Dịch: Diệp Thiên Di
Biên: madokangokngkeck
Chúc Ti Nam quăng một tờ hiệp nghị tới trước mặt Quý Lương: Ký tên... Không đúng, ấn dấu tay.
Viết cái gì nha? Quý Lương méo miệng ủy khuất, cầm lấy bản hiệp nghị: Cái gì? Cái gì! Cái gì!!! .
Nếu khuôn mặt mà có thể thay đổi màu sắc, thì khuôn mặt của Quý Lương bây giờ có thể được miêu tả bằng năm màu rực rỡ.
Ngươi chính là cường thủ hào đoạt, cái này không công bằng... Không công bằng! Quý Lương chỉ vào bản hiệp nghị rồi nói: Tại sao ta sống là người của ngươi đến lúc chết còn thành quỷ của ngươi? Còn nữa, cái gì mà không phát lương tháng còn bắt ta phải nghe theo lời của ngươi, giá ta rẻ đến vậy sao? Còn có cái này nữa, tại sao bắt ta phải lấy vinh dự của ngươi làm vinh quang, lấy sỉ nhục của ngươi làm hổ thẹn. Dựa vào cái gì mà ngươi kêu ta chết ta không thể sống. Dựa vào cái gì mà bắt chẹn luôn cả tiền thục đồng* của ta rồi còn chia ngươi tám ta hai? Thế thì sau này ta làm sao còn tiền riêng được nữa?”
* Thục đồng: là tiền để đem đi chuộc tội
Khắp sân nhỏ đều nghe thấy tiếng gào thét của Quý Lương.
Ta chia cho ngươi 2 phần là đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Hay chia 5-5 có được không? Ngươi phải cho ta con đường sống chứ.
Chúc Ti Nam xoay xoay cổ. Cầm lấy bản hiệp nghị vuông vức đang nằm trên mặt bàn, tay phải nắm lấy ngón tay cái của Quý Lương ấn xuống mực đỏ sau đó đóng xuống phần tên của Quý Lương trên bản hiệp nghị.
Có ai như ngươi không? Cái này gọi là ép buộc! Ta cự tuyệt!.
Chúc Ti Nam thu hồi bản hiệp nghị, nghiêm mặt hỏi: Đại nhân thật sự không muốn.
Bị tra hỏi như vậy, Quý Lương biết rõ ẩn ý trong lời nói của hắn, đến cùng có cần sự trợ giúp của hắn không? Nếu như không cần mình cũng không thể đi thông báo tuyển dụng sư gia một lần nữa. Không có cách nào tìm được người hỗ trợ. Lòng người hiểm độc có khi mình lại gặp phải phiền toái.
Mà mình căn bản không có cách nào đi thăm dò những cái nguy hiểm tiềm ẩn kia cộng thêm Lục Thẩm Lý Tứ còn có bọn nha dịch nữa đều không được.
Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng Quý Lương vẫn như cũ rất nhanh lắc đầu: Điều kiện của ngươi quá hà khắc, ta muốn làm lại bản hiệp nghị.
Cái kia cho ngươi. Bỗng nhiên Chúc Ti Nam lấy bản hiệp nghị ném về phía Quý Lương: Đại nhân, tại hạ mệt mỏi xin trở về trước. Nói xong liền kiêu ngạo bước ra ngoài phòng.
Quý Lương nhìn bản hiệp nghị ngồi trong thư phòng suy nghĩ một đêm. Ngày hôm sau trời vừa sáng nàng liền cầm bản hiệp nghị chạy thẳng đến trước sương phòng của Chúc Ti Nam ngồi chờ.
Chúc Ti Nam vừa mới mở cửa đã trông thấy ngài Huyện lệnh ngồi một đống trước cửa phòng làm hắn hết cả hồn: Đại nhân bị mộng du sao. Sao lại ngủ trước cửa ra vào của tại hạ?.
Quý Lương đỡ hai con mắt đen tròn, cầm lấy bản hiệp nghị bán mình đưa cho Chúc Ti Nam: Chúc sư gia, ngươi cầm đi, chỉ cần ngươi giúp, tất cả ta đều nghe theo lời của ngươi. Hiện tại Quý Lương không còn biện pháp nào cả. Chí ít đi theo sau người này sẽ không bị chém chết, còn có thể tham ô tiền được hai phần.
Khà Khà, Huyện lệnh đại nhân ngươi đã nghĩ lầm rồi. Kề bên cạnh ngươi chính là phi đao, mà hiển nhiên Chúc Ti Nam là dao cầu rồi.
Đột nhiên không muốn có thêm người hầu. Chúc Ti Nam dịch ra xa Quý Lương muốn đi ra ngoài.
Quý Lương nhìn Chúc Ti Nam kiêu ngạo, trong lòng gầm lên: Em gái nhà ngươi ấy, đùa ta à? Nhưng nàng vẫn vội vàng ôm lấy chân thon dài của Chúc Ti Nam: Hôm nay ngươi muốn cũng được, không muốn cũng phải muốn.
Đại nhân lại rẻ vậy sao? Vội vàng bán mình? Chúc Ti Nam nhíu mày, chính là muốn nhìn xem Quý Lương lại muốn như thế nào đây?
Quý Lương nới một tay, lấy cái hiệp nghị nhét vào trong đai lưng của Chúc Ti Nam: Cầm lấy, khế ước bán thân.
Không lấy.
Ngươi dám không lấy, có tin ta cắn.... mông ngươi không? Quý Lương nhìn nhìn, rồi nhích đầu mình đến gần sát cái mông.
Đi ở phía sau là Chúc Nhất, nghe xong câu này thiếu chút nữa chết cười.
Chúc Ti Nam trừng mắt với Chúc Nhất sau đó nhìn Quý Lương buồn bã nói: Quý đại nhân à ngươi không cảm thấy mất mặt sao? Rốt cuộc ngươi có phải là nam nhân không vậy? Một chút cốt khí cũng không có. Tuy ngữ khí có chút không kiên nhẫn nhưng vẫn không nâng chân đá nàng ra khỏi người.
Ta có phải là nam nhân hay không, Chúc sư gia muốn nghiệm chứng sao? Quý Lương bĩu môi.
Đột nhiên, Chúc Ti Nam nhớ tới mùi hương cùng giọng nói đêm qua: Ta thật sự rất hoài nghi.
Công tử, người đừng làm khó Huyện lệnh đại nhân. Lúc này Chúc Nhất mới mở miệng nói nhưng lời này rơi vào trong tai Quý Lương chẳng khác nào gặp được cứu tinh, nghe tiếp câu sau lại như đá người ta rơi vào vực thẳm: Quý đại nhân là đoạn tụ đấy, công tử bị hắn quấn lâu sẽ không tốt.
Chúc Ti Nam lướt qua sắc mặt không vui của Quý Lương: Cũng đúng. Cầm lấy bản hiệp nghị đưa cho Chúc Nhất rồi nói: Hiện tại có thể buông ra được chưa?
Quý Lương thấy vậy lập tức buông cái chân dài kia ra. Ai oán nhìn hắn đi xuống bậc thang rồi thầm nghĩ: Nàng vội vàng bán thân phỏng chừng hắn cũng đã đoán trước rồi.
Chúc Ti Nam đi vài bước, lo lắng hỏi: Tiểu Nhất, cái chứng đoạn tụ này không lây truyền. Công tử nhà ngươi bị Huyện lệnh đại nhân ôm đùi vài lần rồi. . .
Công tử, sẽ không sao chứ! Không thể nào lây lan nhanh vậy được.
Vậy phải thu một ít bạc xem như phí đền bù tổn thất. Ngươi nói thử xem ôm một phát thu liền thu một ngàn lượng có phải rất tiện nghi không?
Công tử, đúng vậy a. Nhưng Huyện lệnh đại nhân vì dân mà hao phí sức vẫn nên giảm giá đi
.... Quý Lương nghe đoạn đối thoại vô lương của chủ tử nhà kia thật muốn làm nàng tức chết mà.
*
Đại nhân, khi nào thì thả Tiêu Đại Ngưu ra? Phạm Lang nhìn Quý Lương không ngừng ngáp ngắn ngáp dài cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Vẫn còn bị nhốt trong nha huyện sao? Quý Lương khó hiểu.
Dạ, đại nhân chưa nói thả tiểu nhân không dám thả. Phạm Lang cười hắc hắc.
Quý Lương nhấp một ngụm trà đặc, chậm rãi nói: Ta quên mất, bây giờ thả đi.
Dạ.
Đại nhân, bên thôn Đông Gia đã thu xếp ổn thỏa. Còn tiền bạc đã làm theo đúng như chỉ thị của đại nhân mang bùn đất trên núi xuống trải lên toàn bộ những con đường đá, trời mưa cũng không sợ khó đi nữa rồi. Dân chúng trên núi khen ngợi đại nhân rất sáng suốt đấy ạ. Tô Thu hồi báo tình hình những ngày gần đây, sau đó cúi đầu nói: Còn về chuyện bộ xương kia vẫn không tìm ra manh mối. Tiểu nhân lên tận đỉnh núi cũng không phát hiện có sự khác thường.
Trước cứ gác cái đó lại đi. Quý Lương nhìn Tô Thu: Bây giờ tăng cường điều tra vụ án giết người liên hoàn. Hiện tại biết được hung thủ có bàn tay trái to hơn bình thường một chút, hơn nữa có thể là sáu ngón tay, nhưng bị cắt đứt một ngón. Dừng lại một chút rồi nói tiếp: Người này thường xuyên hoạt động vào ban đêm chắc chắn có biện pháp trốn rất không tầm thường. Đặc biệt hung thủ vô cùng chán ghét những nữ nhân có cuộc sống phóng đãng, tính tình cay nghiệt, tùy ý mắng chửi người. Các ngươi cứ theo phương diện này mà điều tra.
Dạ, đại nhân. Tô Thu chắp tay.
Đúng rồi, buổi chiều nhớ đi thành Đông tuần tra một phen, khu đó rất không an toàn. Quý Lương bổ sung, tiếp theo nàng lại nghĩ tới buổi chiều có thể đi khắp hang cùng ngõ hẻm, tùy ý ra vào huyện thành mà không bị người khác hoài nghi sẽ là những ai: Trong huyện thành ai là người đổ phân đêm?
Đổ phân đêm là Chu đại gia không có vợ sống ở thành Tây. Tô Thu hồi đáp. Hắn sống trong một ngỏ hẻm của khu dân nghèo của thành phía Tây: Là sư gia hoài nghi hắn sao? Mặc dù hắn là một người thọt nhưng tuổi già vô lực còn không trói nổi một phu nhân cường tráng đâu.
Điều tra những người tiếp xúc với hắn. Chúc Ti Nam tiếp tục mở miệng nói, mắt nhìn Quý Lương. Tuy rằng hắn đã sớm đoán được đáp án nhưng vẫn nên để cho Huyện lệnh đại nhân chậm rãi điều tra, từng bước một phân tích chân tướng như vậy sẽ càng tốt hơn.
Chuyện này... Tô Thu bối rối nhìn Quý Lương, cuối cùng ai mới là chủ?
Nghe theo an bài của Chúc sư gia. Quý Lương nói xong. Về sau Chúc sư gia nói chính là bổn quan nói.
Dạ, đại nhân. Tô Thu lĩnh mệnh sau đó cùng với những người còn lại rời đi.
Đưa trà vào là Lý Tứ, vừa vặn nghe thấy một câu như vậy lại nhớ lại cảnh tượng buổi sáng đại nhân và Chúc sư gia thỏa thuận gì đó. Không lẽ hai người đã thành khối đồng minh rồi sao? Cái này chính là một việc đại sự, phải mau nói cho Lục Thẩm biết mới được.
Lý Tứ, chạy đi đâu đó? Quý Lương nhìn Lý Tứ đang cố chạy trốn.
Đại nhân, tiểu nhân đi giúp Lục Thẩm bán mì lạnh. Lý Tứ nói cũng rất thật tình. Mấy bữa nay kiếm không ít bạc vào việc bán cái này đó.
Đi đi. Quý Lương vừa dứt lời đã nghe thấy nha dịch truyền lời: Đại nhân, Tam tiểu thư Đàm gia tới cầu kiến.
Biên: madokangokngkeck
Chúc Ti Nam quăng một tờ hiệp nghị tới trước mặt Quý Lương: Ký tên... Không đúng, ấn dấu tay.
Viết cái gì nha? Quý Lương méo miệng ủy khuất, cầm lấy bản hiệp nghị: Cái gì? Cái gì! Cái gì!!! .
Nếu khuôn mặt mà có thể thay đổi màu sắc, thì khuôn mặt của Quý Lương bây giờ có thể được miêu tả bằng năm màu rực rỡ.
Ngươi chính là cường thủ hào đoạt, cái này không công bằng... Không công bằng! Quý Lương chỉ vào bản hiệp nghị rồi nói: Tại sao ta sống là người của ngươi đến lúc chết còn thành quỷ của ngươi? Còn nữa, cái gì mà không phát lương tháng còn bắt ta phải nghe theo lời của ngươi, giá ta rẻ đến vậy sao? Còn có cái này nữa, tại sao bắt ta phải lấy vinh dự của ngươi làm vinh quang, lấy sỉ nhục của ngươi làm hổ thẹn. Dựa vào cái gì mà ngươi kêu ta chết ta không thể sống. Dựa vào cái gì mà bắt chẹn luôn cả tiền thục đồng* của ta rồi còn chia ngươi tám ta hai? Thế thì sau này ta làm sao còn tiền riêng được nữa?”
* Thục đồng: là tiền để đem đi chuộc tội
Khắp sân nhỏ đều nghe thấy tiếng gào thét của Quý Lương.
Ta chia cho ngươi 2 phần là đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Hay chia 5-5 có được không? Ngươi phải cho ta con đường sống chứ.
Chúc Ti Nam xoay xoay cổ. Cầm lấy bản hiệp nghị vuông vức đang nằm trên mặt bàn, tay phải nắm lấy ngón tay cái của Quý Lương ấn xuống mực đỏ sau đó đóng xuống phần tên của Quý Lương trên bản hiệp nghị.
Có ai như ngươi không? Cái này gọi là ép buộc! Ta cự tuyệt!.
Chúc Ti Nam thu hồi bản hiệp nghị, nghiêm mặt hỏi: Đại nhân thật sự không muốn.
Bị tra hỏi như vậy, Quý Lương biết rõ ẩn ý trong lời nói của hắn, đến cùng có cần sự trợ giúp của hắn không? Nếu như không cần mình cũng không thể đi thông báo tuyển dụng sư gia một lần nữa. Không có cách nào tìm được người hỗ trợ. Lòng người hiểm độc có khi mình lại gặp phải phiền toái.
Mà mình căn bản không có cách nào đi thăm dò những cái nguy hiểm tiềm ẩn kia cộng thêm Lục Thẩm Lý Tứ còn có bọn nha dịch nữa đều không được.
Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng Quý Lương vẫn như cũ rất nhanh lắc đầu: Điều kiện của ngươi quá hà khắc, ta muốn làm lại bản hiệp nghị.
Cái kia cho ngươi. Bỗng nhiên Chúc Ti Nam lấy bản hiệp nghị ném về phía Quý Lương: Đại nhân, tại hạ mệt mỏi xin trở về trước. Nói xong liền kiêu ngạo bước ra ngoài phòng.
Quý Lương nhìn bản hiệp nghị ngồi trong thư phòng suy nghĩ một đêm. Ngày hôm sau trời vừa sáng nàng liền cầm bản hiệp nghị chạy thẳng đến trước sương phòng của Chúc Ti Nam ngồi chờ.
Chúc Ti Nam vừa mới mở cửa đã trông thấy ngài Huyện lệnh ngồi một đống trước cửa phòng làm hắn hết cả hồn: Đại nhân bị mộng du sao. Sao lại ngủ trước cửa ra vào của tại hạ?.
Quý Lương đỡ hai con mắt đen tròn, cầm lấy bản hiệp nghị bán mình đưa cho Chúc Ti Nam: Chúc sư gia, ngươi cầm đi, chỉ cần ngươi giúp, tất cả ta đều nghe theo lời của ngươi. Hiện tại Quý Lương không còn biện pháp nào cả. Chí ít đi theo sau người này sẽ không bị chém chết, còn có thể tham ô tiền được hai phần.
Khà Khà, Huyện lệnh đại nhân ngươi đã nghĩ lầm rồi. Kề bên cạnh ngươi chính là phi đao, mà hiển nhiên Chúc Ti Nam là dao cầu rồi.
Đột nhiên không muốn có thêm người hầu. Chúc Ti Nam dịch ra xa Quý Lương muốn đi ra ngoài.
Quý Lương nhìn Chúc Ti Nam kiêu ngạo, trong lòng gầm lên: Em gái nhà ngươi ấy, đùa ta à? Nhưng nàng vẫn vội vàng ôm lấy chân thon dài của Chúc Ti Nam: Hôm nay ngươi muốn cũng được, không muốn cũng phải muốn.
Đại nhân lại rẻ vậy sao? Vội vàng bán mình? Chúc Ti Nam nhíu mày, chính là muốn nhìn xem Quý Lương lại muốn như thế nào đây?
Quý Lương nới một tay, lấy cái hiệp nghị nhét vào trong đai lưng của Chúc Ti Nam: Cầm lấy, khế ước bán thân.
Không lấy.
Ngươi dám không lấy, có tin ta cắn.... mông ngươi không? Quý Lương nhìn nhìn, rồi nhích đầu mình đến gần sát cái mông.
Đi ở phía sau là Chúc Nhất, nghe xong câu này thiếu chút nữa chết cười.
Chúc Ti Nam trừng mắt với Chúc Nhất sau đó nhìn Quý Lương buồn bã nói: Quý đại nhân à ngươi không cảm thấy mất mặt sao? Rốt cuộc ngươi có phải là nam nhân không vậy? Một chút cốt khí cũng không có. Tuy ngữ khí có chút không kiên nhẫn nhưng vẫn không nâng chân đá nàng ra khỏi người.
Ta có phải là nam nhân hay không, Chúc sư gia muốn nghiệm chứng sao? Quý Lương bĩu môi.
Đột nhiên, Chúc Ti Nam nhớ tới mùi hương cùng giọng nói đêm qua: Ta thật sự rất hoài nghi.
Công tử, người đừng làm khó Huyện lệnh đại nhân. Lúc này Chúc Nhất mới mở miệng nói nhưng lời này rơi vào trong tai Quý Lương chẳng khác nào gặp được cứu tinh, nghe tiếp câu sau lại như đá người ta rơi vào vực thẳm: Quý đại nhân là đoạn tụ đấy, công tử bị hắn quấn lâu sẽ không tốt.
Chúc Ti Nam lướt qua sắc mặt không vui của Quý Lương: Cũng đúng. Cầm lấy bản hiệp nghị đưa cho Chúc Nhất rồi nói: Hiện tại có thể buông ra được chưa?
Quý Lương thấy vậy lập tức buông cái chân dài kia ra. Ai oán nhìn hắn đi xuống bậc thang rồi thầm nghĩ: Nàng vội vàng bán thân phỏng chừng hắn cũng đã đoán trước rồi.
Chúc Ti Nam đi vài bước, lo lắng hỏi: Tiểu Nhất, cái chứng đoạn tụ này không lây truyền. Công tử nhà ngươi bị Huyện lệnh đại nhân ôm đùi vài lần rồi. . .
Công tử, sẽ không sao chứ! Không thể nào lây lan nhanh vậy được.
Vậy phải thu một ít bạc xem như phí đền bù tổn thất. Ngươi nói thử xem ôm một phát thu liền thu một ngàn lượng có phải rất tiện nghi không?
Công tử, đúng vậy a. Nhưng Huyện lệnh đại nhân vì dân mà hao phí sức vẫn nên giảm giá đi
.... Quý Lương nghe đoạn đối thoại vô lương của chủ tử nhà kia thật muốn làm nàng tức chết mà.
*
Đại nhân, khi nào thì thả Tiêu Đại Ngưu ra? Phạm Lang nhìn Quý Lương không ngừng ngáp ngắn ngáp dài cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Vẫn còn bị nhốt trong nha huyện sao? Quý Lương khó hiểu.
Dạ, đại nhân chưa nói thả tiểu nhân không dám thả. Phạm Lang cười hắc hắc.
Quý Lương nhấp một ngụm trà đặc, chậm rãi nói: Ta quên mất, bây giờ thả đi.
Dạ.
Đại nhân, bên thôn Đông Gia đã thu xếp ổn thỏa. Còn tiền bạc đã làm theo đúng như chỉ thị của đại nhân mang bùn đất trên núi xuống trải lên toàn bộ những con đường đá, trời mưa cũng không sợ khó đi nữa rồi. Dân chúng trên núi khen ngợi đại nhân rất sáng suốt đấy ạ. Tô Thu hồi báo tình hình những ngày gần đây, sau đó cúi đầu nói: Còn về chuyện bộ xương kia vẫn không tìm ra manh mối. Tiểu nhân lên tận đỉnh núi cũng không phát hiện có sự khác thường.
Trước cứ gác cái đó lại đi. Quý Lương nhìn Tô Thu: Bây giờ tăng cường điều tra vụ án giết người liên hoàn. Hiện tại biết được hung thủ có bàn tay trái to hơn bình thường một chút, hơn nữa có thể là sáu ngón tay, nhưng bị cắt đứt một ngón. Dừng lại một chút rồi nói tiếp: Người này thường xuyên hoạt động vào ban đêm chắc chắn có biện pháp trốn rất không tầm thường. Đặc biệt hung thủ vô cùng chán ghét những nữ nhân có cuộc sống phóng đãng, tính tình cay nghiệt, tùy ý mắng chửi người. Các ngươi cứ theo phương diện này mà điều tra.
Dạ, đại nhân. Tô Thu chắp tay.
Đúng rồi, buổi chiều nhớ đi thành Đông tuần tra một phen, khu đó rất không an toàn. Quý Lương bổ sung, tiếp theo nàng lại nghĩ tới buổi chiều có thể đi khắp hang cùng ngõ hẻm, tùy ý ra vào huyện thành mà không bị người khác hoài nghi sẽ là những ai: Trong huyện thành ai là người đổ phân đêm?
Đổ phân đêm là Chu đại gia không có vợ sống ở thành Tây. Tô Thu hồi đáp. Hắn sống trong một ngỏ hẻm của khu dân nghèo của thành phía Tây: Là sư gia hoài nghi hắn sao? Mặc dù hắn là một người thọt nhưng tuổi già vô lực còn không trói nổi một phu nhân cường tráng đâu.
Điều tra những người tiếp xúc với hắn. Chúc Ti Nam tiếp tục mở miệng nói, mắt nhìn Quý Lương. Tuy rằng hắn đã sớm đoán được đáp án nhưng vẫn nên để cho Huyện lệnh đại nhân chậm rãi điều tra, từng bước một phân tích chân tướng như vậy sẽ càng tốt hơn.
Chuyện này... Tô Thu bối rối nhìn Quý Lương, cuối cùng ai mới là chủ?
Nghe theo an bài của Chúc sư gia. Quý Lương nói xong. Về sau Chúc sư gia nói chính là bổn quan nói.
Dạ, đại nhân. Tô Thu lĩnh mệnh sau đó cùng với những người còn lại rời đi.
Đưa trà vào là Lý Tứ, vừa vặn nghe thấy một câu như vậy lại nhớ lại cảnh tượng buổi sáng đại nhân và Chúc sư gia thỏa thuận gì đó. Không lẽ hai người đã thành khối đồng minh rồi sao? Cái này chính là một việc đại sự, phải mau nói cho Lục Thẩm biết mới được.
Lý Tứ, chạy đi đâu đó? Quý Lương nhìn Lý Tứ đang cố chạy trốn.
Đại nhân, tiểu nhân đi giúp Lục Thẩm bán mì lạnh. Lý Tứ nói cũng rất thật tình. Mấy bữa nay kiếm không ít bạc vào việc bán cái này đó.
Đi đi. Quý Lương vừa dứt lời đã nghe thấy nha dịch truyền lời: Đại nhân, Tam tiểu thư Đàm gia tới cầu kiến.
/50
|