Đàm Linh Âm đáp nhiều hơn nói, nhìn thấy sắc mặt Đường phu nhân có chút mệt mỏi, nàng liền nói, “Phu nhân, cháu còn có chút công văn cần chỉnh lý, thật xin lỗi vì không tiếp chuyện được ạ.”
Đường phu nhân cười nói, “Xem ra Đàm sư gia không muốn nói chuyện với bà già này rồi.”
Đàm Linh Âm thấy hồi hộp nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh tươi cười, “Nào có ạ, cháu chỉ mong có thể được trò chuyện với phu nhân nhiều hơn, gặp để thêm quen biết. Có điều phu nhân đi mấy ngày đường chắc đã mệt mỏi rồi, làm sao cháu tiếp tục quấy rầy được.”
Đường phu nhân gật gật đầu rồi để nàng đi.
Đàm Linh Âm chân thành đứng lên cúi chào bà, lui lại mầy bước rồi rời đi, bờ vai thẳng tắp, đi không nhanh cũng không chậm, thoải mái tự nhiên.
Đường Thiên Viễn nhìn theo bóng lưng thướt tha của nàng, thầm nghĩ, làm bộ giỏi thật.
Đàm Linh Âm ra đến cửa, khoa trương vỗ vỗ ngực. Nàng vừa đi vừa nhớ lại biểu hiện của mình vừa rồi, có chỗ nào không thích hợp hay không, đi tới đi lui rồi chợt nhớ ra một điều.
Á, nàng để quên Đường Đường trong đấy rồi.
Bây giờ bắt nàng quay lại tìm nó đúng là không thể được, dù sao cũng không phải là đầm rồng hang hổ gì, nó ở đó có thịt khô để ăn còn sung sướng hơn ý.
Đường phu nhân để mấy bà mụ với nha hoàn lui xuống, chỉ còn bà và con trai nói chuyện. Đường Thiên Viễn đang dùng thịt khô trêu đùa Đường Đường, lúc Hương Qua ở bên cạnh hắn, hắn chợt ngẩng đầu liếc nàng một cái, ánh mắt rất yên lặng.
Ánh mắt này nhìn thì như vô ý, nhưng lại làm cho Hương Qua như bị đâm sau lưng một cái, khó chịu vô cùng.
Đường phu nhân hiểu con trai mình, mọi người đã đi hết, bà nói, “Con không cần phải giận chó đánh mèo hạ nhân, có bất mãn gì với cách ta làm chăng?”
“Đâu có, bất kể mẹ làm gì, nhất định là muốn tốt cho con.”
Lời này làm cho lòng Đường phu nhân thoải mái hơn khá nhiều, ngay cả trà chát cũng không cảm thấy khó uống nữa, bà nhấp một ngụm trà, nhìn thấy Đường Đường còn đang ăn thịt khô, suýt xoa cảm thán, “Con này rốt cuộc là mèo hay chó vậy?”
“Là mèo và chó cùng sinh ra ạ.”
Đường phu nhân trợn mắt nhìn hắn, “Bậy bạ.” Con bà từ trước tới giờ chưa từng nói những lời bưng bít này, tất cả là vì ở cái nơi hư hỏng này, cả ngày đối diện với những kẻ ít học thấp kém, đúng là gần mực thì đen mà.
Đường Thiên Viễn nghe giọng điệu của mẹ tuy nghiêm khắc, nhưng vẫn chưa giận. Hắn ngẩng đầu, cười cười nói chuyện trong nhà với bà, hỏi tình hình trong nhà, hỏi tình hình gần đây của cha hắn.
Nói xong những chuyện này, hắn lại hỏi, “Mẹ, mẹ cảm thấy…… như thế nào?”
Đường phu nhân cố ý không hiểu, “Ta cảm thấy cái gì như thế nào? Con nói rõ đi.”
Đường Thiên Viễn có chút xấu hổ, “Đàm sư gia như thế nào, vừa rồi mẹ cũng đã gặp nàng rồi.” Đường Thiên Viễn biết, việc mẹ hắn vừa nói vừa làm, chỉ sợ phần nhiều đều là để khảo nghiệm Đàm Linh Âm, chẳng qua Đàm Linh Âm không phát hiện ra thôi. Có điều hắn tin tưởng Âm Âm nhà hắn.
Cảm nhận của Đường phu nhân đối với Đàm Linh Âm có hơi phức tạp. Vốn nghe được nơi này xuất hiện một tiểu yêu tinh, quản chế con trai mình, dụ dỗ nó phải tam thư lục sính cưới ả, Đường phu nhân rất lo lắng, không đợi nổi đến cuối năm con trai được về nhà, liền lo lắng không yên đích thân tới huyện Đồng Lăng xem xét. Mà bà còn cố ý không nói tiếng nào, chỉ là muốn kiểm tra bất ngờ, nhìn mới chân thực.
Trước đó, bà tưởng tượng Đàm Linh Âm là một tiểu tiện nhân cực kỳ khó chơi. Bà là chủ mẫu ở Đường gia, có trò vui nào mà chưa thấy qua? Bà giỏi nhất chính là trừng trị tiểu tiện nhân.
Sau khi thấy người, bà mới phát hiện ra, ồ, hóa ra là vậy.
Dáng vẻ cũng được, phong thái đúng mực, có năng lực, lòng dạ không sâu, cũng khéo léo biết ăn nói.
Không phải là quá tốt, chỉ là tốt hơn rất nhiều so với tiểu tiện nhân so với tưởng tượng của bà. Việc này đã tạo nên một tâm lý tương phản mãnh liệt, tới nỗi Đường phu nhân không tiện chê bai nàng. Đương nhiên, bà cũng không khen nàng. Xuất thân của nàng, hành động vĩ đại đào hôn rồi ở lẫn trong một đám nam nhân của nàng, lại có tư tình với con trai bà…. Những việc này làm người ta không thể nào khen ngợi được.
Nghĩ nghĩ, Đường phu nhân đáp, “Dáng vẻ cũng được, nếu con muốn nạp nàng, ta cũng không ngăn cản.”
Ý là: Có thể nạp thiếp, nhưng cưới thì miễn bàn.
Đường Thiên Viễn có chút suy sụp. Nhưng nghĩ lại, mẹ hắn mới gặp Âm Âm lần đầu, có thể đồng ý nạp thiếp, có nghĩa là không có ác cảm với Âm Âm, cái này ít ra cũng được tính là điềm tốt chứ?
Đường phu nhân nhìn thấy con trai như vậy, giận dữ nói, “Tục ngữ nói ‘hiền thê mỹ thiếp’. Con muốn chơi phong hoa tuyết nguyệt gì với những cô gái khác cũng được, ta không quản con, chơi thì chơi, nhưng nàng dâu sau này phải chăm lo chuyện nhà. Cha con chỉ có một mình con thôi đấy.” Nên nàng dâu của con không chỉ biết quản việc nhà, về sau còn có thể là chủ mẫu của một nhà, phải
chọn lựa cẩn thận.
“Chăm lo việc nhà có thể học dần dần, đâu phải ai sinh ra đã quản việc nhà được ạ.” Đường Thiên Viễn biện giải hộ Đàm Linh Âm.
Đường phu nhân hừ một tiếng, “Có phải ở trong mắt con, nàng ta đánh rắm cũng thơm không?”
Thấy mẹ tức giận, Đường Thiên Viễn lấy lòng nói, “Nàng ấy đánh rắm có thơm, thì cũng chẳng thơm bằng mẹ.”
“. . . . .” Đường phu nhân sắp không nhận ra con trai rồi. Không biết xấu hổ, cái gì cũng nói được, vì lấy lòng người ta mà hoàn toàn không thèm để ý đến thể diện, cái này….
Nhưng bà không thể không thừa nhận, lời nói của hắn quả thật đã lấy được lòng bà. Chẳng có người phụ nữ nào vui vẻ khi thấy con trai mình vất vả nuôi lớn bấy lâu, giờ lại vẫy đuôi chạy theo ‘ngửi mông’ cô nương khác. Cho dù có để ý nàng dâu nhiều thế nào đi nữa, thì cũng không thể quên mẹ mình.
Đường Thiên Viễn rất biết nắm được độ lửa trong cuộc nói chuyện. Nếu bây giờ hắn tiếp tục khen ngợi Đàm Linh Âm, có thể sẽ làm cho mẹ bất mãn, vì vậy hắn thu lại đề tài vừa rổi, nói, “Đến giờ cơm, con sẽ bảo phòng bếp chuẩn bị mấy món mẹ thích, đón gió tẩy trần cho mẹ.”
Dùng xong cơm trưa, Đường Thiên Viễn nói với mẹ, phòng đã được thu dọn xong xuôi rồi.
Ừm, lúc này hắn lại phát huy tác phong nhường lại chính phòng mà mình ở.
Đường phu nhân nghe xong thu xếp của hắn, nói, “Sao mà ì ạch như vậy, trong nha môn của con thiếu phòng ở hay sao mà để ta với con chen nhau một chỗ?”
Tuy Đường Thiên Viễn đã lớn, nhưng vẫn chưa lập gia đình, ở cùng mẹ ruột trong một viện, cũng không tính là phá hỏng quy củ.
Đường Thiên Viễn cười ha ha nói, “Hơn nửa năm, khó khăn lắm mới được gặp mẹ một lần, con chỉ mong lúc nào cũng được nhìn thấy mẹ thôi.”
Đường phu nhân nghi ngờ liếc nhìn hắn một cái, chợt hỏi, “Con có nhớ ngày sinh của ta không?”
“Mùng sau tháng tư, sao thế ạ? Bây giờ cho đến ngày sinh nhật của mẹ còn vài tháng nữa.”
Đường phu nhận nhẹ nhàng thở ra, khá đấy, không phải bị thứ gì đó trên người rồi. Đừng trách bà lo lắng vớ vẩn, căn bản là con trai thay đổi quá lớn, mà hướng thay đổi này lại làm người ta quá bất ngờ. Phải nói rằng nó trở nên chững chạc, bình tĩnh, thiết thực rồi… Khoan đã, việc này có thể giải thích là vì bình thường thiếu cơ hội được rèn luyện, nhưng nó lại trở nên mồm mép thế này, miệng như quét mật vậy.
Tóm lại là, nó đã biết cách dỗ người ta rồi.
Chẳng lẽ là vì Đàm Linh Âm?
Cho dù có thể lý giải là như thế, nhưng vẫn làm người ta khó mà tin được. Nam nhân biết dỗ dành nữ nhân, hoặc là loại trời sinh phong lưu, hoặc là lăn lộn trong đám nữ nhân nhiều nên luyện được. Con bà sống đến hai mươi hai tuổi, phương diện dỗ dành nữ nhân chẳng có gì đáng để nói, nhưng vừa đến đây một cái, đột nhiên lại biết hết? Thật sự mà nói, nữ tử ở huyện Đồng Lăng này không thể bằng được nữ tử trong kinh thành.
Đường phu nhân không nhịn được mà nhớ lại tình sử của con trai mình. Lại nhớ đến một chuyện, nội tâm bà nhanh chóng thay đổi, rất nhanh nảy ra một suy đoán, sau đó sắc mặt trầm xuống.
Đường Thiên Viễn lấy làm lạ, sao vừa nói chuyện vui vẻ, sắc mặt mẹ lại đột nhiên khó coi như thế này rồi?
“Mẹ, thân thể mẹ không thoải mái sao? Để con mời đại phu.”
“Không cần,” Đường phu nhân lắc đầu, thở dài, “Thiên Viễn, có phải con vẫn còn oán ta không?”
Đường Thiên Viễn dù thông minh cũng không bắt kịp suy nghĩ của mẹ mình, ngạc nhiên nói, “Con oán mẹ cái gì? Một là không có lý do, hai là con cũng sẽ không hiểu chuyện như vậy.” Sao lại có thể oán giận bề trên chứ.
“Mấy năm nay ngay cả đầu ngón tay con cũng không muốn chạm vào bọn nha hoàn, có phải con vẫn hận ta đánh chết Lệ Chi không?”
Đường Thiên Viễn cúi đầu, “Chuyện đã bao nhiêu năm rồi, hà cớ gì lại nhắc đến.” Nói về oán, lúc trước hắn ít nhiều cũng oán giận một chút, tốt xấu gì cũng là một mạng người, lại là nha đầu mà hắn quý mến. Nhưng hắn cũng không thể vì một nha đầu mà oán giận nhiều năm như vậy, tàn nhẫn mà nói, mạng của nô tài không đáng mấy đồng, không có khả năng làm ảnh hưởng đến tình cảm mẹ con hắn.
Có điều, thời gian có thể làm mất oán giận, nhưng không mất đi được bóng ma tâm lý. Đường Thiên Viễn nhớ lại việc trong quá khứ, không muốn đề cập tới, lại càng không muốn chạm vào nha hoàn—— lúc này làm cho hắn rất không thoải mái.
Đường phu nhân lại thở dài, nói, “Ta vốn tưởng rằng qua vài năm con lớn lên là được, không ngờ con lại luôn như vậy. Hôm nay ta phải nói rõ với con—- con có biết năm đó vì sao ta lại đánh chết nó không?”
Đưởng Thiên Viễn sửng sốt một phen, hỏi lại, “Chẳng lẽ bên trong còn có ẩn tình gì?”
“Nó dám nói luyên thuyên với tỷ tỷ nó sau lưng, bị nha đầu của ta nghe được. Con biết nó nói con thế nào không?”
“Nói…. con?” Đường Thiên Viễn có chút kinh ngạc, hắn đối xử với Lệ Chi không tồi, giữa hai người lại mập mờ, sao Lệ Chi lại có thể nói bậy sau lưng hắn?
“Phải,” Đường phu nhân gật gật đầu, “Nó nói con quái gở.”
Sắc mặt Đường Thiên Viễn thoáng chốc biến đổi.
“Nó nói, nó cũng chỉ là tình cờ phát hiện, chỉ cần nhắm đúng vào sở thích của con, chắc chắn có thể được lên làm nửa chủ tử. Không những thế, nó còn định dâng tỷ tỷ nó cho con. Tỷ tỷ chắc con cũng không có ấn tượng gì, là Xuân Đào phòng may vá—- dù sao bây giờ cũng đã chết rồi. Tỷ muội cùng cha cùng mẹ, bộ dáng cũng có bốn năm phần tương đương, tay chân cũng có phần giống nhau…”
“Đừng nói nữa.” Đường Thiên Viễn ngắt lời bà, môi hơi run rẩy.
Đường phu nhân như không nghe thấy, chậm rãi nói, “Lệ Chi nói, con thích chân tay xinh xắn.”
Con trai mình, làm sao có thể bị người khác lợi dụng như vậy. Loại chuyện này nếu truyền ra ngoài, thanh danh của nó sẽ thế nào chứ? Mà sau này nếu ai tâm địa hiểm độc đều sẽ dùng khẩu vị của nó mà tặng người cho nó, cả đời nó sẽ bị thất bại. Lúc ấy Đường phu nhân vô cùng phẫn nộ, bây giờ nói ra lại cực kỳ bình tĩnh.
Bí mật che giấu sâu nhất của mình bị chính mẹ nói trắng ra như vậy, Đường Thiên Viễn không thể không xấu hổ. Hắn đỏ mặt cúi đầu, “Mẹ, đừng nói nữa.”
“Ta nói xong rồi, có tin hay không thì tùy con.”
Đường Thiên Viễn làm sao lại không tin. Bí mật này, hắn chưa từng nói với bất cứ ai.
“Giờ ta hỏi con, nhiều năm con không gần nữ sắc, bây giờ tự nhiên lại vừa ý Đàm Linh Âm, rốt cuộc là vì cái gì?”
Đường Thiên Viễn ngẩng phắt đầu nhìn bà, “Mẹ…”
“Là vì tay chân nó xinh đẹp sao? Dù ta nhìn không ra cái gì, nhưng chắc hẳn con cũng nhìn được?”
Đường Thiên Viễn lắc đầu, vừa định nói, chợt nghe bên ngoài có một động tĩnh rất nhỏ, hắn trầm giọng nói, “Ai?” Nói xong mở cửa nhìn, không có bóng người nào.
“Con không cần phải cả kinh sợ hãi như vậy.” Đường phu nhân khuyên nhủ.
Đường Thiên Viễn lại mơ hồ cảm thấy bất an.
Đường phu nhân cười nói, “Xem ra Đàm sư gia không muốn nói chuyện với bà già này rồi.”
Đàm Linh Âm thấy hồi hộp nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh tươi cười, “Nào có ạ, cháu chỉ mong có thể được trò chuyện với phu nhân nhiều hơn, gặp để thêm quen biết. Có điều phu nhân đi mấy ngày đường chắc đã mệt mỏi rồi, làm sao cháu tiếp tục quấy rầy được.”
Đường phu nhân gật gật đầu rồi để nàng đi.
Đàm Linh Âm chân thành đứng lên cúi chào bà, lui lại mầy bước rồi rời đi, bờ vai thẳng tắp, đi không nhanh cũng không chậm, thoải mái tự nhiên.
Đường Thiên Viễn nhìn theo bóng lưng thướt tha của nàng, thầm nghĩ, làm bộ giỏi thật.
Đàm Linh Âm ra đến cửa, khoa trương vỗ vỗ ngực. Nàng vừa đi vừa nhớ lại biểu hiện của mình vừa rồi, có chỗ nào không thích hợp hay không, đi tới đi lui rồi chợt nhớ ra một điều.
Á, nàng để quên Đường Đường trong đấy rồi.
Bây giờ bắt nàng quay lại tìm nó đúng là không thể được, dù sao cũng không phải là đầm rồng hang hổ gì, nó ở đó có thịt khô để ăn còn sung sướng hơn ý.
Đường phu nhân để mấy bà mụ với nha hoàn lui xuống, chỉ còn bà và con trai nói chuyện. Đường Thiên Viễn đang dùng thịt khô trêu đùa Đường Đường, lúc Hương Qua ở bên cạnh hắn, hắn chợt ngẩng đầu liếc nàng một cái, ánh mắt rất yên lặng.
Ánh mắt này nhìn thì như vô ý, nhưng lại làm cho Hương Qua như bị đâm sau lưng một cái, khó chịu vô cùng.
Đường phu nhân hiểu con trai mình, mọi người đã đi hết, bà nói, “Con không cần phải giận chó đánh mèo hạ nhân, có bất mãn gì với cách ta làm chăng?”
“Đâu có, bất kể mẹ làm gì, nhất định là muốn tốt cho con.”
Lời này làm cho lòng Đường phu nhân thoải mái hơn khá nhiều, ngay cả trà chát cũng không cảm thấy khó uống nữa, bà nhấp một ngụm trà, nhìn thấy Đường Đường còn đang ăn thịt khô, suýt xoa cảm thán, “Con này rốt cuộc là mèo hay chó vậy?”
“Là mèo và chó cùng sinh ra ạ.”
Đường phu nhân trợn mắt nhìn hắn, “Bậy bạ.” Con bà từ trước tới giờ chưa từng nói những lời bưng bít này, tất cả là vì ở cái nơi hư hỏng này, cả ngày đối diện với những kẻ ít học thấp kém, đúng là gần mực thì đen mà.
Đường Thiên Viễn nghe giọng điệu của mẹ tuy nghiêm khắc, nhưng vẫn chưa giận. Hắn ngẩng đầu, cười cười nói chuyện trong nhà với bà, hỏi tình hình trong nhà, hỏi tình hình gần đây của cha hắn.
Nói xong những chuyện này, hắn lại hỏi, “Mẹ, mẹ cảm thấy…… như thế nào?”
Đường phu nhân cố ý không hiểu, “Ta cảm thấy cái gì như thế nào? Con nói rõ đi.”
Đường Thiên Viễn có chút xấu hổ, “Đàm sư gia như thế nào, vừa rồi mẹ cũng đã gặp nàng rồi.” Đường Thiên Viễn biết, việc mẹ hắn vừa nói vừa làm, chỉ sợ phần nhiều đều là để khảo nghiệm Đàm Linh Âm, chẳng qua Đàm Linh Âm không phát hiện ra thôi. Có điều hắn tin tưởng Âm Âm nhà hắn.
Cảm nhận của Đường phu nhân đối với Đàm Linh Âm có hơi phức tạp. Vốn nghe được nơi này xuất hiện một tiểu yêu tinh, quản chế con trai mình, dụ dỗ nó phải tam thư lục sính cưới ả, Đường phu nhân rất lo lắng, không đợi nổi đến cuối năm con trai được về nhà, liền lo lắng không yên đích thân tới huyện Đồng Lăng xem xét. Mà bà còn cố ý không nói tiếng nào, chỉ là muốn kiểm tra bất ngờ, nhìn mới chân thực.
Trước đó, bà tưởng tượng Đàm Linh Âm là một tiểu tiện nhân cực kỳ khó chơi. Bà là chủ mẫu ở Đường gia, có trò vui nào mà chưa thấy qua? Bà giỏi nhất chính là trừng trị tiểu tiện nhân.
Sau khi thấy người, bà mới phát hiện ra, ồ, hóa ra là vậy.
Dáng vẻ cũng được, phong thái đúng mực, có năng lực, lòng dạ không sâu, cũng khéo léo biết ăn nói.
Không phải là quá tốt, chỉ là tốt hơn rất nhiều so với tiểu tiện nhân so với tưởng tượng của bà. Việc này đã tạo nên một tâm lý tương phản mãnh liệt, tới nỗi Đường phu nhân không tiện chê bai nàng. Đương nhiên, bà cũng không khen nàng. Xuất thân của nàng, hành động vĩ đại đào hôn rồi ở lẫn trong một đám nam nhân của nàng, lại có tư tình với con trai bà…. Những việc này làm người ta không thể nào khen ngợi được.
Nghĩ nghĩ, Đường phu nhân đáp, “Dáng vẻ cũng được, nếu con muốn nạp nàng, ta cũng không ngăn cản.”
Ý là: Có thể nạp thiếp, nhưng cưới thì miễn bàn.
Đường Thiên Viễn có chút suy sụp. Nhưng nghĩ lại, mẹ hắn mới gặp Âm Âm lần đầu, có thể đồng ý nạp thiếp, có nghĩa là không có ác cảm với Âm Âm, cái này ít ra cũng được tính là điềm tốt chứ?
Đường phu nhân nhìn thấy con trai như vậy, giận dữ nói, “Tục ngữ nói ‘hiền thê mỹ thiếp’. Con muốn chơi phong hoa tuyết nguyệt gì với những cô gái khác cũng được, ta không quản con, chơi thì chơi, nhưng nàng dâu sau này phải chăm lo chuyện nhà. Cha con chỉ có một mình con thôi đấy.” Nên nàng dâu của con không chỉ biết quản việc nhà, về sau còn có thể là chủ mẫu của một nhà, phải
chọn lựa cẩn thận.
“Chăm lo việc nhà có thể học dần dần, đâu phải ai sinh ra đã quản việc nhà được ạ.” Đường Thiên Viễn biện giải hộ Đàm Linh Âm.
Đường phu nhân hừ một tiếng, “Có phải ở trong mắt con, nàng ta đánh rắm cũng thơm không?”
Thấy mẹ tức giận, Đường Thiên Viễn lấy lòng nói, “Nàng ấy đánh rắm có thơm, thì cũng chẳng thơm bằng mẹ.”
“. . . . .” Đường phu nhân sắp không nhận ra con trai rồi. Không biết xấu hổ, cái gì cũng nói được, vì lấy lòng người ta mà hoàn toàn không thèm để ý đến thể diện, cái này….
Nhưng bà không thể không thừa nhận, lời nói của hắn quả thật đã lấy được lòng bà. Chẳng có người phụ nữ nào vui vẻ khi thấy con trai mình vất vả nuôi lớn bấy lâu, giờ lại vẫy đuôi chạy theo ‘ngửi mông’ cô nương khác. Cho dù có để ý nàng dâu nhiều thế nào đi nữa, thì cũng không thể quên mẹ mình.
Đường Thiên Viễn rất biết nắm được độ lửa trong cuộc nói chuyện. Nếu bây giờ hắn tiếp tục khen ngợi Đàm Linh Âm, có thể sẽ làm cho mẹ bất mãn, vì vậy hắn thu lại đề tài vừa rổi, nói, “Đến giờ cơm, con sẽ bảo phòng bếp chuẩn bị mấy món mẹ thích, đón gió tẩy trần cho mẹ.”
Dùng xong cơm trưa, Đường Thiên Viễn nói với mẹ, phòng đã được thu dọn xong xuôi rồi.
Ừm, lúc này hắn lại phát huy tác phong nhường lại chính phòng mà mình ở.
Đường phu nhân nghe xong thu xếp của hắn, nói, “Sao mà ì ạch như vậy, trong nha môn của con thiếu phòng ở hay sao mà để ta với con chen nhau một chỗ?”
Tuy Đường Thiên Viễn đã lớn, nhưng vẫn chưa lập gia đình, ở cùng mẹ ruột trong một viện, cũng không tính là phá hỏng quy củ.
Đường Thiên Viễn cười ha ha nói, “Hơn nửa năm, khó khăn lắm mới được gặp mẹ một lần, con chỉ mong lúc nào cũng được nhìn thấy mẹ thôi.”
Đường phu nhân nghi ngờ liếc nhìn hắn một cái, chợt hỏi, “Con có nhớ ngày sinh của ta không?”
“Mùng sau tháng tư, sao thế ạ? Bây giờ cho đến ngày sinh nhật của mẹ còn vài tháng nữa.”
Đường phu nhận nhẹ nhàng thở ra, khá đấy, không phải bị thứ gì đó trên người rồi. Đừng trách bà lo lắng vớ vẩn, căn bản là con trai thay đổi quá lớn, mà hướng thay đổi này lại làm người ta quá bất ngờ. Phải nói rằng nó trở nên chững chạc, bình tĩnh, thiết thực rồi… Khoan đã, việc này có thể giải thích là vì bình thường thiếu cơ hội được rèn luyện, nhưng nó lại trở nên mồm mép thế này, miệng như quét mật vậy.
Tóm lại là, nó đã biết cách dỗ người ta rồi.
Chẳng lẽ là vì Đàm Linh Âm?
Cho dù có thể lý giải là như thế, nhưng vẫn làm người ta khó mà tin được. Nam nhân biết dỗ dành nữ nhân, hoặc là loại trời sinh phong lưu, hoặc là lăn lộn trong đám nữ nhân nhiều nên luyện được. Con bà sống đến hai mươi hai tuổi, phương diện dỗ dành nữ nhân chẳng có gì đáng để nói, nhưng vừa đến đây một cái, đột nhiên lại biết hết? Thật sự mà nói, nữ tử ở huyện Đồng Lăng này không thể bằng được nữ tử trong kinh thành.
Đường phu nhân không nhịn được mà nhớ lại tình sử của con trai mình. Lại nhớ đến một chuyện, nội tâm bà nhanh chóng thay đổi, rất nhanh nảy ra một suy đoán, sau đó sắc mặt trầm xuống.
Đường Thiên Viễn lấy làm lạ, sao vừa nói chuyện vui vẻ, sắc mặt mẹ lại đột nhiên khó coi như thế này rồi?
“Mẹ, thân thể mẹ không thoải mái sao? Để con mời đại phu.”
“Không cần,” Đường phu nhân lắc đầu, thở dài, “Thiên Viễn, có phải con vẫn còn oán ta không?”
Đường Thiên Viễn dù thông minh cũng không bắt kịp suy nghĩ của mẹ mình, ngạc nhiên nói, “Con oán mẹ cái gì? Một là không có lý do, hai là con cũng sẽ không hiểu chuyện như vậy.” Sao lại có thể oán giận bề trên chứ.
“Mấy năm nay ngay cả đầu ngón tay con cũng không muốn chạm vào bọn nha hoàn, có phải con vẫn hận ta đánh chết Lệ Chi không?”
Đường Thiên Viễn cúi đầu, “Chuyện đã bao nhiêu năm rồi, hà cớ gì lại nhắc đến.” Nói về oán, lúc trước hắn ít nhiều cũng oán giận một chút, tốt xấu gì cũng là một mạng người, lại là nha đầu mà hắn quý mến. Nhưng hắn cũng không thể vì một nha đầu mà oán giận nhiều năm như vậy, tàn nhẫn mà nói, mạng của nô tài không đáng mấy đồng, không có khả năng làm ảnh hưởng đến tình cảm mẹ con hắn.
Có điều, thời gian có thể làm mất oán giận, nhưng không mất đi được bóng ma tâm lý. Đường Thiên Viễn nhớ lại việc trong quá khứ, không muốn đề cập tới, lại càng không muốn chạm vào nha hoàn—— lúc này làm cho hắn rất không thoải mái.
Đường phu nhân lại thở dài, nói, “Ta vốn tưởng rằng qua vài năm con lớn lên là được, không ngờ con lại luôn như vậy. Hôm nay ta phải nói rõ với con—- con có biết năm đó vì sao ta lại đánh chết nó không?”
Đưởng Thiên Viễn sửng sốt một phen, hỏi lại, “Chẳng lẽ bên trong còn có ẩn tình gì?”
“Nó dám nói luyên thuyên với tỷ tỷ nó sau lưng, bị nha đầu của ta nghe được. Con biết nó nói con thế nào không?”
“Nói…. con?” Đường Thiên Viễn có chút kinh ngạc, hắn đối xử với Lệ Chi không tồi, giữa hai người lại mập mờ, sao Lệ Chi lại có thể nói bậy sau lưng hắn?
“Phải,” Đường phu nhân gật gật đầu, “Nó nói con quái gở.”
Sắc mặt Đường Thiên Viễn thoáng chốc biến đổi.
“Nó nói, nó cũng chỉ là tình cờ phát hiện, chỉ cần nhắm đúng vào sở thích của con, chắc chắn có thể được lên làm nửa chủ tử. Không những thế, nó còn định dâng tỷ tỷ nó cho con. Tỷ tỷ chắc con cũng không có ấn tượng gì, là Xuân Đào phòng may vá—- dù sao bây giờ cũng đã chết rồi. Tỷ muội cùng cha cùng mẹ, bộ dáng cũng có bốn năm phần tương đương, tay chân cũng có phần giống nhau…”
“Đừng nói nữa.” Đường Thiên Viễn ngắt lời bà, môi hơi run rẩy.
Đường phu nhân như không nghe thấy, chậm rãi nói, “Lệ Chi nói, con thích chân tay xinh xắn.”
Con trai mình, làm sao có thể bị người khác lợi dụng như vậy. Loại chuyện này nếu truyền ra ngoài, thanh danh của nó sẽ thế nào chứ? Mà sau này nếu ai tâm địa hiểm độc đều sẽ dùng khẩu vị của nó mà tặng người cho nó, cả đời nó sẽ bị thất bại. Lúc ấy Đường phu nhân vô cùng phẫn nộ, bây giờ nói ra lại cực kỳ bình tĩnh.
Bí mật che giấu sâu nhất của mình bị chính mẹ nói trắng ra như vậy, Đường Thiên Viễn không thể không xấu hổ. Hắn đỏ mặt cúi đầu, “Mẹ, đừng nói nữa.”
“Ta nói xong rồi, có tin hay không thì tùy con.”
Đường Thiên Viễn làm sao lại không tin. Bí mật này, hắn chưa từng nói với bất cứ ai.
“Giờ ta hỏi con, nhiều năm con không gần nữ sắc, bây giờ tự nhiên lại vừa ý Đàm Linh Âm, rốt cuộc là vì cái gì?”
Đường Thiên Viễn ngẩng phắt đầu nhìn bà, “Mẹ…”
“Là vì tay chân nó xinh đẹp sao? Dù ta nhìn không ra cái gì, nhưng chắc hẳn con cũng nhìn được?”
Đường Thiên Viễn lắc đầu, vừa định nói, chợt nghe bên ngoài có một động tĩnh rất nhỏ, hắn trầm giọng nói, “Ai?” Nói xong mở cửa nhìn, không có bóng người nào.
“Con không cần phải cả kinh sợ hãi như vậy.” Đường phu nhân khuyên nhủ.
Đường Thiên Viễn lại mơ hồ cảm thấy bất an.
/80
|