Triệu Ngu thấy rất may là hôm nay mình không trang điểm lúc đi ra ngoài, kẻo không lát nữa chẳng phải cô sẽ phải rót đầy nước tẩy trang vào miệng tên chó cún này sao?
Thẩm Tuyển Ý hôn đã đời rồi thì cuối cùng cũng buông hai tay cô ra, nhưng tay anh vẫn bóp eo cô không cho cô cử động, anh cúi đầu cọ từ sau tai cô xuống cổ cô. Triệu Ngu bị cọ nhũn hết cả người, gần như treo trên người anh, cô nghe thấy anh cười nhẹ nói: “Cưng của anh ngọt quá.”
Triệu Ngu đỏ lựng mặt lên, ghét bỏ nói: “Mặt em toàn là nước miếng của anh đây này!”
Anh hôn chụt một cái lên cần cổ mềm mại của cô: “Nước miếng có thể tiêu độc, tốt lắm đấy.”
Triệu Ngu giơ tay đẩy đầu anh ra ngoài: “Không được để lại dấu hôn trên cổ em! Ngày mai em phải mặc lễ phục tham dự hoạt động!”
Bấy giờ Thẩm Tuyển Ý mới lầm bầm buông cô ra.
Cô rời nhà một tuần, hoa nhài trồng ngoài ban công đã trổ nhụy, mùi hương nhè nhẹ thoang thoảng khắp phòng, tản mát dưới ánh mặt trời, mang cảm giác tươi mát của mùa Xuân. Miếng thịt hun khói Hungary mà Triệu Khang Ninh kêu Triệu Ngu mang về kia nặng tầm 3 kí rưỡi – 4 ký, Thẩm Tuyển Ý ước lượng, tặc lưỡi mấy tiếng, hân hoan hớn hở xách vào phòng bếp để xử lý.
Triệu Ngu dọn dẹp hành lý xong xuôi thì theo vào phòng bếp, vừa buộc tóc vừa hỏi anh: “Anh có biết nấu chân giò hun khói thế nào không?”
Thẩm Tuyển Ý trịnh trọng đặt điện thoại lên giá, khung chat WeChat của anh và Triệu Khang Ninh hiện trên màn hình. Anh quay đầu nhướng mày đầy tự tin với cô: “Chú đã gửi các bước nấu ăn cho anh rồi, anh làm theo là được!”
Mặt Triệu Ngu đầy vẻ không yên tâm, cô đi qua: “Để em nấu chung với anh đi.”
Lần này thì anh không đuổi cô ra ngoài nữa, đồng ý vô cùng dứt khoát: “Được đấy, đeo tạp dề giúp anh trước nào.”
Triệu Ngu gỡ chiếc tạp dề đang treo trên tường xuống, vòng hai tay ra trước người anh, thắt một cái nơ bướm sau eo anh bằng sợi dây mỏng.
Thẩm Tuyển Ý cầm con dao phay khoa tay múa chân trước chân giò: “Bằng từng này đã đủ chưa?”
Triệu Ngu gác cằm lên cánh tay anh, dí vào nhìn cho kỹ: “Đủ rồi đủ rồi, em giảm béo.”
Triệu Khang Ninh căn cứ vào trình độ của hai người, các bước nấu ăn mà ông gửi tới vô cùng đơn giản, còn dễ hơn cả công thức nấu mỳ Ý mà lần trước Thẩm Tuyển Ý tìm thấy trên mạng.
Hai người một người rửa rau một người xắt rau, người tay dao người tay muôi, mùi hương của món chân giò hun khói nhanh chóng lan tỏa khắp căn bếp. Họ xào thêm rau, nấu bát canh trứng cà chua, khi nồi cơm điện reo lên, đồ ăn đã chính thức lên bàn.
Triệu Ngu nhìn ba món một canh đầy đủ hương sắc trên bàn ăn, quả thực không tin nổi là mình cũng tham gia nấu được.
Thẩm Tuyển Ý hân hoan hớn hở cầm chai champagne đến chuẩn bị bật nắp, Triệu Ngu nói: “Mở champagne làm gì, muốn uống thì lấy vang đỏ ấy.”
Anh bừng bừng hứng thú: “Chúc mừng đấy!”
Triệu Ngu đần mặt ra: “Chúc mừng cái gì?”
Bụp một tiếng, anh đã bật nắp chai champagne, cười rót đầy ly, “Chúc mừng chúng mình nấu cơm với nhau lần đầu tiên!”
Triệu Ngu quả thực vừa buồn cười vừa cạn lời: “Chuyện này có gì đâu mà phải chúc mừng!”
Nói thì nói vậy, nhưng cô vẫn nâng ly rượu lên. Thẩm Tuyển Ý vui vẻ cụng ly với cô: “Về sau chúng ta phải ăn mừng tất cả những lần đầu tiên!”
Trong cuộc đời có rất nhiều lần đầu tiên, sau này mỗi một lần đầu tiên ấy, anh đều muốn trải qua bên em.
Triệu Ngu nhìn những bọt rượu nhỏ sủi lên trong ly, cõi lòng dường như tràn ngập ngọt ngào sung sướng.
Cơm nước xong, hai người lại cùng nhau rửa bát. Thẩm Tuyển Ý chà xát bát, lại xoa tay cô bằng cái tay đầy bọt, rung đùi đắc ý nhắc mãi: “Rửa này rửa này rửa tay thôi, rửa tay xong lại uống rượu nào.”
Triệu Ngu búng bọt nước trên ngón tay vào anh: “Đồ quỷ trẻ con!”
Thẩm Tuyển Ý cười hì hì né tránh: “Chúc mừng bạn nhỏ Triệu Ngu đạt được thành tựu rửa bát chung với anh.”
Vì thế chai champagne còn chưa uống xong lúc ăn cơm lại phát huy tác dụng của nó lần nữa.
Bầu trời trong vắt ban sáng lại đổ mưa lất phất vào buổi tối. Triệu Ngu ra ban công đóng cửa sổ, quay đầu lại hỏi Thẩm Tuyển Ý đang ngồi xổm lật đĩa phim trước TV: “Trời mưa rồi, bao giờ anh về? Đừng để lát nữa mưa to lái xe về lại không an toàn.”
Ai dè cô lại nghe thấy anh nói rất đúng lý hợp tình: “Anh uống rượu rồi, không thể lái xe!”
Triệu Ngu: “?”
Mấy cái chúc mừng lần đầu tiên nấu cơm rửa bát đều là lấy cớ chứ gì??? Tên cờ hó này chỉ muốn ở lại qua đêm thôi đúng không???
Triệu Ngu thèm vào mà lọt bẫy của anh: “Vậy gọi Tiểu Sư tới đón anh đi!”
Thẩm Tuyển Ý trề miệng, bỏ đĩa phim vào đầu rồi sải mấy bước tới gần, bế cô về sofa: “Trời mưa xem phim là hợp nhất đấy, xem hết phim rồi nói tiếp.”
Triệu Ngu bị anh bế lên sofa như con koala, màn hình TV đã hiện logo rồng.
Bộ phim mà anh chọn là một bộ phim tình cảm cực kỳ kinh điển, kể về mối tình đầu. Tuy rằng Triệu Ngu mua rất nhiều đĩa CD, nhưng cô chẳng mấy khi ở nhà nên cũng ít xem. Bộ phim này cô chỉ mới nghe nói tới chứ chưa xem bao giờ. Cô đổi một tư thế thoải mái hơn, dựa vào lòng anh rồi nghiêm túc xem phim.
Thẩm Tuyển Ý thì thật ra đã xem rồi nên không nghiêm túc như cô, lúc thì anh hôn hôn đầu cô, khi lại quấn tóc cô để nghịch, chốc lại cọ lên cổ cô ngửi tới ngửi lui.
Triệu Ngu sắp bực hết cả mình vì anh. Cô nghiêng người nửa ngồi lên đùi anh, giữ chặt đầu anh bằng hai tay, lắc thật mạnh: “Có thể xem phim tử tế được không! Có được không hả!”
Thẩm Tuyển Ý bị lắc cho choáng váng đầu óc, bàn tay lại nắm lấy vòng eo thon của cô dịch người về trước. Triệu Ngu mất thăng bằng đập vào cằm anh. Cô đang ôm đầu đấm anh thì nghe thấy anh cười tủm tỉm nói: “Em yêu, chúng mình công khai đi.”
Triệu Ngu khựng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng trong của anh.
Anh cúi đầu cọ cọ lên chóp mũi cô: “Anh không nhịn được muốn cho tất cả mọi người biết là chúng mình đang yêu nhau.”
Triệu Ngu nửa quỳ trên đùi anh, đôi tay bám vào vai anh, cô lẩm bẩm: “Có ai tranh với anh đâu.”
Thẩm Tuyển Ý buông tiếng thở dài: “Bây giờ anh coi tất cả bọn đàn ông trên thế giới là tình địch rồi.” Anh xoa xoa đầu cô: “Em không muốn sao?”
Triệu Ngu lắc đầu: “Cũng không phải là không muốn.” Vẻ mặt cô buồn bã: “Nhưng mà chỉ vừa mới yêu nhau thôi, em còn chưa thích ứng được với thân phận bạn gái này.”
Thẩm Tuyển Ý nhướng mày, lần tay xuống nắm lấy eo cô, sau đó nghiêng người đè cô dưới thân. Triệu Ngu cứng người lại theo bản năng. Cô thấy anh càng lúc càng tới gần hơn, anh cười nhẹ nói: “Vậy để anh giúp em thích ứng thêm nhé.”
Một nụ hôn kịch liệt hơn hẳn những lần trước đổ xuống, như mưa rền gió dữ, gần như tước hết toàn bộ sức lực của cô.
Đầu ngón tay của Triệu Ngu cũng đang run rẩy, cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh càng lúc càng cao hơn. Cái tay kia xốc vạt áo cô lên, mơn trớn vòng eo nhỏ, lượn dần lên theo hông, cuối cùng bị nắm cổ tay lại lúc leo đến ngực cô.
Cô thở hổn hà hổn hển, nhìn đôi mắt mê ly đi của anh, giọng nói vừa mềm mại vừa run rẩy: “Ba…… Ba tháng……”
Thẩm Tuyển Ý cắn vành tai cô: “Ba tháng gì cơ?”
Triệu Ngu duỗi thẳng mu bàn chân: “Đợi em quay hết bộ phim này thì công khai!” Cô chớp chớp đôi mắt ngập hơi nước: “Có scandal với tin rò rỉ thì tụi mình không khẳng định cũng chẳng phủ định, tiện cho mọi người có thời gian thích ứng luôn, được không?”
Thẩm Tuyển Ý cười, hôn hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô: “Nghe em.”
Triệu Ngu lại hỏi: “Bỏ tay ra được không?”
Thẩm Tuyển Ý tiếc nuối ra mặt, bỏ tay ra.
Bộ phim kia chẳng rõ đã chiếu đến đoạn nào, sau khi mưa tạnh, Tiểu Sư nhận được tin nhắn bèn đến đây đón người. Hai ngày nữa là Triệu Ngu vào đoàn phim, Thẩm Tuyển Ý cũng phải bắt đầu chuẩn bị cho concert vào tháng Tám. Trước khi đi anh đứng ở cửa ôm Triệu Ngu một lúc lâu không chịu buông tay.
Triệu Ngu hoàn toàn không ngờ sau khi yêu đương Gâu Đần bự lại dính người thế này.
Cô buồn cười xoa xoa đầu anh: “Được rồi được rồi, chỉ ba tháng thôi, chóng lắm.”
Thẩm Tuyển Ý ngẩng đầu, nâng mặt cô bằng hai tay, bày ra vẻ mặt tăm tối uy hiếp: “Không được tạo scandal với nam chính!”
Triệu Ngu nghẹn cười: “Được, không tạo.”
Anh dẩu miệng: “Thật nhé? Không gạt anh nhé? Anh mà ghen thì anh cũng sợ anh luôn đấy!”
Triệu Ngu học anh ngày xưa, dựng ba ngón tay lên thề: “Thật đó.”
Bấy giờ anh mới buông tay ra, lưu luyến từng bước, không yên tâm rời đi.
Sau đấy thì hai người đều bận cả. Dù sao cũng là lưu lượng đỉnh cao, cho dù yêu đương rồi cũng không thể bỏ bê sự nghiệp được. Concert vào tháng 8 của Thẩm Tuyển Ý đã được công bố chính thức, mở bán vé vào tháng 5, rất nhiều công đoạn đã bước vào giai đoạn phê duyệt.
Cùng lúc đó, đoàn phim mà Triệu Ngu đã gia nhập cũng công bố ảnh tạo hình. Các fan cứng của thuyền Thần Dụ đang lén lút trông chờ hai người hợp tác, ai dè lại thấy bên này chuẩn bị concert bên kia nhập đoàn đóng phim, có thể nói là chẳng giao thoa gì, họ không khỏi cảm thấy thất vọng.
Có một số bạn fan couple lo được lo mất thậm chí còn bắt đầu tin lời các fan only nói, có lẽ hai người này chỉ là bạn bè hợp tác đơn thuần thôi.
Thuyền em chèo có khi chìm xuồng òi QAQ
Ai ngờ chưa được mấy ngày sau, một tấm ảnh đột nhiên xuất hiện trên mạng. Tấm ảnh này chụp một chiếc xe tiếp ứng vô cùng xa hoa, thân xe dán poster của Triệu Ngu, đang đậu tại phim trường chỗ đoàn phim ghi hình.
Trong xe có mấy tầng giá, xếp đầy đồ uống, trái cây, điểm tâm, đồ ăn vặt, còn xa hoa hơn mấy lần so với những chiếc xe tiếp ứng trước đây của các nghệ sĩ trong giới.
Thật ra khi các sao đi đóng phim, có fan hoặc bạn bè thuê xe tiếp ứng đến mời staff trong đoàn phim ăn uống cũng là một chuyện rất bình thường, nhưng theo người tung tin thì chiếc xe tiếp ứng này là do Thẩm Tuyển Ý đưa đến.
Sau khi làm khách mời trong concert của hàng xóm, đóng phim điện ảnh với hàng xóm, mua album cày rank giúp hàng xóm, Thẩm Tuyển Ý lại tặng xe tiếp ứng cho hàng xóm.
Bác gặm nhấm đi, nhấm cho kỹ vào.
Các fan couple sắp hết oxy lại cảm thấy mình được hồi sinh sau nháy mắt.
Đỡ em lên! Em còn sìn tiếp được!!!
Có báo đài đi kêu người đại diện hai bên chứng thực coi, người đại diện của hai bên lại thống nhất tỏ vẻ, tui không biết tui không rõ lắm đâu chớ hỏi tui. Làm các cư dân mạng đang hóng drama nôn quá.
Không thật hay thật, thật hay không thật nói một lời thôi, nếu như có thật nói đi ngại gì!
Thẩm Tuyển Ý thì cũng muốn nói đi ngại gì lắm, tiếc là chưa tới cái hẹn ba tháng, anh có muốn show ân ái cũng phải nhịn lại, chứ không anh đã tự tay lái chiếc xe tiếp ứng kia tới rồi.
Cũng may khoa học kỹ thuật bây giờ phát triển, không giống ngày xưa nữa, còn có thể gọi video cho đỡ cơn nhung nhớ.
Ngày nào cũng vậy, dù Thẩm Tuyển Ý có bận rộn và buồn ngủ tới đâu chăng nữa thì cũng phải chờ Triệu Ngu diễn xong gọi video mới bằng lòng đi ngủ. Ban đầu Lâm Chi Nam còn cảm thấy mình như đang xem phim thần tượng, bây giờ cô ấy chỉ cảm thấy sến súa quá, không muốn ăn cơm chó nữa.
Triệu Ngu vừa mới ngồi lên xe bảo mẫu về khách sạn, đầu bên kia đã như thể biết tiếng lòng nhau, hí hửng gọi video tới.
Lâm Chi Nam yên lặng dịch người sang bên cạnh.
Vừa kết nối được, người trên màn hình đã cười tươi như hoa nở, muah mấy cái với ống kính rồi mới cười tủm tỉm hỏi: “Anh thấy bên vận chuyển báo kí nhận rồi, em đã nhận được chưa?”
Triệu Ngu yếu ớt dựa lên đệm ghế, chẳng còn sức lực để làu bàu anh nữa. Cô đưa bàn tay lên, giơ ngón tay ba lần.
Thẩm Tuyển Ý cào cào đầu: “Là sao cơ?”
Triệu Ngu khép đôi mắt, hít sâu một hơi: “Mười lăm cuộc! Hôm nay em nhận được mười lăm cuộc gọi nhận hàng ship!” Cô phẫn nộ nhìn vào màn hình: “Hôm qua là mười hai cuộc, hôm kia là mười bảy cuộc, hôm kìa là mười một cuộc! Điện thoại của em sắp bị anh shipper gọi nát rồi!”
Ở đầu bên kia, Thẩm Tuyển Ý ấm a ấm ức bĩu môi: “Nhận được quà em không vui à?”
Triệu Ngu: “…………” Cô quả thực muốn kéo con Gâu Đần bự ra khỏi màn hình đấm cho một trận: “Anh mua một hai món thì thôi, ngày nào cũng gửi mười mấy món sang bên này là muốn làm sao? Phòng khách sạn của em sắp không chứa nổi rồi! Không cho mua nữa!”
Thẩm Tuyển Ý chớp chớp đôi mắt, giọng nói cũng buồn rũ đi, rầu rĩ nói: “Không gặp nhau được thì thôi, chả lẽ còn không được tặng quà hả? Một ngày của anh chỉ vui được mỗi lúc chọn quà cho em thôi đấy.” Anh nhìn cô đầy đáng thương: “Bây giờ em còn muốn tước đoạt cả niềm vui duy nhất của anh nữa sao?”
Triệu Ngu: “…………”
Mẹ nó! Đồ chó cún!
Thấy miệng anh dẩu lên đến mức sắp gánh được thùng nước ở đầu kia, cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp: “Rồi rồi rồi, anh mua đi anh mua đi anh mua đi.”
Mặt Thẩm Tuyển Ý lập tức chuyển từ mây mù thành sáng trong, anh cười sáng bừng cả khuôn mặt: “Em yêu tốt quá! Anh chọn mấy đôi giày thể thao này, em xem thử coi thích màu gì?”
Triệu Ngu click back về tấm ảnh anh gửi, “Màu nào cũng được, anh cứ xem mà mua.”
Thẩm Tuyển Ý hớn hở đặt hàng: “Vậy thì mua hết!”
Triệu Ngu: “……??? Anh coi em là con rết sao!!!”
Thẩm Tuyển Ý hôn đã đời rồi thì cuối cùng cũng buông hai tay cô ra, nhưng tay anh vẫn bóp eo cô không cho cô cử động, anh cúi đầu cọ từ sau tai cô xuống cổ cô. Triệu Ngu bị cọ nhũn hết cả người, gần như treo trên người anh, cô nghe thấy anh cười nhẹ nói: “Cưng của anh ngọt quá.”
Triệu Ngu đỏ lựng mặt lên, ghét bỏ nói: “Mặt em toàn là nước miếng của anh đây này!”
Anh hôn chụt một cái lên cần cổ mềm mại của cô: “Nước miếng có thể tiêu độc, tốt lắm đấy.”
Triệu Ngu giơ tay đẩy đầu anh ra ngoài: “Không được để lại dấu hôn trên cổ em! Ngày mai em phải mặc lễ phục tham dự hoạt động!”
Bấy giờ Thẩm Tuyển Ý mới lầm bầm buông cô ra.
Cô rời nhà một tuần, hoa nhài trồng ngoài ban công đã trổ nhụy, mùi hương nhè nhẹ thoang thoảng khắp phòng, tản mát dưới ánh mặt trời, mang cảm giác tươi mát của mùa Xuân. Miếng thịt hun khói Hungary mà Triệu Khang Ninh kêu Triệu Ngu mang về kia nặng tầm 3 kí rưỡi – 4 ký, Thẩm Tuyển Ý ước lượng, tặc lưỡi mấy tiếng, hân hoan hớn hở xách vào phòng bếp để xử lý.
Triệu Ngu dọn dẹp hành lý xong xuôi thì theo vào phòng bếp, vừa buộc tóc vừa hỏi anh: “Anh có biết nấu chân giò hun khói thế nào không?”
Thẩm Tuyển Ý trịnh trọng đặt điện thoại lên giá, khung chat WeChat của anh và Triệu Khang Ninh hiện trên màn hình. Anh quay đầu nhướng mày đầy tự tin với cô: “Chú đã gửi các bước nấu ăn cho anh rồi, anh làm theo là được!”
Mặt Triệu Ngu đầy vẻ không yên tâm, cô đi qua: “Để em nấu chung với anh đi.”
Lần này thì anh không đuổi cô ra ngoài nữa, đồng ý vô cùng dứt khoát: “Được đấy, đeo tạp dề giúp anh trước nào.”
Triệu Ngu gỡ chiếc tạp dề đang treo trên tường xuống, vòng hai tay ra trước người anh, thắt một cái nơ bướm sau eo anh bằng sợi dây mỏng.
Thẩm Tuyển Ý cầm con dao phay khoa tay múa chân trước chân giò: “Bằng từng này đã đủ chưa?”
Triệu Ngu gác cằm lên cánh tay anh, dí vào nhìn cho kỹ: “Đủ rồi đủ rồi, em giảm béo.”
Triệu Khang Ninh căn cứ vào trình độ của hai người, các bước nấu ăn mà ông gửi tới vô cùng đơn giản, còn dễ hơn cả công thức nấu mỳ Ý mà lần trước Thẩm Tuyển Ý tìm thấy trên mạng.
Hai người một người rửa rau một người xắt rau, người tay dao người tay muôi, mùi hương của món chân giò hun khói nhanh chóng lan tỏa khắp căn bếp. Họ xào thêm rau, nấu bát canh trứng cà chua, khi nồi cơm điện reo lên, đồ ăn đã chính thức lên bàn.
Triệu Ngu nhìn ba món một canh đầy đủ hương sắc trên bàn ăn, quả thực không tin nổi là mình cũng tham gia nấu được.
Thẩm Tuyển Ý hân hoan hớn hở cầm chai champagne đến chuẩn bị bật nắp, Triệu Ngu nói: “Mở champagne làm gì, muốn uống thì lấy vang đỏ ấy.”
Anh bừng bừng hứng thú: “Chúc mừng đấy!”
Triệu Ngu đần mặt ra: “Chúc mừng cái gì?”
Bụp một tiếng, anh đã bật nắp chai champagne, cười rót đầy ly, “Chúc mừng chúng mình nấu cơm với nhau lần đầu tiên!”
Triệu Ngu quả thực vừa buồn cười vừa cạn lời: “Chuyện này có gì đâu mà phải chúc mừng!”
Nói thì nói vậy, nhưng cô vẫn nâng ly rượu lên. Thẩm Tuyển Ý vui vẻ cụng ly với cô: “Về sau chúng ta phải ăn mừng tất cả những lần đầu tiên!”
Trong cuộc đời có rất nhiều lần đầu tiên, sau này mỗi một lần đầu tiên ấy, anh đều muốn trải qua bên em.
Triệu Ngu nhìn những bọt rượu nhỏ sủi lên trong ly, cõi lòng dường như tràn ngập ngọt ngào sung sướng.
Cơm nước xong, hai người lại cùng nhau rửa bát. Thẩm Tuyển Ý chà xát bát, lại xoa tay cô bằng cái tay đầy bọt, rung đùi đắc ý nhắc mãi: “Rửa này rửa này rửa tay thôi, rửa tay xong lại uống rượu nào.”
Triệu Ngu búng bọt nước trên ngón tay vào anh: “Đồ quỷ trẻ con!”
Thẩm Tuyển Ý cười hì hì né tránh: “Chúc mừng bạn nhỏ Triệu Ngu đạt được thành tựu rửa bát chung với anh.”
Vì thế chai champagne còn chưa uống xong lúc ăn cơm lại phát huy tác dụng của nó lần nữa.
Bầu trời trong vắt ban sáng lại đổ mưa lất phất vào buổi tối. Triệu Ngu ra ban công đóng cửa sổ, quay đầu lại hỏi Thẩm Tuyển Ý đang ngồi xổm lật đĩa phim trước TV: “Trời mưa rồi, bao giờ anh về? Đừng để lát nữa mưa to lái xe về lại không an toàn.”
Ai dè cô lại nghe thấy anh nói rất đúng lý hợp tình: “Anh uống rượu rồi, không thể lái xe!”
Triệu Ngu: “?”
Mấy cái chúc mừng lần đầu tiên nấu cơm rửa bát đều là lấy cớ chứ gì??? Tên cờ hó này chỉ muốn ở lại qua đêm thôi đúng không???
Triệu Ngu thèm vào mà lọt bẫy của anh: “Vậy gọi Tiểu Sư tới đón anh đi!”
Thẩm Tuyển Ý trề miệng, bỏ đĩa phim vào đầu rồi sải mấy bước tới gần, bế cô về sofa: “Trời mưa xem phim là hợp nhất đấy, xem hết phim rồi nói tiếp.”
Triệu Ngu bị anh bế lên sofa như con koala, màn hình TV đã hiện logo rồng.
Bộ phim mà anh chọn là một bộ phim tình cảm cực kỳ kinh điển, kể về mối tình đầu. Tuy rằng Triệu Ngu mua rất nhiều đĩa CD, nhưng cô chẳng mấy khi ở nhà nên cũng ít xem. Bộ phim này cô chỉ mới nghe nói tới chứ chưa xem bao giờ. Cô đổi một tư thế thoải mái hơn, dựa vào lòng anh rồi nghiêm túc xem phim.
Thẩm Tuyển Ý thì thật ra đã xem rồi nên không nghiêm túc như cô, lúc thì anh hôn hôn đầu cô, khi lại quấn tóc cô để nghịch, chốc lại cọ lên cổ cô ngửi tới ngửi lui.
Triệu Ngu sắp bực hết cả mình vì anh. Cô nghiêng người nửa ngồi lên đùi anh, giữ chặt đầu anh bằng hai tay, lắc thật mạnh: “Có thể xem phim tử tế được không! Có được không hả!”
Thẩm Tuyển Ý bị lắc cho choáng váng đầu óc, bàn tay lại nắm lấy vòng eo thon của cô dịch người về trước. Triệu Ngu mất thăng bằng đập vào cằm anh. Cô đang ôm đầu đấm anh thì nghe thấy anh cười tủm tỉm nói: “Em yêu, chúng mình công khai đi.”
Triệu Ngu khựng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng trong của anh.
Anh cúi đầu cọ cọ lên chóp mũi cô: “Anh không nhịn được muốn cho tất cả mọi người biết là chúng mình đang yêu nhau.”
Triệu Ngu nửa quỳ trên đùi anh, đôi tay bám vào vai anh, cô lẩm bẩm: “Có ai tranh với anh đâu.”
Thẩm Tuyển Ý buông tiếng thở dài: “Bây giờ anh coi tất cả bọn đàn ông trên thế giới là tình địch rồi.” Anh xoa xoa đầu cô: “Em không muốn sao?”
Triệu Ngu lắc đầu: “Cũng không phải là không muốn.” Vẻ mặt cô buồn bã: “Nhưng mà chỉ vừa mới yêu nhau thôi, em còn chưa thích ứng được với thân phận bạn gái này.”
Thẩm Tuyển Ý nhướng mày, lần tay xuống nắm lấy eo cô, sau đó nghiêng người đè cô dưới thân. Triệu Ngu cứng người lại theo bản năng. Cô thấy anh càng lúc càng tới gần hơn, anh cười nhẹ nói: “Vậy để anh giúp em thích ứng thêm nhé.”
Một nụ hôn kịch liệt hơn hẳn những lần trước đổ xuống, như mưa rền gió dữ, gần như tước hết toàn bộ sức lực của cô.
Đầu ngón tay của Triệu Ngu cũng đang run rẩy, cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh càng lúc càng cao hơn. Cái tay kia xốc vạt áo cô lên, mơn trớn vòng eo nhỏ, lượn dần lên theo hông, cuối cùng bị nắm cổ tay lại lúc leo đến ngực cô.
Cô thở hổn hà hổn hển, nhìn đôi mắt mê ly đi của anh, giọng nói vừa mềm mại vừa run rẩy: “Ba…… Ba tháng……”
Thẩm Tuyển Ý cắn vành tai cô: “Ba tháng gì cơ?”
Triệu Ngu duỗi thẳng mu bàn chân: “Đợi em quay hết bộ phim này thì công khai!” Cô chớp chớp đôi mắt ngập hơi nước: “Có scandal với tin rò rỉ thì tụi mình không khẳng định cũng chẳng phủ định, tiện cho mọi người có thời gian thích ứng luôn, được không?”
Thẩm Tuyển Ý cười, hôn hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô: “Nghe em.”
Triệu Ngu lại hỏi: “Bỏ tay ra được không?”
Thẩm Tuyển Ý tiếc nuối ra mặt, bỏ tay ra.
Bộ phim kia chẳng rõ đã chiếu đến đoạn nào, sau khi mưa tạnh, Tiểu Sư nhận được tin nhắn bèn đến đây đón người. Hai ngày nữa là Triệu Ngu vào đoàn phim, Thẩm Tuyển Ý cũng phải bắt đầu chuẩn bị cho concert vào tháng Tám. Trước khi đi anh đứng ở cửa ôm Triệu Ngu một lúc lâu không chịu buông tay.
Triệu Ngu hoàn toàn không ngờ sau khi yêu đương Gâu Đần bự lại dính người thế này.
Cô buồn cười xoa xoa đầu anh: “Được rồi được rồi, chỉ ba tháng thôi, chóng lắm.”
Thẩm Tuyển Ý ngẩng đầu, nâng mặt cô bằng hai tay, bày ra vẻ mặt tăm tối uy hiếp: “Không được tạo scandal với nam chính!”
Triệu Ngu nghẹn cười: “Được, không tạo.”
Anh dẩu miệng: “Thật nhé? Không gạt anh nhé? Anh mà ghen thì anh cũng sợ anh luôn đấy!”
Triệu Ngu học anh ngày xưa, dựng ba ngón tay lên thề: “Thật đó.”
Bấy giờ anh mới buông tay ra, lưu luyến từng bước, không yên tâm rời đi.
Sau đấy thì hai người đều bận cả. Dù sao cũng là lưu lượng đỉnh cao, cho dù yêu đương rồi cũng không thể bỏ bê sự nghiệp được. Concert vào tháng 8 của Thẩm Tuyển Ý đã được công bố chính thức, mở bán vé vào tháng 5, rất nhiều công đoạn đã bước vào giai đoạn phê duyệt.
Cùng lúc đó, đoàn phim mà Triệu Ngu đã gia nhập cũng công bố ảnh tạo hình. Các fan cứng của thuyền Thần Dụ đang lén lút trông chờ hai người hợp tác, ai dè lại thấy bên này chuẩn bị concert bên kia nhập đoàn đóng phim, có thể nói là chẳng giao thoa gì, họ không khỏi cảm thấy thất vọng.
Có một số bạn fan couple lo được lo mất thậm chí còn bắt đầu tin lời các fan only nói, có lẽ hai người này chỉ là bạn bè hợp tác đơn thuần thôi.
Thuyền em chèo có khi chìm xuồng òi QAQ
Ai ngờ chưa được mấy ngày sau, một tấm ảnh đột nhiên xuất hiện trên mạng. Tấm ảnh này chụp một chiếc xe tiếp ứng vô cùng xa hoa, thân xe dán poster của Triệu Ngu, đang đậu tại phim trường chỗ đoàn phim ghi hình.
Trong xe có mấy tầng giá, xếp đầy đồ uống, trái cây, điểm tâm, đồ ăn vặt, còn xa hoa hơn mấy lần so với những chiếc xe tiếp ứng trước đây của các nghệ sĩ trong giới.
Thật ra khi các sao đi đóng phim, có fan hoặc bạn bè thuê xe tiếp ứng đến mời staff trong đoàn phim ăn uống cũng là một chuyện rất bình thường, nhưng theo người tung tin thì chiếc xe tiếp ứng này là do Thẩm Tuyển Ý đưa đến.
Sau khi làm khách mời trong concert của hàng xóm, đóng phim điện ảnh với hàng xóm, mua album cày rank giúp hàng xóm, Thẩm Tuyển Ý lại tặng xe tiếp ứng cho hàng xóm.
Bác gặm nhấm đi, nhấm cho kỹ vào.
Các fan couple sắp hết oxy lại cảm thấy mình được hồi sinh sau nháy mắt.
Đỡ em lên! Em còn sìn tiếp được!!!
Có báo đài đi kêu người đại diện hai bên chứng thực coi, người đại diện của hai bên lại thống nhất tỏ vẻ, tui không biết tui không rõ lắm đâu chớ hỏi tui. Làm các cư dân mạng đang hóng drama nôn quá.
Không thật hay thật, thật hay không thật nói một lời thôi, nếu như có thật nói đi ngại gì!
Thẩm Tuyển Ý thì cũng muốn nói đi ngại gì lắm, tiếc là chưa tới cái hẹn ba tháng, anh có muốn show ân ái cũng phải nhịn lại, chứ không anh đã tự tay lái chiếc xe tiếp ứng kia tới rồi.
Cũng may khoa học kỹ thuật bây giờ phát triển, không giống ngày xưa nữa, còn có thể gọi video cho đỡ cơn nhung nhớ.
Ngày nào cũng vậy, dù Thẩm Tuyển Ý có bận rộn và buồn ngủ tới đâu chăng nữa thì cũng phải chờ Triệu Ngu diễn xong gọi video mới bằng lòng đi ngủ. Ban đầu Lâm Chi Nam còn cảm thấy mình như đang xem phim thần tượng, bây giờ cô ấy chỉ cảm thấy sến súa quá, không muốn ăn cơm chó nữa.
Triệu Ngu vừa mới ngồi lên xe bảo mẫu về khách sạn, đầu bên kia đã như thể biết tiếng lòng nhau, hí hửng gọi video tới.
Lâm Chi Nam yên lặng dịch người sang bên cạnh.
Vừa kết nối được, người trên màn hình đã cười tươi như hoa nở, muah mấy cái với ống kính rồi mới cười tủm tỉm hỏi: “Anh thấy bên vận chuyển báo kí nhận rồi, em đã nhận được chưa?”
Triệu Ngu yếu ớt dựa lên đệm ghế, chẳng còn sức lực để làu bàu anh nữa. Cô đưa bàn tay lên, giơ ngón tay ba lần.
Thẩm Tuyển Ý cào cào đầu: “Là sao cơ?”
Triệu Ngu khép đôi mắt, hít sâu một hơi: “Mười lăm cuộc! Hôm nay em nhận được mười lăm cuộc gọi nhận hàng ship!” Cô phẫn nộ nhìn vào màn hình: “Hôm qua là mười hai cuộc, hôm kia là mười bảy cuộc, hôm kìa là mười một cuộc! Điện thoại của em sắp bị anh shipper gọi nát rồi!”
Ở đầu bên kia, Thẩm Tuyển Ý ấm a ấm ức bĩu môi: “Nhận được quà em không vui à?”
Triệu Ngu: “…………” Cô quả thực muốn kéo con Gâu Đần bự ra khỏi màn hình đấm cho một trận: “Anh mua một hai món thì thôi, ngày nào cũng gửi mười mấy món sang bên này là muốn làm sao? Phòng khách sạn của em sắp không chứa nổi rồi! Không cho mua nữa!”
Thẩm Tuyển Ý chớp chớp đôi mắt, giọng nói cũng buồn rũ đi, rầu rĩ nói: “Không gặp nhau được thì thôi, chả lẽ còn không được tặng quà hả? Một ngày của anh chỉ vui được mỗi lúc chọn quà cho em thôi đấy.” Anh nhìn cô đầy đáng thương: “Bây giờ em còn muốn tước đoạt cả niềm vui duy nhất của anh nữa sao?”
Triệu Ngu: “…………”
Mẹ nó! Đồ chó cún!
Thấy miệng anh dẩu lên đến mức sắp gánh được thùng nước ở đầu kia, cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp: “Rồi rồi rồi, anh mua đi anh mua đi anh mua đi.”
Mặt Thẩm Tuyển Ý lập tức chuyển từ mây mù thành sáng trong, anh cười sáng bừng cả khuôn mặt: “Em yêu tốt quá! Anh chọn mấy đôi giày thể thao này, em xem thử coi thích màu gì?”
Triệu Ngu click back về tấm ảnh anh gửi, “Màu nào cũng được, anh cứ xem mà mua.”
Thẩm Tuyển Ý hớn hở đặt hàng: “Vậy thì mua hết!”
Triệu Ngu: “……??? Anh coi em là con rết sao!!!”
/100
|