Trong sảnh đường huyện nha, Quý Lương ngồi đợi sau thư án công đường, mà Chúc sư gia thì ngồi ở vị trí riêng bên phải. Hai bênphân biệt đứng hai người, những người còn lại đều đã ra ngoài tìm manh mối.
Bởi vì cũng không phải chính thức thăng đường, chỉ hỏi vài câu đơn giản, cho nên Quý Lương cũng không mặc quan phục.
"Đại nhân, Đàm viên ngoại đã đưa đến." Tô bộ đầu một tay phủ lên thanh đao đeo trên eo, bước nhanh đến, đứng bên trái Quý Lương.
Đứng dưới công đường là Đàm Tài và một gã sai vặt có nốt ruồi bên cánh mũi, vị Đàm viên ngoại này mũi như dao, chóp mũi như chùy, lỗ mũi nhỏ hẹp, điển hình cho tướng mạo keo kiệt bủn xỉn.
"Đại nhân, ngài gọi tiểu nhân đến huyện nha làm gì?" Đàm Tài còn có chút mơ màng, hôm qua lão định tự mình về thôn thu địa tô(thuế đất), hôm nay vừa đến cửa thành bắc đã bị Tô bộ đầu dẫn đến huyện nha rồi.
Quý Lương nhìn bộ dáng mơ màng kia, ta cũng muốn xem ngươi hồ đồ thật hay giả vờ hồ đồ."Ngươi định đi đâu vậy, Đàm viên ngoại?"
"Tiểu nhân tới thôn trấn bên cạnh thu địa tô." Đàm Tài thành thật trả lời, gã sai vặt bên cạnh cũng vội vàng gật đầu.
"Vì sao không phái người bên cạnh đi?" Quý Lương thủy chung không hỏi chính đề.
"Đám ranh con kia chỉ biết từ chỗ đó vơ vét, còn lấy trộm và lương thực của ta, tiền mồ hôi nước mắt ô, ta vất vả khổ cực hơn nửa năm mới được ít bạc như vậy, ta không đi có thể yên tâm sao?" Đàm tài trưng sắc mặt như Grandet, Quý Lương thấy vậy tim co rút, vô thức nhìn về phía Chúc sư gia vững vàng như Thái Sơn một bên, tướng mạo kia thế mà lại nhìn không ra một chút ái tài nào như vậy nha.
"Ngươi không biết đêm trước Hoa Lạc cô nương đã chết yểu ở ngoài thành bắc sao?" Quý Lương sâu kín nói.
"Cái gì?" Trong mắt Đàm Tài thoáng qua kinh ngạc, tiếp đó là hoảng hốt, cuối cùng ưu tư nhìn Quý Lương, trong mắt như có ánh lệ lập lòe, "Đại nhân, chuyện này là thật ư? Sao có thể như vậy......"
Lão thật sự không biết Hoa Lạc đã chết. Quý Lương mím môi, lại hỏi: "Ngày mười tám tháng bảy, ngươi cho gã sai vặt đến Di Hồng Lâu đưa tin cho Hoa Lạc cô nương, hẹn gặp ở ngoài thành, có việc này không?
Đàm tài không ngờ Quý Lương sẽ hỏi như vậy, trong mắt xuất hiện một tia trốn tránh, sau đó cắn răng nói: "Không có......"
Quý Lương liền cầm lấy kinh đường mộc vỗ lên bàn một cái, khiến cho Đàm viên ngoại nói dối run chân quỵ trên mặt đất.
"Quý đại nhân......" Đàm Tài sợ tới mức run cầm cập, mồ hôi đổ xuống như mưa.
"Đại nhân, ngài thế này là muốn bức cung sao? Còn có vương pháp hay không?" Một vị phụ nhân từ bên ngoài đi nhanh tới, đồ trang sức trang nhã thanh lịch, hai nha hoàn đỡ bên cạnh, một phái tác phong phu nhân khuê phòng.
Người trong nội đường đồng loạt nhìn về phía phụ nhân kia, vị phu nhân dung mạo xinh đẹp này là ai?
"Phu nhân sao ngươi lại tới đây? Mau về đi, ta sẽ không có chuyện gì đâu." Đàm Tài vội vàng quát phu nhân.
Phu nhân này không đáp lời đàm tài, đến gần sau đó quỳ gối bên cạnh hắn, vội vàng nói: "Đại nhân, ta chính là phu nhân của Đàm Tài, Đàm Ngụy thị, tham kiến đại nhân."
Quý Lương sững sờ, tiếp đó mắt nhìn Đàm Tài run rẩy, cười thầm: Thật sự là bắp cải tốt bị heo cầm .
"Phu nhân ắt phải đa lễ, mau mau xin đứng lên. Bản quan chẳng qua là mời Đàm viên ngoại đến giúp đỡ điều tra, không nghĩ tới viên ngoại cùng phu nhân như nhau, vừa thấy mặt đã cấp lễ lớn như vậy." Quý Lương nhìn nha dịch một bên, mấy người liền đỡ Đàm viên ngoại quỳ rạp dưới đất dậy.
Đàm Ngụy thị cười cười, đôi tay bảo dưỡng thích hợp bèn phủi cánh tay Đàm viên ngoại xoay người nhìn về phía Quý Lương, "Quý đại nhân, phu quân nhà ta đã phạm vào chuyện gì? Không nên ở cửa thành chặn đường hắn?"
"Phu nhân......" Vẻ mặt Đàm viên ngoại mừng rỡ nhìn Đàm Ngụy thị, trong mắt đều là cảm động.
"Phu nhân, bản quan chỉ là mời Đàm viên ngoại đến hỏi vài câu đơn giản, cũng không có ý muốn thương tổn hắn ." Quý Lương bày ra kiểu cách nhà quan, "Phu nhân chưa thông báo đã lỗ mãng xông vào công đường, theo luật thì phải đánh hai mươi trượng." Vừa dứt lời, chỉ thấy nha dịch một bên cầm thủy hỏa côn (gậy công sai) hung hăng đập mạnh côn xuống.
"Đại nhân, phu nhân nhất thời sốt ruột mới xông vào, xin đại nhân thứ tội, nếu phải đánh mông, thì hãy đánh ta." Đàm viên ngoại nói xong liền vươn tay ngăn phía trước Đàm Ngụy thị, mà Đàm Ngụy thị lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, tránh qua một bên.
"Luật Kinh Nguyệt Quốc có quy định: Người tự ý xông vào công đường, phạt hai mươi trượng, chuộc tiền hai trăm lượng. Người có ngôn ngữ coi rẻ công đường, đánh năm mươi trượng, chuộc tiền năm trăm lượng." Chúc Ti Nam khinh ngôn đạm ngữ nói. (lời nói nhẹ nhàng + lạnh nhạt)
Quý Lương nghe xong, hai mắt lập tức trừng lớn, khá lắm, từng phút đồng hồ đã kiếm nhiều như vậy, thật sự là kiểu Tổng giám đốc bá đạo mà, mình sao lại không nghĩ tới, sớm biết nhiều như vậy tóm mấy người đến đánh đòn là được rồi, cần gì phải đi bán sương sáo.
"Ta ta ta...... Ta giao tiền chuộc." Vẻ mặt Đàm Tài như bị cắt thịt, nửa ngày mới phun ra mấy chữ như vậy.
"Đàm viên ngoại, ngươi vẫn cứ nên thành thật khai báo rốt cuộc ngươi có phái người hẹn Hoa Lạc ra cánh rừng ở ngoài thành gặp mặt hay không?" Quý Lương thu hồi vui sướng, nghiêm chỉnh hỏi.
Đàm viên ngoại nhìn sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Đàm Ngụy thị, mang theo ánh mắt van xin, một lúc lâu cũng không nhận được đáp lại, mới ẩn ẩn giận dữ nói: "Đại nhân, ta phái đi."
Đàm Ngụy thị giống như đã sớm lường trước, cũng không có bao nhiêu phản ứng, chỉ cúi đầu, tay xoắn khăn lụa.
"Từ nửa tháng trước ta không hề đi gặp Hoa Lạc, nhưng nàng lại một mực gọi người truyền tin cho ta, nhưng ta cũng chưa xem, toàn bộ trả về." Trong lời nói Đàm viên ngoại có vài tia bi thương, "Ngày ấy nàng tìm được gã sai vặt của ta nói nhất định phải gặp ta, ta mới hồi âm bảo đi ra ngoài thành gặp mặt ."
"Vì sao lựa chọn ra ngoài thành?" Quý Lương tiếp tục hỏi.
"Bởi vì buổi chiều ngày hôm sau ta đi thu địa tô ở thôn trấn, không muốn bị phu nhân biết được, cho nên hẹn gặp mặt vào giờ Dậu, còn chưa tới giờ Tuất ta đã cùng gã sai vặt lên ngựa đi rồi. "Đàm viên ngoại nhớ lại vài giây, liền trả lời ." Không tin, các ngươi có thể hỏi gã sai vặt của ta."
"Đúng đúng đúng...... Lão gia nói không sai, khi đó trời còn sắp tối, chúng ta muốn đi thì phải đi sớm." gã sai vặt gật gật đầu.
"Khẳng định là chạng vạng trời sắp tối? Ngày ấy mặt trời rất lớn đấy, giờ Tuất cũng còn chưa lặn xuống." Quý Lương nói.
"Đại nhân, ngày ấy là một ngày trời đầy mây, nào có mặt trời?" gã sai vặt gãi gãi cái ót, "Đại nhân không đúng, ngày ấy rõ ràng gió rất lớn, lão gia sợ trời mưa thúc giục tiểu nhân gấp rút lên đường đây này, cuối giờ Tuất đến Đàm gia trang."
Quý Lương nhớ rõ ngày ấy mình chạy trốn, quả thật là trời đầy mây, gió rất lớn, hỏi tiếp : "Vì sao không tiễn Hoa Lạc về thành? Nàng dù gì cũng là tình nhân cũ của ngươi." Chẳng qua lại nhìn Đàm Ngụy thị.
Chỉ thấy hai tay Đàm Ngụy thị ở nơi nhìn không thấy nắm chặt.
"Chính nàng đi về trước, ta đang vội nên không dừng lại lâu." Đàm Tài nói xong lại theo bản năng nhìn về phía đàm Ngụy thị, cũng không nhìn ra khác thường sau đó mới nói: "Đại nhân, lời ta nói đều là tình hình thực tế, không có nửa điểm dối trá, hơn nữa ta với nàng đã sớm kết thúc."
"Nàng đã chết, ngươi có phải cảm thấy giải thoát rồi hay không?" Quý Lương tiếp tục ép hỏi, chỉ vì ban đầu nói tin tức Hoa Lạc đột tử, Đàm viên ngoại sau khi giật mình qua đi thì thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chúc Ti Nam ghi chép tình tiết vụ án, nghe vậy ngẩng đầu nhìn lướt qua Quý Lương, nhếch khóe miệng.
Đàm viên ngoại nghe xong bị dọa mặt nháy mắt trắng bệch, thân thể vốn đứng yên rút lui vài bước.
"Độc bên trong sơn móng tay kia là ngươi hạ?" Quý Lương lạnh lùng mở miệng lần nữa.
Bởi vì cũng không phải chính thức thăng đường, chỉ hỏi vài câu đơn giản, cho nên Quý Lương cũng không mặc quan phục.
"Đại nhân, Đàm viên ngoại đã đưa đến." Tô bộ đầu một tay phủ lên thanh đao đeo trên eo, bước nhanh đến, đứng bên trái Quý Lương.
Đứng dưới công đường là Đàm Tài và một gã sai vặt có nốt ruồi bên cánh mũi, vị Đàm viên ngoại này mũi như dao, chóp mũi như chùy, lỗ mũi nhỏ hẹp, điển hình cho tướng mạo keo kiệt bủn xỉn.
"Đại nhân, ngài gọi tiểu nhân đến huyện nha làm gì?" Đàm Tài còn có chút mơ màng, hôm qua lão định tự mình về thôn thu địa tô(thuế đất), hôm nay vừa đến cửa thành bắc đã bị Tô bộ đầu dẫn đến huyện nha rồi.
Quý Lương nhìn bộ dáng mơ màng kia, ta cũng muốn xem ngươi hồ đồ thật hay giả vờ hồ đồ."Ngươi định đi đâu vậy, Đàm viên ngoại?"
"Tiểu nhân tới thôn trấn bên cạnh thu địa tô." Đàm Tài thành thật trả lời, gã sai vặt bên cạnh cũng vội vàng gật đầu.
"Vì sao không phái người bên cạnh đi?" Quý Lương thủy chung không hỏi chính đề.
"Đám ranh con kia chỉ biết từ chỗ đó vơ vét, còn lấy trộm và lương thực của ta, tiền mồ hôi nước mắt ô, ta vất vả khổ cực hơn nửa năm mới được ít bạc như vậy, ta không đi có thể yên tâm sao?" Đàm tài trưng sắc mặt như Grandet, Quý Lương thấy vậy tim co rút, vô thức nhìn về phía Chúc sư gia vững vàng như Thái Sơn một bên, tướng mạo kia thế mà lại nhìn không ra một chút ái tài nào như vậy nha.
"Ngươi không biết đêm trước Hoa Lạc cô nương đã chết yểu ở ngoài thành bắc sao?" Quý Lương sâu kín nói.
"Cái gì?" Trong mắt Đàm Tài thoáng qua kinh ngạc, tiếp đó là hoảng hốt, cuối cùng ưu tư nhìn Quý Lương, trong mắt như có ánh lệ lập lòe, "Đại nhân, chuyện này là thật ư? Sao có thể như vậy......"
Lão thật sự không biết Hoa Lạc đã chết. Quý Lương mím môi, lại hỏi: "Ngày mười tám tháng bảy, ngươi cho gã sai vặt đến Di Hồng Lâu đưa tin cho Hoa Lạc cô nương, hẹn gặp ở ngoài thành, có việc này không?
Đàm tài không ngờ Quý Lương sẽ hỏi như vậy, trong mắt xuất hiện một tia trốn tránh, sau đó cắn răng nói: "Không có......"
Quý Lương liền cầm lấy kinh đường mộc vỗ lên bàn một cái, khiến cho Đàm viên ngoại nói dối run chân quỵ trên mặt đất.
"Quý đại nhân......" Đàm Tài sợ tới mức run cầm cập, mồ hôi đổ xuống như mưa.
"Đại nhân, ngài thế này là muốn bức cung sao? Còn có vương pháp hay không?" Một vị phụ nhân từ bên ngoài đi nhanh tới, đồ trang sức trang nhã thanh lịch, hai nha hoàn đỡ bên cạnh, một phái tác phong phu nhân khuê phòng.
Người trong nội đường đồng loạt nhìn về phía phụ nhân kia, vị phu nhân dung mạo xinh đẹp này là ai?
"Phu nhân sao ngươi lại tới đây? Mau về đi, ta sẽ không có chuyện gì đâu." Đàm Tài vội vàng quát phu nhân.
Phu nhân này không đáp lời đàm tài, đến gần sau đó quỳ gối bên cạnh hắn, vội vàng nói: "Đại nhân, ta chính là phu nhân của Đàm Tài, Đàm Ngụy thị, tham kiến đại nhân."
Quý Lương sững sờ, tiếp đó mắt nhìn Đàm Tài run rẩy, cười thầm: Thật sự là bắp cải tốt bị heo cầm .
"Phu nhân ắt phải đa lễ, mau mau xin đứng lên. Bản quan chẳng qua là mời Đàm viên ngoại đến giúp đỡ điều tra, không nghĩ tới viên ngoại cùng phu nhân như nhau, vừa thấy mặt đã cấp lễ lớn như vậy." Quý Lương nhìn nha dịch một bên, mấy người liền đỡ Đàm viên ngoại quỳ rạp dưới đất dậy.
Đàm Ngụy thị cười cười, đôi tay bảo dưỡng thích hợp bèn phủi cánh tay Đàm viên ngoại xoay người nhìn về phía Quý Lương, "Quý đại nhân, phu quân nhà ta đã phạm vào chuyện gì? Không nên ở cửa thành chặn đường hắn?"
"Phu nhân......" Vẻ mặt Đàm viên ngoại mừng rỡ nhìn Đàm Ngụy thị, trong mắt đều là cảm động.
"Phu nhân, bản quan chỉ là mời Đàm viên ngoại đến hỏi vài câu đơn giản, cũng không có ý muốn thương tổn hắn ." Quý Lương bày ra kiểu cách nhà quan, "Phu nhân chưa thông báo đã lỗ mãng xông vào công đường, theo luật thì phải đánh hai mươi trượng." Vừa dứt lời, chỉ thấy nha dịch một bên cầm thủy hỏa côn (gậy công sai) hung hăng đập mạnh côn xuống.
"Đại nhân, phu nhân nhất thời sốt ruột mới xông vào, xin đại nhân thứ tội, nếu phải đánh mông, thì hãy đánh ta." Đàm viên ngoại nói xong liền vươn tay ngăn phía trước Đàm Ngụy thị, mà Đàm Ngụy thị lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, tránh qua một bên.
"Luật Kinh Nguyệt Quốc có quy định: Người tự ý xông vào công đường, phạt hai mươi trượng, chuộc tiền hai trăm lượng. Người có ngôn ngữ coi rẻ công đường, đánh năm mươi trượng, chuộc tiền năm trăm lượng." Chúc Ti Nam khinh ngôn đạm ngữ nói. (lời nói nhẹ nhàng + lạnh nhạt)
Quý Lương nghe xong, hai mắt lập tức trừng lớn, khá lắm, từng phút đồng hồ đã kiếm nhiều như vậy, thật sự là kiểu Tổng giám đốc bá đạo mà, mình sao lại không nghĩ tới, sớm biết nhiều như vậy tóm mấy người đến đánh đòn là được rồi, cần gì phải đi bán sương sáo.
"Ta ta ta...... Ta giao tiền chuộc." Vẻ mặt Đàm Tài như bị cắt thịt, nửa ngày mới phun ra mấy chữ như vậy.
"Đàm viên ngoại, ngươi vẫn cứ nên thành thật khai báo rốt cuộc ngươi có phái người hẹn Hoa Lạc ra cánh rừng ở ngoài thành gặp mặt hay không?" Quý Lương thu hồi vui sướng, nghiêm chỉnh hỏi.
Đàm viên ngoại nhìn sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Đàm Ngụy thị, mang theo ánh mắt van xin, một lúc lâu cũng không nhận được đáp lại, mới ẩn ẩn giận dữ nói: "Đại nhân, ta phái đi."
Đàm Ngụy thị giống như đã sớm lường trước, cũng không có bao nhiêu phản ứng, chỉ cúi đầu, tay xoắn khăn lụa.
"Từ nửa tháng trước ta không hề đi gặp Hoa Lạc, nhưng nàng lại một mực gọi người truyền tin cho ta, nhưng ta cũng chưa xem, toàn bộ trả về." Trong lời nói Đàm viên ngoại có vài tia bi thương, "Ngày ấy nàng tìm được gã sai vặt của ta nói nhất định phải gặp ta, ta mới hồi âm bảo đi ra ngoài thành gặp mặt ."
"Vì sao lựa chọn ra ngoài thành?" Quý Lương tiếp tục hỏi.
"Bởi vì buổi chiều ngày hôm sau ta đi thu địa tô ở thôn trấn, không muốn bị phu nhân biết được, cho nên hẹn gặp mặt vào giờ Dậu, còn chưa tới giờ Tuất ta đã cùng gã sai vặt lên ngựa đi rồi. "Đàm viên ngoại nhớ lại vài giây, liền trả lời ." Không tin, các ngươi có thể hỏi gã sai vặt của ta."
"Đúng đúng đúng...... Lão gia nói không sai, khi đó trời còn sắp tối, chúng ta muốn đi thì phải đi sớm." gã sai vặt gật gật đầu.
"Khẳng định là chạng vạng trời sắp tối? Ngày ấy mặt trời rất lớn đấy, giờ Tuất cũng còn chưa lặn xuống." Quý Lương nói.
"Đại nhân, ngày ấy là một ngày trời đầy mây, nào có mặt trời?" gã sai vặt gãi gãi cái ót, "Đại nhân không đúng, ngày ấy rõ ràng gió rất lớn, lão gia sợ trời mưa thúc giục tiểu nhân gấp rút lên đường đây này, cuối giờ Tuất đến Đàm gia trang."
Quý Lương nhớ rõ ngày ấy mình chạy trốn, quả thật là trời đầy mây, gió rất lớn, hỏi tiếp : "Vì sao không tiễn Hoa Lạc về thành? Nàng dù gì cũng là tình nhân cũ của ngươi." Chẳng qua lại nhìn Đàm Ngụy thị.
Chỉ thấy hai tay Đàm Ngụy thị ở nơi nhìn không thấy nắm chặt.
"Chính nàng đi về trước, ta đang vội nên không dừng lại lâu." Đàm Tài nói xong lại theo bản năng nhìn về phía đàm Ngụy thị, cũng không nhìn ra khác thường sau đó mới nói: "Đại nhân, lời ta nói đều là tình hình thực tế, không có nửa điểm dối trá, hơn nữa ta với nàng đã sớm kết thúc."
"Nàng đã chết, ngươi có phải cảm thấy giải thoát rồi hay không?" Quý Lương tiếp tục ép hỏi, chỉ vì ban đầu nói tin tức Hoa Lạc đột tử, Đàm viên ngoại sau khi giật mình qua đi thì thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chúc Ti Nam ghi chép tình tiết vụ án, nghe vậy ngẩng đầu nhìn lướt qua Quý Lương, nhếch khóe miệng.
Đàm viên ngoại nghe xong bị dọa mặt nháy mắt trắng bệch, thân thể vốn đứng yên rút lui vài bước.
"Độc bên trong sơn móng tay kia là ngươi hạ?" Quý Lương lạnh lùng mở miệng lần nữa.
/50
|