗ chân lông.
Là ai đây nhỉ.
Cô buông di động, vào phòng tắm tắm rửa.
Chờ cô tắm rửa xong đi ra, Thịnh Kiều mới rốt cuộc nghe xong điện thoại đi vào. Nụ cười vừa ngọt ngào lại vừa phiền muộn còn chưa tan đi trên gương mặt, hốc mắt cô ấy hơi đỏ. Cô ấy ngẩng đầu lên chạm phải mắt cô, bèn giả vờ bình tĩnh ngay.
Triệu Ngu nghiêng đầu xoa tóc, ném cho cô ấy ánh mắt bà tám: “Cục cưng của cậu là ai thế?”
Thịnh Kiều chớp chớp đôi mắt, mím môi.
Triệu Ngu nói: “Không phải là Thẩm Tuyển Ý đấy chứ?”
Lời này vừa ra, đôi mắt ngập tràn sự ngọt ngào của Thịnh Kiều lập tức trợn trừng như bị dọa sợ.
Bong bóng yêu đương hường phấn nhanh chóng vỡ nát biến tan, chỉ còn phần hãi hùng rất kiểu “Cậu đùa tớ đấy à?” “Cậu đang nói vớ va vớ vẩn gì thế?” “Tớ điên rồi sao?”.
Triệu Ngu cũng cảm thấy mình nói vớ va vớ vẩn.
Cô đứng dậy xua xua tay: “Được rồi được rồi, thấy ánh mắt của cậu là tớ hiểu rõ rồi, cái loại nhảm shit như Thẩm Tuyển Ý sao có thể tìm được người bạn gái như cậu.” Cô nói: “Nhảm shit chỉ có thể xứng với nhảm shit thôi!”
Thịnh Kiều: “Rất khó để không tán đồng.”
Tắm rửa xong, Kỳ Liên lại ồn ào đòi chơi mạt chược trong group chat.
Triệu Ngu gửi sang một cái meme: “Thần Mạt Chược Thành Đô đề nghị xuất chiến!”
Kỳ Liên nói rất thấm thía: “Tiểu Ngu, bay cũng đừng có chơi ăn gian nữa nha.”
Triệu Ngu: “Trời đất có phân chia trong đục, cớ sao lại đảo lộn phường trộm cắp với người thanh cao!”
Kỳ Liên: “……? Nó đang làm gì đấy?”
Thịnh Kiều: “Cậu ấy đang đọc bài Oan Đậu Nga ạ.”
Hồ Duệ Văn: “Oa, Chị Tiểu Ngu giỏi quá đi! Em còn quên sạch bài văn này đọc thế nào, vậy mà chị lại nhớ rõ!”
Triệu Ngu: “Bé à, hôm nay cưng đã phá hủy sân khấu của chị, giờ nịnh hót chị cũng vô dụng thôi.”
Hồ Duệ Văn: “Hức ——”
/100
|