CHƯƠNG 23
Cố Dĩ Nguy về nhà ôm vợ ngủ đến sáng ngày hôm saụ
Hôm nay anh không cần đến công ty làm việc, Đàm Trăn là một họa sĩ vẽ tranh minh họa nên bình thường cô làm việc tại nhà và thời gian làm việc khá tự do.
Hai người ôm nhau ngủ, hưởng thụ buổi sáng sớm hiếm có không ai quấy rầy này.
Nhưng ông trời lại không chiều lòng họ, tiếng gõ cửa không ngừng vang lên.
Cố Dĩ Nguy nhíu mày trong giấc ngủ, Đàm Trăn trong lòng anh cũng bị làm cho giật mình, thân thể hơi cựa quậy.
Một lúc lâu sau, Đàm Trăn mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cô lay lay cánh tay của chồng, miệng lẩm bẩm “Chồng ơi ra mở cửa. Ai sáng sớm ra mà lại gõ cửa nhà bọn họ thế ?”
Cố Dĩ Nguy sau khi tỉnh táo, giọng vẫn còn khàn khàn do sáng sớm “Sớm như này còn có thể là ai ngoài tên ngốc Kiều Ưng Dương chứ. ”
Nói xong ôm cô vợ thơm ngát mà mềm mại hít mạnh một hơi, sau đó mới ngồi dậy vuốt lại cái đầu hơi rối mới ra mở cửa.
Quả nhiên là gương mặt thiếu đánh của Kiều Ưng Dương.
Lời này thật sự là đánh giá cá nhân của Cố Dĩ Nguy, mặt Kiều Ưng Dương thật ra rất dễ lấy lòng người khác, khuôn mặt nhỏ mà đường nét lại rõ ràng, lông mày đậm còn mắt thì rất sáng, có chút giống mấy cậu nam sinh, hơn nữa nam sinh đẹp trai này còn rất hay cười.
"Sớm như vậy cậu có việc?" Thân hình cao lớn của Cố Dĩ Nguy chặn cửa, nhíu mày nhìn về phía bạn tốt, không chút khách khí nói.
"Giờ này mà còn sớm?" Kiều Ưng Dương làm như không thấy vẻ mặt khó coi của người trước mắt, cười đến so với ánh mặt trời bên ngoài đều sáng lạn hơn "Đã mấy giờ rồi đại ca, chị dâu mang thai cậu liền từ nay không dậy sớm à "
Lúc này Cố Dĩ Nguy mới quay đầu nhìn đồng hồ trên tường phòng khách, thế mà đã hơn mười giờ sáng.
Xem ra tối hôm qua trong lòng anh có phiền muộn nên ngủ muộn, ôm vợ trong lòng tương đối thả lỏng lập tức ngủ quên đến giờ này.
"Nói đi, có chuyện gì? Sáng sớm quấy nhiễu đến tôi." Nói xong anh xoay người, tự rót cho mình một ly nước.
Kiều Ưng Dương đã quen với thái độ lạnh nhạt của người bạn này, bước vào ghế salon tìm một chỗ thoải mái rồi ngồi xuống.
"Tôi nói, cậu sẽ không quên tối nay chúng ta có hẹn họp lớp đấy chứ? "
Nhìn Cố Dĩ Nguy nghi ngờ nhìn mình rồi nhướng mày, Kiều Ưng Dương không còn gì để nói, đúng là anh đã quên thật.
"Cậu còn nhớ gì ngoài vợ nữa không? Chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn học trung học mấy năm."
"Tôi rất ít khi đọc tin nhắn trong nhóm."
"Tôi còn lạ gì cậu, vừa tiện có việc nên đi qua đây nhắc cho cậu nhớ, tôi phải làm tốt nhiệm vụ của lớp phó chứ ”
Không sai, thanh niên trước mắt này lúc trước dựa vào gương mặt dễ nhìn lôi kéo lấy lòng các bạn nữ trong lớp bầu mình làm lớp phó, sau đó thành tích quanh năm đội sổ.
"Biết rồi, lúc nào? ở đâu?"
"Khách sạn XX, bảy giờ tối, không gặp không về."
"Có thể mang theo người nhà đi đúng không?"
"Có bao giờ cậu không mang theo người nhà không mà còn phải hỏi?" Kiều Ưng Dương trợn trắng mắt.
Đàm Trăn nhỏ hơn anh ta một tuổi, lúc trước cũng học lớp dưới bọn họ, bọn họ đương nhiên không quen biết, nhưng sau khi hai người kia yêu đương thì tất cả mọi người trong lớp đều biết.
Không còn cách nào khác, hai người này đi cùng một chỗ, ngay cả không khí cũng bốc lên ngọt ngào. Người mù mới nhìn không ra.
Đám anh em của Cố Dĩ Nguy nhìn không ra lúc bên canh người yêu anh lại “ hiếu thuận ” đến vậy, bình thường ở cùng bọn họ không phải mặt lạnh thì cũng là thờ ơ.
"Vậy còn việc gì không? Vợ tôi vẫn còn ngủ." Cố Dĩ Nguy hạ giọng đuổi khách.
"Xong rồi, tôi đi trước đây." Kiều Ưng Dương hoàn thành nhiệm vụ, thong thả rời đi.
Sau khi Kiều Ưng Dương rời đi, Cố Dĩ Nguy cũng không còn buồn ngủ nữa liền đi vào phòng tắm để tắm rửa.
/157
|