Thẩm Tuyển Ý đi rồi, Triệu Ngu ngồi ngây trên sofa thật lâu.
Phần trán được anh dịu dàng hôn lên dường như còn vương lại hơi ấm, cô giơ tay sờ sờ, cảm thấy lòng mình hơi ngọt ngào, nhưng nghĩ đến những lời anh nói, cô lại thấy hơi chua xót.
Hóa ra hương vị của tình yêu là chua chua ngọt ngọt ư.
Ánh nắng ban chiều sà xuống, khiến người ta mơ màng sắp ngủ. Triệu Ngu cảm thấy cơ thể mình như được bọc trong một quầng sát thơm ngọt, cô nằm trên sofa, không nỡ mở mắt ra.
Cô ngủ mơ màng đến sẩm tối thì có người gõ cửa bên ngoài.
Cô ngáp ngủ đi ra mở cửa, thấy Thẩm Tuyển Ý đứng ngoài cửa ôm một bó hoa thật to, cơn buồn ngủ của cô lập tức bay biến mất tiêu. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, Triệu Ngu ngượng nghịu hỏi: “Sao anh lại tới nữa?”
Không phải hôm nay tỏ tình xong là xong rồi hả! Chẳng lẽ không nên tránh mặt nhau một thời gian để người ta có cơ hội ngẫm ngợi suy tư hay sao!
Thẩm Tuyển Ý nhếch miệng cười, đưa bó hoa anh túc hồng đẹp đẽ trong lòng mình cho cô: “Chào buổi tối! Đi ăn tối chung nhé?”
Triệu Ngu ngửi thấy mùi hương ngọt ngào hoang thoảng của hoa anh túc, trên cánh hoa còn dính giọt sương, chúng lượn qua cánh hoa, để lại những vệt trong suốt.
Đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho cô.
Triệu Ngu mím môi, duỗi tay nhận lấy bó hoa, lại nhìn cái túi to anh đang xách, ho khan một tiếng hỏi: “Mua gì đấy?”
Thẩm Tuyển Ý cười nói: “Chiều nay anh thấy quảng cáo giữa giờ trên TV của em là ảnh đang ăn mỳ Ý, nên anh mua nguyên liệu làm mỳ Ý đến.” Anh vào nhà đóng cửa lại, ánh mắt sáng lấp lánh: “Anh nấu cho em ăn nhé!”
Triệu Ngu mới nhớ ra cảnh nghỉ giữa giờ trong bộ phim mà mình vừa cày chiều nay hình như cũng đúng là cảnh nam nữ chính đang ăn.
Nhưng cô không giải thích, chỉ “Ừ” một tiếng, nhìn anh thay giày xong cực kì vui vẻ, xách túi chạy vào phòng bếp.
Ráng chiều tà bao phủ toàn bộ căn phòng, Triệu Ngu thất thần xem TV một lát, rồi lặng lẽ đi đến cửa phòng bếp nhìn vào trong. Bên trong leng ka leng keng, anh đeo chiếc tạp dề mà lần nào đến đây Triệu Khang Ninh cũng đeo, ngân nga giai điệu bài hát anh viết tặng cô, vừa xem hướng dẫn trên di động vừa vui vẻ phấn chấn thái đồ ăn thành hình quân cờ, bận rộn cực kì phấn khởi.
Triệu Ngu nhìn một lát, xắn tay áo đi vào: “Để em rửa rau cho.”
Thẩm Tuyển Ý quay đầu lại thấy cô, bèn đẩy cô ra ngoài bằng khuỷu tay: “Không cần không cần, anh tự làm là được!” Anh đẩy cô đến cửa, nâng khuỷu tay cọ nhẹ đầu cô, cười tủm tỉm nói: “Ngoan, ra ngoài chờ anh.”
Tai Triệu Ngu hơi nóng lên, cô chạy ra ngoài vì bị anh thả thính.
Vốn cô đang lo món mỳ anh phải vừa xem tut vừa nấu này sẽ trở thành một món đen thui ăn không nổi, không ngờ chẳng bao lâu sau, mùi thơm đã tỏa ra vừa bếp. Một người chẳng có thiên phú gì trong việc chơi game lại có thể nấu ăn ra gì ra phết.
Anh bưng thức ăn lên bàn, vỗ vỗ tay gọi cô: “Ăn thôi!”
Triệu Ngu ấn pause TV lại, đeo dép lê chầm chậm đi qua. Món mỳ Ý trên bàn cơm màu sắc tươi sáng, còn có một cốc nước cam ép tươi để cạnh đĩa.
Anh kéo ghế ra giúp cô: “Anh nếm thử rồi, không tệ đâu.”
Lần đầu tiên nhận được hoa anh tặng, lần đầu tiên ăn bữa cơm anh làm, hình như anh thực sự nghiêm túc với việc bắt đầu theo đuổi cô. Triệu Ngu ngồi xuống trước bàn ăn, cảm thấy tim mình đập hơi nhanh.
Thẩm Tuyển Ý ngồi đối diện, nhìn cô với cặp mắt sáng quắc, chờ cô ăn xong một miếng anh mới hỏi đầy chờ mong: “Có ngon không?”
Triệu Ngu gật đầu.
Thế là anh bật cười đầy thỏa mãn: “Vậy về sau nếu em muốn ăn mỳ Ý, anh sẽ nấu cho em.”
Cơm nước xong, anh lại đi rửa bát. Anh còn chẳng cho cô động vào khăn trải bàn, chờ dọn dẹp tất cả xong xuôi, anh mới xách rác trong bếp ra vẫy tay với cô: “Vậy anh về nhé.”
Mới nãy trong bữa cơm, Triệu Ngu còn rối rắm không biết hai người nên trò chuyện gì tối nay, không ngờ anh lại đi dứt khoát như thế, cô hơi ngơ ra.
Thẩm Tuyển Ý đã thay giày xong. Hình như anh tới đây chỉ để nấu cho cô một bữa cơm, lúc mở cửa, anh lại quay đầu lại dặn dò: “Trước khi đi ngủ em nhớ khóa trái cửa cẩn thận nhé.”
Triệu Ngu gật gật đầu.
Anh cười tủm tỉm nói: “Bye bye.”
Triệu Ngu cũng vẫy tay chào anh.
Cửa phòng khóa lại, căn phòng lại trở nên yên tĩnh, chỉ có mùi hương mỳ Ý còn chưa tan hết. Cô ngẫm nghĩ một lát, đi đến ban công nhìn ra cổng ra khu đô thị. Cô đợi một lát mới thấy chiếc xe thể thao màu đỏ của anh chậm rãi lái ra ngoài.
Khi lái khỏi cổng khu đô thị, chẳng rõ là cố ý hay vô tình, hai chiếc đèn xe anh lóe mấy cái, tựa như đang chào cô vậy. Triệu Ngu rụt về ngay.
Sao đêm nay rất sáng.
Một đêm mộng đẹp, hôm sau Triệu Ngu dậy rất sớm. Đồng hồ báo thức còn chưa kêu cô đã mở mắt rồi. Hôm nay cô phải đi chụp ảnh tạp chí. Cô cầm di động lên xem xét thì phát hiện Thẩm Tuyển Ý còn thức dậy sớm hơn cả cô, anh đã nhắn tin WeChat cho cô từ nửa tiếng trước.
—— Thẩm Tuyển Ý: Hôm nay là sinh nhật của Ultraman Tiga, chỉ cần copy và paste tin này vào ba group chat khác nhau thì ví của bạn sẽ tăng thêm 500 tệ. Tui thử rồi, giả đó, mà thi thoảng còn ăn chửi nữa.
Não bộ vừa tỉnh ngủ của Triệu Ngu bị lạc trôi bởi tin nhắn WeChat này.
Cô nhắn lại ba dấu chấm hỏi.
—— Thẩm Tuyển Ý: Dậy rồi à? Chào buổi sáng!
—— Triệu Ngu: Anh nhắn cái gì đấy?
—— Thẩm Tuyển Ý: / nhe răng, truyện cười đấy! Nghiên cứu khoa học cho thấy, mỗi sáng thức dậy cười một cái có thể giúp duy trì tâm trạng tốt cả ngày! Về sau sáng nào anh cũng gửi truyện cười cho em nhé, được không?
—— Triệu Ngu: Không được! Chả buồn cười gì cả!
—— Thẩm Tuyển Ý: Truyện của hôm nay không buồn cười sao? Anh cảm thấy buồn cười lắm mà! Vậy có lẽ em không get được trò cười này, không sao, để mai anh gửi cho em truyện nào em get được!
—— Triệu Ngu:??? Không được gửi nữa nghe thấy chưa!
Nhưng sáng hôm sau thức giấc, Triệu Ngu vẫn nhận được một mẩu chuyện cười mà anh cho là cô có thể get được.
—— Thẩm Tuyển Ý: Một hôm nọ, một bệnh nhân người Tứ Xuyên đi khám ở bệnh viện. Bác sĩ hỏi anh ta, lúc uống thuốc anh có bị dị ứng không? Bệnh nhân đáp: tui không có dị, tui “ún” bình thường mà.
—— Triệu Ngu:??????
—— Thẩm Tuyển Ý: / mắt lấp lánh, truyện này thì chắc em hiểu rồi chứ! Truyện cười tiếng địa phương Tứ Xuyên của các em đó! Tuy anh đọc chả hiểu gì nhưng vẫn thấy buồn cười lắm!
(Câu đùa của Thẩm Tuyển Ý sử dụng hiện tượng đồng âm và phương ngữ Tứ Xuyên. Từ “mẫn” là dị ứng được người Tứ Xuyên dùng với nghĩa là nhấp, nhấm. Tên khi được hỏi như trên, người Tứ Xuyên sẽ hiểu là “Lúc uống thuốc anh có nhấm thuốc không?”. Họ sẽ trả lời là tui không nhấm thuốc, tui nuốt. Từ nuốt này là phương ngữ ten. Mình sửa lại một chút cho thuận thôi.)
—— Triệu Ngu: / dao phay, còn gửi truyện cười nữa là block đấy
—— Thẩm Tuyển Ý: [ đối phương rút một tin nhắn về ]
—— Triệu Ngu: [ bạn nhận được một bao lì xì WeChat]
—— Triệu Ngu: / khinh bỉ, lại gì nữa?
—— Thẩm Tuyển Ý: / mắt lấp lánh, về sau nếu không gửi truyện cười thì anh gửi bao lì xì nhé? Nghiên cứu khoa học cho thấy, mỗi sáng thức dậy nhận được bao lì xì thì có thể giúp duy trì vận may tốt cả ngày!
—— Triệu Ngu:…… Anh lôi mấy cái ngụy biện này từ đâu ra thế?
Cô rúc trong chăn, vừa làu bàu vừa click mở bao lì xì ra, con số 99.99 nhảy ra trên màn hình.
(9: cửu, 99.99 trường cửu, bên nhau dài lâu.)
Về sau, việc nhận được bao lì xì 99.99 tệ mỗi sáng trở thành chuyện thường ngày của cô.
Chẳng bao lâu sau là tới tết Thanh Minh.
Mỗi năm, vào dịp này, Thẩm Tuyển Ý đều phải về quê tảo mộ. Năm rồi Triệu Ngu không đi được nên đã nhờ người mang một bó hoa đến mộ bà nội nhà họ Thẩm. Năm nay vừa hay có thời gian, nghĩ lại hai năm rồi không đi viếng bà, lúc Thẩm Tuyển Ý hỏi cô, cô bèn đồng ý.
Trước đây cô đều che giấu hành tung rất cẩn thận mỗi lần đi thăm viếng bà nội Thẩm, sợ bị cánh báo chí chụp phải lại gây scandal mập mờ. Năm nay đi chung với Thẩm Tuyển Ý, ấy thế mà cô lại chẳng còn nỗi băn khoăn kia nữa.
Nhưng hai người bay tới từ hai thành phố khác nhau, tới Hàng Châu rồi mới gặp mặt, cũng không gặp phải cánh phóng viên theo đuôi chụp hình.
Thanh Minh năm nay trời đổ mưa.
Chỉ có hôm nay nghĩa trang quạnh quẽ quanh năm mới đông lên một chút. Những bậc thang bằng đá dẫn lên núi bị những tờ giấy trắng tung bay theo làn mưa phủ đầy, thi thoảng lại có tiếng khóc than vẳng lại.
Triệu Ngu trộm ngắm Thẩm Tuyển Ý, cô phát hiện gương mặt anh không nhuốm chút bi thương nào.
Cũng có thể anh đã giấu đi không để ai phát hiện được.
Anh ôm hai bó cúc trắng đi đằng trước, chốc chốc lại quay đầu nhìn cô: “Nhìn đường đi, cẩn thận té.”
Triệu Ngu nói: “Em có phải trẻ con đâu.”
Anh không yên tâm đưa vạt áo sang: “Đường trơn lắm, nắm đi.”
Người lên núi xuống núi tấp nập, mùi hương đốt trong không khí lẫn với hương hoa cúc trắng. Triệu Ngu trề miệng, nhưng vẫn nghe lời nắm vạt áo anh.
Hoa trước mộ của bà nội nhà họ Thẩm đã hơi khô héo. Thẩm Tuyển Ý thay hoa mới, cười tủm tỉm nói: “Bà nội, con đưa Tiểu Ngu tới gặp bà đây.”
Bà cụ trên bia đá cười hiền hòa thân thiện.
Triệu Ngu đi tới vái bà, hốc mắt đỏ hoe.
Thẩm Tuyển Ý bắt đầu dọn sạch cành khô lá rụng trước mộ bà, lại lau chùi tấm ảnh trên bia đá của bà nội thật sạch sẽ bằng tay áo mình. Anh quay đầu nhìn Triệu Ngu đang ngồi xổm trên nền đất nhặt những mảnh giấy vụn. Anh ghé sát vào bia mộ, thì thầm rất khẽ: “Bà nội, không phải bà thích Tiểu Ngu lắm sao, bây giờ con đang cố gắng biến em ấy thành cháu dâu của bà, bà nhớ phù hộ con ha.”
Triệu Ngu nhặt xong rác thì thấy anh ngồi đấy lẩm nhẩm lầm nhầm, không nhịn được hỏi: “Anh đang nói cái gì đấy?”
Thẩm Tuyển Ý giả vờ giả vịt kéo tay áo lau lau mộ bia, “Anh đang trò chuyện với bà anh, kêu bà phù hộ cho phim của chúng mình giành giải to.”
Triệu Ngu thở phì phì dạy dỗ anh: “Anh có biết những chuyện cạnh tranh khốc liệt thế này phải lao lực lắm mới phù hộ độ trì thành công được không? Anh đừng có mua thêm việc cho bà nội anh nữa!”
Thẩm Tuyển Ý cười, sờ sờ tấm ảnh trên bia đá: “Tiểu Ngu nói đúng! Bà ơi con sai rồi, bà không cần phù hộ cho phim của chúng con giành được giải thưởng đâu!” Anh yên lặng bổ sung trong lòng: “Bà ơi, bà chỉ cần phù hộ cho con cưa được Triệu Ngu là tốt rồi ạ.”
Viếng bà nội nhà họ Thẩm xong, họ lại đi viếng ông Thẩm.
Đây là lần đầu tiên Triệu Ngu đi viếng bố của Thẩm Tuyển Ý, tuy rằng cảm giác hơi kỳ lạ, nhưng tới cũng tới rồi, cô cũng cung kính viếng lạy trưởng bối hết sức tự nhiên. Đây cũng là lần đầu cô thấy ảnh ông Thẩm, ngoại hình hai cha con rất giống nhau, ánh mắt lúc cười vừa sáng trong vừa hiền lành.
Mưa tiết Thanh Minh lúc nhặt lúc khoan, Thẩm Tuyển Ý lấy giấy lau nước mưa trên mặt cô: “Về thôi.”
Triệu Ngu gật gật đầu, hai người bèn đi vòng xuống núi.
Khi men theo con đường nhỏ cạnh mộ của bà nội nhà họ Thẩm xuống núi, một cặp mẹ con đang che ô cũng đang đi xuống. Nghĩa trang thanh tĩnh, cậu bé mười mấy tuổi đang quấy khóc gì đó. Người phụ nữ che dù thấp giọng dỗ dành, rảo chân bước xuống.
Triệu Ngu kéo cánh tay Thẩm Tuyển Ý, định nhường đường cho hai mẹ con đang vội vã kia.
Nhưng cô lại thấy Thẩm Tuyển Ý khựng lại tại chỗ, cứ ngơ ngác đứng nhìn hai mẹ con đang che ô nọ.
Khi họ đi đến trước mặt nhau, người phụ nữ cũng ngước mắt lên nhìn. Vốn chỉ là một cái lướt nhìn thoáng qua, nhưng khi thấy Thẩm Tuyển Ý, vẻ mặt bà cũng cứng đờ. Vài giây sau, bà ta mới lúng túng chào hỏi: “Tuyển Ý à.”
Thẩm Tuyển Ý mím môi, rồi lại cong mắt nở nụ cười: “Mẹ.”
[HẾT CHƯƠNG 79]
Phần trán được anh dịu dàng hôn lên dường như còn vương lại hơi ấm, cô giơ tay sờ sờ, cảm thấy lòng mình hơi ngọt ngào, nhưng nghĩ đến những lời anh nói, cô lại thấy hơi chua xót.
Hóa ra hương vị của tình yêu là chua chua ngọt ngọt ư.
Ánh nắng ban chiều sà xuống, khiến người ta mơ màng sắp ngủ. Triệu Ngu cảm thấy cơ thể mình như được bọc trong một quầng sát thơm ngọt, cô nằm trên sofa, không nỡ mở mắt ra.
Cô ngủ mơ màng đến sẩm tối thì có người gõ cửa bên ngoài.
Cô ngáp ngủ đi ra mở cửa, thấy Thẩm Tuyển Ý đứng ngoài cửa ôm một bó hoa thật to, cơn buồn ngủ của cô lập tức bay biến mất tiêu. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, Triệu Ngu ngượng nghịu hỏi: “Sao anh lại tới nữa?”
Không phải hôm nay tỏ tình xong là xong rồi hả! Chẳng lẽ không nên tránh mặt nhau một thời gian để người ta có cơ hội ngẫm ngợi suy tư hay sao!
Thẩm Tuyển Ý nhếch miệng cười, đưa bó hoa anh túc hồng đẹp đẽ trong lòng mình cho cô: “Chào buổi tối! Đi ăn tối chung nhé?”
Triệu Ngu ngửi thấy mùi hương ngọt ngào hoang thoảng của hoa anh túc, trên cánh hoa còn dính giọt sương, chúng lượn qua cánh hoa, để lại những vệt trong suốt.
Đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho cô.
Triệu Ngu mím môi, duỗi tay nhận lấy bó hoa, lại nhìn cái túi to anh đang xách, ho khan một tiếng hỏi: “Mua gì đấy?”
Thẩm Tuyển Ý cười nói: “Chiều nay anh thấy quảng cáo giữa giờ trên TV của em là ảnh đang ăn mỳ Ý, nên anh mua nguyên liệu làm mỳ Ý đến.” Anh vào nhà đóng cửa lại, ánh mắt sáng lấp lánh: “Anh nấu cho em ăn nhé!”
Triệu Ngu mới nhớ ra cảnh nghỉ giữa giờ trong bộ phim mà mình vừa cày chiều nay hình như cũng đúng là cảnh nam nữ chính đang ăn.
Nhưng cô không giải thích, chỉ “Ừ” một tiếng, nhìn anh thay giày xong cực kì vui vẻ, xách túi chạy vào phòng bếp.
Ráng chiều tà bao phủ toàn bộ căn phòng, Triệu Ngu thất thần xem TV một lát, rồi lặng lẽ đi đến cửa phòng bếp nhìn vào trong. Bên trong leng ka leng keng, anh đeo chiếc tạp dề mà lần nào đến đây Triệu Khang Ninh cũng đeo, ngân nga giai điệu bài hát anh viết tặng cô, vừa xem hướng dẫn trên di động vừa vui vẻ phấn chấn thái đồ ăn thành hình quân cờ, bận rộn cực kì phấn khởi.
Triệu Ngu nhìn một lát, xắn tay áo đi vào: “Để em rửa rau cho.”
Thẩm Tuyển Ý quay đầu lại thấy cô, bèn đẩy cô ra ngoài bằng khuỷu tay: “Không cần không cần, anh tự làm là được!” Anh đẩy cô đến cửa, nâng khuỷu tay cọ nhẹ đầu cô, cười tủm tỉm nói: “Ngoan, ra ngoài chờ anh.”
Tai Triệu Ngu hơi nóng lên, cô chạy ra ngoài vì bị anh thả thính.
Vốn cô đang lo món mỳ anh phải vừa xem tut vừa nấu này sẽ trở thành một món đen thui ăn không nổi, không ngờ chẳng bao lâu sau, mùi thơm đã tỏa ra vừa bếp. Một người chẳng có thiên phú gì trong việc chơi game lại có thể nấu ăn ra gì ra phết.
Anh bưng thức ăn lên bàn, vỗ vỗ tay gọi cô: “Ăn thôi!”
Triệu Ngu ấn pause TV lại, đeo dép lê chầm chậm đi qua. Món mỳ Ý trên bàn cơm màu sắc tươi sáng, còn có một cốc nước cam ép tươi để cạnh đĩa.
Anh kéo ghế ra giúp cô: “Anh nếm thử rồi, không tệ đâu.”
Lần đầu tiên nhận được hoa anh tặng, lần đầu tiên ăn bữa cơm anh làm, hình như anh thực sự nghiêm túc với việc bắt đầu theo đuổi cô. Triệu Ngu ngồi xuống trước bàn ăn, cảm thấy tim mình đập hơi nhanh.
Thẩm Tuyển Ý ngồi đối diện, nhìn cô với cặp mắt sáng quắc, chờ cô ăn xong một miếng anh mới hỏi đầy chờ mong: “Có ngon không?”
Triệu Ngu gật đầu.
Thế là anh bật cười đầy thỏa mãn: “Vậy về sau nếu em muốn ăn mỳ Ý, anh sẽ nấu cho em.”
Cơm nước xong, anh lại đi rửa bát. Anh còn chẳng cho cô động vào khăn trải bàn, chờ dọn dẹp tất cả xong xuôi, anh mới xách rác trong bếp ra vẫy tay với cô: “Vậy anh về nhé.”
Mới nãy trong bữa cơm, Triệu Ngu còn rối rắm không biết hai người nên trò chuyện gì tối nay, không ngờ anh lại đi dứt khoát như thế, cô hơi ngơ ra.
Thẩm Tuyển Ý đã thay giày xong. Hình như anh tới đây chỉ để nấu cho cô một bữa cơm, lúc mở cửa, anh lại quay đầu lại dặn dò: “Trước khi đi ngủ em nhớ khóa trái cửa cẩn thận nhé.”
Triệu Ngu gật gật đầu.
Anh cười tủm tỉm nói: “Bye bye.”
Triệu Ngu cũng vẫy tay chào anh.
Cửa phòng khóa lại, căn phòng lại trở nên yên tĩnh, chỉ có mùi hương mỳ Ý còn chưa tan hết. Cô ngẫm nghĩ một lát, đi đến ban công nhìn ra cổng ra khu đô thị. Cô đợi một lát mới thấy chiếc xe thể thao màu đỏ của anh chậm rãi lái ra ngoài.
Khi lái khỏi cổng khu đô thị, chẳng rõ là cố ý hay vô tình, hai chiếc đèn xe anh lóe mấy cái, tựa như đang chào cô vậy. Triệu Ngu rụt về ngay.
Sao đêm nay rất sáng.
Một đêm mộng đẹp, hôm sau Triệu Ngu dậy rất sớm. Đồng hồ báo thức còn chưa kêu cô đã mở mắt rồi. Hôm nay cô phải đi chụp ảnh tạp chí. Cô cầm di động lên xem xét thì phát hiện Thẩm Tuyển Ý còn thức dậy sớm hơn cả cô, anh đã nhắn tin WeChat cho cô từ nửa tiếng trước.
—— Thẩm Tuyển Ý: Hôm nay là sinh nhật của Ultraman Tiga, chỉ cần copy và paste tin này vào ba group chat khác nhau thì ví của bạn sẽ tăng thêm 500 tệ. Tui thử rồi, giả đó, mà thi thoảng còn ăn chửi nữa.
Não bộ vừa tỉnh ngủ của Triệu Ngu bị lạc trôi bởi tin nhắn WeChat này.
Cô nhắn lại ba dấu chấm hỏi.
—— Thẩm Tuyển Ý: Dậy rồi à? Chào buổi sáng!
—— Triệu Ngu: Anh nhắn cái gì đấy?
—— Thẩm Tuyển Ý: / nhe răng, truyện cười đấy! Nghiên cứu khoa học cho thấy, mỗi sáng thức dậy cười một cái có thể giúp duy trì tâm trạng tốt cả ngày! Về sau sáng nào anh cũng gửi truyện cười cho em nhé, được không?
—— Triệu Ngu: Không được! Chả buồn cười gì cả!
—— Thẩm Tuyển Ý: Truyện của hôm nay không buồn cười sao? Anh cảm thấy buồn cười lắm mà! Vậy có lẽ em không get được trò cười này, không sao, để mai anh gửi cho em truyện nào em get được!
—— Triệu Ngu:??? Không được gửi nữa nghe thấy chưa!
Nhưng sáng hôm sau thức giấc, Triệu Ngu vẫn nhận được một mẩu chuyện cười mà anh cho là cô có thể get được.
—— Thẩm Tuyển Ý: Một hôm nọ, một bệnh nhân người Tứ Xuyên đi khám ở bệnh viện. Bác sĩ hỏi anh ta, lúc uống thuốc anh có bị dị ứng không? Bệnh nhân đáp: tui không có dị, tui “ún” bình thường mà.
—— Triệu Ngu:??????
—— Thẩm Tuyển Ý: / mắt lấp lánh, truyện này thì chắc em hiểu rồi chứ! Truyện cười tiếng địa phương Tứ Xuyên của các em đó! Tuy anh đọc chả hiểu gì nhưng vẫn thấy buồn cười lắm!
(Câu đùa của Thẩm Tuyển Ý sử dụng hiện tượng đồng âm và phương ngữ Tứ Xuyên. Từ “mẫn” là dị ứng được người Tứ Xuyên dùng với nghĩa là nhấp, nhấm. Tên khi được hỏi như trên, người Tứ Xuyên sẽ hiểu là “Lúc uống thuốc anh có nhấm thuốc không?”. Họ sẽ trả lời là tui không nhấm thuốc, tui nuốt. Từ nuốt này là phương ngữ ten. Mình sửa lại một chút cho thuận thôi.)
—— Triệu Ngu: / dao phay, còn gửi truyện cười nữa là block đấy
—— Thẩm Tuyển Ý: [ đối phương rút một tin nhắn về ]
—— Triệu Ngu: [ bạn nhận được một bao lì xì WeChat]
—— Triệu Ngu: / khinh bỉ, lại gì nữa?
—— Thẩm Tuyển Ý: / mắt lấp lánh, về sau nếu không gửi truyện cười thì anh gửi bao lì xì nhé? Nghiên cứu khoa học cho thấy, mỗi sáng thức dậy nhận được bao lì xì thì có thể giúp duy trì vận may tốt cả ngày!
—— Triệu Ngu:…… Anh lôi mấy cái ngụy biện này từ đâu ra thế?
Cô rúc trong chăn, vừa làu bàu vừa click mở bao lì xì ra, con số 99.99 nhảy ra trên màn hình.
(9: cửu, 99.99 trường cửu, bên nhau dài lâu.)
Về sau, việc nhận được bao lì xì 99.99 tệ mỗi sáng trở thành chuyện thường ngày của cô.
Chẳng bao lâu sau là tới tết Thanh Minh.
Mỗi năm, vào dịp này, Thẩm Tuyển Ý đều phải về quê tảo mộ. Năm rồi Triệu Ngu không đi được nên đã nhờ người mang một bó hoa đến mộ bà nội nhà họ Thẩm. Năm nay vừa hay có thời gian, nghĩ lại hai năm rồi không đi viếng bà, lúc Thẩm Tuyển Ý hỏi cô, cô bèn đồng ý.
Trước đây cô đều che giấu hành tung rất cẩn thận mỗi lần đi thăm viếng bà nội Thẩm, sợ bị cánh báo chí chụp phải lại gây scandal mập mờ. Năm nay đi chung với Thẩm Tuyển Ý, ấy thế mà cô lại chẳng còn nỗi băn khoăn kia nữa.
Nhưng hai người bay tới từ hai thành phố khác nhau, tới Hàng Châu rồi mới gặp mặt, cũng không gặp phải cánh phóng viên theo đuôi chụp hình.
Thanh Minh năm nay trời đổ mưa.
Chỉ có hôm nay nghĩa trang quạnh quẽ quanh năm mới đông lên một chút. Những bậc thang bằng đá dẫn lên núi bị những tờ giấy trắng tung bay theo làn mưa phủ đầy, thi thoảng lại có tiếng khóc than vẳng lại.
Triệu Ngu trộm ngắm Thẩm Tuyển Ý, cô phát hiện gương mặt anh không nhuốm chút bi thương nào.
Cũng có thể anh đã giấu đi không để ai phát hiện được.
Anh ôm hai bó cúc trắng đi đằng trước, chốc chốc lại quay đầu nhìn cô: “Nhìn đường đi, cẩn thận té.”
Triệu Ngu nói: “Em có phải trẻ con đâu.”
Anh không yên tâm đưa vạt áo sang: “Đường trơn lắm, nắm đi.”
Người lên núi xuống núi tấp nập, mùi hương đốt trong không khí lẫn với hương hoa cúc trắng. Triệu Ngu trề miệng, nhưng vẫn nghe lời nắm vạt áo anh.
Hoa trước mộ của bà nội nhà họ Thẩm đã hơi khô héo. Thẩm Tuyển Ý thay hoa mới, cười tủm tỉm nói: “Bà nội, con đưa Tiểu Ngu tới gặp bà đây.”
Bà cụ trên bia đá cười hiền hòa thân thiện.
Triệu Ngu đi tới vái bà, hốc mắt đỏ hoe.
Thẩm Tuyển Ý bắt đầu dọn sạch cành khô lá rụng trước mộ bà, lại lau chùi tấm ảnh trên bia đá của bà nội thật sạch sẽ bằng tay áo mình. Anh quay đầu nhìn Triệu Ngu đang ngồi xổm trên nền đất nhặt những mảnh giấy vụn. Anh ghé sát vào bia mộ, thì thầm rất khẽ: “Bà nội, không phải bà thích Tiểu Ngu lắm sao, bây giờ con đang cố gắng biến em ấy thành cháu dâu của bà, bà nhớ phù hộ con ha.”
Triệu Ngu nhặt xong rác thì thấy anh ngồi đấy lẩm nhẩm lầm nhầm, không nhịn được hỏi: “Anh đang nói cái gì đấy?”
Thẩm Tuyển Ý giả vờ giả vịt kéo tay áo lau lau mộ bia, “Anh đang trò chuyện với bà anh, kêu bà phù hộ cho phim của chúng mình giành giải to.”
Triệu Ngu thở phì phì dạy dỗ anh: “Anh có biết những chuyện cạnh tranh khốc liệt thế này phải lao lực lắm mới phù hộ độ trì thành công được không? Anh đừng có mua thêm việc cho bà nội anh nữa!”
Thẩm Tuyển Ý cười, sờ sờ tấm ảnh trên bia đá: “Tiểu Ngu nói đúng! Bà ơi con sai rồi, bà không cần phù hộ cho phim của chúng con giành được giải thưởng đâu!” Anh yên lặng bổ sung trong lòng: “Bà ơi, bà chỉ cần phù hộ cho con cưa được Triệu Ngu là tốt rồi ạ.”
Viếng bà nội nhà họ Thẩm xong, họ lại đi viếng ông Thẩm.
Đây là lần đầu tiên Triệu Ngu đi viếng bố của Thẩm Tuyển Ý, tuy rằng cảm giác hơi kỳ lạ, nhưng tới cũng tới rồi, cô cũng cung kính viếng lạy trưởng bối hết sức tự nhiên. Đây cũng là lần đầu cô thấy ảnh ông Thẩm, ngoại hình hai cha con rất giống nhau, ánh mắt lúc cười vừa sáng trong vừa hiền lành.
Mưa tiết Thanh Minh lúc nhặt lúc khoan, Thẩm Tuyển Ý lấy giấy lau nước mưa trên mặt cô: “Về thôi.”
Triệu Ngu gật gật đầu, hai người bèn đi vòng xuống núi.
Khi men theo con đường nhỏ cạnh mộ của bà nội nhà họ Thẩm xuống núi, một cặp mẹ con đang che ô cũng đang đi xuống. Nghĩa trang thanh tĩnh, cậu bé mười mấy tuổi đang quấy khóc gì đó. Người phụ nữ che dù thấp giọng dỗ dành, rảo chân bước xuống.
Triệu Ngu kéo cánh tay Thẩm Tuyển Ý, định nhường đường cho hai mẹ con đang vội vã kia.
Nhưng cô lại thấy Thẩm Tuyển Ý khựng lại tại chỗ, cứ ngơ ngác đứng nhìn hai mẹ con đang che ô nọ.
Khi họ đi đến trước mặt nhau, người phụ nữ cũng ngước mắt lên nhìn. Vốn chỉ là một cái lướt nhìn thoáng qua, nhưng khi thấy Thẩm Tuyển Ý, vẻ mặt bà cũng cứng đờ. Vài giây sau, bà ta mới lúng túng chào hỏi: “Tuyển Ý à.”
Thẩm Tuyển Ý mím môi, rồi lại cong mắt nở nụ cười: “Mẹ.”
[HẾT CHƯƠNG 79]
/100
|