Tiếu Đằng nghe thấy âm thanh quen thuộc đó, cảm giác rất chân thực, rốt cục mở miệng, hỏi cậu ta: “Cậu vào bằng cách nào?!”
“Lâu rồi không gặp, em nhớ anh.”
Giọng nói của thanh niên mơ mơ màng màng, như vẫn còn mê ngủ.
Tiếu Đằng lại hỏi: “Tại sao quay lại?”
Đôi mắt thanh niên vẫn buồn ngủ mông lung: “Em làm xong việc rồi thì về tìm anh.”
Tiếu Đằng vẫn thấy khó ở như cũ, cảm giác không thật. Anh có rất nhiều nghi vấn, nhất thời không biết nên hỏi từ đâu.
Giống như bị đày xuống địa ngục rồi ngay lập tức được kéo về nhân gian.
Chờ chút, cái này là thực hay mơ?
Không được, ngay cả trong mơ thì anh cũng không được để hớ.
Anh lại gọi một tiếng: “Dung Lục.”
Mí mắt híp tịt của cậu ta hơi giật giật, tay ôm lấy anh như sưởi ấm.
Nhiệy độ rất thật, lòng bàn tay cậu ta hơi lạnh, mà ngực lại nóng. Tiếu Đằng chỉ có thể hít sâu một hơi, lại thêm hơi nữa rồi mới thở ra, như vậy nhiều lần, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Không phải mơ.
Anh mở to mắt, nhìn cậu trai đang ngủ say bên cạnh, ánh nắng nhẹ lọt qua khe cửa chiếu lên khuôn mặt cậu ta, anh cảm giác như đang mơ.
Dung Lục này ngủ một giấc đến trưa, dụi mắt, ngáp mấy cái rồi mới tỉnh hẳn.
Mở mắt lại nhìn thấy mặt Tiếu Đằng, Dung Lục vô cùng lễ phép: “Chào buổi sáng…”
Mặt Tiếu Đằng vô cảm: “Trưa rồi.”
Dung Lục cười hì hì: “Chào buổi trưa…”
Vò tóc, Dung Lục lại hỏi: “Hôm nay anh không đi làm à?”
Tiếu Đằng nhíu mày: “Cậu cứ giữ tay tôi khư khư, tôi đi thế nào?”
“… Em còn tưởng anh sẽ đạp em xuống giường như ngày trước ý.”
“Lần sau tôi làm.”
Dung Lục cười xin tha: “Thôi đừng mà, trên đất lạnh lắm…”
Hai người nhìn nhau, anh phát hiện Dung Lục gầy hơn trước, làn da trắng nhợt càng thêm rõ ràng, nhưng đôi mắt cậu ta vẫn đen láy sáng ngời, trên khuôn mặt trắng muốt, đẹp đến giật mình.
Không đợi anh mở miệng, Dung Lục đã nói: “Trông anh gầy đi đấy.”
Tiếu Đằng không kịp chuẩn bị, nhất thời lúng túng. Hai ngày rồi chưa cạo râu, khó tránh khỏi lôi thôi lếch thếch.
Anh không ngờ sẽ gặp lại Dung Lục, cho nên mới có dáng vẻ lôi thôi thế này.
Anh còn tưởng rằng Dung Lục sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.
Dung Lục nhìn anh một hồi, đột nhiên hỏi: “Anh không hỏi em đi đâu à?”
“Tôi biết cậu về nhà.”
“Thế không hỏi tại sao à?”
“…”
Anh rất muốn biết, nhưng không mở miệng được.
Vì vậy Tiếu Đằng nói: “Liên quan gì tới tôi?”
Dung Lục nở nụ cười, trên gương mặt trẻ trung có một tia u ám: “Cha em bị bệnh.”
“Không thể nói với bên ngoài, ” Dung Lục cười, “Anh biết mà, nếu không sẽ tạo thành khủng hoảng.”
Cha Dung Lục sinh ra cậu ta rất muộn, lúc này tuổi tác đã cao, vẫn là trụ cột của nhà họ Dung, là tâm phúc, nếu như ông xảy ra chuyện gì, tất nhiên sẽ gây biến động rất lớn, thế lực rình rập tứ phía bắt đầu rục rịch. Nếu như quyền lực thay đổi, tránh không được một hồi gió bão máu tanh.
Thái độ của Dung Lục rất hời hợt, nhưng anh có thể tưởng tượng ra đây là khoảng thời gian gió êm sóng lặng trước bão tố.
Tiếu Đằng muốn hỏi là bệnh gì, đến mức nào, có nghiêm trọng không, nhưng lại sợ lúc này mẫn cảm, mình tò mò hỏi như vậy là điều kỵ huý. Trong lúc anh còn đang suy nghĩ, Dung Lục đã nói tiếp: “Có lẽ em chỉ ở đây một chốc thôi rồi lại phải về. Ở bên ngoài lâu quá thì đúng là bất hiếu.”
Tiếu Đằng có rất nhiều từ để nói nhưng lúc ra đến miệng lại chỉ còn một câu ngắn ngủn “Ừm.”
Dung Lục nhìn anh, lại cười: “Đúng là từ trước đến nay anh chẳng để ý đến người khác gì cả.”
“…”
Tiếu Đằng vốn là người tâm địa sắt đá, vô tình vô nghĩa, cho nên anh cũng không muốn phản bác.
Tiếu Đằng đi rửa mặt, cẩn thận cạo râu. Lúc rửa sạch bọt, anh nhìn vào gương, vẻ mặt người kia không rõ là vui buồn bi thương hay phẫn hận, hỗn loạn, không chút bình tĩnh, khiến cho anh cảm thấy xa lạ.
Đi trễ chắc cũng nửa ngày, Tiếu Đằng quyết định sa đọa đến cùng, không đến công ty nữa. Nhưng ở nhà cùng Dung Lục, bây giờ với anh mà nói, cũng không còn tự tại như trước.
Thế nên Tiếu Đằng đến phòng sách, anh ngồi còn chưa ấm chỗ, Dung Lục đã tò tò theo vào.
Thanh niên oán trách: “Anh lạnh nhạt với em quá.”
“…”
“Em đi lâu thế giờ mới về, anh cũng phải có thái độ gì chứ.”
Tiếu Đằng không thể nhịn được nữa, lạnh lùng hỏi: “Tại sao không nhận điện thoại?”
Dung Lục nhìn anh: “Ớ?”
“…”
“Anh gọi điện cho em à?”
“…”
Thanh niên toét miệng cười: “Hê, lúc em đi vội quá, quên lấy điện thoại luôn.”
“…”
“Chắc ở chỗ nào trên giường rồi ý.”
“…”
“Đáng nhẽ lúc về đến nhà phải gọi cho anh ngay nhưng bên kia có nhiều chuyện phải xử lý quá, ” thanh niên ngừng lại một chút, “Mà em cũng chẳng biết nên nói chuyện kia với anh thế nào.”
Điều ấy Tiếu Đằng có thể tưởng tượng được. Bận sứt đầu mẻ trán chẳng thể nghĩ gì đến chuyện khác, anh từng trải qua vô số lần. Còn chuyện xấu trong nhà thì chẳng ai muốn kể cho người khác, huống hồ Dung Lục là người hiếu thắng như thế.
Dung Lục lại hỏi: “Cho nên anh gọi cho em à?”
“…”
“Gọi rất nhiều lần sao?”
“…”
Dung Lục cười hí hí: “Để em ra lấy coi.”
Tiếu Đằng lập tức xù lông: “Cậu dám!”
Thanh niên mỉm cười, nụ cười nhợt nhạt, không tiếng động mà nhìn anh.
Tiếu Đằng đột nhiên nhận ra, Dung Lục rất đẹp. Đẹp quá mức cho phép.
Hơi thở đàn ông phủ xuống, Tiếu Đằng không biết nên làm thế nào, có chút căng thẳng.
Thanh niên khom lưng, hôn một cái lên trán anh. Sự tiếp xúc ấm áp khiến Tiếu Đằng chấn động.
Sau đó thanh niên để anh ngồi trước đàn dương cầm.
Tiếng đàn réo rắt nghe rất vui tai.
Anh không giữ được cân bằng. Tiếng đàn càng khiến người ta hỗn loạn luống cuống.
Tiếu Đằng đột nhiên thấy sợ.
Lần đầu, vô cùng hoang mang.
Tim tê dại, đau đớn như tương tư. Nhưng anh không dám lên tiếng.
Khi một người nắm giữ, sẽ sợ mất đi.
Đặc biệt là thứ dễ thay đổi như lòng người.
Làm con người ta khiếp đảm.
Anh nghe thấy Dung Lục nhẹ giọng nói: “Em không muốn tiếp tục như vậy nữa.”
“…”
“Đối tốt với em hơn được không?”
“…”
Coi như thanh niên đang vươn tay về phía anh.
Nhưng anh không biết, cũng không xác định, rốt cuộc mình có muốn hay không, có nên tóm lấy hay không, và làm sao giữ được.
Sau khi Dung Lục trở về, có rất nhiều chuyện đã thay đổi, thứ vốn vướng bận giờ chẳng còn gì đáng ngại, vốn xui xẻo lại thành không xui xẻo, vận may đến không ít, giấc ngủ cũng an ổn.
Tiếu Đằng như lạc trong sương mù. Anh nghĩ, có thể là vì Dung Lục hợp mệnh với anh.
Trải qua những ngày u ám, anh thừa nhận, anh cần Dung Lục, về phương diện nào cũng thế.
Cho nên anh chỉ đề phòng Dung Lục thực sự bỏ đi.
Tiếu Đằng hiếm khi tự ngẫm lại mình, quả thật, lúc hai người còn ở chung, anh đối xử với Dung Lục không được công bằng cho lắm. Dù sao quan hệ cung cầu quyết định giá cả thị trường, lúc cầu ít thì giá trị thấp là chuyện đương nhiên.
Giờ thế nào, mọi thứ khác rồi, quan hệ cung cầu phát sinh biến hóa. Giả thị trường của Dung Lục cũng tăng.
Cho nên anh phải đối xử tốt với cậu ta hơn, Tiếu Đằng nghĩ thế.
Mà, phải làm gì mới gọi là khá hơn đây?
Cũng không thể cho tiền được. Tặng quà? Mời ăn cơm? Trò này quá công thức, dù sao Dung Lục cũng chẳng thiếu gì.
Mùa đông năm đó lạnh bất thường. Nhiệt độ xuống thấp, trong một đêm đổ tuyết, lạnh hơn năm trước rất nhiều.
May mà là ngày nghỉ, đám lười có thể làm ổ trong nhà sưởi ấm.
Đám lười này bao gồm Tiếu Đằng, anh cảm thấy gần đây mình quá sa đọa, tiêu hao hết thời gian rảnh rỗi để xem TV chứ không phải là xem văn kiện.
Về phần người bên cạnh thì càng khỏi phải nói, trong phòng mở mát sưởi mà còn bọc thảm, cứ như nem rán nằm trên ghế salon, trông như có thể ngủ ngáy bất cứ lúc nào.
“Lạnh quá á.”
Dung Lục thở dài, rụt đầu rụt cổ, chen chen lấn lấn sang phía anh.
Tiếu Đằng nói: “Lạnh thì mặc thêm quần áo vào.”
Người này tới mùa đông thì hoàn toàn mất đi vẻ đẹp trai lai láng của nhà tư bản, chỉ có thể mặc tròn vo như quả bóng.
“Thôi khỏi.”
Dung Lục run lẩy bẩy, “Cho em mượn làm ấm mí.”
Dung Lục coi anh như cái túi sưởi, co lại thành một cục thiếp đi bên cạnh anh, còn ôm siết lấy tay anh.
Tiếu Đằng tiếp tục nhìn nhân vật truyền kỳ này, bị người ta kề cận như thế, đúng là có chút không nhịn nổi, nhưng anh lại không đạp Dung Lục ra.
Thấy Dung Lục sợ lạnh không giống như đang giả bộ, Tiếu Đằng nói: “Cậu mặc nhiều thế mà còn lạnh à?”
“Dạ…”
Dung Lục như con vật nhỏ buồn ngủ dựa vào anh, sau đó càng lúc càng lười biếng, gan to bằng trời gối đầu lên đùi anh, híp mắt, mơ màng xem ti vi.
Tiếu Đằng chẳng còn lòng dạ nào mà đọc sách.
Ngoài cửa sổ là bầu trời xanh thẳm đổ tuyết trắng, những ngày này làm người ta lạnh cứng; ti vi đang chiếu chương trình khoa học, giọng nói đều đều giải thích về con sông và cuộc sống động vật; thanh niên ấm áp gối lên đùi. Hết thảy đều khiến người ta buồn ngủ.
Đang từ từ hưởng thụ, cửa bị đẩy ra, Tiếu Phác và đám em hi hi ha ha chạy vào phòng, mang theo trận gió lạnh. Mũi đứa nào cũng đỏ lên vì rét, trông chúng vui ra mặt.
“Chú Dung Lục ơi, ra đây chơi đi.”
Tiếu Đằng vội vàng đứng dậy, Dung Lục lập tức “rầm” một tiếng té lộn mèo xuống đất: “…”
Bọn nhỏ còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, Dung Lục đã bò lên, phủi quần áo như không có chuyện gì, phong độ nói: “Được đấy, chơi gì?”
“Đi đắp người tuyết đi.”
Dung Lục nói: “Á? Chú không chơi cái này được đâu, chú không biết đắp.”
“Ối giời chả sao đâu, Tiếu Ẩn còn đắp xấu mù ý chú!”
“Còn không biết xấu hổ à, của chị đẹp lắm đấy?”
“Chị mày dùng hai quả hạch đào to đấy nhé!”
Giữa lúc đám trẻ đang ồn ào, Tiếu Đằng đang chờ đi ra, lại nghe Dung Lục hỏi: “Anh muốn đi cùng không?”
“…”
Không ai rủ anh, bởi vì biết có rủ anh cũng chẳng tham gia, anh không thích kiểu giải trí ấu trĩ này.
“Chơi cùng đi mà.”
Tiếu Đằng kiên quyết từ chối: “Không.”
Dung Lục còn nói: “Thế xem bọn em chơi hé?”
“…”
“Giám sát chỉ đạo cũng được đấy!”
Sau trận mưa tuyế, bầu trời trong xanh thoáng đãng, trắng xanh như tẩy, gió lạnh mát lành, Tiếu Đằng đứng bất động dưới tán cây, im lặng nhìn bọn họ đắp người tuyết.
Dung Lục sinh ra ở Giang Nam, ít có dịp được chơi tuyết, tay chân hậu đậu vụng về, Tiếu Đằng nhìn cậu ta cố sức dựng lên thân người tuyết mà hết lần này đến lần khác lại vữa ra.
Cuối cùng cũng đắp được một con đủ tiêu chuẩn để tham gia cuộc thi ai đắp người tuyết xấu nhất, đầu không tròn, phần thân nhũn nhẹo. Sốt ruột nhất chính là khuôn mặt, cùng là dùng cành cây để làm ra mắt mũi miệng mà chẳng hiểu sao làm xong lại méo mó cau có, trông rất cáu bẳn.
Dung Lục cười hi hi khoe với anh: “Cái này là anh đấy.”
“…”
Đắp người tuyết chán chê rồi lại đi trượt tuyết, một đám lớn bé chơi rất vui vẻ. Tiếu Đằng vẫn chẳng hề bị lay động, đứng im chỗ cũ nhìn mọi người.
Một quả cầu tuyết bay đến, Dung Lục né ra, đập thẳng lên người Tiếu Đằng, vỡ ra trên người anh.
Khung cảnh tươi vui trong sân như bị nhấn nút Pause, tiếng cười im bặt, không khí cũng cẳng thẳng.
Anh nhìn thấy sự khiếp đảm trong mắt Tiếu Tử.
Dường như tất cả mọi người, hoặc nhiều hoặc ít đều e ngại anh, bao gồn cả con anh.
Tiếu Đằng nhìn nó một hồi, khom lưng vọc một nắm tuyết, vo tròn lại rồi ném về phía nó.
Cục tuyết văng trúng vai, Tiếu Tử bật cười ha ha, hú hét lên chạy ra.
Tiếu Đằng mới vừa xoay người, thình lình một quả cầu tuyết nữa lại bay đến, nện ngay giữa mặt anh.
Vẻ mặt anh lúc này rất serious, hiện trường lại yên lặng như tờ.
“É… Em không cố ý đâu, ” Dung Lục lúng túng, “Em định ném sau lưng anh, mà tự dưng anh lại quay lại…”
Trên đầu Tiếu Đằng đầy tuyết, mặt vô cảm nhìn Dung Lục, không chờ anh nói thêm điều gì, Tiếu Tử đã bất mãn kêu lên: “Chú Dung Lục xấu xa quá!”
“Ờ đúng rồi đấy, lại đi đánh lén.”
“Quá đáng.”
Một quả cầu tuyết bay vèo vèo về phía Dung Lục, không biết là ai báo thù rửa hận cho anh.
Tiếu Đằng yên lặng nhìn mấy đứa con vốn chẳng hiếu thuận lắm của mình cùng lao lên, chung mối thù đè đầu Dung Lục. Dung Lục thế đơn lực bạc, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng rồi đổ rầm xuống tuyết, chịu khổ chà đạp. Tiếng cười đùa vang đến mức tuyết đọng trên cây cũng lộp bộp rơi xuống.
Trong nhà có bốn đứa con nghịch như quỷ, thêm hỗn thế ma vương là Dung Lục này, lần nào cũng làm anh vô cùng đau đầu, đầu đau như búa bổ.
Bây giờ Tiếu Đằng lại cảm thấy rất náo nhiệt, hơn nữa còn là sự náo nhiệt tốt đẹp.
Quay vào phòng, Dung Lục cũng đi theo thay quần áo, cổ áo cậu ta bị lọt không ít tuyết, ướt nhẹp, trông hơi chật vật.
Dung Lục ai oán: “Đau lòng quá hic, thường ngày em tốt với chúng nó bao nhiêu, giờ sai lầm đánh anh một cái mà bọn nó nỡ xuống tay ác độc như thế hu hu!”
Tiếu Đằng nói: “Tôi cũng không ngờ.”
Vừa nghe anh nói như thế, Dung Lục bật cười: “Làm sao có thể, đương nhiên bọn nó phải đứng về phía anh, anh là ba bọn nó mà.”
Tiếu Đằng bình thản: “Cũng chưa hẳn.”
Dung Lục nhìn anh: “Anh ngốc quá, bọn nó sợ anh, nhưng vẫn yêu anh hơn.” Ngừng lại một chút, cậu ta cười: “Thật ra em cũng thế.”
Tiếu Đằng im lặng vài giây, như đang suy nghĩ cái gì, sau đó hỏi: “Sao cậu sợ?”
Thanh niên sững sờ: “Ớ, em còn tưởng anh sẽ giả vờ không nghe thấy chứ.” Sau đó rũ mắt xuống, vừa chỉnh lại áo khoác vừa nhỏ giọng nói: “Sợ có một ngày…”
“Gì cơ?”
Thanh niên cười: “Không có gì. Lúc đó nói sau.”
Dung Lục có tâm sự, anh có thể cảm nhận được như thế. Chỉ là khuôn mặt mỉm cười vô tội kia dễ che giấu hơn so với vẻ mặt lạnh lùng của Tiếu Đằng.
Đêm nay anh dắt Dung Lục tới dự tiệc rượu, giữa buổi, Tiếu Đằng đột nhiên nghe thấy có ai gọi tên mình.
“Tiếu Đằng… ”
Tiếu Đằng thoáng sửng sốt, quay đầu lại, lần này cũng tạm coi như anh có thể nhận ra đối phương.
Liễu Ngưng nhìn anh tán thưởng: “Nhìn phía sau cũng biết là anh! Em phát hiện anh mặc âu phục màu xám tro là đẹp nhất đấy. Cả bộ màu đen lần trước với bộ màu nâu lần trước nữa cũng đẹp.”
Tiếu Đằng không còn gì để nói: “…”
Dung Lục ở bên cạnh cười: “Vị này là…”
Tiếu Đằng đành phải giới thiệu theo công thức: “Vị này là Liễu Ngưng, vị này là Dung Lục.”
Hai người khách khí chào hỏi nhau, bắt tay, mỉm cười nói chuyện vài câu. Đúng lúc đo Dung Lục có điện thoại, cậu ta lễ phép đứng dậy: “Ngại quá, em phải ra ngoài nghe máy.”
Dung Lục vừa đi, Liễu Ngưng đã cao giọng, kinh ngạc thốt lên: “Đẹp trai quá!”
“… Ừ.”
“Quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, trai đẹp đều chơi với nhau à?”
“…”
Liễu Ngưng cười híp mắt: “Em thấy cậu ta đẹp trai hơn anh một tí đấy, nhưng em vẫn thích anh hơn.”
“…” Không nên nói thẳng như vậy được không?
Lúc Liễu Ngưng đi, Dung Lục cũng quay về, hỏi: “Cái cô kia là…”
“Một người bạn.”
Dung Lục cười: “Là người lần trước anh đi gặp đấy à?”
“Đúng thế.” Anh vốn chẳng có bạn khác giới, Dung Lục đoán được cũng không khó.
Dung Lục nhìn anh, khẽ cười: “Người gì mà đẹp quá.”
Tiếu Đằng hơi chột dạ, cũng không né tránh: “Đúng thế. Cậu cũng không kém đâu.”
Dung Lục bật cười, nhất thời cảnh xuân tươi đẹp.
Một lúc sau lại quay về đề tài này, Dung Lục còn nói: “Nghe cô ấy nói như thế nghĩa là sau đó hai người vẫn hẹn gặp nhau à?”
Tiếu Đằng lời ít ý nhiều: “Lúc cậu đi.”
Dung Lục cười: “Há, em hiểu mà.”
“Tôi không có ý gì với cô ta cả, cũng không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Em biết.”
Tiếu Đằng cảm thấy mấy lời của mình là giải thích, dù sao anh và Liễu Ngưng chẳng có quan hệ mờ ám, người bình thường cũng nhìn ra được. Mà Dung Lục trước giờ chẳng hề để tâm đến mấy chuyện vụn vặt thế này.
Cuộc sống tình cảm của anh xưa nay vô cùng nhạt nhẽo, không thể nào mờ ám nổi, khó có thể động tâm, lại còn lén lút gặp mặt, trước giờ anh đều sống thanh thản, sóng lớn không sợ.
Hiếm thấy có gợn sóng, đối tượng cũng không phải người thích hợp.
Anh nhìn Dung Lục, thanh niên đang nhìn chăm chú vào ly rượu trong tay, tựa cười tựa không, vẻ cân nhắc; màu hổ phách của rượu champain phản chiếu trong đôi mắt đen láy, hiện ra sự mê hoặc không cưỡng lại nổi.
“Lâu rồi không gặp, em nhớ anh.”
Giọng nói của thanh niên mơ mơ màng màng, như vẫn còn mê ngủ.
Tiếu Đằng lại hỏi: “Tại sao quay lại?”
Đôi mắt thanh niên vẫn buồn ngủ mông lung: “Em làm xong việc rồi thì về tìm anh.”
Tiếu Đằng vẫn thấy khó ở như cũ, cảm giác không thật. Anh có rất nhiều nghi vấn, nhất thời không biết nên hỏi từ đâu.
Giống như bị đày xuống địa ngục rồi ngay lập tức được kéo về nhân gian.
Chờ chút, cái này là thực hay mơ?
Không được, ngay cả trong mơ thì anh cũng không được để hớ.
Anh lại gọi một tiếng: “Dung Lục.”
Mí mắt híp tịt của cậu ta hơi giật giật, tay ôm lấy anh như sưởi ấm.
Nhiệy độ rất thật, lòng bàn tay cậu ta hơi lạnh, mà ngực lại nóng. Tiếu Đằng chỉ có thể hít sâu một hơi, lại thêm hơi nữa rồi mới thở ra, như vậy nhiều lần, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Không phải mơ.
Anh mở to mắt, nhìn cậu trai đang ngủ say bên cạnh, ánh nắng nhẹ lọt qua khe cửa chiếu lên khuôn mặt cậu ta, anh cảm giác như đang mơ.
Dung Lục này ngủ một giấc đến trưa, dụi mắt, ngáp mấy cái rồi mới tỉnh hẳn.
Mở mắt lại nhìn thấy mặt Tiếu Đằng, Dung Lục vô cùng lễ phép: “Chào buổi sáng…”
Mặt Tiếu Đằng vô cảm: “Trưa rồi.”
Dung Lục cười hì hì: “Chào buổi trưa…”
Vò tóc, Dung Lục lại hỏi: “Hôm nay anh không đi làm à?”
Tiếu Đằng nhíu mày: “Cậu cứ giữ tay tôi khư khư, tôi đi thế nào?”
“… Em còn tưởng anh sẽ đạp em xuống giường như ngày trước ý.”
“Lần sau tôi làm.”
Dung Lục cười xin tha: “Thôi đừng mà, trên đất lạnh lắm…”
Hai người nhìn nhau, anh phát hiện Dung Lục gầy hơn trước, làn da trắng nhợt càng thêm rõ ràng, nhưng đôi mắt cậu ta vẫn đen láy sáng ngời, trên khuôn mặt trắng muốt, đẹp đến giật mình.
Không đợi anh mở miệng, Dung Lục đã nói: “Trông anh gầy đi đấy.”
Tiếu Đằng không kịp chuẩn bị, nhất thời lúng túng. Hai ngày rồi chưa cạo râu, khó tránh khỏi lôi thôi lếch thếch.
Anh không ngờ sẽ gặp lại Dung Lục, cho nên mới có dáng vẻ lôi thôi thế này.
Anh còn tưởng rằng Dung Lục sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.
Dung Lục nhìn anh một hồi, đột nhiên hỏi: “Anh không hỏi em đi đâu à?”
“Tôi biết cậu về nhà.”
“Thế không hỏi tại sao à?”
“…”
Anh rất muốn biết, nhưng không mở miệng được.
Vì vậy Tiếu Đằng nói: “Liên quan gì tới tôi?”
Dung Lục nở nụ cười, trên gương mặt trẻ trung có một tia u ám: “Cha em bị bệnh.”
“Không thể nói với bên ngoài, ” Dung Lục cười, “Anh biết mà, nếu không sẽ tạo thành khủng hoảng.”
Cha Dung Lục sinh ra cậu ta rất muộn, lúc này tuổi tác đã cao, vẫn là trụ cột của nhà họ Dung, là tâm phúc, nếu như ông xảy ra chuyện gì, tất nhiên sẽ gây biến động rất lớn, thế lực rình rập tứ phía bắt đầu rục rịch. Nếu như quyền lực thay đổi, tránh không được một hồi gió bão máu tanh.
Thái độ của Dung Lục rất hời hợt, nhưng anh có thể tưởng tượng ra đây là khoảng thời gian gió êm sóng lặng trước bão tố.
Tiếu Đằng muốn hỏi là bệnh gì, đến mức nào, có nghiêm trọng không, nhưng lại sợ lúc này mẫn cảm, mình tò mò hỏi như vậy là điều kỵ huý. Trong lúc anh còn đang suy nghĩ, Dung Lục đã nói tiếp: “Có lẽ em chỉ ở đây một chốc thôi rồi lại phải về. Ở bên ngoài lâu quá thì đúng là bất hiếu.”
Tiếu Đằng có rất nhiều từ để nói nhưng lúc ra đến miệng lại chỉ còn một câu ngắn ngủn “Ừm.”
Dung Lục nhìn anh, lại cười: “Đúng là từ trước đến nay anh chẳng để ý đến người khác gì cả.”
“…”
Tiếu Đằng vốn là người tâm địa sắt đá, vô tình vô nghĩa, cho nên anh cũng không muốn phản bác.
Tiếu Đằng đi rửa mặt, cẩn thận cạo râu. Lúc rửa sạch bọt, anh nhìn vào gương, vẻ mặt người kia không rõ là vui buồn bi thương hay phẫn hận, hỗn loạn, không chút bình tĩnh, khiến cho anh cảm thấy xa lạ.
Đi trễ chắc cũng nửa ngày, Tiếu Đằng quyết định sa đọa đến cùng, không đến công ty nữa. Nhưng ở nhà cùng Dung Lục, bây giờ với anh mà nói, cũng không còn tự tại như trước.
Thế nên Tiếu Đằng đến phòng sách, anh ngồi còn chưa ấm chỗ, Dung Lục đã tò tò theo vào.
Thanh niên oán trách: “Anh lạnh nhạt với em quá.”
“…”
“Em đi lâu thế giờ mới về, anh cũng phải có thái độ gì chứ.”
Tiếu Đằng không thể nhịn được nữa, lạnh lùng hỏi: “Tại sao không nhận điện thoại?”
Dung Lục nhìn anh: “Ớ?”
“…”
“Anh gọi điện cho em à?”
“…”
Thanh niên toét miệng cười: “Hê, lúc em đi vội quá, quên lấy điện thoại luôn.”
“…”
“Chắc ở chỗ nào trên giường rồi ý.”
“…”
“Đáng nhẽ lúc về đến nhà phải gọi cho anh ngay nhưng bên kia có nhiều chuyện phải xử lý quá, ” thanh niên ngừng lại một chút, “Mà em cũng chẳng biết nên nói chuyện kia với anh thế nào.”
Điều ấy Tiếu Đằng có thể tưởng tượng được. Bận sứt đầu mẻ trán chẳng thể nghĩ gì đến chuyện khác, anh từng trải qua vô số lần. Còn chuyện xấu trong nhà thì chẳng ai muốn kể cho người khác, huống hồ Dung Lục là người hiếu thắng như thế.
Dung Lục lại hỏi: “Cho nên anh gọi cho em à?”
“…”
“Gọi rất nhiều lần sao?”
“…”
Dung Lục cười hí hí: “Để em ra lấy coi.”
Tiếu Đằng lập tức xù lông: “Cậu dám!”
Thanh niên mỉm cười, nụ cười nhợt nhạt, không tiếng động mà nhìn anh.
Tiếu Đằng đột nhiên nhận ra, Dung Lục rất đẹp. Đẹp quá mức cho phép.
Hơi thở đàn ông phủ xuống, Tiếu Đằng không biết nên làm thế nào, có chút căng thẳng.
Thanh niên khom lưng, hôn một cái lên trán anh. Sự tiếp xúc ấm áp khiến Tiếu Đằng chấn động.
Sau đó thanh niên để anh ngồi trước đàn dương cầm.
Tiếng đàn réo rắt nghe rất vui tai.
Anh không giữ được cân bằng. Tiếng đàn càng khiến người ta hỗn loạn luống cuống.
Tiếu Đằng đột nhiên thấy sợ.
Lần đầu, vô cùng hoang mang.
Tim tê dại, đau đớn như tương tư. Nhưng anh không dám lên tiếng.
Khi một người nắm giữ, sẽ sợ mất đi.
Đặc biệt là thứ dễ thay đổi như lòng người.
Làm con người ta khiếp đảm.
Anh nghe thấy Dung Lục nhẹ giọng nói: “Em không muốn tiếp tục như vậy nữa.”
“…”
“Đối tốt với em hơn được không?”
“…”
Coi như thanh niên đang vươn tay về phía anh.
Nhưng anh không biết, cũng không xác định, rốt cuộc mình có muốn hay không, có nên tóm lấy hay không, và làm sao giữ được.
Sau khi Dung Lục trở về, có rất nhiều chuyện đã thay đổi, thứ vốn vướng bận giờ chẳng còn gì đáng ngại, vốn xui xẻo lại thành không xui xẻo, vận may đến không ít, giấc ngủ cũng an ổn.
Tiếu Đằng như lạc trong sương mù. Anh nghĩ, có thể là vì Dung Lục hợp mệnh với anh.
Trải qua những ngày u ám, anh thừa nhận, anh cần Dung Lục, về phương diện nào cũng thế.
Cho nên anh chỉ đề phòng Dung Lục thực sự bỏ đi.
Tiếu Đằng hiếm khi tự ngẫm lại mình, quả thật, lúc hai người còn ở chung, anh đối xử với Dung Lục không được công bằng cho lắm. Dù sao quan hệ cung cầu quyết định giá cả thị trường, lúc cầu ít thì giá trị thấp là chuyện đương nhiên.
Giờ thế nào, mọi thứ khác rồi, quan hệ cung cầu phát sinh biến hóa. Giả thị trường của Dung Lục cũng tăng.
Cho nên anh phải đối xử tốt với cậu ta hơn, Tiếu Đằng nghĩ thế.
Mà, phải làm gì mới gọi là khá hơn đây?
Cũng không thể cho tiền được. Tặng quà? Mời ăn cơm? Trò này quá công thức, dù sao Dung Lục cũng chẳng thiếu gì.
Mùa đông năm đó lạnh bất thường. Nhiệt độ xuống thấp, trong một đêm đổ tuyết, lạnh hơn năm trước rất nhiều.
May mà là ngày nghỉ, đám lười có thể làm ổ trong nhà sưởi ấm.
Đám lười này bao gồm Tiếu Đằng, anh cảm thấy gần đây mình quá sa đọa, tiêu hao hết thời gian rảnh rỗi để xem TV chứ không phải là xem văn kiện.
Về phần người bên cạnh thì càng khỏi phải nói, trong phòng mở mát sưởi mà còn bọc thảm, cứ như nem rán nằm trên ghế salon, trông như có thể ngủ ngáy bất cứ lúc nào.
“Lạnh quá á.”
Dung Lục thở dài, rụt đầu rụt cổ, chen chen lấn lấn sang phía anh.
Tiếu Đằng nói: “Lạnh thì mặc thêm quần áo vào.”
Người này tới mùa đông thì hoàn toàn mất đi vẻ đẹp trai lai láng của nhà tư bản, chỉ có thể mặc tròn vo như quả bóng.
“Thôi khỏi.”
Dung Lục run lẩy bẩy, “Cho em mượn làm ấm mí.”
Dung Lục coi anh như cái túi sưởi, co lại thành một cục thiếp đi bên cạnh anh, còn ôm siết lấy tay anh.
Tiếu Đằng tiếp tục nhìn nhân vật truyền kỳ này, bị người ta kề cận như thế, đúng là có chút không nhịn nổi, nhưng anh lại không đạp Dung Lục ra.
Thấy Dung Lục sợ lạnh không giống như đang giả bộ, Tiếu Đằng nói: “Cậu mặc nhiều thế mà còn lạnh à?”
“Dạ…”
Dung Lục như con vật nhỏ buồn ngủ dựa vào anh, sau đó càng lúc càng lười biếng, gan to bằng trời gối đầu lên đùi anh, híp mắt, mơ màng xem ti vi.
Tiếu Đằng chẳng còn lòng dạ nào mà đọc sách.
Ngoài cửa sổ là bầu trời xanh thẳm đổ tuyết trắng, những ngày này làm người ta lạnh cứng; ti vi đang chiếu chương trình khoa học, giọng nói đều đều giải thích về con sông và cuộc sống động vật; thanh niên ấm áp gối lên đùi. Hết thảy đều khiến người ta buồn ngủ.
Đang từ từ hưởng thụ, cửa bị đẩy ra, Tiếu Phác và đám em hi hi ha ha chạy vào phòng, mang theo trận gió lạnh. Mũi đứa nào cũng đỏ lên vì rét, trông chúng vui ra mặt.
“Chú Dung Lục ơi, ra đây chơi đi.”
Tiếu Đằng vội vàng đứng dậy, Dung Lục lập tức “rầm” một tiếng té lộn mèo xuống đất: “…”
Bọn nhỏ còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, Dung Lục đã bò lên, phủi quần áo như không có chuyện gì, phong độ nói: “Được đấy, chơi gì?”
“Đi đắp người tuyết đi.”
Dung Lục nói: “Á? Chú không chơi cái này được đâu, chú không biết đắp.”
“Ối giời chả sao đâu, Tiếu Ẩn còn đắp xấu mù ý chú!”
“Còn không biết xấu hổ à, của chị đẹp lắm đấy?”
“Chị mày dùng hai quả hạch đào to đấy nhé!”
Giữa lúc đám trẻ đang ồn ào, Tiếu Đằng đang chờ đi ra, lại nghe Dung Lục hỏi: “Anh muốn đi cùng không?”
“…”
Không ai rủ anh, bởi vì biết có rủ anh cũng chẳng tham gia, anh không thích kiểu giải trí ấu trĩ này.
“Chơi cùng đi mà.”
Tiếu Đằng kiên quyết từ chối: “Không.”
Dung Lục còn nói: “Thế xem bọn em chơi hé?”
“…”
“Giám sát chỉ đạo cũng được đấy!”
Sau trận mưa tuyế, bầu trời trong xanh thoáng đãng, trắng xanh như tẩy, gió lạnh mát lành, Tiếu Đằng đứng bất động dưới tán cây, im lặng nhìn bọn họ đắp người tuyết.
Dung Lục sinh ra ở Giang Nam, ít có dịp được chơi tuyết, tay chân hậu đậu vụng về, Tiếu Đằng nhìn cậu ta cố sức dựng lên thân người tuyết mà hết lần này đến lần khác lại vữa ra.
Cuối cùng cũng đắp được một con đủ tiêu chuẩn để tham gia cuộc thi ai đắp người tuyết xấu nhất, đầu không tròn, phần thân nhũn nhẹo. Sốt ruột nhất chính là khuôn mặt, cùng là dùng cành cây để làm ra mắt mũi miệng mà chẳng hiểu sao làm xong lại méo mó cau có, trông rất cáu bẳn.
Dung Lục cười hi hi khoe với anh: “Cái này là anh đấy.”
“…”
Đắp người tuyết chán chê rồi lại đi trượt tuyết, một đám lớn bé chơi rất vui vẻ. Tiếu Đằng vẫn chẳng hề bị lay động, đứng im chỗ cũ nhìn mọi người.
Một quả cầu tuyết bay đến, Dung Lục né ra, đập thẳng lên người Tiếu Đằng, vỡ ra trên người anh.
Khung cảnh tươi vui trong sân như bị nhấn nút Pause, tiếng cười im bặt, không khí cũng cẳng thẳng.
Anh nhìn thấy sự khiếp đảm trong mắt Tiếu Tử.
Dường như tất cả mọi người, hoặc nhiều hoặc ít đều e ngại anh, bao gồn cả con anh.
Tiếu Đằng nhìn nó một hồi, khom lưng vọc một nắm tuyết, vo tròn lại rồi ném về phía nó.
Cục tuyết văng trúng vai, Tiếu Tử bật cười ha ha, hú hét lên chạy ra.
Tiếu Đằng mới vừa xoay người, thình lình một quả cầu tuyết nữa lại bay đến, nện ngay giữa mặt anh.
Vẻ mặt anh lúc này rất serious, hiện trường lại yên lặng như tờ.
“É… Em không cố ý đâu, ” Dung Lục lúng túng, “Em định ném sau lưng anh, mà tự dưng anh lại quay lại…”
Trên đầu Tiếu Đằng đầy tuyết, mặt vô cảm nhìn Dung Lục, không chờ anh nói thêm điều gì, Tiếu Tử đã bất mãn kêu lên: “Chú Dung Lục xấu xa quá!”
“Ờ đúng rồi đấy, lại đi đánh lén.”
“Quá đáng.”
Một quả cầu tuyết bay vèo vèo về phía Dung Lục, không biết là ai báo thù rửa hận cho anh.
Tiếu Đằng yên lặng nhìn mấy đứa con vốn chẳng hiếu thuận lắm của mình cùng lao lên, chung mối thù đè đầu Dung Lục. Dung Lục thế đơn lực bạc, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng rồi đổ rầm xuống tuyết, chịu khổ chà đạp. Tiếng cười đùa vang đến mức tuyết đọng trên cây cũng lộp bộp rơi xuống.
Trong nhà có bốn đứa con nghịch như quỷ, thêm hỗn thế ma vương là Dung Lục này, lần nào cũng làm anh vô cùng đau đầu, đầu đau như búa bổ.
Bây giờ Tiếu Đằng lại cảm thấy rất náo nhiệt, hơn nữa còn là sự náo nhiệt tốt đẹp.
Quay vào phòng, Dung Lục cũng đi theo thay quần áo, cổ áo cậu ta bị lọt không ít tuyết, ướt nhẹp, trông hơi chật vật.
Dung Lục ai oán: “Đau lòng quá hic, thường ngày em tốt với chúng nó bao nhiêu, giờ sai lầm đánh anh một cái mà bọn nó nỡ xuống tay ác độc như thế hu hu!”
Tiếu Đằng nói: “Tôi cũng không ngờ.”
Vừa nghe anh nói như thế, Dung Lục bật cười: “Làm sao có thể, đương nhiên bọn nó phải đứng về phía anh, anh là ba bọn nó mà.”
Tiếu Đằng bình thản: “Cũng chưa hẳn.”
Dung Lục nhìn anh: “Anh ngốc quá, bọn nó sợ anh, nhưng vẫn yêu anh hơn.” Ngừng lại một chút, cậu ta cười: “Thật ra em cũng thế.”
Tiếu Đằng im lặng vài giây, như đang suy nghĩ cái gì, sau đó hỏi: “Sao cậu sợ?”
Thanh niên sững sờ: “Ớ, em còn tưởng anh sẽ giả vờ không nghe thấy chứ.” Sau đó rũ mắt xuống, vừa chỉnh lại áo khoác vừa nhỏ giọng nói: “Sợ có một ngày…”
“Gì cơ?”
Thanh niên cười: “Không có gì. Lúc đó nói sau.”
Dung Lục có tâm sự, anh có thể cảm nhận được như thế. Chỉ là khuôn mặt mỉm cười vô tội kia dễ che giấu hơn so với vẻ mặt lạnh lùng của Tiếu Đằng.
Đêm nay anh dắt Dung Lục tới dự tiệc rượu, giữa buổi, Tiếu Đằng đột nhiên nghe thấy có ai gọi tên mình.
“Tiếu Đằng… ”
Tiếu Đằng thoáng sửng sốt, quay đầu lại, lần này cũng tạm coi như anh có thể nhận ra đối phương.
Liễu Ngưng nhìn anh tán thưởng: “Nhìn phía sau cũng biết là anh! Em phát hiện anh mặc âu phục màu xám tro là đẹp nhất đấy. Cả bộ màu đen lần trước với bộ màu nâu lần trước nữa cũng đẹp.”
Tiếu Đằng không còn gì để nói: “…”
Dung Lục ở bên cạnh cười: “Vị này là…”
Tiếu Đằng đành phải giới thiệu theo công thức: “Vị này là Liễu Ngưng, vị này là Dung Lục.”
Hai người khách khí chào hỏi nhau, bắt tay, mỉm cười nói chuyện vài câu. Đúng lúc đo Dung Lục có điện thoại, cậu ta lễ phép đứng dậy: “Ngại quá, em phải ra ngoài nghe máy.”
Dung Lục vừa đi, Liễu Ngưng đã cao giọng, kinh ngạc thốt lên: “Đẹp trai quá!”
“… Ừ.”
“Quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, trai đẹp đều chơi với nhau à?”
“…”
Liễu Ngưng cười híp mắt: “Em thấy cậu ta đẹp trai hơn anh một tí đấy, nhưng em vẫn thích anh hơn.”
“…” Không nên nói thẳng như vậy được không?
Lúc Liễu Ngưng đi, Dung Lục cũng quay về, hỏi: “Cái cô kia là…”
“Một người bạn.”
Dung Lục cười: “Là người lần trước anh đi gặp đấy à?”
“Đúng thế.” Anh vốn chẳng có bạn khác giới, Dung Lục đoán được cũng không khó.
Dung Lục nhìn anh, khẽ cười: “Người gì mà đẹp quá.”
Tiếu Đằng hơi chột dạ, cũng không né tránh: “Đúng thế. Cậu cũng không kém đâu.”
Dung Lục bật cười, nhất thời cảnh xuân tươi đẹp.
Một lúc sau lại quay về đề tài này, Dung Lục còn nói: “Nghe cô ấy nói như thế nghĩa là sau đó hai người vẫn hẹn gặp nhau à?”
Tiếu Đằng lời ít ý nhiều: “Lúc cậu đi.”
Dung Lục cười: “Há, em hiểu mà.”
“Tôi không có ý gì với cô ta cả, cũng không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Em biết.”
Tiếu Đằng cảm thấy mấy lời của mình là giải thích, dù sao anh và Liễu Ngưng chẳng có quan hệ mờ ám, người bình thường cũng nhìn ra được. Mà Dung Lục trước giờ chẳng hề để tâm đến mấy chuyện vụn vặt thế này.
Cuộc sống tình cảm của anh xưa nay vô cùng nhạt nhẽo, không thể nào mờ ám nổi, khó có thể động tâm, lại còn lén lút gặp mặt, trước giờ anh đều sống thanh thản, sóng lớn không sợ.
Hiếm thấy có gợn sóng, đối tượng cũng không phải người thích hợp.
Anh nhìn Dung Lục, thanh niên đang nhìn chăm chú vào ly rượu trong tay, tựa cười tựa không, vẻ cân nhắc; màu hổ phách của rượu champain phản chiếu trong đôi mắt đen láy, hiện ra sự mê hoặc không cưỡng lại nổi.
/38
|