Sáng sớm hôm sau, đồng hồ sinh học đã sớm hơn đồng hồ báo thức làm anh thức giấc. Tiếu Đằng đứng dậy mặc quần áo tử tế, sau đó nói với cục thảm nem rán trên ghế salon: “Rời giường.”
Qua mấy phút sau, thanh niên ló mặt ra khỏi thảm, đầu rối như tơ vò, buồn ngủ mông lung, ngu ngơ cười nói: “Chào buổi sáng.”
“Hôm nay đi làm hay ở nhà nghỉ?”
Dung Lục lập tức nói: “Em không sao. Em đến công ty với anh.”
Về phương diện khác tạm thời chưa nói tới nhưng anh thật sự rất hài lòng với việc cậu ta chăm chỉ như vậy.
“Thôi, cậu ở nhà nghỉ một ngày đi.”
Bất kể nói thế nào thì Dung Lục vẫn là người bị thương, mình vânc phải làm trò tượng trưng cho nghỉ ngơi một chút, miễn cho một đám người nhìn thấy cái tên này trên tay máu ứ đọng liền muốn đại kinh tiểu quái kêu trời gọi đất.
Anh cũng không tiện cay nghiệt quá, một lần dùng người dùng hỏng luôn là không được, dù sao đây cũng là Dung Lục.
Về phần cậu ta, đương nhiên là kiên trì muốn đi làm.
Trước khi ra cửa, Tiếu Đằng dừng một chút, còn nói: “Chuyện hôm qua, cám ơn cậu.”
Dung Lục cười hi hí: “Đừng khách sáo.”
“Tôi không muốn mắc nợ cậu.”
Thanh niên nhìn anh: “Ồ?”
Tiếu Đằng nói: “Cậu có thể đề xuất yêu cầu. Tôi sẽ cân nhắc.” Sau đó anh lại lập tức cảnh cáo: “Đừng có nói lung tung.”
Dung Lục trợn mắt lên: “Em muốn…”
“Tôi đi ăn sáng, cậu cứ từ từ nghĩ.”
Còn chưa đi đến cửa, anh đã nghe thấy Dung Lục nói: “Em nghĩ ra muốn cái gì rồi!”
“…”
Tiếu Đằng xoay người, mặt không thay đổi: “Cái gì?”
Anh chuẩn bị rồi, nếu Dung Lục dám to gan nói ra cái gì không nên nói thì anh sẽ choảng cho cậu ta một trận.
Dung Lục nói: “Buổi tối cùng xem phim với em được không?”
Tiếu Đằng cau mày hỏi lại: “Cái gì?”
“Xem phim.”
“…”
“Tức là bọn mình cùng đi xem phim ý.”
“…”
Đây hoàn toàn không phải yêu cầu nằm trong dự đoán của anh.
Tiếu Đằng nhìn vẻ mặt thật thà chất phác của cậu ta hồi lâu, nói: “Tùy cậu.”
Thanh niên nở nụ cười xán lạn như hoa.
“Vậy anh có muốn xem phim gì không?”
“Không. Tôi chẳng muốn xem gì cả.”
Dung Lục cười: “Hê, vậy em đi đặt vé.”
“… Tuỳ.”
“Chờ tan làm rồi em sẽ thông báo thời gian cho anh, mình gặp nhau ở cửa rạp phim, được không?”
“… Ừ.”
Dung Lục phấn khởi nhảy nhót, mừng rỡ xoay vòng.
Thấy quỷ. Anh thực sự không hiểu nổi đám người trẻ tuổi này.
…
Ngày hôm đó làm việc đến giữa trưa, đột nhiên nhận được một cú điện thoại.
Tiếu Đằng nhăn mày nhìn số điện thoại kia, sau đó nhận: “Chuyện gì.”
“Anh Tiếu, có tin tức của Lăng Mai.”
Tiếu Đằng cứng đờ.
Chỉ ngắn ngủi mấy giây, lỗ tai anh ong ong từng tiếng.
Cái tên kia như sét đánh ngang tai, làm màng nhĩ anh mơ hồ đau đớn.
Khi tiếng ong ong kia giảm đi, anh lại nghe thấy đối phương nói: “Bây giờ đang ở thành phố T.”
Thám tử tư anh thuê về tìm kiếm tung tích Lăng Mai, phần lớn thời gian anh đều cảm thấy đối phương chỉ lĩnh thù lao rồi thôi, nhưng hiện tại, giọng nói truyền tới lại vô cùng chân thực.
“Tôi có địa chỉ chỗ ở hiện tại cũng như phương thức liên lạc, anh có muốn gặp người không?”
***
Tiếu Đằng mặc âu phục đứng trước của tiệm cà phê, đẩy cửa ra, anh cảm thấy bộ đồ này không hợp, chuyện anh làm cực kỳ ấu trĩ, anh tự chỉnh lại cà vạt.
Chưa bao giờ anh sốt sắng như vậy.
Căng thẳng, thất thố, quả thực như nhãi ranh vắt mũi chưa sạch mới bước chân ra ngoài xã hội.
Đẩy cửa, anh bước vào, vô cùng cẩn thận, cẩn thận như sợ đánh thức một giấc mơ.
Có bóng người ngồi bên cửa sổ, vẫn thướt tha tinh tế, nhã nhặn lịch sự như vậy. Cô tựa đầu vào khung cửa như trước kia, vẫn mặc sườn xám cô thích, lộ ra cổ tay trắng tròn như sứ. Đối với anh mà nói, bóng lưng này như ẩn chứa trên tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời.
Anh cảm thấy cuống họng khô khốc.
Anh mở miệng gọi: “Lăng…”
Người phụ nữ xoay đầu lại.
Như trăm lần trước, cái ngoái đầu nhìn lại trong giấc mộng của anh.
Khuôn mặt dịu dàng, lúc cười sẽ có lúm đồng tiền ở một bên má.
Cô không còn trẻ nhưng trong mắt anh, cô vẫn xinh đẹp như cũ. Năm tháng chỉ lưu lại trên người cô những dấu vết mơ hồ, cô vẫn giống như trong ký ức của anh, quyến rũ, như gần như xa.
Cô nói: “Tiếu Đằng?”
“Ừm…”
Lăng Mai mỉm cười: “Cậu cao lên rồi, khác trước quá.”
“…”
Anh đã chừng ba mươi, nhưng trước mặt cô, trong lòng cô, vẫn chỉ là thiếu niên năm đó.
Anh ngồi vào trước mặt cô, cô hỏi: “Nghe nói cậu đang tìm tôi?”
“Ừm…”
“Tìm tôi làm cái gì?”
Tiếu Đằng hỏi: “… Dì sống có tốt không?”
Lăng Mai cười khẽ: “Tôi hả, cũng không tệ đâu. Cậu thì sao?”
“Rất tốt.”
Im lặng một hồi, anh gần như lỗ mãng nói: “Sau đó tôi kết hôn rồi… Có mấy đứa nhỏ.”
“Ồ…” Lăng Mai cười nói, “Vậy rất tốt.”
“Sau đó lại ly hôn.”
Anh đợi phản ứng của cô, nhưng Lăng Mai chỉ im lặng, cũng không truy hỏi gì, nhạt nhẽo nói: “Thật đáng tiếc.”
“…”
Tiếu Đằng nhất thời không biết nói gì.
Giống như tất cả ngôn từ đều không thoả đáng, hoặc quá khinh bạc, hoặc quá vô vị, hoặc không có chút ý nghĩa nào, hoặc quá mức nghiêm trọng.
Lăng Mai hơi cúi đầu,
Quấy cà phê trong ly, sau đó nói: “Nói thật, tôi không biết cậu tìm tôi là vì cái gì.”
“…”
Giọng nói cô rất ôn hòa mềm mại, nhưng trong đó lại có loại xa cách lạnh nhạt.
Tiếu Đằng nói: “Tôi vẫn luôn, không thể quên dì.”
Lăng Mai nhìn anh, nở nụ cừoi, vẫn là nụ cười nhợt nhạt xa cách.
“Khi đó tách ra, là bởi vì chúng ta không làm chủ được.”
“…”
“Mà giờ thì khác rồi.”
Đúng, xét về trình độ nào đó mà nói, giờ anh tự do, cũng đủ mạnh. Anh có thể cầm lại những thứ mình không bỏ xuống được.
Lăng Mai lạnh nhạt nói: “Kỳ thực chẳng khác gì cả.”
“…”
Cô xoay chiếc nhẫn kim cương rực rỡ trên tay, nói: “Nếu muốn nói có gì khác, đó là, tôi chưa ly hôn.”
Tiếu Đằng dời tầm mắt, nói: “Không hề gì.”
Lăng Mai thở dài: “Thật đáng thương.”
“Sao?”
“Làm sao mà cậu cứ ngu ngốc như vậy.”
“…”
“Cậu cảm thấy khi đó, tôi thật sự yêu cậu sao?”
“…”
“Đừng ngu ngốc.”
“…”
“Tôi chỉ vì khoản tiền kia mà thôi.”
“…”
“Tôi biết bọn họ sẽ không tiếc đánh đổi bất cứ thứ gì để tôi rời khỏi cậu, người nhà họ Tiếu rất hào phóng.”
“…”
“Chẳng qua tôi không ngờ, cậu lại nhớ kỹ nhiều năm như vậy.”
Cô dùng ánh mắt thương hại nhìn anh: “Đều qua rồi, đừng tiếp tục suy nghĩ.”
Tiếu Đằng không nhớ mình ra khỏi đó từ lúc nào. Khi đến trời chuyển tối, cơn mưa rào trút xuống.
Anh không bung dù, lảo đảo đi trong cơn mưa tầm tã, dùng một loại tư thái bất cần đời, không sợ hãi, bước dài về phía tài xế đứng ven đường.
Anh nghĩ sai rồi.
Hoá ra chẳng có ai thật lòng yêu mình.
Anh nghe thấy tiếng mưa rơi, tiếng tim đập, tất cả tiếng vang đều trở nên rõ ràng.
Anh vẫn mạnh mẽ như trước, không chuyện gì có thể làm anh dao động.
Anh kéo cửa xe rồi ngồi vào, tài xế thất thần một lúc mới nhận ra là anh, sợ hết hồn, vội hỏi: “Ngài Tiếu, bây giờ đi đâu?”
Qua hồi lâu, anh mới nói: “Tùy.”
“…”
Tài xế không còn dám hỏi nhiều, vội lái xe đi trong màn mưa.
Xe cứ chạy lung tung không điểm đến trên đường, Tiếu Đằng ngồi thẳng tắp, mặt vô cảm.
Anh nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ xe, tới tới đi đi trong mưai, thoáng một cái đã qua những người đi đường, hệt như giun dế; đủ loại khung cảnh nông cạn đẹp đẽ, đèn quảng cáo nhàm chán, poster phim…
Anh đột nhiên nhớ ra, Dung Lục nói đợi anh.
Mà anh đã sớm quên không còn một mảnh.
Phục hồi tinh thần, anh nói với tài xế: “Tới rạp chiếu phim Kim Dật.”
Cơn mưa xối chạy đám người đi mua sắm, trước cửa rạp phim cũng vô cùng thưa thớt quạnh quẽ, mà từ xa, Tiếu Đằng đã thấy có bóng người đứng ở đó.
Dưới mái vòm cũng coi như có thể tránh mưa, nhưng bởi vì gió lớn, trốn ở chỗ này cũng không tránh khỏi vận mệnh bị gió tạt mưa ướt đầy người.
Bởi vậy thanh niên ẩm ướt lập cập, dáng vẻ chật vật.
Thấy anh đến gần, thanh niên chậm rãi ngước mắt lên, lộ ra một nụ cười cho dù ở trong mưa cũng sáng ngời xán lạn, sau đó nói: “Anh tới rồi.”
“…”
“Em còn tưởng rằng anh không muốn đến chứ.”
Tiếu Đằng che dù, đứng cách cậu ta vài bước.
Anh không lại gần, cũng không có ý định nói thêm cái gì. Trong lòng lạnh lẽo.
“Vé mua lúc trước quá giờ rồi, mình mua cái mới nhé, anh muốn xem phim gì?”
Tiếu Đằng nói: “Về đi.”
“…”
Thanh niên nhìn anh, đột nhiên nói: “Tiếu Đằng.”
“…”
“Em thật lòng.”
“…”
“Thật sự.”
“…”
“Có thể anh không tin, nhưng trước kia, em chưa từng thử nghiêm túc với bất cứ người nào.”
“…”
“Cho nên em không có kinh nghiệm.”
“…”
“Có khả năng là mở đầu giữa chúng ta, cũng không tốt, anh cũng không thích.”
“…”
“Nhưng em sẽ cho anh quá trình tốt hơn.”
“…”
“Em nghiêm túc.”
Tiếu Đằng im lặng nhìn cậu ta. Khuôn mặt ẩm ướt và lạnh lẽo, đôi mắt đen kịt sâu không thấy đáy, tưởng chừng như lúc nào cũng có thể bùng lên ngọn lửa.
Lần này anh nói: “Cậu đến.”
Qua mấy phút sau, thanh niên ló mặt ra khỏi thảm, đầu rối như tơ vò, buồn ngủ mông lung, ngu ngơ cười nói: “Chào buổi sáng.”
“Hôm nay đi làm hay ở nhà nghỉ?”
Dung Lục lập tức nói: “Em không sao. Em đến công ty với anh.”
Về phương diện khác tạm thời chưa nói tới nhưng anh thật sự rất hài lòng với việc cậu ta chăm chỉ như vậy.
“Thôi, cậu ở nhà nghỉ một ngày đi.”
Bất kể nói thế nào thì Dung Lục vẫn là người bị thương, mình vânc phải làm trò tượng trưng cho nghỉ ngơi một chút, miễn cho một đám người nhìn thấy cái tên này trên tay máu ứ đọng liền muốn đại kinh tiểu quái kêu trời gọi đất.
Anh cũng không tiện cay nghiệt quá, một lần dùng người dùng hỏng luôn là không được, dù sao đây cũng là Dung Lục.
Về phần cậu ta, đương nhiên là kiên trì muốn đi làm.
Trước khi ra cửa, Tiếu Đằng dừng một chút, còn nói: “Chuyện hôm qua, cám ơn cậu.”
Dung Lục cười hi hí: “Đừng khách sáo.”
“Tôi không muốn mắc nợ cậu.”
Thanh niên nhìn anh: “Ồ?”
Tiếu Đằng nói: “Cậu có thể đề xuất yêu cầu. Tôi sẽ cân nhắc.” Sau đó anh lại lập tức cảnh cáo: “Đừng có nói lung tung.”
Dung Lục trợn mắt lên: “Em muốn…”
“Tôi đi ăn sáng, cậu cứ từ từ nghĩ.”
Còn chưa đi đến cửa, anh đã nghe thấy Dung Lục nói: “Em nghĩ ra muốn cái gì rồi!”
“…”
Tiếu Đằng xoay người, mặt không thay đổi: “Cái gì?”
Anh chuẩn bị rồi, nếu Dung Lục dám to gan nói ra cái gì không nên nói thì anh sẽ choảng cho cậu ta một trận.
Dung Lục nói: “Buổi tối cùng xem phim với em được không?”
Tiếu Đằng cau mày hỏi lại: “Cái gì?”
“Xem phim.”
“…”
“Tức là bọn mình cùng đi xem phim ý.”
“…”
Đây hoàn toàn không phải yêu cầu nằm trong dự đoán của anh.
Tiếu Đằng nhìn vẻ mặt thật thà chất phác của cậu ta hồi lâu, nói: “Tùy cậu.”
Thanh niên nở nụ cười xán lạn như hoa.
“Vậy anh có muốn xem phim gì không?”
“Không. Tôi chẳng muốn xem gì cả.”
Dung Lục cười: “Hê, vậy em đi đặt vé.”
“… Tuỳ.”
“Chờ tan làm rồi em sẽ thông báo thời gian cho anh, mình gặp nhau ở cửa rạp phim, được không?”
“… Ừ.”
Dung Lục phấn khởi nhảy nhót, mừng rỡ xoay vòng.
Thấy quỷ. Anh thực sự không hiểu nổi đám người trẻ tuổi này.
…
Ngày hôm đó làm việc đến giữa trưa, đột nhiên nhận được một cú điện thoại.
Tiếu Đằng nhăn mày nhìn số điện thoại kia, sau đó nhận: “Chuyện gì.”
“Anh Tiếu, có tin tức của Lăng Mai.”
Tiếu Đằng cứng đờ.
Chỉ ngắn ngủi mấy giây, lỗ tai anh ong ong từng tiếng.
Cái tên kia như sét đánh ngang tai, làm màng nhĩ anh mơ hồ đau đớn.
Khi tiếng ong ong kia giảm đi, anh lại nghe thấy đối phương nói: “Bây giờ đang ở thành phố T.”
Thám tử tư anh thuê về tìm kiếm tung tích Lăng Mai, phần lớn thời gian anh đều cảm thấy đối phương chỉ lĩnh thù lao rồi thôi, nhưng hiện tại, giọng nói truyền tới lại vô cùng chân thực.
“Tôi có địa chỉ chỗ ở hiện tại cũng như phương thức liên lạc, anh có muốn gặp người không?”
***
Tiếu Đằng mặc âu phục đứng trước của tiệm cà phê, đẩy cửa ra, anh cảm thấy bộ đồ này không hợp, chuyện anh làm cực kỳ ấu trĩ, anh tự chỉnh lại cà vạt.
Chưa bao giờ anh sốt sắng như vậy.
Căng thẳng, thất thố, quả thực như nhãi ranh vắt mũi chưa sạch mới bước chân ra ngoài xã hội.
Đẩy cửa, anh bước vào, vô cùng cẩn thận, cẩn thận như sợ đánh thức một giấc mơ.
Có bóng người ngồi bên cửa sổ, vẫn thướt tha tinh tế, nhã nhặn lịch sự như vậy. Cô tựa đầu vào khung cửa như trước kia, vẫn mặc sườn xám cô thích, lộ ra cổ tay trắng tròn như sứ. Đối với anh mà nói, bóng lưng này như ẩn chứa trên tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời.
Anh cảm thấy cuống họng khô khốc.
Anh mở miệng gọi: “Lăng…”
Người phụ nữ xoay đầu lại.
Như trăm lần trước, cái ngoái đầu nhìn lại trong giấc mộng của anh.
Khuôn mặt dịu dàng, lúc cười sẽ có lúm đồng tiền ở một bên má.
Cô không còn trẻ nhưng trong mắt anh, cô vẫn xinh đẹp như cũ. Năm tháng chỉ lưu lại trên người cô những dấu vết mơ hồ, cô vẫn giống như trong ký ức của anh, quyến rũ, như gần như xa.
Cô nói: “Tiếu Đằng?”
“Ừm…”
Lăng Mai mỉm cười: “Cậu cao lên rồi, khác trước quá.”
“…”
Anh đã chừng ba mươi, nhưng trước mặt cô, trong lòng cô, vẫn chỉ là thiếu niên năm đó.
Anh ngồi vào trước mặt cô, cô hỏi: “Nghe nói cậu đang tìm tôi?”
“Ừm…”
“Tìm tôi làm cái gì?”
Tiếu Đằng hỏi: “… Dì sống có tốt không?”
Lăng Mai cười khẽ: “Tôi hả, cũng không tệ đâu. Cậu thì sao?”
“Rất tốt.”
Im lặng một hồi, anh gần như lỗ mãng nói: “Sau đó tôi kết hôn rồi… Có mấy đứa nhỏ.”
“Ồ…” Lăng Mai cười nói, “Vậy rất tốt.”
“Sau đó lại ly hôn.”
Anh đợi phản ứng của cô, nhưng Lăng Mai chỉ im lặng, cũng không truy hỏi gì, nhạt nhẽo nói: “Thật đáng tiếc.”
“…”
Tiếu Đằng nhất thời không biết nói gì.
Giống như tất cả ngôn từ đều không thoả đáng, hoặc quá khinh bạc, hoặc quá vô vị, hoặc không có chút ý nghĩa nào, hoặc quá mức nghiêm trọng.
Lăng Mai hơi cúi đầu,
Quấy cà phê trong ly, sau đó nói: “Nói thật, tôi không biết cậu tìm tôi là vì cái gì.”
“…”
Giọng nói cô rất ôn hòa mềm mại, nhưng trong đó lại có loại xa cách lạnh nhạt.
Tiếu Đằng nói: “Tôi vẫn luôn, không thể quên dì.”
Lăng Mai nhìn anh, nở nụ cừoi, vẫn là nụ cười nhợt nhạt xa cách.
“Khi đó tách ra, là bởi vì chúng ta không làm chủ được.”
“…”
“Mà giờ thì khác rồi.”
Đúng, xét về trình độ nào đó mà nói, giờ anh tự do, cũng đủ mạnh. Anh có thể cầm lại những thứ mình không bỏ xuống được.
Lăng Mai lạnh nhạt nói: “Kỳ thực chẳng khác gì cả.”
“…”
Cô xoay chiếc nhẫn kim cương rực rỡ trên tay, nói: “Nếu muốn nói có gì khác, đó là, tôi chưa ly hôn.”
Tiếu Đằng dời tầm mắt, nói: “Không hề gì.”
Lăng Mai thở dài: “Thật đáng thương.”
“Sao?”
“Làm sao mà cậu cứ ngu ngốc như vậy.”
“…”
“Cậu cảm thấy khi đó, tôi thật sự yêu cậu sao?”
“…”
“Đừng ngu ngốc.”
“…”
“Tôi chỉ vì khoản tiền kia mà thôi.”
“…”
“Tôi biết bọn họ sẽ không tiếc đánh đổi bất cứ thứ gì để tôi rời khỏi cậu, người nhà họ Tiếu rất hào phóng.”
“…”
“Chẳng qua tôi không ngờ, cậu lại nhớ kỹ nhiều năm như vậy.”
Cô dùng ánh mắt thương hại nhìn anh: “Đều qua rồi, đừng tiếp tục suy nghĩ.”
Tiếu Đằng không nhớ mình ra khỏi đó từ lúc nào. Khi đến trời chuyển tối, cơn mưa rào trút xuống.
Anh không bung dù, lảo đảo đi trong cơn mưa tầm tã, dùng một loại tư thái bất cần đời, không sợ hãi, bước dài về phía tài xế đứng ven đường.
Anh nghĩ sai rồi.
Hoá ra chẳng có ai thật lòng yêu mình.
Anh nghe thấy tiếng mưa rơi, tiếng tim đập, tất cả tiếng vang đều trở nên rõ ràng.
Anh vẫn mạnh mẽ như trước, không chuyện gì có thể làm anh dao động.
Anh kéo cửa xe rồi ngồi vào, tài xế thất thần một lúc mới nhận ra là anh, sợ hết hồn, vội hỏi: “Ngài Tiếu, bây giờ đi đâu?”
Qua hồi lâu, anh mới nói: “Tùy.”
“…”
Tài xế không còn dám hỏi nhiều, vội lái xe đi trong màn mưa.
Xe cứ chạy lung tung không điểm đến trên đường, Tiếu Đằng ngồi thẳng tắp, mặt vô cảm.
Anh nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ xe, tới tới đi đi trong mưai, thoáng một cái đã qua những người đi đường, hệt như giun dế; đủ loại khung cảnh nông cạn đẹp đẽ, đèn quảng cáo nhàm chán, poster phim…
Anh đột nhiên nhớ ra, Dung Lục nói đợi anh.
Mà anh đã sớm quên không còn một mảnh.
Phục hồi tinh thần, anh nói với tài xế: “Tới rạp chiếu phim Kim Dật.”
Cơn mưa xối chạy đám người đi mua sắm, trước cửa rạp phim cũng vô cùng thưa thớt quạnh quẽ, mà từ xa, Tiếu Đằng đã thấy có bóng người đứng ở đó.
Dưới mái vòm cũng coi như có thể tránh mưa, nhưng bởi vì gió lớn, trốn ở chỗ này cũng không tránh khỏi vận mệnh bị gió tạt mưa ướt đầy người.
Bởi vậy thanh niên ẩm ướt lập cập, dáng vẻ chật vật.
Thấy anh đến gần, thanh niên chậm rãi ngước mắt lên, lộ ra một nụ cười cho dù ở trong mưa cũng sáng ngời xán lạn, sau đó nói: “Anh tới rồi.”
“…”
“Em còn tưởng rằng anh không muốn đến chứ.”
Tiếu Đằng che dù, đứng cách cậu ta vài bước.
Anh không lại gần, cũng không có ý định nói thêm cái gì. Trong lòng lạnh lẽo.
“Vé mua lúc trước quá giờ rồi, mình mua cái mới nhé, anh muốn xem phim gì?”
Tiếu Đằng nói: “Về đi.”
“…”
Thanh niên nhìn anh, đột nhiên nói: “Tiếu Đằng.”
“…”
“Em thật lòng.”
“…”
“Thật sự.”
“…”
“Có thể anh không tin, nhưng trước kia, em chưa từng thử nghiêm túc với bất cứ người nào.”
“…”
“Cho nên em không có kinh nghiệm.”
“…”
“Có khả năng là mở đầu giữa chúng ta, cũng không tốt, anh cũng không thích.”
“…”
“Nhưng em sẽ cho anh quá trình tốt hơn.”
“…”
“Em nghiêm túc.”
Tiếu Đằng im lặng nhìn cậu ta. Khuôn mặt ẩm ướt và lạnh lẽo, đôi mắt đen kịt sâu không thấy đáy, tưởng chừng như lúc nào cũng có thể bùng lên ngọn lửa.
Lần này anh nói: “Cậu đến.”
/38
|