CHƯƠNG 21
Cố Dĩ Nguy xụi lơ đè lên người Chu Mạt, cao trào qua đi, nhất thời trong xe giao nhau tiếng rên ɾỉ phập phồng trầm thấp.
Chu Mạt nhìn người đàn ông đang ghé vào người mình, gậy thịt vẫn còn chậm chạp không muốn rời khỏi huyệt nhỏ, chỉ cảm thấy hôm nay tiên sinh vô cùng hào hứng.
Rất nhanh, người đàn ông lắng lại hô hấp, rút gậy thịt ra, kéo theo một dòng ướt át, khiến cho xe còn ướt nghiêm trọng hơn.
Chu Mạt móc trong balo khăn mặt và khăn ướt dự bị, lau đi cơ thể của mình.
Cố Dĩ Nguy tiện tay lau nửa người dưới, mở cửa xe đi ra, để thời gian cho Chu Mạt chỉnh trang lại.
Bước ra liền đón lấy một làn gió đêm hơi lạnh.
Xe dừng ở bên cạnh một chiếc cầu nhỏ ít người, nhìn về phía trước chính là thành phố Giang Lưu thẳng tiến không lùi.
Cố Dĩ Nguy đốt một điếu thuốc thơm, lẳng lặng kẹp ở đầu ngón tay, tựa trên xe, nhìn ra thành phố phong quang trước mắt.
Mặt trăng treo ở trên trời, ánh trăng buông xuống, ôn nhu, khẳng khái.
Cùng gió nhẹ, tiêu giảm đi ý nóng và mùi vị dâm mỹ trên mình người đàn ông.
Mỗi ngày, có vô số người lao lực ở toà thành phố này, giống như Giang Lưu trước mắt đây, chầm chậm lưu động, lại kiên định thẳng tiến không lùi, không có bất kỳ vật gì có thể ngăn cản nó.
Ánh trăng không cách nào giữ lại nó, gió nhẹ không cách nào kéo nó lại.
Tòa thành phố này nhiều người như vậy? Bọn họ đang làm gì đấy?
Có lẽ là người một nhà đang ăn cơm, có lẽ là người có tình kịch liệt yêu nhau, có lẽ là người trẻ tuổi bận rộn đẩy nhanh tốc độ đêm khuya, có lẽ là học sinh căng thẳng việc thi đại học nên kêu đèn học đêm.
Cũng có lẽ giống như anh đây, tiến hành một cuộc tình ái bức bối.
Cố Dĩ Nguy nhớ đến vợ mình, lúc này có lẽ đang ở nhà vừa vẽ vừa đợi anh.
Dịu dàng hệt như ánh trăng này vậy, ấm áp tựa như làn gió nhẹ.
Hắn không có cảm giác mang một chút ý cười.
Rất nhanh, không biết nghĩ đến cái gì, nụ cười biến mất.
Anh không biết lúc nào mới có thể kết thúc lút phản bội vợ ở bên ngoài như thế này, nhưng anh thừa nhận anh làm không biết mệt.
Thậm chí có thể nói, càng làm càng không biết mệt.
Ánh mắt của anh rơi vào Giang Lưu một lần nữa, trong ánh mắt lưu lại chút mê man.
Giang Lưu cuối cùng là biển.
Còn anh, cuối cùng là gì đây?
Anh không biết.
Cũng không cần biết.
Nói cho cùng, chẳng qua anh cũng chỉ là một người bình thường trong ngàn vạn người trên thế giới này mà thôi.
Anh thừa nhận, bản thân có tính cặn bã phóng túng, có sự xấu xa của đàn ông, theo đuổi kích thích, hưởng thụ tình ái.
Nhưng đây cũng mâu thuẫn với chuyện anh yêu vợ.
Vợ là một người dịu dàng đáng yêu, ngây thơ nhiệt tình, lần đầu tiên anh gặp cô chỉ mới mười lăm tuổi.
Khi đó, vợ vẫn còn nhỏ, làn da trắng hồng, thiếu nữ tích hợp giữa nét ngây thơ và trẻ con, đang tranh đấu kịch liệt với một chú chó đáng yêụ
Vợ thích chó, nhưng chó lại chẳng thích cô. Vốn dĩ, từ bé cô đã thích rồi.
Tiểu Đàm Trăn cố gắng muốn sờ đầu chó, chó lại nghiêng đầu chuyển động đủ kiểu, không muốn cho cô gần gũi.
Tiểu Đàm Trăn giận đến mức chóp mũi cũng chảy đầy mồ hôi.
Anh ở một bên trông thấy rất buồn cười, bèn đi ra phía trước ôm lấy chú chó của mình, mỉm cười với Đàm Trăn "Em muốn sờ đầu chó, nhưng đã hỏi qua chủ của nó chưa?"
Tiểu Đàm Trăn ngẩng đầu, lần này làn da không còn trắng hồng nữa, mà đỏ bừng.
Hai người nhìn nhau cười rộ lên.
Một người cười vì xấu hổ, một người vì buồn cười.
Bây giờ, Cố Dĩ Nguy đã không còn nhớ rõ thời tiết ngày hôm đó như thế nào, thậm chí ngay cả chú chó cưng kia của mình thuộc chủng gì anh cũng quên cả rồi.
Anh chỉ nhớ rõ Tiểu Đàm Trăn kia, Tiểu Đàm Trăn cả khuôn mặt đều đỏ bừng nhưng lại không hề chuyển ánh mắt khỏi người anh.
/157
|