Mắt thấy trời đã sắp tối, ở trong đêm đen mà đi cũng không phải ý hay , An Dương liền đề nghị tìm một chỗ trống trải dựng lều nghỉ ngơi.
Mộ Lê Thần là tang thi, không chịu ảnh hưởng của màn đêm, nhưng bên người cũng không thiếu nhân loại thuần chủng, buổi tối đi đường rất không tiện, liền đồng ý.
An Dương vung tay lên, một xấp lều trại liền xuất hiện trên bãi đất trống, Mục Nhiên cùng Ân Phùng đều có chút sửng sốt.
Mộ Lê Thần thản nhiên giải thích một câu: “An Dương, anh họ của ta, là song hệ dị năng giả Băng hệ cùng Không gian hệ.”
Mộ Lê Thần thân là tang thi có ký ức nhân loại, chuyện này Mục Nhiên cùng Ân Phùng luôn đi theo bên cạnh hắn không lâu đều biết, cho nên hắn mới tùy tiện nói ra quan hệ của mình với An Dương.
Dù sao hai người bọn họ đã lên thuyền tặc của hắn, hắn tất nhiên sẽ không để cho bọn họ có cơ hội trở lại trận doanh của nhân loại.
Mục Nhiên và Ân Phùng nhìn nhìn Mộ Lê Thần đang dựa thật gần vào An Dương, liền biết An Dương trong lòng Mộ Lê Thần nhất định có địa vị rất cao, vì thế liền rất tự giác chủ động đem chuyện lều trại ôm vào người.
Tiểu Hắc thì bị Mục Nhiên xách gáy mang đi: “Tiểu Hắc, khí lực của mi lớn như vậy, lại đây giúp đỡ một chút đi.”
Về phần Hà Kỳ Tranh, Mục Nhiên có chút không dám sai bảo hắn.
Trong tất cả bọn họ, chỉ có hắn nhìn thấu chân diện mục của cái thanh niên nhìn qua có vẻ rất vô hại này, thực sự quá mức dữ tợn, quá mức đáng sợ.
Hà Kỳ Tranh cũng không có tự giác đi hỗ trợ, hắn tò mò nhìn An Dương.
Thân là thú, dị năng lại là Tinh thần hệ, bản năng hắn cảm giác được cảm xúc của Mộ Lê Thần khi gặp được nam nhân tên An Dương này có dao động rất lớn.
So với những người khác, Mộ Lê Thần tựa hồ rất coi trọng nam nhân tên An Dương đó.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần lúc trước là người thừa kế cũng quen với việc được người hầu hạ, cảm thấy Mục Nhiên và Ân Phùng chủ động ôm đồm chuyện dựng lều trại là việc đương nhiên phải làm.
Hắn liền kéo An Dương ngồi dưới tàng cây cổ thụ không bị biến dị.
Cảm giác được cỏ dưới chân đã biến dị thành huyết nhung thảo, Mộ Lê Thần nhẹ nhàng chà chà chân, lặng yên không một tiếng động khiến bùn trên mặt đất tơi xốp.
Huyết nhung thảo đều trở thành phân bón trộn lẫn trong bùn đất, tạm thời không dám chui ra.
Mộ Lê Thần hôm nay tâm tình vô cùng tốt, vốn không định đuổi tận giết tuyệt, cứ như vậy kéo An Dương ngồi ở trên một tảng đá.
Tảng đá không lớn lắm, hai nam tử trưởng thành ngồi có hơi chen lấn.
Nhưng An Dương lại cảm thấy chen lấn một chút cũng rất tốt, hắn còn hi vọng có thể chen nhiều thêm chút nữa, để cho hắn cùng người mà hắn ngày đêm mong nhớ được gần thêm một chút.
Người ngồi bên cạnh, không có hô hấp, không có nhịp tim, không có nhiệt độ cơ thể, hắn thậm chí nếu không quay đầu nhìn sẽ không có cảm giác bên cạnh mình còn có một người.
Nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn, lỗ hổng lớn trên trái tim dường như cuối cùng cũng được lấp đầy.
An Dương nhìn chằm chằm cơ thể hoàn hảo của Mộ Lê Thần bên cạnh, ánh mắt vừa chuyên chú vừa tham lam.
Biến thành tang thi cũng không sao, cho dù A Thần của hắn phải dựa vào việc ăn người mà sống cũng không quan trọng.
Chỉ cần A Thần khỏe mạnh ở bên cạnh hắn, có thể nói chuyện với hắn, có thể cười với hắn một cái, này đã là ông trời ban cho hắn một cái ân lớn.
Ánh mắt nóng cháy của An Dương, Mộ Lê Thần như thế nào sẽ không nhận ra?
Hắn chỉ là có chút không dám đối mặt với An Dương, ánh mắt ấy khiến hắn cảm thấy bối rối.
Trong lòng hắn có kích động, có áy náy, có thoải mái…… Càng có một ít cảm giác kỳ quái phức tạp không nói nên lời khiến trong lòng hắn hoang mang rối loạn.
Mộ Lê Thần rốt cuộc chịu đựng không được khung cảnh chỉ có tiếng côn trùng kêu vang, hắn mở miệng đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Anh…… Không ngại tôi là cái loại này sao?”
An Dương thì lại tương phản với Mộ Lê Thần, hắn lúc này rất hưởng thụ cảm giác được ngồi sóng vai yên tĩnh cùng người trong lòng.
Bao nhiêu ngày đêm hắn trằn trọc trăn trở, mỗi thời mỗi khắc đều nhớ mong đến mức khiến hắn sắp phát điên rồi.
Chỉ có vào lúc này, hắn mới cảm giác linh hồn chịu đủ loại dày vò của mình được cứu chuộc.
Khi nghe Mộ Lê Thần hỏi, An Dương lo lắng hắn nghĩ nhiều, cơ hồ lúc lời A Thần còn chưa nói hết đã lập tức trả lời: “Không ngại!”
Dừng một chút, An Dương phát hiện mình trả lời có phải cấp thiết quá rồi không, hắn hoãn lại, nghiêm túc nhìn Mộ Lê Thần, thanh âm trầm thấp lại kiên định, giống như đang tuyên thệ: “Mặc kệ em có biến thành cái dạng gì, em vẫn vĩnh viễn là A Thần của anh. Cho dù em biến thành tang thi, hay em muốn lấy việc ăn người mà sống, anh cũng sẽ nuôi dưỡng em.”
Tựa như lúc trước A Thần nói muốn dùng người sống nuôi gia gia vậy, lúc này An Dương cũng mang loại tâm tình đó.
Mộ Lê Thần vốn chỉ là thuận miệng hỏi một câu đánh vỡ cái không khí yên tĩnh khiến tim người ta đập nhanh này, không nghĩ tới thế mà nghe được An Dương nghiêm túc trả lời.
Hắn tuy rằng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng cảm giác cảm động làm cho hắn xem nhẹ việc đó.
Hắn nhìn An Dương mặt đầy nghiêm túc, biểu tình chợt thả lỏng, thản nhiên tươi cười.
An Dương thấy trên mặt Mộ Lê Thần lộ ra tươi cười nhu hòa, ma xui quỷ khiến vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của mình.
Xúc cảm nơi tay vô cùng tốt, một chút dấu vết khi phải trải qua mạt thế tàn bạo cũng không có.
Chỉ là rất lạnh, không hề ấm áp, lạnh đến mức đầu ngón tay hắn đều phiếm đau.
An Dương không chút nào để ý, hắn nói: “A Thần, em biết không? Lúc ở trạm xăng dầu, khi anh thấy em đến, em có biết trong lòng anh vui cỡ nào không? Anh thậm chí còn nghĩ, nếu em đem anh ăn luôn cũng tốt, như vậy chúng ta sẽ không phải tách ra……”
Mộ Lê Thần vốn muốn đẩy cái tay đang ở trên mặt mình sờ tới sờ lui kia ra, kết quả nghe thấy những lời này của An Dương, tâm liền mềm nhũn, liền mặc kệ tay hắn tiếp tục làm càn trên mặt mình.
Lâu như vậy không gặp, khó tránh khỏi sẽ rất kích động, mặc kệ một hồi cũng không sao.
Mộ Lê Thần nhớ lại hồi ức trước tận thế ở bên cạnh An Dương như cá không rời nước, chim không lìa cành, phảng phất như cảnh tượng kia chỉ vừa phát sinh ngày hôm qua.
Hai người từ khi còn nhỏ đã biết nhau, lúc An Dương mười tuổi, cha mẹ hắn đột ngột qua đời, từ đó trở đi hắn sống ở Mộ gia.
An Dương cùng Mộ Lê Thần đều nhận giáo dục từ Mộ gia gia để trở thành người thừa kế, rất tiến bộ, quan hệ vô cùng tốt.
Mộ Lê Thần còn nhớ rõ, chính mình lúc trước tâm cao khí ngạo, đừng thấy khuôn mặt hắn lúc nào cũng một bộ tươi cười, dễ nói chuyện, nhưng tính tình tuyệt đối không để ai vào mắt.
Mỗi lần bởi vì một ít việc nhỏ lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau với An Dương, đều là An Dương cúi đầu trước.
Mộ Lê Thần nghĩ như vậy, An Dương tựa hồ đối với hắn thật sự rất dung túng, hắn nói cái gì An Dương đều tận lực thỏa mãn hắn.
Bất quá…… tươi cười trên mặt Mộ Lê Thần chậm rãi thu liễm…… Mọi thứ đều đã không thể trở lại được nữa.
Hắn đã không còn là Mộ Lê Thần trước đây, mà An Dương…… Mộ Lê Thần nhìn gương mặt An Dương trong bóng đêm, đột nhiên cười ra tiếng …… thay đổi hay không thay đổi, ai biết được?
Mộ Lê Thần chậm rãi đem bàn tay còn đặt trên mặt mình kéo xuống, sau đó đứng lên nói: “Đi thôi, lều đã dựng xong rồi.”
An Dương tuy rằng cảm thấy giọng điệu Mộ Lê Thần vẫn như lúc trước, nhưng hắn vẫn cảm giác có chỗ nào đó không giống nhau .
Điều này làm cho hắn có chút bất an, nhưng nghĩ đến hôm nay được gặp lại Mộ Lê Thần, có thể bởi vì hai người cách xa đã lâu nên có chút xa lạ, cũng không hỏi kỹ, đuổi kịp bước chân Mộ Lê Thần, đi qua chỗ lều trại đã được dựng.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Hà Kỳ Tranh đang ngồi xổm bên ngoài lều nhìn qua khe, cũng không biết đang nhìn cái gì mà nhìn đến thích thú.
Mộ Lê Thần nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Mục Nhiên cùng Ân Phùng, ánh mắt liền rơi xuống trên người Hà Kỳ Tranh đang rình coi trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ tò mò.
Hắn đi đến bên cạnh Hà Kỳ Tranh, nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy Mục Nhiên cùng Ân Phùng không biết đang khắc khẩu cái gì, Mục Nhiên cả người đều bốc lên lửa giận hừng hực, phi thường sinh khí.
Ân Phùng lại là một bộ thản nhiên, đối với Mục Nhiên nói hai câu, khiến hắn tức tới mức giơ chân.
Mộ Lê Thần không thèm để ý hai tên đàn em nhân loại của mình ồn ào cái gì, cái hắn để ý là, hắn phát hiện chính mình cách hai người kia không đến mười mét lại không nghe thấy âm thanh của bọn họ.
Ánh mắt hắn rơi xuống góc lều trại hẻo lánh đặt ba khối kim loại khảm ba viên thú đan cấp bốn.
Sau đó thoải mái xốc lều trại lên đi vào.
Nhìn thấy lão đại đã tới, Mục Nhiên liền yên lặng, Ân Phùng cũng không lên tiếng.
Mộ Lê Thần không để ý tới bọn họ, đi đến góc lều trại đem khối kim loại lên xem, quan sát cẩn thận trên chỗ hoa văn bị lõm.
Phía sau truyền đến tiếng Ân Phùng: “Cái này là mắt trận.”
Mộ Lê Thần không hỏi vấn đề liên quan đến trận thuật, ngược lại hỏi: “Các ngươi vừa rồi ồn ào cái gì?”
Ân Phùng nói: “Tôi vừa bố trí trận pháp cách âm, trên mắt trận gia cố thêm bùa cách âm, đây là kết quả của việc trận thuật sư kết hợp với họa bùa sư. Tôi vừa mới cùng Mục Nhiên tranh luận, hai người chúng tôi khác nhau chỗ nào.”
Mộ Lê Thần nhìn nhìn tức giận trên mặt Mục Nhiên vẫn còn, hiện tại lại đỏ lên, trong lòng biết liền biết Ân Phùng nói sai sự thật, cũng không ép hỏi bọn họ.
Theo hắn, chỉ cần khống chế tốt hai người này làm việc cho mình là được rồi, mặt khác hắn không rảnh tâm quản, cũng lười quản.
Mộ Lê Thần thả mắt trận trong tay xuống đất, xoay người đi ra ngoài: “Các ngươi lo nghiên cứu cho tốt đi.”
Ân Phùng đưa Mộ Lê Thần đi ra, cho đến khi nhìn thấy Mộ Lê Thần cùng An Dương vào một lều trại khác mới trở về.
Hắn xoay người vào lều, nhìn Mục Nhiên ngồi đó khó chịu, cười cười: “Như thế nào? Còn giận?”
Mục Nhiên cười lạnh một tiếng: “Cậu nói như vậy, cậu cho rằng lão đại nghe không biết cậu đang nói dối sao?”
Ân Phùng thản nhiên khoanh chân ngồi xuồng trên mặt đất, không chút nào để ý nói: “Anh ta đương nhiên nghe ra được, chỉ là, anh ta để ý mấy cái đó sao?”
Mục Nhiên cứng người lại.
Ân Phùng nói tiếp: “Cậu cũng biết, lão đại chỉ để ý kết quả, quá trình là cái gì anh ta chưa bao giờ quan tâm.”
Mục Nhiên hừ lạnh nói: “Cậu dám lừa lão đại, cái này chính là phạm vào kiêng kị của lão đại.”
Ân Phùng trầm mặc một lúc, hôm nay hắn cũng thấy có chút khó hiểu, Mộ Lê Thần đối với việc hắn nói dối làm như không thấy, đến tột cùng là vì cái gì?
Suy nghĩ nửa ngày không nghĩ ra vì sao Mộ Lê Thần lại bỏ qua hắn, Ân Phùng cũng không thèm nghĩ nữa, ngã mình ra phía sau nằm xuống, nhắm mắt: “Ngủ!”
Mộ Lê Thần là tang thi, không chịu ảnh hưởng của màn đêm, nhưng bên người cũng không thiếu nhân loại thuần chủng, buổi tối đi đường rất không tiện, liền đồng ý.
An Dương vung tay lên, một xấp lều trại liền xuất hiện trên bãi đất trống, Mục Nhiên cùng Ân Phùng đều có chút sửng sốt.
Mộ Lê Thần thản nhiên giải thích một câu: “An Dương, anh họ của ta, là song hệ dị năng giả Băng hệ cùng Không gian hệ.”
Mộ Lê Thần thân là tang thi có ký ức nhân loại, chuyện này Mục Nhiên cùng Ân Phùng luôn đi theo bên cạnh hắn không lâu đều biết, cho nên hắn mới tùy tiện nói ra quan hệ của mình với An Dương.
Dù sao hai người bọn họ đã lên thuyền tặc của hắn, hắn tất nhiên sẽ không để cho bọn họ có cơ hội trở lại trận doanh của nhân loại.
Mục Nhiên và Ân Phùng nhìn nhìn Mộ Lê Thần đang dựa thật gần vào An Dương, liền biết An Dương trong lòng Mộ Lê Thần nhất định có địa vị rất cao, vì thế liền rất tự giác chủ động đem chuyện lều trại ôm vào người.
Tiểu Hắc thì bị Mục Nhiên xách gáy mang đi: “Tiểu Hắc, khí lực của mi lớn như vậy, lại đây giúp đỡ một chút đi.”
Về phần Hà Kỳ Tranh, Mục Nhiên có chút không dám sai bảo hắn.
Trong tất cả bọn họ, chỉ có hắn nhìn thấu chân diện mục của cái thanh niên nhìn qua có vẻ rất vô hại này, thực sự quá mức dữ tợn, quá mức đáng sợ.
Hà Kỳ Tranh cũng không có tự giác đi hỗ trợ, hắn tò mò nhìn An Dương.
Thân là thú, dị năng lại là Tinh thần hệ, bản năng hắn cảm giác được cảm xúc của Mộ Lê Thần khi gặp được nam nhân tên An Dương này có dao động rất lớn.
So với những người khác, Mộ Lê Thần tựa hồ rất coi trọng nam nhân tên An Dương đó.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần lúc trước là người thừa kế cũng quen với việc được người hầu hạ, cảm thấy Mục Nhiên và Ân Phùng chủ động ôm đồm chuyện dựng lều trại là việc đương nhiên phải làm.
Hắn liền kéo An Dương ngồi dưới tàng cây cổ thụ không bị biến dị.
Cảm giác được cỏ dưới chân đã biến dị thành huyết nhung thảo, Mộ Lê Thần nhẹ nhàng chà chà chân, lặng yên không một tiếng động khiến bùn trên mặt đất tơi xốp.
Huyết nhung thảo đều trở thành phân bón trộn lẫn trong bùn đất, tạm thời không dám chui ra.
Mộ Lê Thần hôm nay tâm tình vô cùng tốt, vốn không định đuổi tận giết tuyệt, cứ như vậy kéo An Dương ngồi ở trên một tảng đá.
Tảng đá không lớn lắm, hai nam tử trưởng thành ngồi có hơi chen lấn.
Nhưng An Dương lại cảm thấy chen lấn một chút cũng rất tốt, hắn còn hi vọng có thể chen nhiều thêm chút nữa, để cho hắn cùng người mà hắn ngày đêm mong nhớ được gần thêm một chút.
Người ngồi bên cạnh, không có hô hấp, không có nhịp tim, không có nhiệt độ cơ thể, hắn thậm chí nếu không quay đầu nhìn sẽ không có cảm giác bên cạnh mình còn có một người.
Nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn, lỗ hổng lớn trên trái tim dường như cuối cùng cũng được lấp đầy.
An Dương nhìn chằm chằm cơ thể hoàn hảo của Mộ Lê Thần bên cạnh, ánh mắt vừa chuyên chú vừa tham lam.
Biến thành tang thi cũng không sao, cho dù A Thần của hắn phải dựa vào việc ăn người mà sống cũng không quan trọng.
Chỉ cần A Thần khỏe mạnh ở bên cạnh hắn, có thể nói chuyện với hắn, có thể cười với hắn một cái, này đã là ông trời ban cho hắn một cái ân lớn.
Ánh mắt nóng cháy của An Dương, Mộ Lê Thần như thế nào sẽ không nhận ra?
Hắn chỉ là có chút không dám đối mặt với An Dương, ánh mắt ấy khiến hắn cảm thấy bối rối.
Trong lòng hắn có kích động, có áy náy, có thoải mái…… Càng có một ít cảm giác kỳ quái phức tạp không nói nên lời khiến trong lòng hắn hoang mang rối loạn.
Mộ Lê Thần rốt cuộc chịu đựng không được khung cảnh chỉ có tiếng côn trùng kêu vang, hắn mở miệng đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Anh…… Không ngại tôi là cái loại này sao?”
An Dương thì lại tương phản với Mộ Lê Thần, hắn lúc này rất hưởng thụ cảm giác được ngồi sóng vai yên tĩnh cùng người trong lòng.
Bao nhiêu ngày đêm hắn trằn trọc trăn trở, mỗi thời mỗi khắc đều nhớ mong đến mức khiến hắn sắp phát điên rồi.
Chỉ có vào lúc này, hắn mới cảm giác linh hồn chịu đủ loại dày vò của mình được cứu chuộc.
Khi nghe Mộ Lê Thần hỏi, An Dương lo lắng hắn nghĩ nhiều, cơ hồ lúc lời A Thần còn chưa nói hết đã lập tức trả lời: “Không ngại!”
Dừng một chút, An Dương phát hiện mình trả lời có phải cấp thiết quá rồi không, hắn hoãn lại, nghiêm túc nhìn Mộ Lê Thần, thanh âm trầm thấp lại kiên định, giống như đang tuyên thệ: “Mặc kệ em có biến thành cái dạng gì, em vẫn vĩnh viễn là A Thần của anh. Cho dù em biến thành tang thi, hay em muốn lấy việc ăn người mà sống, anh cũng sẽ nuôi dưỡng em.”
Tựa như lúc trước A Thần nói muốn dùng người sống nuôi gia gia vậy, lúc này An Dương cũng mang loại tâm tình đó.
Mộ Lê Thần vốn chỉ là thuận miệng hỏi một câu đánh vỡ cái không khí yên tĩnh khiến tim người ta đập nhanh này, không nghĩ tới thế mà nghe được An Dương nghiêm túc trả lời.
Hắn tuy rằng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng cảm giác cảm động làm cho hắn xem nhẹ việc đó.
Hắn nhìn An Dương mặt đầy nghiêm túc, biểu tình chợt thả lỏng, thản nhiên tươi cười.
An Dương thấy trên mặt Mộ Lê Thần lộ ra tươi cười nhu hòa, ma xui quỷ khiến vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của mình.
Xúc cảm nơi tay vô cùng tốt, một chút dấu vết khi phải trải qua mạt thế tàn bạo cũng không có.
Chỉ là rất lạnh, không hề ấm áp, lạnh đến mức đầu ngón tay hắn đều phiếm đau.
An Dương không chút nào để ý, hắn nói: “A Thần, em biết không? Lúc ở trạm xăng dầu, khi anh thấy em đến, em có biết trong lòng anh vui cỡ nào không? Anh thậm chí còn nghĩ, nếu em đem anh ăn luôn cũng tốt, như vậy chúng ta sẽ không phải tách ra……”
Mộ Lê Thần vốn muốn đẩy cái tay đang ở trên mặt mình sờ tới sờ lui kia ra, kết quả nghe thấy những lời này của An Dương, tâm liền mềm nhũn, liền mặc kệ tay hắn tiếp tục làm càn trên mặt mình.
Lâu như vậy không gặp, khó tránh khỏi sẽ rất kích động, mặc kệ một hồi cũng không sao.
Mộ Lê Thần nhớ lại hồi ức trước tận thế ở bên cạnh An Dương như cá không rời nước, chim không lìa cành, phảng phất như cảnh tượng kia chỉ vừa phát sinh ngày hôm qua.
Hai người từ khi còn nhỏ đã biết nhau, lúc An Dương mười tuổi, cha mẹ hắn đột ngột qua đời, từ đó trở đi hắn sống ở Mộ gia.
An Dương cùng Mộ Lê Thần đều nhận giáo dục từ Mộ gia gia để trở thành người thừa kế, rất tiến bộ, quan hệ vô cùng tốt.
Mộ Lê Thần còn nhớ rõ, chính mình lúc trước tâm cao khí ngạo, đừng thấy khuôn mặt hắn lúc nào cũng một bộ tươi cười, dễ nói chuyện, nhưng tính tình tuyệt đối không để ai vào mắt.
Mỗi lần bởi vì một ít việc nhỏ lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau với An Dương, đều là An Dương cúi đầu trước.
Mộ Lê Thần nghĩ như vậy, An Dương tựa hồ đối với hắn thật sự rất dung túng, hắn nói cái gì An Dương đều tận lực thỏa mãn hắn.
Bất quá…… tươi cười trên mặt Mộ Lê Thần chậm rãi thu liễm…… Mọi thứ đều đã không thể trở lại được nữa.
Hắn đã không còn là Mộ Lê Thần trước đây, mà An Dương…… Mộ Lê Thần nhìn gương mặt An Dương trong bóng đêm, đột nhiên cười ra tiếng …… thay đổi hay không thay đổi, ai biết được?
Mộ Lê Thần chậm rãi đem bàn tay còn đặt trên mặt mình kéo xuống, sau đó đứng lên nói: “Đi thôi, lều đã dựng xong rồi.”
An Dương tuy rằng cảm thấy giọng điệu Mộ Lê Thần vẫn như lúc trước, nhưng hắn vẫn cảm giác có chỗ nào đó không giống nhau .
Điều này làm cho hắn có chút bất an, nhưng nghĩ đến hôm nay được gặp lại Mộ Lê Thần, có thể bởi vì hai người cách xa đã lâu nên có chút xa lạ, cũng không hỏi kỹ, đuổi kịp bước chân Mộ Lê Thần, đi qua chỗ lều trại đã được dựng.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Hà Kỳ Tranh đang ngồi xổm bên ngoài lều nhìn qua khe, cũng không biết đang nhìn cái gì mà nhìn đến thích thú.
Mộ Lê Thần nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Mục Nhiên cùng Ân Phùng, ánh mắt liền rơi xuống trên người Hà Kỳ Tranh đang rình coi trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ tò mò.
Hắn đi đến bên cạnh Hà Kỳ Tranh, nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy Mục Nhiên cùng Ân Phùng không biết đang khắc khẩu cái gì, Mục Nhiên cả người đều bốc lên lửa giận hừng hực, phi thường sinh khí.
Ân Phùng lại là một bộ thản nhiên, đối với Mục Nhiên nói hai câu, khiến hắn tức tới mức giơ chân.
Mộ Lê Thần không thèm để ý hai tên đàn em nhân loại của mình ồn ào cái gì, cái hắn để ý là, hắn phát hiện chính mình cách hai người kia không đến mười mét lại không nghe thấy âm thanh của bọn họ.
Ánh mắt hắn rơi xuống góc lều trại hẻo lánh đặt ba khối kim loại khảm ba viên thú đan cấp bốn.
Sau đó thoải mái xốc lều trại lên đi vào.
Nhìn thấy lão đại đã tới, Mục Nhiên liền yên lặng, Ân Phùng cũng không lên tiếng.
Mộ Lê Thần không để ý tới bọn họ, đi đến góc lều trại đem khối kim loại lên xem, quan sát cẩn thận trên chỗ hoa văn bị lõm.
Phía sau truyền đến tiếng Ân Phùng: “Cái này là mắt trận.”
Mộ Lê Thần không hỏi vấn đề liên quan đến trận thuật, ngược lại hỏi: “Các ngươi vừa rồi ồn ào cái gì?”
Ân Phùng nói: “Tôi vừa bố trí trận pháp cách âm, trên mắt trận gia cố thêm bùa cách âm, đây là kết quả của việc trận thuật sư kết hợp với họa bùa sư. Tôi vừa mới cùng Mục Nhiên tranh luận, hai người chúng tôi khác nhau chỗ nào.”
Mộ Lê Thần nhìn nhìn tức giận trên mặt Mục Nhiên vẫn còn, hiện tại lại đỏ lên, trong lòng biết liền biết Ân Phùng nói sai sự thật, cũng không ép hỏi bọn họ.
Theo hắn, chỉ cần khống chế tốt hai người này làm việc cho mình là được rồi, mặt khác hắn không rảnh tâm quản, cũng lười quản.
Mộ Lê Thần thả mắt trận trong tay xuống đất, xoay người đi ra ngoài: “Các ngươi lo nghiên cứu cho tốt đi.”
Ân Phùng đưa Mộ Lê Thần đi ra, cho đến khi nhìn thấy Mộ Lê Thần cùng An Dương vào một lều trại khác mới trở về.
Hắn xoay người vào lều, nhìn Mục Nhiên ngồi đó khó chịu, cười cười: “Như thế nào? Còn giận?”
Mục Nhiên cười lạnh một tiếng: “Cậu nói như vậy, cậu cho rằng lão đại nghe không biết cậu đang nói dối sao?”
Ân Phùng thản nhiên khoanh chân ngồi xuồng trên mặt đất, không chút nào để ý nói: “Anh ta đương nhiên nghe ra được, chỉ là, anh ta để ý mấy cái đó sao?”
Mục Nhiên cứng người lại.
Ân Phùng nói tiếp: “Cậu cũng biết, lão đại chỉ để ý kết quả, quá trình là cái gì anh ta chưa bao giờ quan tâm.”
Mục Nhiên hừ lạnh nói: “Cậu dám lừa lão đại, cái này chính là phạm vào kiêng kị của lão đại.”
Ân Phùng trầm mặc một lúc, hôm nay hắn cũng thấy có chút khó hiểu, Mộ Lê Thần đối với việc hắn nói dối làm như không thấy, đến tột cùng là vì cái gì?
Suy nghĩ nửa ngày không nghĩ ra vì sao Mộ Lê Thần lại bỏ qua hắn, Ân Phùng cũng không thèm nghĩ nữa, ngã mình ra phía sau nằm xuống, nhắm mắt: “Ngủ!”
/139
|