Sự Báo Thù Của Tang Thi Hoàng

Chương 96 - Chương 96

/139


An Dương tới đại sảnh chính, bắt đầu xem nhiệm vụ, những nhiệm vụ cấp c trở xuống hắn đều không nhìn đến, chỉ nhìn những nhiệm vụ trên cấp c.

Dù sao chỉ tiêu của dong binh đoàn không có giới hạn đẳng cấp, cho dù là một dong binh đoàn mới thành lập, chỉ cần không sợ chết, muốn nhận nhiệm vụ cấp s cũng không ai ngăn cản.

Nhiệm vụ xếp từ trên xuống dưới là từ khó đến dễ.

Trước hết đập vào mắt hắn là một nhiệm vụ cấp s – mức đôi: ‘Thanh lý tang thi cùng biến dị động thực vật ở khu Nam Thành của B thị.’

An Dương tiếp tục nhìn xuống, một nhiệm vụ cấp s: ‘Thăm dò căn cứ phía Tây Nam trên núi Vưu Bạc.’

An Dương dừng lại, núi Vưu Bạc không phải chính là nơi Mộ Lê Thần thành lập căn cứ lâm thời sao?

Hắn cẩn thận xem giới thiệu phía sau nhiệm vụ núi Vưu Bạc: ‘Chung quanh núi Vưu Bạc tụ tập một lượng lớn tang thi cùng biến dị thú, trên núi còn mọc đầy tang thi thực vật, không có biến dị thực vật…… Tựa hồ có cái gì hấp dẫn tang thi cùng biến dị thú tụ tập ở nơi này. Yêu cầu thăm dò nguyên nhân tang thi cùng biến dị thú tụ tập một chỗ.’

Không nghĩ tới đám tang thi cùng biến dị thú dùng để phòng thủ cứ điểm lâm thời lại khiến căn cứ chú ý.

Thấy nhiệm vụ này, An Dương cũng không còn tâm tư đi nhận nhiệm vụ nữa, vội vàng nhìn lướt qua danh sách nhiệm vụ phía sau, sau đó trở về tìm Mộ Lê Thần.

Thời điểm An Dương trở lại khu nhà, phát hiện bên trong không chỉ có Mộ Lê Thần.

Hắn nhìn Tần Minh không biết đến từ khi nào, cười gật đầu: “Đại thiếu gia sao hôm nay lại có thời gian đến thăm chúng tôi a.”

Nhìn thấy An Dương trở về, Tần Minh cũng nhẹ nhàng thở ra, hắn ngồi đây cùng tên An Thần thần thần bí bí nửa ngày không nói một chữ hơn nửa giờ, sắp sửa khiến hắn buồn bực tới chết rồi.

Mặc kệ hắn cùng Mộ Lê Thần nói cái gì, Mộ Lê Thần có thể không trả lời liền không trả lời, khi hắn buộc Mộ Lê Thần nói chuyện, Mộ Lê Thần liền nói thẳng: “Hết thảy chờ anh trai tôi trở về rồi nói.”

Quả thực không thể giao tiếp mà!

Tần Minh cũng biết trong hai người này là do An Dương làm chủ, hắn dứt khoát gọn gàng nói với An Dương: “Tần gia chúng tôi cũng có đội dị năng, vừa mới nhận một nhiệm vụ cấp s, muốn mời hai người cùng tham gia.”

Hắn nói là mời hai người An Dương cùng Mộ Lê Thần tham gia, chứ không phải mời toàn bộ Tinh Thần dong binh đoàn tham gia, có thể thấy được người mà Tần Minh chân chính để mắt tới chỉ có hai người bọn họ.

Mà An Dương nghe thấy Tần Minh nhắc tới nhiệm vụ cấp s, nhất thời mí mắt nhảy một cái, cảm giác không ổn.

Hắn nhớ rõ mình chỉ vừa nhìn lướt qua danh sách nhiệm vụ, có vẻ khi hắn xem cái nhiệm vụ cấp s kia, phía dưới nó là nhiệm vụ cấp a.

Nói cách khác, chỉ có một nhiệm vụ cấp s, như vậy nhiệm vụ mà Tần Minh nói hẳn chính là nhiệm vụ thăm dò núi Vưu Bạc.

Quả nhiên, Tần Minh tiếp lời: “Nhiệm vụ này chủ yếu là thăm dò căn cứ bên cạnh núi Vưu Bạc, có chút nguy hiểm, hai người có muốn tham gia không, là tự nguyện.”

Lời tuy nói như vậy, nhưng Tần Minh vẫn rất hi vọng An Dương cùng Mộ Lê Thần tham gia.

Chung quy, có một truyền thừa giả cùng một Thuần Thú sư mang dị năng hệ chữa lành, thương vong đội ngũ cũng có thể giảm xuống đáng kể.

An Dương vốn còn đang suy xét, hiện tại đương nhiên là tán đồng.

Nếu bọn họ không đi, vạn nhất bị đám người Tần gia phát hiện, thì sẽ không kịp giết người diệt khẩu mất.

Thấy An Dương gật đầu đồng ý, Tần Minh cũng đạt được mục đích của mình, cười cáo từ: “Như vậy sáng mai tám giờ, tại cổng căn cứ tập hợp. Tôi đi trước, ngày mai gặp lại.”

An Dương cười tiễn bước hắn.

~ ○ ~ ○ ~ ○ ~

An Dương nhìn Mộ Lê Thần an nhiên ngồi trên sô pha xem DVD, thở dài một hơi: “A Thần, sao em một chút cũng không sốt ruột thế?”

Mộ Lê Thần mặt không chút thay đổi đưa tay bốc một viên thú đan thảy vào trong miệng, nhai nhai vài cái lại nuốt xuống: “Có gì phải lo lắng? Tôi đã thiết trí lực lượng phòng ngự ở đó, chỉ cần Tần gia không đem toàn bộ dị năng giả của căn cứ B thị kéo qua, cũng đừng dùng đạn tạc banh chỗ đó, thì tuyệt đối không có khả năng bị công hãm.”

An Dương ngồi xuống bên người hắn: “Nhưng chỉ là không bị công hãm, không có nghĩa là sẽ không bị phát hiện.”

Vạn nhất có người phát hiện biệt thự cùng đám người Mục Nhiên, Ân Phùng thì làm sao được?

Mộ Lê Thần bình tĩnh ăn xong viên thú đan cuối cùng, tiếc nuối nhìn nhìn túi da rắn đã trống rỗng, nói: “Chúng ta hiện tại không phải còn có thời gian sao? Vừa lúc ra khỏi căn cứ cũng tiện thể cho tôi bổ sung một chút đồ ăn vặt.”

An Dương nhìn gói đồ ăn vặt to to trong tay Mộ Lê Thần: “……”

Hai người ra khỏi căn cứ không quá mức che che lấp lấp, bọn họ thoải mái thuê một chiếc xe rắn chắc gầm xe cao đã qua cải tạo, để Mộ Lê Thần trốn vào không gian, lại đem thế thân lúc trước ra, sau đó lái xe ra khỏi căn cứ.

An Dương cố ý chạy thật nhanh để đám người kia không đuổi kịp, sau đó đến chỗ không người đổi chỗ Mộ Lê Thần cùng thế thân nọ, sau lại quăng xe vào không gian, cùng Mộ Lê Thần đi vào trong bầy tang thi, này tuyệt đối không ai có thể tìm được bọn họ.

Bọn họ vừa đi vừa tránh người, về tới núi Vưu Bạc.

Đến trước cửa biệt thự, Mộ Lê Thần cảm giác được Ân Phùng lúc này đang ở trong phòng Mục Nhiên, liền cho rằng bọn họ đang cùng nhau nghiên cứu trận thuật kết hợp với bùa chú, mới không gọi bọn họ ra đón.

Tiểu Hắc cùng Hà Kỳ Tranh không ở trong biệt thự, cũng không ở trên núi Vưu Bạc, đại khái là đi ra ngoài săn thú hoặc là thu đàn em đi.

An Dương còn ở dưới lầu, Mộ Lê Thần trước hết lên lầu tìm Mục Nhiên với Ân Phùng , gần đây hắn đã phân phó bọn họ phải thành thành thật thật chờ ở trong biệt thự, không được đi ra ngoài.

Đối với thủ hạ của mình, Mộ Lê Thần càng ngày càng không khách khí,không thèm gõ cửa, dù sao cửa cũng là khép hờ, hắn trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Sau đó, Mộ Lê Thần không nhúc nhích đứng ở cửa, trừng mắt nhìn hai người đang ở trong phòng ôm nhau quấn quít, quần áo trên người đều đã thoát hết một nửa.

Ánh mắt Mộ Lê Thần mang theo hiếu kì đầy mặt bình tĩnh nhìn Ân Phùng đang ra sức chuyển động trên người Mục Nhiên, môi Mục Nhiên còn sưng đỏ, sau đó hỏi: “Các ngươi đang làm cái gì vậy?”

Mục Nhiên giật mình, ý thức được hành vi đen tối vụng trộm của mình cùng đồng sự đã bị boss bắt gặp, một tay đem nam nhân còn đang ôm mình gạt qua một bên, lắp bắp giải thích với Mộ Lê Thần: “Tôi…… Bọn tôi… không…… Không có quan hệ gì hết!”

Mục Nhiên muốn phủi bỏ quan hệ, nhưng Ân Phùng lại không muốn, hắn giữ chặt tay Mục Nhiên, lôi kéo hắn, hai người đi đến trước mặt Mộ Lê Thần, hắn nghiêm túc nói với Mộ Lê Thần: “Chủ nhân, tôi thích Mục Nhiên, muốn cùng một chỗ với cậu ấy, hi vọng chủ nhân cho phép.”

Mộ Lê Thần nghe xong cũng hiểu đôi chút, thì ra bọn họ là đồng tính luyến a.

Hắn do dự nhìn nhìn hai người, chần chờ một chút: “Hai nam nhân thật sự có thể cùng một chỗ sao?”

Ân Phùng kinh ngạc nhìn Mộ Lê Thần: “Chủ nhân cùng An Dương thiếu gia không phải loại quan hệ này sao?”

Hắn nhìn thái độ của An Dương đối với Mộ Lê Thần, người nọ rất không bằng lòng để Hà Kỳ Tranh cùng Tiểu Hắc đụng đụng chạm chạm vào Mộ Lê Thần, nên hắn vốn dĩ cho rằng bọn họ là một đôi.

Mộ Lê Thần theo bản năng phản bác: “Làm sao có thể……”

Chuyện đó, làm sao có khả năng chứ!?

Mộ Lê Thần nhớ tới quan tâm chăm sóc mà ngày thường An Dương dành cho mình, còn có hành động lấy lòng mình, ánh mắt thâm tình nhìn về phía mình, cả những hành vi thân mật vượt qua mức tình cảm anh em…… Hắn lúc này mới chợt nhận ra, An Dương…. là thích hắn sao……

Thích hắn sao……

Mộ Lê Thần trầm tư trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu lên, hắn nhìn Ân Phùng cùng Mục Nhiên gật đầu, nói: “Chỉ cần không gây trở ngại chuyện của ta, những chuyện khác tùy các ngươi.”

Cho nên, muốn nói chuyện yêu đương? Cũng được thôi, chỉ cần đừng làm ảnh hưởng đến chuyện của hắn là được.

Sau khi nói xong, Mộ Lê Thần liền xoay người xuống lầu.

Mục Nhiên nhìn theo bóng dáng Mộ Lê Thần, có chút không hiểu lắm: “Chủ nhân làm sao vậy?”

Ân Phùng nhìn bộ dáng mơ hồ của Mục Nhiên, đưa tay xoa xoa tóc hắn: “Còn không nhìn ra sao? An Dương thích chủ nhân, nhưng chủ nhân hiển nhiên là vừa mới nhận ra tâm tư của người ta.”

Hơn nữa, xem phản ứng của chủ nhân, thực rõ ràng, ngài ấy lúc trước hẳn là không biết thì ra hai nam nhân còn có thể nói chuyện yêu đương.

Bọn họ lần này bị chủ nhân quấy rầy khoảnh khắc thân thiết, ngược lại giúp chủ nhân mở mang tầm mắt.

Nếu An Dương thực sự trở thành chủ mẫu của bọn họ, trở thành tình nhân của chủ nhân, nói không chừng bọn họ chính là đã lập công lớn a.

Nghĩ đến điểm này, tâm tình Ân Phùng vô cùng tốt, cười tủm tỉm lại xoa xoa tóc Mục Nhiên thêm vài lần.

~ ○ ~ ○ ~ ○ ~

Mộ Lê Thần đi xuống lầu, nhìn An Dương vì hắn mà bận rộn, trong lúc nhất thời ngũ vị tạp trần, không biết suy nghĩ cái gì, hoặc là cái gì cũng nghĩ không nổi.

An Dương thấy Mộ Lê Thần đi xuống, liền vội vàng chạy đến: “A Thần, anh đã đem vật dụng sắp xếp ổn thỏa rồi, đêm nay ở lại nơi này sao?”

Mộ Lê Thần không để ý tới câu hỏi của hắn, chỉ gắt gao nhìn An Dương chăm chú.

Từ trong đôi con ngươi trong suốt, Mộ Lê Thần chỉ thấy nơi đó phản chiếu một bóng hình duy nhất – là mình, giống như trong lòng An Dương chỉ mang một chấp niệm, chỉ chất chứa một người, chính là Mộ Lê Thần hắn.

Loại cảm giác được người khác trân trọng, đặt ở đầu quả tim thật khiến hắn không khỏi si mê.

Mộ Lê Thần đột nhiên cất tiếng: “Anh thích tôi sao?”

Hắn hỏi là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu lại phi thường khẳng định.

Hắn khẳng định An Dương chính là thích hắn, bằng không sẽ không thể nguyện ý chỉ vì anh em mình mà làm đủ mọi sự, từ chuyện vụn vặt nhất.

An Dương vẫn luôn không thể làm người trong lòng hiểu rõ, lại không dám thú nhận, vốn định mang theo đoạn tình cảm thầm mến này cho đến chết, lại bị một câu hỏi bất thình lình của Mộ Lê Thần dọa hết hồn.

Sau đó hắn hoang mang rối loạn dời tầm mắt, không dám nhìn thẳng vào Mộ Lê Thần.

Sao lại…… Sao lại đột nhiên bị phát hiện chứ?

Thật khẩn trương, thật khẩn trương mà…… An Dương chỉ cảm thấy tim mình đập đến mức muốn từ trong cổ họng nhảy ra.

Mộ Lê Thần nhìn An Dương đột nhiên đỏ mặt, cúi đầu cười ra tiếng, trong tiếng cười còn tràn đầy niềm sung sướng khó nói.

An Dương nghe thấy tiếng cười, khẩn trương trong lòng hạ xuống một chút, A Thần cười đến vui vẻ như vậy, có phải là……

Cái suy nghĩ mà hắn vẫn luôn không dám nghĩ đến nay nhịn không được bùng nổ mạnh mẽ.

Mộ Lê Thần đột nhiên nói: “Nếu như vậy, chúng ta cứ ở cùng một chỗ với nhau đi.”

Lần này An Dương đã không còn cảm giác được nhịp tim của mình nữa, mọi thứ cơ hồ đều đình chỉ.

Hắn ngừng thở, ánh mắt thật cẩn thận nhìn về phía Mộ Lê Thần: “A Thần, em…… vừa nói cái gì? Sao chứ….. không …… ý anh là, lời em vừa nói là thật?”

Không phải do hắn không cẩn thận nên nghe lầm có đúng không?

Người yêu trước là kẻ thua cuộc, lúc đó, bản thân sẽ trở nên hèn mọn.

Trong tình yêu, vẫn luôn không có công bằng.

Nhìn An Dương ánh mắt thật cẩn thận, Mộ Lê Thần chợt cảm thấy trong lòng dao động.

Sau đó hắn chậm rãi nhoẻn miệng cười: “Đương nhiên là thật.”

Hắn cũng không xác định tình cảm mà mình dành cho An Dương có phải loại cảm giác mà An Dương vẫn dành cho hắn hay không, nhưng chuyện đó không liên quan.

Hắn chỉ cần biết, An Dương trong lòng mình, là người trọng yếu nhất, là sự tồn tại không thể thiếu.

/139

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status