CHƯƠNG 10
Cố Dĩ Nguy biết mình không thể ở lại nhà bố mẹ, ăn cơm trưa xong lập tức trở về nhà.
Thế mà Đàm Trăn vẫn chưa về nhà.
Cố Dĩ Nguy thấy có hơi kỳ lạ, bèn gọi cho vợ “Trăn Trăn.”
“Anh Cố đúng không?" Phía đối diện không phải là vợ mà lại là một giọng nữ có hơi quen thuộc.
Là bạn người bạn thân tốt nhất của Đàm Trăn Mạc Thiên San.
“Ừm.” Cố Dĩ Nguy biết đó không phải là vợ, hơi lãnh đạm hỏi “Trăn Trăn vẫn còn đang ở nhà em à?”
Vừa nhớ lại đêm qua cũng là vì người bạn thân này nên vợ mới không ở nhà, dẫn đến xảy ra việc bực mình như thế vào sáng này.
Cố Dĩ Nguy ấn ấn mi tâm.
“À, đúng vậy, Trăn Trăn vẫn còn đang ngủ, tối hôm qua bọn em ngủ hơi trễ... Thật xin lỗi.” Giọng nói của Mạc Thiên San có hơi lạc đi, nói xin lỗi nhưng không nghe ra có bao nhiêu áy náy cả.
“Anh biết rồi. Bảo cô ấy hôm nay trở về nhé.”
“Vâng ạ, anh Cố.” Mạc Thiên San liếm liếm môi, không hiểu sao hai chữ anh Cố lại được cô ta gọi thành một kiểu lưu luyến.
Cố Dĩ Nguy ừ một tiếng, cúp điện thoại.
Sau đó trầm thấp cười nhạo một tiếng.
Trong phòng cũng yên tĩnh lại.
Cố Dĩ Nguy cởi bỏ quần áo đi vào phòng tập thể hình.
Buổi sáng phát tiết một lần, du͙c vọng bị khơi lên nhưng không được dập lửa, Cố Dĩ Nguy định dùng chuyện tập thể hình để tiêu trừ đi.
Lúc mồ hôi đầm đìa, anh nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, bèn nghĩ là vợ đã trở về.
Cố Dĩ Nguy dừng việc tập thể hình lại, dùng một chiếc khăn mặt màu đen lau đi mồ hôi ở cổ rồi chậm rãi đi ra ngoài.
Anh lại chạm mặt Mạc Thiên San.
Cố Dĩ Nguy dừng động tác lau mồ hôi lại "Sao em lại ở đây?"
Mạc Thiên San còn chưa mở miệng, phía sau đã truyền đến giọng nói vui sướng của vợ “Ông xã, em bảo San San đến nhà mình ở một đêm, tối hôm qua bọn em vẫn còn chưa nói đủ đâu đấy.”
Người cũng đều đưa đến rồi, Cố Dĩ Nguy cũng không thể nói thêm gì, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Mạc Thiên San một cái bảo một tiếng biết rồi.
Đàm Trăn biết chắc chắn là Cố Dĩ Nguy không vui, vội vàng đến gần nịnh nọt "Ông xã.” Cô dùng ánh mắt ra hiệu với Cố Dĩ Nguy, Mạc Thiên San vừa mới thất tình, trong lòng vẫn còn khổ sở đây này.
Mạc Thiên San ở bên cạnh nhìn hai vợ chồng thân mật qua lại, tay lặng lẽ xiết chặt.
Mạc Thiên San cố gắng lắm mới không đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân thể của người đàn ông trước mặt đây. Người đàn ông cường tráng cao lớn, áo T shirt vận động màu trắng vô cùng mỏng tôn lên cơ bắp, sau khi vận động đã ướt sũng mồ hôi, mùi vị hormone giống đực đập vào mặt.
Mạc Thiên San cảm nhận được chất lỏng đang cuộn trào ở dưới người, cô ta tự nhiên cười cười "Trăn Trăn, tớ ở đây sẽ không quấy rầy các cậu chứ."
Đàm Trăn vội vàng lắc đầu “Sao lại như vậy chứ, cậu đến nhà tớ, tớ vui còn không kịp đây này.” Nói xong, vội vàng kéo tay Mạc Thiên San đến sắp xếp ở phòng khách.
Mạc Thiên San bị bạn tốt lôi kéo, nhịn không được lại nhìn Cố Dĩ Nguy ở phía sau, phát hiện đúng lúc này ánh mắt của người đàn ông cũng khoá chặt trên người cô ta.
Ánh mắt của Cố Dĩ Nguy như một đầm nước u tối, trong đôi mắt mang theo cảnh cáo nhàn nhạt.
Mạc Thiên San không thèm để ý chút nào mà cười một tiếng, khóe miệng kéo ra một độ cong xinh đẹp, sau đó thè chiếc lưỡi đỏ hồng ra liếm môi một cái.
/157
|